Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 50: HỌA BÍCH HIÊN

Linh Đan Tư Vũ

01/10/2016

Dì Vân nghe cô hỏi đầu tiên hơi ngẩn ra sau đó chợt hiểu khẽ bật cười:

" Cháu nói giám đốc hả, hôm nay cậu ấy đi công tác, ra sân bay từ sớm rồi"

Chẳng lẽ giám đốc không nói cho cô ấy biết việc này?

Tuệ Đường nghe vậy thì thoáng sững sờ sau đó khẽ hỏi:

" Anh ấy có nói khi nào sẽ về không ạ?"

Dì Vân cười nói:

" Dì cũng không biết, giám đốc không có nói gì về chuyện này"

Tuệ Đường nghe thế khẽ " ồ" một tiếng, bước vào bếp ngồi vào phòng ăn.

Cô nhìn thấy cả bàn thức ăn thì hơi hoảng, tròn mắt nói:

" Bữa sáng luôn nhiều thức ăn như vậy sao?" Cho dù cả cô và dì Vân ăn đến mệt nhoài cũng không thể hết.

Dì Vân thản nhiên nói:

" Đúng vậy, bữa sáng nên đầy đủ dinh dưỡng mà, ngồi xuống ăn nào." Bình thường làm gì làm nhiều đồ ăn như thế, hôm nay là do giám đốc đặc biệt căn dặn bà nấu nhiều một chút nên mới như vậy, dì Vân nghĩ thầm nhưng không nói ra.

Tuệ Đường thầm kêu lãng phí sau đó cười tươi nói:

" Dì cũng ngồi xuống ăn đi."

Dì Vân khẽ nói " Ừ " rồi ngồi xuống, hai người bắt đầu ăn sáng, trong lúc ăn bà không nhịn hiếu kỳ ở trong lòng, liền hỏi:

" Tuệ Đường, cháu là bạn gái giám dốc?"

Tuệ Đường đang múc lên thìa cháo, nghe vậy hơi ủ rũ im lặng một lúc mới khẽ lắc đầu:

" Không phải ạ"

Dì Vân nghe thấy đáp án ngoài dự kiến lại càng có nhiều thắc mắc hơn, bà thấy kì quái, đêm qua rõ ràng cô ấy ở lại Hoạ Bích Hiên, nếu không phải bạn gái của giám đốc thì là gì?

Dì Vân gắp thức ăn cho Tuệ Đường, chuyển đề tài khác:

" Đây là lần đầu tiên cháu đến Hoạ Bích Hiên đúng không, đợi lát nữa dì dẫn cháu đi tham quan một vòng"

Ăn xong bữa sáng, dì Vân dọn dẹp một chút rồi đưa Tuệ Đường đi dạo hoa viên, diện tích biệt thự chính giữa không coi là lớn, vừa đủ các phòng nhưng khuôn viên xung quanh lại vô cùng rộng lớn, giống như chủ nhân nơi này không thích không gian trong nhà quá rộng lớn nên dành phần lớn diện tích thiết kế khu vườn này.

Tuệ Đường đến bây giờ mới thực sự hiểu tại sao nơi này có cái tên như vậy, thực sự là " hoạ bích", cả khu vườn ngập trong màu xanh biếc của cỏ cây hoa lá, hệt như một bức tranh khu vườn trong cổ tích, mái vòm bằng dây leo , phía tây trồng đủ các loại hoa, tuy rằng bây giờ không phải mùa hoa nở những có lẽ do nơi này khí hậu tốt, vẫn có rất nhiều loài hoa đang nở rộ, gần đó đặt một bàn đá tròn, một cây lê đang nở hoa trắng nho nhỏ.

Tuệ Đường cảm thấy mình không giống đang ở trong biệt thự mà là ở khu vườn thực sự, là một thế giới riêng bởi những hàng dây leo kia nhìn qua rất bình thường nhưng nó đan vào nhau leo lên hàng rào như một bức tường lá ngăn cách khu vườn với thế giới bên ngoài, bên trên còn có tán lá những cây cao bao phủ,dù tia nắng có chói chang đến đâu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá như vậy cũng trở nên dịu mát.

Cô thích thú đi lại xung quanh, lúc mệt thì ngồi xuống ghế ngắm nghía hết mọi ngóc ngách, còn ngẩn ngơ ngắm những con cá ở trong suối nước nhân tạo, có cả tiếng nước chảy róc rách qua khe đá, trong suốt nhìn thấy đáy.

Ngắm một lúc Tuệ Đường đột nhiên quay sang dì Vân hỏi:

" Bình thường anh ấy vẫn sống ở đây sao?"

Dì Vân gật gật đầu nói:

" Phải, dì đến đây được hai năm, có lẽ giám đốc ở đây từ lúc bắt đầu nhậm chức."

Trong khoảng thời gian hai người cách xa, Tuệ Đường hầu như không biết gì về cuộc sống của Tiêu Đình, trong lúc cô không biết gì có nhiều thứ đã thay đổi, nhưng Tuệ Đường không thể không thừa nhận cô sống ở nhà họ Tiêu nhiều năm như thế tuy rằng biệt thự ở đó lộng lẫy hơn nơi này rất nhiều nhưng cô lại thích Hoạ Bích Hiên hơn, nó cho cô cảm giác được đắm mình trong thiên nhiên.

Cô cùng dì Vân ngồi trong vườn nói chuyện phiếm tới gần trưa thì bà nói muốn vào nhà chuẩn bị cơm, Tuệ Đường muốn từ chối, cô cũng sắp sửa về nhà, đang định nói máy di động của dì Vân rung lên, bà lập tức nhận nghe, thái độ cực kì cẩn trọng:

" Giám đốc, vâng cô ấy vẫn còn ở đây...ngài đợi một chút..."

Dì Vân bỗng cầm máy đưa cho Tuệ Đường:



" Giám đốc muốn gặp cháu" sau đó bà không nán lại trực tiếp vào nhà bếp

Tuệ Đường đưa tay nhận lấy, hơi căng thẳng áp vào tai:

" Alo?"

" Điện thoại của em đâu?"

Tuệ Đường nghe thấy câu hỏi kia bỗng ngẩn ra, di động của cô hình như vẫn ở trong phòng ngủ, cô đáp:

" Em để trên phòng, quên mang theo."

" Ừ, lần sau chú ý, bây giờ cũng đến bữa em cùng dì Vân ăn cơm đi, không cần trở về vội"

Sao anh ấy biết cô muốn rời khỏi đây vậy?

Cô đáp, coi như đã nghe.

" Tôi lên máy bay từ sớm...." Tiêu Đình dừng lại trầm giọng hỏi:

" Em không có gì muốn nói sao?"

Tuệ Đường không biết làm sao, cắn môi:

" Vậy bao giờ anh trở về?"

" Sáng thứ sáu"

Tuệ Đường nhớ ra hôm nay là thứ ba, nếu là thứ sáu thì vẫn còn kịp.

Cô vui vẻ định nói: " Vậy khi nào anh trở về em tới đón anh" nhưng lời đến đầu môi lại đổi thành: " Vậy thứ sáu gặp lại"

Nói xong không đợi Tiêu Đình nói thêm bất cứ điều gì liền cúp máy.

Tuệ Đường ở lại Hoạ Bích Hiên đến chiều thì về nhà, khi đó không có ai ở nhà, mẹ và Lily có lẽ đi dạo phố, em trai đi học còn ba cô gần đây đều bên tổng bộ London rất hiếm khi về nước.

Cô cảm thấy hơi buồn chán, đi lên phòng, mở ti vi ra nhưng không thấy có chương trình thú vị liền tắt máy, lúc ngang qua giương để ở trong phòng, cô liền khựng lại, mở to mắt nhìn trong gương.

Tuệ Đường đang mặc váy có cổ tuy rất kín đáo nhưng da thịt trắng nõn của cô vẫn xuất hiện dấu vết hồng hồng ở hõm cổ, cô xấu hổ vỗ vỗ má, là vết tích đêm qua để lại, cái này dì Vân chắc chắn đã nhìn thấy vậy mà lại không nói gì, may mắn hôm nay mọi người đều đi vắng nếu không mẹ nhìn thấy, cô thật không biết ứng phó ra sao?

Bọn họ đã không còn đính ước, quan hệ hiện giờ rất không rõ ràng nếu bị phát hiện, Tiêu Đình chắc sẽ không vui, hơn nữa anh có bạn gái rồi, làm vậy sẽ gây phiền phức cho anh.

Cô vội tìm một chiếc áo sơ mi mặc vào, cài tới nút trên cùng hoàn hảo che đi dấu hôn kia, sau đó Tuệ Đường mới nằm xuống gường, cầm lên điện thoại di động, lòng xúc động muốn gửi tin nhắn cho Tiêu Đình, lúc mở máy phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng từ số máy lạ, cô biết đây là số của Tiêu Đình liền lưu lại, khi lưu tên, cô chợt trầm ngâm sau đó gõ vào hai chữ : " My love" tuy rất hay nhưng cô lại thấy thực sự quá lộ liễu, vội xoá đi thay bằng " My heart"

Tuệ Đường hài lòng với cái tên này gật gù nhấn lưu, hoàn toàn không hề hay biết so với tên trước cái tên này có khi còn lộ liễu hơn >°<

Trong mấy ngày này, Tuệ Đường cũng có mấy lần nhắn tin cho Tiêu Đình, hầu hết là tin kiểu như " Chúc ngủ ngon", " Anh ăn tối chưa?", "Chào buổi sáng ".... nhắn vô cùng hào hứng vì thế hoàn toàn không có một chút khái niệm chênh lệch múi giờ.

Tiêu Đình đang trong hội nghị thì nhận được tin " Chúc ngủ ngon" của cô, đang ngủ thì cô lại hỏi anh đã ăn cơm chưa, đang buổi trưa lại thấy máy hiện lên dòng chữ chào buổi sáng.

Có điều Tuệ Đường luôn nhận được hồi đáp, tuy rằng câu trả lời đơn giản như không thể đơn giản hơn nhưng vẫn cô rất vui vì thế không nghĩ nhiều vô tư tiếp tục nhắn.

Sang đến thứ sáu, là ngày Tiêu Đình trở về,Tuệ Đường nhớ rất rõ vì vậy mới vừa ngủ dậy đã nhắn một tin: " Anh lên máy bay chưa?"

Tuy nhiên lần này không nhận được hồi âm.

Tuệ Đường chờ đến chiều, vẫn không thấy gì, lòng hơi buồn bã, cô gọi điện cho dì Vân nhưng bà nói Tiêu Đình chưa trở về biệt thự.

Tuệ Đường ngồi ở trên phòng nhìn chằm chằm điện thoại di dộng, tâm trí tựa như đều bay mất.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lily như một cơn gió bước vào, hứng khởi gọi:

" Helen, Helen, mau đổi trang phục, tối nay cùng chị đi dự tiệc"

Nói xong liền tiến đến tủ quần áo của Tuệ Đường, mở tung ra bắt đầu chọn lựa:



" Em thích bộ nào, váy này thế nào? Hay là cái này, còn cả giày nữa, hôm nay em đi giày cao chút..."

Tuệ Đường vốn không thích tiệc tùng, lại đang không vui nên lập tức từ chối:

" Lily, em không đi đâu "

Lily vừa nghe thấy thế liền dừng động tác tìm đồ, chạy đến nghiêm túc nói với cô:

" Không thể được, bữa tiệc này đối với chúng ta rất có ý nghĩa, không phải tiệc rượu bình thường, đó là tiệc khai trương cơ sở Thanh Dương của nhà họ Dương, các phu nhân của những nhân vật lớn cũng có mặt, chúng ta có thể nhân đó giới thiệu cho họ về thương hiệu của chúng ta, sẽ rất có ích" Lily nói một tràng rồi cúi mắt quan sát Tuệ Đường nhưng đáng tiếc những lời cô nói hoàn toàn không thể khơi gợi một chút hứng thú nào với Tuệ Đường.

Lily hắng giọng lại nói tiếp: " Phong Đình có dự án với Thanh Dương cho nên hôm nay CEO Phong Đình cũng sẽ đến"

Quả nhiên lời này có tác dụng hơn bất cứ điều gì, lập tức đổi lại phản ứng của Tuệ Đường:

" Chị nói thật sao?"

Lily ngoài mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng vô cùng tự khâm phục bản thân cơ trí, gật đầu lia lịa:

" Cực kì chính xác"

Hai tiếng sau, xe của Tuệ Đường và Lily dừng trước cửa chính của một khách sạn cao cấp.

Tuệ Đường mở cửa xe, cùng Lily bước vào sảnh diễn ra bữa tiệc, một cô gái tóc đen trẻ trung thanh thuần trong chiếc đầm dạ hội voan trắng thanh nhã tinh tế, đuôi váy dài hơn về phía sau lộ ra đôi chân trắng muốt, chân đi giày cao gót đính đá, phần eo thon thả, một đoá hoa cài áo hoa hồng đỏ trên ngực trái cô, đơn giản nhưng lại tạo ra điểm nhấn trang nhã cuốn hút, bên cạnh cô là một cô gái tóc vàng mang những đường nét phương Tây quyến rũ, gương mặt được trang điểm tinh tế, bộ váy đỏ nổi bật rực rỡ trên người cô ấy càng tôn dáng dấp đầy đặn, phong thái gợi cảm của người phụ nữ, mái tóc búi cao, cô ngẩng cao đầu bước vào đại sảnh.

Sự xuất hiện bất ngờ của Tuệ Đường và Lily hấp dẫn ánh mắt của vô số người trong bữa tiệc,mọi người quay đầu lại nhìn hai người, bắt đầu xì xào:

" Đó là ai vậy?"

" Thật xinh đẹp, không biết là cô gái nhà nào?"

"..."

Tuệ Đường cùng Lily tiến vào sảnh, lập tức có một người phụ nữ quý phái tiến lên mỉm cười chào:

" Helen, Lily thật vinh dự khi hai cô tới đây"

Tuệ Đường tiến lên giơ tay bắt tay với người phụ nữ:

" Dương phu nhân, được đến tham dự buổi lễ khánh thành của quý công ty là vinh hạnh của chúng tôi"

Tuệ Đường vừa dứt lời liền có hai vị phu nhân khác bước đến gần hỏi Dương phu nhân:

" Đây chính là nhà thiết kế những bộ váy mà bà thường mặc sao? Đúng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp"

" Helen đồ do cô thiết kế tôi đã từng thấy thực sự rất tinh tế và đẹp mắt, ngày nào đấy có thể nhờ cô giúp tôi may một bộ lễ phục được không?"

Đối với những lời khen ngợi này, Tuệ Đường chỉ mỉm cười gật đầu vui vẻ nói:

" Được, trang phục của tôi có thể được các vị xem trọng thực sự là may mắn"

Các vị phu nhân bật cười vui vẻ.

Bỗng cả khán phòng trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa lớn, Tuệ Đường cảm thấy hiếu kì cũng dõi ánh mắt nhìn về hướng đó.

Khoảng vài giây sau, Tuệ Đường trông thấy người mà suốt cả ngày hôm nay cô chờ đợi mà không thấy tin tức, Tiêu Đình.

Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu rượu vang, đi giày da, gương mặt như tượng khắc cùng khí chất trầm tĩnh thanh lãnh từ người anh khiến không ít cô gái có mặt trong căn phòng thất thần.

Tuệ Đường vừa nhìn thấy anh liền có cảm giác nhớ nhung nhưng cô còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện anh không hề đi một mình, một cánh tay trần trắng nõn của một cô gái khoác vào cánh tay anh, cô ấy mặc bộ váy hở lưng trần xẻ tà cực kì quyến rũ, yểu diệu bước vào, trai tài gái sắc tạo nên một bức hoạ hoàn mỹ.

Nụ cười còn chưa kịp xuất hiện trên môi Tuệ Đường trong cả ngày nay đột nhiên trở nên cứng nhắc, cô nhìn chằm chằm bóng dáng hai người họ, cô biết, người phụ nữ đi cùng Tiêu Đình là Đinh Nhã.

Kẻ ngốc cũng biết lí do Tiêu Đình rõ ràng nói với cô sáng thứ sáu về nước nhưng lại bặt vô âm tín, xem ra từ sớm anh ở bên Đinh Nhã rồi cùng cô ấy đi dự tiệc.

Đôi tay nhỏ bé đang bưng ly rượu của Tuệ Đường hơi run rẩy, rượu sóng sánh suýt nữa tràn ra ngoài,

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Chủ Đợi Một Chút

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook