Chương 18: Hôm nay tôi thất tình
Nguyễn Hồng
24/04/2018
Bốn vạn năm, nàng ở dưới Vong Xuyên, nhìn vô số người đi vào luân hồi,
hết kiếp này rồi lại kiếp khác, tất cả những yêu, hận, đau, buồn rồi
cuối cùng cũng quên hết. Tất cả tưởng chừng như sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm, cuối cùng chỉ một chén canh cũng xoá sạch hết thảy. Hoa bỉ ngạn đỏ rực như máu, nàng lại nhìn không quen. Rõ ràng đã nhìn suốt bốn vạn năm cũng không cách nào quen được.
Hoa nở thì lá đã rụng, lá chồi lên thì hoa đã tàn, cho dù có trôi qua bao nhiêu năm đi nữa, hoa và lá cũng vĩnh viễn không gặp được nhau.
Nàng không còn nhớ đã xảy ra những gì suốt bốn vạn năm qua, thế nhưng lại không cách nào quên cái đau như xé nát linh hồn khi nhảy vào Vong Xuyên ấy. Nàng chấp nhận nỗi đau, cũng chấp nhận những cô đơn lạnh lẽo dưới Vong Xuyên, chỉ để nhìn thấy hắn đứng trên cầu Nại Hà nhìn nàng một lần. Thế nhưng suốt bốn vạn năm, ngay cả cái bóng của hắn, nàng cũng chưa từng thấy. Mạnh Bà thường đứng trên cầu, nhìn một dải hoa bỉ ngạn đỏ rực, trong mắt chứa đầy ưu thương nhìn về phía nàng. Nàng không hiểu được ánh mắt đó.
Mãi đến rất lâu sau, Mạnh Bà kể cho nàng nghe chuyện của hắn.
Hắn là con trai của Tứ Thiên Vương, bản thể là Kỳ Lân thượng cổ, vì chịu thiên kiếp nên phải xuống trần gian . Thiên kiếp của hắn là tình kiếp, nếu không vượt qua được thì sẽ không thể trở về bản thể.
Giữa nàng và hắn chính là nghiệt duyên, là thứ tình yêu khiến người ta khổ sở. Hắn bởi vì nàng nên sẵn sàng từ bỏ cơ hội quay về, muốn tiếp tục phàm kiếp, cùng nàng bước vào luân hồi, vĩnh viễn không xa rời. Hắn có thể từ bỏ, nhưng không có nghĩa người khác cũng từ bỏ. Hắn có bản thể là Kỳ Lân, là người mang trong mình trách nhiệm bảo vệ Thiên đình, hắn không thể không quay lại.
Năm ấy Tứ Thiên hậu muốn nàng đi đầu thai kiếp khác, nói nàng hãy buông tha cho hắn, để hắn có thể trở lại Thiên đình. Bà ấy nói nàng buông tha hắn, nhưng sau đó thì sao, hắn vốn không phải là người sẽ nghe theo ép buộc của người khác. Hắn đã từng nói với nàng, chuyện gì hắn cũng có thể chấp nhận, nhưng có một chuyện, cho dù bắt hắn chết hắn cũng không thể chấp nhận, đó chính là phải cách xa nàng. Thế nhưng, hắn vẫn phải trở lại Thiên đình, đó chính là trách nhiệm của hắn. Tất cả vốn đã định sẵn, hắn và nàng nhất định phải xa nhau.
Năm ấy nàng nhảy xuống Vong Xuyên, chính là để giữ lại tình yêu giữa hai người, để giữ trọn lời hứa vĩnh viễn không chia xa của cả hai.
Năm ấy hắn đi chinh chiến với Ma tộc, bị thương nặng, bản thể tự phong ấn trí nhớ vào nước mắt của hắn.
Hắn quên đi tất cả!
Nước Vong Xuyên lạnh đến như thế, nàng vẫn có thể chịu đựng, nhưng không chịu được việc hắn quên mất nàng.
Bốn vạn năm, nàng nhớ hắn đến mức khắc sâu vào tận xương tủy, thế nhưng hắn đã quên mất nàng, quên mất những tháng ngày cả hai sống ở dưới hạ giới.
Tâm của nàng, khoảnh khắc ấy tưởng như bị xé nát.
Nàng chỉ là một linh hồn ở dưới địa ngục, có thể gặp hắn được sao? Những người ở trên kia có thể cho nàng cơ hội ư? Không thể!
Suốt bốn vạn năm, chỉ vì muốn được gặp hắn, mới có thể kiên trì. Nàng không bao giờ có cơ hội để gặp hắn, mà hắn cũng vĩnh viễn không thể gặp nàng. Vậy tiếp tục kiên trì để làm gì?
Nàng cười nhẹ một tiếng, cả người chậm rãi ngã xuống. Vô vàn cánh hoa bỉ ngạn tung bay lên, đỡ lấy nàng. Y phục trắng của nàng chuyển sang màu xanh thẫm. Cả người nàng được nâng lên, cuối cùng thoát khỏi Vong Xuyên, biến mất trong vô vàn cánh hoa đỏ rực.
Mạnh Bà thấy như thế, ngây ngẩn cả người.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bốn vạn năm trước, Mạnh Bà được lệnh mang một bát canh Bỉ Ngạn đến cầu Nại Hà. Lúc mang đến, giữa một dải hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, một người con gái mặc váy dài màu xanh thẫm đứng quay lưng với bà, Tứ thiên hậu đứng đối diện với nàng. Bà mang bát canh đến đưa cho Tứ Thiên hậu, rồi lui ra đằng sau đứng đợi. Tứ Thiên hậu một tay cầm lấy chén canh, một mực khuyên nhủ:
- Lạc Tử, giữa ngươi và Tử Kỳ, vốn không có kết cục tốt, ngươi hà tất phải cưỡng cầu. Ngươi buông tha cho Tử Kỳ, đi vào luân hồi, cả hai người đều có thể hạnh phúc.
Nàng kia cười nhạt, nhìn dòng Vong Xuyên đỏ rực như máu, khẽ nói:
- Hạnh phúc? Không có chàng, ta làm sao hạnh phúc? Cho dù có đau đớn, ta cũng phải ở đây đợi chàng.
Không đợi Tứ Thiên hậu lên tiếng, nàng buông mình xuống dòng Vong Xuyên, vạt áo màu xanh tung bay, cuối cùng chìm vào Vong Xuyên, mãi mãi không cách nào trở lại.
Mạnh Bà cảm thấy rất ngạc nhiên. Tình yêu đó rốt cuộc sâu đậm đến thế nào, mười năm ở hạ giới ngắn ngủi đến thế, lại cam tâm chờ đợi dưới Vong Xuyên cả vạn năm.
Nước Vong Xuyên ăn mòn linh hồn, một khi rơi xuống chính là vĩnh viễn không thể trở lại, cho đến khi hồn phi phách tán, mới có thể được giải thoát.
Nàng ấy ở dưới Vong Xuyên hai vạn năm, linh hồn đã không còn nguyên vẹn. Không ngờ, chấp niệm của nàng đả động tới hoa Bỉ Ngạn, ký được ấn chú, có thể giúp nàng ở trong Vong Xuyên ba vạn năm. Thế nhưng, nàng ấy cũng phải trả giá, mỗi ngày đều phải trải qua nỗi đau thấu tận tâm can. Mỗi lúc như thế, bà đều thấy nàng nắm chặt một chiếc hà bao. Chiếc hà bao không có gì đặc sắc, chỉ trơn một màu xanh nhạt, nhưng bên trong có một cái đồng tâm được tết từ lọn tóc của nàng và người kia.
Mỗi lần nàng nhìn chiếc hà bao đều cười rất hạnh phúc.
Đến lúc bà kể cho nàng nghe chuyện hắn đã quên tất cả, trong mắt nàng xám như tro tàn, giống như tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa.
Nàng ấy kiên trì chờ đợi bốn vạn năm, cuối cùng cũng buông tay. Nàng ấy buông tay, cũng chính là buông bỏ tia hy vọng cuối cùng của bản thân, ngã xuống.
Hoa bỉ ngạn ngàn năm không gặp được lá, bao nhiêu chấp niệm của con người đều có thể hiểu được. Cánh hoa tung bay, đỡ lấy nàng, hỏi:
- Ngươi có ước nguyện gì thì hãy nói, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.
- Ta muốn gặp chàng.
- Được.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong Thiên cung, Mạc Kỳ đang đi dạo. Đến vườn hoa đào trắng, hắn bỗng dưng đứng sững người lại. Trước mắt hắn là một người con gái. Người đó mặc váy dài màu xanh thẫm, mái tóc dài tung bay trong gió, xung quanh là vô số cánh hoa bỉ ngạn bao quanh. Khuôn mặt người ấy không có gì nổi bật nhưng lại khiến lồng ngực hắn đau nhói. Nàng nhìn thấy hắn, vung tay ra, cánh hoa chợt biến mất. Nàng nhìn hắn, đôi mắt phượng ánh lên từng hồi đau thương. Nàng bước đi, đôi chân run lên, cả người như sắp ngã xuống. Nàng bước nhanh dần, cuối cùng chạy ào đến ôm hắn. Cả người hắn cứng lại, ngây ngẩn. Người con gái trong lòng run lên, khẽ gọi:
- A Kỳ…A Kỳ…
Tiếng của nàng rất nhỏ, lại run rẩy đến kỳ lạ. Hắn vô thức vươn tay lên, định ôm lấy nàng, lại ôm vào một khoảng không. Cả người hắn cứng ngắc, nhìn thân thể nàng dần dần tan biến.
Người kia nhìn hắn, nở một nụ cười, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Nàng vẫn nhớ rất rõ, A Kỳ của nàng rất ghét động vào nữ nhân thế nhưng lại luôn ôm nàng gọi Lạc Lạc.
Bốn vạn năm của nàng, đổi lấy một cái ôm, cũng đáng.
Gió thổi qua, người con gái biến mất, chỉ
còn Mạc Kỳ đứng ở đó. Vòng tay hắn vẫn thoang thoảng đâu đó mùi hương của nàng. Bỉ Ngạn đỏ rực như máu, đôi mắt hắn đau như bị thiêu cháy. Đôi môi khẽ mấp máy, trước mắt hắn mờ đi:
- Lạc Lạc…Lạc Lạc…
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm ấy, người ta có thấy thái tử Tử Kỳ vừa quỳ vừa khóc suốt ba ngày trong vườn đào trắng.
Năm ấy, có một người con gái vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vong Xuyên đỏ rực như máu, lại lặng ngắt như tờ. Một cánh hoa bỉ ngạn rơi xuống, gợn lên một làn sóng nhẹ.
Mạnh Bà nhìn xuống Vong Xuyên, ngây ngẩn cả người. Bà đột nhiên nhớ tới một người con gái.
Người đó làm sóng Vong Xuyên gợn suốt bốn vạn năm, chấp niệm của nàng làm cả Vong Xuyên không lúc nào an ổn. Chỉ là người đó, bây giờ đã không còn nữa…
Dưới dòng Vong Xuyên đỏ rực, tựa như phảng phất đâu đó bóng dáng của một người con gái mặc váy xanh, tay cầm một chiếc hà bao, mỉm cười hạnh phúc...
“Chốn Hoàng Tuyền ngăn hai bờ sinh tử
Bỉ Ngạn hoa nhuộm đỏ dòng Vong Xuyên
Mạnh Bà thang ai quên quên nhớ nhớ
Cầu Nại Hà sao nặng bước chưa qua?”
HẾT
Hoa nở thì lá đã rụng, lá chồi lên thì hoa đã tàn, cho dù có trôi qua bao nhiêu năm đi nữa, hoa và lá cũng vĩnh viễn không gặp được nhau.
Nàng không còn nhớ đã xảy ra những gì suốt bốn vạn năm qua, thế nhưng lại không cách nào quên cái đau như xé nát linh hồn khi nhảy vào Vong Xuyên ấy. Nàng chấp nhận nỗi đau, cũng chấp nhận những cô đơn lạnh lẽo dưới Vong Xuyên, chỉ để nhìn thấy hắn đứng trên cầu Nại Hà nhìn nàng một lần. Thế nhưng suốt bốn vạn năm, ngay cả cái bóng của hắn, nàng cũng chưa từng thấy. Mạnh Bà thường đứng trên cầu, nhìn một dải hoa bỉ ngạn đỏ rực, trong mắt chứa đầy ưu thương nhìn về phía nàng. Nàng không hiểu được ánh mắt đó.
Mãi đến rất lâu sau, Mạnh Bà kể cho nàng nghe chuyện của hắn.
Hắn là con trai của Tứ Thiên Vương, bản thể là Kỳ Lân thượng cổ, vì chịu thiên kiếp nên phải xuống trần gian . Thiên kiếp của hắn là tình kiếp, nếu không vượt qua được thì sẽ không thể trở về bản thể.
Giữa nàng và hắn chính là nghiệt duyên, là thứ tình yêu khiến người ta khổ sở. Hắn bởi vì nàng nên sẵn sàng từ bỏ cơ hội quay về, muốn tiếp tục phàm kiếp, cùng nàng bước vào luân hồi, vĩnh viễn không xa rời. Hắn có thể từ bỏ, nhưng không có nghĩa người khác cũng từ bỏ. Hắn có bản thể là Kỳ Lân, là người mang trong mình trách nhiệm bảo vệ Thiên đình, hắn không thể không quay lại.
Năm ấy Tứ Thiên hậu muốn nàng đi đầu thai kiếp khác, nói nàng hãy buông tha cho hắn, để hắn có thể trở lại Thiên đình. Bà ấy nói nàng buông tha hắn, nhưng sau đó thì sao, hắn vốn không phải là người sẽ nghe theo ép buộc của người khác. Hắn đã từng nói với nàng, chuyện gì hắn cũng có thể chấp nhận, nhưng có một chuyện, cho dù bắt hắn chết hắn cũng không thể chấp nhận, đó chính là phải cách xa nàng. Thế nhưng, hắn vẫn phải trở lại Thiên đình, đó chính là trách nhiệm của hắn. Tất cả vốn đã định sẵn, hắn và nàng nhất định phải xa nhau.
Năm ấy nàng nhảy xuống Vong Xuyên, chính là để giữ lại tình yêu giữa hai người, để giữ trọn lời hứa vĩnh viễn không chia xa của cả hai.
Năm ấy hắn đi chinh chiến với Ma tộc, bị thương nặng, bản thể tự phong ấn trí nhớ vào nước mắt của hắn.
Hắn quên đi tất cả!
Nước Vong Xuyên lạnh đến như thế, nàng vẫn có thể chịu đựng, nhưng không chịu được việc hắn quên mất nàng.
Bốn vạn năm, nàng nhớ hắn đến mức khắc sâu vào tận xương tủy, thế nhưng hắn đã quên mất nàng, quên mất những tháng ngày cả hai sống ở dưới hạ giới.
Tâm của nàng, khoảnh khắc ấy tưởng như bị xé nát.
Nàng chỉ là một linh hồn ở dưới địa ngục, có thể gặp hắn được sao? Những người ở trên kia có thể cho nàng cơ hội ư? Không thể!
Suốt bốn vạn năm, chỉ vì muốn được gặp hắn, mới có thể kiên trì. Nàng không bao giờ có cơ hội để gặp hắn, mà hắn cũng vĩnh viễn không thể gặp nàng. Vậy tiếp tục kiên trì để làm gì?
Nàng cười nhẹ một tiếng, cả người chậm rãi ngã xuống. Vô vàn cánh hoa bỉ ngạn tung bay lên, đỡ lấy nàng. Y phục trắng của nàng chuyển sang màu xanh thẫm. Cả người nàng được nâng lên, cuối cùng thoát khỏi Vong Xuyên, biến mất trong vô vàn cánh hoa đỏ rực.
Mạnh Bà thấy như thế, ngây ngẩn cả người.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bốn vạn năm trước, Mạnh Bà được lệnh mang một bát canh Bỉ Ngạn đến cầu Nại Hà. Lúc mang đến, giữa một dải hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, một người con gái mặc váy dài màu xanh thẫm đứng quay lưng với bà, Tứ thiên hậu đứng đối diện với nàng. Bà mang bát canh đến đưa cho Tứ Thiên hậu, rồi lui ra đằng sau đứng đợi. Tứ Thiên hậu một tay cầm lấy chén canh, một mực khuyên nhủ:
- Lạc Tử, giữa ngươi và Tử Kỳ, vốn không có kết cục tốt, ngươi hà tất phải cưỡng cầu. Ngươi buông tha cho Tử Kỳ, đi vào luân hồi, cả hai người đều có thể hạnh phúc.
Nàng kia cười nhạt, nhìn dòng Vong Xuyên đỏ rực như máu, khẽ nói:
- Hạnh phúc? Không có chàng, ta làm sao hạnh phúc? Cho dù có đau đớn, ta cũng phải ở đây đợi chàng.
Không đợi Tứ Thiên hậu lên tiếng, nàng buông mình xuống dòng Vong Xuyên, vạt áo màu xanh tung bay, cuối cùng chìm vào Vong Xuyên, mãi mãi không cách nào trở lại.
Mạnh Bà cảm thấy rất ngạc nhiên. Tình yêu đó rốt cuộc sâu đậm đến thế nào, mười năm ở hạ giới ngắn ngủi đến thế, lại cam tâm chờ đợi dưới Vong Xuyên cả vạn năm.
Nước Vong Xuyên ăn mòn linh hồn, một khi rơi xuống chính là vĩnh viễn không thể trở lại, cho đến khi hồn phi phách tán, mới có thể được giải thoát.
Nàng ấy ở dưới Vong Xuyên hai vạn năm, linh hồn đã không còn nguyên vẹn. Không ngờ, chấp niệm của nàng đả động tới hoa Bỉ Ngạn, ký được ấn chú, có thể giúp nàng ở trong Vong Xuyên ba vạn năm. Thế nhưng, nàng ấy cũng phải trả giá, mỗi ngày đều phải trải qua nỗi đau thấu tận tâm can. Mỗi lúc như thế, bà đều thấy nàng nắm chặt một chiếc hà bao. Chiếc hà bao không có gì đặc sắc, chỉ trơn một màu xanh nhạt, nhưng bên trong có một cái đồng tâm được tết từ lọn tóc của nàng và người kia.
Mỗi lần nàng nhìn chiếc hà bao đều cười rất hạnh phúc.
Đến lúc bà kể cho nàng nghe chuyện hắn đã quên tất cả, trong mắt nàng xám như tro tàn, giống như tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa.
Nàng ấy kiên trì chờ đợi bốn vạn năm, cuối cùng cũng buông tay. Nàng ấy buông tay, cũng chính là buông bỏ tia hy vọng cuối cùng của bản thân, ngã xuống.
Hoa bỉ ngạn ngàn năm không gặp được lá, bao nhiêu chấp niệm của con người đều có thể hiểu được. Cánh hoa tung bay, đỡ lấy nàng, hỏi:
- Ngươi có ước nguyện gì thì hãy nói, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.
- Ta muốn gặp chàng.
- Được.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong Thiên cung, Mạc Kỳ đang đi dạo. Đến vườn hoa đào trắng, hắn bỗng dưng đứng sững người lại. Trước mắt hắn là một người con gái. Người đó mặc váy dài màu xanh thẫm, mái tóc dài tung bay trong gió, xung quanh là vô số cánh hoa bỉ ngạn bao quanh. Khuôn mặt người ấy không có gì nổi bật nhưng lại khiến lồng ngực hắn đau nhói. Nàng nhìn thấy hắn, vung tay ra, cánh hoa chợt biến mất. Nàng nhìn hắn, đôi mắt phượng ánh lên từng hồi đau thương. Nàng bước đi, đôi chân run lên, cả người như sắp ngã xuống. Nàng bước nhanh dần, cuối cùng chạy ào đến ôm hắn. Cả người hắn cứng lại, ngây ngẩn. Người con gái trong lòng run lên, khẽ gọi:
- A Kỳ…A Kỳ…
Tiếng của nàng rất nhỏ, lại run rẩy đến kỳ lạ. Hắn vô thức vươn tay lên, định ôm lấy nàng, lại ôm vào một khoảng không. Cả người hắn cứng ngắc, nhìn thân thể nàng dần dần tan biến.
Người kia nhìn hắn, nở một nụ cười, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Nàng vẫn nhớ rất rõ, A Kỳ của nàng rất ghét động vào nữ nhân thế nhưng lại luôn ôm nàng gọi Lạc Lạc.
Bốn vạn năm của nàng, đổi lấy một cái ôm, cũng đáng.
Gió thổi qua, người con gái biến mất, chỉ
còn Mạc Kỳ đứng ở đó. Vòng tay hắn vẫn thoang thoảng đâu đó mùi hương của nàng. Bỉ Ngạn đỏ rực như máu, đôi mắt hắn đau như bị thiêu cháy. Đôi môi khẽ mấp máy, trước mắt hắn mờ đi:
- Lạc Lạc…Lạc Lạc…
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm ấy, người ta có thấy thái tử Tử Kỳ vừa quỳ vừa khóc suốt ba ngày trong vườn đào trắng.
Năm ấy, có một người con gái vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vong Xuyên đỏ rực như máu, lại lặng ngắt như tờ. Một cánh hoa bỉ ngạn rơi xuống, gợn lên một làn sóng nhẹ.
Mạnh Bà nhìn xuống Vong Xuyên, ngây ngẩn cả người. Bà đột nhiên nhớ tới một người con gái.
Người đó làm sóng Vong Xuyên gợn suốt bốn vạn năm, chấp niệm của nàng làm cả Vong Xuyên không lúc nào an ổn. Chỉ là người đó, bây giờ đã không còn nữa…
Dưới dòng Vong Xuyên đỏ rực, tựa như phảng phất đâu đó bóng dáng của một người con gái mặc váy xanh, tay cầm một chiếc hà bao, mỉm cười hạnh phúc...
“Chốn Hoàng Tuyền ngăn hai bờ sinh tử
Bỉ Ngạn hoa nhuộm đỏ dòng Vong Xuyên
Mạnh Bà thang ai quên quên nhớ nhớ
Cầu Nại Hà sao nặng bước chưa qua?”
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.