Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó
Chương 36
Tiêu Mạc Nhân
17/12/2020
Tổng giám đốc Đoàn hoảng loạn đi vào mộng đẹp trong sự hoài nghi bản thân sâu sắc.
Ngày hôm sau kết thúc cuộc họp, người nào đó dũng mãnh uy vũ bay ra khỏi phòng họp, tâm trạng rất chi là dâm đãng, à không, kích động bước lên con đường tìm vợ!
Bỏ qua quá trình gấp rút lên đường, Đoàn Lăng vừa đến phim trường thì nhìn thấy một nhóm các cô gái vây quanh hàng rào bảo vệ liên tục hò hét vung vẩy các cây đèn đủ loại hình dạng trong tay!
“Áaa! Đẹp trai quá đi! Chu bảo của chúng ta sao đẹp trai đến vậy chứ! Cậu ấy đẹp chết tui rồi áaa!!”
Đoàn Lăng đang đeo kính râm, nghe thế thì nhếch môi đắc chí nghĩ: Không nhìn xem là vợ của ai, có thể không đẹp được à!
Hôm nay anh mặc tây trang màu đen đầy khí thế lẫm liệt chuyên dành cho tổng tài bá đạo, dáng người cao gầy gợi cảm được bộ đồ ôm sát, phần cổ bẻ của áo sơ mi bên trong lộ ra một chút xương quai xanh mảnh mai chọc người mơ màng, còn là góc độ đặc biệt dễ khiến ta người mơ tưởng nhục dục bậy bạ! Một cô gái đứng bên lơ đãng liếc sang anh, đôi môi đang hét chợt khựng lại mở thành hình chữ O trừng mắt nhìn anh, nai con trong nội tâm bắt đầu chạy nhảy tán loạn!
Áaaa! Người phía sau còn đẹp hơn áaa!! Vãi vì sao lại có người đẹp như vậy đẹp mù mắt luôn áaa!!
Cô gái gào liên tục trong lòng, nhẫn nhịn rất là khổ cực!
Còn Đoàn Lăng thì bị nhấn chìm trong biển người điên cuồng mê muội, anh dịu dàng lưu luyến ngẩng đầu thâm tình chân thành nhìn vào phim trường ở giữa.
Sau đó tất cả dịu dàng nháy mắt hóa thành tro bụi!
Ở phim trường cách đó không xa, hai dáng người xuất chúng bị treo lên không tiêu sái bay qua bay lại, Chu Eo Nhỏ nào đấy đang mềm mại không xương bị người còn lại giam vào ngực, hai người lướt bay nhẹ nhàng như bướm, bay là bay là bay, bên cạnh còn có máy quạt gió vừa mãnh liệt vừa chuyên nghiệp thổi các cánh hoa màu hồng phấn phủ đầy hơi thở thiếu nữ được trút từ trên xuống như thác nước, lãng mạn làm người hoa mắt si mê!
Đôi mắt của Chu Chu như bị keo 502 dính chặt vào người nam diễn viên ở đối diện, không bàn đến ánh mắt nhìn chăm chú không chớp lấy một lần, mà gương mặt còn đỏ bừng giống hệt với vẻ ửng đỏ yêu kiều trong mỗi đêm cày cấy nhụy hoa với Đoàn Lăng!
Đúng thật là vẻ mặt thẹn thùng như thiếu nữ, ánh mắt thì ngơ ngác như thiểu năng!
Đoàn Lăng: Cái khỉ gì mà nói rất nhớ cái ôm, nhớ nụ hôn, nhớ bò bít tết, nhớ thằng nhỏ của tôi chứ?!
Đoàn Lăng giận muốn chết, anh nghiến răng ken két, cô gái đứng cạnh chảy nước miếng ngắm anh hơn nửa ngày, bỗng thấy anh nghiến răng không ngừng như muốn ăn thịt người thì vô thức nhìn lên phim trường theo ánh mắt của anh, thấy Chu Chu đang nhìn diễn viên đóng giả thái giám thiếp thân đối diện như say như mê, hai người ở trên không, trong biển hoa, giữa áng mây ôm nhau you fly I fly, cực kỳ dạt dào cảm xúc!
Em gái chợt nhập vai Conan, não bổ ra 5000 hình ảnh mức độ hạn chế bất chấp liêm sỉ, hỏi châm chọc, “À há, anh cũng là fan của Tô Chu hả?”
Đoàn Lăng chỉ toàn thở ra hơi nóng, anh kìm nén lửa giận mắng, “Fan cái quần què tôi này!”
Trái tim của thiếu nữ đáng yêu vỡ tan tành: “…”
Em gái muốn nói lại thôi một lúc, rốt cuộc vẫn xót xa an ủi anh, “Chậc, em hiểu tâm trạng của anh mà, nam sinh thích cậu ấy không phải không có, haiz, anh xem, nhiều thế đó.”
Nói rồi chỉ tay, Đoàn Lăng nhìn sang đó, da đầu muốn nổ tung.
Toàn là những kẻ cơ bắp như huấn luyện viên thể hình, từng ánh mắt thèm khát như muốn nuốt trọn người vợ ngọt nước của mình!
Đúng là không việc nào nát bét hơn việc này!
Đoàn Lăng càng khó chịu, anh xắn tay áo rất muốn đánh nhau một trận, cô gái đành khuyên giải, “Anh có giận cũng vô ích à, Chu Chu có bạn trai rồi, mặc dù hôm kia cậu ấy quay cảnh cưỡi ngựa với Tiêu Đằng thì người bủn rủn, hôm trước quay cảnh ôm thì run run, hôm qua quay cảnh tắm suýt nữa cứng, hôm nay bị cưỡng ép treo lên thì NG suốt một tiếng vì đỏ mặt… Nhưng! Cậu ấy thật sự có bạn trai rồi, cậu ấy yêu bạn trai lắm!”
Đoàn Lăng: Thế nên từ đâu mà cô nhìn ra được em ấy yêu bạn trai?!
Đoàn Lăng hít sâu vào, anh không thể nhịn nổi nữa gỡ kính râm xuống, cả giận tuyên bố, “Ông đây chính là bạn trai của em ấy!”
Cô gái kinh hãi nhìn anh rồi chợt che mặt bắt đầu hét lên áaaaa, các em gái vẫn luôn liếc trộm Đoàn Lăng cũng hoảng sợ tập thể hai giây, xung quanh nhất thời cuồn cuộn vang lên tiếng hét nối tiếp nhau như sóng biển!
“ÁAA! ÁAA! ÁAAAA!”
Đoàn Lăng: “…” Hét cái mốc xì!
“Trời ơi! Tổng giám đốc Trứng! À không! Tổng giám đốc Đoàn!” Em gái kích động, “Anh đến thăm đoàn làm phim hả? Anh đến khoe yêu đương phải không! Anh yên tâm! Anh tin em! Mặc dù cậu ấy bủn rủn, run run, cứng, rồi đỏ! Nhưng trong lòng cậu ấy chỉ có mình anh thôi! Thật đó!”
…Cút con mẹ nó trứng nhà cô ấy!
Hai con mắt như lưỡi dao của Đoàn Lăng nhìn trừng trừng hai tên ngốc nghếch Mary Sue vô cực ở trên không, còn đạo diễn cách đó trăm mét vẫn đang cố gào, “Tô Chu cậu là tên ngốc cơ mà! Cậu đang diễn vai tên ngốc! Không thể đỏ mặt biết không! Phải bị dọa trắng bệch mặt hung dữ đẩy thái giám ở đối diện ra mới đúng!”
Chu Chu sốt sắng gật đầu lia lịa, “Ừ, ờ, em sẽ cố!”
Tiêu Đằng bị gọi là thái giám cả buổi sáng: …Có thể gọi tên tui không em gì ơi?
Chu Chu thật sự đang cố gắng khống chế biểu cảm nhưng mà… Ôiiii, không khống chế nổi! Người thái giám này thật sự siêu siêu siêu đẹp trai không phải lỗi của cậu!
Chu Chu: “Anh, anh đừng nhìn em mà.”
Tiêu Đằng dịu dàng mỉm cười: “Nhưng trong kịch bản thì lúc này anh phải nhìn em á.”
Chu Chu bị nụ cười của anh làm phát ngất, cậu chật vật cúi đầu đấu tranh, “Ui anh thái giám ơi, anh đẹp thật đó…”
Tiêu Đằng: “…Ngoan, anh tên là Tiêu Đằng.”
Vào lúc hai người lúng túng chuẩn bị tiến vào trạng thái thì nghe thấy cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hét chói tai nối tiếp nhau như sóng vỗ, Chu Chu bất ngờ, nhìn ra đó theo bản năng thì bắt gặp một thân ảnh thân quen nào đó sắp phát khùng bị nhóm người bao vây ở giữa!
Chu Chu: “!!!”
Chu Chu mừng khôn xiết trong lòng, sau đó ngây người, đến khi thấy rõ tình huống trước mắt thì hoảng loạn hét lên theo fan ở bên dưới: “ÁAAAA!!”
Đạo diễn: “Tối lắm! Vậy đó! Sợ hãi thêm tí nữa!”
Chu Chu: “ÁAAAAAAA!”
Đạo diễn: “Cảm xúc rất phong phú! Không sai! Bây giờ hung dữ đẩy thái giám ra đi! Mạnh vào!”
Tiêu Đằng: …Có thể gọi tên tui một lần không? Hả? Cục cưng khốn nạn?
(*) Tác giả chơi chữ, thay vì nói là “bảo bối” thì lại nói thành “biểu bối”, mà “biểu” nghĩa là “condiyeudau”.
Chu Chu hung dữ đẩy thái giám (Tiêu Đằng: …) ra, sau đó hai người bay xuống dưới nói một tràng lời thoại, cạch một tiếng hoàn hảo đóng máy. Đạo diễn rất hài lòng, vỗ vỗ vai Chu Chu khích lệ, “Cuối cùng cũng tìm được cảm giác, tốt lắm, cảm xúc mới vừa rồi đẩy cậu ấy rất tuyệt vời,” nói xong quay đầu nhìn Tiêu Đằng, “Thái giám cũng không tệ, cực kỳ thích hợp, tiếp tục cố gắng những cảnh sau nhé!”
Tiêu Đằng: …Tui nói anh biết nếu còn thế này tui sẽ hắc hóa đấy tui nói thật đó!
Tiêu Đằng: “Vâng đạo diễn, vất vả cho anh rồi.” Nụ cười ấm áp như gió xuân!
Chu Chu há hốc hai giây rồi lấy lại tinh thần, bất ngờ ngoái đầu thì thấy Đoàn Lăng hung thần ác sát chạy đến, cậu nhảy bắn lên tiếp tục hét to: “Áaaaa!”
Thấy Đoàn Lăng sải bước lại đây, Chu Chu nhảy nhảy cố thao dây an toàn rút chân lao như bay, Đoàn Lăng nhắm mắt cười lạnh một tiếng rồi nhấc chân dài dữ tợn phóng đến!
“Chó chết! Mi đứng lại cho ông!”
“Áaaaa!”I
“Hét cũng vô dụng, hôm nay ông đây giết chết mi!”
“Áaaaa!! Cứu mạnggggg!!”
Hai người một đuổi một chạy hết ba vòng lớn quanh phim trường, cuối cùng Đoàn Lăng sải bước bổ nhào đến quật ngã cậu thì mới kết thúc.
“Chạy cái gì?!” Đoàn Lăng nghiến răng ngắt cậu, “Cũng biết bản thân đuối lý? Đã biết mà còn làm sai cơ nhỉ? Giỏi lắm đồ chó thối, mông lại ngứa rồi phải không?!”
Chu Chu hoảng sợ che mặt gào lên, “Không liên quan đến em! Là do anh thái giám cứ cười mãi! Cười mà em không cầm lòng được!”
Tiêu Đằng đang lặng lẽ ăn dưa từ đằng xa: Vậy là toàn bộ phim trường ngoại trừ khán giả thì không ai biết tên của tui thật à? (#cười mỉm)
Đoàn Lăng cười khẩy nghiến răng, giơ cao tay trợn mắt mắng, “Còn dám cãi cố! Hôm nay anh nên để em nhớ cho kỹ! Thành thật lại cho anh!” Nói xong thì đột ngột hét lên.
Chu Chu sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cứng còng người, bị dọa muốn ngất! Kết quả cái tát như dự đoán không rơi xuống mặt mà thay vào đó anh lại vò đầu cậu, sau đấy cơ thể đờ đẫn được anh ôm vào trong lồng ngực nhung nhớ khôn xiết.
“Xem em sợ chưa kìa,” Đoàn Lăng lật mặt, hoàn toàn không còn sát khí, anh liếc mắt cực khinh bỉ nhéo tai cậu, “Anh cam lòng đánh em sao? Trốn gì mà trốn, bị ngốc phải không”
Chu Chu giật giật lỗ tai, khẽ meo meo hé một mắt, đối diện với ánh mắt cam chịu xen lẫn ghét bỏ của Đoàn Lăng thì cậu cẩn thận nhích người tích cực chủ động thừa nhận sai lầm, “Em sai rồi! Em thề sau này chỉ xem anh thái giám là thái giám! Không còn xem là anh nữa!”
Tiêu Đằng: …Muốn giết người ghê, nhưng có lẽ nên giữ nguyên nụ cười thì hơn (^_^)
Đoàn Lăng bực tức véo mũi cậu, hầm hừ, “Tích cực nhận sai, kiên quyết không đổi, em cũng nhanh nhạy quá nhỉ.”
Chu Chu cười hì hì lấy lòng, “Thật ra anh ấy không hề đẹp trai! Thật!”
“Haha.”
“Thật mà thật mà! Hình dạng đôi mắt không đẹp như anh, môi quá dày, mũi không đủ cao, thỉnh thoảng còn sẽ có cằm chẻ!” Cuối cùng còn trịnh trọng bổ sung: “Đã vậy chim cũng không lớn bằng anh!”
Đoàn Lăng: “…Em còn thấy chim của hắn?!”
Chu Chu vội vàng giải thích: “Không phải em muốn thấy! Lúc đóng phim bất cẩn liếc sang ấy mà! Thật ra cũng không phải thứ đáng xem! Thật đó! Không thể nào so với anh đâu!”
Đoàn Lăng: …  ̄へ ̄
Tiêu Đằng: … (^_^)
Mất công sức cả nửa ngày mới vuốt xuôi lông, vất vả lắm mới làm Đoàn Lăng bình tĩnh lại được, quần chúng ăn dưa ở xa xa cùng ném cho Tiêu Đằng 120000 ánh mắt thông cảm, đạo diễn thậm chí còn bước lại vỗ vai hắn, sâu xa an ủi, “Không sao, thái giám mà chim to cũng vô ích, chỉ là vật trang trí thôi, hết phim thì chúng ta cũng không có vợ, không thiệt thòi gì cả.”
Tiêu Đằng: “…Đạo diễn Vương, tôi tên Tiêu Đằng á (^_^)”
Đạo diễn: “Ừ, với thái giám mà nói thì đúng là một cái tên rất hay.”
Tiêu Đằng: …Ta đi đường quyền với mi nha (^_^)
Đêm đó Tiêu Đăng thông báo tim mạch đau không thể tham dự quay phim, đạo diễn Vương còn cực tiếc nuối cất cao giọng thông báo với nhân viên, “Thái giám xin nghỉ rồi, quay cảnh 250 khúc sau trước!”
Đoàn Lăng đợi Chu Chu đến 10 giờ tối mới quay xong xuôi, hai người cửu biệt gặp lại dĩ nhiên sẽ thiên lôi đánh ra lửa, đến khi xong việc Đoàn Lăng mới sực nhận ra có chỗ nào đó sai sai, hỏi, “Mao Tiểu Vũ đâu? Cả ngày nay không thấy cậu ấy.”
Chu Chu mệt đến nỗi không nhấc nổi đầu ngón tay, cậu uể oải trả lời, “Anh ấy đau bụng, em cho anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Ăn đồ hư?”
“Chắc vậy, sắc mặt không tốt, đổ mồ hôi lạnh mãi.”
Đoàn Lăng không hỏi nhiều, hai người âu yếm một lúc rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Ngày hôm sau Đoàn Lăng ở cùng Chu Chu một ngày, đến chiều Mao Tiểu Vũ mới xuất hiện, thấy anh thì giật mình, y rối rít xin lỗi không ngừng, Đoàn Lăng thấy sắc mặt y thật sự không khỏe nên không nói gì thêm, thăm hỏi hai câu rồi thôi.
Tối đó Vương đạo diễn khao mọi người vì đã vất vả thời gian qua, mời toàn bộ người trong đoàn phim tắm suối nước nóng, Chu Chu vô cùng hào hứng tìm Mao Tiểu Vũ đi cùng nhưng đối phương ấp úng từ chối. Chu Chu khó hiểu, cậu hỏi, “Không phải bụng anh khó chịu sao? Tắm suối nước nóng không chừng sẽ hết khó đó?”
Mao Tiểu Vũ vẫn lắc đầu, còn lùi về sau một bước, ngập ngừng nói, “Em đi với sếp đi, anh hơi mệt, muốn ngủ sớm.”
“Ồ, vậy… thôi.”
Chu Chu thấy y kỳ lạ, đến khi ngâm trong nước thì cậu tựa đầu vào vai Đoàn Lăng nói, “Gần đây anh Tiểu Vũ lạ ghê, từ khi gia nhập đoàn phim cứ luôn mất tinh thần, lúc trước em đi đâu anh ấy đi đó mà bây giờ có thể không đi sẽ không đi, nếu không phải Ba Cái Khung nói anh ấy tất cả đều bình thường thì em sẽ nghi ngờ phần xác trong anh ấy đã biến thành người khác.”
Đoàn Lăng thì không mấy bận tâm, ai mà chẳng có lúc tâm trạng không tốt chứ? So với chuyện đó, anh còn quan tâm phong cảnh mê người trước mắt hơn: Dáng của Tô Chu thật sự rất đẹp, toàn thân không có một vết sẹo lồi, khung xương cân đối nhưng không bị ốm yếu mà là hình thể khỏe mạnh, mỗi một phần da thịt trên người cậu đều trắng bóc, eo nhỏ mông cong, hai hạt trên ngực còn màu đỏ nhạt hiếm thấy, chúng ngâm trong suối như ẩn như hiện, trông muốn bao nhiêu gợi dục thì có bấy nhiêu gọi dục.
Đoàn Lăng nhìn mà miệng khô lưỡi khô, hầu kết lăn lộn vài lần nhưng bị vướng bởi có người xung quanh không thể làm gì, phải nội tâm đấu tranh khốc liệt. Chu Chu phấn khích chia sẻ chuyện thú vị trong khoảng thời gian qua với anh, chợt phát hiện người nào đó hô hấp ồm ồm nhiệt độ dâng cao, nước suối xung quanh như càng sục sôi, cậu lập tức ngừng câu chuyện, nhìn xung quanh xong ngượng ngùng nhắc, “Cậu chủ nhỏ, đông người quá mà.”
Đoàn Lăng lớn giọng, “Còn cần em nhắc à? Anh không mù!”
Chu Chu hiếm khi đỏ mặt, “Vậy, vậy…”
Đoàn Lăng hít sâu một hơi, vừa tính nói ngâm suối nhanh nhanh rồi về làm sau, kết quả Chu Chu thẹn thùng nói, “Vậy em dùng, dùng tay giúp anh nha, dưới nước không thấy…”
…Ai từ chối thì là kẻ rất ngu.
Đoàn Lăng tức khắc hung hăng nắm tay cậu để tại nơi đã sớm ngẩng đầu, Chu Chu vừa ngâm nước nên tay hết sức mềm mại, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với âm đ*o giả đầu chó. Đoàn Lăng đang tận hưởng bằng cả thân lẫn tâm muốn bay lên trời thì bên người bỗng vang lên tiếng nước ào ào, sau đó là giọng cười khì khì vang lên từ phía sau, “Hì, tổng giám đốc Đoàn.”
Đoàn Lăng run bắn, Chu Chu cũng sợ đến quên khống chế lực, nắm siết nó làm Đoàn Lăng suýt nữa gầm lên bắn ra.
Nhưng anh vẫn sĩ diện hão tao nhã xoay người, bộ dạng lười nhác, “Ờ, có chuyện gì?”
Ở phía sau là Tiêu Đằng với nụ cười đáng yêu: “Nghe nói chim của anh lớn hơn em mấy lần nên em đến bái kiến xem thế nào (^_^)”
Đoàn Lăng: …Đúng là một kẻ mắc tật xấu.
Cố tình cho người ta xem chim thì thật là lúng túng vãi chưởng, nhưng Đoàn Lăng muốn đả kích hắn nên dứt khoát đứng lên để mặc hắn ngắm. Tiêu Đằng liếc nhìn, câm nín một hồi, lần thứ hai mỉm cười, “Em cam tâm chịu thua, quấy rầy anh rồi, tạm biệt (^_^)”
Đợi Tiêu Đằng đi xa, Đoàn Lăng không khách khí cũng thưởng cho hắn một cái liếc mắt, mắng, “Hố não của tên này còn lớn hơn chim cậu ta, cách xa cậu ta một chút đỡ bị lây bệnh.”
Nói xong thì chìm xuống nước lần thứ hai ấn tay Chu Chu lên, “Tiếp tục.”
Chu Chu không nhúc nhích, trợn mắt chỉ trích, “Cậu chủ nhỏ anh xảo trá quá đi, em khinh bỉ anh!”
“Ai xảo trá? Ai bảo cậu ta đến đây so bì ngay lúc anh cửng một nửa, trách anh hả? Có điều với tên thư sinh yếu nhớt như cậu ta thì ông đây có mềm thành bông cũng hạ gục cậu ta ngay lập tức thôi!”
Chu Chu ngắt lời, nhướng mày, “Không ấy em cũng xoa nắn cho anh ấy nóng lên, rồi hai người tỉ thí lại?”
Đoàn Lăng: “…”
Chu Chu: “Hahaha, giỡn thôi, sao anh không hài hước gì hết!”
Đoàn Lăng: “…Cút!”
Ngày hôm sau kết thúc cuộc họp, người nào đó dũng mãnh uy vũ bay ra khỏi phòng họp, tâm trạng rất chi là dâm đãng, à không, kích động bước lên con đường tìm vợ!
Bỏ qua quá trình gấp rút lên đường, Đoàn Lăng vừa đến phim trường thì nhìn thấy một nhóm các cô gái vây quanh hàng rào bảo vệ liên tục hò hét vung vẩy các cây đèn đủ loại hình dạng trong tay!
“Áaa! Đẹp trai quá đi! Chu bảo của chúng ta sao đẹp trai đến vậy chứ! Cậu ấy đẹp chết tui rồi áaa!!”
Đoàn Lăng đang đeo kính râm, nghe thế thì nhếch môi đắc chí nghĩ: Không nhìn xem là vợ của ai, có thể không đẹp được à!
Hôm nay anh mặc tây trang màu đen đầy khí thế lẫm liệt chuyên dành cho tổng tài bá đạo, dáng người cao gầy gợi cảm được bộ đồ ôm sát, phần cổ bẻ của áo sơ mi bên trong lộ ra một chút xương quai xanh mảnh mai chọc người mơ màng, còn là góc độ đặc biệt dễ khiến ta người mơ tưởng nhục dục bậy bạ! Một cô gái đứng bên lơ đãng liếc sang anh, đôi môi đang hét chợt khựng lại mở thành hình chữ O trừng mắt nhìn anh, nai con trong nội tâm bắt đầu chạy nhảy tán loạn!
Áaaa! Người phía sau còn đẹp hơn áaa!! Vãi vì sao lại có người đẹp như vậy đẹp mù mắt luôn áaa!!
Cô gái gào liên tục trong lòng, nhẫn nhịn rất là khổ cực!
Còn Đoàn Lăng thì bị nhấn chìm trong biển người điên cuồng mê muội, anh dịu dàng lưu luyến ngẩng đầu thâm tình chân thành nhìn vào phim trường ở giữa.
Sau đó tất cả dịu dàng nháy mắt hóa thành tro bụi!
Ở phim trường cách đó không xa, hai dáng người xuất chúng bị treo lên không tiêu sái bay qua bay lại, Chu Eo Nhỏ nào đấy đang mềm mại không xương bị người còn lại giam vào ngực, hai người lướt bay nhẹ nhàng như bướm, bay là bay là bay, bên cạnh còn có máy quạt gió vừa mãnh liệt vừa chuyên nghiệp thổi các cánh hoa màu hồng phấn phủ đầy hơi thở thiếu nữ được trút từ trên xuống như thác nước, lãng mạn làm người hoa mắt si mê!
Đôi mắt của Chu Chu như bị keo 502 dính chặt vào người nam diễn viên ở đối diện, không bàn đến ánh mắt nhìn chăm chú không chớp lấy một lần, mà gương mặt còn đỏ bừng giống hệt với vẻ ửng đỏ yêu kiều trong mỗi đêm cày cấy nhụy hoa với Đoàn Lăng!
Đúng thật là vẻ mặt thẹn thùng như thiếu nữ, ánh mắt thì ngơ ngác như thiểu năng!
Đoàn Lăng: Cái khỉ gì mà nói rất nhớ cái ôm, nhớ nụ hôn, nhớ bò bít tết, nhớ thằng nhỏ của tôi chứ?!
Đoàn Lăng giận muốn chết, anh nghiến răng ken két, cô gái đứng cạnh chảy nước miếng ngắm anh hơn nửa ngày, bỗng thấy anh nghiến răng không ngừng như muốn ăn thịt người thì vô thức nhìn lên phim trường theo ánh mắt của anh, thấy Chu Chu đang nhìn diễn viên đóng giả thái giám thiếp thân đối diện như say như mê, hai người ở trên không, trong biển hoa, giữa áng mây ôm nhau you fly I fly, cực kỳ dạt dào cảm xúc!
Em gái chợt nhập vai Conan, não bổ ra 5000 hình ảnh mức độ hạn chế bất chấp liêm sỉ, hỏi châm chọc, “À há, anh cũng là fan của Tô Chu hả?”
Đoàn Lăng chỉ toàn thở ra hơi nóng, anh kìm nén lửa giận mắng, “Fan cái quần què tôi này!”
Trái tim của thiếu nữ đáng yêu vỡ tan tành: “…”
Em gái muốn nói lại thôi một lúc, rốt cuộc vẫn xót xa an ủi anh, “Chậc, em hiểu tâm trạng của anh mà, nam sinh thích cậu ấy không phải không có, haiz, anh xem, nhiều thế đó.”
Nói rồi chỉ tay, Đoàn Lăng nhìn sang đó, da đầu muốn nổ tung.
Toàn là những kẻ cơ bắp như huấn luyện viên thể hình, từng ánh mắt thèm khát như muốn nuốt trọn người vợ ngọt nước của mình!
Đúng là không việc nào nát bét hơn việc này!
Đoàn Lăng càng khó chịu, anh xắn tay áo rất muốn đánh nhau một trận, cô gái đành khuyên giải, “Anh có giận cũng vô ích à, Chu Chu có bạn trai rồi, mặc dù hôm kia cậu ấy quay cảnh cưỡi ngựa với Tiêu Đằng thì người bủn rủn, hôm trước quay cảnh ôm thì run run, hôm qua quay cảnh tắm suýt nữa cứng, hôm nay bị cưỡng ép treo lên thì NG suốt một tiếng vì đỏ mặt… Nhưng! Cậu ấy thật sự có bạn trai rồi, cậu ấy yêu bạn trai lắm!”
Đoàn Lăng: Thế nên từ đâu mà cô nhìn ra được em ấy yêu bạn trai?!
Đoàn Lăng hít sâu vào, anh không thể nhịn nổi nữa gỡ kính râm xuống, cả giận tuyên bố, “Ông đây chính là bạn trai của em ấy!”
Cô gái kinh hãi nhìn anh rồi chợt che mặt bắt đầu hét lên áaaaa, các em gái vẫn luôn liếc trộm Đoàn Lăng cũng hoảng sợ tập thể hai giây, xung quanh nhất thời cuồn cuộn vang lên tiếng hét nối tiếp nhau như sóng biển!
“ÁAA! ÁAA! ÁAAAA!”
Đoàn Lăng: “…” Hét cái mốc xì!
“Trời ơi! Tổng giám đốc Trứng! À không! Tổng giám đốc Đoàn!” Em gái kích động, “Anh đến thăm đoàn làm phim hả? Anh đến khoe yêu đương phải không! Anh yên tâm! Anh tin em! Mặc dù cậu ấy bủn rủn, run run, cứng, rồi đỏ! Nhưng trong lòng cậu ấy chỉ có mình anh thôi! Thật đó!”
…Cút con mẹ nó trứng nhà cô ấy!
Hai con mắt như lưỡi dao của Đoàn Lăng nhìn trừng trừng hai tên ngốc nghếch Mary Sue vô cực ở trên không, còn đạo diễn cách đó trăm mét vẫn đang cố gào, “Tô Chu cậu là tên ngốc cơ mà! Cậu đang diễn vai tên ngốc! Không thể đỏ mặt biết không! Phải bị dọa trắng bệch mặt hung dữ đẩy thái giám ở đối diện ra mới đúng!”
Chu Chu sốt sắng gật đầu lia lịa, “Ừ, ờ, em sẽ cố!”
Tiêu Đằng bị gọi là thái giám cả buổi sáng: …Có thể gọi tên tui không em gì ơi?
Chu Chu thật sự đang cố gắng khống chế biểu cảm nhưng mà… Ôiiii, không khống chế nổi! Người thái giám này thật sự siêu siêu siêu đẹp trai không phải lỗi của cậu!
Chu Chu: “Anh, anh đừng nhìn em mà.”
Tiêu Đằng dịu dàng mỉm cười: “Nhưng trong kịch bản thì lúc này anh phải nhìn em á.”
Chu Chu bị nụ cười của anh làm phát ngất, cậu chật vật cúi đầu đấu tranh, “Ui anh thái giám ơi, anh đẹp thật đó…”
Tiêu Đằng: “…Ngoan, anh tên là Tiêu Đằng.”
Vào lúc hai người lúng túng chuẩn bị tiến vào trạng thái thì nghe thấy cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hét chói tai nối tiếp nhau như sóng vỗ, Chu Chu bất ngờ, nhìn ra đó theo bản năng thì bắt gặp một thân ảnh thân quen nào đó sắp phát khùng bị nhóm người bao vây ở giữa!
Chu Chu: “!!!”
Chu Chu mừng khôn xiết trong lòng, sau đó ngây người, đến khi thấy rõ tình huống trước mắt thì hoảng loạn hét lên theo fan ở bên dưới: “ÁAAAA!!”
Đạo diễn: “Tối lắm! Vậy đó! Sợ hãi thêm tí nữa!”
Chu Chu: “ÁAAAAAAA!”
Đạo diễn: “Cảm xúc rất phong phú! Không sai! Bây giờ hung dữ đẩy thái giám ra đi! Mạnh vào!”
Tiêu Đằng: …Có thể gọi tên tui một lần không? Hả? Cục cưng khốn nạn?
(*) Tác giả chơi chữ, thay vì nói là “bảo bối” thì lại nói thành “biểu bối”, mà “biểu” nghĩa là “condiyeudau”.
Chu Chu hung dữ đẩy thái giám (Tiêu Đằng: …) ra, sau đó hai người bay xuống dưới nói một tràng lời thoại, cạch một tiếng hoàn hảo đóng máy. Đạo diễn rất hài lòng, vỗ vỗ vai Chu Chu khích lệ, “Cuối cùng cũng tìm được cảm giác, tốt lắm, cảm xúc mới vừa rồi đẩy cậu ấy rất tuyệt vời,” nói xong quay đầu nhìn Tiêu Đằng, “Thái giám cũng không tệ, cực kỳ thích hợp, tiếp tục cố gắng những cảnh sau nhé!”
Tiêu Đằng: …Tui nói anh biết nếu còn thế này tui sẽ hắc hóa đấy tui nói thật đó!
Tiêu Đằng: “Vâng đạo diễn, vất vả cho anh rồi.” Nụ cười ấm áp như gió xuân!
Chu Chu há hốc hai giây rồi lấy lại tinh thần, bất ngờ ngoái đầu thì thấy Đoàn Lăng hung thần ác sát chạy đến, cậu nhảy bắn lên tiếp tục hét to: “Áaaaa!”
Thấy Đoàn Lăng sải bước lại đây, Chu Chu nhảy nhảy cố thao dây an toàn rút chân lao như bay, Đoàn Lăng nhắm mắt cười lạnh một tiếng rồi nhấc chân dài dữ tợn phóng đến!
“Chó chết! Mi đứng lại cho ông!”
“Áaaaa!”I
“Hét cũng vô dụng, hôm nay ông đây giết chết mi!”
“Áaaaa!! Cứu mạnggggg!!”
Hai người một đuổi một chạy hết ba vòng lớn quanh phim trường, cuối cùng Đoàn Lăng sải bước bổ nhào đến quật ngã cậu thì mới kết thúc.
“Chạy cái gì?!” Đoàn Lăng nghiến răng ngắt cậu, “Cũng biết bản thân đuối lý? Đã biết mà còn làm sai cơ nhỉ? Giỏi lắm đồ chó thối, mông lại ngứa rồi phải không?!”
Chu Chu hoảng sợ che mặt gào lên, “Không liên quan đến em! Là do anh thái giám cứ cười mãi! Cười mà em không cầm lòng được!”
Tiêu Đằng đang lặng lẽ ăn dưa từ đằng xa: Vậy là toàn bộ phim trường ngoại trừ khán giả thì không ai biết tên của tui thật à? (#cười mỉm)
Đoàn Lăng cười khẩy nghiến răng, giơ cao tay trợn mắt mắng, “Còn dám cãi cố! Hôm nay anh nên để em nhớ cho kỹ! Thành thật lại cho anh!” Nói xong thì đột ngột hét lên.
Chu Chu sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cứng còng người, bị dọa muốn ngất! Kết quả cái tát như dự đoán không rơi xuống mặt mà thay vào đó anh lại vò đầu cậu, sau đấy cơ thể đờ đẫn được anh ôm vào trong lồng ngực nhung nhớ khôn xiết.
“Xem em sợ chưa kìa,” Đoàn Lăng lật mặt, hoàn toàn không còn sát khí, anh liếc mắt cực khinh bỉ nhéo tai cậu, “Anh cam lòng đánh em sao? Trốn gì mà trốn, bị ngốc phải không”
Chu Chu giật giật lỗ tai, khẽ meo meo hé một mắt, đối diện với ánh mắt cam chịu xen lẫn ghét bỏ của Đoàn Lăng thì cậu cẩn thận nhích người tích cực chủ động thừa nhận sai lầm, “Em sai rồi! Em thề sau này chỉ xem anh thái giám là thái giám! Không còn xem là anh nữa!”
Tiêu Đằng: …Muốn giết người ghê, nhưng có lẽ nên giữ nguyên nụ cười thì hơn (^_^)
Đoàn Lăng bực tức véo mũi cậu, hầm hừ, “Tích cực nhận sai, kiên quyết không đổi, em cũng nhanh nhạy quá nhỉ.”
Chu Chu cười hì hì lấy lòng, “Thật ra anh ấy không hề đẹp trai! Thật!”
“Haha.”
“Thật mà thật mà! Hình dạng đôi mắt không đẹp như anh, môi quá dày, mũi không đủ cao, thỉnh thoảng còn sẽ có cằm chẻ!” Cuối cùng còn trịnh trọng bổ sung: “Đã vậy chim cũng không lớn bằng anh!”
Đoàn Lăng: “…Em còn thấy chim của hắn?!”
Chu Chu vội vàng giải thích: “Không phải em muốn thấy! Lúc đóng phim bất cẩn liếc sang ấy mà! Thật ra cũng không phải thứ đáng xem! Thật đó! Không thể nào so với anh đâu!”
Đoàn Lăng: …  ̄へ ̄
Tiêu Đằng: … (^_^)
Mất công sức cả nửa ngày mới vuốt xuôi lông, vất vả lắm mới làm Đoàn Lăng bình tĩnh lại được, quần chúng ăn dưa ở xa xa cùng ném cho Tiêu Đằng 120000 ánh mắt thông cảm, đạo diễn thậm chí còn bước lại vỗ vai hắn, sâu xa an ủi, “Không sao, thái giám mà chim to cũng vô ích, chỉ là vật trang trí thôi, hết phim thì chúng ta cũng không có vợ, không thiệt thòi gì cả.”
Tiêu Đằng: “…Đạo diễn Vương, tôi tên Tiêu Đằng á (^_^)”
Đạo diễn: “Ừ, với thái giám mà nói thì đúng là một cái tên rất hay.”
Tiêu Đằng: …Ta đi đường quyền với mi nha (^_^)
Đêm đó Tiêu Đăng thông báo tim mạch đau không thể tham dự quay phim, đạo diễn Vương còn cực tiếc nuối cất cao giọng thông báo với nhân viên, “Thái giám xin nghỉ rồi, quay cảnh 250 khúc sau trước!”
Đoàn Lăng đợi Chu Chu đến 10 giờ tối mới quay xong xuôi, hai người cửu biệt gặp lại dĩ nhiên sẽ thiên lôi đánh ra lửa, đến khi xong việc Đoàn Lăng mới sực nhận ra có chỗ nào đó sai sai, hỏi, “Mao Tiểu Vũ đâu? Cả ngày nay không thấy cậu ấy.”
Chu Chu mệt đến nỗi không nhấc nổi đầu ngón tay, cậu uể oải trả lời, “Anh ấy đau bụng, em cho anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Ăn đồ hư?”
“Chắc vậy, sắc mặt không tốt, đổ mồ hôi lạnh mãi.”
Đoàn Lăng không hỏi nhiều, hai người âu yếm một lúc rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Ngày hôm sau Đoàn Lăng ở cùng Chu Chu một ngày, đến chiều Mao Tiểu Vũ mới xuất hiện, thấy anh thì giật mình, y rối rít xin lỗi không ngừng, Đoàn Lăng thấy sắc mặt y thật sự không khỏe nên không nói gì thêm, thăm hỏi hai câu rồi thôi.
Tối đó Vương đạo diễn khao mọi người vì đã vất vả thời gian qua, mời toàn bộ người trong đoàn phim tắm suối nước nóng, Chu Chu vô cùng hào hứng tìm Mao Tiểu Vũ đi cùng nhưng đối phương ấp úng từ chối. Chu Chu khó hiểu, cậu hỏi, “Không phải bụng anh khó chịu sao? Tắm suối nước nóng không chừng sẽ hết khó đó?”
Mao Tiểu Vũ vẫn lắc đầu, còn lùi về sau một bước, ngập ngừng nói, “Em đi với sếp đi, anh hơi mệt, muốn ngủ sớm.”
“Ồ, vậy… thôi.”
Chu Chu thấy y kỳ lạ, đến khi ngâm trong nước thì cậu tựa đầu vào vai Đoàn Lăng nói, “Gần đây anh Tiểu Vũ lạ ghê, từ khi gia nhập đoàn phim cứ luôn mất tinh thần, lúc trước em đi đâu anh ấy đi đó mà bây giờ có thể không đi sẽ không đi, nếu không phải Ba Cái Khung nói anh ấy tất cả đều bình thường thì em sẽ nghi ngờ phần xác trong anh ấy đã biến thành người khác.”
Đoàn Lăng thì không mấy bận tâm, ai mà chẳng có lúc tâm trạng không tốt chứ? So với chuyện đó, anh còn quan tâm phong cảnh mê người trước mắt hơn: Dáng của Tô Chu thật sự rất đẹp, toàn thân không có một vết sẹo lồi, khung xương cân đối nhưng không bị ốm yếu mà là hình thể khỏe mạnh, mỗi một phần da thịt trên người cậu đều trắng bóc, eo nhỏ mông cong, hai hạt trên ngực còn màu đỏ nhạt hiếm thấy, chúng ngâm trong suối như ẩn như hiện, trông muốn bao nhiêu gợi dục thì có bấy nhiêu gọi dục.
Đoàn Lăng nhìn mà miệng khô lưỡi khô, hầu kết lăn lộn vài lần nhưng bị vướng bởi có người xung quanh không thể làm gì, phải nội tâm đấu tranh khốc liệt. Chu Chu phấn khích chia sẻ chuyện thú vị trong khoảng thời gian qua với anh, chợt phát hiện người nào đó hô hấp ồm ồm nhiệt độ dâng cao, nước suối xung quanh như càng sục sôi, cậu lập tức ngừng câu chuyện, nhìn xung quanh xong ngượng ngùng nhắc, “Cậu chủ nhỏ, đông người quá mà.”
Đoàn Lăng lớn giọng, “Còn cần em nhắc à? Anh không mù!”
Chu Chu hiếm khi đỏ mặt, “Vậy, vậy…”
Đoàn Lăng hít sâu một hơi, vừa tính nói ngâm suối nhanh nhanh rồi về làm sau, kết quả Chu Chu thẹn thùng nói, “Vậy em dùng, dùng tay giúp anh nha, dưới nước không thấy…”
…Ai từ chối thì là kẻ rất ngu.
Đoàn Lăng tức khắc hung hăng nắm tay cậu để tại nơi đã sớm ngẩng đầu, Chu Chu vừa ngâm nước nên tay hết sức mềm mại, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với âm đ*o giả đầu chó. Đoàn Lăng đang tận hưởng bằng cả thân lẫn tâm muốn bay lên trời thì bên người bỗng vang lên tiếng nước ào ào, sau đó là giọng cười khì khì vang lên từ phía sau, “Hì, tổng giám đốc Đoàn.”
Đoàn Lăng run bắn, Chu Chu cũng sợ đến quên khống chế lực, nắm siết nó làm Đoàn Lăng suýt nữa gầm lên bắn ra.
Nhưng anh vẫn sĩ diện hão tao nhã xoay người, bộ dạng lười nhác, “Ờ, có chuyện gì?”
Ở phía sau là Tiêu Đằng với nụ cười đáng yêu: “Nghe nói chim của anh lớn hơn em mấy lần nên em đến bái kiến xem thế nào (^_^)”
Đoàn Lăng: …Đúng là một kẻ mắc tật xấu.
Cố tình cho người ta xem chim thì thật là lúng túng vãi chưởng, nhưng Đoàn Lăng muốn đả kích hắn nên dứt khoát đứng lên để mặc hắn ngắm. Tiêu Đằng liếc nhìn, câm nín một hồi, lần thứ hai mỉm cười, “Em cam tâm chịu thua, quấy rầy anh rồi, tạm biệt (^_^)”
Đợi Tiêu Đằng đi xa, Đoàn Lăng không khách khí cũng thưởng cho hắn một cái liếc mắt, mắng, “Hố não của tên này còn lớn hơn chim cậu ta, cách xa cậu ta một chút đỡ bị lây bệnh.”
Nói xong thì chìm xuống nước lần thứ hai ấn tay Chu Chu lên, “Tiếp tục.”
Chu Chu không nhúc nhích, trợn mắt chỉ trích, “Cậu chủ nhỏ anh xảo trá quá đi, em khinh bỉ anh!”
“Ai xảo trá? Ai bảo cậu ta đến đây so bì ngay lúc anh cửng một nửa, trách anh hả? Có điều với tên thư sinh yếu nhớt như cậu ta thì ông đây có mềm thành bông cũng hạ gục cậu ta ngay lập tức thôi!”
Chu Chu ngắt lời, nhướng mày, “Không ấy em cũng xoa nắn cho anh ấy nóng lên, rồi hai người tỉ thí lại?”
Đoàn Lăng: “…”
Chu Chu: “Hahaha, giỡn thôi, sao anh không hài hước gì hết!”
Đoàn Lăng: “…Cút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.