Cậu Chủ Lưu Manh Và Osin Quái Quỷ
Chương 19: Chị em tốt
Yulnasu
27/09/2017
Ngọc Lan quay người lại nhìn Quỳnh Trâm, vừa hay cô chưa kịp thu lại
gương mặt quỷ của mình nên đã bị Ngọc Lan nhìn thấy. Cô ấy lặng lặng
quan sát Quỳnh Trâm. Ánh mắt một hồi sáng nên như nhìn ra điều gì đó.
- Cô chọc tới bọn họ à?- Ngọc Lan hỏi.
- Họ rất đáng sợ, em nào dám.- Quỳnh Trâm nhỏ giọng đáp, đầu cúi gằm xuống nghịch mấy đầu ngón tay.
- Vậy sao cô lại bị bọn họ đuổi bắt?- Ngọc Lan truy hỏi tiếp.
- Chính là....!!!- Cô cũng không biết giải thích sao nha. Chẳng lẽ lại nói là do cô vô tình phá tan chuyện tốt của cô ta, khiến cô ta không thể hôn môi Khải Minh. Aiiizzz. Chuyện này sao lại tìm cô trả thù chứ, tất cả là do con sâu dóm trên cây và do bọn họ trọn chỗ không thích hợp thôi, cô là người vô tội nha.
Ngọc Lan còn chờ đợi câu trả lời của cô gái trước mắt nhưng lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía xa vọng tới đây.
- Chị Ngọc Lan, chị đang ở đâu?
- Chị ở bên này!- Ngọc Lan nên tiếng.
Từ xa, một cô gái thân hình đầy đặn không được coi là quá béo, đôi mắt tròn tròn ngập nước, đôi môi hồng nhuận khẽ cắn, cô gái tiến tới gần. Quỳnh Trâm tự tin về trình độ giả ngây thơ của mình nhưng xem cô gái này xong thì tong lòng cô bật thốt lên thừa nhận: Cô gái này quá mức ngây thơ, rất dễ đánh lứa nha.
( Yul: Mấy soái tỷ của em xuất hiện rồi *bắn pháo tung hoa*)
- Không thấy chị, Anh Thi rất lo lắng nha.
Ôi ôi cái chất giọng trẻ con này nghe thật choáng váng hại người ta muốn yêu thương không rứt. Trần Anh Thi- một cô gái luôn dễ thương và ngây thơ như vậy đó.
- Được rồi, chị không phải đang ở đây sao? Không cần lo nữa.- Ngọc Anh vỗ vai trấn an cô em gái bé bỏng.
Anh thi gật gật đầu cười tươi nộ núm đồng tiền trên má. Chợt cô phát hiện phía sau chị Ngọc Lan còn có người đứng.
- Cô ấy là ai vậy?- Anh Thi hỏi chị, có chút gì đó quen thuộc lắm.
- Cô ấy vừa bị bọn người Thanh Trúc làm khó, chị giải thoát giúp nhưng cũng không biết cô gái này là ai?- Ngọc Lan quay lại nhìn Quỳng Trâm như muốn tìm hiểu câu trả lời.
- Em là Phạm Quỳnh Trâm, học sinh lớp A.- Cô cười thân thiện giới thiệu.
- A...em nhớ ra rồi. Đây là học sinh mới chuyển về lớp mình đó chị.- Anh Thi reo lên, chẳng trách cô thấy quen đến vậy.
Quỳnh Trâm cười khổ, thì ra trong lớp cũng có người để ý và nhớ tới sự tồn tại của cô. Cô gái tên Anh Thi kia làm cô tăng thêm vài phần yêu quý.
Ngọc Lan cũng nhớ ra cô gái trước mặt rồi, vẻ mặt đồng tình với Anh Thi.
- Quỳnh Trâm tớ bảo nhé! Lần sau cậu có đi đâu thì nên đi cùng bạn cậu. Nhỡ gặp chuyện gì rắc rối còn có người giúp đỡ mình.- Anh Thi thật lòng khuyên bảo. Giống như cô vậy luôn có chị Ngọc Lan đi cùng.
Lời khuyên của Anh Thi chạm xâu vào lòng Quỳnh Trâm. Chỉ có điều...
- Tớ không có bạn.- Quỳnh Trâm cúi thấp đầu xuống. Sự thật là cô không có lấy một người bạn ở đây, chỉ có một cậu chủ lưu manh mà thôi. Cô tránh anh ta còn không kịp nói gì đến việc đi cùng đây. Cầu anh ta không mang rắc rối đến cho cô là đuoejc rồi.
Anh Thi hồn nhiên lại rất thương người, cô tiến lại gần nắm tay Quỳnh Trâm.
- Không sao. Cậu không có bạn thì Anh Thi sẽ làm bạn của cậu. Chị Ngọc Lan cũng sẽ là chị của cậu, chúng ta là chị em tốt, sau này cậu không cần sợ bị người ta bắt nạt nữa.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình, Quỳnh Trâm ngước lên nhìn Anh Thi giọng nghẹn lại.
- Thật không?
- Đương nhiên là thật rồi.- Anh Thi gật đầu một cái, nở nụ cười má núm dễ thương. Cô rất thích Quỳng Trâm nha, làm bạn tốt lắm.
Cảm xúc dâng trào trong lòng Quỳnh Trâm. Cô chở nhận ra bản thân mình cũng có những khát khao, có mong ước được người bạn tốt. Và cô gái trước mắt này dã hoàn thành mong ước của cô. Cô đã có những người bạn thật rồi?
- Chị Ngọc Lan thấy sao?- Anh Thi quay sang hỏi, dù sao cũng cần hỏi ý của chị chứ.
(Yul: Nói xong rồi mới hỏi
- Cô chọc tới bọn họ à?- Ngọc Lan hỏi.
- Họ rất đáng sợ, em nào dám.- Quỳnh Trâm nhỏ giọng đáp, đầu cúi gằm xuống nghịch mấy đầu ngón tay.
- Vậy sao cô lại bị bọn họ đuổi bắt?- Ngọc Lan truy hỏi tiếp.
- Chính là....!!!- Cô cũng không biết giải thích sao nha. Chẳng lẽ lại nói là do cô vô tình phá tan chuyện tốt của cô ta, khiến cô ta không thể hôn môi Khải Minh. Aiiizzz. Chuyện này sao lại tìm cô trả thù chứ, tất cả là do con sâu dóm trên cây và do bọn họ trọn chỗ không thích hợp thôi, cô là người vô tội nha.
Ngọc Lan còn chờ đợi câu trả lời của cô gái trước mắt nhưng lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía xa vọng tới đây.
- Chị Ngọc Lan, chị đang ở đâu?
- Chị ở bên này!- Ngọc Lan nên tiếng.
Từ xa, một cô gái thân hình đầy đặn không được coi là quá béo, đôi mắt tròn tròn ngập nước, đôi môi hồng nhuận khẽ cắn, cô gái tiến tới gần. Quỳnh Trâm tự tin về trình độ giả ngây thơ của mình nhưng xem cô gái này xong thì tong lòng cô bật thốt lên thừa nhận: Cô gái này quá mức ngây thơ, rất dễ đánh lứa nha.
( Yul: Mấy soái tỷ của em xuất hiện rồi *bắn pháo tung hoa*)
- Không thấy chị, Anh Thi rất lo lắng nha.
Ôi ôi cái chất giọng trẻ con này nghe thật choáng váng hại người ta muốn yêu thương không rứt. Trần Anh Thi- một cô gái luôn dễ thương và ngây thơ như vậy đó.
- Được rồi, chị không phải đang ở đây sao? Không cần lo nữa.- Ngọc Anh vỗ vai trấn an cô em gái bé bỏng.
Anh thi gật gật đầu cười tươi nộ núm đồng tiền trên má. Chợt cô phát hiện phía sau chị Ngọc Lan còn có người đứng.
- Cô ấy là ai vậy?- Anh Thi hỏi chị, có chút gì đó quen thuộc lắm.
- Cô ấy vừa bị bọn người Thanh Trúc làm khó, chị giải thoát giúp nhưng cũng không biết cô gái này là ai?- Ngọc Lan quay lại nhìn Quỳng Trâm như muốn tìm hiểu câu trả lời.
- Em là Phạm Quỳnh Trâm, học sinh lớp A.- Cô cười thân thiện giới thiệu.
- A...em nhớ ra rồi. Đây là học sinh mới chuyển về lớp mình đó chị.- Anh Thi reo lên, chẳng trách cô thấy quen đến vậy.
Quỳnh Trâm cười khổ, thì ra trong lớp cũng có người để ý và nhớ tới sự tồn tại của cô. Cô gái tên Anh Thi kia làm cô tăng thêm vài phần yêu quý.
Ngọc Lan cũng nhớ ra cô gái trước mặt rồi, vẻ mặt đồng tình với Anh Thi.
- Quỳnh Trâm tớ bảo nhé! Lần sau cậu có đi đâu thì nên đi cùng bạn cậu. Nhỡ gặp chuyện gì rắc rối còn có người giúp đỡ mình.- Anh Thi thật lòng khuyên bảo. Giống như cô vậy luôn có chị Ngọc Lan đi cùng.
Lời khuyên của Anh Thi chạm xâu vào lòng Quỳnh Trâm. Chỉ có điều...
- Tớ không có bạn.- Quỳnh Trâm cúi thấp đầu xuống. Sự thật là cô không có lấy một người bạn ở đây, chỉ có một cậu chủ lưu manh mà thôi. Cô tránh anh ta còn không kịp nói gì đến việc đi cùng đây. Cầu anh ta không mang rắc rối đến cho cô là đuoejc rồi.
Anh Thi hồn nhiên lại rất thương người, cô tiến lại gần nắm tay Quỳnh Trâm.
- Không sao. Cậu không có bạn thì Anh Thi sẽ làm bạn của cậu. Chị Ngọc Lan cũng sẽ là chị của cậu, chúng ta là chị em tốt, sau này cậu không cần sợ bị người ta bắt nạt nữa.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình, Quỳnh Trâm ngước lên nhìn Anh Thi giọng nghẹn lại.
- Thật không?
- Đương nhiên là thật rồi.- Anh Thi gật đầu một cái, nở nụ cười má núm dễ thương. Cô rất thích Quỳng Trâm nha, làm bạn tốt lắm.
Cảm xúc dâng trào trong lòng Quỳnh Trâm. Cô chở nhận ra bản thân mình cũng có những khát khao, có mong ước được người bạn tốt. Và cô gái trước mắt này dã hoàn thành mong ước của cô. Cô đã có những người bạn thật rồi?
- Chị Ngọc Lan thấy sao?- Anh Thi quay sang hỏi, dù sao cũng cần hỏi ý của chị chứ.
(Yul: Nói xong rồi mới hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.