Cậu Chủ Lưu Manh Và Osin Quái Quỷ
Chương 32: Cô thật ngốc!
Yulnasu
05/10/2017
Từng cơn mưa dài đã dừng lại, những giọt mưa còn đọng lại trên cành lá
ven đường. Ánh đèn ô tô chiếu thẳng vào cổng, Khải Minh ngồi trong xe
thẫn thờ nhìn thẳng phía trước. Căn nhà của anh, nơi quen thuộc, nơi anh làm bá chủ... Nhưng giờ anh lại không muốn bước chân vào đó, thậm trí
anh còn sợ hãi không dám bước vào nhà, không muốn đối diện với sự thật
anh vừa biết lúc tối. Chết tiệt thật,banh mong rằng mìng không biết
chuyện gì, thà rằng anh không nhớ gì đi. Có lẽ như thế anh sẽ bớt phiền
não, bớt suy nghĩ. Cô gái trong quá khứ! Lại chính là cô gái bên cạnh
anh được anh coi như mèo nhỏ mà trêu đùa. Sống cùng nhau lâu như vậy anh thừa nhận chính mình rất tin tưởng cô, khi nghe cô nói thích mình, anh còn có chút rung động và thích cô. Nhưng tại sao khi anh đặt niềm tin
và tin tưởng vào cô thì cô lại ném cho anh một cái thân thế bất ngờ đến
vậy. Cô sao lại là cô gái trong quá khứ mà anh căm ghét cơ chứ? Bây giờ
anh sẽ đối diện với cô như thế nào? Hai người có thể như ngày xưa?
Anh đi tới quán bar muốn uống rượu để quên đi tất cả nhưng mấy thằng bạn chết tiệt của anh lại ngăn không cho anh uống. Thật không ngờ có những lúc anh lại bế tắc đến như vậy.
~23h45 phút...
Khoảng thời gian không hề sớm nữa. Khải Minh quyết định xuống xe mở cổng đi vào. Đằng nào cũng phải đối diện, cứ mặc kệ đến đâu thì đến. Nhưng khi bước vào căn nhà, một khoảng trống vắng và im lặng đến lạ thường. Anh cảm thấy trong người mình giờ đây không phải là áp lực đè nén nữa mà đúng hơn chính là sự nôn nao và chút lo lắng.
- Su... Cô ở đâu?- Theo thói quen anh gọi, âm thanh vang khắp nhà rồi vọng lại rất rõ nhưng lại không có lời nà đáp trả lại anh.
Căn nhà vẫn giống như lúc anh rời đi. Mấy mũi phi tiêu lăn lóc trong góc, bức tranh anh phá hủy bị gió thổi lật đi lật lại, mà người con gái kia lại không thấy đâu. Anh bắt đầu nóng ruột, đó không phải là tác dụng của mấy ly rượu uống lúc tối mà là vì anh đang lo lắng cho cô. Nỗi thấp thỏm thường trực trong lòng, anh chạy tới phòng cô tìm nhưng không thấy, chạy lên tầng hai rồi chạy hết các phòng cô có thể ở nhưng kết quả vẫn là thất vọng. Cô có thể đi đâu và làm gì ở cái giờ này chứ?
Dường như Khải Minh đã quên hết tất cả nỗi giận dỗi với Quỳnh Trâm. Giờ đây anh chỉ biết lao đầu vào công cuộc tìm kiếm cô gái nhỏ. Anh mở máy ra gọi cho cô thì thấy điện thoại hiển thị mấy chục cuộc gọi từ cô. Lúc đó anh có biết nhưng không thèm nghe máy, sau khi vào quán bar thì anh bỏ điện thoại ở ngoài xe nên không hề nhận một cuộc gọi nào từ cô. Lướt nhanh tay trên màn hình điện thoại anh gọi lại cho cô. Âm thanh ngân dài bên kia điện thoại làm lồng ngực anh căng cứng lại. Mãi sau mới có tín hiệu trả lời.
"- Su! Cô ở đâu vậy?-" Anh vội vã hỏi.
"- Ai đấy?-" Giọng một người con trai vang lên.
Khải Minh trững lại, sao máy của cô lại là người con trai khác nghe?
"- Đưa máy cho Su, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."- Anh yêu cầu, cố đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng.
"- Anh là người thân của cô gái này sao? Tôi báo cho anh cô ấy hiện đang bị ngất ở đây, anh mau tới đây đưa cô ấy về đi."
Khải Minh nghe rõ cô bị ngất. Anh sợ hãi hỏi địa chỉ và rồi điên cuồng phóng xe đi. Anh sợ cô xảy ra chuyện, anh sợ cô rời đi. Thì ra trong lòng anh cũng có thật nhiều nỗi sợ mà đến bây giờ, trong tình huống này anh mới nhận ra mình có tình cảm với cô ôsin quái quỷ chuyên đối đầu với anh.
-------------------------
00h23 phút!
Khải Minh bế Quỳnh Trâm vào trong nhà. Cả người cô ướt nhẹp vì dính nước mưa, làn da nóng như lửa, cô bị sốt rồi. Anh vội bế cô vào phòng đặt lên giường, chẳng chút kiêng nể thay quần áo ướt ra cho cô. Anh là vậy cũng là bất đắc dĩ và lo lắng cho cô thôi, không thể nghĩ anh là sắc lang được.
Khi anh thay quần áo cho cô, người trên giường hơi cựa quậy, mở hé mắt.
- Ưmmm....Khải...Minh...
Âm Thanh của cô nhỏ dần rồi lâm vào hôn mê. Cả đêm ấy cô bị sốt liên miên. Mồ hôi túa ra ngư tắm, mái tóc mềm dính vào mặt cô, gương mặt trắng bệch không huyết sắc, cả người cô cứ nóng hầm hập.
Khải Mjnh luống cuống tìm khăn lạnh đắp cho cô để hạ sốt. Từng hành động của anh vụng về đầy sự quan râm và lo lắng. Anh chưa từng chăm sóc ai ốm, cô là người đầu tiên được hưởng diễm phúc này. Nhiệt độ trong người cô thay đổi anh chẳng thể làm gì ngoài túc trực bên cạnh cô, liên tục thay khăn đắp trên trán. Tới nửa đêm có giảm sốt nhưng cô lại bắt đầu mê sảng.
- Xin lỗi tôi không cố ý!
- Khải...Minh đừng đi.
- Đừng bỏ mặc em.
- Hu hu...đừng đời xa em...
Cô vừa nố vừa bật khóc như đứa trẻ, không hề có kiêm soát.
Khải Minh vỗ về an ủi cô.
- Ngủ ngoan, tôi sẽ bên cạnh em sẽ không rời em đi.
Anh nắm chặt lấy bàn tay khua loạn của cô, vén vài sợi tóc rối loạn và lau đi nhưng giọt nước mắt trên má.
Giống như là cảm nhận được sự vỗ về ấy Quỳnh Trâm thôi giãy giụa. Nhịp thở đều đều, cô bình ổn đi vào giấc ngủ.
Khải Minh khẽ thở dài vuốt khuôn mặt cô tự hỏi những giọt nước mắt này là rơi vì anh ư? Tại sao lúc anh lên án cô thì cô lại không giải thích không khóc lóc. Mà chỉ tới khi trong cơn mê sảng cô mới rơi nước mắt. Mạng của anh vì cô mà suýt mất đi vậy thì sao cô còn khóc, còn kêu anh đừng rời đi. Chuyện trong quá khứ tóm lại là như thế nào. Sự thật là ra sao? Mẹ là người nói đúng hay Su đây? Câu trả lời anh muốn biết. Anh sẽ chờ cô tỉnh lại, mọi thắc mắc sẽ được giải toả.
Khải Minh ngáp một cái mệt mỏi. Hm hết nửa đêm sang ngày mới rồi, anh bị cô gái này hàng hạ cho chật vật đứng ngồi không xong, anh phải đi nghỉ chút đã. Món nợ này anh nhất định sẽ bắt cô đền đáp, ít nhất cũng phải là một vừa cơm thịnh soạn đầy đủ các món anh thích nhỉ? Anh ghé đầu vào giường cô thiếp đi, duy chỉ có tay là không hề buông tay cô vẫn lắm lấy thật chặt không rời.
_____________________
Sáng sớm!
Ánh nắng vàng mỏng manh xuyên qua rèm cửa tơi vào căn phòng nhỏ. Thứ ánh sáng mờ ảo kia cũng khiến cho người trên giường thức giấc cựa mình. Quỳnh Trâm nheo ánh mắt làm quen với ánh sáng, cô muốn thức dậy nhưng cả người mệt mỏi quá. Chống đỡ tay mãi cô mới ngồi dậy được, đôi tay rụi rụi mắt để nhìn rõ hơn, căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt cô và cô thì đang an ổn trên giường mình. Quỳnh Trâm ngẩn người, chuyện này là sao? Cô nhớ mình đang đội mưa đi tìm Khải Minh mà, cớ sao lại ở trong phòng được? Cô lẩm bẩm một mình với hàng loạt câu hỏi rồi tự đưa ra giả định về câu trả lời.
"Cạch"
Cámh cửa phòng mở ra Khải Minh xuất hiện. Cô quay ra nhìn, bốn ánh mắt giao nhau, những câu hỏi cũng biến mất hết đầu óc cô trống rỗng một mảng.
- Sau một trận ốm cô hoá ngốc luôn đấy hả?- Khải Minh đi tới bên giường đặt cặp lồng cháo và một túi thuốc lên cái bàn nhỏ cạnh giường.
- Tôi bị ốm sao?- Cô sờ tay lên chán quả thật còn âm ấm, giọng nói của cô cũng khàn khàn khô khan.
- Bản thân mình bị ốm mà không nhận ra sao? Đầu óc cô có vấn đề hả?- Anh cau mày gắt lên.
Cô im lặng không nói gì, anh cứ vậy gắt cô còn hơn là lẳng lặng giống như tối qua, cô đau lòng lắm.
Khải Minh mở lồng cháo bắt cô ăn, ăn xong anh lại rót nước bắt cô uống thuốc. Cô như con mèo nhỏ răm rắp làm theo không chút kháng cự. Khải Minh dọn dẹp xong quay ra, lần thứ hai anh trở lại đem theo cho cô một gói kẹo ngọt. Quỳnh Trâm vui vẻ đón nhận sự chăm sóc này, thường ngày đều là cô vất vả vì anh thật hiếm khi nào cô được anh chăm sóc thế này. Tuy thế Quỳnh Trâm vẫn một mực lo sợ anh đột ngột tốt với cô như vậy phải chăng là có ý đồ. Vừa cho cô ăn kẹo ngọt xonganh có thể bất cứ lúc nào quay ra tát cô một cái.
- Tối qua trời mưa cô ra ngoài làm gì?- Anh bỗng nhiên hỏi, nghĩ tới hình ảnh cô nằm bất tỉnh bên vệ đường người ướt sũng mà tim của anh còn đau nhói.
- Tôi ra ngoài tìm anh.- Cô hơi ngập ngừng mới trả lời.
- Tìm tôi? Thường ngày không phải tôi cũng ra ngoài sao, cô tìm tôi để làm gì?
- Thường ngày khác, tối qua anh rất kích động phóng xe đi rất nhanh tôi sợ anh xảy ra chuyện.- Cô cúi đầu nhỏ giọng giải thích.
- Tôi đang nghi ngờ sự lo lắng của cô dành cho tôi có phải là thật không?- Khải Minh liếc cô vô tư nói.
Quỳnh Trâm cắn chặt môi, tay ben dưới chăn cũng nắm chặt, cuối cùng thì anh vẫn không hề quên chuyện tối qua. Anh không tin cô? Ừm cũng đúng thôi, anh có quyền làm vậy mà. Cô ngoài im lặng nhận lỗi thì còn biết làm gì đây? Giải thích? Không, ngay cả hành động trước mắt này anh còn nghi ngờ không tin cô thật lòng thì vài lời giải thích vô căn cứ kia sao thuyết phục được anh.
Không gian xung quanh hai người bỗng trở lên nặng nề hơn, tưởng trừng có thể nghe thấy được tiếng hít thở cử đối phương. Cả hai đều không mở lời mà cũng chẳng biết sẽ nói gì với nhau. Cô chờ đợi anh nói những lời cay độc như thế anh sẽ bớt giận cô hơn nhiều. Mặc dù rất đau lòng nhưng cô vẫn chịu được mà.
1s...2s....3s......1phút chẳng hề động tĩnh gì. Cô định ngửng mặt lên nhìn anh thì thấy bàn tay của ai kia đưa tới trước cổ cô chính xác hơn là nhằm vào sợi dây chuyền cô đang đeo. Theo phải xạ cô bắt lấy tay anh, những nét hoảng loạn hiện rõ trên mặt, cô nhỏ giọng cầu xin.
- Anh muốn nói gì cũng được, muốn đánh cũng được. Chỉ xin anh đừng lấy nó đi, xin anh đấy.
Không ai hiểu được mặt của sợi dây chuyền này chính là đôi cánh thiên thần- kỉ vật đánh dấu cho lời hứa năm xưa, món quà Khải Minh tặng cho Quỳnh Trâm năm 8 tuổi. Cô đã rất trân trọng và giữ gìn bao năm qua giống như tính mạng của cô vậy.
Khải Minh thấy nước mắt cô lăn dài trên má, rơi chầm chậm trên mu bàn tay anh nóng hổi. Anh kiềm chế cảm xúc của nản thân mìng không đưa tay ra lau nước mắt cho cô. Anh nhận thấy cô rất quý sợi dây chuyền này liệu rằng có liên quan tới quá khứ của anh không.
- Nó quan trọng với cô?
- Rất rất quan trọng, có thể anh không tin cũng như không nhớ về lời hứa đó nhưng tôi vẫn còn lưu giữ trong tâm trí. Đôi cánh này chính anh đã tặng cho tôi làm kỉ vật, mong anh đừng lấy nó đi, tôi không thể tách rời nó... Huhu.- Cô bắt đầu khóc nức nở, thứ đã bên cạnh mình suốt 10 năm, thứ đã cổ vũ tạo động lực cho cô tìm kiếm anh. Bây giờ nói bỏ đi dễ dàng vậy sao?
Tiếng khóc của cô len sâu vào lòng Khải Minh, anh chịu không nổi khẽ giọng mắng.
- Đã có ai nói cô ngốc chưa?
- Gì cơ?- Cô ngước đôi mắt rưng rưng lên nhìn anh hỏi.
- Trời mưa chạy ra ngoài làn thang đến nỗi ngất xỉu. Không phải ngốc thì là gì? Còn nữa, ai muốn lấy kỉ vật của cô, tôi chỉ là thấy nó đẹp có chút tò mò thôi. Chưa gì đã bù lu bì loa khóc lóc rồi. Thử nói xem cô có ngốc không?
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời anh nói đúng thật. Ơ thế cô ra ngoài tìm anh chứ đâu phải đi lang thang. Nhưng điều cô quan tâm chính là đôi cánh thiên thầm không bị lấy mất. Cô sờ lên đôi cánh ấy nở một nụ cười ấm áp, vật của cô vẫn mãi là của cô.
- Quá khứ của tôi cô biết nhiều đến vậy à?- Anh bất chợt hỏi.
Ban đầu cô gật đầu, sau lại lắc đầu làm anh phát bực.
- Biết hay không biết? Cứ lắc lại gật ai hiểu được.
- Biết những điều cần biết thôi.- Cô trả lời.
Anh ngẫm nghĩ một lúc mới nói.
- Chuyện cô hại tôi suýt mất mạng tôi không quên đâu, nhưng hiện tại chưa phải lúc tính toán điều này bởi tôi có chuyện cần đến cô giúp.
- Chuyện gì?- Cô hỏi.
- Trước hết là tôi cần một đầu bếp nấu ăn, còn chuyện gì thì sau này cô sẽ biết.- Anh bí mật nói nhỏ.
Cô đương nhiên không thể từ chối anh được, chỉ cần ở bên anh cô chấp nhận hết tất cả. Mỗi ngày cop chỉ cần nấu cho anh ăn, mỗi ngày cùng anh tranh cãi, mỗi ngày cùng anh trò chuyện...đó là một loại hạnh phúc không nố thành lời.
Khải Minh nhìn nụ cười trên mô cô bất giác trong lòng cũng ấm áp hơn nhiều. Quanh đi quanh lại thì anh cũng không thể từ bỏ con mèo nhỏ này, vẫn muốn cô quấn quanh mình không rời. Có lẽ thứ tình cảm nào đó đang len lỏi dần vào trái tim anh rồi...
Không có thuốc chữa, không chút phản kháng mặc cho hình bóng mèo nhỏ ở trong tâm trí anh nhiễu loạn.....
Anh đi tới quán bar muốn uống rượu để quên đi tất cả nhưng mấy thằng bạn chết tiệt của anh lại ngăn không cho anh uống. Thật không ngờ có những lúc anh lại bế tắc đến như vậy.
~23h45 phút...
Khoảng thời gian không hề sớm nữa. Khải Minh quyết định xuống xe mở cổng đi vào. Đằng nào cũng phải đối diện, cứ mặc kệ đến đâu thì đến. Nhưng khi bước vào căn nhà, một khoảng trống vắng và im lặng đến lạ thường. Anh cảm thấy trong người mình giờ đây không phải là áp lực đè nén nữa mà đúng hơn chính là sự nôn nao và chút lo lắng.
- Su... Cô ở đâu?- Theo thói quen anh gọi, âm thanh vang khắp nhà rồi vọng lại rất rõ nhưng lại không có lời nà đáp trả lại anh.
Căn nhà vẫn giống như lúc anh rời đi. Mấy mũi phi tiêu lăn lóc trong góc, bức tranh anh phá hủy bị gió thổi lật đi lật lại, mà người con gái kia lại không thấy đâu. Anh bắt đầu nóng ruột, đó không phải là tác dụng của mấy ly rượu uống lúc tối mà là vì anh đang lo lắng cho cô. Nỗi thấp thỏm thường trực trong lòng, anh chạy tới phòng cô tìm nhưng không thấy, chạy lên tầng hai rồi chạy hết các phòng cô có thể ở nhưng kết quả vẫn là thất vọng. Cô có thể đi đâu và làm gì ở cái giờ này chứ?
Dường như Khải Minh đã quên hết tất cả nỗi giận dỗi với Quỳnh Trâm. Giờ đây anh chỉ biết lao đầu vào công cuộc tìm kiếm cô gái nhỏ. Anh mở máy ra gọi cho cô thì thấy điện thoại hiển thị mấy chục cuộc gọi từ cô. Lúc đó anh có biết nhưng không thèm nghe máy, sau khi vào quán bar thì anh bỏ điện thoại ở ngoài xe nên không hề nhận một cuộc gọi nào từ cô. Lướt nhanh tay trên màn hình điện thoại anh gọi lại cho cô. Âm thanh ngân dài bên kia điện thoại làm lồng ngực anh căng cứng lại. Mãi sau mới có tín hiệu trả lời.
"- Su! Cô ở đâu vậy?-" Anh vội vã hỏi.
"- Ai đấy?-" Giọng một người con trai vang lên.
Khải Minh trững lại, sao máy của cô lại là người con trai khác nghe?
"- Đưa máy cho Su, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."- Anh yêu cầu, cố đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng.
"- Anh là người thân của cô gái này sao? Tôi báo cho anh cô ấy hiện đang bị ngất ở đây, anh mau tới đây đưa cô ấy về đi."
Khải Minh nghe rõ cô bị ngất. Anh sợ hãi hỏi địa chỉ và rồi điên cuồng phóng xe đi. Anh sợ cô xảy ra chuyện, anh sợ cô rời đi. Thì ra trong lòng anh cũng có thật nhiều nỗi sợ mà đến bây giờ, trong tình huống này anh mới nhận ra mình có tình cảm với cô ôsin quái quỷ chuyên đối đầu với anh.
-------------------------
00h23 phút!
Khải Minh bế Quỳnh Trâm vào trong nhà. Cả người cô ướt nhẹp vì dính nước mưa, làn da nóng như lửa, cô bị sốt rồi. Anh vội bế cô vào phòng đặt lên giường, chẳng chút kiêng nể thay quần áo ướt ra cho cô. Anh là vậy cũng là bất đắc dĩ và lo lắng cho cô thôi, không thể nghĩ anh là sắc lang được.
Khi anh thay quần áo cho cô, người trên giường hơi cựa quậy, mở hé mắt.
- Ưmmm....Khải...Minh...
Âm Thanh của cô nhỏ dần rồi lâm vào hôn mê. Cả đêm ấy cô bị sốt liên miên. Mồ hôi túa ra ngư tắm, mái tóc mềm dính vào mặt cô, gương mặt trắng bệch không huyết sắc, cả người cô cứ nóng hầm hập.
Khải Mjnh luống cuống tìm khăn lạnh đắp cho cô để hạ sốt. Từng hành động của anh vụng về đầy sự quan râm và lo lắng. Anh chưa từng chăm sóc ai ốm, cô là người đầu tiên được hưởng diễm phúc này. Nhiệt độ trong người cô thay đổi anh chẳng thể làm gì ngoài túc trực bên cạnh cô, liên tục thay khăn đắp trên trán. Tới nửa đêm có giảm sốt nhưng cô lại bắt đầu mê sảng.
- Xin lỗi tôi không cố ý!
- Khải...Minh đừng đi.
- Đừng bỏ mặc em.
- Hu hu...đừng đời xa em...
Cô vừa nố vừa bật khóc như đứa trẻ, không hề có kiêm soát.
Khải Minh vỗ về an ủi cô.
- Ngủ ngoan, tôi sẽ bên cạnh em sẽ không rời em đi.
Anh nắm chặt lấy bàn tay khua loạn của cô, vén vài sợi tóc rối loạn và lau đi nhưng giọt nước mắt trên má.
Giống như là cảm nhận được sự vỗ về ấy Quỳnh Trâm thôi giãy giụa. Nhịp thở đều đều, cô bình ổn đi vào giấc ngủ.
Khải Minh khẽ thở dài vuốt khuôn mặt cô tự hỏi những giọt nước mắt này là rơi vì anh ư? Tại sao lúc anh lên án cô thì cô lại không giải thích không khóc lóc. Mà chỉ tới khi trong cơn mê sảng cô mới rơi nước mắt. Mạng của anh vì cô mà suýt mất đi vậy thì sao cô còn khóc, còn kêu anh đừng rời đi. Chuyện trong quá khứ tóm lại là như thế nào. Sự thật là ra sao? Mẹ là người nói đúng hay Su đây? Câu trả lời anh muốn biết. Anh sẽ chờ cô tỉnh lại, mọi thắc mắc sẽ được giải toả.
Khải Minh ngáp một cái mệt mỏi. Hm hết nửa đêm sang ngày mới rồi, anh bị cô gái này hàng hạ cho chật vật đứng ngồi không xong, anh phải đi nghỉ chút đã. Món nợ này anh nhất định sẽ bắt cô đền đáp, ít nhất cũng phải là một vừa cơm thịnh soạn đầy đủ các món anh thích nhỉ? Anh ghé đầu vào giường cô thiếp đi, duy chỉ có tay là không hề buông tay cô vẫn lắm lấy thật chặt không rời.
_____________________
Sáng sớm!
Ánh nắng vàng mỏng manh xuyên qua rèm cửa tơi vào căn phòng nhỏ. Thứ ánh sáng mờ ảo kia cũng khiến cho người trên giường thức giấc cựa mình. Quỳnh Trâm nheo ánh mắt làm quen với ánh sáng, cô muốn thức dậy nhưng cả người mệt mỏi quá. Chống đỡ tay mãi cô mới ngồi dậy được, đôi tay rụi rụi mắt để nhìn rõ hơn, căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt cô và cô thì đang an ổn trên giường mình. Quỳnh Trâm ngẩn người, chuyện này là sao? Cô nhớ mình đang đội mưa đi tìm Khải Minh mà, cớ sao lại ở trong phòng được? Cô lẩm bẩm một mình với hàng loạt câu hỏi rồi tự đưa ra giả định về câu trả lời.
"Cạch"
Cámh cửa phòng mở ra Khải Minh xuất hiện. Cô quay ra nhìn, bốn ánh mắt giao nhau, những câu hỏi cũng biến mất hết đầu óc cô trống rỗng một mảng.
- Sau một trận ốm cô hoá ngốc luôn đấy hả?- Khải Minh đi tới bên giường đặt cặp lồng cháo và một túi thuốc lên cái bàn nhỏ cạnh giường.
- Tôi bị ốm sao?- Cô sờ tay lên chán quả thật còn âm ấm, giọng nói của cô cũng khàn khàn khô khan.
- Bản thân mình bị ốm mà không nhận ra sao? Đầu óc cô có vấn đề hả?- Anh cau mày gắt lên.
Cô im lặng không nói gì, anh cứ vậy gắt cô còn hơn là lẳng lặng giống như tối qua, cô đau lòng lắm.
Khải Minh mở lồng cháo bắt cô ăn, ăn xong anh lại rót nước bắt cô uống thuốc. Cô như con mèo nhỏ răm rắp làm theo không chút kháng cự. Khải Minh dọn dẹp xong quay ra, lần thứ hai anh trở lại đem theo cho cô một gói kẹo ngọt. Quỳnh Trâm vui vẻ đón nhận sự chăm sóc này, thường ngày đều là cô vất vả vì anh thật hiếm khi nào cô được anh chăm sóc thế này. Tuy thế Quỳnh Trâm vẫn một mực lo sợ anh đột ngột tốt với cô như vậy phải chăng là có ý đồ. Vừa cho cô ăn kẹo ngọt xonganh có thể bất cứ lúc nào quay ra tát cô một cái.
- Tối qua trời mưa cô ra ngoài làm gì?- Anh bỗng nhiên hỏi, nghĩ tới hình ảnh cô nằm bất tỉnh bên vệ đường người ướt sũng mà tim của anh còn đau nhói.
- Tôi ra ngoài tìm anh.- Cô hơi ngập ngừng mới trả lời.
- Tìm tôi? Thường ngày không phải tôi cũng ra ngoài sao, cô tìm tôi để làm gì?
- Thường ngày khác, tối qua anh rất kích động phóng xe đi rất nhanh tôi sợ anh xảy ra chuyện.- Cô cúi đầu nhỏ giọng giải thích.
- Tôi đang nghi ngờ sự lo lắng của cô dành cho tôi có phải là thật không?- Khải Minh liếc cô vô tư nói.
Quỳnh Trâm cắn chặt môi, tay ben dưới chăn cũng nắm chặt, cuối cùng thì anh vẫn không hề quên chuyện tối qua. Anh không tin cô? Ừm cũng đúng thôi, anh có quyền làm vậy mà. Cô ngoài im lặng nhận lỗi thì còn biết làm gì đây? Giải thích? Không, ngay cả hành động trước mắt này anh còn nghi ngờ không tin cô thật lòng thì vài lời giải thích vô căn cứ kia sao thuyết phục được anh.
Không gian xung quanh hai người bỗng trở lên nặng nề hơn, tưởng trừng có thể nghe thấy được tiếng hít thở cử đối phương. Cả hai đều không mở lời mà cũng chẳng biết sẽ nói gì với nhau. Cô chờ đợi anh nói những lời cay độc như thế anh sẽ bớt giận cô hơn nhiều. Mặc dù rất đau lòng nhưng cô vẫn chịu được mà.
1s...2s....3s......1phút chẳng hề động tĩnh gì. Cô định ngửng mặt lên nhìn anh thì thấy bàn tay của ai kia đưa tới trước cổ cô chính xác hơn là nhằm vào sợi dây chuyền cô đang đeo. Theo phải xạ cô bắt lấy tay anh, những nét hoảng loạn hiện rõ trên mặt, cô nhỏ giọng cầu xin.
- Anh muốn nói gì cũng được, muốn đánh cũng được. Chỉ xin anh đừng lấy nó đi, xin anh đấy.
Không ai hiểu được mặt của sợi dây chuyền này chính là đôi cánh thiên thần- kỉ vật đánh dấu cho lời hứa năm xưa, món quà Khải Minh tặng cho Quỳnh Trâm năm 8 tuổi. Cô đã rất trân trọng và giữ gìn bao năm qua giống như tính mạng của cô vậy.
Khải Minh thấy nước mắt cô lăn dài trên má, rơi chầm chậm trên mu bàn tay anh nóng hổi. Anh kiềm chế cảm xúc của nản thân mìng không đưa tay ra lau nước mắt cho cô. Anh nhận thấy cô rất quý sợi dây chuyền này liệu rằng có liên quan tới quá khứ của anh không.
- Nó quan trọng với cô?
- Rất rất quan trọng, có thể anh không tin cũng như không nhớ về lời hứa đó nhưng tôi vẫn còn lưu giữ trong tâm trí. Đôi cánh này chính anh đã tặng cho tôi làm kỉ vật, mong anh đừng lấy nó đi, tôi không thể tách rời nó... Huhu.- Cô bắt đầu khóc nức nở, thứ đã bên cạnh mình suốt 10 năm, thứ đã cổ vũ tạo động lực cho cô tìm kiếm anh. Bây giờ nói bỏ đi dễ dàng vậy sao?
Tiếng khóc của cô len sâu vào lòng Khải Minh, anh chịu không nổi khẽ giọng mắng.
- Đã có ai nói cô ngốc chưa?
- Gì cơ?- Cô ngước đôi mắt rưng rưng lên nhìn anh hỏi.
- Trời mưa chạy ra ngoài làn thang đến nỗi ngất xỉu. Không phải ngốc thì là gì? Còn nữa, ai muốn lấy kỉ vật của cô, tôi chỉ là thấy nó đẹp có chút tò mò thôi. Chưa gì đã bù lu bì loa khóc lóc rồi. Thử nói xem cô có ngốc không?
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời anh nói đúng thật. Ơ thế cô ra ngoài tìm anh chứ đâu phải đi lang thang. Nhưng điều cô quan tâm chính là đôi cánh thiên thầm không bị lấy mất. Cô sờ lên đôi cánh ấy nở một nụ cười ấm áp, vật của cô vẫn mãi là của cô.
- Quá khứ của tôi cô biết nhiều đến vậy à?- Anh bất chợt hỏi.
Ban đầu cô gật đầu, sau lại lắc đầu làm anh phát bực.
- Biết hay không biết? Cứ lắc lại gật ai hiểu được.
- Biết những điều cần biết thôi.- Cô trả lời.
Anh ngẫm nghĩ một lúc mới nói.
- Chuyện cô hại tôi suýt mất mạng tôi không quên đâu, nhưng hiện tại chưa phải lúc tính toán điều này bởi tôi có chuyện cần đến cô giúp.
- Chuyện gì?- Cô hỏi.
- Trước hết là tôi cần một đầu bếp nấu ăn, còn chuyện gì thì sau này cô sẽ biết.- Anh bí mật nói nhỏ.
Cô đương nhiên không thể từ chối anh được, chỉ cần ở bên anh cô chấp nhận hết tất cả. Mỗi ngày cop chỉ cần nấu cho anh ăn, mỗi ngày cùng anh tranh cãi, mỗi ngày cùng anh trò chuyện...đó là một loại hạnh phúc không nố thành lời.
Khải Minh nhìn nụ cười trên mô cô bất giác trong lòng cũng ấm áp hơn nhiều. Quanh đi quanh lại thì anh cũng không thể từ bỏ con mèo nhỏ này, vẫn muốn cô quấn quanh mình không rời. Có lẽ thứ tình cảm nào đó đang len lỏi dần vào trái tim anh rồi...
Không có thuốc chữa, không chút phản kháng mặc cho hình bóng mèo nhỏ ở trong tâm trí anh nhiễu loạn.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.