Chương 146: Sẽ ổn thôi?
ROSE
17/10/2021
Giữa ban công rộng lớn, gió đêm giáo rít qua tại. Một người đàn ông đứng tựa lưng vào lan can, ngửa đầu lên trời nhả ra từng vòng khỏi trắng mờ
Thuốc lá...
Đã lâu lắm rồi... hắn mới đụng tới. Bởi vì có một người đã từng nói: “Em không thích con trai hút thuốc.
Ö.
Hồi đó, dẫn cô đi đâu chơi, cứ hễ thấy con trai, đàn ông hút thuốc, cô đều chun mũi kêu khó chịu. Năm đó cô và hân ở chung một căn hộ, cô nhóc chỉ mới tròn 13 tuổi mà đã có nồi kì thị căm ghét cực độ với thuốc lá.
Hàn vì cô mà không đụng tới một điều thuốc. Đến khi sang Mỹ du học, trải qua những ngày tháng cô đơn ở đó, mệt mỏi trong nỗi nhớ Nguyệt Vy kéo dài vô tận... hắn đã hút rất nhiều thuốc. Nhưng cai dần khi trở về nước.
Không đụng vào thuốc lá. Đơn giản là vì cô không thích Cô không thích thuốc lá... Và bây giờ, cô cũng không thích hán. Mà không, chính xác là không còn thích hắn, không còn yêu hãn. Lần đầu tiên trong đời hắn thấm thía cảm giác hụt hằng tuyệt vọng là thế nào? Cô nói không còn yêu? Không còn yêu... Nghĩa là đã từng nhưng bây giờ không yêu nữa.
Đau!
Một từ thôi nhưng không đếm xuể những vết nứt trong lòng hắn.
Hãn cảm thấy trái tim như ai xẻ làm đội tan nát từng mảnh.
Điều thuốc đã sắp chạm đến đầu ngón tay. Tro tàn rớt xuống, những hạt than hồng theo gió bay đi. Hắn thở mạnh ra một hơi, quăng điều thuốc dở dang vào thùng rác gần đó Hắn không biết mình đã hút bao nhiêu rồi, nhưng gỏi thuốc vừa mua chỉ còn lại một nửa.
Hẳn đã rất lâu. Nên trở về thôi. Giờ này, Nguyệt Vy cũng đã ngủ thôi. Cô ngủ rất hay đá chăng ra ngoài, vừa nãy hàn đi còn chưa đóng cửa sổ, điều hòa cũng chưa bật lên.
Nén lại lo lắng trong lòng, Hoàng Phong rảo bước xuống cầu thang. Nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ. Không nghĩ rằng đã đi lâu như thế. Nhưng hắn biết, nếu lúc đó, hắn không đi, không ở đây lâu như thế... hàn sợ bản thân mình sẽ lại mất khống chế mà thương tổn cô.
Vừa hút thuốc xong, Hoàng Phong định rằng vào phòng sẽ tầm qua một lần rồi mới lên giường ngủ, hân sợ CÔ khó chịu. Nguyệt Vy của hãn cực kì mẫn cảm với mùi thuốc.
Trong đầu hắn còn nghĩ về đến phòng nếu cô còn thức sẽ nói chuyện với cô, sẽ xin lỗi cô một lần nữa, thậm chỉ chỉ cần cô đồng ý tha thứ, chuyện gì cũng có thể làm, cho dù bắt hàn quỳ xuống cũng được. Nhưng tất cả những dự định, mong chờ của hắn đều không thể nào thực hiện được. Chiếc giường trống trơn, chăn giường nhăn nhúm, trên chiếc gối còn vương lại vài sợi tóc mỏng manh của cô.
Nhưng Nguyệt Vy lại không thấy đâu. Căn phòng trống trơn, toa lét, phòng tắm đều không một bóng người. Phút giây đó, hắn có cảm giác như có một cây búa lớn nên thắng vào sống lưng khiến hắn chết điếng người, thân thể cứng đờ, hô hấp ngưng trọng.
Nguyệt Vy... chẳng lẽ đã bỏ trốn. Hãn siết chặt tay thành quyền, sương cốt phát ra tiếng răng rác đáng sợ. Khuôn mặt Hoàng Phong bao phủ một tầng khí u ám, đôi mắt lạnh đến cực điểm
Nửa giờ sau đó, bệnh viện thành phố A chim trong cảnh náo loạn. Hơn năm người đàn ông cao to lực lưỡng, vest đen, kính đen, mặt lạnh như tiền tiến hành kiểm tra ra soát mọi ngóc ngách của bệnh viện. Họ lục soát khắp nơi để tìm ra một cô gái. “Trần Nguyệt Vy bệnh nhân giường số ba mốt phòng VIP 2 bị mất tích.”
Dù đã nửa đêm, việc tìm người ảnh hưởng đến rất nhiều người, nhưng không ai dám can ngăn, ngay cả giám đốc bệnh viện cũng không thể ngăn cản, hay nói đúng hơn là không thể ngăn cản. Tổng giám đốc tập đoàn YG tìm người ai dám cản. Không một ai.
Một mặt cho người tìm kiếm ở bệnh viện, một mặt phải thêm người lái xe trên các tuyến đường, lùng sục các nhà nghỉ, khách sạn, nhà trọ. Hoàng Phong không tin không tìm ra Nguyệt Vy. Cô không mang điện thoại trên người, không mang tiền, vậy có thể chạy bao xa?
Khoan đã
Rất có thể tên Nhật Tân kia đã giúp cô? Lồng ngực Hoàng Phong phập phồng liên tục.
Cho dù như thế, hàn không tin
Nguyệt Vy có thể trốn khỏi hắn. Trừ khi... trừ khi có thật sự rời khỏi thành phố này. Nghĩ đến đấy, đôi mắt chim ưng lại lóe lên tia dữ tợn.
Nguyêt Vy...
Đừng để anh bắt được em? Hoàng Phong có nằm mơ cũng không ngờ được rằng chính mẹ mình là người đã giúp Nguyệt Vy rời khỏi han.
Giờ này, Nguyệt Vy đang yên giấc bên Hà Thu trên chiếc giường ấm áp trong ngôi biệt thự sang trọng cách thành phố A gần 50 câu số. Hoàng Kim Ánh đã mua căn biệt thự này với mục đích an dưỡng tuổi già, sống những ngày tháng an ổn yên bình ở một nơi cách xa thị thành, và sự xô bồ ồn ã của cuộc sống. Quan trọng là, Hoàng Phong, con trai của bà không hề biết.
Đêm khuya, Hoàng Kim Ảnh bồn chồn khó ngủ, bà xuống giường, đi ra khỏi, đi xuống cầu thang định uống chút nước.
Bồng nhiên bà nhìn thấy trên số pha, một bóng người đang ngồi. Không bật đèn chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại phát ra. Không nhìn rõ lắm nhưng bà cũng nhận ra đó là cậu nhóc Nhật Tân.
Vừa định hỏi sao giờ này chưa ngủ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại réo lên, trong không gian im lặng, thang âm càng thêm bén nhọn rõ ràng khiến bà giật nảy mình.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhật Tân quay người lại. “Cô?” Cậu gọi.
Hoàng Kim Ánh bật đèn, lại gần cậu nhóc, lúc này tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên. Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, không biết ai còn có việc gọi câu.
Hoàng Kim Ánh nhìn chăm chăm vào điện thoại Nhật Tân, bỗng nhiên thấy bất an.
Nhật Tân vừa định bắt máy thì Hoàng Kim Ảnh đột nhiên gạc tay, chiếc điện thoại rơi xuống sản. Bà ngay lập tức đập vào tường. "Bich..."
Điện thoại trượt xuống sàn, vỡ vụn. Nhật Tân ngây ngốc nhìn người phụ nữ trước mặt, cậu nhìn sững sờ như đang nhìn một người phụ nữ bị thần kinh.
Hoàng Kim Ánh thở mạng ra một hơi, liếc nhìn chiếc điện nát vụn trên sàn rồi lại nhìn Nhật Tân, không nhanh không chậm thốt ra một câu: "Là
Hoàng Phong gọi.
Hoàng Phong?
Nhật Tân thất kinh: "Là... là anh ta thật sao? Tại sao lại biết số con?" “Chỉ cần nó muốn. Bà nhàn nhạt trả lời: “Nói không chừng, bây giờ đến việc ba mẹ cậu là ai, ở đâu, nó đều biết rồi.
Khuôn mặt Nhật Tân không khỏi kinh ngạc, cậu lo lắng hỏi: "Có khi nào, anh ta đã biết chúng ta ở đây rồi không? Hoàng Kim Ảnh lắc đầu, bà trầm ngâm: "Nếu biết, nó đã không gọi làm gì? Mà bây giờ đã ở ngoài cửa rồi." Nhật Tân nghe vậy, mới thở phào ra một hơi. Cậu thật sự lo lắng. Hoàng Kim Ảnh về vai cậu: "Ngủ sớm đi. Ngày mai cô sẽ đến một chiếc điện thoại mới cho con. Còn nữa...
Ngừng một chút, bà thấp giọng nói thêm: "Không cần đợi đến ngày kia, ngay ngày mai sẽ lên đường luôn." Bởi vì nếu đợi đến ngày kia e rằng đêm dài lắm mộng. Kế hoạch lần này nếu không thành công hậu quả thật không dám nghĩ đến.
Đây cũng là điều khiến Nguyệt Vy lo lắng không ngủ được. Đêm nay ảnh trăng rất sáng, ánh trăng chiếu vào phòng ngủ trải những vệt dài trắng bóng trên sàn nhà hất lên gương mặt mềm mại của Nguyệt Vy, đôi mắt cô rưng rưng nước mất phản chiếu bóng trăng tròn vạnh.
Liệu rằng cô có rời khỏi đây được không? Thật sự có phải như dì Ảnh nói rồi cô sẽ có cuộc sống mới, tươi sáng hơn, vui vẻ hơn... sẽ không còn Hoàng Phong nào nữa, sẽ không có ai khiến cô lo lắng sợ hãi nữa. “Ngủ đi con.” Giọng mẹ cô nhẹ nhàng vang lên như dòng suối mát lướt qua lồng ngực. Nghe thấy tiếng nói của mẹ, lòng cô an ổn hơn một chút. Cô vùi mặt vào lòng mẹ, nức nở thôi: "Mẹ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đúng không mẹ?”
Hà Thu vô vô sau lưng cô, nén lại chua xót trong lòng, bà nhỏ nhẹ nói: "Đúng rồi con gái, đừng lo lắng gì nữa con yêu. Rồi ngày mai, mọi thứ sẽ ổn thôi. Rồi con sẽ hạnh phúc thôi."
Đã lâu lắm rồi... hắn mới đụng tới. Bởi vì có một người đã từng nói: “Em không thích con trai hút thuốc.
Ö.
Hồi đó, dẫn cô đi đâu chơi, cứ hễ thấy con trai, đàn ông hút thuốc, cô đều chun mũi kêu khó chịu. Năm đó cô và hân ở chung một căn hộ, cô nhóc chỉ mới tròn 13 tuổi mà đã có nồi kì thị căm ghét cực độ với thuốc lá.
Hàn vì cô mà không đụng tới một điều thuốc. Đến khi sang Mỹ du học, trải qua những ngày tháng cô đơn ở đó, mệt mỏi trong nỗi nhớ Nguyệt Vy kéo dài vô tận... hắn đã hút rất nhiều thuốc. Nhưng cai dần khi trở về nước.
Không đụng vào thuốc lá. Đơn giản là vì cô không thích Cô không thích thuốc lá... Và bây giờ, cô cũng không thích hán. Mà không, chính xác là không còn thích hắn, không còn yêu hãn. Lần đầu tiên trong đời hắn thấm thía cảm giác hụt hằng tuyệt vọng là thế nào? Cô nói không còn yêu? Không còn yêu... Nghĩa là đã từng nhưng bây giờ không yêu nữa.
Đau!
Một từ thôi nhưng không đếm xuể những vết nứt trong lòng hắn.
Hãn cảm thấy trái tim như ai xẻ làm đội tan nát từng mảnh.
Điều thuốc đã sắp chạm đến đầu ngón tay. Tro tàn rớt xuống, những hạt than hồng theo gió bay đi. Hắn thở mạnh ra một hơi, quăng điều thuốc dở dang vào thùng rác gần đó Hắn không biết mình đã hút bao nhiêu rồi, nhưng gỏi thuốc vừa mua chỉ còn lại một nửa.
Hẳn đã rất lâu. Nên trở về thôi. Giờ này, Nguyệt Vy cũng đã ngủ thôi. Cô ngủ rất hay đá chăng ra ngoài, vừa nãy hàn đi còn chưa đóng cửa sổ, điều hòa cũng chưa bật lên.
Nén lại lo lắng trong lòng, Hoàng Phong rảo bước xuống cầu thang. Nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ. Không nghĩ rằng đã đi lâu như thế. Nhưng hắn biết, nếu lúc đó, hắn không đi, không ở đây lâu như thế... hàn sợ bản thân mình sẽ lại mất khống chế mà thương tổn cô.
Vừa hút thuốc xong, Hoàng Phong định rằng vào phòng sẽ tầm qua một lần rồi mới lên giường ngủ, hân sợ CÔ khó chịu. Nguyệt Vy của hãn cực kì mẫn cảm với mùi thuốc.
Trong đầu hắn còn nghĩ về đến phòng nếu cô còn thức sẽ nói chuyện với cô, sẽ xin lỗi cô một lần nữa, thậm chỉ chỉ cần cô đồng ý tha thứ, chuyện gì cũng có thể làm, cho dù bắt hàn quỳ xuống cũng được. Nhưng tất cả những dự định, mong chờ của hắn đều không thể nào thực hiện được. Chiếc giường trống trơn, chăn giường nhăn nhúm, trên chiếc gối còn vương lại vài sợi tóc mỏng manh của cô.
Nhưng Nguyệt Vy lại không thấy đâu. Căn phòng trống trơn, toa lét, phòng tắm đều không một bóng người. Phút giây đó, hắn có cảm giác như có một cây búa lớn nên thắng vào sống lưng khiến hắn chết điếng người, thân thể cứng đờ, hô hấp ngưng trọng.
Nguyệt Vy... chẳng lẽ đã bỏ trốn. Hãn siết chặt tay thành quyền, sương cốt phát ra tiếng răng rác đáng sợ. Khuôn mặt Hoàng Phong bao phủ một tầng khí u ám, đôi mắt lạnh đến cực điểm
Nửa giờ sau đó, bệnh viện thành phố A chim trong cảnh náo loạn. Hơn năm người đàn ông cao to lực lưỡng, vest đen, kính đen, mặt lạnh như tiền tiến hành kiểm tra ra soát mọi ngóc ngách của bệnh viện. Họ lục soát khắp nơi để tìm ra một cô gái. “Trần Nguyệt Vy bệnh nhân giường số ba mốt phòng VIP 2 bị mất tích.”
Dù đã nửa đêm, việc tìm người ảnh hưởng đến rất nhiều người, nhưng không ai dám can ngăn, ngay cả giám đốc bệnh viện cũng không thể ngăn cản, hay nói đúng hơn là không thể ngăn cản. Tổng giám đốc tập đoàn YG tìm người ai dám cản. Không một ai.
Một mặt cho người tìm kiếm ở bệnh viện, một mặt phải thêm người lái xe trên các tuyến đường, lùng sục các nhà nghỉ, khách sạn, nhà trọ. Hoàng Phong không tin không tìm ra Nguyệt Vy. Cô không mang điện thoại trên người, không mang tiền, vậy có thể chạy bao xa?
Khoan đã
Rất có thể tên Nhật Tân kia đã giúp cô? Lồng ngực Hoàng Phong phập phồng liên tục.
Cho dù như thế, hàn không tin
Nguyệt Vy có thể trốn khỏi hắn. Trừ khi... trừ khi có thật sự rời khỏi thành phố này. Nghĩ đến đấy, đôi mắt chim ưng lại lóe lên tia dữ tợn.
Nguyêt Vy...
Đừng để anh bắt được em? Hoàng Phong có nằm mơ cũng không ngờ được rằng chính mẹ mình là người đã giúp Nguyệt Vy rời khỏi han.
Giờ này, Nguyệt Vy đang yên giấc bên Hà Thu trên chiếc giường ấm áp trong ngôi biệt thự sang trọng cách thành phố A gần 50 câu số. Hoàng Kim Ánh đã mua căn biệt thự này với mục đích an dưỡng tuổi già, sống những ngày tháng an ổn yên bình ở một nơi cách xa thị thành, và sự xô bồ ồn ã của cuộc sống. Quan trọng là, Hoàng Phong, con trai của bà không hề biết.
Đêm khuya, Hoàng Kim Ảnh bồn chồn khó ngủ, bà xuống giường, đi ra khỏi, đi xuống cầu thang định uống chút nước.
Bồng nhiên bà nhìn thấy trên số pha, một bóng người đang ngồi. Không bật đèn chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại phát ra. Không nhìn rõ lắm nhưng bà cũng nhận ra đó là cậu nhóc Nhật Tân.
Vừa định hỏi sao giờ này chưa ngủ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại réo lên, trong không gian im lặng, thang âm càng thêm bén nhọn rõ ràng khiến bà giật nảy mình.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhật Tân quay người lại. “Cô?” Cậu gọi.
Hoàng Kim Ánh bật đèn, lại gần cậu nhóc, lúc này tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên. Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, không biết ai còn có việc gọi câu.
Hoàng Kim Ánh nhìn chăm chăm vào điện thoại Nhật Tân, bỗng nhiên thấy bất an.
Nhật Tân vừa định bắt máy thì Hoàng Kim Ảnh đột nhiên gạc tay, chiếc điện thoại rơi xuống sản. Bà ngay lập tức đập vào tường. "Bich..."
Điện thoại trượt xuống sàn, vỡ vụn. Nhật Tân ngây ngốc nhìn người phụ nữ trước mặt, cậu nhìn sững sờ như đang nhìn một người phụ nữ bị thần kinh.
Hoàng Kim Ánh thở mạng ra một hơi, liếc nhìn chiếc điện nát vụn trên sàn rồi lại nhìn Nhật Tân, không nhanh không chậm thốt ra một câu: "Là
Hoàng Phong gọi.
Hoàng Phong?
Nhật Tân thất kinh: "Là... là anh ta thật sao? Tại sao lại biết số con?" “Chỉ cần nó muốn. Bà nhàn nhạt trả lời: “Nói không chừng, bây giờ đến việc ba mẹ cậu là ai, ở đâu, nó đều biết rồi.
Khuôn mặt Nhật Tân không khỏi kinh ngạc, cậu lo lắng hỏi: "Có khi nào, anh ta đã biết chúng ta ở đây rồi không? Hoàng Kim Ảnh lắc đầu, bà trầm ngâm: "Nếu biết, nó đã không gọi làm gì? Mà bây giờ đã ở ngoài cửa rồi." Nhật Tân nghe vậy, mới thở phào ra một hơi. Cậu thật sự lo lắng. Hoàng Kim Ảnh về vai cậu: "Ngủ sớm đi. Ngày mai cô sẽ đến một chiếc điện thoại mới cho con. Còn nữa...
Ngừng một chút, bà thấp giọng nói thêm: "Không cần đợi đến ngày kia, ngay ngày mai sẽ lên đường luôn." Bởi vì nếu đợi đến ngày kia e rằng đêm dài lắm mộng. Kế hoạch lần này nếu không thành công hậu quả thật không dám nghĩ đến.
Đây cũng là điều khiến Nguyệt Vy lo lắng không ngủ được. Đêm nay ảnh trăng rất sáng, ánh trăng chiếu vào phòng ngủ trải những vệt dài trắng bóng trên sàn nhà hất lên gương mặt mềm mại của Nguyệt Vy, đôi mắt cô rưng rưng nước mất phản chiếu bóng trăng tròn vạnh.
Liệu rằng cô có rời khỏi đây được không? Thật sự có phải như dì Ảnh nói rồi cô sẽ có cuộc sống mới, tươi sáng hơn, vui vẻ hơn... sẽ không còn Hoàng Phong nào nữa, sẽ không có ai khiến cô lo lắng sợ hãi nữa. “Ngủ đi con.” Giọng mẹ cô nhẹ nhàng vang lên như dòng suối mát lướt qua lồng ngực. Nghe thấy tiếng nói của mẹ, lòng cô an ổn hơn một chút. Cô vùi mặt vào lòng mẹ, nức nở thôi: "Mẹ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đúng không mẹ?”
Hà Thu vô vô sau lưng cô, nén lại chua xót trong lòng, bà nhỏ nhẹ nói: "Đúng rồi con gái, đừng lo lắng gì nữa con yêu. Rồi ngày mai, mọi thứ sẽ ổn thôi. Rồi con sẽ hạnh phúc thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.