Chương 59: Giá như anh có thể quên em
Linh Đan Tư Vũ
02/12/2016
Tuệ Đường biết hành động ngày hôm nay của Tiêu Đình là biểu hiện anh vô cùng phẫn nộ.
Lúc cực kì phẫn nộ, Tiêu Đình sẽ không nghe lời giải thích.
Nhưng Tuệ Đường vẫn đuổi theo bước chân Tiêu Đình.
" Đợi đã" Tuệ Đường chạy tới nơi , vì chạy nhanh mà lúc dừng lại cô phải cúi người thở hổn hển.
Tiêu Đình nhíu nhíu mày, xoay người lại lạnh lùng nhìn cô, dáng vẻ mất kiên nhẫn.
" Cái này... em tặng anh!" Trên tay Tuệ Đường là một hộp quà nho nhỏ, cô đưa đến trước mặt Tiêu Đình.
" Hôm qua em quên mất còn chưa nói chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Tiêu Đình giơ tay cầm hộp quà, hơi nhếch môi.
Vui vẻ? Không nhắc tới thì thôi vừa nói đến Tiêu Đình lại nhớ tới tối hôm qua anh phải chờ đợi rất lâu rất lâu đến cuối cùng lại biết được cô vì đi cùng người đàn ông khác mà không đến đúng hẹn với anh.
Anh liếc mắt nhìn hộp quà, hừ lạnh:
" Quà cũng tặng rồi, dùng như thế nào hẳn tôi mới là người định đoạt?"
Dứt lời anh nâng cao tay ném hộp quà trong tay đi,hộp quà văng đi rất xa nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
" Mau đi đi, đừng làm tôi thấy chướng mắt"
Tiêu Đình liếc nhìn Tuệ Đường đang ngây người nhìn theo phương hướng món quà bị ném đi, cau mày nói một câu liền bỏ đi.
Dù có thế nào Tuệ Đường cũng không thể ngờ Tiêu Đình lại làm vậy.
Món quà này là cô chọn rất lâu, cũng rất hy vọng Tiêu Đình sẽ thích nó, đến cuối cùng lại bị anh tuỳ tiện ném đi như rác rưởi.
Thân thể vừa mỏi vừa đau, làm cô nhớ tới ngày hôm qua Tiêu Đình hung bạo đến thế này, bây giờ ngay cả trái tim cũng mệt mỏi. Tuệ Đường nghĩ đến, lòng vừa buồn vã vừa uất ức cuối cùng không thể khống chế được nữa, nức nở một tiếng khóc lên, cô cũng không lên xe mà Tiêu Đình chuẩn bị à vừa khóc vừa chạy ra khỏi khu biệt thự.
Động tác của Tuệ Đường quá nhanh, người lái xe được phân phó đang chờ cô ở gara thấy cô đột nhiên vụt chạy đi liền khỏi động xe đuổi theo.
Nhưng anh ta đi ra đường lớn nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Tuệ Đường, lại càng không đoán được cô đã đi về phương hướng nào, chỉ biết cô chạy về phía đường lớn khu biệt thự gần trung tâm thành phố nhiều ngã rẽ như vậy biết đi đâu tìm, anh ta hoảng hốt vội bấm số gọi cho Tiêu Đình.
" Tổng giám đốc, xin lỗi ngài tôi không thấy cô Lâm, cô ấy đột nhiên chạy ra khỏi Hoạ Bích Hiên, tôi...."
Tiêu Đình sau khi bỏ vào nhà liền khoá trái cửa trong phòng sách, nhận được điện thoại của tài xế thì kinh hoảng, anh không kịp nghĩ nhiều vội vã mở cửa phòng sách nhanh chóng lao ra biệt thự.
" Cô ấy đi hướng nào?"
Theo lời của tài xế Tiêu Đình chạy ra đường lớn rồi rẽ trái, ở đó có hai ba con phố nhỏ nối liền với nhau tạo thành rất nhiều con đường khác nhau khiến Tiêu Đình hơi băn khoăn, cuối cùng anh chọn con đường có vẻ ít người qua lại nhất.
Tiêu Đình đi vào ngõ nhỏ, càng bước tiếp anh càng nghe rõ tiếng khóc nhỏ vụn, Tiêu Đình đi nhanh hơn, sau cùng anh cũng tìm được Tuệ Đường.
Cô đang ngồi xổm bên lề đường, vùi mặt vào đầu gối, bả vai khẽ run rẩy, truyền ra từng tiếng nức nở nghẹn nghào.
Tim Tiêu Đình như bị bàn tay bóp nghẹt lấy, anh muốn bước đến gần Tuệ Đường, ôm cô vào lòng nhưng chân vừa tiến lên một bước không biết tại sao lại ngừng lại, Anh xoay đầu đi nơi khác, trong đôi mắt sắc bén đẹp mê hồn đã nhuộm một tầng bi thương dày đặc, anh đưa lưng về phía cô toàn thân như bị rút hết sức lực mệt mỏi dựa vào tường, không nhìn thấy Tuệ Đường nhưng lại nghe rõ ràng tiếng khóc thương tâm của cô.
" Ưm" Bỗng nhiên Tiêu Đình nghe thấy một âm thanh kì lạ khe khẽ phát ra, lại có tiếng xột xoạt và tiếng bước chân,Tiêu Đình đang đứng ở vị trí con hẻm khuất sau Tuệ Đường một bức tường, anh xoay đầu lại liếc mắt liền thấy Tuệ Đường đang bị hai người đàn ông lạ mặt không chế bịt mắt và miệng cô, đang chuẩn bị khiêng cô đi.
Anh đỏ mắt, nhưng anh không lập tức xông về phía hai tên kia mà lấy điện thoại nhắn cho tài xế ban nãy một tin, rồi dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía hai tên kia, kìm chặt một tên, bẻ quặt tay hắn về phía sau, gần như cùng lúc liền giơ chân đạp một cú lên bụng tên còn lại.
Hai tên đó không lường trước được ở ngõ khuất như vậy sẽ có người xông đến, nhất thời không kịp làm gì, tên bị đá đang lôi kéo bả vai Tuệ Đường bị bụng vội buông cô ra giơ tay ôm bụng, Tiêu Đình nhân cơ hội đó vội ôm Tuệ Đường thoát khỏi bọn chúng, cả cơ thể Tuệ Đường mềm nhũn ngã vào lòng anh, mắt nhắm chặt hiển nhiên đã bị chúng chụp thuốc mê.
Bọn chúng có hai người, Tuệ Đường lại đang hôn mê, Tiêu Đình suy nghĩ rồi đưa ra quyết định, ôm Tuệ Đường đặt dựa vào bức tường phía sau.
Anh nhìn về phía hai tên lạ mặt, ánh mắt sắc lạnh, Tiêu Đình tiến lên trước, muốn kéo dãn khoảng cách giữa anh và Tuệ Đường sợ rằng nếu xảy ra đánh nhau sẽ đụng trúng cô.
Hai tên lạ mặt cũng bị chọc tức, chúng không kiêng rè xông đến dùng một loạt chiêu thức tấn công thâm hiểm nhất đánh về phía Tiêu Đình, anh vừa né vừa đánh trả, hồi cấp ba có nam sinh nào không tụ tập đánh nhau, một chọi hai đối với anh mà nói không có vấn đề gì.
Rất nhanh Tiêu Đình đã ở thế thượng phong, nhưng hai tên kia tinh thần chiến đấu rất mạnh liều mạng xông đến.
Tiêu Đình phát hiện bọn chubgs muốn đánh nhanh thắng nhanh hơn nữa mấy lần muốn tiến gần về phía góc tường vị trú của Tuệ Đường hiển nhiên mục tiêu là cô, anh cũng lùi lại không cho chúng tiến đến gần cô.
Bỗng một tên đánh mắt ra hiệu, lại xông vào Tiêu Đình lần nữa nhưng một tên tới sát người anh thì đột nhiên né vòng về phía sau, Tiêu Đình không ngờ được, xoay đầu đã thấy tên đó trong tay cầm một con dao sắc bén hung hăng giơ lên đâm về phía Tuệ Đường.
Tiêu Đình hét lên một tiếng, đẩy mạnh tên còn lại ra, vội lao về phía Tuệ Đường, mũi dao nhọn càng lúc càng gần Tuệ Đường nhưng đến lúc Tiêu Đình chạy đến, tên bắt cóc xảo quyệt đột nhiên vung dao lên đâm một nhát lên cánh tay phải của anh.
Tiêu Đình dùng tay còn lại chặn mũi dao rút ra, cánh tay phải nơi bị thương đang không ngừng chảy máu, nhưng anh vẫn cố chấp giữ chặt lấy con dao ngăn không cho tên kia lại vung dao lần nữa, đôi co một hồi cuối cùng tên kia cũng phẫn nộ, giơ chân đá về phía bụng Tiêu Đình, cú đá dồn hết toàn lực giống như trút hận ban nãy anh đá hắn.
Tiêu Đình không né tránh kịp mà hứng trọn cú đá, phải lui về phía sau hai bước, nhưng khoé mắt anh vẫn luôn chú ý động tĩnh phía Tuệ Đường, thấy tên bắt cóc từng bước tiến gần về phía cô, Tiêu Đình muốn chạy đến nhưng lại bị một tên khác tấn công, anh chống đỡ nhưng đang bị thương sức lực cũng giảm đi đáng kể.
< Mặc kệ tên ngáng đường xui xẻo đó, giải quyết cô ta đi> Giọng nói lanh lảnh ngoan độc truyền từ thiết bị đàm thoại đến tai kẻ đang cầm dao ở gần Tuệ Đường, hắn nghe thấy mệnh lệnh lập tức lần nữa giơ con dao hướng về phía Tuệ Đường đâm tới.
Tiêu Đình thất kinh, đá tên kia ra, con dao sắc nhọn chỉ còn cách Tuệ Đường một khoảng rất nhỏ.
" Phập!" Mũi dao nặng nề đâm xuống cắm vào da thịt, áo sơ mi của Tiêu Đình phút chốc nhuộm đỏ máu tươi, cơn đau đớn khi kim loại đâm vào da thịt truyền đến khiến anh hơi cứng nhắc một chút nhưng vẫn cố dùng sức che chở Tuệ Đường ở trong ngực mình hoàn toàn bao phủ cô trong lồng ngực rộng lớn, anh cúi đầu động tác có chút khó khăn, nhìn thấy cô vẫn nhắm mắt nhưng chỉ là do tác dụng của thuốc mê, thân thể đã không sao.
" Khốn nạn, có người đang đến, đi mau" Giọng nói thô sạn của tên vừa vung dao thốt ra.
" Còn cô ta..."
" Không kịp đâu, sắp bị phát hiện rồi, tránh đi trước đã" Tên kia quát lên, kéo tên còn lại chạy trốn.
Rất nhanh không gian trong ngõ hẻm trở nên an tĩnh, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông toàn thân đầy máu ôm cô gái trong lòng, hết mực che chắn.
--
Tuệ Đường tỉnh lại kinh ngạc thấy mình đang ở trong bệnh viện, cô khẽ cử đông liền thấy cổ tay có bình truyền nước, y tá bên cạnh thấy tiếng động vội quay sang nói với Tuệ Đường:
" Cô tỉnh rồi, có thấy chỗ nào không khoẻ không?"
Tuệ Đường lắc đầu, hỏi:
" Vì sao tôi lại ở đây?"
Cô y tá mỉn cười: " Có người thấy cô bị ngất ở bên đường nên đem cô tới bệnh viện"
" Vậy người đó đâu rồi?"
" Tôi không rõ hình như đưa cô đến đây liền rời đi rồi"
Tuệ Đường cố gắng nhớ lại vẫn không thể nào nhớ vì sao mình lại ngất đi, cô rời khỏi Hoạ Bích Hiên sau đó trốn vào một góc khóc cuối cùng khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.
Tuệ Đường hỏi thăm một lúc biết được đây là bệnh viên tư nhân, cô làm thủ tục xuất viện rồi rời đi, bỗng nhiên tim Tuệ Đường hơi thắt lại, cô hoảng hốt quay đầu nhìn lại bệnh viện, cảm giác bất an cứ luôn xuất hiện trong tâm trí, nhưng cô không nói rõ đây là cảm giác gì, giống như có điều gì đó đã xảy ra trong lúc cô không hề hay biết.
Tuệ Đường cho rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều, lắc lắc đầu quay người đi rời khỏi bệnh viện, nhưng trong lòng lại rất trống rỗng, ngơ ngẩn trở về Lâm gia, trốn ở trong phòng.
Mà lúc này cũng ở bệnh viện đó, trong phòng phẫu thuật một ca phẫu thuật kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc, các bác dĩ giỏi nhất của bệnh viện đều ở trong đó tập trung hết mình cấp cứu.
Vất thương bệnh nhân ở bả vai bị đâm khá sâu là từ phía sau đâm vào nên tương đối nghiêm trọng, lại gần tim hơn nữa thời gian kéo dài, mất rất nhiều máu, e là chỉ đem đến bệnh viện chậm thêm chút nữa, tính mạng sẽ không giữ được.
Lại qua một tiếng nữa cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Tiêu Đình được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt, sắc mặt anh tái nhợt, gò má có phần xanh xao nhưng gương mặt anh rất trầm tĩnh, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ, toả ra vài nét nhu hoà.
" Tại sao lại thành ra thế này?" Bà Tiêu nước mắt rơi như mưa nhìn con trai nằm trên giường bệnh không còn chút sắc hồng, đau lòng thốt lên.
Ông Tiêu ở bên cạnh khẽ vỗ vai an ủi bà, nhưng bả vai ông cũng hơi run rẩy:" Không sao, phẫu thuật đã rất thành công, mình đừng khóc nữa"
Hai ngày sau đó Tiêu Đình cũng tỉnh lại, tuy bị thương nghiêm trọng nhưng trải qua cấp cứu Tiêu Đình hồi phục rất nhanh làm ông bà Tiêu cũng bớt lo lắng hơn nhiều, qua một ngày nữa anh đã có thể xuống giường.
Tin tức Tiêu Đình đang nằm viện không nhiều người biết, hiện nay Tiêu Đình đang đảm nhiệm vị trí CEO, nếu ban quản trị biết được toàn bộ hội đồng quản trị sẽ rối loạn, hoang mang ảnh hưởng lớn tới uy tín của công ty vì thế ông bà Tiêu đã kịp thời giấu kín tin tức này.
Bà Tiêu chờ Tiêu Đình tỉnh lại lập tức hỏi nguyên nhân anh bị thương, Tiêu Đình cũng không nói nhiều chỉ đơn giản thuật lại việc anh gặp phải đám lưu manh gây gổ với chúng rồi bị thương.
Bà Tiêu nửa tin nửa ngờ nhưng Tiêu Đình đã nói vậy bà cũng đành tin.
Nhưng Tiêu Đình lừa được mẹ mình chứ không lừa được cha, ông Tiêu vừa nghe cái lí do lãng xẹt đó đã biết Tiêu Đình nói dối.
Tối muộn hôm đó ông nói với mẹ Tiêu Đình đi nghỉ sớm, còn mình thì vào phòng bệnh của con trai.
Tiêu Đình vẫn chưa ngủ, anh ngồi trên giường ngồi đến thất thần, thấy có người bước vào anh liền thu lại vẻ mặt đó, quay đầu nhìn thấy là ông Tiêu thì kinh ngạc:
" Bố, đã muộn như vậy sao bố còn chưa ngủ?"
" Vậy đã muộn như vậy sao con cũng chưa ngủ?"
" Con chưa buồn ngủ"
Ông Tiêu nghe vậy, bật cười:
" Không phải con đang nhớ ai đó đến nỗi không ngủ được đấy chứ?"
Tiêu Đình sững sờ nhìn ông cuối cùng hạ tầm mắt thờ ơ nói:
" Không có"
Ông Tiêu mỉm cười, như có như không nói tiếp:
" Người đưa con vào bệnh viện là lái xe Hoàng, ông ta cũng nói với ta con bị bọn lưu manh đâm trong ngõ hẻm"
Tiêu Đình im lặng lắng nghe.
Sau đó ta hỏi với ông ấy một câu:
" Tại sao nó lại đi vào ngõ hẻm đó và ông ấy liền ấp úng"
Tiêu Đình hơi khép chặt tay lại nhưng vẫn không nói gì.
" Là con dặn ông ấy nói lại như vậy phải không?"
Ông Tiêu bây giờ mới nói thẳng chứng tỏ ông đã biết được mọi chuyện, Tiêu Đình cũng không dài dòng mở miệng nói:
" Bố, đừng nói gì với mẹ con cả."
Ông Tiêu phì cười
" Được, ta không nói, ta đi tìm con bé nói, nó hình như vẫn chưa biết con vì nó mà nằm viện" Ông còn cố ý đi ra
Tiêu Đình hoảng hốt vội thốt lên:
" Không được cho cô ấy biết"
Ông Tiêu quay đầu cực kì ngạc nhiên khó hiểu nhìn con trai
" Con không muốn gặp lại cô ta" Anh cụp mắt khẽ nói, nhưng lời đến bên môi lại rất yếu ớt
" Trước đây, mẹ con thường xuyên khen Đinh Nhã ở trước mặt bố, nói con và con bé đó tình cảm rất tốt, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, ta hùa theo bà ấy để bà ấy vui nhưng thực ra ta chưa bao giờ tin con và Đinh Nhã sẽ có khả năng, mấy ngày trước mẹ con đến biệt thự của con nhìn thấy Tuệ Đường ở đó, Đinh Nhã ra tay đánh Tuệ Đường con liền đuổi con bé đi, lúc đó ta càng chắc chắn tình cảm của con"
Ông Tiêu lật túi áo, lấy ra một vật đặt vào lòng bàn tay Tiêu Đình:
" Cái này là thứ ta vô tình nhìn thấy ở trong phòng cũ của con, không biết là con bỏ quên hay vứt đi nhưng ta cũng giữ lại, hôm nay trả lại cho con"
Ông cũng không nhiều lời nữa, trước khi đi bỏ lại một câu: " Chuyện tình cảm của con do con quyết định ta sẽ không xen vào nhưng mà ta luôn hy vọng con có thể sống thật với trái tim của mình"
Ông Tiêu đã rời đi từ lâu trong phòng vệnh lại trở nên vắng lặng, Tiêu Đình cúi mắt nhìn vật trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.
Phải từ khi gặp lại cô anh hết lần này tới lần khác làm ra những hành động trái lòng mình.
Muốn yêu cô ấy nhưng luôn bị quá khứ từng chịu tổn thương ám ảnh mãi khong có dũng khí.
Muốn quên cô ấy nhưng tâm trí lúc nào cũng xuất hiện nụ cười của cô ấy.
Đường Đường, giá như anh có thể quên em như thế tốt biết bao!
Lúc cực kì phẫn nộ, Tiêu Đình sẽ không nghe lời giải thích.
Nhưng Tuệ Đường vẫn đuổi theo bước chân Tiêu Đình.
" Đợi đã" Tuệ Đường chạy tới nơi , vì chạy nhanh mà lúc dừng lại cô phải cúi người thở hổn hển.
Tiêu Đình nhíu nhíu mày, xoay người lại lạnh lùng nhìn cô, dáng vẻ mất kiên nhẫn.
" Cái này... em tặng anh!" Trên tay Tuệ Đường là một hộp quà nho nhỏ, cô đưa đến trước mặt Tiêu Đình.
" Hôm qua em quên mất còn chưa nói chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Tiêu Đình giơ tay cầm hộp quà, hơi nhếch môi.
Vui vẻ? Không nhắc tới thì thôi vừa nói đến Tiêu Đình lại nhớ tới tối hôm qua anh phải chờ đợi rất lâu rất lâu đến cuối cùng lại biết được cô vì đi cùng người đàn ông khác mà không đến đúng hẹn với anh.
Anh liếc mắt nhìn hộp quà, hừ lạnh:
" Quà cũng tặng rồi, dùng như thế nào hẳn tôi mới là người định đoạt?"
Dứt lời anh nâng cao tay ném hộp quà trong tay đi,hộp quà văng đi rất xa nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
" Mau đi đi, đừng làm tôi thấy chướng mắt"
Tiêu Đình liếc nhìn Tuệ Đường đang ngây người nhìn theo phương hướng món quà bị ném đi, cau mày nói một câu liền bỏ đi.
Dù có thế nào Tuệ Đường cũng không thể ngờ Tiêu Đình lại làm vậy.
Món quà này là cô chọn rất lâu, cũng rất hy vọng Tiêu Đình sẽ thích nó, đến cuối cùng lại bị anh tuỳ tiện ném đi như rác rưởi.
Thân thể vừa mỏi vừa đau, làm cô nhớ tới ngày hôm qua Tiêu Đình hung bạo đến thế này, bây giờ ngay cả trái tim cũng mệt mỏi. Tuệ Đường nghĩ đến, lòng vừa buồn vã vừa uất ức cuối cùng không thể khống chế được nữa, nức nở một tiếng khóc lên, cô cũng không lên xe mà Tiêu Đình chuẩn bị à vừa khóc vừa chạy ra khỏi khu biệt thự.
Động tác của Tuệ Đường quá nhanh, người lái xe được phân phó đang chờ cô ở gara thấy cô đột nhiên vụt chạy đi liền khỏi động xe đuổi theo.
Nhưng anh ta đi ra đường lớn nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Tuệ Đường, lại càng không đoán được cô đã đi về phương hướng nào, chỉ biết cô chạy về phía đường lớn khu biệt thự gần trung tâm thành phố nhiều ngã rẽ như vậy biết đi đâu tìm, anh ta hoảng hốt vội bấm số gọi cho Tiêu Đình.
" Tổng giám đốc, xin lỗi ngài tôi không thấy cô Lâm, cô ấy đột nhiên chạy ra khỏi Hoạ Bích Hiên, tôi...."
Tiêu Đình sau khi bỏ vào nhà liền khoá trái cửa trong phòng sách, nhận được điện thoại của tài xế thì kinh hoảng, anh không kịp nghĩ nhiều vội vã mở cửa phòng sách nhanh chóng lao ra biệt thự.
" Cô ấy đi hướng nào?"
Theo lời của tài xế Tiêu Đình chạy ra đường lớn rồi rẽ trái, ở đó có hai ba con phố nhỏ nối liền với nhau tạo thành rất nhiều con đường khác nhau khiến Tiêu Đình hơi băn khoăn, cuối cùng anh chọn con đường có vẻ ít người qua lại nhất.
Tiêu Đình đi vào ngõ nhỏ, càng bước tiếp anh càng nghe rõ tiếng khóc nhỏ vụn, Tiêu Đình đi nhanh hơn, sau cùng anh cũng tìm được Tuệ Đường.
Cô đang ngồi xổm bên lề đường, vùi mặt vào đầu gối, bả vai khẽ run rẩy, truyền ra từng tiếng nức nở nghẹn nghào.
Tim Tiêu Đình như bị bàn tay bóp nghẹt lấy, anh muốn bước đến gần Tuệ Đường, ôm cô vào lòng nhưng chân vừa tiến lên một bước không biết tại sao lại ngừng lại, Anh xoay đầu đi nơi khác, trong đôi mắt sắc bén đẹp mê hồn đã nhuộm một tầng bi thương dày đặc, anh đưa lưng về phía cô toàn thân như bị rút hết sức lực mệt mỏi dựa vào tường, không nhìn thấy Tuệ Đường nhưng lại nghe rõ ràng tiếng khóc thương tâm của cô.
" Ưm" Bỗng nhiên Tiêu Đình nghe thấy một âm thanh kì lạ khe khẽ phát ra, lại có tiếng xột xoạt và tiếng bước chân,Tiêu Đình đang đứng ở vị trí con hẻm khuất sau Tuệ Đường một bức tường, anh xoay đầu lại liếc mắt liền thấy Tuệ Đường đang bị hai người đàn ông lạ mặt không chế bịt mắt và miệng cô, đang chuẩn bị khiêng cô đi.
Anh đỏ mắt, nhưng anh không lập tức xông về phía hai tên kia mà lấy điện thoại nhắn cho tài xế ban nãy một tin, rồi dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía hai tên kia, kìm chặt một tên, bẻ quặt tay hắn về phía sau, gần như cùng lúc liền giơ chân đạp một cú lên bụng tên còn lại.
Hai tên đó không lường trước được ở ngõ khuất như vậy sẽ có người xông đến, nhất thời không kịp làm gì, tên bị đá đang lôi kéo bả vai Tuệ Đường bị bụng vội buông cô ra giơ tay ôm bụng, Tiêu Đình nhân cơ hội đó vội ôm Tuệ Đường thoát khỏi bọn chúng, cả cơ thể Tuệ Đường mềm nhũn ngã vào lòng anh, mắt nhắm chặt hiển nhiên đã bị chúng chụp thuốc mê.
Bọn chúng có hai người, Tuệ Đường lại đang hôn mê, Tiêu Đình suy nghĩ rồi đưa ra quyết định, ôm Tuệ Đường đặt dựa vào bức tường phía sau.
Anh nhìn về phía hai tên lạ mặt, ánh mắt sắc lạnh, Tiêu Đình tiến lên trước, muốn kéo dãn khoảng cách giữa anh và Tuệ Đường sợ rằng nếu xảy ra đánh nhau sẽ đụng trúng cô.
Hai tên lạ mặt cũng bị chọc tức, chúng không kiêng rè xông đến dùng một loạt chiêu thức tấn công thâm hiểm nhất đánh về phía Tiêu Đình, anh vừa né vừa đánh trả, hồi cấp ba có nam sinh nào không tụ tập đánh nhau, một chọi hai đối với anh mà nói không có vấn đề gì.
Rất nhanh Tiêu Đình đã ở thế thượng phong, nhưng hai tên kia tinh thần chiến đấu rất mạnh liều mạng xông đến.
Tiêu Đình phát hiện bọn chubgs muốn đánh nhanh thắng nhanh hơn nữa mấy lần muốn tiến gần về phía góc tường vị trú của Tuệ Đường hiển nhiên mục tiêu là cô, anh cũng lùi lại không cho chúng tiến đến gần cô.
Bỗng một tên đánh mắt ra hiệu, lại xông vào Tiêu Đình lần nữa nhưng một tên tới sát người anh thì đột nhiên né vòng về phía sau, Tiêu Đình không ngờ được, xoay đầu đã thấy tên đó trong tay cầm một con dao sắc bén hung hăng giơ lên đâm về phía Tuệ Đường.
Tiêu Đình hét lên một tiếng, đẩy mạnh tên còn lại ra, vội lao về phía Tuệ Đường, mũi dao nhọn càng lúc càng gần Tuệ Đường nhưng đến lúc Tiêu Đình chạy đến, tên bắt cóc xảo quyệt đột nhiên vung dao lên đâm một nhát lên cánh tay phải của anh.
Tiêu Đình dùng tay còn lại chặn mũi dao rút ra, cánh tay phải nơi bị thương đang không ngừng chảy máu, nhưng anh vẫn cố chấp giữ chặt lấy con dao ngăn không cho tên kia lại vung dao lần nữa, đôi co một hồi cuối cùng tên kia cũng phẫn nộ, giơ chân đá về phía bụng Tiêu Đình, cú đá dồn hết toàn lực giống như trút hận ban nãy anh đá hắn.
Tiêu Đình không né tránh kịp mà hứng trọn cú đá, phải lui về phía sau hai bước, nhưng khoé mắt anh vẫn luôn chú ý động tĩnh phía Tuệ Đường, thấy tên bắt cóc từng bước tiến gần về phía cô, Tiêu Đình muốn chạy đến nhưng lại bị một tên khác tấn công, anh chống đỡ nhưng đang bị thương sức lực cũng giảm đi đáng kể.
< Mặc kệ tên ngáng đường xui xẻo đó, giải quyết cô ta đi> Giọng nói lanh lảnh ngoan độc truyền từ thiết bị đàm thoại đến tai kẻ đang cầm dao ở gần Tuệ Đường, hắn nghe thấy mệnh lệnh lập tức lần nữa giơ con dao hướng về phía Tuệ Đường đâm tới.
Tiêu Đình thất kinh, đá tên kia ra, con dao sắc nhọn chỉ còn cách Tuệ Đường một khoảng rất nhỏ.
" Phập!" Mũi dao nặng nề đâm xuống cắm vào da thịt, áo sơ mi của Tiêu Đình phút chốc nhuộm đỏ máu tươi, cơn đau đớn khi kim loại đâm vào da thịt truyền đến khiến anh hơi cứng nhắc một chút nhưng vẫn cố dùng sức che chở Tuệ Đường ở trong ngực mình hoàn toàn bao phủ cô trong lồng ngực rộng lớn, anh cúi đầu động tác có chút khó khăn, nhìn thấy cô vẫn nhắm mắt nhưng chỉ là do tác dụng của thuốc mê, thân thể đã không sao.
" Khốn nạn, có người đang đến, đi mau" Giọng nói thô sạn của tên vừa vung dao thốt ra.
" Còn cô ta..."
" Không kịp đâu, sắp bị phát hiện rồi, tránh đi trước đã" Tên kia quát lên, kéo tên còn lại chạy trốn.
Rất nhanh không gian trong ngõ hẻm trở nên an tĩnh, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông toàn thân đầy máu ôm cô gái trong lòng, hết mực che chắn.
--
Tuệ Đường tỉnh lại kinh ngạc thấy mình đang ở trong bệnh viện, cô khẽ cử đông liền thấy cổ tay có bình truyền nước, y tá bên cạnh thấy tiếng động vội quay sang nói với Tuệ Đường:
" Cô tỉnh rồi, có thấy chỗ nào không khoẻ không?"
Tuệ Đường lắc đầu, hỏi:
" Vì sao tôi lại ở đây?"
Cô y tá mỉn cười: " Có người thấy cô bị ngất ở bên đường nên đem cô tới bệnh viện"
" Vậy người đó đâu rồi?"
" Tôi không rõ hình như đưa cô đến đây liền rời đi rồi"
Tuệ Đường cố gắng nhớ lại vẫn không thể nào nhớ vì sao mình lại ngất đi, cô rời khỏi Hoạ Bích Hiên sau đó trốn vào một góc khóc cuối cùng khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.
Tuệ Đường hỏi thăm một lúc biết được đây là bệnh viên tư nhân, cô làm thủ tục xuất viện rồi rời đi, bỗng nhiên tim Tuệ Đường hơi thắt lại, cô hoảng hốt quay đầu nhìn lại bệnh viện, cảm giác bất an cứ luôn xuất hiện trong tâm trí, nhưng cô không nói rõ đây là cảm giác gì, giống như có điều gì đó đã xảy ra trong lúc cô không hề hay biết.
Tuệ Đường cho rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều, lắc lắc đầu quay người đi rời khỏi bệnh viện, nhưng trong lòng lại rất trống rỗng, ngơ ngẩn trở về Lâm gia, trốn ở trong phòng.
Mà lúc này cũng ở bệnh viện đó, trong phòng phẫu thuật một ca phẫu thuật kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc, các bác dĩ giỏi nhất của bệnh viện đều ở trong đó tập trung hết mình cấp cứu.
Vất thương bệnh nhân ở bả vai bị đâm khá sâu là từ phía sau đâm vào nên tương đối nghiêm trọng, lại gần tim hơn nữa thời gian kéo dài, mất rất nhiều máu, e là chỉ đem đến bệnh viện chậm thêm chút nữa, tính mạng sẽ không giữ được.
Lại qua một tiếng nữa cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Tiêu Đình được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt, sắc mặt anh tái nhợt, gò má có phần xanh xao nhưng gương mặt anh rất trầm tĩnh, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ, toả ra vài nét nhu hoà.
" Tại sao lại thành ra thế này?" Bà Tiêu nước mắt rơi như mưa nhìn con trai nằm trên giường bệnh không còn chút sắc hồng, đau lòng thốt lên.
Ông Tiêu ở bên cạnh khẽ vỗ vai an ủi bà, nhưng bả vai ông cũng hơi run rẩy:" Không sao, phẫu thuật đã rất thành công, mình đừng khóc nữa"
Hai ngày sau đó Tiêu Đình cũng tỉnh lại, tuy bị thương nghiêm trọng nhưng trải qua cấp cứu Tiêu Đình hồi phục rất nhanh làm ông bà Tiêu cũng bớt lo lắng hơn nhiều, qua một ngày nữa anh đã có thể xuống giường.
Tin tức Tiêu Đình đang nằm viện không nhiều người biết, hiện nay Tiêu Đình đang đảm nhiệm vị trí CEO, nếu ban quản trị biết được toàn bộ hội đồng quản trị sẽ rối loạn, hoang mang ảnh hưởng lớn tới uy tín của công ty vì thế ông bà Tiêu đã kịp thời giấu kín tin tức này.
Bà Tiêu chờ Tiêu Đình tỉnh lại lập tức hỏi nguyên nhân anh bị thương, Tiêu Đình cũng không nói nhiều chỉ đơn giản thuật lại việc anh gặp phải đám lưu manh gây gổ với chúng rồi bị thương.
Bà Tiêu nửa tin nửa ngờ nhưng Tiêu Đình đã nói vậy bà cũng đành tin.
Nhưng Tiêu Đình lừa được mẹ mình chứ không lừa được cha, ông Tiêu vừa nghe cái lí do lãng xẹt đó đã biết Tiêu Đình nói dối.
Tối muộn hôm đó ông nói với mẹ Tiêu Đình đi nghỉ sớm, còn mình thì vào phòng bệnh của con trai.
Tiêu Đình vẫn chưa ngủ, anh ngồi trên giường ngồi đến thất thần, thấy có người bước vào anh liền thu lại vẻ mặt đó, quay đầu nhìn thấy là ông Tiêu thì kinh ngạc:
" Bố, đã muộn như vậy sao bố còn chưa ngủ?"
" Vậy đã muộn như vậy sao con cũng chưa ngủ?"
" Con chưa buồn ngủ"
Ông Tiêu nghe vậy, bật cười:
" Không phải con đang nhớ ai đó đến nỗi không ngủ được đấy chứ?"
Tiêu Đình sững sờ nhìn ông cuối cùng hạ tầm mắt thờ ơ nói:
" Không có"
Ông Tiêu mỉm cười, như có như không nói tiếp:
" Người đưa con vào bệnh viện là lái xe Hoàng, ông ta cũng nói với ta con bị bọn lưu manh đâm trong ngõ hẻm"
Tiêu Đình im lặng lắng nghe.
Sau đó ta hỏi với ông ấy một câu:
" Tại sao nó lại đi vào ngõ hẻm đó và ông ấy liền ấp úng"
Tiêu Đình hơi khép chặt tay lại nhưng vẫn không nói gì.
" Là con dặn ông ấy nói lại như vậy phải không?"
Ông Tiêu bây giờ mới nói thẳng chứng tỏ ông đã biết được mọi chuyện, Tiêu Đình cũng không dài dòng mở miệng nói:
" Bố, đừng nói gì với mẹ con cả."
Ông Tiêu phì cười
" Được, ta không nói, ta đi tìm con bé nói, nó hình như vẫn chưa biết con vì nó mà nằm viện" Ông còn cố ý đi ra
Tiêu Đình hoảng hốt vội thốt lên:
" Không được cho cô ấy biết"
Ông Tiêu quay đầu cực kì ngạc nhiên khó hiểu nhìn con trai
" Con không muốn gặp lại cô ta" Anh cụp mắt khẽ nói, nhưng lời đến bên môi lại rất yếu ớt
" Trước đây, mẹ con thường xuyên khen Đinh Nhã ở trước mặt bố, nói con và con bé đó tình cảm rất tốt, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, ta hùa theo bà ấy để bà ấy vui nhưng thực ra ta chưa bao giờ tin con và Đinh Nhã sẽ có khả năng, mấy ngày trước mẹ con đến biệt thự của con nhìn thấy Tuệ Đường ở đó, Đinh Nhã ra tay đánh Tuệ Đường con liền đuổi con bé đi, lúc đó ta càng chắc chắn tình cảm của con"
Ông Tiêu lật túi áo, lấy ra một vật đặt vào lòng bàn tay Tiêu Đình:
" Cái này là thứ ta vô tình nhìn thấy ở trong phòng cũ của con, không biết là con bỏ quên hay vứt đi nhưng ta cũng giữ lại, hôm nay trả lại cho con"
Ông cũng không nhiều lời nữa, trước khi đi bỏ lại một câu: " Chuyện tình cảm của con do con quyết định ta sẽ không xen vào nhưng mà ta luôn hy vọng con có thể sống thật với trái tim của mình"
Ông Tiêu đã rời đi từ lâu trong phòng vệnh lại trở nên vắng lặng, Tiêu Đình cúi mắt nhìn vật trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.
Phải từ khi gặp lại cô anh hết lần này tới lần khác làm ra những hành động trái lòng mình.
Muốn yêu cô ấy nhưng luôn bị quá khứ từng chịu tổn thương ám ảnh mãi khong có dũng khí.
Muốn quên cô ấy nhưng tâm trí lúc nào cũng xuất hiện nụ cười của cô ấy.
Đường Đường, giá như anh có thể quên em như thế tốt biết bao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.