Chương 143: Sợ hãi
ROSE
17/10/2021
Tối đến, sau khi đút cơm cho cô xong. Hoàng Phong mới đi tầm. Phòng bệnh cao cấp, đầy đủ tiện nghi như ở nhà. Ngoại trừ bếp ăn ra cái gì ở đây
cũng có.
Mấy ngày hôm nay, Hoàng Phong cử luôn ở đây mà không về nhà. Công việc ở công ty cũng điều hành qua máy tính, vì vậy cũng không đến công ty.
Anh túc trực bên có 24 trên 24, di Ảnh và Nhật Tân cũng không thấy đâu.
Nguyệt Vy muốn gọi cho họ, nhưng không lại không có điện thoại. Cô cần môi, sợ sệt nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng kín, rồi lại nhìn chiếc điện thoại ở trên bàn cách giường không xa.
Tiếng nước chảy vẫn truyền đến đều đặn. Nguyệt Vy lấy hết can đảm bước xuống giường, chân trần dần xuống sàn nhà, cảm giác lạnh bằng nhanh chóng truyền đến
Nhịp tim thình thịch liên hồi dưới lồng ngực. Cô bước nhanh đến bàn, không thể ra ngoài, nên chỉ có thể ngồi xuống sô pha. Cô cầm điện thoại lên, màn hình phát sáng, hình ảnh một cô gái đang ngủ đập ngay vào mắt khiến Nguyệt Vy sững người. Bức ảnh hình như được chụp vào buổi sáng, ảnh nắng nhàn nhạt hắt lên gương mặt trắng nõn, nhảy nhót trên hàng mi cong cong. Bờ môi anh đào mím chặt, hồng hào như cánh hoa, hiền hòa xinh đẹp như một công chúa đang ngủ. Thần sắc phóng khoảng tự nhiên, yên bình như đang mơ một giấc mơ đẹp. Cô gái đó chính là Nguyệt Vy. Lâu nay không đụng vào điện thoại của anh, không nghĩ rằng anh lại đặt ảnh cô làm hình nền. Tưởng tượng đến việc mỗi lần anh mở điện thoại lên đều nhìn thấy khuôn mặt của cô đang ngủ, trong lòng lại không tránh được cảm giác xấu hổ
Nguyệt Vy thôi suy nghĩ lung tung nữa, cô lập tức trượt màn hình, nhập mật khẩu là ngày sinh của cô, đúng như dự đoán, mật khẩu hoàn toàn chính xác.
Màn hình chính cũng là hình ảnh của cô. Nhưng bức ảnh này có đang nép vào lòng anh, hai tay vòng qua hông ôm chặt, Hoàng Phong cũng ôm cô vào lòng, ánh mặt nhìn cô bạt ngàn vô tận những dịu dàng yêu thương. Ánh mắt đó khiến cô cảm thấy vừa xao động vừa nghẹn ngào. Bức hình này chụp khi cô và anh đến công viên Paradise, là bức hình đã được người ở đó chọn làm poster cho trò chơi tàu lượn. Mới đó đã gần 4 tháng trôi qua, thời gian không dài nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Có lẽ vì quá thất thần, mãi chìm trong nỗi suy tư nên Nguyệt Vy không hề hay biết rằng cửa phòng tắm lúc này đã mở ra từ lúc nào. Đến khi cả cơ thể lọt thỏm vào vòng ôm của ai đó, những cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống gáy, cô mới hoàng hồn, hoảng hốt đánh rơi điện thoại. Nhưng rất nhanh một bàn tay đã bắp lấy, điện thoại màu đen nằm gọn trong những ngón tay thon dài của Hoảng Phong. Anh đặt lên bàn. "Cạch."
Chỉ một thanh âm rất khẽ nhưng lại làm Nguyệt Vy sợ đến phát run Đôi tay Hoàng Phong như gọng kim tóm lấy eo cô, Nguyệt Vy cứng đờ người, không dám nhúc nhích, nhưng sắc mặt đã tải xanh. Môi Hoàng Phong dán sát bên tại cô, còn khẽ cần nhẹ "Á.” Cô rụt người lại, hai vai co chặt tựa như đang chịu một cực hình kinh khủng nào đó. Cô giãy dụa muốn trốn tránh nhưng Hoàng Phong giữ chặt eo cô. Tiếp đó chẳng mất nhiều sức lực đã nhắc eo cô ẩm lên đùi mình.
Anh vừa tầm xong, mùi bạc hà trên người phảng phất nhẹ nhàng. Hơi thở mập mờ ái muội vương vấn bên tai, cô càng né tránh, anh càng cấm tới. Cuối cùng ngậm cả vành tai cô, khẽ cần... "Đừng... đừng... Phong... Thanh âm yếu ớt mang theo sự nức nở. Hoàng Phong cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cô, anh kề sát bên má cô, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Định gọi cho ai?"
Nguyệt Vy dù rất sợ hãi nhưng cũng không hồ đồ đến mức nói thật với anh. "Em... em... em gọi cho mẹ." Cô ấp ủng, khuôn mặt nghiêng hẳn đi tráng né đôi môi của Hoàng Phong. “Thật không?" Hoàng Phong lại lấn tới, anh nheo mắt, chăm chú nhìn nửa gương mặt chìm trong sợ hãi của
Nguyệt Vy.
Cô cúi đầu, còn chưa kịp trả lời thì Hoàng Phong bất ngờ đẩy cả người cô xuống sô pha.
Nguyệt Vy giật nảy mình, cô chống tay lên ngực anh, đôi mắt ngập nước tràn đầy sự ủy khuất khiến Hoàng Phong vừa thương vừa giận: "Em khóc cái gì?
Cô căn môi, nước mat đảo quanh một vòng trong hốc mắt Viền mắt đỏ hồng như thỏ co ng vẻ điểm đạm yếu ớt này càng khiến người nào đó muốn khi dễ hơn. “Trả lời? Em muốn gọi cho ai?" Anh gặng hỏi, ý tử không cho phép cự tuyệt. Cô gái này, tưởng lừa được anh sao. Gọi cho mẹ, gọi cho mẹ nhưng anh vừa hỏi ba câu đã sợ hãi đến xanh mặt như thế
Nguyệt Vy vẫn im lặng, miệng nhỏ hé mở không ngừng hút khi, hai bàn tay nhỏ bé đẩy trên ngực anh, bộ dạng rõ ràng muốn kháng cự nhưng không dám. Hoàng Phong nheo mắt nhìn cô, ảnh mặt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Em muốn gọi cho ai? Mẹ tôi? Hay tên
Nhật Tân đó?"
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Nguyệt
Vy càng thêm tái. Cô biết rất khó ưa mặt người đàn ông này, trước mặt anh cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong.
Anh nhìn cô nghiền ngam, đáy mắt âm u như mưa rền sấm dữ: "Em cảm rồi à?"
Nguyệt Vy khế cựa quậy nhận ra Hoàng Phong sắp nổi giận, cô bèn nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn biết họ đang ở đâu? Mấy... mấy hôm nay, không thấy họ đến đây, em lo lắng.
Đôi mắt Nguyệt Vy trong veo như hồi nước, cô nói nhưng không dám nhìn anh, né tránh ánh nhìn nghiền ngẫm xét đoán của anh. Làn da có rất trắng, ở khoảng cách này anh có thể nhìn rõ mạch máu dưới da cô.
Nguyệt Vy nằm dưới thân anh, thoi thóp theo từng nhịp thở. Cô yếu ớt như đóa hoa trước gió, mềm mại như dài lụa, ngay cả tiếng nói cũng nhỏ bé đến đáng thương, gương mặt tràn đầy sợ hãi
Nguyệt Vy không hề biết rằng, bộ dạng bất mãn yếu đuối này của cô càng khiến dục niệm trong Hoàng Phong tăng cao. Anh rất muốn cứ như thế này ép cô trên sô pha, hung hăng chiếm đoạt, khi dễ cô một phen đến nước mắt lưng tròng mới thôi. Nghĩ đến đây, nơi nào đó lại bắt đầu bằng bừng ngóc đầu dậy. Ánh mắt nhìn cô gái trong lòng càng ngày càng nóng, càng ngày càng mê loạn.
Nguyệt Vy dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi bất thường của anh, bởi vì có cảm giác được bên dưới của Hoàng Phong cương cứng một cách khác thường.
Cô cả kinh, cả người thoáng chốc run rẩy, liều mạng đẩy anh ra, sợ hãi gọi tên anh: "Phong... Tiếng gọi chất chứa ấm ức nức nở xuyên thắng vào màng nhĩ Hoàng Phong. Điên cuồng trong mắt càng không giữ được, không chút che dấu hiện rõ trong con người đen tối,
Một khắc sau đó, Hoàng Phong lập tức phủ kín môi cô. Nguyệt Vy cả kinh trợn tròn mắt. Cô phản ứng nhanh như chớp lập tức cắn chặt răng, nhưng chiều này chẳng hề có tỉ tác dụng nào, anh bóp cắm cô, Nguyệt Vy đau đến há miệng.
Ngay sau đó lưỡi của anh tiến thắng, tựa như con quỷ nhỏ nghịch ngợm không ngừng cảm dỗ Nguyệt Vy. Anh hôn rất cuồng dã, hệt dã thủ bị bỏ đói lấy ngày, đói khát hôn cô, hôn thế nào cũng không đủ. Ban đầu Nguyệt Vy còn ra sức giãy dụa nhưng càng về sau sức lực càng lúc càng yếu ớt. Tiếng nức nở cũng bị anh nuốt chửng không thương tiếc. Anh giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu, không cho phản kháng. Nguyệt Vy càng thêm sợ hãi, cô điên cuồng lắc đầu tránh né nhưng cổ thế nào cũng không được. Nụ hôn hung hãn này khiến Nguyệt Vy nhớ đến đêm kinh hoàng đó, nước mắt tuôn rơi như mưa. Cô như con búp bê vải mặc sức anh muốn làm gì thì làm. Cả người run rẩy kịch liệt. Hoàng Phong dường như nhận ra điều gì đó khác thường, anh ngừng lại một giây nhìn cô. Nhưng Nguyệt Vy còn chưa kịp mừng thì một trận mưa hôn nữa lại rơi xuống.
Anh hôn khắp mặt cô, lên trán, lên mũi, lên má, lên mi mắt cô, những cái hôn đầy nâng niu trấn quý, yêu thương lau đi những mặn chất nghẹn ngào trên mặt cô.
Đôi môi vừa được giải thoát, Nguyệt Vy điên cuồng hít lấy hít để, đôi mắt ngập nước nhìn anh không giấu được sự sợ hải. Cổ tay được anh buông lỏng.
Động tác anh cũng không còn hung bạo như trước, Nguyệt Vy lập tức bật dậy, nhanh chóng đẩy anh ra, chỉ là còn chưa kịp bước xuống thì cánh tay của Hoàng Phong đã mạnh mẽ tóm lấy eo cô ôm chặt vào lòng. "A.” Cô hét lên, giãy nãy điên cuồng, sợ hãi khóc thành tiếng: "Em không muốn. Em không muốn. Không muốn. Huhu... Buông ra. Buông ra."
Mấy ngày hôm nay, Hoàng Phong cử luôn ở đây mà không về nhà. Công việc ở công ty cũng điều hành qua máy tính, vì vậy cũng không đến công ty.
Anh túc trực bên có 24 trên 24, di Ảnh và Nhật Tân cũng không thấy đâu.
Nguyệt Vy muốn gọi cho họ, nhưng không lại không có điện thoại. Cô cần môi, sợ sệt nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng kín, rồi lại nhìn chiếc điện thoại ở trên bàn cách giường không xa.
Tiếng nước chảy vẫn truyền đến đều đặn. Nguyệt Vy lấy hết can đảm bước xuống giường, chân trần dần xuống sàn nhà, cảm giác lạnh bằng nhanh chóng truyền đến
Nhịp tim thình thịch liên hồi dưới lồng ngực. Cô bước nhanh đến bàn, không thể ra ngoài, nên chỉ có thể ngồi xuống sô pha. Cô cầm điện thoại lên, màn hình phát sáng, hình ảnh một cô gái đang ngủ đập ngay vào mắt khiến Nguyệt Vy sững người. Bức ảnh hình như được chụp vào buổi sáng, ảnh nắng nhàn nhạt hắt lên gương mặt trắng nõn, nhảy nhót trên hàng mi cong cong. Bờ môi anh đào mím chặt, hồng hào như cánh hoa, hiền hòa xinh đẹp như một công chúa đang ngủ. Thần sắc phóng khoảng tự nhiên, yên bình như đang mơ một giấc mơ đẹp. Cô gái đó chính là Nguyệt Vy. Lâu nay không đụng vào điện thoại của anh, không nghĩ rằng anh lại đặt ảnh cô làm hình nền. Tưởng tượng đến việc mỗi lần anh mở điện thoại lên đều nhìn thấy khuôn mặt của cô đang ngủ, trong lòng lại không tránh được cảm giác xấu hổ
Nguyệt Vy thôi suy nghĩ lung tung nữa, cô lập tức trượt màn hình, nhập mật khẩu là ngày sinh của cô, đúng như dự đoán, mật khẩu hoàn toàn chính xác.
Màn hình chính cũng là hình ảnh của cô. Nhưng bức ảnh này có đang nép vào lòng anh, hai tay vòng qua hông ôm chặt, Hoàng Phong cũng ôm cô vào lòng, ánh mặt nhìn cô bạt ngàn vô tận những dịu dàng yêu thương. Ánh mắt đó khiến cô cảm thấy vừa xao động vừa nghẹn ngào. Bức hình này chụp khi cô và anh đến công viên Paradise, là bức hình đã được người ở đó chọn làm poster cho trò chơi tàu lượn. Mới đó đã gần 4 tháng trôi qua, thời gian không dài nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Có lẽ vì quá thất thần, mãi chìm trong nỗi suy tư nên Nguyệt Vy không hề hay biết rằng cửa phòng tắm lúc này đã mở ra từ lúc nào. Đến khi cả cơ thể lọt thỏm vào vòng ôm của ai đó, những cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống gáy, cô mới hoàng hồn, hoảng hốt đánh rơi điện thoại. Nhưng rất nhanh một bàn tay đã bắp lấy, điện thoại màu đen nằm gọn trong những ngón tay thon dài của Hoảng Phong. Anh đặt lên bàn. "Cạch."
Chỉ một thanh âm rất khẽ nhưng lại làm Nguyệt Vy sợ đến phát run Đôi tay Hoàng Phong như gọng kim tóm lấy eo cô, Nguyệt Vy cứng đờ người, không dám nhúc nhích, nhưng sắc mặt đã tải xanh. Môi Hoàng Phong dán sát bên tại cô, còn khẽ cần nhẹ "Á.” Cô rụt người lại, hai vai co chặt tựa như đang chịu một cực hình kinh khủng nào đó. Cô giãy dụa muốn trốn tránh nhưng Hoàng Phong giữ chặt eo cô. Tiếp đó chẳng mất nhiều sức lực đã nhắc eo cô ẩm lên đùi mình.
Anh vừa tầm xong, mùi bạc hà trên người phảng phất nhẹ nhàng. Hơi thở mập mờ ái muội vương vấn bên tai, cô càng né tránh, anh càng cấm tới. Cuối cùng ngậm cả vành tai cô, khẽ cần... "Đừng... đừng... Phong... Thanh âm yếu ớt mang theo sự nức nở. Hoàng Phong cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cô, anh kề sát bên má cô, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Định gọi cho ai?"
Nguyệt Vy dù rất sợ hãi nhưng cũng không hồ đồ đến mức nói thật với anh. "Em... em... em gọi cho mẹ." Cô ấp ủng, khuôn mặt nghiêng hẳn đi tráng né đôi môi của Hoàng Phong. “Thật không?" Hoàng Phong lại lấn tới, anh nheo mắt, chăm chú nhìn nửa gương mặt chìm trong sợ hãi của
Nguyệt Vy.
Cô cúi đầu, còn chưa kịp trả lời thì Hoàng Phong bất ngờ đẩy cả người cô xuống sô pha.
Nguyệt Vy giật nảy mình, cô chống tay lên ngực anh, đôi mắt ngập nước tràn đầy sự ủy khuất khiến Hoàng Phong vừa thương vừa giận: "Em khóc cái gì?
Cô căn môi, nước mat đảo quanh một vòng trong hốc mắt Viền mắt đỏ hồng như thỏ co ng vẻ điểm đạm yếu ớt này càng khiến người nào đó muốn khi dễ hơn. “Trả lời? Em muốn gọi cho ai?" Anh gặng hỏi, ý tử không cho phép cự tuyệt. Cô gái này, tưởng lừa được anh sao. Gọi cho mẹ, gọi cho mẹ nhưng anh vừa hỏi ba câu đã sợ hãi đến xanh mặt như thế
Nguyệt Vy vẫn im lặng, miệng nhỏ hé mở không ngừng hút khi, hai bàn tay nhỏ bé đẩy trên ngực anh, bộ dạng rõ ràng muốn kháng cự nhưng không dám. Hoàng Phong nheo mắt nhìn cô, ảnh mặt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Em muốn gọi cho ai? Mẹ tôi? Hay tên
Nhật Tân đó?"
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Nguyệt
Vy càng thêm tái. Cô biết rất khó ưa mặt người đàn ông này, trước mặt anh cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong.
Anh nhìn cô nghiền ngam, đáy mắt âm u như mưa rền sấm dữ: "Em cảm rồi à?"
Nguyệt Vy khế cựa quậy nhận ra Hoàng Phong sắp nổi giận, cô bèn nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn biết họ đang ở đâu? Mấy... mấy hôm nay, không thấy họ đến đây, em lo lắng.
Đôi mắt Nguyệt Vy trong veo như hồi nước, cô nói nhưng không dám nhìn anh, né tránh ánh nhìn nghiền ngẫm xét đoán của anh. Làn da có rất trắng, ở khoảng cách này anh có thể nhìn rõ mạch máu dưới da cô.
Nguyệt Vy nằm dưới thân anh, thoi thóp theo từng nhịp thở. Cô yếu ớt như đóa hoa trước gió, mềm mại như dài lụa, ngay cả tiếng nói cũng nhỏ bé đến đáng thương, gương mặt tràn đầy sợ hãi
Nguyệt Vy không hề biết rằng, bộ dạng bất mãn yếu đuối này của cô càng khiến dục niệm trong Hoàng Phong tăng cao. Anh rất muốn cứ như thế này ép cô trên sô pha, hung hăng chiếm đoạt, khi dễ cô một phen đến nước mắt lưng tròng mới thôi. Nghĩ đến đây, nơi nào đó lại bắt đầu bằng bừng ngóc đầu dậy. Ánh mắt nhìn cô gái trong lòng càng ngày càng nóng, càng ngày càng mê loạn.
Nguyệt Vy dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi bất thường của anh, bởi vì có cảm giác được bên dưới của Hoàng Phong cương cứng một cách khác thường.
Cô cả kinh, cả người thoáng chốc run rẩy, liều mạng đẩy anh ra, sợ hãi gọi tên anh: "Phong... Tiếng gọi chất chứa ấm ức nức nở xuyên thắng vào màng nhĩ Hoàng Phong. Điên cuồng trong mắt càng không giữ được, không chút che dấu hiện rõ trong con người đen tối,
Một khắc sau đó, Hoàng Phong lập tức phủ kín môi cô. Nguyệt Vy cả kinh trợn tròn mắt. Cô phản ứng nhanh như chớp lập tức cắn chặt răng, nhưng chiều này chẳng hề có tỉ tác dụng nào, anh bóp cắm cô, Nguyệt Vy đau đến há miệng.
Ngay sau đó lưỡi của anh tiến thắng, tựa như con quỷ nhỏ nghịch ngợm không ngừng cảm dỗ Nguyệt Vy. Anh hôn rất cuồng dã, hệt dã thủ bị bỏ đói lấy ngày, đói khát hôn cô, hôn thế nào cũng không đủ. Ban đầu Nguyệt Vy còn ra sức giãy dụa nhưng càng về sau sức lực càng lúc càng yếu ớt. Tiếng nức nở cũng bị anh nuốt chửng không thương tiếc. Anh giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu, không cho phản kháng. Nguyệt Vy càng thêm sợ hãi, cô điên cuồng lắc đầu tránh né nhưng cổ thế nào cũng không được. Nụ hôn hung hãn này khiến Nguyệt Vy nhớ đến đêm kinh hoàng đó, nước mắt tuôn rơi như mưa. Cô như con búp bê vải mặc sức anh muốn làm gì thì làm. Cả người run rẩy kịch liệt. Hoàng Phong dường như nhận ra điều gì đó khác thường, anh ngừng lại một giây nhìn cô. Nhưng Nguyệt Vy còn chưa kịp mừng thì một trận mưa hôn nữa lại rơi xuống.
Anh hôn khắp mặt cô, lên trán, lên mũi, lên má, lên mi mắt cô, những cái hôn đầy nâng niu trấn quý, yêu thương lau đi những mặn chất nghẹn ngào trên mặt cô.
Đôi môi vừa được giải thoát, Nguyệt Vy điên cuồng hít lấy hít để, đôi mắt ngập nước nhìn anh không giấu được sự sợ hải. Cổ tay được anh buông lỏng.
Động tác anh cũng không còn hung bạo như trước, Nguyệt Vy lập tức bật dậy, nhanh chóng đẩy anh ra, chỉ là còn chưa kịp bước xuống thì cánh tay của Hoàng Phong đã mạnh mẽ tóm lấy eo cô ôm chặt vào lòng. "A.” Cô hét lên, giãy nãy điên cuồng, sợ hãi khóc thành tiếng: "Em không muốn. Em không muốn. Không muốn. Huhu... Buông ra. Buông ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.