Chương 36
Trần Đức Lai
03/07/2014
Trời cuối năm ngoài Huế rét cóng lại có mưa dầm. Trời càng mưa rét càng ngọt, đường xá lầy lội, rét buốt tận xương. Bà Huyện bận chiếc áo dài nhung đen ngoài còn mặc áo măng-tô-san mà vẫn còn rét. Tay bà Huyện đeo găng trắng muốt trong bà thật quý phái.
Xe hơi của bà Huyện về đến trại gặp Quan Huyện mặc quốc phục chỉnh tề, có bài ngà, bên ngoài khoác áo ba đờ suy, khăn quàng cổ bằng len dầy. Thấy chồng bà Huyện hỏi :
- Mình đi mô rứa ?
Quan Huyện đáp :
- Tui phải vô Cụ Lớn Phủ Doãn có chuyện.
Hôm ni có hội thương tỉnh lại có cả Quan Phó Khâm Sứ sang chủ tọa chiều ni nghe nói có thết tiệc cuối năm, đồng thời chào năm mới cụ Phó Khâm Sứ luôn. Các Quan Huyện, Phủ khác cũng có đến. Buổi tối các bà cũng phải đến dự thì phải...
Quan Huyện kéo bà Huyện vào lòng, đặt chiếc hôn thật khêu gợi nói :
- Chứ răng nữa...
Bà Huyện gỡ tay chồng ra khẽ đẩy...
- Mình rồi cũng giống chú...
- Cha mô con nớ, mà nhất là cha vợ mần răng thì con rể phải như rứa mới là con rể quý chứ... Anh Đốc cũng gàn lắm... Chú có khỏe mới bắt được cô Miễn hầu chứ. Còn những anh chàng xuội lơi thì có tiên nga xuống trần mần vợ cũng chạy dài... Rứa lại là người chú khỏe lắm rồi...
Bà Huyện nguých chồng nói :
- Khỏe chi cái trò khỉ đó mà khỏe...
- Chứ răng nữa, không khỏe thì răng được. Chú yêu cô Miễn nhất nhà đó hỉ, còn cô Sáu thì răng ?
Bà Huyện buồn rầu đáp :
- Chú lại ghét cô Sáu, cô Miễn lại có với chú một đứa con thật kháu đã lên ba rồi, còn cô Sáu cũng vừa có mí chú thêm đứa con vừa ba tháng trông thằng nhỏ cũng kháu quá. Giống chú như đúc rứa mà chú không thương. Cô Sáu mí thằng Thương bằng cô Miễn mí thằng Thể... Bây chừ chú cho lệnh cứ một ngày cô Sáu vô hầu lại đến cô Miễn vô hầu chú. Các cô y tá và điều dưỡng nói ngày cô Sáu vô hầu chú chã cần phải canh giữ chi hết vì chú ghét cô Sáu, còn ngày cô Miễn vô hầu thì phải canh giữ vì ngày cô Miễn hầu chú y như ngày hôm sau máu lại tăng và chú mệt hoài nhiều lúc tưởng có thể chết được.
Quan Huyện cười nói :
- Chú khỏe hỉ... Chú còn khỏe hơn anh nhiều đó hỉ. Răng mình không đuổi cô Miễn về ?
Bà Huyện cười chua chát khi bà vừa đuổi cô Miễn về thì gặp phản ứng quyết liệt của Cụ Lớn Tham Tri thân phụ của bà, bà chép miệng kể :
- Trời ơi, đuổi răng được mí chú... Em vừa ra lệnh cho cô Miễn phải ở nhà để em đưa chú ra Thuận An hay đi Đà Lạt chú đã đập chân đập tay mắng em, chú nhất định không chịu đi mô hết. Chú biểu đi mô cũng phải có mạ con cô Miễn đi theo chú mới chịu đi, nếu mạ con cô Miễn theo thì đi mần chi, chú lại đau ngay. Mà đau ở Thuận An hay ở Đà Lạt thì ai chữa cho chú lúc rứa... Nghĩ thiệt khổ...
Chú biểu, nếu không có cô Miễn và thằng Thể đi theo chú thì chú về ở nhà cô Miễn. Em dọa trình mạ để xin mạ về nhà để giải quyết chuyện ni thì chú biểu mạ đã tu hành thì mình đừng để mạ biết những chuyện ni mạ buồn. Chú có vẻ nể mạ lắm...
Quan Huyện cười hỏi :
- Mình có định vô trình mạ không ?
Bà Huyện đáp :
- Lúc đầu em định vô trình mạ nhưng về sau khi xe hơi đưa cô Miễn về nhà cỗ ở bên Nam Giao hỏi chuyện mới biết tất cả là do chú định liệu hết. Cô Miễn khóc nói, hễ không chìu chú, không hầu chú thì chú ghen chú chửi, chú đòi bỏ tù thầy Đội chú cô Miễn...
Cô Miễn nói cũng biết xấu hổ nhưng không mần răng khác được đến ngày vô hầu chú mà vô chậm chú đi xe ra thẳng nhà rồi chú chửi, chú ghen với cô Miễn, chú cứ nói cô Miễn đi với thằng mô nên không thiết tha với chú...
Quan Huyện mĩm cười hỏi :
- Năm ni cô nớ bao nhiêu tuổi hỉ !
- 21 tuổi... Cô lấy chú năm 18 tuổi, khi cô hầu trong dinh của chú...
- Có lẽ thầy Đội chú cô Miễn cũng được chú xin cho đi Đội Lệ phải không mình ?
Bà Huyện gật đầu đáp :
- Cũng vì rứa mà mỗi lần cô Miễn chập chạp chi đó thì chú chửi, chú đòi cách chức thầy Đội, chú của cô Miễn...
- Nghĩ cũng tội hỉ...
Bà Huyện thở dài đáp :
- Cũng vì rứa nên sau khi em đưa cô Miễn về nhà em thấy tội nghiệp cổ quá, không chìu chuộng, hầu hạ chú thì chú chửi còn hầu hạ chú đau thì cũng biết bao nhiêu người khác chửi nữa...
Quan Huyện lắc đầu nói :
- Tội quá hỉ ! Chú tuy rứa nhưng cũng đã yếu nhiều rồi chứ chớ mô như chúng mình. Cô Miễn rứa là ngoan lắm rồi, chớ có ai mà chịu được...
Bà Huyện cau mặt nói :
- Rứa mà có thưa với chú thì chú lại la, chú đòi về nhà cô Miễn để ở, chú chửi mấy cô y tá, điều dưỡng đủ thứ, may mà có anh Đốc, chớ ai chịu cho được việc mần của chú.
- Rứa bây chừ mình định răng ?
Bà Huyện đáp :
- Em đưa cô Miễn về nhà, em có khuyên cô nớ mần cách mô khuyên răng chú đừng để chú đi quá rồi hại cho sức khỏe của chú, chú có thể chết được nếu không kiêng cữ...
- Mình có hiểu cô Miễn nói răng không ?
Quan Huyện lắc đầu đáp :
- Anh mần răng biết được, cổ nói mần răng hỉ !
Bà Huyện thở dài đáp :
- Nghĩ thiệt tội cho cô Miễn... Cô nói mỗi lần vô hầu chú, cổ cũng tìm mọi cách cản ngăn chú nhưng chú không chịu, mỗi lần như rứa chú chửi cổ, chú lại ghen mí cổ. Chú cho rằng cổ đã phản bội chú đi mí đứa mô rồi nên mới không chịu hầu hạ chú. Không chịu để cho chú thỏa mãn.
Quan Huyện cười nói :
- Sức chú thì mấy, mà cổ không chìu được, cổ chìu chú bao nhiêu thì chú mau chết bấy nhiêu, chớ răng nữa...
Thiệt chú không biết điều chi hết...
Bà Huyện lắc đầu nói :
- Thiệt rứa, chú không biết điều chi hết. Cô Miễn còn nói, mỗi lần chú ghen với cổ vì cổ cản ngăn chú đừng quá sức thì chú dọa sẽ cách chức Đội Lệ của chú cổ thành ra cô Miễn bắt buộc chìu chuộng, phải hầu hạ chú.
Phải nói rằng, chú mê cô Miễn lắm. Chú không thể xa cô Miễn được. Do đó, em về bàn với mình bây chừ mần răng để ngăn chặn được chuyện rứa chú mí cô Miễn...
Quan Huyện cười nói :
- Bây chừ chỉ một cách là nhờ anh Đốc chích cho chú thử thuốc chi làm cho chú xuội đi không mần răn chi nữa. Để cho chú dưỡng bệnh đã, sau khi chú lành mạnh rồi sẽ hay...
Bà Huyện cười hỏi :
- Lỡ chú xuội luôn thì răng ?
Quan Huyện cười nói :
- Rứa càng tốt chứ răng nữa, còn hơn là để chú như thế mãi thì khổ lắm. Có nhiều người khổ vì chú nữa.
Bà Huyện suy nghĩ rồi lắc đầu :
- Nghĩ cũng tội cho chú, tuổi già chỉ có rứa cho vui mà thôi...
Quan Huyện cười nói :
- Chà em răng nhân nghĩa quá hỉ. Răng em không cho phép anh được như chú ?
Bà Huyện cau mặt nhìn chồng rồi đưa tay véo Quan Huyện :
- Mình mà rứa thì em giết mình hỉ... Năm ni chú độ 70 tuổi rồi, răng mà kỳ rứa hỉ ?...
Quan Huyện đáp :
- Có lẽ lúc trước, khi chú đi mần quan chú được uống các loại thuốc bổ tốt nhất là hồi chú mần Bộ Chánh Thanh Hóa, thiếu chi các loại thuốc tốt...
- Ừ hỉ, trước các cụ đi mần quan có nhiều thứ bổng lộc lạ lắm mà. Hay là bây chừ anh và em đến nhà anh Đốc hỏi ra răng hỉ.
Quan Huyện gật đầu :
- Ừ phải, cứ đến nhà anh Đốc hỏi coi anh nghĩ răng chuyện chú. Anh nghĩ nhiều lúc cũng thương chú, già cả rồi chỉ còn có rứa mà thôi bây chừ lại cấm không cho chú mần ăn, chi thì hạnh phúc nữa...
Bà Huyện cười nói :
- Hạnh phúc chi cái đồ quỷ nớ chứ... Cứ cái đà ni thì chú chỉ sống được hết năm ni là cùng. Mình đã trông thấy cô Miễn chưa ?
Quan Huyện cười đáp :
- Chưa nhưng lúc nảy em đã cho anh biết, cô Miễn đẹp chẳng kém thím Duyên. Thím Duyên mười thì cô Miễn cũng được bẩy hay tám. Như rứa thì cô Miễn cũng xinh lắm chứ em hỉ.
Bà Huyện buồn rầu đáp :
- Đó, nhưng rứa mần chi mà chú không đau, hễ hơi khỏe một chút gần cô Miễn bệnh đau lại vậy đó. Nhiều lúc anh Đốc cũng phải gắt lên...
- Thôi, anh và em đến thăm anh Đốc bàn với anh chuyện đó coi răng. Xe vẫn còn ngoài đó chớ...
Bà Huyện đáp :
- Em cho chú tài xế về ăn cơm rồi.
- Để anh lái cho em đi cũng được... Mình đến thẳng nhà anh Đốc, bây chừ mới 12g15 có lể anh nớ đang thời cơm !
Bà Huyện và chồng ra xe. Quan Huyện mở ngăn hộc sắt lấy chùm chìa khóa mở máy, sang số cho xe chạy về phía bên kia cầu Trường Tiền, phía sau nhà hàng Morrin nhà của Quan Đốc, giám Đốc bệnh viện Huế.
Xe ngừng trước cửa một căn biệt thự rộng có vườn bông, Quan Huyện bấm còi. Hai con chó berger lớn từ phía trong xô ra. Người đầy tớ già mở hé cửa, nhìn thấy Quan Huyện bèn nói lớn :
- Dạ bẩm Quan Lớn có Quan Huyện và Bà Lớn đến chơi...
Nghe nói đến Quan Huyện và phu nhân cùng đến, Quan Đốc và phu nhân cùng lũ trẻ đang ăn cơm đã ùa cả ra cửa. Quan Đốc và ba đứa con chạy ra cổng đích thân mở cổng. Đứa con trai đầu lòng của Quan Đốc, độ 10 tuổi, reo lớn bằng tiếng Pháp :
- Thím Năm chú Năm đến chơi hỉ.
Đứa con trai thứ nhì cũng nói tiếng Pháp với bố :
- Papa à, chú Huyện có xe hơi đẹp quá, Papa không có xe hơi như chú Huyện, răng Papa không đi làm Huyện như chú Huyện đi Papa ?
Mấy đứa con trai của Quan Đốc hình như không biết nói tiếng Việt nên Quan Đốc cũng trả lời các con bằng tiếng Pháp :
- Chú Huyện nhiều tiền hơn Papa ?
Một cậu bé ngây thơ hỏi :
- Ai cho chú Huyện tiền mà chú mới nhiều tiền rứa hả Papa ?
Quan Huyện lái xe vào sân trong, mở cửa đi xuống, Quan Đốc cười kéo tay Quan Huyện lại rồi chỉ vô cậu bé vừa hỏi, nói :
- Robert vừa hỏi, ai cho chú tiền mà chú mua xe đẹp thế đó ?
Quan Huyện cười vò đầu cháu, trả lời :
- Bà nội, ông nội chú đó !
- Răng bà nội, ông nội lại không cho Papa cháu ? Ông nội bà nội ghét Papa cháu à ?
Quan Đốc, Quan Huyện, và bà Huyện, bà Đốc cũng cười rộn vì câu hỏi ngây thơ của cậu nhỏ. Tất cả đều trở vô nhà. Quan Đốc hỏi em trai và em dâu :
- Cô chú đã thời cơm chưa, ngồi đây ăn luôn hỉ ?
Quan Huyện đưa mắt nhìn vợ như hỏi ý kiến. Bà Huyện cười đáp :
- Dạ, anh chị cho chúng em ăn cơm thì chúng em cùng ăn cho vui...
Bà Đốc gọi đầy tớ lấy thêm bát, dĩa muỗng và đủa để vợ chồng Quan Huyện ngồi ăn luôn. Quan Đốc hỏi :
- Có chuyện chi, mà chú thiếm đến lúc ni ?
Quan Huyện cười nói :
- Ăn xong rồi em nói chuyện với anh một chuyện cần...
Quan Đốc cười hỏi :
- Chuyện chi đó ? Lành hay dữ chú ?
- Dạ lành mà anh có chuyện chi mà dữ.
- Rứa hỉ ?
Ăn cơm xong, bà Huyện và bà Đốc vào trong phòng nói chuyện riêng. Còn anh em Quan Huyện ngồi nói chuyện ở sa lông, Quan Huyện hỏi :
- Bệnh của chú nhà em ra răng anh ?
Quan Đốc mỉm cười nói :
- Bệnh thì chã có chi hết, hễ chữa gần mạnh thì lại có cô nàng hầu của Cụ Lớn vô là Cụ Lớn đau lại. Khổ quá, buổi sáng ni vừa nghe cô Mỹ, nữ y tá kể lại thì chuyện cũng phiền lắm... Cụ Lớn Tham Tri mê cô hầu trẻ quá mần răng mà cữ được. Tôi đã biểu mí thím Huyện là mần răng đưa được Cụ Lớn đi nghỉ ở Đà Lạt hay Thuận An, kiêng cữ cho thật lành mạnh rồi Cụ Lớn về, lúc đó Cụ Lớn đã có sức rồi cụ muốn răng cũng được...
Quan Huyện cười nói :
- Nhà em mí em vừa bàn với nhau chuyện nớ mới đến đây hỏi ý kiến của anh, bây chừ có lẽ chích ngay cho cụ xìu đi là yên nhứt...
Quan Đốc thấy lương tâm nghề nghiệp không cho phép Quan Đốc mần theo ý kiến của người em trai, Quan Đốc nói :
- Răng được, mần như rứa tội chết. Nhiều cụ già giàu có bây chừ còn chích các loại thuốc cải lão, hoàn đồng, loại thuốc hồi xuân, răng mình lại chích thuốc bất lực cho Cụ Lớn...
Quan Huyện cười nói :
- Em nói đây là tạm thời làm cho cụ xìu đi trong thời gian cần chữa bệnh để khi cô Miễn có vô hầu Cụ Lớn, Cụ Lớn đành chịu mà thôi...
Quan Đốc cao mặt hỏi :
- Răng không cấm cô nàng hầu của cụ vô hầu cụ được hỉ !
- Răng mà cấm được... Chú em đã chia mỗi ngày một cô hầu. Hôm mô chưa thấy cô Miễn vô, chú em bỏ bệnh viện ra thẳng nhà cô Miễn ngay... Chú em mê cô Miễn lắm.
- Rứa thì răng mà ngăn Cụ Lớn cho được...
- Mà để chú em tự do thì mần răng anh chữa cho lành bệnh đặng hỉ !
- Rứa mí khó.
Quan Huyện khẽ nói với Quan Đốc :
- Em đề nghị với anh việc ni nghen ! Anh bằng lòng thì đẹp lắm, được cả mọi bề...
Quan Đốc trừng mắt hỏi :
- Chuyện chi chú ?
- Bây chừ anh mần răng chích cho chú em mấy mũi thuốc cho chú em xìu hẳn cái thứ đó đi thì dù có cô Miễn chớ Tiên Nga ở trên trời gửi xuống hầu hạ chú em cũng đều lắc đầu, vào thua mà thôi. Em nghĩ chỉ còn cách đó mới làm cho chú em hết hẳn chuyện nớ đi mà chữa bệnh cho êm xuôi...
Quan Đốc khẽ gật đầu suy nghĩ :
- Cũng có lý nhưng anh lại lo...
- Lo răng anh ?
- Nó xìu đi thì răng ? Cụ Lớn Tham Tri mà biết chuyện nớ thì chết hết, Cụ Lớn chửi cho nát mồ, nát mã nhứt là chú mới đáng sợ. Con rể hại chú vợ thì chết rồi. Mà chú đã bàn với thím nớ chưa ?
Quan Huyện gật đầu đáp :
- Rồi thưa anh. Chuyện chi chớ chuyện nớ là em phải bàn mí nhà em rồi. Và cũng chính vì sợ chú em xìu luôn thì khổ... cũng tội nghiệp cho cụ, tuổi già cũng chỉ còn có tý đó mần vui nay lại cấm hẳn luôn thì còn chi là hy vọng nữa, mà để như rứa thì chao ôi, chẳng những khổ anh vì vợ chồng em mà chữa cho cụ, lại còn khổ thêm nhiều người khác nữa, như mấy cô y tá, điều dưỡng chẳng hạn, cô Miễn cũng chã vui sướng chi. Chính cô Miễn cũng đã khóc kể mí nhà em là cụ lại hay ghen lắm. Hể cụ đòi hỏi mà không chìu cụ là cụ chửi lên đầu. Cụ nói cô Miễn đã có mèo chuột rồi nên không thiết chi đến cụ nữa. Chà chẳng những rứa mà cụ còn hăm đuổi chú cô ta hiện đang mần Đội Lệ ở Nghệ An hay Quảng Bình chi đó, thì thế nên cô Miễn cũng sợ cuống lên đành phải chìu chuộng mà hầu cụ nớ thôi...
Quan Đốc suy nghĩ rồi nói :
- Chuyện ni hơi khó đó hỉ.
Quan Huyện cười nói :
- Em tưởng có chi là khó mô anh. Nếu anh muốn anh cứ việc chích cho chú em mấy mủi thuốc xìu luôn để khi cô Miễn vô dù Cụ Lớn có thích, có yêu, có quý chăng nữa mà xẹp rồi, cụ cũng đành chịu xuôi chứ chi nữa. Rứa có phải dỡ mệt cho cụ mà anh cũng có thể chữa lành bệnh cụ không ?
Quan Đốc trịnh trọng lắc đầu nói :
- Chú nói dễ dàng quá, được như rứa tui mần ngay cho chú, cái bệnh thèm muốn do vật chất, vào một tý là xong chứ khi chích cho cụ xìu, cụ đâm suy nghĩ về chuyện kia, chuyện nọ, tinh thần cụ căng thẳng, có thể xảy ra những chuyện khủng khiếp hơn nữa. Để tui lục tờ báo về khoa học đưa cho chú thím coi, cái bệnh đó về tinh thần mới mãnh liệt khủng khiếp. Cách đây vài tháng ở Hoa Kỳ vừa xảy ra một vụ án thật khủng khiếp, làm Quan Tòa điên đầu...
Quan Huyện vội hỏi :
- Chuyện răng anh ?
Quan Đốc đứng dậy lục trong tủ sắt lấy tờ báo Pháp đưa cho Quan Huyện và chỉ chỗ vết chì đỏ đóng khung tờ báo nói :
- Lát nữa chú về đọc sẽ thấy...
Quan Huyện có vẻ nóng ruột về vụ án kỳ khôi mà Quan Đốc vừa kể cho ông biết nên ông vội nói :
- Thì anh kể qua loa cho em nghe coi răng ? Nghe anh nói em đâm sợ...
Quan Đốc cười nói :
- Ở một Tiểu Bang của Hoa Kỳ xảy ra hàng chục vụ hiếp dâm thiếu nữ độ 18, hay 19 chi đó. Kẻ bị hiếp đau đớn khủng khiếp vì máu ra rất nhiều. Nạn nhân đều khai con quỷ râu xanh hiếp họ là một người đàn ông có vẻ đứng tuổi đeo mặt nạ. Hắn làm cho các nạn nhân ngất xỉu. Khi tỉnh dậy phải đi bệnh viện cứu chữa. Bác Sĩ khám bệnh thấy nạn nhân không bị bệnh chi hết mà cũng không có tinh trùng của đàn ông...
Các thám tử điên đầu vì thỉnh thoảng trong vùng lại xảy ra những vụ hiếp dâm tàn nhẩn như rứa. Ban kiẻm tục hiệp cùng với ban an ninh xét hỏi mở cuộc điều tra. Cuối cùng phải cho một nữ nhân viên giả làm một thiếu nữ ngây thơ lừa được con quỷ râu xanh đó và bắt được quả tang nó định hiếp nữ nhân viên đó.
Sau khi bắt con quỷ râu xanh đó diển lại từng thảm kịch do hắn là vai chánh mới đưa hắn ra tòa nhưng khi hỏi đến nguyên nhân vì răng hắn đã làm cho các thiếu nữ bị hắn hảm hiếp bị đau đớn thì hắn nhất định không chịu khai.
Hắn bị giam vào nhà tù, người vợ của hắn chạy luật sư và một mực kêu oan cho hắn. Người vợ của hắn cương quyết là hắn không làm chuyện khủng khiếp đó. Có lẽ nhà chức trách đã hâm dọa, hoặc đã đánh đập hắn mà buột hắn phải nhận tội, hoặc vì thấy dư luận bàn tán sôi nổi, ghép tội khắt khe, sự bất lực sở An Ninh và Công An Liên Bang và Tiểu Bang nên các ông mật thám đã bày ra cái trò đó để vu khống chồng bà ta.
Hôm ra tòa xử ông luật sư bào chữa cho con yêu râu xanh đã trưng ra một bằng chứng cụ thể là thân chủ của ông bị bệnh bất lực hoàn toàn và vĩnh viễn không thể nào gần gũi đàn bà được, do đó không thể có chuyện thân chủ của ông ta can tội hiếp dâm...
Chú có biết khi nghe trạng sư của mình bào chữa như thế, con quỷ râu xanh quay lại phía trạng sư quất mắt mắng ông ta rằng :
- Tui không mượn ông bào chữa tui cái lỗi đó. Tui xin thú thật với quý tòa là chính tui đã hiếp các nạn nhân đang ngồi trong phòng xử này mà quý tòa gọi là làm nhân chứng. Chính tui đã hiếp họ, chính tui đeo mặt nạ khi hiếp họ...
Viên trạng sư cười nói với quan tòa :
- Xinh quý tòa cho tui đình lại, và cho luật y có tuyên thệ khám bệnh cho thân chủ của tui, và đây là người vợ của thân chủ tui sẽ cho quý tòa biết sự thật...
Người vợ của bị cáo đứng dậy cũng nói như vị trạng sư. Đo đó, tòa tạm đình chỉ để nhờ luật y khám nghiệm bị cáo. Các viên chức an nin Tiểu Bang cũng như Liên Bang đâm lo ngại, nếu quả bị cáo bất lực thì lỗi của họ rất nặng. Đưa bị cáo đến một bác sĩ chuyên khoa sản dục khám bị cáo thì quả bị cáo bất lực vĩnh viễn, ít ra cũng đã năm năm bị cáo không hề biết đến chuyện ái ân. Chứng nhận của bác sĩ do tòa đề cử khám cho hộ bị cáo đã làm cho luật sư bào chữa cho bị cáo mừng rỡ. Bác sĩ đã chứng nhận bị cáo bị bất lực vĩnh viễn không thể hảm hiếp hoặc chấp nhận yêu đương với bất cứ một người đàn bà dù ở tuổi nào chăng nữa.
Với giấy chứng nhận đó làm sao buộc tội được bị cáo đã hảm hiếp hàng chục thiếu nữ và thiếu phụ một cách tàn bạo cho được. Quan tòa cho lệnh đưa bị cáo đến một trong ba, giám định Y Khoa gồm nhiều bác sĩ danh tiếng về khoa sinh lý và sản dục. Ủy Ban Giám Định Y Khoa cũng chứng nhận đúng y như vị Luật Y đầu tiên đã chứng nhận.
Ngày xử đã đến, luật sư của bị cáo nắm chắc phần thắng trong tay, ông chụp lại bản chứng nhận của Luật Y và Ủy Ban Giám Định Y Khoa về tật bệnh của thân chủ. Hôm ra trước tòa luật sư đưa bản chứng nhận của Luật Y, của Ủy Ban Giám Định Y Khoa trình ông chánh Án, ông biện lý rồi dọng dạc nói :
- Với những tờ chứng nhận này đã chứng minh thân chủ tôi vô tội. Những lời khai của các nguyên cáo, của các chính nhân đều sai hết, và ngay cả tờ trình của Cảnh Sát cuộc, Công An Liên Bang củng sai lầm... Chẳng hề có một vụ hảm hiếp nào hết... Tất cả là do óc tưởng tượng phong phú của con người bày ra để hảm hại thân chủ của tôi...
Nói rồi, luật sư cầm tay bị cáo kéo ra trước vành móng ngựa dõng dạc nói :
- Thưa quý Tòa, thân chủ chúng tôi đã được chứng nhận là người đàn ông bất lực vĩnh viễn và đã bị chứng bất lực này từ năm năm nay rồi... Làm sao mà thân chủ của tui có thể hảm hiếp được ai...
Luật sư vừa nói đến đây thì bị cáo đẩy luật sư của ông ta ra và gay gắt tuyên bố :
- Tôi không chấp nhận lời biện hộ của luật sư này... Chính tôi là thủ phạm những vụ hảm hiếp đó... Tôi... không... bị bất lực. Tinh thần của tôi rất minh mẫn sức mạnh của tinh thần của tôi rất mãnh liệt nên tôi đã chủ động trong các vụ hảm hiếp này...
Cả luật sư lẫn Quan Tòa và Công Tố Viên đều ngạc nhiên trước lời thú tội dõng dạc đàng hoàng của bị cáo.
Giấy chứng nhận của Luật Y, của Ủy Ban Giám Định Y Khoa đều chứng nhận bị cáo hoàn toàn bất lực từ năm năm nay thì làm sao bị cáo có thể hảm hiếp được. Vợ của bị cáo cũng công nhận là chồng của bà ta hoàn toàn bất lực, không thể nào có thể ái ân được với phụ nữ nhưng bị cáolại quả quyết rằng, chính ông ta đã chủ động được các vụ hiếp dâm tàn nhẩn đó...
Kể đến đây Quan Đốc nhìn Quan Huyện rồi nói :
- Chú có biết vì sao không ?
Quan Huyện lắc đầu :
- Chuyện trái ngược như thế thật là khó khám xét, bị cáo nhận tội nhưng sự thật lại khác đâu có thể căn cứ vào lời nhận tội như thế được, phải có bằng chứng cụ thể chứ...
Quan Đốc cười hỏi :
- Như thế, chú cũng cho rằng bị cáo bất lực vĩnh viễn và hoàn toàn, nghĩa là bị cáo không thể hảm hiếp được... chứ gì nữa...
- Dạ...
Quan Đốc cười nói :
- Sự thật chính thằng chả bất lực vĩnh viễn và hoàn toàn đó là thủ phạm các vụ hảm hiếp tai quái, tàn nhẩn đó...
Quan Huyện trố mắt hỏi :
- Răng lại có chuyện lạ rứa hỉ.
- Rứa mới lạ chứ ! Để tui thuật lại cho chú nghe hỉ ?
- Dợ...
Quan Đốc thuật tiếp :
- Gã bị cáo uất hận với vị luật sư bào chữa cho hắn chỉ vì luật sư đã trắng trợn bảo hắn là bất lực vĩnh viễn. Gã bị cáo bất lực vĩnh viễn đó mang trong người một thứ mặc cảm uất hận một sự dấu diếm kín đáo không muốn cho ai biết mình bất lực khi mà thực tế gã bất lực vĩnh viễn thì trong đầu óc gã nghĩ đến chuyện hảm hiếp, những chuyện ái ân ghê rợn, những thú vui xác thịt có thể gọi là khủng khiếp... Nhưng thứ bất lực đó nếu họ là văn sĩ thì họ sẽ viết những cuốn tiểu thuyết tục tiểu, rất ghê gớm để cho người đọc có cảm tưởng như họ là "Chúa thằn lằn" về chuyện ái ân phòng the lắm.
Gã bị cáo này cũng thể. Gã chỉ nghĩ có kế hay nhất là gã khai đi hảm hiếp làm rung động thiên hạ...
Quan Huyện cười nói :
- Bất lực thì gã hiếp làm gì được ? Gã có muốn cũng không làm sao hiếp nổi mà anh.
Quan Đốc cười nói :
- Cũng vì rứa mà gã tìm mọi cách để hiếp bằng được. Hiếp thật nhiều để nổi danh là con yêu râu xanh đối với phụ nữ, gã bị cáo bất lực thú thật với quan tòa rằng, vật dụng mà hắn dùng để làm chuyện hảm hiếp hiện gã đang để trong tủ riêng của gã...
Thừa phát lại, và Cảnh Sát được lệnh giải gã về nhà tìm trong tủ riêng của gã thì tìm thấy hàng chục chiếc bắp ngô và còn be bết vết máu...
Quan Huyện cười rũ rượi nói :
- Răng lại có thằng cha kỳ khôi quá hé ?
Quan Đốc gật đầu nói :
- Đó, chú thấy chưa, cái tai hại về lối hiếp dâm tưởng tượng ái ân bằng trí tưởng nguy hiểm như thế đó. Chú nhờ tôi chích cho Cụ Lớn Tham Tri thuốc xìu đi thì dễ rồi nhưng khi Cụ Lớn khỏe mạnh mà thứ thuốc quái ác kia chưa giải được, trí tưởng tượng của Cụ Lớn rất mãnh liệt thì thật là một tai họa khủng khiếp...
Xe hơi của bà Huyện về đến trại gặp Quan Huyện mặc quốc phục chỉnh tề, có bài ngà, bên ngoài khoác áo ba đờ suy, khăn quàng cổ bằng len dầy. Thấy chồng bà Huyện hỏi :
- Mình đi mô rứa ?
Quan Huyện đáp :
- Tui phải vô Cụ Lớn Phủ Doãn có chuyện.
Hôm ni có hội thương tỉnh lại có cả Quan Phó Khâm Sứ sang chủ tọa chiều ni nghe nói có thết tiệc cuối năm, đồng thời chào năm mới cụ Phó Khâm Sứ luôn. Các Quan Huyện, Phủ khác cũng có đến. Buổi tối các bà cũng phải đến dự thì phải...
Quan Huyện kéo bà Huyện vào lòng, đặt chiếc hôn thật khêu gợi nói :
- Chứ răng nữa...
Bà Huyện gỡ tay chồng ra khẽ đẩy...
- Mình rồi cũng giống chú...
- Cha mô con nớ, mà nhất là cha vợ mần răng thì con rể phải như rứa mới là con rể quý chứ... Anh Đốc cũng gàn lắm... Chú có khỏe mới bắt được cô Miễn hầu chứ. Còn những anh chàng xuội lơi thì có tiên nga xuống trần mần vợ cũng chạy dài... Rứa lại là người chú khỏe lắm rồi...
Bà Huyện nguých chồng nói :
- Khỏe chi cái trò khỉ đó mà khỏe...
- Chứ răng nữa, không khỏe thì răng được. Chú yêu cô Miễn nhất nhà đó hỉ, còn cô Sáu thì răng ?
Bà Huyện buồn rầu đáp :
- Chú lại ghét cô Sáu, cô Miễn lại có với chú một đứa con thật kháu đã lên ba rồi, còn cô Sáu cũng vừa có mí chú thêm đứa con vừa ba tháng trông thằng nhỏ cũng kháu quá. Giống chú như đúc rứa mà chú không thương. Cô Sáu mí thằng Thương bằng cô Miễn mí thằng Thể... Bây chừ chú cho lệnh cứ một ngày cô Sáu vô hầu lại đến cô Miễn vô hầu chú. Các cô y tá và điều dưỡng nói ngày cô Sáu vô hầu chú chã cần phải canh giữ chi hết vì chú ghét cô Sáu, còn ngày cô Miễn vô hầu thì phải canh giữ vì ngày cô Miễn hầu chú y như ngày hôm sau máu lại tăng và chú mệt hoài nhiều lúc tưởng có thể chết được.
Quan Huyện cười nói :
- Chú khỏe hỉ... Chú còn khỏe hơn anh nhiều đó hỉ. Răng mình không đuổi cô Miễn về ?
Bà Huyện cười chua chát khi bà vừa đuổi cô Miễn về thì gặp phản ứng quyết liệt của Cụ Lớn Tham Tri thân phụ của bà, bà chép miệng kể :
- Trời ơi, đuổi răng được mí chú... Em vừa ra lệnh cho cô Miễn phải ở nhà để em đưa chú ra Thuận An hay đi Đà Lạt chú đã đập chân đập tay mắng em, chú nhất định không chịu đi mô hết. Chú biểu đi mô cũng phải có mạ con cô Miễn đi theo chú mới chịu đi, nếu mạ con cô Miễn theo thì đi mần chi, chú lại đau ngay. Mà đau ở Thuận An hay ở Đà Lạt thì ai chữa cho chú lúc rứa... Nghĩ thiệt khổ...
Chú biểu, nếu không có cô Miễn và thằng Thể đi theo chú thì chú về ở nhà cô Miễn. Em dọa trình mạ để xin mạ về nhà để giải quyết chuyện ni thì chú biểu mạ đã tu hành thì mình đừng để mạ biết những chuyện ni mạ buồn. Chú có vẻ nể mạ lắm...
Quan Huyện cười hỏi :
- Mình có định vô trình mạ không ?
Bà Huyện đáp :
- Lúc đầu em định vô trình mạ nhưng về sau khi xe hơi đưa cô Miễn về nhà cỗ ở bên Nam Giao hỏi chuyện mới biết tất cả là do chú định liệu hết. Cô Miễn khóc nói, hễ không chìu chú, không hầu chú thì chú ghen chú chửi, chú đòi bỏ tù thầy Đội chú cô Miễn...
Cô Miễn nói cũng biết xấu hổ nhưng không mần răng khác được đến ngày vô hầu chú mà vô chậm chú đi xe ra thẳng nhà rồi chú chửi, chú ghen với cô Miễn, chú cứ nói cô Miễn đi với thằng mô nên không thiết tha với chú...
Quan Huyện mĩm cười hỏi :
- Năm ni cô nớ bao nhiêu tuổi hỉ !
- 21 tuổi... Cô lấy chú năm 18 tuổi, khi cô hầu trong dinh của chú...
- Có lẽ thầy Đội chú cô Miễn cũng được chú xin cho đi Đội Lệ phải không mình ?
Bà Huyện gật đầu đáp :
- Cũng vì rứa mà mỗi lần cô Miễn chập chạp chi đó thì chú chửi, chú đòi cách chức thầy Đội, chú của cô Miễn...
- Nghĩ cũng tội hỉ...
Bà Huyện thở dài đáp :
- Cũng vì rứa nên sau khi em đưa cô Miễn về nhà em thấy tội nghiệp cổ quá, không chìu chuộng, hầu hạ chú thì chú chửi còn hầu hạ chú đau thì cũng biết bao nhiêu người khác chửi nữa...
Quan Huyện lắc đầu nói :
- Tội quá hỉ ! Chú tuy rứa nhưng cũng đã yếu nhiều rồi chứ chớ mô như chúng mình. Cô Miễn rứa là ngoan lắm rồi, chớ có ai mà chịu được...
Bà Huyện cau mặt nói :
- Rứa mà có thưa với chú thì chú lại la, chú đòi về nhà cô Miễn để ở, chú chửi mấy cô y tá, điều dưỡng đủ thứ, may mà có anh Đốc, chớ ai chịu cho được việc mần của chú.
- Rứa bây chừ mình định răng ?
Bà Huyện đáp :
- Em đưa cô Miễn về nhà, em có khuyên cô nớ mần cách mô khuyên răng chú đừng để chú đi quá rồi hại cho sức khỏe của chú, chú có thể chết được nếu không kiêng cữ...
- Mình có hiểu cô Miễn nói răng không ?
Quan Huyện lắc đầu đáp :
- Anh mần răng biết được, cổ nói mần răng hỉ !
Bà Huyện thở dài đáp :
- Nghĩ thiệt tội cho cô Miễn... Cô nói mỗi lần vô hầu chú, cổ cũng tìm mọi cách cản ngăn chú nhưng chú không chịu, mỗi lần như rứa chú chửi cổ, chú lại ghen mí cổ. Chú cho rằng cổ đã phản bội chú đi mí đứa mô rồi nên mới không chịu hầu hạ chú. Không chịu để cho chú thỏa mãn.
Quan Huyện cười nói :
- Sức chú thì mấy, mà cổ không chìu được, cổ chìu chú bao nhiêu thì chú mau chết bấy nhiêu, chớ răng nữa...
Thiệt chú không biết điều chi hết...
Bà Huyện lắc đầu nói :
- Thiệt rứa, chú không biết điều chi hết. Cô Miễn còn nói, mỗi lần chú ghen với cổ vì cổ cản ngăn chú đừng quá sức thì chú dọa sẽ cách chức Đội Lệ của chú cổ thành ra cô Miễn bắt buộc chìu chuộng, phải hầu hạ chú.
Phải nói rằng, chú mê cô Miễn lắm. Chú không thể xa cô Miễn được. Do đó, em về bàn với mình bây chừ mần răng để ngăn chặn được chuyện rứa chú mí cô Miễn...
Quan Huyện cười nói :
- Bây chừ chỉ một cách là nhờ anh Đốc chích cho chú thử thuốc chi làm cho chú xuội đi không mần răn chi nữa. Để cho chú dưỡng bệnh đã, sau khi chú lành mạnh rồi sẽ hay...
Bà Huyện cười hỏi :
- Lỡ chú xuội luôn thì răng ?
Quan Huyện cười nói :
- Rứa càng tốt chứ răng nữa, còn hơn là để chú như thế mãi thì khổ lắm. Có nhiều người khổ vì chú nữa.
Bà Huyện suy nghĩ rồi lắc đầu :
- Nghĩ cũng tội cho chú, tuổi già chỉ có rứa cho vui mà thôi...
Quan Huyện cười nói :
- Chà em răng nhân nghĩa quá hỉ. Răng em không cho phép anh được như chú ?
Bà Huyện cau mặt nhìn chồng rồi đưa tay véo Quan Huyện :
- Mình mà rứa thì em giết mình hỉ... Năm ni chú độ 70 tuổi rồi, răng mà kỳ rứa hỉ ?...
Quan Huyện đáp :
- Có lẽ lúc trước, khi chú đi mần quan chú được uống các loại thuốc bổ tốt nhất là hồi chú mần Bộ Chánh Thanh Hóa, thiếu chi các loại thuốc tốt...
- Ừ hỉ, trước các cụ đi mần quan có nhiều thứ bổng lộc lạ lắm mà. Hay là bây chừ anh và em đến nhà anh Đốc hỏi ra răng hỉ.
Quan Huyện gật đầu :
- Ừ phải, cứ đến nhà anh Đốc hỏi coi anh nghĩ răng chuyện chú. Anh nghĩ nhiều lúc cũng thương chú, già cả rồi chỉ còn có rứa mà thôi bây chừ lại cấm không cho chú mần ăn, chi thì hạnh phúc nữa...
Bà Huyện cười nói :
- Hạnh phúc chi cái đồ quỷ nớ chứ... Cứ cái đà ni thì chú chỉ sống được hết năm ni là cùng. Mình đã trông thấy cô Miễn chưa ?
Quan Huyện cười đáp :
- Chưa nhưng lúc nảy em đã cho anh biết, cô Miễn đẹp chẳng kém thím Duyên. Thím Duyên mười thì cô Miễn cũng được bẩy hay tám. Như rứa thì cô Miễn cũng xinh lắm chứ em hỉ.
Bà Huyện buồn rầu đáp :
- Đó, nhưng rứa mần chi mà chú không đau, hễ hơi khỏe một chút gần cô Miễn bệnh đau lại vậy đó. Nhiều lúc anh Đốc cũng phải gắt lên...
- Thôi, anh và em đến thăm anh Đốc bàn với anh chuyện đó coi răng. Xe vẫn còn ngoài đó chớ...
Bà Huyện đáp :
- Em cho chú tài xế về ăn cơm rồi.
- Để anh lái cho em đi cũng được... Mình đến thẳng nhà anh Đốc, bây chừ mới 12g15 có lể anh nớ đang thời cơm !
Bà Huyện và chồng ra xe. Quan Huyện mở ngăn hộc sắt lấy chùm chìa khóa mở máy, sang số cho xe chạy về phía bên kia cầu Trường Tiền, phía sau nhà hàng Morrin nhà của Quan Đốc, giám Đốc bệnh viện Huế.
Xe ngừng trước cửa một căn biệt thự rộng có vườn bông, Quan Huyện bấm còi. Hai con chó berger lớn từ phía trong xô ra. Người đầy tớ già mở hé cửa, nhìn thấy Quan Huyện bèn nói lớn :
- Dạ bẩm Quan Lớn có Quan Huyện và Bà Lớn đến chơi...
Nghe nói đến Quan Huyện và phu nhân cùng đến, Quan Đốc và phu nhân cùng lũ trẻ đang ăn cơm đã ùa cả ra cửa. Quan Đốc và ba đứa con chạy ra cổng đích thân mở cổng. Đứa con trai đầu lòng của Quan Đốc, độ 10 tuổi, reo lớn bằng tiếng Pháp :
- Thím Năm chú Năm đến chơi hỉ.
Đứa con trai thứ nhì cũng nói tiếng Pháp với bố :
- Papa à, chú Huyện có xe hơi đẹp quá, Papa không có xe hơi như chú Huyện, răng Papa không đi làm Huyện như chú Huyện đi Papa ?
Mấy đứa con trai của Quan Đốc hình như không biết nói tiếng Việt nên Quan Đốc cũng trả lời các con bằng tiếng Pháp :
- Chú Huyện nhiều tiền hơn Papa ?
Một cậu bé ngây thơ hỏi :
- Ai cho chú Huyện tiền mà chú mới nhiều tiền rứa hả Papa ?
Quan Huyện lái xe vào sân trong, mở cửa đi xuống, Quan Đốc cười kéo tay Quan Huyện lại rồi chỉ vô cậu bé vừa hỏi, nói :
- Robert vừa hỏi, ai cho chú tiền mà chú mua xe đẹp thế đó ?
Quan Huyện cười vò đầu cháu, trả lời :
- Bà nội, ông nội chú đó !
- Răng bà nội, ông nội lại không cho Papa cháu ? Ông nội bà nội ghét Papa cháu à ?
Quan Đốc, Quan Huyện, và bà Huyện, bà Đốc cũng cười rộn vì câu hỏi ngây thơ của cậu nhỏ. Tất cả đều trở vô nhà. Quan Đốc hỏi em trai và em dâu :
- Cô chú đã thời cơm chưa, ngồi đây ăn luôn hỉ ?
Quan Huyện đưa mắt nhìn vợ như hỏi ý kiến. Bà Huyện cười đáp :
- Dạ, anh chị cho chúng em ăn cơm thì chúng em cùng ăn cho vui...
Bà Đốc gọi đầy tớ lấy thêm bát, dĩa muỗng và đủa để vợ chồng Quan Huyện ngồi ăn luôn. Quan Đốc hỏi :
- Có chuyện chi, mà chú thiếm đến lúc ni ?
Quan Huyện cười nói :
- Ăn xong rồi em nói chuyện với anh một chuyện cần...
Quan Đốc cười hỏi :
- Chuyện chi đó ? Lành hay dữ chú ?
- Dạ lành mà anh có chuyện chi mà dữ.
- Rứa hỉ ?
Ăn cơm xong, bà Huyện và bà Đốc vào trong phòng nói chuyện riêng. Còn anh em Quan Huyện ngồi nói chuyện ở sa lông, Quan Huyện hỏi :
- Bệnh của chú nhà em ra răng anh ?
Quan Đốc mỉm cười nói :
- Bệnh thì chã có chi hết, hễ chữa gần mạnh thì lại có cô nàng hầu của Cụ Lớn vô là Cụ Lớn đau lại. Khổ quá, buổi sáng ni vừa nghe cô Mỹ, nữ y tá kể lại thì chuyện cũng phiền lắm... Cụ Lớn Tham Tri mê cô hầu trẻ quá mần răng mà cữ được. Tôi đã biểu mí thím Huyện là mần răng đưa được Cụ Lớn đi nghỉ ở Đà Lạt hay Thuận An, kiêng cữ cho thật lành mạnh rồi Cụ Lớn về, lúc đó Cụ Lớn đã có sức rồi cụ muốn răng cũng được...
Quan Huyện cười nói :
- Nhà em mí em vừa bàn với nhau chuyện nớ mới đến đây hỏi ý kiến của anh, bây chừ có lẽ chích ngay cho cụ xìu đi là yên nhứt...
Quan Đốc thấy lương tâm nghề nghiệp không cho phép Quan Đốc mần theo ý kiến của người em trai, Quan Đốc nói :
- Răng được, mần như rứa tội chết. Nhiều cụ già giàu có bây chừ còn chích các loại thuốc cải lão, hoàn đồng, loại thuốc hồi xuân, răng mình lại chích thuốc bất lực cho Cụ Lớn...
Quan Huyện cười nói :
- Em nói đây là tạm thời làm cho cụ xìu đi trong thời gian cần chữa bệnh để khi cô Miễn có vô hầu Cụ Lớn, Cụ Lớn đành chịu mà thôi...
Quan Đốc cao mặt hỏi :
- Răng không cấm cô nàng hầu của cụ vô hầu cụ được hỉ !
- Răng mà cấm được... Chú em đã chia mỗi ngày một cô hầu. Hôm mô chưa thấy cô Miễn vô, chú em bỏ bệnh viện ra thẳng nhà cô Miễn ngay... Chú em mê cô Miễn lắm.
- Rứa thì răng mà ngăn Cụ Lớn cho được...
- Mà để chú em tự do thì mần răng anh chữa cho lành bệnh đặng hỉ !
- Rứa mí khó.
Quan Huyện khẽ nói với Quan Đốc :
- Em đề nghị với anh việc ni nghen ! Anh bằng lòng thì đẹp lắm, được cả mọi bề...
Quan Đốc trừng mắt hỏi :
- Chuyện chi chú ?
- Bây chừ anh mần răng chích cho chú em mấy mũi thuốc cho chú em xìu hẳn cái thứ đó đi thì dù có cô Miễn chớ Tiên Nga ở trên trời gửi xuống hầu hạ chú em cũng đều lắc đầu, vào thua mà thôi. Em nghĩ chỉ còn cách đó mới làm cho chú em hết hẳn chuyện nớ đi mà chữa bệnh cho êm xuôi...
Quan Đốc khẽ gật đầu suy nghĩ :
- Cũng có lý nhưng anh lại lo...
- Lo răng anh ?
- Nó xìu đi thì răng ? Cụ Lớn Tham Tri mà biết chuyện nớ thì chết hết, Cụ Lớn chửi cho nát mồ, nát mã nhứt là chú mới đáng sợ. Con rể hại chú vợ thì chết rồi. Mà chú đã bàn với thím nớ chưa ?
Quan Huyện gật đầu đáp :
- Rồi thưa anh. Chuyện chi chớ chuyện nớ là em phải bàn mí nhà em rồi. Và cũng chính vì sợ chú em xìu luôn thì khổ... cũng tội nghiệp cho cụ, tuổi già cũng chỉ còn có tý đó mần vui nay lại cấm hẳn luôn thì còn chi là hy vọng nữa, mà để như rứa thì chao ôi, chẳng những khổ anh vì vợ chồng em mà chữa cho cụ, lại còn khổ thêm nhiều người khác nữa, như mấy cô y tá, điều dưỡng chẳng hạn, cô Miễn cũng chã vui sướng chi. Chính cô Miễn cũng đã khóc kể mí nhà em là cụ lại hay ghen lắm. Hể cụ đòi hỏi mà không chìu cụ là cụ chửi lên đầu. Cụ nói cô Miễn đã có mèo chuột rồi nên không thiết chi đến cụ nữa. Chà chẳng những rứa mà cụ còn hăm đuổi chú cô ta hiện đang mần Đội Lệ ở Nghệ An hay Quảng Bình chi đó, thì thế nên cô Miễn cũng sợ cuống lên đành phải chìu chuộng mà hầu cụ nớ thôi...
Quan Đốc suy nghĩ rồi nói :
- Chuyện ni hơi khó đó hỉ.
Quan Huyện cười nói :
- Em tưởng có chi là khó mô anh. Nếu anh muốn anh cứ việc chích cho chú em mấy mủi thuốc xìu luôn để khi cô Miễn vô dù Cụ Lớn có thích, có yêu, có quý chăng nữa mà xẹp rồi, cụ cũng đành chịu xuôi chứ chi nữa. Rứa có phải dỡ mệt cho cụ mà anh cũng có thể chữa lành bệnh cụ không ?
Quan Đốc trịnh trọng lắc đầu nói :
- Chú nói dễ dàng quá, được như rứa tui mần ngay cho chú, cái bệnh thèm muốn do vật chất, vào một tý là xong chứ khi chích cho cụ xìu, cụ đâm suy nghĩ về chuyện kia, chuyện nọ, tinh thần cụ căng thẳng, có thể xảy ra những chuyện khủng khiếp hơn nữa. Để tui lục tờ báo về khoa học đưa cho chú thím coi, cái bệnh đó về tinh thần mới mãnh liệt khủng khiếp. Cách đây vài tháng ở Hoa Kỳ vừa xảy ra một vụ án thật khủng khiếp, làm Quan Tòa điên đầu...
Quan Huyện vội hỏi :
- Chuyện răng anh ?
Quan Đốc đứng dậy lục trong tủ sắt lấy tờ báo Pháp đưa cho Quan Huyện và chỉ chỗ vết chì đỏ đóng khung tờ báo nói :
- Lát nữa chú về đọc sẽ thấy...
Quan Huyện có vẻ nóng ruột về vụ án kỳ khôi mà Quan Đốc vừa kể cho ông biết nên ông vội nói :
- Thì anh kể qua loa cho em nghe coi răng ? Nghe anh nói em đâm sợ...
Quan Đốc cười nói :
- Ở một Tiểu Bang của Hoa Kỳ xảy ra hàng chục vụ hiếp dâm thiếu nữ độ 18, hay 19 chi đó. Kẻ bị hiếp đau đớn khủng khiếp vì máu ra rất nhiều. Nạn nhân đều khai con quỷ râu xanh hiếp họ là một người đàn ông có vẻ đứng tuổi đeo mặt nạ. Hắn làm cho các nạn nhân ngất xỉu. Khi tỉnh dậy phải đi bệnh viện cứu chữa. Bác Sĩ khám bệnh thấy nạn nhân không bị bệnh chi hết mà cũng không có tinh trùng của đàn ông...
Các thám tử điên đầu vì thỉnh thoảng trong vùng lại xảy ra những vụ hiếp dâm tàn nhẩn như rứa. Ban kiẻm tục hiệp cùng với ban an ninh xét hỏi mở cuộc điều tra. Cuối cùng phải cho một nữ nhân viên giả làm một thiếu nữ ngây thơ lừa được con quỷ râu xanh đó và bắt được quả tang nó định hiếp nữ nhân viên đó.
Sau khi bắt con quỷ râu xanh đó diển lại từng thảm kịch do hắn là vai chánh mới đưa hắn ra tòa nhưng khi hỏi đến nguyên nhân vì răng hắn đã làm cho các thiếu nữ bị hắn hảm hiếp bị đau đớn thì hắn nhất định không chịu khai.
Hắn bị giam vào nhà tù, người vợ của hắn chạy luật sư và một mực kêu oan cho hắn. Người vợ của hắn cương quyết là hắn không làm chuyện khủng khiếp đó. Có lẽ nhà chức trách đã hâm dọa, hoặc đã đánh đập hắn mà buột hắn phải nhận tội, hoặc vì thấy dư luận bàn tán sôi nổi, ghép tội khắt khe, sự bất lực sở An Ninh và Công An Liên Bang và Tiểu Bang nên các ông mật thám đã bày ra cái trò đó để vu khống chồng bà ta.
Hôm ra tòa xử ông luật sư bào chữa cho con yêu râu xanh đã trưng ra một bằng chứng cụ thể là thân chủ của ông bị bệnh bất lực hoàn toàn và vĩnh viễn không thể nào gần gũi đàn bà được, do đó không thể có chuyện thân chủ của ông ta can tội hiếp dâm...
Chú có biết khi nghe trạng sư của mình bào chữa như thế, con quỷ râu xanh quay lại phía trạng sư quất mắt mắng ông ta rằng :
- Tui không mượn ông bào chữa tui cái lỗi đó. Tui xin thú thật với quý tòa là chính tui đã hiếp các nạn nhân đang ngồi trong phòng xử này mà quý tòa gọi là làm nhân chứng. Chính tui đã hiếp họ, chính tui đeo mặt nạ khi hiếp họ...
Viên trạng sư cười nói với quan tòa :
- Xinh quý tòa cho tui đình lại, và cho luật y có tuyên thệ khám bệnh cho thân chủ của tui, và đây là người vợ của thân chủ tui sẽ cho quý tòa biết sự thật...
Người vợ của bị cáo đứng dậy cũng nói như vị trạng sư. Đo đó, tòa tạm đình chỉ để nhờ luật y khám nghiệm bị cáo. Các viên chức an nin Tiểu Bang cũng như Liên Bang đâm lo ngại, nếu quả bị cáo bất lực thì lỗi của họ rất nặng. Đưa bị cáo đến một bác sĩ chuyên khoa sản dục khám bị cáo thì quả bị cáo bất lực vĩnh viễn, ít ra cũng đã năm năm bị cáo không hề biết đến chuyện ái ân. Chứng nhận của bác sĩ do tòa đề cử khám cho hộ bị cáo đã làm cho luật sư bào chữa cho bị cáo mừng rỡ. Bác sĩ đã chứng nhận bị cáo bị bất lực vĩnh viễn không thể hảm hiếp hoặc chấp nhận yêu đương với bất cứ một người đàn bà dù ở tuổi nào chăng nữa.
Với giấy chứng nhận đó làm sao buộc tội được bị cáo đã hảm hiếp hàng chục thiếu nữ và thiếu phụ một cách tàn bạo cho được. Quan tòa cho lệnh đưa bị cáo đến một trong ba, giám định Y Khoa gồm nhiều bác sĩ danh tiếng về khoa sinh lý và sản dục. Ủy Ban Giám Định Y Khoa cũng chứng nhận đúng y như vị Luật Y đầu tiên đã chứng nhận.
Ngày xử đã đến, luật sư của bị cáo nắm chắc phần thắng trong tay, ông chụp lại bản chứng nhận của Luật Y và Ủy Ban Giám Định Y Khoa về tật bệnh của thân chủ. Hôm ra trước tòa luật sư đưa bản chứng nhận của Luật Y, của Ủy Ban Giám Định Y Khoa trình ông chánh Án, ông biện lý rồi dọng dạc nói :
- Với những tờ chứng nhận này đã chứng minh thân chủ tôi vô tội. Những lời khai của các nguyên cáo, của các chính nhân đều sai hết, và ngay cả tờ trình của Cảnh Sát cuộc, Công An Liên Bang củng sai lầm... Chẳng hề có một vụ hảm hiếp nào hết... Tất cả là do óc tưởng tượng phong phú của con người bày ra để hảm hại thân chủ của tôi...
Nói rồi, luật sư cầm tay bị cáo kéo ra trước vành móng ngựa dõng dạc nói :
- Thưa quý Tòa, thân chủ chúng tôi đã được chứng nhận là người đàn ông bất lực vĩnh viễn và đã bị chứng bất lực này từ năm năm nay rồi... Làm sao mà thân chủ của tui có thể hảm hiếp được ai...
Luật sư vừa nói đến đây thì bị cáo đẩy luật sư của ông ta ra và gay gắt tuyên bố :
- Tôi không chấp nhận lời biện hộ của luật sư này... Chính tôi là thủ phạm những vụ hảm hiếp đó... Tôi... không... bị bất lực. Tinh thần của tôi rất minh mẫn sức mạnh của tinh thần của tôi rất mãnh liệt nên tôi đã chủ động trong các vụ hảm hiếp này...
Cả luật sư lẫn Quan Tòa và Công Tố Viên đều ngạc nhiên trước lời thú tội dõng dạc đàng hoàng của bị cáo.
Giấy chứng nhận của Luật Y, của Ủy Ban Giám Định Y Khoa đều chứng nhận bị cáo hoàn toàn bất lực từ năm năm nay thì làm sao bị cáo có thể hảm hiếp được. Vợ của bị cáo cũng công nhận là chồng của bà ta hoàn toàn bất lực, không thể nào có thể ái ân được với phụ nữ nhưng bị cáolại quả quyết rằng, chính ông ta đã chủ động được các vụ hiếp dâm tàn nhẩn đó...
Kể đến đây Quan Đốc nhìn Quan Huyện rồi nói :
- Chú có biết vì sao không ?
Quan Huyện lắc đầu :
- Chuyện trái ngược như thế thật là khó khám xét, bị cáo nhận tội nhưng sự thật lại khác đâu có thể căn cứ vào lời nhận tội như thế được, phải có bằng chứng cụ thể chứ...
Quan Đốc cười hỏi :
- Như thế, chú cũng cho rằng bị cáo bất lực vĩnh viễn và hoàn toàn, nghĩa là bị cáo không thể hảm hiếp được... chứ gì nữa...
- Dạ...
Quan Đốc cười nói :
- Sự thật chính thằng chả bất lực vĩnh viễn và hoàn toàn đó là thủ phạm các vụ hảm hiếp tai quái, tàn nhẩn đó...
Quan Huyện trố mắt hỏi :
- Răng lại có chuyện lạ rứa hỉ.
- Rứa mới lạ chứ ! Để tui thuật lại cho chú nghe hỉ ?
- Dợ...
Quan Đốc thuật tiếp :
- Gã bị cáo uất hận với vị luật sư bào chữa cho hắn chỉ vì luật sư đã trắng trợn bảo hắn là bất lực vĩnh viễn. Gã bị cáo bất lực vĩnh viễn đó mang trong người một thứ mặc cảm uất hận một sự dấu diếm kín đáo không muốn cho ai biết mình bất lực khi mà thực tế gã bất lực vĩnh viễn thì trong đầu óc gã nghĩ đến chuyện hảm hiếp, những chuyện ái ân ghê rợn, những thú vui xác thịt có thể gọi là khủng khiếp... Nhưng thứ bất lực đó nếu họ là văn sĩ thì họ sẽ viết những cuốn tiểu thuyết tục tiểu, rất ghê gớm để cho người đọc có cảm tưởng như họ là "Chúa thằn lằn" về chuyện ái ân phòng the lắm.
Gã bị cáo này cũng thể. Gã chỉ nghĩ có kế hay nhất là gã khai đi hảm hiếp làm rung động thiên hạ...
Quan Huyện cười nói :
- Bất lực thì gã hiếp làm gì được ? Gã có muốn cũng không làm sao hiếp nổi mà anh.
Quan Đốc cười nói :
- Cũng vì rứa mà gã tìm mọi cách để hiếp bằng được. Hiếp thật nhiều để nổi danh là con yêu râu xanh đối với phụ nữ, gã bị cáo bất lực thú thật với quan tòa rằng, vật dụng mà hắn dùng để làm chuyện hảm hiếp hiện gã đang để trong tủ riêng của gã...
Thừa phát lại, và Cảnh Sát được lệnh giải gã về nhà tìm trong tủ riêng của gã thì tìm thấy hàng chục chiếc bắp ngô và còn be bết vết máu...
Quan Huyện cười rũ rượi nói :
- Răng lại có thằng cha kỳ khôi quá hé ?
Quan Đốc gật đầu nói :
- Đó, chú thấy chưa, cái tai hại về lối hiếp dâm tưởng tượng ái ân bằng trí tưởng nguy hiểm như thế đó. Chú nhờ tôi chích cho Cụ Lớn Tham Tri thuốc xìu đi thì dễ rồi nhưng khi Cụ Lớn khỏe mạnh mà thứ thuốc quái ác kia chưa giải được, trí tưởng tượng của Cụ Lớn rất mãnh liệt thì thật là một tai họa khủng khiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.