Chương 8
Trần Đức Lai
03/07/2014
Sau trận đòn ghen bằng cách cắm râu Cụ Ông vào tráp, Cụ Ông đâm sợ, không còn dám láo lơ đến gái nữa.
Tuy hai cụ đã ngoài ngũ tuần rồi nhưng tình chồng vợ vẫn còn khắng khít nhiều khi còn nồng thắm lắm. Do đó, người ta không lấy làm lạ khi thấy Cụ Bà ghen với Cụ Ông.
Trong trại của Cụ Ông Cụ Bà ở rất rộng, trong trại đầy đủ cây ăn trái và các loài vật nuôi trong gia đình nhất là loài ngựa.Trong trại của Cụ Ông Cụ Bà có bốn cặp ngựa lớn. Những gia đình thượng lưu ngày xưa dùng ngựa để thay thế phương tiện di chuyển mau lẹ. Ngày nay riêng Cụ Lớn chẳng những dùng ngựa cho xe song mã mỗi lần cụ phải đi chầu Ðức Vua hay sanh Tòa Khâm hầu ngài Khâm Sứ mà Cụ Ông và Cụ Bà còn dùng loại ngựa làm thuốc kích thích ái ân rất bén nhậy.
Trong vườn của cụ có một phòng riêng, màn che trướng rủ rất xinh đẹp. Vườn được rào bằng một giây rào thật đẹp. Mỗi lần Cụ Ông Cụ Bà muốn cùng nhau tìm lại thú ái ân hồi thanh xuân là cả Cụ Ông lẫn Cụ Bà ra căn nhà có màn che trướng rủ đó. Trong khi ấy gã mã phu đuổi 2 con ngựa cái và đực vào vườn trước căn lầu của Cụ Ông và Cụ Bà đang ngồi chơi.
Con ngựa đực và con ngựa cái vào trong vườn ăn đám cỏ non, nhưng hai cụ không lạ gì khi ngựa đực và ngựa cái gặp nhau thì ngựa đực sấn lại để gạ ngựa cái.
Thế là ngoài vườn hai con ngựa đã làm chuyện gieo giống và bên trong gian nhà xinh đẹp Cụ Ông và Cụ Bà cũng đã tìm thấy sự hồi xuân của tuổi trẻ. Cụ Ông và Cụ Bà quằn quại lăn lộn lên nhau trong khi bên ngoài hai con ngựa cũng hí lên từng chặng.
Gia đinh và truyền thống của Cụ Thượng như thế nên cậu Chó tức cậu Bẩy không có xương sống, phải bò lê dưới đất, tay chân đen đầy lông lá nhưng hễ thấy đàn bà, con gái là cậu Chó xốn xan tru lên những tiếng khủng khiếp.
Và khi ấy gân cốt của cậu Chó cứng đơ. Trước mắt cậu Chó chỉ còn thấy vật dục và hứng thú của tình yêu vật chất mà thôi. Sau khi cô Lụa con gái của Cửu Tớm, bây giờ con thầy Đội Tớm đã có mang không thể tiếp tục chìu chuộng cậu Chó được nữa, cậu càng lồng lộn hơn nữa. Mỗi lần có người vào cho cậu ăn cơm nếu không phải là cô Lụa hoặc không phải là người con gái để cậu có thể thỏa mãn được sự đòi hỏi của dục tình thì cậu đuổi, cậu tru lên và gầm gừ.
Bây giờ có Duyên người con gái xinh đẹp của thầy Lý Huyện Hương Trà nơi Quan Huyện anh ruột cậu Chó trị nhậm đến hầu hạ, Cụ Bà mừng rằng con trai tàn tật của cụ được thỏa mãn khỏi phải tru tréo như mọi ngày.
Cụ Bà sợ Duyên đẹp quá, đẹp hơn Lụa bội phần. Duyên sẽ không chịu dành mọi cảm tình cho cậu Chó, thứ người chẳng khác chó chút nào.
Cụ Bà dỗ dành Duyên.
- Con đến đây Cụ Lớn coi con như con trong nhà nghe không?
Cậu Bẩy là con trai của Cụ Lớn. Cậu tàn tật nhưng rất tốt, các cụ thương cậu Bẩy lắm. Mà các Quan Phủ, Quan Ðốc Tờ, Quan Huyện, Quan Tham Tri anh của cậu Bẩy cũng thương cậu Bẩy lắm. Vậy con cũng phải chịu thương, chịu khó chìu chuộng cậu Bẩy thì con muốn gì cũng được mà chú con cũng được các quan nâng đỡ. Cụ vừa nghe Quan Huyện nói Quan Huyện sắp cho chú con làm Cai Tổng phải không?
Duyên chỉ còn biết "Dợ" để trả lời Cụ Bà.
Duyên ở lại trại Cụ Thượng còn Quan Huyện trở về. Trước khi trở về Quan Huyện còn đưa Duyên đến phòng ngủ lần nữa để dổ dành Duyên ở lại trong nhà Cụ Thượng hầu hạ cậu Chó.
Quan Huyện có vẻ mê say Duyên lắm nhưng chẳng lẽ Quan Huyện lại cướp của em mặc dầu quan đã hưởng phần nhụy hoa trước em Quan Huyện rồi. Lần này Quan Huyện dỗ dành Duyên, nói cho Duyên rõ là Duyên cũng sẽ được cậu Bẩy coi như là vợ. Cậu Bẩy cũng sẽ chìu chuộng Duyên như Quan Huyện đã chìu chuộng Duyên lúc này. Duyên ngơ ngác hỏi:
- Thưa Quan Lớn như thế tôi sẽ là vợ của chú Bẩy?
Quan Huyện trơ trẽn đáp:
- Ừ, em sẽ là vợ của chú Bẩy. Chỉ vì chú ấy có tật khật khùng nên anh phải nói trước cho em biết. Trong nhà mạ anh thương chú ấy nhứt nhà nên cái gì chú ấy muốn là mạ chấp thuận ngay. Em chìu chú Bẩy được tha hồ mà sung sướng. Chú em cũng được chú anh và mạ anh giúp đở tận tình.
Duyên nghẹn ngào không đáp. Lúc này nàng mới biết té ra Quan Huyện yêu thương mình chỉ để cướp phần nhụy hoa của mình không muốn cho thằng em khật khùng được hưởng phần nhụy hoa tươi tốt đó.
Duyên nghẹn ngào uất hận, nhưng nàng còn biết nói sao nữa khi mà nhụy hoa đã bị Quan Huyện hái rồi, bây giờ Quan Huyện lại cho nàng biết chỉ là vợ của người em Quan Huyện. Một cậu Ấm tàn tật mà sự thật nàng chưa biết mặt cậu Ấm ra sao mà tàn tật như thế nào?
Duyên đành mặc cho số phận của mình. Là một thôn nữ nàng còn ra gì trước số quan lại hống hách bất kể chuyện lương tâm và lễ nghi chi cả.
Sau khi buổi chiều được Quan Lớn ấp ủ Duyên thấy chán ngán khi trở về nhà Cụ Lớn. Đêm ấy Duyên được nằm trong một căn nhà rộng rãi có chăn có mùng. Sáng hôm sau Quan Huyện ra về, còn nàng ở lại thì Cụ Bà đã nhẹ nhàng bảo với nàng:
- Sáng nay con vô thăm cậu Bẩy một chút. Con nhớ là cậu Bẩy tàn tật nhưng cậu Bẩy được cả nhà này yêu quý. Cụ Ông cũng như cụ đây đều quý cậu Bẩy cả, vậy con chịu khó chìu chuộng cậu Bẩy cho cậu vui vẻ, bằng lòng thì con muốn gì cũng được. Đấy con coi cha con Lụa bây giờ đi làm Đội Lệ Hậu Lộc, tậu được ruộng, làm được nhà đó. Ðây rồi Ông Cụ ra lệnh cho Quan Huyện nâng đỡ chú con, cho chú con làm Cai Tổng thì rồi chẳng mấy chốc là chú con giàu sang. Nhớ nghen con...
Duyên ứa nước mắt nghe theo lời Cụ Bà. Nàng không dám ho he nói chuyện nàng và Quan Huyện đã thành vợ chồng trong ba đêm nay rồi. Nàng buồn rầu theo người bõ già đi xuống chỗ cậu Bẩy nằm.
Đã mấy ngày nay Lụa bụng to. Cụ Bà kiêng không muốn cho Lụa hầu cậu Bẩy nên cậu có ý buồn. Mấy hôm nay cậu Bẩy chán chường không thiết ăn cơm nữa. Gặp đứa đưa cơm vào là cậu ra hiệu hỏi Lụa, không có Lụa là cậu tung luôn cơm đi. Người cậu rắn chắc gân cốt của cậu Bẩy cứng đờ, người cậu đang háo hức đòi hỏi mà không có Lụa mà làm sao mà cậu không ức.
Thỉnh thoảng nhớ đến Lụa, cậu lại tru lên thật đúng kiểu chó tru dài, loại chó sói trong rừng. Mỗi lần cậu Chó tru lên là Cụ Bà nóng ruột chỉ mong sao có một đứa con gái đưa xuống hầu hạ cậu Bẩy mà thôi.
Có lần Cụ Bà nghe tiếng cậu Chó tru, Cụ Bà rộn ràng thương con.
- Khổ thật làm sao cho nó bây giờ?
Cụ Ông có vẽ đạo đức hơn trả lời:
- Thằng đó cũng rộn lắm. Mới có mấy ngày mà nó rộn quá tru suốt ngày...
Cụ Bà đâm ức với Cụ Ông nên cụ lại sỉa sói Cụ Ông nói:
- Cái giòng nhà ông như thế, ông còn nói chi. Ông thử nghĩ vài hôm coi ông có chạy cứng lên gấp trăm thằng Bẩy không? Nói mà không biết ngượng.
Cụ Ông đành làm thinh.
Hôm nay có Duyên rồi Cụ Bà yên trí nhưng cụ vẫn sợ Duyên xinh đẹp như thế thì nàng làm sao chịu được cậu Bẩy, dáng điệu như con chó sói vậy.
Duyên theo một bà già xuống chỗ cậu Chó nằm. Cậu Chó cởi trần trùng trục đang bò dưới đất. Cậu bò quanh gian nhà vì cậu nôn nóng chờ đợi người vợ của cậu, cô Lụa. Người cậu Chó mấy hôm nay rạo rực như sắp phát khùng vì cậu chưa có chỗ thoát ra sự sung sức khủng khiếp của cậu. Thật ra nếu phải những cô gái dâm đãng thích đàn ông như Lụa thì cậu Chó quả là một thứ vưu vật đáng tiền của. Ðàng này Duyên là trinh nữ mới bị Quan Huyện bóc màng trinh tiết mới thấm thía cái thú ái ân Trời cho ra sao nên cô chưa dạn dĩ như Lụa. Duyên vẫn còn sợ đàn ông. Dĩ nhiên Quan Huyện tuy là anh cũng có giòng máu ba mươi lăm nhưng không khỏe và bự sung sức một cách kỳ lạ như cậu Chó.
Người U Già biết Duyên là cô gái quê còn sợ hãi. Bà lo ngại Duyên vẫn còn trong trắng thì làm sao mà chịu nổi cậu Chó, bà lo xa như thế nên bà bõ già trong nhà Cụ Thượng phải lo bảo Duyên trước:
- Bây giờ con đứng ở nhà ngang này để tao xuống coi cậu Bẩy đang làm gì. Hễ tao vẫy thì con hãy xuống nghe. Cậu Bẩy mà thương yêu ai thì tha hồ mà đòi hỏi bất cứ điều gì muốn cậu cũng chìu hết. Bà dặn trước, con phải làm cách nào chìu được cậu Bẩy thì tha hồ con sung sướng, các cụ và các quan cũng đều thương cậu Bẩy hết.
Duyên đứng chờ ở nhà ngang. Nàng bàng hoàng không biết cuộc đời của nàng sẽ ra sao, cậu Bẩy như thế nào? Cậu Bẩy có thực thương yêu nàng như Quan Huyện đã thương yêu không hay là cậu Bẩy cũng là người ham dục vọng, thấy nàng xinh đẹp thì chơi bướm chán ong chê rồi lại thôi. Duyên không ngờ cậu Bẩy là cậu Chó da đen nháy suốt ngày bò và lúc nào cũng cứng cựa hết.
Bà U Già lên chỗ cậu Bẩy đang bò mình trần như nhộng, da đen nháy vì làn lông mướt. U Già vừa ló đầu vào, cậu Bẩy đã dừng tay không bò nữa ngước mắt nhìn lên. U Già khẽ hé cửa mở, cậu Bẩy vẫn im lặng. Lúc đó U Già mới lên tiếng:
- Cậu Bẩy, hôm nay Cụ Lớn cho cô Lụa thứ hai vào chăm sóc cho cậu nhưng cậu trần truồng như thế này, hắn sợ làm sao hắn dám xuống chăm sóc cho cậu được. Cậu Bẩy phải lên trên giường nằm đắp chân cho cẩn thận cho con Lụa không sợ cậu Bẩy chứ.
Cậu Bẩy nghe rõ tiếng người và hiểu tiếng người nên cậu bằng lòng. Cậu gật đầu, vẩy U Già vô. U Già biết tánh cậu Bẩy ma bùn hễ thấy đàn bà thì chẳng kể già trẻ, xấu đẹp cậu cuống lên là tay cậu sờ soạng vong mạng, U Già phải giao hẹn trước:
- Cậu Bẩy phải nằm yên cho tôi bồng cậu Bẩy lên giường đó nghen. Nếu cậu Bẩy không chịu để yên thì là tôi không bồng cậu nữa đâu. Tui vất cậu Bẩy xuống đất mặc cho cậu Bẩy bò và con Lụa thứ hai cũng không dám đến hầu cậu Bẩy nữa...
Cậu Bẩy gật đầu lia lịa nghĩa là cậu chấp thuận lời giao ước của U Già, U Già đẩy cửa bước vô nhà. U Già cúi xuống bồng cậu Bẩy lên nhưng súc yếu, U phải cúi sát xuống mới lấy nổi sức bồng cậu Bẩy lên giường thì U Già đã thở rống lên rồi. Cậu Bẩy ngửi thấy hơi đàn bà cậu cuống lên thế là cậu ôm chầm lấy U già, quá mệt nên cũng gục xuống chẳng còn biết chống đỡ ra sao nữa. Thế là cậu Bẩy đưa tay sờ soạng làm U Già giật mình vội hất tay cậu Bẩy ra chửi thề:
- Ðồ khốn nạn...
U Già vùng dậy nhưng cũng dặn cậu Bẩy:
- Nằm yên đó nghe. Hễ động đậy, nó xuống trông thấy cái giáng điệu ma quỷ của cậu là nó chạy đó, không dám lại gần nữa là lúa thì đừng có rống lên nữa vô ích. Con cái nhà người ta đẹp như tiên, xinh như mộng mà phải đem dâng hiến cho thứ cậu thì cũng là khổ tâm lắm rồi đó...
U Già ra ngoài cửa, nhìn về phía nhà ngang thấy Duyên đứng thờ thẫn giáng điệu thật thương hại U Già vẫy Duyên xuống nhưng Duyên không chú ý đến nhà cậu Bẩy, nàng không thấy U Già vẫy, nên Duyên không xuống. U Già phải lên tiếng gọi. Duyên giật mình nhìn về chỗ có tiếng U Già thấy U Già đang vẫy, nàng Duyên lật đật đi xuống nhà ngang.
U Già vẫy Duyên lại gần rồi thầm nói với dáng điệu quan trọng:
- Cậu Bẩy đang ngủ cháu vô ngồi chơi với cậu Bẩy...
Duyên cau mày hỏi:
- Cậu ấy đang ngủ thì cháu vô làm gì? Chẳng lẽ cháu vào ngồi coi cậu ấy ngủ.
U Già khẽ cười nói:
- Cậu Bẩy ngủ thì rồi cũng có lúc cậu ấy phải thức chứ. Khi cậu thức thấy có con ngồi đấy rồi đỡ buồn. Nè U Già nói cho con biết là hai Cụ Lớn quý cậu Bẩy lắm đấy nghen...
Thôi con vô với cậu Bẩy đi...
Nói rồi U Già đẩy Duyên vô trong buồng cậu Bẩy. Từ ngoài sáng vào trong nhà tối Duyên như quáng gà không thìn thấy gì nhưng nàng vẫn khẽ bước nhè nhẹ. Cậu Bẩy nằm trên giường đã nhìn thấy Duyên, cậu mừng rỡ vì Duyên còn đẹp hơn Lụa, người vợ trước kia của cậu rất nhiều. Cậu chú ý nhìn coi Duyên đi đâu. Cậu thấy Duyên đi về phía giường mình nằm nên cậu chờ cho Duyên đến gần là cậu nắm lấy tay Duyên kéo Duyên ngã về phía cậu.
Duyên quáng gà vì từ ngoài sáng vào trong tối nên nàng bước đến sát giường cậu Bẩy lúc nào cũng không biết. Duyên vừa lê chân đụng phải cạnh giường thì cậu Bẩy đã nắm lấy tay nàng lôi tuốt vào. Duyên giật mình rú lên thì nàng đã ôm chầm lấy cậu Bẩy rồi. Lúc ấy Duyên mới nhớ nàng đang vô với cậu Bẩy.
Lôi được Duyên ngã cậu Bẩy vội bế xốc Duyên lên giường. Người cậu Bẩy đã trần truồng sẵn rồi, gân cốt của cậu Bẩy đã cứng nhắc nên Duyên vừa đụng phải cậu Chó nàng đã giật mình.
Nàng đã mở mắt nhìn cậu Chó nhưng trong chỗ cậu Chó nằm tối mò nàng không nhìn rõ mặt cậu Chó, nàng chỉ biết cậu Chó có vẻ khỏe mạnh lắm vì gân cốt cậu Chó cứng đờ, tay chân cậu Chó nhanh nhẹn và vì nàng đã bị Quan Huyện anh ruột cậu Chó dạy cho đủ cách tiếp xúc với đàn ông nên khi gặp phải cậu Chó nàng Duyên nghĩ ngay đến Quan Huyện. Và nàng chấp nhận ngay cuộc hôn nhân giữa nàng và cậu Chó.
Cậu Chó thỏa mãn, cậu Chó thích thú nên cậu như điên như khùng khi gặp được nàng Duyên. Còn Duyên sau những lần ái ân với Quan Huyện lần này nàng đã thấy thế nào là sự yêu thương, thế nào là tình yêu trong tay nhau.
Cậu Chó thấy Duyên chìu chuộng cậu một cách thích thú dễ dàng nên cậu Chó càng yêu Duyên say mê hơn Lụa người vợ trước của cậu.
Sau phút ái ân giai giẳng, Duyên mới nhìn thấy rõ thân hình của cậu Chó đen đủi lại nhiều lông lá như một con vật nàng bắt đầu sợ nhưng sự kích thích của dục tình làm Duyên quên sự thật trước mặt nàng.
U Già được lệnh của Cụ Bà rình coi Duyên xinh đẹp như thế nàng có chịu làm vợ của cậu Chó không? Bởi vậy khi Duyên đi về phía cậu Chó U Già đã bắt đầu lo, nhưng khi thấy nàng rón rén đi lại gần giường cậu Chó U Già càng thấy lo hơn nữa vì U Già thấy cậu Chó đã hờm sẵn để lôi Duyên lên giường. Ðứng bên ngoài U Già càng thấy hồi hộp.
U chờ khi Duyên thét lên hốt hoảng là ập vào để an ủi Duyên, nào ngờ cậu Chó đã thành công dễ dàng. U Già mừng rỡ nhưng U cũng cố gắng đứng cho tàn canh mãn võ coi có chuyện chi xảy ra không.
Chuyện êm xuôi. Duyên mệt nhọc vì cậu Chó mạnh gấp ba lần Quan Huyện anh ruột của cậu nên sau cơn ân ái phủ phàng, nàng đã thiếp đi. Còn cậu Chó thì thích thú nằm im.
U Già lật đật trở lên phòng khách để trình vời Cụ Bà là mọi việc đã êm.
Gặp Cụ Bà U Già cười nói:
- Bẩm Cụ Lớn xong hết rồi!
Cụ Lớn muốn nghe cho rõ mọi việc bèn hỏi lại:
- Xong rồi là làm sao?
- Chịu rồi... Cái cô ấy xinh đẹp mà ngoan lắm. Cậu Chó nắm tay cô ta kéo mạnh quá trông thật thương hại, bẩm cụ thế là cô ta bị nhào lên giường và cậu Chó bế xốc cô ta lên giường...
Cụ Bà sung sướng hỏi:
- Thế là chúng nó chịu nhau rồi phải không? May quá mấy hôm nay nghe thằng Bẩy nó tru mà phát điên lên được. Con nhà lại lạ như thế!...
U Già hớn hở lui về báo cáo cho Cụ Bà hay sự thành công của cậu Bẩy. Duyên đã chịu rồi và cậu Bẩy đã thành vợ chồng với Duyên. Nghe U Già trình Cụ Bà mừng rỡ nhưng tánh cụ hơi kỹ, Cụ Bà muốn biết coi Duyên còn trinh tiết hay không? Cụ bảo với U Già rằng:
- Nè U già, bây giờ tui nhờ U Già điều này nghen. U Già phải làm thế nào con Duyên không biết kẻo nó ngượng. Tôi coi con nhỏ này là con của nhà đứng đắn có giáo dục chớ không như con Lụa con thằng Cửu Tớm nhà này. Con Lụa lấy thằng Bẩy khi nó không còn trinh tiết chi hết còn con này anh Huyện nó đưa lên nó đang còn nhỏ, dáng điệu xinh đẹp có lẽ nó còn tiết trinh. Tui muốn U Già vô thay giường chiếu cho chúng nó để coi con này còn tiết trinh hay không?
Nếu nó còn tiết trinh thì thật là may mắn cho nhà mình lắm. Tui nói thật lấy vợ còn trinh tiết hên lắm đó! Ðấy Ông Cụ nhà này làm quan thăng chức rất nhanh là nhờ khi ấy tui còn tiết trinh. Ngay trong đêm tân hôn ông ấy cảm động khi thấy tiết trinh của tui thấm trên chiếc vải trắng trải trên nệm đó.
Do đó ngày nay tui muốn coi con bé này còn trinh tiết hay không? Nếu nó còn tiết trinh thì mình phải quý hóa nó nâng đỡ cha nó nữa.
U Già thấy Cụ Bà trịnh trọng việc tiết trinh nên U Già cũng hưởng ứng theo lời Cụ Bà:
- Dạ bẩm lạy Cụ Lớn theo con thì cô này còn trinh tiết vì cô ấy e lệ lắm chẳng biết chi là chuyện vợ chồng. Khi cậu Bẩy ào vào thì cô ấy sợ quá khóc òa lên...
Cụ Bà lên giọng đạo đức thương xót Duyên:
- Chà tội nghiệp chưa!... như thế nhất định con nhỏ này còn trinh tiết rồi... Thật là hên cho thằng Bẩy, tội nghiệp cho con nhỏ quá chừng...
U Già xin phép đi xuống phòng cậu Bẩy để khám phá màng trinh tiết của Duyên. Trong khi ấy Duyên đau đớn ngồi khóc một mình. Đây là người thứ hai cùng nàng chung chăn chung gối. Người trước là Quan Huyện anh ruột cậu Bẩy và người thứ hai là cậu Bẩy. Hai người có hai thái cực khác nhau xa, Quan Huyện thì chiều chuộng nàng, biết xót xa thương tiếc trinh nữ, Quan Huyện lại nhỏ bé gượng nhẹ cho nàng.
U Già xuống chỗ cậu Chó ở thấy Duyên đang ngồi khóc mà trên chiếu còn lại nhiều dấu máu. U Già mừng rỡ cho rằng Duyên bị thất trinh với cậu Bẩy nên máu tiết trinh đã đổ ra, chớ U Già không ngờ rằng Duyên vì không chịu đựng sức mạnh và to bự của cậu Chó mà thành ra như thế. U Già bèn chạy lên báo tin cho Cụ Bà biết là Duyên còn trinh tiết, máu trinh còn vương trên chiếu và vải trắng. Hiện Duyên đang ngồi khóc có lẽ vì đau đớn hay vì uất hận?
Cụ Bà nghe U Già nói lại càng thương Duyên. Cụ Bà bảo U Già:
- U gọi con vợ thằng Bẩy lên đây, tui an ủi nó vài lời.
U Già vội trở lại căn phòng của cậu Chó giữa lúc cậu Chó mệt đã nằm ngủ thiếp đi, còn Duyên đã đứng dậy, đang muốn thay chiếu và vải trắng đệm nhưng không dám đánh thức cậu Chó. Cậu Chó nằm trên giường phủ trên mình một chiếc chăn đơn để che lấp chỗ cậu Bẩy luôn luôn để trần. Thật ra từ lúc vào phòng cậu Bẩy, Duyên chưa được trông rõ mặt cậu Bẩy nên nàng không ngờ cậu Bẩy có dáng điệu như chó. Nếu Duyên được nhìn thấy cậu Bẩy bò dưới đất bằng hai tay và hai chân và cậu tru lên, có lẽ nàng chẳng bao giờ chịu chấp nhận sự ái ân với cậu Chó. Nhưng khi nàng vào với cậu Chó từ ngoài chan hòa ánh sáng vô trong buồng tối, nàng như quáng gà không trông thấy chi hết. Mà ngay khi ấy cậu Chó thấy người đẹp vào, cậu đã điên cuồng lên, kéo luôn Duyên vào trận ân ái điên cuồng.
U Già thấy Duyên loay hoay tìm chiếu để thay chiếc chiếu và tấm vải trắng bẩn. U bèn đằng hắng lên tiếng cho Duyên quay ra. Lúc ấy U Già mới vẫy Duyên ra.
Duyên tưởng chuyện chi, nàng lật đật mở cửa đi ra, cậu Bẩy nghe tiếng động bèn mở mắt, thấy Duyên đi ra cậu lại nhắm mắt ngủ. Đã hơn tuần lễ nay cậu Bẩy phải chịu cảnh thiếu người chăn gối nên lần này khi gặp Duyên, cậu làm quá sức, mệt mỏi, cậu ngủ thiếp đi để lấy sức.
Duyên ra cửa gặp U Già mới khẽ nói với Duyên:
- Mợ Bẩy lên Cụ Bà đòi...
Duyên cau mày hỏi:
- Có việc chi đó U Già?
U Già đắp:
- Cụ Bà có vẻ thương mợ lắm đó. Lên Cụ Bà chắc Cụ Bà sẽ ban cho mợ điều chi. Có chi mợ Bẩy nhớ tui với nghen. Mợ Bẩy?
- Dạ!
Duyên đi theo U Già lên phòng của Cụ Bà. Vừa thấy Duyên Cụ Bà đã đon đả gọi:
- Vô đây con Bẩy!
Duyên rón rén đi vô. Nàng không ngờ, bây giờ nàng lại có tên là mợ Bẩy nghĩa là vợ của cậu Bẩy, con dâu Quan Thượng Thơ Nhất Phẩm Triều Đình còn gì hân hạnh cho bằng.
Tuy hai cụ đã ngoài ngũ tuần rồi nhưng tình chồng vợ vẫn còn khắng khít nhiều khi còn nồng thắm lắm. Do đó, người ta không lấy làm lạ khi thấy Cụ Bà ghen với Cụ Ông.
Trong trại của Cụ Ông Cụ Bà ở rất rộng, trong trại đầy đủ cây ăn trái và các loài vật nuôi trong gia đình nhất là loài ngựa.Trong trại của Cụ Ông Cụ Bà có bốn cặp ngựa lớn. Những gia đình thượng lưu ngày xưa dùng ngựa để thay thế phương tiện di chuyển mau lẹ. Ngày nay riêng Cụ Lớn chẳng những dùng ngựa cho xe song mã mỗi lần cụ phải đi chầu Ðức Vua hay sanh Tòa Khâm hầu ngài Khâm Sứ mà Cụ Ông và Cụ Bà còn dùng loại ngựa làm thuốc kích thích ái ân rất bén nhậy.
Trong vườn của cụ có một phòng riêng, màn che trướng rủ rất xinh đẹp. Vườn được rào bằng một giây rào thật đẹp. Mỗi lần Cụ Ông Cụ Bà muốn cùng nhau tìm lại thú ái ân hồi thanh xuân là cả Cụ Ông lẫn Cụ Bà ra căn nhà có màn che trướng rủ đó. Trong khi ấy gã mã phu đuổi 2 con ngựa cái và đực vào vườn trước căn lầu của Cụ Ông và Cụ Bà đang ngồi chơi.
Con ngựa đực và con ngựa cái vào trong vườn ăn đám cỏ non, nhưng hai cụ không lạ gì khi ngựa đực và ngựa cái gặp nhau thì ngựa đực sấn lại để gạ ngựa cái.
Thế là ngoài vườn hai con ngựa đã làm chuyện gieo giống và bên trong gian nhà xinh đẹp Cụ Ông và Cụ Bà cũng đã tìm thấy sự hồi xuân của tuổi trẻ. Cụ Ông và Cụ Bà quằn quại lăn lộn lên nhau trong khi bên ngoài hai con ngựa cũng hí lên từng chặng.
Gia đinh và truyền thống của Cụ Thượng như thế nên cậu Chó tức cậu Bẩy không có xương sống, phải bò lê dưới đất, tay chân đen đầy lông lá nhưng hễ thấy đàn bà, con gái là cậu Chó xốn xan tru lên những tiếng khủng khiếp.
Và khi ấy gân cốt của cậu Chó cứng đơ. Trước mắt cậu Chó chỉ còn thấy vật dục và hứng thú của tình yêu vật chất mà thôi. Sau khi cô Lụa con gái của Cửu Tớm, bây giờ con thầy Đội Tớm đã có mang không thể tiếp tục chìu chuộng cậu Chó được nữa, cậu càng lồng lộn hơn nữa. Mỗi lần có người vào cho cậu ăn cơm nếu không phải là cô Lụa hoặc không phải là người con gái để cậu có thể thỏa mãn được sự đòi hỏi của dục tình thì cậu đuổi, cậu tru lên và gầm gừ.
Bây giờ có Duyên người con gái xinh đẹp của thầy Lý Huyện Hương Trà nơi Quan Huyện anh ruột cậu Chó trị nhậm đến hầu hạ, Cụ Bà mừng rằng con trai tàn tật của cụ được thỏa mãn khỏi phải tru tréo như mọi ngày.
Cụ Bà sợ Duyên đẹp quá, đẹp hơn Lụa bội phần. Duyên sẽ không chịu dành mọi cảm tình cho cậu Chó, thứ người chẳng khác chó chút nào.
Cụ Bà dỗ dành Duyên.
- Con đến đây Cụ Lớn coi con như con trong nhà nghe không?
Cậu Bẩy là con trai của Cụ Lớn. Cậu tàn tật nhưng rất tốt, các cụ thương cậu Bẩy lắm. Mà các Quan Phủ, Quan Ðốc Tờ, Quan Huyện, Quan Tham Tri anh của cậu Bẩy cũng thương cậu Bẩy lắm. Vậy con cũng phải chịu thương, chịu khó chìu chuộng cậu Bẩy thì con muốn gì cũng được mà chú con cũng được các quan nâng đỡ. Cụ vừa nghe Quan Huyện nói Quan Huyện sắp cho chú con làm Cai Tổng phải không?
Duyên chỉ còn biết "Dợ" để trả lời Cụ Bà.
Duyên ở lại trại Cụ Thượng còn Quan Huyện trở về. Trước khi trở về Quan Huyện còn đưa Duyên đến phòng ngủ lần nữa để dổ dành Duyên ở lại trong nhà Cụ Thượng hầu hạ cậu Chó.
Quan Huyện có vẻ mê say Duyên lắm nhưng chẳng lẽ Quan Huyện lại cướp của em mặc dầu quan đã hưởng phần nhụy hoa trước em Quan Huyện rồi. Lần này Quan Huyện dỗ dành Duyên, nói cho Duyên rõ là Duyên cũng sẽ được cậu Bẩy coi như là vợ. Cậu Bẩy cũng sẽ chìu chuộng Duyên như Quan Huyện đã chìu chuộng Duyên lúc này. Duyên ngơ ngác hỏi:
- Thưa Quan Lớn như thế tôi sẽ là vợ của chú Bẩy?
Quan Huyện trơ trẽn đáp:
- Ừ, em sẽ là vợ của chú Bẩy. Chỉ vì chú ấy có tật khật khùng nên anh phải nói trước cho em biết. Trong nhà mạ anh thương chú ấy nhứt nhà nên cái gì chú ấy muốn là mạ chấp thuận ngay. Em chìu chú Bẩy được tha hồ mà sung sướng. Chú em cũng được chú anh và mạ anh giúp đở tận tình.
Duyên nghẹn ngào không đáp. Lúc này nàng mới biết té ra Quan Huyện yêu thương mình chỉ để cướp phần nhụy hoa của mình không muốn cho thằng em khật khùng được hưởng phần nhụy hoa tươi tốt đó.
Duyên nghẹn ngào uất hận, nhưng nàng còn biết nói sao nữa khi mà nhụy hoa đã bị Quan Huyện hái rồi, bây giờ Quan Huyện lại cho nàng biết chỉ là vợ của người em Quan Huyện. Một cậu Ấm tàn tật mà sự thật nàng chưa biết mặt cậu Ấm ra sao mà tàn tật như thế nào?
Duyên đành mặc cho số phận của mình. Là một thôn nữ nàng còn ra gì trước số quan lại hống hách bất kể chuyện lương tâm và lễ nghi chi cả.
Sau khi buổi chiều được Quan Lớn ấp ủ Duyên thấy chán ngán khi trở về nhà Cụ Lớn. Đêm ấy Duyên được nằm trong một căn nhà rộng rãi có chăn có mùng. Sáng hôm sau Quan Huyện ra về, còn nàng ở lại thì Cụ Bà đã nhẹ nhàng bảo với nàng:
- Sáng nay con vô thăm cậu Bẩy một chút. Con nhớ là cậu Bẩy tàn tật nhưng cậu Bẩy được cả nhà này yêu quý. Cụ Ông cũng như cụ đây đều quý cậu Bẩy cả, vậy con chịu khó chìu chuộng cậu Bẩy cho cậu vui vẻ, bằng lòng thì con muốn gì cũng được. Đấy con coi cha con Lụa bây giờ đi làm Đội Lệ Hậu Lộc, tậu được ruộng, làm được nhà đó. Ðây rồi Ông Cụ ra lệnh cho Quan Huyện nâng đỡ chú con, cho chú con làm Cai Tổng thì rồi chẳng mấy chốc là chú con giàu sang. Nhớ nghen con...
Duyên ứa nước mắt nghe theo lời Cụ Bà. Nàng không dám ho he nói chuyện nàng và Quan Huyện đã thành vợ chồng trong ba đêm nay rồi. Nàng buồn rầu theo người bõ già đi xuống chỗ cậu Bẩy nằm.
Đã mấy ngày nay Lụa bụng to. Cụ Bà kiêng không muốn cho Lụa hầu cậu Bẩy nên cậu có ý buồn. Mấy hôm nay cậu Bẩy chán chường không thiết ăn cơm nữa. Gặp đứa đưa cơm vào là cậu ra hiệu hỏi Lụa, không có Lụa là cậu tung luôn cơm đi. Người cậu rắn chắc gân cốt của cậu Bẩy cứng đờ, người cậu đang háo hức đòi hỏi mà không có Lụa mà làm sao mà cậu không ức.
Thỉnh thoảng nhớ đến Lụa, cậu lại tru lên thật đúng kiểu chó tru dài, loại chó sói trong rừng. Mỗi lần cậu Chó tru lên là Cụ Bà nóng ruột chỉ mong sao có một đứa con gái đưa xuống hầu hạ cậu Bẩy mà thôi.
Có lần Cụ Bà nghe tiếng cậu Chó tru, Cụ Bà rộn ràng thương con.
- Khổ thật làm sao cho nó bây giờ?
Cụ Ông có vẽ đạo đức hơn trả lời:
- Thằng đó cũng rộn lắm. Mới có mấy ngày mà nó rộn quá tru suốt ngày...
Cụ Bà đâm ức với Cụ Ông nên cụ lại sỉa sói Cụ Ông nói:
- Cái giòng nhà ông như thế, ông còn nói chi. Ông thử nghĩ vài hôm coi ông có chạy cứng lên gấp trăm thằng Bẩy không? Nói mà không biết ngượng.
Cụ Ông đành làm thinh.
Hôm nay có Duyên rồi Cụ Bà yên trí nhưng cụ vẫn sợ Duyên xinh đẹp như thế thì nàng làm sao chịu được cậu Bẩy, dáng điệu như con chó sói vậy.
Duyên theo một bà già xuống chỗ cậu Chó nằm. Cậu Chó cởi trần trùng trục đang bò dưới đất. Cậu bò quanh gian nhà vì cậu nôn nóng chờ đợi người vợ của cậu, cô Lụa. Người cậu Chó mấy hôm nay rạo rực như sắp phát khùng vì cậu chưa có chỗ thoát ra sự sung sức khủng khiếp của cậu. Thật ra nếu phải những cô gái dâm đãng thích đàn ông như Lụa thì cậu Chó quả là một thứ vưu vật đáng tiền của. Ðàng này Duyên là trinh nữ mới bị Quan Huyện bóc màng trinh tiết mới thấm thía cái thú ái ân Trời cho ra sao nên cô chưa dạn dĩ như Lụa. Duyên vẫn còn sợ đàn ông. Dĩ nhiên Quan Huyện tuy là anh cũng có giòng máu ba mươi lăm nhưng không khỏe và bự sung sức một cách kỳ lạ như cậu Chó.
Người U Già biết Duyên là cô gái quê còn sợ hãi. Bà lo ngại Duyên vẫn còn trong trắng thì làm sao mà chịu nổi cậu Chó, bà lo xa như thế nên bà bõ già trong nhà Cụ Thượng phải lo bảo Duyên trước:
- Bây giờ con đứng ở nhà ngang này để tao xuống coi cậu Bẩy đang làm gì. Hễ tao vẫy thì con hãy xuống nghe. Cậu Bẩy mà thương yêu ai thì tha hồ mà đòi hỏi bất cứ điều gì muốn cậu cũng chìu hết. Bà dặn trước, con phải làm cách nào chìu được cậu Bẩy thì tha hồ con sung sướng, các cụ và các quan cũng đều thương cậu Bẩy hết.
Duyên đứng chờ ở nhà ngang. Nàng bàng hoàng không biết cuộc đời của nàng sẽ ra sao, cậu Bẩy như thế nào? Cậu Bẩy có thực thương yêu nàng như Quan Huyện đã thương yêu không hay là cậu Bẩy cũng là người ham dục vọng, thấy nàng xinh đẹp thì chơi bướm chán ong chê rồi lại thôi. Duyên không ngờ cậu Bẩy là cậu Chó da đen nháy suốt ngày bò và lúc nào cũng cứng cựa hết.
Bà U Già lên chỗ cậu Bẩy đang bò mình trần như nhộng, da đen nháy vì làn lông mướt. U Già vừa ló đầu vào, cậu Bẩy đã dừng tay không bò nữa ngước mắt nhìn lên. U Già khẽ hé cửa mở, cậu Bẩy vẫn im lặng. Lúc đó U Già mới lên tiếng:
- Cậu Bẩy, hôm nay Cụ Lớn cho cô Lụa thứ hai vào chăm sóc cho cậu nhưng cậu trần truồng như thế này, hắn sợ làm sao hắn dám xuống chăm sóc cho cậu được. Cậu Bẩy phải lên trên giường nằm đắp chân cho cẩn thận cho con Lụa không sợ cậu Bẩy chứ.
Cậu Bẩy nghe rõ tiếng người và hiểu tiếng người nên cậu bằng lòng. Cậu gật đầu, vẩy U Già vô. U Già biết tánh cậu Bẩy ma bùn hễ thấy đàn bà thì chẳng kể già trẻ, xấu đẹp cậu cuống lên là tay cậu sờ soạng vong mạng, U Già phải giao hẹn trước:
- Cậu Bẩy phải nằm yên cho tôi bồng cậu Bẩy lên giường đó nghen. Nếu cậu Bẩy không chịu để yên thì là tôi không bồng cậu nữa đâu. Tui vất cậu Bẩy xuống đất mặc cho cậu Bẩy bò và con Lụa thứ hai cũng không dám đến hầu cậu Bẩy nữa...
Cậu Bẩy gật đầu lia lịa nghĩa là cậu chấp thuận lời giao ước của U Già, U Già đẩy cửa bước vô nhà. U Già cúi xuống bồng cậu Bẩy lên nhưng súc yếu, U phải cúi sát xuống mới lấy nổi sức bồng cậu Bẩy lên giường thì U Già đã thở rống lên rồi. Cậu Bẩy ngửi thấy hơi đàn bà cậu cuống lên thế là cậu ôm chầm lấy U già, quá mệt nên cũng gục xuống chẳng còn biết chống đỡ ra sao nữa. Thế là cậu Bẩy đưa tay sờ soạng làm U Già giật mình vội hất tay cậu Bẩy ra chửi thề:
- Ðồ khốn nạn...
U Già vùng dậy nhưng cũng dặn cậu Bẩy:
- Nằm yên đó nghe. Hễ động đậy, nó xuống trông thấy cái giáng điệu ma quỷ của cậu là nó chạy đó, không dám lại gần nữa là lúa thì đừng có rống lên nữa vô ích. Con cái nhà người ta đẹp như tiên, xinh như mộng mà phải đem dâng hiến cho thứ cậu thì cũng là khổ tâm lắm rồi đó...
U Già ra ngoài cửa, nhìn về phía nhà ngang thấy Duyên đứng thờ thẫn giáng điệu thật thương hại U Già vẫy Duyên xuống nhưng Duyên không chú ý đến nhà cậu Bẩy, nàng không thấy U Già vẫy, nên Duyên không xuống. U Già phải lên tiếng gọi. Duyên giật mình nhìn về chỗ có tiếng U Già thấy U Già đang vẫy, nàng Duyên lật đật đi xuống nhà ngang.
U Già vẫy Duyên lại gần rồi thầm nói với dáng điệu quan trọng:
- Cậu Bẩy đang ngủ cháu vô ngồi chơi với cậu Bẩy...
Duyên cau mày hỏi:
- Cậu ấy đang ngủ thì cháu vô làm gì? Chẳng lẽ cháu vào ngồi coi cậu ấy ngủ.
U Già khẽ cười nói:
- Cậu Bẩy ngủ thì rồi cũng có lúc cậu ấy phải thức chứ. Khi cậu thức thấy có con ngồi đấy rồi đỡ buồn. Nè U Già nói cho con biết là hai Cụ Lớn quý cậu Bẩy lắm đấy nghen...
Thôi con vô với cậu Bẩy đi...
Nói rồi U Già đẩy Duyên vô trong buồng cậu Bẩy. Từ ngoài sáng vào trong nhà tối Duyên như quáng gà không thìn thấy gì nhưng nàng vẫn khẽ bước nhè nhẹ. Cậu Bẩy nằm trên giường đã nhìn thấy Duyên, cậu mừng rỡ vì Duyên còn đẹp hơn Lụa, người vợ trước kia của cậu rất nhiều. Cậu chú ý nhìn coi Duyên đi đâu. Cậu thấy Duyên đi về phía giường mình nằm nên cậu chờ cho Duyên đến gần là cậu nắm lấy tay Duyên kéo Duyên ngã về phía cậu.
Duyên quáng gà vì từ ngoài sáng vào trong tối nên nàng bước đến sát giường cậu Bẩy lúc nào cũng không biết. Duyên vừa lê chân đụng phải cạnh giường thì cậu Bẩy đã nắm lấy tay nàng lôi tuốt vào. Duyên giật mình rú lên thì nàng đã ôm chầm lấy cậu Bẩy rồi. Lúc ấy Duyên mới nhớ nàng đang vô với cậu Bẩy.
Lôi được Duyên ngã cậu Bẩy vội bế xốc Duyên lên giường. Người cậu Bẩy đã trần truồng sẵn rồi, gân cốt của cậu Bẩy đã cứng nhắc nên Duyên vừa đụng phải cậu Chó nàng đã giật mình.
Nàng đã mở mắt nhìn cậu Chó nhưng trong chỗ cậu Chó nằm tối mò nàng không nhìn rõ mặt cậu Chó, nàng chỉ biết cậu Chó có vẻ khỏe mạnh lắm vì gân cốt cậu Chó cứng đờ, tay chân cậu Chó nhanh nhẹn và vì nàng đã bị Quan Huyện anh ruột cậu Chó dạy cho đủ cách tiếp xúc với đàn ông nên khi gặp phải cậu Chó nàng Duyên nghĩ ngay đến Quan Huyện. Và nàng chấp nhận ngay cuộc hôn nhân giữa nàng và cậu Chó.
Cậu Chó thỏa mãn, cậu Chó thích thú nên cậu như điên như khùng khi gặp được nàng Duyên. Còn Duyên sau những lần ái ân với Quan Huyện lần này nàng đã thấy thế nào là sự yêu thương, thế nào là tình yêu trong tay nhau.
Cậu Chó thấy Duyên chìu chuộng cậu một cách thích thú dễ dàng nên cậu Chó càng yêu Duyên say mê hơn Lụa người vợ trước của cậu.
Sau phút ái ân giai giẳng, Duyên mới nhìn thấy rõ thân hình của cậu Chó đen đủi lại nhiều lông lá như một con vật nàng bắt đầu sợ nhưng sự kích thích của dục tình làm Duyên quên sự thật trước mặt nàng.
U Già được lệnh của Cụ Bà rình coi Duyên xinh đẹp như thế nàng có chịu làm vợ của cậu Chó không? Bởi vậy khi Duyên đi về phía cậu Chó U Già đã bắt đầu lo, nhưng khi thấy nàng rón rén đi lại gần giường cậu Chó U Già càng thấy lo hơn nữa vì U Già thấy cậu Chó đã hờm sẵn để lôi Duyên lên giường. Ðứng bên ngoài U Già càng thấy hồi hộp.
U chờ khi Duyên thét lên hốt hoảng là ập vào để an ủi Duyên, nào ngờ cậu Chó đã thành công dễ dàng. U Già mừng rỡ nhưng U cũng cố gắng đứng cho tàn canh mãn võ coi có chuyện chi xảy ra không.
Chuyện êm xuôi. Duyên mệt nhọc vì cậu Chó mạnh gấp ba lần Quan Huyện anh ruột của cậu nên sau cơn ân ái phủ phàng, nàng đã thiếp đi. Còn cậu Chó thì thích thú nằm im.
U Già lật đật trở lên phòng khách để trình vời Cụ Bà là mọi việc đã êm.
Gặp Cụ Bà U Già cười nói:
- Bẩm Cụ Lớn xong hết rồi!
Cụ Lớn muốn nghe cho rõ mọi việc bèn hỏi lại:
- Xong rồi là làm sao?
- Chịu rồi... Cái cô ấy xinh đẹp mà ngoan lắm. Cậu Chó nắm tay cô ta kéo mạnh quá trông thật thương hại, bẩm cụ thế là cô ta bị nhào lên giường và cậu Chó bế xốc cô ta lên giường...
Cụ Bà sung sướng hỏi:
- Thế là chúng nó chịu nhau rồi phải không? May quá mấy hôm nay nghe thằng Bẩy nó tru mà phát điên lên được. Con nhà lại lạ như thế!...
U Già hớn hở lui về báo cáo cho Cụ Bà hay sự thành công của cậu Bẩy. Duyên đã chịu rồi và cậu Bẩy đã thành vợ chồng với Duyên. Nghe U Già trình Cụ Bà mừng rỡ nhưng tánh cụ hơi kỹ, Cụ Bà muốn biết coi Duyên còn trinh tiết hay không? Cụ bảo với U Già rằng:
- Nè U già, bây giờ tui nhờ U Già điều này nghen. U Già phải làm thế nào con Duyên không biết kẻo nó ngượng. Tôi coi con nhỏ này là con của nhà đứng đắn có giáo dục chớ không như con Lụa con thằng Cửu Tớm nhà này. Con Lụa lấy thằng Bẩy khi nó không còn trinh tiết chi hết còn con này anh Huyện nó đưa lên nó đang còn nhỏ, dáng điệu xinh đẹp có lẽ nó còn tiết trinh. Tui muốn U Già vô thay giường chiếu cho chúng nó để coi con này còn tiết trinh hay không?
Nếu nó còn tiết trinh thì thật là may mắn cho nhà mình lắm. Tui nói thật lấy vợ còn trinh tiết hên lắm đó! Ðấy Ông Cụ nhà này làm quan thăng chức rất nhanh là nhờ khi ấy tui còn tiết trinh. Ngay trong đêm tân hôn ông ấy cảm động khi thấy tiết trinh của tui thấm trên chiếc vải trắng trải trên nệm đó.
Do đó ngày nay tui muốn coi con bé này còn trinh tiết hay không? Nếu nó còn tiết trinh thì mình phải quý hóa nó nâng đỡ cha nó nữa.
U Già thấy Cụ Bà trịnh trọng việc tiết trinh nên U Già cũng hưởng ứng theo lời Cụ Bà:
- Dạ bẩm lạy Cụ Lớn theo con thì cô này còn trinh tiết vì cô ấy e lệ lắm chẳng biết chi là chuyện vợ chồng. Khi cậu Bẩy ào vào thì cô ấy sợ quá khóc òa lên...
Cụ Bà lên giọng đạo đức thương xót Duyên:
- Chà tội nghiệp chưa!... như thế nhất định con nhỏ này còn trinh tiết rồi... Thật là hên cho thằng Bẩy, tội nghiệp cho con nhỏ quá chừng...
U Già xin phép đi xuống phòng cậu Bẩy để khám phá màng trinh tiết của Duyên. Trong khi ấy Duyên đau đớn ngồi khóc một mình. Đây là người thứ hai cùng nàng chung chăn chung gối. Người trước là Quan Huyện anh ruột cậu Bẩy và người thứ hai là cậu Bẩy. Hai người có hai thái cực khác nhau xa, Quan Huyện thì chiều chuộng nàng, biết xót xa thương tiếc trinh nữ, Quan Huyện lại nhỏ bé gượng nhẹ cho nàng.
U Già xuống chỗ cậu Chó ở thấy Duyên đang ngồi khóc mà trên chiếu còn lại nhiều dấu máu. U Già mừng rỡ cho rằng Duyên bị thất trinh với cậu Bẩy nên máu tiết trinh đã đổ ra, chớ U Già không ngờ rằng Duyên vì không chịu đựng sức mạnh và to bự của cậu Chó mà thành ra như thế. U Già bèn chạy lên báo tin cho Cụ Bà biết là Duyên còn trinh tiết, máu trinh còn vương trên chiếu và vải trắng. Hiện Duyên đang ngồi khóc có lẽ vì đau đớn hay vì uất hận?
Cụ Bà nghe U Già nói lại càng thương Duyên. Cụ Bà bảo U Già:
- U gọi con vợ thằng Bẩy lên đây, tui an ủi nó vài lời.
U Già vội trở lại căn phòng của cậu Chó giữa lúc cậu Chó mệt đã nằm ngủ thiếp đi, còn Duyên đã đứng dậy, đang muốn thay chiếu và vải trắng đệm nhưng không dám đánh thức cậu Chó. Cậu Chó nằm trên giường phủ trên mình một chiếc chăn đơn để che lấp chỗ cậu Bẩy luôn luôn để trần. Thật ra từ lúc vào phòng cậu Bẩy, Duyên chưa được trông rõ mặt cậu Bẩy nên nàng không ngờ cậu Bẩy có dáng điệu như chó. Nếu Duyên được nhìn thấy cậu Bẩy bò dưới đất bằng hai tay và hai chân và cậu tru lên, có lẽ nàng chẳng bao giờ chịu chấp nhận sự ái ân với cậu Chó. Nhưng khi nàng vào với cậu Chó từ ngoài chan hòa ánh sáng vô trong buồng tối, nàng như quáng gà không trông thấy chi hết. Mà ngay khi ấy cậu Chó thấy người đẹp vào, cậu đã điên cuồng lên, kéo luôn Duyên vào trận ân ái điên cuồng.
U Già thấy Duyên loay hoay tìm chiếu để thay chiếc chiếu và tấm vải trắng bẩn. U bèn đằng hắng lên tiếng cho Duyên quay ra. Lúc ấy U Già mới vẫy Duyên ra.
Duyên tưởng chuyện chi, nàng lật đật mở cửa đi ra, cậu Bẩy nghe tiếng động bèn mở mắt, thấy Duyên đi ra cậu lại nhắm mắt ngủ. Đã hơn tuần lễ nay cậu Bẩy phải chịu cảnh thiếu người chăn gối nên lần này khi gặp Duyên, cậu làm quá sức, mệt mỏi, cậu ngủ thiếp đi để lấy sức.
Duyên ra cửa gặp U Già mới khẽ nói với Duyên:
- Mợ Bẩy lên Cụ Bà đòi...
Duyên cau mày hỏi:
- Có việc chi đó U Già?
U Già đắp:
- Cụ Bà có vẻ thương mợ lắm đó. Lên Cụ Bà chắc Cụ Bà sẽ ban cho mợ điều chi. Có chi mợ Bẩy nhớ tui với nghen. Mợ Bẩy?
- Dạ!
Duyên đi theo U Già lên phòng của Cụ Bà. Vừa thấy Duyên Cụ Bà đã đon đả gọi:
- Vô đây con Bẩy!
Duyên rón rén đi vô. Nàng không ngờ, bây giờ nàng lại có tên là mợ Bẩy nghĩa là vợ của cậu Bẩy, con dâu Quan Thượng Thơ Nhất Phẩm Triều Đình còn gì hân hạnh cho bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.