Cậu Chủ Lưu Manh Và Osin Quái Quỷ
Chương 15: Điều kiện thoả thuận
Yulnasu
27/09/2017
"Tích tắc...Tích tắc"
Chiếc đồng hồ in hình chuột mickey chậm dãi chuyển động vang lên tiếng nhỏ.
(Yul: Có người cuồng chuột a +.+)
Từng âm thanh vang lên càng thách thức sự chịu đựng của Quỳnh Trâm. Cô khoanh tay trước ngực đứng ở đầu giường nhìn người đang say giấc trên giường rồi lại nhìn đồng hồ. Chuẩn xác là cô đã tới đây được 30 phút rồi. Từng ấy thời gian cô có thể làm được khối việc nhưng cô lại phải tốn số thời gian ấy vào một việc vô nghĩa- gọi Khải Minh dậy. Bình thường cô chỉ cần đứng trước cửa gọi thôi, vậy mà hôm nay tên heo ngủ nướng này lại cố chấp không chịu dậy, còn ngủ nữa anh ta sẽ đi học muộn đấy. Cô thầm nhủ sau này nhất định tìm cách cho anh ta về ngủ sớm không thể đi chơi tới mãi nửa đêm mới về như tối qua được.
Đợi đợi đợi và đợi. Nhưng người trên giường vẫn chưa chịu nhúc nhích. Và khi sức chịu đựng của người ta đã đạt tới cảnh giới cao nhất thì sẽ bùng nổ phải không? Có lẽ đối với người khác là vậy còn đối với Quỳnh Trâm thì lại không. Cô cũng bùng nổ nhưng lại bùng nổ theo cách khác người. Cô nhẹ nhàng đi tới bên giường, một ánh mắt quét qua người nằm trên giường. Aiza người đẹp đến ngủ cũng đẹp, cô không nhìn chằm chằm thưởng thức mà chỉ đang công nhận sự thật thôi. Sự thật Khải Minh là một đại mĩ nam trong lòng phái nữ...trừ cô, haha. Quỳnh Trâm khẳng định tất cả con gái trên đời này có thể bị mọ lực của Khải Minh mê hoặc nhưng cô thì không đâu nhé, vì cô biết rằng cái đẹp luôn kèm theo rắc rối, mà cô thì không phải là người giỏi giang gì trong việc giải quyết đám rắc rối kia rồi. Vì thế cái đẹp chỉ nên đứng từ xa nhìn chứ không nên chạm vào.
Hết giờ thưởng thức, bắt tay vào việc chính nào! Cô tự nhắc bản thân như vậy, đồng thời cũng đưa tay ra lay người Khải Minh.
- Cậu chủ mau dậy!
- Ưmmm....!- Heo lười Khải Minh không chịu thức dậy, anh lật người quay sang bên kia đối lưng bới cô.
- Khải Minh dậy mau trời sáng rồi.- Cô gọi thêm câu nữa.
- Thật ồn.- Khải Minh kéo chăn chùm kín đầu.
Quỳnh Trâm không hề tức giận, căn bản là cô đang nhẫn nhịn. Có một sự thật liên quan tới bản thân cô chính là từ lúc cô tới đây đén giờ công phu nhẫn nhịn của cô chỉ có tăng chứ không hề giảm. Cô nhẫn nhịn không có nghĩa là cô chịu yếu thế nha. Cô không tin mình không lôi được con heo ngủ này dậy.
Bình thản ngồi xuống giường cô giở giọng nũng nịu:
- Bé cưng, ngoan ngoan mau dậy nào, chị thương.
(Yul: Ặc! chị làm em nổi da gà~.~)
Tay Quỳnh Trâm rất phối hợp với lời nói, cô nhè nhẹ vỗ vào người chùm chăn kín kia. Quả nhiên hiệu nhiệm nha. Lời cô vừa dứt thì người trong chăn cũng vùng dậy. Chăn rơi xuống lộ ra thân trên của anh, thì ra là để trần ngủ. Quỳnh Trâm cũng không hề lúng túng trước thân mình trần trụi của Khải Minh trước mắt. Cô chỉ quan tâm tới mục đích đánh thức anh dậy của mình đã thành công rồi.
Khải Minh trừng cô. Mặt đối mặt. Tay anh nắm chặt chăn, mãi không thốt lên lời.
- Cô....cô....cô......!!!!!
- Tôi...tôi....tôi....làm sao?- Cô chớp mắt học cách nói theo anh. Hoá ra lúc tức giận anh ta cũng có thể nói lắp hả?
- Cô vừa gọi tôi là gì?- Anh tìm được giọng cửa mình, gằn giọng hỏi cô.
- Cậu chủ!
- Câu sau nữa.
- Khải Minh.
- Câu sau nữa.
- Bé cưng hả?
Cô biết anh đang tức, còn cói ý chọc vào. Cô biết anh hỏi mình cái gì nhưng...haha cô đang cố ý trả lời xa vời.
- Đúng rồi, cô gọi tôi là bé cưng. Từ khi nào tôi trở thành bé cưng của cô hả?
Giọng điệu đang nhẹ bỗng dưng chuyển thành hét, cô chưa kịp tiếp thu nên tai có chút đau rát.
- Anh hét cái gì? Trách tôi cái gì? Rõ là nghe thấy tôi gọi mà vẫn giả vờ như không. Bất đắc dĩ tôi mới phải dùng cách gọi đó thôi.
Tội lỗi bao nhiêu đều bị đẩy hết cho Khải Minh, anh nghẹn họng trừng cô, lòng thầm kêu." Cô ta thật tinh quái". Bao ngày qua anh tìm đủ cách chọc phá cô, cô đều nhịn mà ngoan ngoãn làm theo mặc dù cách làm và kết quả đều chống đối lại. Nhưng sao hôm nay cô lại không kiêng nể chút nào mà đáp trả lại anh như vậy. Đầu anh chợt khai thông, nhớ ra điều gì anh vội vã hỏi.
- Hôm nay là thứ mấy?
- Chắc chắn là thứ hai.- Cô nhoẻn miệng cưới đáp. Cuối cùng thì anh ta cũng nhận ra vấn đề rồi.
- Cô tới đây được bao nhiêu ngày rồi.- Anh ảo não hỏi.
- Tròn một tuần nha. Có chuyện gì à?- Cô giả vờ như không hiểu.
- Không có. Cô mau ra ngoài đi.- Anh thở dài ngã ngửa về giường.
- Anh không dậy đi học sao? Trễ lắm rồi.- Cô chỉ vào đồng hồ.
- Dù gì cũng trễ rồi. Lát nữa tôi sẽ dậy.
Cô nhún nhún vai bước ra khỏi phòng. Nụ cười sâu trên khoé môi, haha có lẽ anh ta đang bị sốc rất mạnh khi nhận ra rằng cô ở đây đã hơn một tuần, điều này có nghĩa cô hoàn toàn vượt qua được khảo nghiệm của anh ta.
Khải Minh nằm trên giường lăn lộn, lại tự trách bản thân mình quá chủ quan. Sao anh có thể quên cô gái này đã tới đây được một tuần rồi chứ? Aaaa cũng tại cô ta làm anh mất đi phòng bị, chỉ một mực kiếm chuyện với cô ta mà quên mất cả thời gian. Lúc trước anh đã từng nói anh chỉ làm cậu chủ của cô ta trong vòng một tuần và anh chắc chắn cô ta sẽ không chịu nổi mà phải bỏ đi. Bây giờ thì tốt rồi, cô ta không những không bỏ đi mà còn rất tự tin chống đối lại anh. Anh đang nghĩ ngợi xem nên xử lí vụ này ra sao? Chẳng lẽ lại tìm cớ đuổi người đi??? Không được! Hành vi đó rất tiểu nhân. Hay cứ mặc kệ cô ta ở lại đây? Aizzz đành vậy thôi chứ biết làm sao được. Nhưng anh biết chắc cô ôsin quái quỷ kia còn ở đây thì bắt đầu từ hôm nay anh sẽ không còn được yên ổn nữa rồi.
- Đáng giận, Su thối tha cô chọc tức tôi rồi đấy.- Anh nắm chặt tay, thầm nói sẽ cũng cô đấu từng một trận để so tài tinh quái. Anh quyết không chịu thua.
*******
9h30 sáng, Khải Minh mới chịu rời khỏi phòng để đi tới trường. Một thân bóng bẩy, quần áo nuột nà đẹp đẽ nhìn anh giống như một soái ca bước ra từ ngôn tình vậy. Khi anh bước qua Quỳnh Trâm mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra khiến cô bịt mũi nhăn mặt chuẩn bị hắt xì. Anh nhanh chân cách ly 5 mét tránh để việc cũ giống lần trước tái diễn. Cô thấy vậy ôm bụng cười khanh khách:
- Haha....! Anh thật sự mắc chứng bệnh sạch sẽ?
- Cười cái gì? Mau lên dọn phòng cho tôi.- Anh bực mình quát lên.
- Vâng cậu chủ. Su sẽ làm luôn.- Nhẹ nhàng cúi đầu tuân lệnh.
Khải Minh vỗ chán thở dài, cô ta có cần giở giọng đó ra không? Cứ mỗi lần nghe thấy giọng đó là anh lại thấy nao nao lòng. Chết tiệt,...! Vướng phải ôsin quái quỷ thật mệt người.
Khải Minh đi rồi Quỳnh Trâm mới bắt tay vào công việc. Tuy rằng cô luôn chống đối lại Khải Minh nhưng công việc nhà anh giao cô đều xử lí tốt. Dẫu sao cô cũng là ôsin của anh và cô còn sống trong căn nhà này nữa. Cũng nên dọn dẹp sạch sẽ nơi mình ở chứ.
Quỳnh Trâm bước vào phòng Khải Minh, anh không muốn ai tự ý vào phòng mình nếu chưa được sự đồng ý nên cô cũng không tự tiện đi vào. Đây là lần thứ hai cô vào đây. Buổi sáng bất đắc dĩ cô có vào nhưng chỉ để ý tới việc làm sao để gọi Khải Minh dậy thôi chứ không chú ý tới mọi thứ xung quanh. Giờ nhìn lại thật choáng ngợp với căn phòng. Mọi thứ trang trí đều rất đẹp, màu sắc căn phòng sáng sủa. Căn phòng rất gọn gàng ngăn nắp, Quỳnh Trâm chẳng tốn bao nhiêu thời gian để dọn dẹp. Trải xong ga giường cô đi tới một gian ở đằng sau tấm kính tính dị tiếp. Đây là nơi học tập của Khải Minh. Có một kệ sách rất lớn, bàn học và cả....Ồ, cô đặc biệt chú ý tới bức tường ở bên cạnh. Tới gần xem xét cô ngẩn người không hiểu dụng ý của Khải Minh là gì khi dán rất rất nhiều hình ảnh của các cô gái, oa toàn là gái xinh thôi nha. Mỗi bức ảnh còn kèm theo tên của cô gái đó, có cả gái nước ngoài nữa. Nhưng điều đặc biệt hơn chính là những bức ảnh này được dán xung quanh một tờ giấy trắng. Trên đó có vài đường nét phác hoạ mờ nhạt. Anh ta làm gì vậy? Hay là muốn vẽ hình ai đó trong số các cô này.
Quỳnh Trâm suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra. Cuối cùng là phải gạt bỏ suy nghĩ này cho đỡ đau đầu thôi. Cô có việc quan trọng hơn cần làm rồi.
______________________
Vẫn là cô gái ấy đứng trước cánh cổng to lớn của căn biệt thự. Nhưng lần này cô không mặc váy không đeo balo to bự chảng nữa, mà cô ăn mặc rất nhẹ nhàng, quần jen áo trắng tóc cột cao.
Quỳnh Trâm lại tới biệt thự Dương gia lần nữa. Cô nhấn chuông liền có giúp việc ra mở cửa, may quá không phải đợi như lần trước. Giúp việc theo ý nguyện của cô dẫn đi lên lầu tới phòng bà Hoa. Mọi việc thuận lợi cứ như đã sắp xếp trước và chì chờ cô tới vậy. Khi cô tới phòng thì thấy bà đang nói chuyện với quản gia, thấy cô tới quản gia liền rời khỏi phòng.
- Bà chủ tôi xin phép ra ngoài.
Ông đi qua chỗ cô, nhìn cô một cái. Cô cũng cung kính cúi gật đầu chào lại ông.
Bà Hoa nhìn cô gái trước mắt, khẽ cười:
- Đã hết một tuần rồi. Cô chắc cũng nếm đủ trò của con trai tôi?- Bà hoa đắc ý hỏi, bà cho rằng cô gái này đã không chịu đựng được nên mới tới đây tìm bà.
- Đã nếm đủ, nhưng vẫn chịu được.- Cô sảng khoái đáp, ý nghĩ trong đầu bà cô có thể nhận ra.
- Còn...còn chịu được? Vậy cô tới đây làm gì?- Lần đầu tiên bà Hoa thấy một ôsin có thể chịu đụng được con trai bà như vậy. Nhưng điều này đồng nghĩa với việc bà đã thua trong trận thoả thận này. Chẳng lẽ thằng con trai quý giá của bà lại không thể thu phục nổi con nhỏ này sao?
- Dạ bà chủ! Lần này Su tới đây là để đưa ra điều kiện thoả thuận như đã nói trước đó.
Dạo này cô hay giở giọng ngọt ngào này quá ha. Hại bà Hoa cũng bị sập bẫy trước giọng nói đấy! Dễ thương thật. Mãi lúc sau bà mới nói ra lời.
- Cô muốn điều kiện thoả thuận gì?- Bà suýt thì quên mình đã đồng ý với cô ta một điều kiện.
- Bà chủ! Su có thể đi học cùng trường với cậu chủ không?- Cô chớp đôi mắt ngây thơ hỏi.
- Cùng...cùng trường với Khải Minh?- Bà Hoa ngạc nhiên về điều kiện thoả thuận của cô gái này.
- Đúng vậy. - Cô dùng sức gật đầu khẳng định ý muốn của mình.
- Cái này...!!!!- Bà Hoà ngập ngừng.
- Chẳng lẽ bà chủ không đồng ý? Aizzz thôi bỏ đi coi như thoả thuận bà chủ nói trước kia không được tính.- Cô than thở thật dài.
- Tôi đã nói nhất định không nuốt lời. Cô muốn học trường Khải Minh phải không? Được tôi sẽ cho cô đi học ở đó.- Bà Hoa bị khiêu khích, lòng tự trọng liền nổi lên. Lời nói của bà đáng giá ngàn vàng đâu phải gió thoảng qua tai đâu.
- Dạ cảm ơn bà chủ. Su đã nói xong xin phép bà chủ đi về.
Ngắn gọn súc tích và đã hoàn thành ý nguyện. Cô cúi người chào, miệng cười rực rỡ nhanh chân ra khỏi phòng trước khi bà ta đổi ý. Cô đã vào được trường của Khải Minh, đồng nghĩa với việc cô đã bước sâu hơn vào trong cuộc sống của anh rồi. Thật khó diễn tả cảm cúc lúc này, vừa vui sướng vừa mong đợi ngôi trường mới kia.
Bóng dáng nhỏ đã biến mất lâu, bà Hoa vẫn trầm ngâm ngồi đó. Trên mặt bàn là hồ sơ lí lịch của cô gái kia. Nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn có cảm giác mình bị lừa thì phải. Mở hồ sơ ra xem cũng không phát hiện ra điều gì. Lãng phí thời gian vào con nhỏ ôsin kia chẳng đáng chút nào.
"Reng...Reng...Reng"
"- Alo bà Hà hả?"- Bà Hoa nhấc máy.
"- Ừ tôi đây. Bà có đi tập khiêu vũ không tôi chờ?"
"- Có. Đợi chút tôi tới ngay."
Bà Hoa vội vàng cho tập hồ sơ vào trong ngăn kéo nhỏ, sau thì đi ra ngoài. Chuyện con nhỏ kia mặc kệ đi, giờ bà phải đi tập khiêu vũ rồi. Ngăn kéo đóng lại, đóng cả điều kì quái về lí lịch của cô gái Phạm Quỳnh Trâm.
Chiếc đồng hồ in hình chuột mickey chậm dãi chuyển động vang lên tiếng nhỏ.
(Yul: Có người cuồng chuột a +.+)
Từng âm thanh vang lên càng thách thức sự chịu đựng của Quỳnh Trâm. Cô khoanh tay trước ngực đứng ở đầu giường nhìn người đang say giấc trên giường rồi lại nhìn đồng hồ. Chuẩn xác là cô đã tới đây được 30 phút rồi. Từng ấy thời gian cô có thể làm được khối việc nhưng cô lại phải tốn số thời gian ấy vào một việc vô nghĩa- gọi Khải Minh dậy. Bình thường cô chỉ cần đứng trước cửa gọi thôi, vậy mà hôm nay tên heo ngủ nướng này lại cố chấp không chịu dậy, còn ngủ nữa anh ta sẽ đi học muộn đấy. Cô thầm nhủ sau này nhất định tìm cách cho anh ta về ngủ sớm không thể đi chơi tới mãi nửa đêm mới về như tối qua được.
Đợi đợi đợi và đợi. Nhưng người trên giường vẫn chưa chịu nhúc nhích. Và khi sức chịu đựng của người ta đã đạt tới cảnh giới cao nhất thì sẽ bùng nổ phải không? Có lẽ đối với người khác là vậy còn đối với Quỳnh Trâm thì lại không. Cô cũng bùng nổ nhưng lại bùng nổ theo cách khác người. Cô nhẹ nhàng đi tới bên giường, một ánh mắt quét qua người nằm trên giường. Aiza người đẹp đến ngủ cũng đẹp, cô không nhìn chằm chằm thưởng thức mà chỉ đang công nhận sự thật thôi. Sự thật Khải Minh là một đại mĩ nam trong lòng phái nữ...trừ cô, haha. Quỳnh Trâm khẳng định tất cả con gái trên đời này có thể bị mọ lực của Khải Minh mê hoặc nhưng cô thì không đâu nhé, vì cô biết rằng cái đẹp luôn kèm theo rắc rối, mà cô thì không phải là người giỏi giang gì trong việc giải quyết đám rắc rối kia rồi. Vì thế cái đẹp chỉ nên đứng từ xa nhìn chứ không nên chạm vào.
Hết giờ thưởng thức, bắt tay vào việc chính nào! Cô tự nhắc bản thân như vậy, đồng thời cũng đưa tay ra lay người Khải Minh.
- Cậu chủ mau dậy!
- Ưmmm....!- Heo lười Khải Minh không chịu thức dậy, anh lật người quay sang bên kia đối lưng bới cô.
- Khải Minh dậy mau trời sáng rồi.- Cô gọi thêm câu nữa.
- Thật ồn.- Khải Minh kéo chăn chùm kín đầu.
Quỳnh Trâm không hề tức giận, căn bản là cô đang nhẫn nhịn. Có một sự thật liên quan tới bản thân cô chính là từ lúc cô tới đây đén giờ công phu nhẫn nhịn của cô chỉ có tăng chứ không hề giảm. Cô nhẫn nhịn không có nghĩa là cô chịu yếu thế nha. Cô không tin mình không lôi được con heo ngủ này dậy.
Bình thản ngồi xuống giường cô giở giọng nũng nịu:
- Bé cưng, ngoan ngoan mau dậy nào, chị thương.
(Yul: Ặc! chị làm em nổi da gà~.~)
Tay Quỳnh Trâm rất phối hợp với lời nói, cô nhè nhẹ vỗ vào người chùm chăn kín kia. Quả nhiên hiệu nhiệm nha. Lời cô vừa dứt thì người trong chăn cũng vùng dậy. Chăn rơi xuống lộ ra thân trên của anh, thì ra là để trần ngủ. Quỳnh Trâm cũng không hề lúng túng trước thân mình trần trụi của Khải Minh trước mắt. Cô chỉ quan tâm tới mục đích đánh thức anh dậy của mình đã thành công rồi.
Khải Minh trừng cô. Mặt đối mặt. Tay anh nắm chặt chăn, mãi không thốt lên lời.
- Cô....cô....cô......!!!!!
- Tôi...tôi....tôi....làm sao?- Cô chớp mắt học cách nói theo anh. Hoá ra lúc tức giận anh ta cũng có thể nói lắp hả?
- Cô vừa gọi tôi là gì?- Anh tìm được giọng cửa mình, gằn giọng hỏi cô.
- Cậu chủ!
- Câu sau nữa.
- Khải Minh.
- Câu sau nữa.
- Bé cưng hả?
Cô biết anh đang tức, còn cói ý chọc vào. Cô biết anh hỏi mình cái gì nhưng...haha cô đang cố ý trả lời xa vời.
- Đúng rồi, cô gọi tôi là bé cưng. Từ khi nào tôi trở thành bé cưng của cô hả?
Giọng điệu đang nhẹ bỗng dưng chuyển thành hét, cô chưa kịp tiếp thu nên tai có chút đau rát.
- Anh hét cái gì? Trách tôi cái gì? Rõ là nghe thấy tôi gọi mà vẫn giả vờ như không. Bất đắc dĩ tôi mới phải dùng cách gọi đó thôi.
Tội lỗi bao nhiêu đều bị đẩy hết cho Khải Minh, anh nghẹn họng trừng cô, lòng thầm kêu." Cô ta thật tinh quái". Bao ngày qua anh tìm đủ cách chọc phá cô, cô đều nhịn mà ngoan ngoãn làm theo mặc dù cách làm và kết quả đều chống đối lại. Nhưng sao hôm nay cô lại không kiêng nể chút nào mà đáp trả lại anh như vậy. Đầu anh chợt khai thông, nhớ ra điều gì anh vội vã hỏi.
- Hôm nay là thứ mấy?
- Chắc chắn là thứ hai.- Cô nhoẻn miệng cưới đáp. Cuối cùng thì anh ta cũng nhận ra vấn đề rồi.
- Cô tới đây được bao nhiêu ngày rồi.- Anh ảo não hỏi.
- Tròn một tuần nha. Có chuyện gì à?- Cô giả vờ như không hiểu.
- Không có. Cô mau ra ngoài đi.- Anh thở dài ngã ngửa về giường.
- Anh không dậy đi học sao? Trễ lắm rồi.- Cô chỉ vào đồng hồ.
- Dù gì cũng trễ rồi. Lát nữa tôi sẽ dậy.
Cô nhún nhún vai bước ra khỏi phòng. Nụ cười sâu trên khoé môi, haha có lẽ anh ta đang bị sốc rất mạnh khi nhận ra rằng cô ở đây đã hơn một tuần, điều này có nghĩa cô hoàn toàn vượt qua được khảo nghiệm của anh ta.
Khải Minh nằm trên giường lăn lộn, lại tự trách bản thân mình quá chủ quan. Sao anh có thể quên cô gái này đã tới đây được một tuần rồi chứ? Aaaa cũng tại cô ta làm anh mất đi phòng bị, chỉ một mực kiếm chuyện với cô ta mà quên mất cả thời gian. Lúc trước anh đã từng nói anh chỉ làm cậu chủ của cô ta trong vòng một tuần và anh chắc chắn cô ta sẽ không chịu nổi mà phải bỏ đi. Bây giờ thì tốt rồi, cô ta không những không bỏ đi mà còn rất tự tin chống đối lại anh. Anh đang nghĩ ngợi xem nên xử lí vụ này ra sao? Chẳng lẽ lại tìm cớ đuổi người đi??? Không được! Hành vi đó rất tiểu nhân. Hay cứ mặc kệ cô ta ở lại đây? Aizzz đành vậy thôi chứ biết làm sao được. Nhưng anh biết chắc cô ôsin quái quỷ kia còn ở đây thì bắt đầu từ hôm nay anh sẽ không còn được yên ổn nữa rồi.
- Đáng giận, Su thối tha cô chọc tức tôi rồi đấy.- Anh nắm chặt tay, thầm nói sẽ cũng cô đấu từng một trận để so tài tinh quái. Anh quyết không chịu thua.
*******
9h30 sáng, Khải Minh mới chịu rời khỏi phòng để đi tới trường. Một thân bóng bẩy, quần áo nuột nà đẹp đẽ nhìn anh giống như một soái ca bước ra từ ngôn tình vậy. Khi anh bước qua Quỳnh Trâm mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra khiến cô bịt mũi nhăn mặt chuẩn bị hắt xì. Anh nhanh chân cách ly 5 mét tránh để việc cũ giống lần trước tái diễn. Cô thấy vậy ôm bụng cười khanh khách:
- Haha....! Anh thật sự mắc chứng bệnh sạch sẽ?
- Cười cái gì? Mau lên dọn phòng cho tôi.- Anh bực mình quát lên.
- Vâng cậu chủ. Su sẽ làm luôn.- Nhẹ nhàng cúi đầu tuân lệnh.
Khải Minh vỗ chán thở dài, cô ta có cần giở giọng đó ra không? Cứ mỗi lần nghe thấy giọng đó là anh lại thấy nao nao lòng. Chết tiệt,...! Vướng phải ôsin quái quỷ thật mệt người.
Khải Minh đi rồi Quỳnh Trâm mới bắt tay vào công việc. Tuy rằng cô luôn chống đối lại Khải Minh nhưng công việc nhà anh giao cô đều xử lí tốt. Dẫu sao cô cũng là ôsin của anh và cô còn sống trong căn nhà này nữa. Cũng nên dọn dẹp sạch sẽ nơi mình ở chứ.
Quỳnh Trâm bước vào phòng Khải Minh, anh không muốn ai tự ý vào phòng mình nếu chưa được sự đồng ý nên cô cũng không tự tiện đi vào. Đây là lần thứ hai cô vào đây. Buổi sáng bất đắc dĩ cô có vào nhưng chỉ để ý tới việc làm sao để gọi Khải Minh dậy thôi chứ không chú ý tới mọi thứ xung quanh. Giờ nhìn lại thật choáng ngợp với căn phòng. Mọi thứ trang trí đều rất đẹp, màu sắc căn phòng sáng sủa. Căn phòng rất gọn gàng ngăn nắp, Quỳnh Trâm chẳng tốn bao nhiêu thời gian để dọn dẹp. Trải xong ga giường cô đi tới một gian ở đằng sau tấm kính tính dị tiếp. Đây là nơi học tập của Khải Minh. Có một kệ sách rất lớn, bàn học và cả....Ồ, cô đặc biệt chú ý tới bức tường ở bên cạnh. Tới gần xem xét cô ngẩn người không hiểu dụng ý của Khải Minh là gì khi dán rất rất nhiều hình ảnh của các cô gái, oa toàn là gái xinh thôi nha. Mỗi bức ảnh còn kèm theo tên của cô gái đó, có cả gái nước ngoài nữa. Nhưng điều đặc biệt hơn chính là những bức ảnh này được dán xung quanh một tờ giấy trắng. Trên đó có vài đường nét phác hoạ mờ nhạt. Anh ta làm gì vậy? Hay là muốn vẽ hình ai đó trong số các cô này.
Quỳnh Trâm suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra. Cuối cùng là phải gạt bỏ suy nghĩ này cho đỡ đau đầu thôi. Cô có việc quan trọng hơn cần làm rồi.
______________________
Vẫn là cô gái ấy đứng trước cánh cổng to lớn của căn biệt thự. Nhưng lần này cô không mặc váy không đeo balo to bự chảng nữa, mà cô ăn mặc rất nhẹ nhàng, quần jen áo trắng tóc cột cao.
Quỳnh Trâm lại tới biệt thự Dương gia lần nữa. Cô nhấn chuông liền có giúp việc ra mở cửa, may quá không phải đợi như lần trước. Giúp việc theo ý nguyện của cô dẫn đi lên lầu tới phòng bà Hoa. Mọi việc thuận lợi cứ như đã sắp xếp trước và chì chờ cô tới vậy. Khi cô tới phòng thì thấy bà đang nói chuyện với quản gia, thấy cô tới quản gia liền rời khỏi phòng.
- Bà chủ tôi xin phép ra ngoài.
Ông đi qua chỗ cô, nhìn cô một cái. Cô cũng cung kính cúi gật đầu chào lại ông.
Bà Hoa nhìn cô gái trước mắt, khẽ cười:
- Đã hết một tuần rồi. Cô chắc cũng nếm đủ trò của con trai tôi?- Bà hoa đắc ý hỏi, bà cho rằng cô gái này đã không chịu đựng được nên mới tới đây tìm bà.
- Đã nếm đủ, nhưng vẫn chịu được.- Cô sảng khoái đáp, ý nghĩ trong đầu bà cô có thể nhận ra.
- Còn...còn chịu được? Vậy cô tới đây làm gì?- Lần đầu tiên bà Hoa thấy một ôsin có thể chịu đụng được con trai bà như vậy. Nhưng điều này đồng nghĩa với việc bà đã thua trong trận thoả thận này. Chẳng lẽ thằng con trai quý giá của bà lại không thể thu phục nổi con nhỏ này sao?
- Dạ bà chủ! Lần này Su tới đây là để đưa ra điều kiện thoả thuận như đã nói trước đó.
Dạo này cô hay giở giọng ngọt ngào này quá ha. Hại bà Hoa cũng bị sập bẫy trước giọng nói đấy! Dễ thương thật. Mãi lúc sau bà mới nói ra lời.
- Cô muốn điều kiện thoả thuận gì?- Bà suýt thì quên mình đã đồng ý với cô ta một điều kiện.
- Bà chủ! Su có thể đi học cùng trường với cậu chủ không?- Cô chớp đôi mắt ngây thơ hỏi.
- Cùng...cùng trường với Khải Minh?- Bà Hoa ngạc nhiên về điều kiện thoả thuận của cô gái này.
- Đúng vậy. - Cô dùng sức gật đầu khẳng định ý muốn của mình.
- Cái này...!!!!- Bà Hoà ngập ngừng.
- Chẳng lẽ bà chủ không đồng ý? Aizzz thôi bỏ đi coi như thoả thuận bà chủ nói trước kia không được tính.- Cô than thở thật dài.
- Tôi đã nói nhất định không nuốt lời. Cô muốn học trường Khải Minh phải không? Được tôi sẽ cho cô đi học ở đó.- Bà Hoa bị khiêu khích, lòng tự trọng liền nổi lên. Lời nói của bà đáng giá ngàn vàng đâu phải gió thoảng qua tai đâu.
- Dạ cảm ơn bà chủ. Su đã nói xong xin phép bà chủ đi về.
Ngắn gọn súc tích và đã hoàn thành ý nguyện. Cô cúi người chào, miệng cười rực rỡ nhanh chân ra khỏi phòng trước khi bà ta đổi ý. Cô đã vào được trường của Khải Minh, đồng nghĩa với việc cô đã bước sâu hơn vào trong cuộc sống của anh rồi. Thật khó diễn tả cảm cúc lúc này, vừa vui sướng vừa mong đợi ngôi trường mới kia.
Bóng dáng nhỏ đã biến mất lâu, bà Hoa vẫn trầm ngâm ngồi đó. Trên mặt bàn là hồ sơ lí lịch của cô gái kia. Nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn có cảm giác mình bị lừa thì phải. Mở hồ sơ ra xem cũng không phát hiện ra điều gì. Lãng phí thời gian vào con nhỏ ôsin kia chẳng đáng chút nào.
"Reng...Reng...Reng"
"- Alo bà Hà hả?"- Bà Hoa nhấc máy.
"- Ừ tôi đây. Bà có đi tập khiêu vũ không tôi chờ?"
"- Có. Đợi chút tôi tới ngay."
Bà Hoa vội vàng cho tập hồ sơ vào trong ngăn kéo nhỏ, sau thì đi ra ngoài. Chuyện con nhỏ kia mặc kệ đi, giờ bà phải đi tập khiêu vũ rồi. Ngăn kéo đóng lại, đóng cả điều kì quái về lí lịch của cô gái Phạm Quỳnh Trâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.