Cậu Chủ Lưu Manh Và Osin Quái Quỷ
Chương 11: Đại tiệc đãi mèo con.
Yulnasu
27/09/2017
Dưới nắng vàng rực rỡ phảng phất chút gió mát lạnh. Một cô gái đứng bên
kia đường mái tóc ngang lưng tuỳ gió thổi bay, làn váy trắng cũng bay
nhẹ theo gió. Cả người cô nhìn thật trong trắng và đơn thuần. Chiếc balo ở phía sau lưng khiến cho cô trở lên nhỏ bé hơn nhiều. Người con gái đó chẳng ai khác chính là Quỳnh Trâm.
Cô đứng đó chờ người tới đón mình, đôi vai cô đã cứng ngắc vì đeo balo nặng. Chẳng biết tới bao giờ mới có người tới đón cô đây. Đang muốn tìm một chỗ nào ngồi tạm xuống nghỉ chân thì cô nghe thấy tiếng gọi.
- Này em ơi!
Cô nhìn ra thấy một chiếc ô tô đỗ cách cô không xa. Anh lái xe mở cửa kính thò đầu ra ngoài gọi.
- Anh gọi em?- Cô chỉ tay vào mình hỏi lại. Chỉ sợ nhận nhầm thì mất mặt lắm.
Anh lái xe gật gật đầu, tay còn đưa ra vẫy cô tiến lại gần. Quỳnh Trâm nghĩ chắc đây là người tới đón mình nên không ngần ngại tiến đến.
- Em có phải là Phạm Quỳnh Trâm không? - Anh lái xe hỏi.
- Vâng.- Cô biết mình đoán đúng mà, đây là người quản gia bảo đến đón cô đi.
- Vậy lên xe đi, anh đưa em tới nhà của cậu chủ.
Anh lái xe cởi mở, nở nụ cười thân thiện với cô. Đương nhiên cô cũng sẽ đáp lại nụ cười ấy rồi mở cửa xe vào trong. Khi cô đã yên vị trên ghế thắt dây an toàn đàng hoàng thì anh lái xe quay lại nhìn cô hỏi.
- Em đã sẵn sàng chưa?
- Gì ạk?- Cô chưa hiểu ý tứ của câu "sẵn sàng" kia là gì?
- Bỏ đi, không có gì đâu.- Anh lái xe quay ra chép miệng một cái, khởi động xe rồi chuyển động bánh.
Chiếc xe lăn đều, êm du trên con đường cao tốc. Cửa kính xe được hạ xuống, nắng vẫn vàng chiếu vào khuôn mặt cô, gió vẫn thổi làm bay làn tóc rối. Cảnh vật hai bên đường trôi theo tầm mắt. Trong xe tiếng nhạc nhẹ nhàng văng vẳng, anh lái xe tốt bụng cho cô vài viên kẹo bạc hà. Cô bóc kẹo ra cho vào miệng, hương bạc hà mát lạnh xông lên mũi giúp tinh thần cô thoả mái hơn chút. Dù sao đi chăng nữa cô cũng cảm thấy căng thẳng mà, giống y như lần đầu tiên chạm mặt Khải Minh sau 10 năm xa cách. Cảm giác này biết diễn tả sao nhỉ?
Vui sướng?
Thương nhớ?
Xa lạ?
Giận hờn?
Đều có đầy đủ tất cả dư vị của cảm xúc.
Cô khẽ thở dài một cái, hương bạc hà phả ra quẩn quanh chóp mũi cô.
Qua gương chiếu anh lái xe nhìn thấy Quỳnh Trâm thở dài liền hỏi.
- Em có chuyện gì àk? Sao lại thở dài?
- Không có gì đâu ạk! - Cô nhã nhặn trả lời.
- Muốn nói chuyện với anh một chút cho đỡ buồn chán không?
Đây là lầm đầu tiên anh chủ nói chuyện với ôsin của cậu chủ. Cô gái lần này cũng khiến anh khá để ý, không giống với những người lần trước.
Người ta có lòng thì mình cũng phải có ý chứ! Quỳnh Trâm biết được đạo lí này nên cô không ngại cùng anh lái xe trẻ tán gẫu vài câu. Anh quả là người vui vẻ và có tính hài hước khiến cô cười thật nhiều căng thẳng cũng bớt đi không kém.
~30 phút sau
Quỳnh Trâm cò đang ôm bụng cười mắc nẻ vì câu truyện cười vừa nghe thì chợt phát hiện xe đã dừng lại rồi.
- Dịch vụ taxi và kể truyện cười tới đây là kết thúc. Xin quý khách vui lòng xuống xe và nhớ không được để quên đồ đấy.-
Vài câu nói tếu táo bông đùa của lái xe làm Quỳng Trâm biết mình đã tới nơi rồi. Mở cửa xuống xe cô vui vẻ quay lại nói:
- Cảm ơn anh. Hẹn một ngày gặp lại.
Mỉm cười thật tươi nhìn kĩ gương mặt anh lái xe này. Vui tính a, cô sẽ không quên đâu.
Trước khi cô quay bước đi thì anh lái xe gọi cô quay lại, dúi vào tay cô vài cái kẹo bạc hà, gương mặt anh trầm trọng hơn nặn ra từng chữ.
- Tạm biệt! Chúc em bình an vô sự.
Ngắn gọn một câu, anh phóng xe đi ngay. Nhìn qua chính gương chiếu hậu anh âm thầm than thở trong lòng. Một cô gái đơn thuần thế kia mà rơi vào tay cậu chủ thì... Trời ơi thảm hại vô cùng. Anh phải đi nhanh nếu không anh sợ bản thân mình xúc động quá lại quay trở lại kéo cô gái kia đi thoát khỏi ma chưởng của cậu chủ. Anh đã được biết kết quả của bao nhiêu ôsin trước của cậu chủ rồi, chỉ sợ cô gái này cũng sẽ chung số phận thôi...
Cô gái tội nghiệp! Cô gái đáng thương! Mong em được yên ổn.
( Anh này dễ xương quá nhỉ
Cô đứng đó chờ người tới đón mình, đôi vai cô đã cứng ngắc vì đeo balo nặng. Chẳng biết tới bao giờ mới có người tới đón cô đây. Đang muốn tìm một chỗ nào ngồi tạm xuống nghỉ chân thì cô nghe thấy tiếng gọi.
- Này em ơi!
Cô nhìn ra thấy một chiếc ô tô đỗ cách cô không xa. Anh lái xe mở cửa kính thò đầu ra ngoài gọi.
- Anh gọi em?- Cô chỉ tay vào mình hỏi lại. Chỉ sợ nhận nhầm thì mất mặt lắm.
Anh lái xe gật gật đầu, tay còn đưa ra vẫy cô tiến lại gần. Quỳnh Trâm nghĩ chắc đây là người tới đón mình nên không ngần ngại tiến đến.
- Em có phải là Phạm Quỳnh Trâm không? - Anh lái xe hỏi.
- Vâng.- Cô biết mình đoán đúng mà, đây là người quản gia bảo đến đón cô đi.
- Vậy lên xe đi, anh đưa em tới nhà của cậu chủ.
Anh lái xe cởi mở, nở nụ cười thân thiện với cô. Đương nhiên cô cũng sẽ đáp lại nụ cười ấy rồi mở cửa xe vào trong. Khi cô đã yên vị trên ghế thắt dây an toàn đàng hoàng thì anh lái xe quay lại nhìn cô hỏi.
- Em đã sẵn sàng chưa?
- Gì ạk?- Cô chưa hiểu ý tứ của câu "sẵn sàng" kia là gì?
- Bỏ đi, không có gì đâu.- Anh lái xe quay ra chép miệng một cái, khởi động xe rồi chuyển động bánh.
Chiếc xe lăn đều, êm du trên con đường cao tốc. Cửa kính xe được hạ xuống, nắng vẫn vàng chiếu vào khuôn mặt cô, gió vẫn thổi làm bay làn tóc rối. Cảnh vật hai bên đường trôi theo tầm mắt. Trong xe tiếng nhạc nhẹ nhàng văng vẳng, anh lái xe tốt bụng cho cô vài viên kẹo bạc hà. Cô bóc kẹo ra cho vào miệng, hương bạc hà mát lạnh xông lên mũi giúp tinh thần cô thoả mái hơn chút. Dù sao đi chăng nữa cô cũng cảm thấy căng thẳng mà, giống y như lần đầu tiên chạm mặt Khải Minh sau 10 năm xa cách. Cảm giác này biết diễn tả sao nhỉ?
Vui sướng?
Thương nhớ?
Xa lạ?
Giận hờn?
Đều có đầy đủ tất cả dư vị của cảm xúc.
Cô khẽ thở dài một cái, hương bạc hà phả ra quẩn quanh chóp mũi cô.
Qua gương chiếu anh lái xe nhìn thấy Quỳnh Trâm thở dài liền hỏi.
- Em có chuyện gì àk? Sao lại thở dài?
- Không có gì đâu ạk! - Cô nhã nhặn trả lời.
- Muốn nói chuyện với anh một chút cho đỡ buồn chán không?
Đây là lầm đầu tiên anh chủ nói chuyện với ôsin của cậu chủ. Cô gái lần này cũng khiến anh khá để ý, không giống với những người lần trước.
Người ta có lòng thì mình cũng phải có ý chứ! Quỳnh Trâm biết được đạo lí này nên cô không ngại cùng anh lái xe trẻ tán gẫu vài câu. Anh quả là người vui vẻ và có tính hài hước khiến cô cười thật nhiều căng thẳng cũng bớt đi không kém.
~30 phút sau
Quỳnh Trâm cò đang ôm bụng cười mắc nẻ vì câu truyện cười vừa nghe thì chợt phát hiện xe đã dừng lại rồi.
- Dịch vụ taxi và kể truyện cười tới đây là kết thúc. Xin quý khách vui lòng xuống xe và nhớ không được để quên đồ đấy.-
Vài câu nói tếu táo bông đùa của lái xe làm Quỳng Trâm biết mình đã tới nơi rồi. Mở cửa xuống xe cô vui vẻ quay lại nói:
- Cảm ơn anh. Hẹn một ngày gặp lại.
Mỉm cười thật tươi nhìn kĩ gương mặt anh lái xe này. Vui tính a, cô sẽ không quên đâu.
Trước khi cô quay bước đi thì anh lái xe gọi cô quay lại, dúi vào tay cô vài cái kẹo bạc hà, gương mặt anh trầm trọng hơn nặn ra từng chữ.
- Tạm biệt! Chúc em bình an vô sự.
Ngắn gọn một câu, anh phóng xe đi ngay. Nhìn qua chính gương chiếu hậu anh âm thầm than thở trong lòng. Một cô gái đơn thuần thế kia mà rơi vào tay cậu chủ thì... Trời ơi thảm hại vô cùng. Anh phải đi nhanh nếu không anh sợ bản thân mình xúc động quá lại quay trở lại kéo cô gái kia đi thoát khỏi ma chưởng của cậu chủ. Anh đã được biết kết quả của bao nhiêu ôsin trước của cậu chủ rồi, chỉ sợ cô gái này cũng sẽ chung số phận thôi...
Cô gái tội nghiệp! Cô gái đáng thương! Mong em được yên ổn.
( Anh này dễ xương quá nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.