Chương 57: Đặt cược
Linh Đan Tư Vũ
17/11/2016
Lời của Mark vừa thốt ra Tiêu Đình liền có một dự cảm không ổn, anh lạnh lùng nói:
" Tôi không quen anh ta "
Mark bật cười:
" Cậu đương nhiên không quen anh ta nhưng không chừng cô gái bé nhỏ của cậu lại quen hắn đấy."
Tiêu Đình càng thêm chắc chắn dự cảm của mình, hỏi: " Anh ta có liên hệ gì với cô ấy?"
Mark phì cười: " Cậu gấp gáp thật đấy"
Xong hắn nói nửa đùa nửa thật:
" Cậu hỏi tôi làm gì, sao không trực tiếp hỏi cô gái của cậu đi?"
Tiêu Đình nghe Mark nói hơi nhíu mày, đôi mắt hiện lên tia sắc bén:
" Sao anh lại biết chuyện này?"
Nói đến chuyện này Mark lại đắc ý:
" Hắn ta đi trúng hãng máy bay của tôi, còn là vé hạng sang, ngồi ngay đối diện tôi nói chuyện với trợ lý to quá nên bị tôi nghe thấy"
" Nói vậy hiện giờ anh đang ở trên máy bay?"
Mark là chủ hãng máy bay tư nhân đương nhiên có một số đặc quyền, ví dụ như ngang nhiên sử dụng điện thoại trên máy bay.
" Phải, tôi gấp gáp chạy đi báo tin cho cậu vậy mà cậu cứ giữ khư khư cái thái độ vô cảm đó là sao?"
Tiêu Đình nắm chặt điện thoại, không có thời gian quan tâm câu hỏi vô nghĩa của Mark, hỏi: " Cụ thể mấy giờ ngày mai máy bay hạ cánh vậy?"
Mark nhớ lại: " Có lẽ tầm sáu giờ tối mai sẽ đến nơi"
" Tôi biết rồi, cảm ơn anh, Mark"
Tiêu Đình chuẩn bị cúp máy nghe loáng thoáng tiếng Mark nói lớn:
" Này này cậu đùng tắt máy, cậu không muốn biết hắn ta trông thế nào...."
" Tút...tút...tút"
Tiêu Đình dứt khoát tắt điện thoại, nhìn khu vườn trước mặt toàn một màu đen, sau đó đem điện thoại nhét vào túi, quay trở lại phòng bếp, nhìn thấy Tuệ Đường vẫn đang ăn say sưa, anh rũ mắt, hơi phiền muộn, bước đến gần cô kéo ghế ngồi xuống.
" Anh nhận điện thoại lâu vậy, mau ăn đi thức ăn nguội hết rồi này" Cô đang nhai đồ ăn, tiếng nói lúng búng phát ra không rõ ràng, hai má phồng lên, thấy Tiêu Đình vào cô thuận miệng hỏi, cũng gắp một miếng gà đưa tới cho anh, ý bảo anh ăn.
Tiêu Đình mím chặt môi, nhìn Tuệ Đường chằm chằm hoàn toàn không có ý ăn đồ ăn cô gắp.
" Anh không thích món này à?" Tuệ Đường chớp mắt nhìn biểu tình vô cảm trên mặt Tiêu Đình, món gà nướng mật ong này Tuệ Đường cực kỳ thích ăn, cô khó hiểu nhìn món ưa thích của mình, ngon như vậy vì sao anh ấy không ăn?
Cô nghĩ ngợi, lại bỏ miếng gà xuống, gỡ xương ra, đem phần thịt gà thơm ngon đưa cho Tiêu Đình, cố chấp muốn anh ăn thử.
Nhưng mà cô lại phải thất vọng bởi vì Tiêu Đình nhất quyết không hé miệng.
Tuệ Đường không biết làm sao len lén nhìn Tiêu Đình, tóm lấy cánh tay anh lắc lắc:
" Anh sao thế, sao lại không ăn?"
Tiêu Đình phức tạp nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng nói:
" Michael là ai? Em quen anh ta à?"
Tuệ Đường mờ mịt, nhất thời không hiểu, cũng tự hỏi bản thân Michael là người nào, cô đâu có quen.
( Tg: Trí nhớ bạn Đường hơi kém >< )
Cô không suy nghĩ thêm, thuận miệng hỏi:
" Michael nào vậy em không biết"
Tuệ Đường vừa nói xong chợt " A" một tiếng, ngạc nhiên nhìn Tiêu Đình: " Anh nói anh ấy sao?"
Cô không biết làm cách nào Tiêu Đình biết Michael, cũng không chắc người Tiêu Đình nói đến có phải người coi nghĩ không, còn chưa kịp thắc mắc thì đã nghe Tiêu Đình nói:
" Em quen hắn?"
Tuệ Đường ù ờ gật đầu: " Anh ấy người Anh, là một người bạn của em"
" Vậy à?"
Bạn? Tiêu Đình hơi cau mày, nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Anh nhìn Tuệ Đường, sau đó lấy bát đũa ở trên bàn cúi đầu ăn, Tuệ Đường thấy lạ, anh thoáng cái đã không vui, mới vừa rồi anh còn lười tự ăn cơm kia mà.
Đang ăn, đột nhiên Tiêu Đình trầm thấp nói một câu:
" Lát tôi đưa em về, mai là sinh nhật tôi, em nhớ đến qua đây"
Mới sáng nay Tiêu Đình còn nói cô không cần về bây giờ lại đổi ý, kiểu thay đổi này Tuệ Đường cũng không mấy thắc mắc, cô lại nghe Tiêu Đình nói tiếp:
" Sáu giờ tối mai, em đến đây, chúng ta làm tiệc sinh nhật"
Tuệ Đường ngạc nhiên:
" Anh mở tiệc sinh nhật ở đây?"
" Ừ " Tiêu Đình trả lời, đặt bát đũa xuống anh nghiêm trọng nói:
" Em nhớ đến đúng giờ, sáu giờ tối mai, biết chưa?"
Tuệ Đường gật đầu cười híp mắt:
" Em nhớ rồi mà, đến lúc đó anh không được chê quà em mang đến đấy nhé"
Tiêu Đình nói: " Được "
Tuệ Đường hoan hỉ kéo kéo vai Tiêu Đình lại gần, chu môi hôn chụt lên má trái anh, vừa cười vừa nói:
" Anh là tốt nhất!" Cô cũng chẳng cần ngại làm gì dù sao chuyện thân mật hơn cũng làm rồi, với lại chỉ thơm một cái.
Tiêu Đình nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, thấy hình ảnh của mình ở trong ánh mắt cô, anh khẽ cong khoé môi, giơ tay vuốt tóc cô.
Hình ảnh xinh đẹp của ngày hôm đó kết thúc như thế.
Sau đó Tiêu Dình thực sự không giữ Tuệ Đường ở lại, đưa cô về Lâm gia, có điều trước khi rời đi anh vẫn nhắc đi nhắc đi:
" Tuệ Đường, em đừng quên sáu giờ tối mai..."
Tuệ Đường ngáp một cái: " Em biết rồi nhớ kĩ lắm, anh nói rất rất nhiều lần rồi" Trên đường đi Tiêu Đình vừa lái xe vừa liên tục nhắc nhở, cứ như trí nhớ cô kém lắm vậy.
" Mai gặp lại" Anh đơn giản nói câu đó trước khi lái xe rời đi.
Tuệ Đườnng vẫy tay: " Anh ngủ ngon" Cô ăn xong cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, đi nhanh vào nhà định bụng ngủ một giấc đến sáng mai.
Lúc cô bước lên cầu thang thì gặp bà Lâm.
" Mẹ!"
" Con về rồi à?"
" Con..." Tuệ Đường bỗng nhiên ấp úng.
Bà Lâm mỉm cười, nói: " Tình cảm giữa con và Tiêu Đình vẫn tốt chứ?"
Tuệ Đường hiểu mẹ cô đã biết chuyện, gật đầu: " Vâng"
Bà Lâm vẫn cười sâu kín nói: " Tuệ Đường, chỉ cần con thấy vui vẻ là được, bất kể thế nào bố mẹ cũng ủng hộ con"
Bà lại nói: " Tiêu Đình đối với con có tốt không?"
Tuệ Đường lập tức gật đầu: " Anh ấy tốt lắm." Tuy mới đầu Tiêu Đình lạnh nhạt với cô nhưng hiện giờ lại rất tốt, cũng dịu dàng hơn nhiều, cô cảm thấy như hiện giờ chính là " tốt".
Bà Lâm hài lòng cười nói: " Như vậy mẹ cũng yên tâm rồi, xem con cũng lớn từng này mà vẫn còn ngây ngô thế này, con và Tiêu Đình đã sống cùng nhau nhiều năm, so với người khác nó sẽ chu đáo hơn"
Tuệ Đường cười hì hì, ôm lấy bà Lâm: " Mẹ, có phải con cũng chưa chăm sóc mẹ tốt, con về nước lại hay bỏ ra ngoài nhiều như vậy..."
" Làm gì có, Tuệ Đường của mẹ là đứa con ngoan nhất trên đời" Bà xúc động nói:
" Năm đó con mới một hơn một tuổi, còn đang bập bẹ tập nói ba mẹ đã phải xa con, còn chưa thực sự nghe con gọi cha mẹ lần nào bây giờ được nhìn con thành một cô gái trưởng thành thế này mẹ đã thấy rất may mắn rồi"
Tuệ Đường và bà Lâm trò chuyện một lúc lâu đến tận khi Tuệ Đường không chịu được cơn buồn ngủ ập đến liên tục ngáp, bà mới bảo cô đi nghỉ sớm.
Sau khi thấy Tuệ Đường đi vào phòng, bà Lâm xoay người đi xuống lầu gõ cửa phòng Lily.
" Phu nhân đây là những bức ảnh thám tử gửi tới"
Bà Lâm đưa tay nhận xấp ảnh, chậm rãi xem, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Lily mỉm cười: " Phu nhân cũng không cần quá lo lắng cho Helen nữa, xem ra anh ta cũng rất cưng chiều cô ấy"
Tâm tình bà Tiêu đã thoải mái hơn rất nhiều, nói : " Nếu đúng như cô nói thì tốt, tìm một thời gian thích hợp, tôi sẽ đi tìm thằng bé nói chuyện"
" Vậy có cần tiếp tục..."
Bà Lâm khoát tay: " Không cần nữa đâu, cũng đâu thể theo dõi cả đời, cái gì đến sẽ đến thôi"
_
Tuệ Đường chọn mãi chọn mãi mới chọn được một cái kẹp cavat đẹp như vậy, cô giơ lên ngắm nghía một hồi, ánh sáng phát ra từ chiếc kẹp lấp lánh, món quà này liệu Tiêu Đình có thích không nhỉ ?
Cô thấy anhthường xuyên đeo cà vạt nhưng chưa từng thấy anh dùng kẹp, Tuệ Đường nghĩ nếu thêm chiếc kẹp này bộ trang phục sẽ càng thêm nổi bật.
Bây giờ là ba giờ chiều cách thời gian hẹn còn ba tiếng nữa, cô chờ đợi thời gian trôi qua, cũng không biết làm gì.
Cô buồn chán ngồi dậy, đi đến trước gương , nhìn bản thân trong gương, cô khẽ đưa tay sờ tai, suy nghĩ một chút rồi mở ngăn kéo lấy ra một đôi hoa tai, đôi hoa tai này là quà sinh nhật năm ngoái Lily tặng cô, Tuệ Đường vẫn chưa dùng thử, phụ nữ đối với trang sức luôn có hứng thú, Tuệ Đường nhìn một hồi liền muốn thử đeo lên tai mình.
Lily nói cô ấy chọn lựa rất kĩ mới tìm được đôi phù hợp với cô, còn nói đôi hoa tai này cô đeo chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
Tuệ Đường cũng muốn mình xinh đẹp hơn trong mắt Tiêu Đình.
Cô liền đeo thử, nhìn qua gương, bông tai hoa hồng màu phấn hồng này đeo lên đúng là trông xinh hơn.
Tuệ Đường quyết định sẽ mặc bộ váy màu hồng phấn cùng màu trong tủ đồ của cô, Tuệ Đường cắn môi vẫn cảm thấy mình nhìn không tươi tắn lắm, chợt cô nhìn chằm chằm môi mình suy nghĩ có nên tô thêm son môi không, môi Tuệ Đường màu hồng tự nhiên trừ tình huống công việc cô mới dùng son còn bình thường thì không, cô cầm thỏi son ở trên bàn , nhẹ nhàng thoa một lớp lên môi, màu son hồng đào khiến khuôn mặt Tuệ Đường càng rạng rỡ , tăng thêm vài phần ngây thơ.
Da cô trắng, gần như trong suốt, vì vậy mấy thứ như phấn trang điểm vốn không cần thiết.
Tuệ Đường thay váy, chỉnh trang hoàn tất nhìn lên đồng hồ mới hơn bốn giờ.
Cô thở dài đúng lúc này cô nhận được điện thoại, không hiện tên.
" Alo?"
Người ở đầu dây bên kia nói tiếng Anh:
" Hi, Helen. Anh vừa bay qua đây, đang trên đường tới nhà em, em đang ở nhà chứ?"
Tuệ Đường kinh ngạc: " Michael, là anh à?"
" Sao, có phải rất ngạc nhiên không?"
Tuệ Đường đúng thực rất ngạc nhiên:
" Sao anh lại bay sang đây, không phải anh đang ở Canada à?"
" Anh sang thăm em"
Tuệ Đường không biết nên nói gì.
" Em sao thế không vui khi anh qua đây à?"
" Không phải " Thực ra đúng là cô hơi không vui, bởi vì hiện giờ sắp đến giờ hẹn, cô đang bận!
Michael nói một vài câu rồi ngắt máy, đại khái là anh sẽ đến đây trong khoảng hai mươi phút nữa.
Đối với người nước ngoài đến đây, Tuệ Đường biết cô không thể để mặc anh, vì thế cô vội chạy xuống nhà gọi Lily, muốn cô ấy tiếp đón Michael, tiếc là hôm nay Lily không có nhà.
Thực lòng mà nói trong mắt Tuệ Đường Michael cũng không có nhiều ấn tượng lắm, những năm qua cô sống ở Anh, anh ấy giúp đỡ cô rất nhiều, cô xem Michael là một người bạn tốt nhưng không có nghĩa cô dành nhiều cảm tình.
Nói một cách đơn giản là vì có nguyên nhân, Michael chính là con trai của Smith, người đàn ông dã tâm độc ác đã lên kế hoạch bắt cóc cô.
Tuy là cha con nhưng Michael chưa bao giờ ủng hộ cha mình, ngược lại anh phản đối cách làm của Smith, vì vậy từ vụ việc năm đó, Michael đứng về phía cô.
Không phải Tuệ Đường là người kì thị, chỉ vì khi nhìn Michael thường gợi cô nhớ đến quá khứ cô không muốn nhớ đến.
Chưa đầy hai mươi phút sau, Michael đã đến nơi, Tuệ Đường không hiểu tại sao anh không cần hỏi cũng biết địa chỉ nhà cô
Co ngập ngừng giây lát cuối cùng không thể không xuống mở cửa.
" Michael!"
Người đàn ông tóc nâu đợi trước cửa, mái tóc sau sau chuyến bay dài có hơi rối loạn, sống mũi cao thẳng, khuôn cằm hoàn mỹ cùng đôi mắt nâu hớp hồn, khoé môi khẽ nhếch lên, anh ta đứng tựa lưng vào tường, trên tay cầm bó hoa hồng màu phấn tuyệt đẹp, lộ ra sự mong chờ, thấy Tuệ Đường anh liền mỉm cười:
" Helen, lâu rồi không gặp" Anh đưa bó hoa tới trước mặt cô:
" Tặng cho em"
Tuệ Đường nhìn chằm chằm bó hoa hồng hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhận, mùi hương nhẹ nhàng nồng nàn liền bay đến chóp mũi cô, đó là một mùi hương dễ chịu nhưng lại làm Tuệ Đường cảm thấy bối rối.
Cô ngẩng đầu nhìn Michael:
" Anh đến đột ngột vậy?"
Michael cúi sát người đối mặt với cô:
" Không phải vì muốn cho em sự bất ngờ sao?"
Tuệ Đường không quen kiểu nói chuyện này, giơ tay khẽ đẩy người Michael:
" Anh cứ đứng như vậy thôi, đừng cúi sát thế!"
Đáy mắt Michael hiện lên chút chua sót, mới một thời gian không gặp, Helen còn xa cách hơn cả trước đây.
Michael tuy trong lòng không vui nhưng vẫn nở nụ cười:
" Helen, anh ở khách sạn gần đây, còn chưa thông thạo đường, hay chúng ta đi dạo một vòng đi "
Tuệ Đường bắt đầu luông cuống, bây giờ cách giờ hẹn không còn nhiều mà hôm nay là sinh nhật Tiêu Đình dù thế nào cô cũng không thể trễ hẹn.
Nhưng mà....
Tuệ Đường rối rắm mở miệng:
" Michael à, anh vừa xuống máy bay châc cũng mệt rồi hay là để mai em dẫn anh đi tham quan khu này một vòng, nhé?"
" Anh không mệt "
" Nhưng mà lát nữa em có hẹn"
Tròng mắt nâu chợt trở nên trầm xuống anh hỏi:
" Em có hẹn rồi sao? Là bạn thân của em?"
Tuệ Đường nghĩ chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cô gật đầu:
" Không phải, anh ấy là....người em thích, hôm nay là sinh nhật anh ấy, bọn em đã hẹn nhau nên giờ em không thể đi với anh"
Michael nghe đến chữ " người em thích", có chút mất mát nhưng không bất ngờ, tuy vậy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nói:
" Helen thì ra đã biết yêu rồi."
Tuệ Đường cúi đầu hơi xoắn ngón tay không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ ngượng ngùng.
Quá khứ của Tuệ Đường, Michael biết rất rõ ràng, cho nên anh cũng không mấy ngạc nhiên về việc Tuệ Đường mới về nước không bao lâu liền thích dành tâm tư như thế cho một người đàn ông.
Thậm chí trong suốt thời gian Michael quen biết Tuệ Đường đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy Tuệ Đường nhắc đến một người đàn ông.
Có thể Tuệ Đường không để ý nhiều nhưng Michael lại ngầm nhận ra một điều ở Tuệ Đường đó là cô lúc còn học đại học thậm chí cô còn không nhớ nổi gương mặt cùng tên của những sinh viên nam đã gặp mặt vài lần, anh tưởng cô trí nhớ kém nhưng mà hình như đó không phải sự thật.
Chẳng qua trong mắt Helen chẳng hề chú ý đến những người đó.
Cho nên anh đại khái đã biết người đàn ông cô thích là ai.
Không phải là người liên quan đến quá khứ của Helen thì còn có thể là ai.
Michael thở dài tỏ ý hơi thất vọng, anh nói:
" Nếu bây giờ em bận thì anh sẽ không làm phiền nữa, anh về đây, mai gặp lại"
" Tạm biệt, Michael " Tuệ Đường mỉn cười nói.
Michael xoay người đi.
Sau đó Tuệ Đường vào nhà, nhìn đồng hồ rồi lấy túi sửa soạn một chút xong bắt taxi đi đến Hoạ Bích Hiên.
Đường từ nhà cô đến Hoạ Bích Hiên không thể gọi là gần, Tuệ Đường ngồi trong xe, bỗng cảm thấy hơi mỏi mắt, cô nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy vẫn thấy mình ở trong xe có điều không phải chiếc taxi ban nãy, cô cầm lấy lấy túi xách, hoang mang mở cửa xe loạng choạng bước ra ngoài, bên ngoài trời rất tối, Tuệ Đường cảm thấy đầu óc mơ mồ chóng váng, cô vội lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, sau đó sửng sốt.
Mười giờ bây giờ đã là mười giờ tối, nghĩa là cô đã nghỉ li bì một mạch hơn bốn tiếng, Tuệ Đường hoảng hốt vội bấm số điện thoại cho Tiêu Đình nhưngchỉ nghe được thông báo thuê bao.
Cô càng luống cuống, chuyện này rốt cuộc là sao?
Nhưng Tuệ Đường không còn thời gian để suy nghĩ nhiều như thế, cô nhìn xung quanh xác định phương hướng, cô mở điện thoài tìm đường, cuối cùng phát hiện ra nơi này cách Hoạ Bích Hiên rất gần, vội vã đi theo hướng bản đồ.
Bình thường Tuệ Đường đều đi cùng Lily hôm nay vừa đi taxi đã gặp phải tình huống như vậy cô cũng không dám gọi bừa taxi nữa, quyết định sẽ đi bộ.
Mất hơn hai mươi phút, Tuệ Đường mới đến trước cổng Hoạ Bích Hiên.
Cô lấy chìa khoá Tiêu Đình đưa trước đó để mở cổng rồi lại bấm mật mã, đẩy cửa bước vào.
Tuệ Đường chỉ thấy bên trong rất tối, chỉ có ánh đèn mờ yếu ớt, cô đi hết tầng một cũng không tìm thấy Tiêu Đình, Tuệ Đường đang định lên tầng hai thì bất chợt nhìn ra khu vườn từ cửa sau gần nhà bếp, nơi đó khác hẳn với trong nhà, rực rỡ ánh đèn.
" Tôi không quen anh ta "
Mark bật cười:
" Cậu đương nhiên không quen anh ta nhưng không chừng cô gái bé nhỏ của cậu lại quen hắn đấy."
Tiêu Đình càng thêm chắc chắn dự cảm của mình, hỏi: " Anh ta có liên hệ gì với cô ấy?"
Mark phì cười: " Cậu gấp gáp thật đấy"
Xong hắn nói nửa đùa nửa thật:
" Cậu hỏi tôi làm gì, sao không trực tiếp hỏi cô gái của cậu đi?"
Tiêu Đình nghe Mark nói hơi nhíu mày, đôi mắt hiện lên tia sắc bén:
" Sao anh lại biết chuyện này?"
Nói đến chuyện này Mark lại đắc ý:
" Hắn ta đi trúng hãng máy bay của tôi, còn là vé hạng sang, ngồi ngay đối diện tôi nói chuyện với trợ lý to quá nên bị tôi nghe thấy"
" Nói vậy hiện giờ anh đang ở trên máy bay?"
Mark là chủ hãng máy bay tư nhân đương nhiên có một số đặc quyền, ví dụ như ngang nhiên sử dụng điện thoại trên máy bay.
" Phải, tôi gấp gáp chạy đi báo tin cho cậu vậy mà cậu cứ giữ khư khư cái thái độ vô cảm đó là sao?"
Tiêu Đình nắm chặt điện thoại, không có thời gian quan tâm câu hỏi vô nghĩa của Mark, hỏi: " Cụ thể mấy giờ ngày mai máy bay hạ cánh vậy?"
Mark nhớ lại: " Có lẽ tầm sáu giờ tối mai sẽ đến nơi"
" Tôi biết rồi, cảm ơn anh, Mark"
Tiêu Đình chuẩn bị cúp máy nghe loáng thoáng tiếng Mark nói lớn:
" Này này cậu đùng tắt máy, cậu không muốn biết hắn ta trông thế nào...."
" Tút...tút...tút"
Tiêu Đình dứt khoát tắt điện thoại, nhìn khu vườn trước mặt toàn một màu đen, sau đó đem điện thoại nhét vào túi, quay trở lại phòng bếp, nhìn thấy Tuệ Đường vẫn đang ăn say sưa, anh rũ mắt, hơi phiền muộn, bước đến gần cô kéo ghế ngồi xuống.
" Anh nhận điện thoại lâu vậy, mau ăn đi thức ăn nguội hết rồi này" Cô đang nhai đồ ăn, tiếng nói lúng búng phát ra không rõ ràng, hai má phồng lên, thấy Tiêu Đình vào cô thuận miệng hỏi, cũng gắp một miếng gà đưa tới cho anh, ý bảo anh ăn.
Tiêu Đình mím chặt môi, nhìn Tuệ Đường chằm chằm hoàn toàn không có ý ăn đồ ăn cô gắp.
" Anh không thích món này à?" Tuệ Đường chớp mắt nhìn biểu tình vô cảm trên mặt Tiêu Đình, món gà nướng mật ong này Tuệ Đường cực kỳ thích ăn, cô khó hiểu nhìn món ưa thích của mình, ngon như vậy vì sao anh ấy không ăn?
Cô nghĩ ngợi, lại bỏ miếng gà xuống, gỡ xương ra, đem phần thịt gà thơm ngon đưa cho Tiêu Đình, cố chấp muốn anh ăn thử.
Nhưng mà cô lại phải thất vọng bởi vì Tiêu Đình nhất quyết không hé miệng.
Tuệ Đường không biết làm sao len lén nhìn Tiêu Đình, tóm lấy cánh tay anh lắc lắc:
" Anh sao thế, sao lại không ăn?"
Tiêu Đình phức tạp nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng nói:
" Michael là ai? Em quen anh ta à?"
Tuệ Đường mờ mịt, nhất thời không hiểu, cũng tự hỏi bản thân Michael là người nào, cô đâu có quen.
( Tg: Trí nhớ bạn Đường hơi kém >< )
Cô không suy nghĩ thêm, thuận miệng hỏi:
" Michael nào vậy em không biết"
Tuệ Đường vừa nói xong chợt " A" một tiếng, ngạc nhiên nhìn Tiêu Đình: " Anh nói anh ấy sao?"
Cô không biết làm cách nào Tiêu Đình biết Michael, cũng không chắc người Tiêu Đình nói đến có phải người coi nghĩ không, còn chưa kịp thắc mắc thì đã nghe Tiêu Đình nói:
" Em quen hắn?"
Tuệ Đường ù ờ gật đầu: " Anh ấy người Anh, là một người bạn của em"
" Vậy à?"
Bạn? Tiêu Đình hơi cau mày, nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Anh nhìn Tuệ Đường, sau đó lấy bát đũa ở trên bàn cúi đầu ăn, Tuệ Đường thấy lạ, anh thoáng cái đã không vui, mới vừa rồi anh còn lười tự ăn cơm kia mà.
Đang ăn, đột nhiên Tiêu Đình trầm thấp nói một câu:
" Lát tôi đưa em về, mai là sinh nhật tôi, em nhớ đến qua đây"
Mới sáng nay Tiêu Đình còn nói cô không cần về bây giờ lại đổi ý, kiểu thay đổi này Tuệ Đường cũng không mấy thắc mắc, cô lại nghe Tiêu Đình nói tiếp:
" Sáu giờ tối mai, em đến đây, chúng ta làm tiệc sinh nhật"
Tuệ Đường ngạc nhiên:
" Anh mở tiệc sinh nhật ở đây?"
" Ừ " Tiêu Đình trả lời, đặt bát đũa xuống anh nghiêm trọng nói:
" Em nhớ đến đúng giờ, sáu giờ tối mai, biết chưa?"
Tuệ Đường gật đầu cười híp mắt:
" Em nhớ rồi mà, đến lúc đó anh không được chê quà em mang đến đấy nhé"
Tiêu Đình nói: " Được "
Tuệ Đường hoan hỉ kéo kéo vai Tiêu Đình lại gần, chu môi hôn chụt lên má trái anh, vừa cười vừa nói:
" Anh là tốt nhất!" Cô cũng chẳng cần ngại làm gì dù sao chuyện thân mật hơn cũng làm rồi, với lại chỉ thơm một cái.
Tiêu Đình nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, thấy hình ảnh của mình ở trong ánh mắt cô, anh khẽ cong khoé môi, giơ tay vuốt tóc cô.
Hình ảnh xinh đẹp của ngày hôm đó kết thúc như thế.
Sau đó Tiêu Dình thực sự không giữ Tuệ Đường ở lại, đưa cô về Lâm gia, có điều trước khi rời đi anh vẫn nhắc đi nhắc đi:
" Tuệ Đường, em đừng quên sáu giờ tối mai..."
Tuệ Đường ngáp một cái: " Em biết rồi nhớ kĩ lắm, anh nói rất rất nhiều lần rồi" Trên đường đi Tiêu Đình vừa lái xe vừa liên tục nhắc nhở, cứ như trí nhớ cô kém lắm vậy.
" Mai gặp lại" Anh đơn giản nói câu đó trước khi lái xe rời đi.
Tuệ Đườnng vẫy tay: " Anh ngủ ngon" Cô ăn xong cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, đi nhanh vào nhà định bụng ngủ một giấc đến sáng mai.
Lúc cô bước lên cầu thang thì gặp bà Lâm.
" Mẹ!"
" Con về rồi à?"
" Con..." Tuệ Đường bỗng nhiên ấp úng.
Bà Lâm mỉm cười, nói: " Tình cảm giữa con và Tiêu Đình vẫn tốt chứ?"
Tuệ Đường hiểu mẹ cô đã biết chuyện, gật đầu: " Vâng"
Bà Lâm vẫn cười sâu kín nói: " Tuệ Đường, chỉ cần con thấy vui vẻ là được, bất kể thế nào bố mẹ cũng ủng hộ con"
Bà lại nói: " Tiêu Đình đối với con có tốt không?"
Tuệ Đường lập tức gật đầu: " Anh ấy tốt lắm." Tuy mới đầu Tiêu Đình lạnh nhạt với cô nhưng hiện giờ lại rất tốt, cũng dịu dàng hơn nhiều, cô cảm thấy như hiện giờ chính là " tốt".
Bà Lâm hài lòng cười nói: " Như vậy mẹ cũng yên tâm rồi, xem con cũng lớn từng này mà vẫn còn ngây ngô thế này, con và Tiêu Đình đã sống cùng nhau nhiều năm, so với người khác nó sẽ chu đáo hơn"
Tuệ Đường cười hì hì, ôm lấy bà Lâm: " Mẹ, có phải con cũng chưa chăm sóc mẹ tốt, con về nước lại hay bỏ ra ngoài nhiều như vậy..."
" Làm gì có, Tuệ Đường của mẹ là đứa con ngoan nhất trên đời" Bà xúc động nói:
" Năm đó con mới một hơn một tuổi, còn đang bập bẹ tập nói ba mẹ đã phải xa con, còn chưa thực sự nghe con gọi cha mẹ lần nào bây giờ được nhìn con thành một cô gái trưởng thành thế này mẹ đã thấy rất may mắn rồi"
Tuệ Đường và bà Lâm trò chuyện một lúc lâu đến tận khi Tuệ Đường không chịu được cơn buồn ngủ ập đến liên tục ngáp, bà mới bảo cô đi nghỉ sớm.
Sau khi thấy Tuệ Đường đi vào phòng, bà Lâm xoay người đi xuống lầu gõ cửa phòng Lily.
" Phu nhân đây là những bức ảnh thám tử gửi tới"
Bà Lâm đưa tay nhận xấp ảnh, chậm rãi xem, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Lily mỉm cười: " Phu nhân cũng không cần quá lo lắng cho Helen nữa, xem ra anh ta cũng rất cưng chiều cô ấy"
Tâm tình bà Tiêu đã thoải mái hơn rất nhiều, nói : " Nếu đúng như cô nói thì tốt, tìm một thời gian thích hợp, tôi sẽ đi tìm thằng bé nói chuyện"
" Vậy có cần tiếp tục..."
Bà Lâm khoát tay: " Không cần nữa đâu, cũng đâu thể theo dõi cả đời, cái gì đến sẽ đến thôi"
_
Tuệ Đường chọn mãi chọn mãi mới chọn được một cái kẹp cavat đẹp như vậy, cô giơ lên ngắm nghía một hồi, ánh sáng phát ra từ chiếc kẹp lấp lánh, món quà này liệu Tiêu Đình có thích không nhỉ ?
Cô thấy anhthường xuyên đeo cà vạt nhưng chưa từng thấy anh dùng kẹp, Tuệ Đường nghĩ nếu thêm chiếc kẹp này bộ trang phục sẽ càng thêm nổi bật.
Bây giờ là ba giờ chiều cách thời gian hẹn còn ba tiếng nữa, cô chờ đợi thời gian trôi qua, cũng không biết làm gì.
Cô buồn chán ngồi dậy, đi đến trước gương , nhìn bản thân trong gương, cô khẽ đưa tay sờ tai, suy nghĩ một chút rồi mở ngăn kéo lấy ra một đôi hoa tai, đôi hoa tai này là quà sinh nhật năm ngoái Lily tặng cô, Tuệ Đường vẫn chưa dùng thử, phụ nữ đối với trang sức luôn có hứng thú, Tuệ Đường nhìn một hồi liền muốn thử đeo lên tai mình.
Lily nói cô ấy chọn lựa rất kĩ mới tìm được đôi phù hợp với cô, còn nói đôi hoa tai này cô đeo chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
Tuệ Đường cũng muốn mình xinh đẹp hơn trong mắt Tiêu Đình.
Cô liền đeo thử, nhìn qua gương, bông tai hoa hồng màu phấn hồng này đeo lên đúng là trông xinh hơn.
Tuệ Đường quyết định sẽ mặc bộ váy màu hồng phấn cùng màu trong tủ đồ của cô, Tuệ Đường cắn môi vẫn cảm thấy mình nhìn không tươi tắn lắm, chợt cô nhìn chằm chằm môi mình suy nghĩ có nên tô thêm son môi không, môi Tuệ Đường màu hồng tự nhiên trừ tình huống công việc cô mới dùng son còn bình thường thì không, cô cầm thỏi son ở trên bàn , nhẹ nhàng thoa một lớp lên môi, màu son hồng đào khiến khuôn mặt Tuệ Đường càng rạng rỡ , tăng thêm vài phần ngây thơ.
Da cô trắng, gần như trong suốt, vì vậy mấy thứ như phấn trang điểm vốn không cần thiết.
Tuệ Đường thay váy, chỉnh trang hoàn tất nhìn lên đồng hồ mới hơn bốn giờ.
Cô thở dài đúng lúc này cô nhận được điện thoại, không hiện tên.
" Alo?"
Người ở đầu dây bên kia nói tiếng Anh:
" Hi, Helen. Anh vừa bay qua đây, đang trên đường tới nhà em, em đang ở nhà chứ?"
Tuệ Đường kinh ngạc: " Michael, là anh à?"
" Sao, có phải rất ngạc nhiên không?"
Tuệ Đường đúng thực rất ngạc nhiên:
" Sao anh lại bay sang đây, không phải anh đang ở Canada à?"
" Anh sang thăm em"
Tuệ Đường không biết nên nói gì.
" Em sao thế không vui khi anh qua đây à?"
" Không phải " Thực ra đúng là cô hơi không vui, bởi vì hiện giờ sắp đến giờ hẹn, cô đang bận!
Michael nói một vài câu rồi ngắt máy, đại khái là anh sẽ đến đây trong khoảng hai mươi phút nữa.
Đối với người nước ngoài đến đây, Tuệ Đường biết cô không thể để mặc anh, vì thế cô vội chạy xuống nhà gọi Lily, muốn cô ấy tiếp đón Michael, tiếc là hôm nay Lily không có nhà.
Thực lòng mà nói trong mắt Tuệ Đường Michael cũng không có nhiều ấn tượng lắm, những năm qua cô sống ở Anh, anh ấy giúp đỡ cô rất nhiều, cô xem Michael là một người bạn tốt nhưng không có nghĩa cô dành nhiều cảm tình.
Nói một cách đơn giản là vì có nguyên nhân, Michael chính là con trai của Smith, người đàn ông dã tâm độc ác đã lên kế hoạch bắt cóc cô.
Tuy là cha con nhưng Michael chưa bao giờ ủng hộ cha mình, ngược lại anh phản đối cách làm của Smith, vì vậy từ vụ việc năm đó, Michael đứng về phía cô.
Không phải Tuệ Đường là người kì thị, chỉ vì khi nhìn Michael thường gợi cô nhớ đến quá khứ cô không muốn nhớ đến.
Chưa đầy hai mươi phút sau, Michael đã đến nơi, Tuệ Đường không hiểu tại sao anh không cần hỏi cũng biết địa chỉ nhà cô
Co ngập ngừng giây lát cuối cùng không thể không xuống mở cửa.
" Michael!"
Người đàn ông tóc nâu đợi trước cửa, mái tóc sau sau chuyến bay dài có hơi rối loạn, sống mũi cao thẳng, khuôn cằm hoàn mỹ cùng đôi mắt nâu hớp hồn, khoé môi khẽ nhếch lên, anh ta đứng tựa lưng vào tường, trên tay cầm bó hoa hồng màu phấn tuyệt đẹp, lộ ra sự mong chờ, thấy Tuệ Đường anh liền mỉm cười:
" Helen, lâu rồi không gặp" Anh đưa bó hoa tới trước mặt cô:
" Tặng cho em"
Tuệ Đường nhìn chằm chằm bó hoa hồng hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhận, mùi hương nhẹ nhàng nồng nàn liền bay đến chóp mũi cô, đó là một mùi hương dễ chịu nhưng lại làm Tuệ Đường cảm thấy bối rối.
Cô ngẩng đầu nhìn Michael:
" Anh đến đột ngột vậy?"
Michael cúi sát người đối mặt với cô:
" Không phải vì muốn cho em sự bất ngờ sao?"
Tuệ Đường không quen kiểu nói chuyện này, giơ tay khẽ đẩy người Michael:
" Anh cứ đứng như vậy thôi, đừng cúi sát thế!"
Đáy mắt Michael hiện lên chút chua sót, mới một thời gian không gặp, Helen còn xa cách hơn cả trước đây.
Michael tuy trong lòng không vui nhưng vẫn nở nụ cười:
" Helen, anh ở khách sạn gần đây, còn chưa thông thạo đường, hay chúng ta đi dạo một vòng đi "
Tuệ Đường bắt đầu luông cuống, bây giờ cách giờ hẹn không còn nhiều mà hôm nay là sinh nhật Tiêu Đình dù thế nào cô cũng không thể trễ hẹn.
Nhưng mà....
Tuệ Đường rối rắm mở miệng:
" Michael à, anh vừa xuống máy bay châc cũng mệt rồi hay là để mai em dẫn anh đi tham quan khu này một vòng, nhé?"
" Anh không mệt "
" Nhưng mà lát nữa em có hẹn"
Tròng mắt nâu chợt trở nên trầm xuống anh hỏi:
" Em có hẹn rồi sao? Là bạn thân của em?"
Tuệ Đường nghĩ chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cô gật đầu:
" Không phải, anh ấy là....người em thích, hôm nay là sinh nhật anh ấy, bọn em đã hẹn nhau nên giờ em không thể đi với anh"
Michael nghe đến chữ " người em thích", có chút mất mát nhưng không bất ngờ, tuy vậy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nói:
" Helen thì ra đã biết yêu rồi."
Tuệ Đường cúi đầu hơi xoắn ngón tay không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ ngượng ngùng.
Quá khứ của Tuệ Đường, Michael biết rất rõ ràng, cho nên anh cũng không mấy ngạc nhiên về việc Tuệ Đường mới về nước không bao lâu liền thích dành tâm tư như thế cho một người đàn ông.
Thậm chí trong suốt thời gian Michael quen biết Tuệ Đường đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy Tuệ Đường nhắc đến một người đàn ông.
Có thể Tuệ Đường không để ý nhiều nhưng Michael lại ngầm nhận ra một điều ở Tuệ Đường đó là cô lúc còn học đại học thậm chí cô còn không nhớ nổi gương mặt cùng tên của những sinh viên nam đã gặp mặt vài lần, anh tưởng cô trí nhớ kém nhưng mà hình như đó không phải sự thật.
Chẳng qua trong mắt Helen chẳng hề chú ý đến những người đó.
Cho nên anh đại khái đã biết người đàn ông cô thích là ai.
Không phải là người liên quan đến quá khứ của Helen thì còn có thể là ai.
Michael thở dài tỏ ý hơi thất vọng, anh nói:
" Nếu bây giờ em bận thì anh sẽ không làm phiền nữa, anh về đây, mai gặp lại"
" Tạm biệt, Michael " Tuệ Đường mỉn cười nói.
Michael xoay người đi.
Sau đó Tuệ Đường vào nhà, nhìn đồng hồ rồi lấy túi sửa soạn một chút xong bắt taxi đi đến Hoạ Bích Hiên.
Đường từ nhà cô đến Hoạ Bích Hiên không thể gọi là gần, Tuệ Đường ngồi trong xe, bỗng cảm thấy hơi mỏi mắt, cô nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy vẫn thấy mình ở trong xe có điều không phải chiếc taxi ban nãy, cô cầm lấy lấy túi xách, hoang mang mở cửa xe loạng choạng bước ra ngoài, bên ngoài trời rất tối, Tuệ Đường cảm thấy đầu óc mơ mồ chóng váng, cô vội lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, sau đó sửng sốt.
Mười giờ bây giờ đã là mười giờ tối, nghĩa là cô đã nghỉ li bì một mạch hơn bốn tiếng, Tuệ Đường hoảng hốt vội bấm số điện thoại cho Tiêu Đình nhưngchỉ nghe được thông báo thuê bao.
Cô càng luống cuống, chuyện này rốt cuộc là sao?
Nhưng Tuệ Đường không còn thời gian để suy nghĩ nhiều như thế, cô nhìn xung quanh xác định phương hướng, cô mở điện thoài tìm đường, cuối cùng phát hiện ra nơi này cách Hoạ Bích Hiên rất gần, vội vã đi theo hướng bản đồ.
Bình thường Tuệ Đường đều đi cùng Lily hôm nay vừa đi taxi đã gặp phải tình huống như vậy cô cũng không dám gọi bừa taxi nữa, quyết định sẽ đi bộ.
Mất hơn hai mươi phút, Tuệ Đường mới đến trước cổng Hoạ Bích Hiên.
Cô lấy chìa khoá Tiêu Đình đưa trước đó để mở cổng rồi lại bấm mật mã, đẩy cửa bước vào.
Tuệ Đường chỉ thấy bên trong rất tối, chỉ có ánh đèn mờ yếu ớt, cô đi hết tầng một cũng không tìm thấy Tiêu Đình, Tuệ Đường đang định lên tầng hai thì bất chợt nhìn ra khu vườn từ cửa sau gần nhà bếp, nơi đó khác hẳn với trong nhà, rực rỡ ánh đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.