Cậu Chủ Lưu Manh Và Osin Quái Quỷ
Chương 39: Quỳnh Trâm giận dỗi.
Yulnasu
10/11/2017
"Cốc...cốc...cốc"
- Su cô định ở trong đó mãi hả?
- Đồ biến thái...!!! Anh biến đi.
Khải Minh cắn răng thu hồi bàn tay gõ cửa lại. Anh có thể nghe thấy tiếng đồ vật cô ném ra cửa rơi xuống sàn nhà.
Cô đang giận anh?
Giận một cách vô cớ?
Không hẳn là vậy, chẳng qua chỉ là một nụ hôn thôi mà cô lại nỡ lòng nào giận anh từ sáng tới giờ, cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Anh đã thử gọi mấy lần và lần nào cũng được cô đáp trả bằng những lời lẽ như vậy đấy.
~7h tối.
Phải rồi đó, 7h tối, là lúc lẽ ra anh phải ngồi trên bàn ăn ngon lành, thì giờ đây anh phải đứng trước phòng cô với cái bụng rỗng tuếch và chịu đựng cô mắng anh đồ biến thái này kia. Tội nghiệp anh nha, bữa trưa chỉ ăn mì úp, chẳng lẽ tối nay cô cũng không định ra ngoài nấu cho anh ăn sao? Đồ ăn nhà hàng anh chẳng thiết tha gì rồi, cô làm ơn đừng có bỏ đói anh chứ. Biết trước một nụ hôn phải trả giá đắt đỏ thế này thì anh đã không hôn rồi. Nhưng nghĩ tới đôi môi mềm mại lại có cả hương vị dâu tây kia là anh đã kiềm lòng không nổi, dù sao thì anh cũng không hối hận vì đã hôn cô đâu, haha...!
"Ục...ục...ục"
Bụng Khải Minh lại lên tiếng phản kháng. Anh chán nản ôm bụng đứng cửa phòng Quỳnh Trâm.
- Su à? Cô định bỏ đói tôi thật sao?
-.....
- Quá bữa tối rồi tôi còn chưa được ăn gì nha!
-....
- Tôi thật tội nghiệp, cô mau ra mở cửa đi.
-.....
Từ đầu đến cuối chỉ có anh độc thoại một mình, còn cô thì chẳng thèm đáp lại một lời nào cả. Cô giận anh tới mức đó ư? Chỉ là một nụ hôn thôi mà, con gái thật là khó hiểu.
~30 phút trôi qua.
Cái bộ dạng của Khải Minh nhìn thảm hại vô cùng, cả người anh như không còn sức sống nữa, những cái gì có thể ăn, có thể nhét vào bụng anh đều đã ăn rồi, nhưng tất cả không thể thay thế được cơm ngon canh ngọt của Quỳnh Trâm. Mà con mèo nhỏ kia vẫn ở lì trong phòng không chịu ra ngoài, cô không thấy đói sao?
Aizzzz! Giá mà anh có thể vào được phòng cô thì hay biết mấy, anh nhất định sẽ lôi cô ra ngoài này. Oh....!!! Đôi mắt Khải Minh chợt sáng bừng lên, vào trong phòng cô ư? Đơn giản lắm, vậy mà anh cũng không nghĩ ra từ đầu.
Khải Minh đi ra tới tủ kính lục trong hộp sắt nhỏ và lấy ra một chùm thìa khoá, anh đi tới trước cửa phòng cô tra thìa khoá vào ổ và "tạch" một tiếng, cửa được mở tung ra. Tuyệt cú mèo!
Anh cẩn thận đi vào trong. Căn phòng cô hơi tối, ánh sáng mờ nhạt từ cây đèn bàn phát ra, anh với tay bật điện phòng sáng choang. Cô nằm trên giường, cả người cuộn tròn trong chăn kín mít nên khi Khải Minh vào cô không hề hay biết gì. Anh nhẹ nhàng tiến tới gần giường gọi cô.
- Su àk!
- Tôi đã bảo anh biến đi cơ mà.
Cô hét lên từ trong chăn, cứ ngỡ anh vẫn còn ở ngoài cửa phòng gọi mình.
- Cô định nằm đây đến bao giờ, dậy mau tôi đói lắm rồi cô đừng có làm biếng nhá!
Anh cầm chăn lôi ra không cho cô trốn nữa.
Quỳnh Trâm giật mình khi bị kéo chăn, bất thình lình cô quay ra thì thấy anh bên cạnh, cô hoảng hốt hét to.
- Sao anh lại ở đây?
- Nhà tôi thì tôi ở chứ sao!
- Anh vào đây bằng cách nào?
- Lấy thìa khoá dự phòng mở cửa đi vào.
Anh đáp một cách thản nhiên như đang thể một câu chuyện. Còn cô thì công nhận điều đó, ừ ha, quên mất ngày xưa lúc cô mới tới anh ta đã mang bé Pi thả vào phòng cô lúc nửa đêm mà, thì ra là có thìa khoá dự phòng.
Khải Minh đứng nhìn cô đăm chiêu trên giường, chợt thấy cô có gì đó khác lạ. Ờm! Hình như là cô khóc, đôi mắt hơi sưng còn đỏ nữa. Buồn đến phát khóc ư?
- Su, cô khóc hả? Ế, có cả nước mắt kìa.
- Không! Nước mưa rơi vào mặt thôi.
- Nhà tôi bị dột àk?
- Chắc thế!
Cô trả lời anh xong thả người nằm xuống giường, không nhúc nhích. Khải Minh mon men tới gần.
- Cô đang giận tôi chuyện hồi sáng?
- Không! Tôi chỉ đang thắc mắc tại sao anh lại hôn tôi.
Mắt cô nhìn thẳng lên trần nhà mà không nhìn về phía anh.
- Thích thì hôn thôi, đâu cần lí do.
- Thích?
- Ừm! Cô phải rất may mắn mới được tôi chủ động hôn đấy.
Anh tự hào thay cho cô, còn cô thì nắm chặt tay kiềm chế không đấm vào gương mặt cười tươi của anh, cái này rất đáng tự hào sao?
- Anh đã hôn bao nhiêu cô gái rồi?- Cô hỏi tiếp.
Khải Minh xoè tay ra đếm:
- 1,2,3.....15,16....aizzzz nhiều vậy là sao tôi nhớ nổi đây. Nói chung là rất nhiều.
Câu chốt "rất nhiều" của anh đã khơi lên lửa giận ấp ủ trong lòng cô.
- Anh muốn tự ra khỏi phòng hay để tôi đá ra ngoài.
- Hả?- Anh ngu ngơ nhìn cô.
- 1..,2...
Giây thứ 3 chưa đếm Khải Minh đã vọt ra ngoài rồi, anh không hiểu cô nghĩ gì nhưng anh cảm nhận được nếu còn ở lì trong phòng cô anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Thôi thì chịu khó đi ăn mì úp tiếp, qua trận này anh sẽ được ăn những món ngon như lúc trước. Anh tự tạo động lực cho mình nhìn về tương lai phía trước.
Khải Minh đi rồi Quỳnh Trâm ôm gối khóc huhu. Đáng thương cho cô không cơ chứ? Nụ hôn của cô, là nụ hôn đầu đấy. Lẽ ra khi trao đi nụ hôn đầu phải ở trong một bầu không khí lãng mạn đẹp đẽ chút chứ. Nhưng cô thì sao, cái này khác gì cưỡng hôn chứ. Cô đưa tay lên sờ môi mình thầm mắng tên biến thái kia làm lãng phí nụ hôn đầu của cô. Đáng ghét hơn là anh ta không hề xem trọng nụ hôn của cô, nghe cách anh ta nói chẳng khác gì cô và những cô gái bu quanh anh ta giống nhau. Aaaaaa....vừa tức lại vừa thấy xấu hổ, tự nhiên hôn người ta à...!!! Đã vậy mặc kệ anh ta cho bõ giận.
Nghĩ vậy cô ôm chăn ngủ tiếp. Mặc cho có người đang tội nghiệp ăn mì úp ngoài kia.
----------------------------
- Trâm cậu không thấy nóng à?- Anh Thi hỏi Quỳnh Trâm, trời thì nóng bức mà cô vẫn quàng khăn che kín hết cổ, nóng chết mất thôi.
- À...tớ không nóng.
Quỳnh Trâm ngượng ngùng trả lời, cô đưa tay kéo cao chiếc khăn lên. Hỏi cô có nóng không? Đương nhiên là nóng rồi, cô muốn hét cho cả thế giới nghe rằng cô rất nóng đấy. Nhưng chỉ vì vết cắn của Khải Minh vẫn còn in rõ trên cổ, cô không thể làm gì khác ngoài quàng chiếc khăn mỏng này đi để che giấu, dù nóng tới đâu cô cũng phải chịu thôi. Cũng may ở trong lớp có điều hoà, chỉ khi nào đi ra ngoài trời như thế này cô mới cảm thấy nóng. Nhưng có vẻ trời càng về trưa càng nóng thì phải, Quỳnh Trâm túa mồ hôi liên tục, chiếc khăn gió mỏng manh cũng đã thấm mồ hôi rồi. Cô muốn vào lớp ngồi điều hoà nhưng lại ngại chị Ngọc Lan và Anh Thi ở đây nên thôi.
- Cởi khăn ra đi, nhìn em đổ mồ hôi nhiều quá.- Ngọc Lan nhắc nhở. Không hiểu sao hôm nay Quỳnh Trâm lại điệu đà đến thế còn quàng khăn thời trang cơ đấy.
- Em thấy bình thường mà.- Quỳnh Trâm cười gượng đưa tay lên quệt mồ hôi trên chán.
Trong khi Quỳnh Trâm còn bận che giấu vết hôn thì Anh Thi nghịch ngợm đã đưa tay ra kéo chiếc khăn xuống rồi. Thôi xong! Quỳnh Trâm muốn giữ khăn lại cũng không kịp, muốn che vết hôn cũng không xong.
- Oa... Vết đỏ này?Trâm cậu bi muỗi cắn à?- Anh Thi hốt hoảng hỏi.
Hả? Muỗi đốt?
Quỳnh Trâm ngậm miệng không biết trả lời sao.
- Tớ có kem trị côn trùng cắn đây.- Anh Thi vui vẻ lôi từ trong túi xách một tuýp nhỏ ra đưa cho Quỳnh Trâm.
Ờ... Cô nàng ngây thơ quá, nhưng ngây thơ cũng là cái tốt. Quỳnh Trâm âm thầm nghĩ vậy.
- Đưa đây chị bôi cho.
Ngọc Lan giành lấy tuýp kem. Khi bôi kem Ngọc Lan cố tình ghé sát tai Quỳnh Trâm thì thầm.
- Lần sau có "chơi đùa" thì đừng có lộ liễu thế này nhé.
Quỳnh Trâm chột dạ nhìn Ngọc Lan, bị phát hiện rồi. Chị ấy thật là tinh ý ha, cô ngượng ngùng đỏ mặt cúi xuống. Ước chi cô có thể đánh chết cái tên hại cô bị hiểu nhầm thế này.
~ Phòng nghỉ nhóm 3k.
Khải Minh cặm cụi vào bàn máy tính, lúc thì lắc đầu lúc thì thở dài ngao ngán. Ở bên cạnh Vũ Thiên cũng buồn lòng vì tiếng than của tên bạn thân bên cạnh. Tò mò Vũ Thiên ngó đầu vào trang mà Khải Minh đang tìm kiếm thì anh chợt bật cười.
- Hahaaaaa...
- Cậu điên à? Biến ra cho tôi làm việc.- Khải Minh đá tên bạn thân cách xa mình. Vũ Thiên bật ra khỏi ghế, anh đứng trên sàn nhà ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Anh trai, anh có biết cậu ta đang tìm hiểu gì không?- Vũ thiên nhịn cười đi tới gần anh trai mình hỏi.
- Có gì mới sao?- Tuấn Huy hờ hững hỏi, đối với thái độ quá trớn của em trai mình anh cũng quen rồi.
- Cậu ta đang tìm xem làm thế nào cho con gái hết giận đấy.- Vũ Thiên nói xong lại ôm bụng cười tiếp.
- Có chuyện này sao?- Tuấn Huy nhướng mày nhìn Khải Minh.
Ai chẳng biết Khải Minh nổi tiếng thế nào, chuyện con gái bám lại và lấy lòng anh là chuyện rất bình thường nhưng còn chuyện anh tìm cách dỗ dành còn gái thì đây là lần đầu tiên nha, bảo sao Vũ Thiên lại cười lớn như vậy.
Khải Minh gập máy tính vào, anh bế tắc vò đầu bứt tai. Chuyện của anh còn chưa giải quyết xong vậy mà lại bị hai tên điên này quấy dối, mệt thật.
Chẳng lẽ chuyện anh dỗ dành một đứa con gái lạ đến vậy. Aaa nhắc đến lại đau lòng, con mèo nhỏ của anh vẫn còn giận dỗi nha. Từ hôm qua tới giờ vẫn không nói chuyện, còn quay mặt đi không thèm nhìn anh chứ đừng nói tới vào bếp nấu nướng. Đáng thương cho anh phải dùng mì gói lót dạ mấy bữa rồi. Chính vì thế nên anh mới phải tìn cách làn cho cô hết giận, có như vậy anh mới được ăn no. Ngoài ra anh không thích cô trưng bộ mặt dửng dưng ra nhìn mình, rất khó chịu nha.
- Ê, có muốn tôi chỉ cho cậu cách làm cô nàng hết giận không?- Vũ Thiên nháy mắt.
- Cách gì?- Khải Minh nghi hoặc nhìn tên bạn thân.
Vũ Thiên tới gần nói nhỏ vào tai Khải Minh. Chẳng hiểu hai người nói gì mà cứ thì thầm to nhỏ.
Kế hoạch gì đây nhỉ?
- Su cô định ở trong đó mãi hả?
- Đồ biến thái...!!! Anh biến đi.
Khải Minh cắn răng thu hồi bàn tay gõ cửa lại. Anh có thể nghe thấy tiếng đồ vật cô ném ra cửa rơi xuống sàn nhà.
Cô đang giận anh?
Giận một cách vô cớ?
Không hẳn là vậy, chẳng qua chỉ là một nụ hôn thôi mà cô lại nỡ lòng nào giận anh từ sáng tới giờ, cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Anh đã thử gọi mấy lần và lần nào cũng được cô đáp trả bằng những lời lẽ như vậy đấy.
~7h tối.
Phải rồi đó, 7h tối, là lúc lẽ ra anh phải ngồi trên bàn ăn ngon lành, thì giờ đây anh phải đứng trước phòng cô với cái bụng rỗng tuếch và chịu đựng cô mắng anh đồ biến thái này kia. Tội nghiệp anh nha, bữa trưa chỉ ăn mì úp, chẳng lẽ tối nay cô cũng không định ra ngoài nấu cho anh ăn sao? Đồ ăn nhà hàng anh chẳng thiết tha gì rồi, cô làm ơn đừng có bỏ đói anh chứ. Biết trước một nụ hôn phải trả giá đắt đỏ thế này thì anh đã không hôn rồi. Nhưng nghĩ tới đôi môi mềm mại lại có cả hương vị dâu tây kia là anh đã kiềm lòng không nổi, dù sao thì anh cũng không hối hận vì đã hôn cô đâu, haha...!
"Ục...ục...ục"
Bụng Khải Minh lại lên tiếng phản kháng. Anh chán nản ôm bụng đứng cửa phòng Quỳnh Trâm.
- Su à? Cô định bỏ đói tôi thật sao?
-.....
- Quá bữa tối rồi tôi còn chưa được ăn gì nha!
-....
- Tôi thật tội nghiệp, cô mau ra mở cửa đi.
-.....
Từ đầu đến cuối chỉ có anh độc thoại một mình, còn cô thì chẳng thèm đáp lại một lời nào cả. Cô giận anh tới mức đó ư? Chỉ là một nụ hôn thôi mà, con gái thật là khó hiểu.
~30 phút trôi qua.
Cái bộ dạng của Khải Minh nhìn thảm hại vô cùng, cả người anh như không còn sức sống nữa, những cái gì có thể ăn, có thể nhét vào bụng anh đều đã ăn rồi, nhưng tất cả không thể thay thế được cơm ngon canh ngọt của Quỳnh Trâm. Mà con mèo nhỏ kia vẫn ở lì trong phòng không chịu ra ngoài, cô không thấy đói sao?
Aizzzz! Giá mà anh có thể vào được phòng cô thì hay biết mấy, anh nhất định sẽ lôi cô ra ngoài này. Oh....!!! Đôi mắt Khải Minh chợt sáng bừng lên, vào trong phòng cô ư? Đơn giản lắm, vậy mà anh cũng không nghĩ ra từ đầu.
Khải Minh đi ra tới tủ kính lục trong hộp sắt nhỏ và lấy ra một chùm thìa khoá, anh đi tới trước cửa phòng cô tra thìa khoá vào ổ và "tạch" một tiếng, cửa được mở tung ra. Tuyệt cú mèo!
Anh cẩn thận đi vào trong. Căn phòng cô hơi tối, ánh sáng mờ nhạt từ cây đèn bàn phát ra, anh với tay bật điện phòng sáng choang. Cô nằm trên giường, cả người cuộn tròn trong chăn kín mít nên khi Khải Minh vào cô không hề hay biết gì. Anh nhẹ nhàng tiến tới gần giường gọi cô.
- Su àk!
- Tôi đã bảo anh biến đi cơ mà.
Cô hét lên từ trong chăn, cứ ngỡ anh vẫn còn ở ngoài cửa phòng gọi mình.
- Cô định nằm đây đến bao giờ, dậy mau tôi đói lắm rồi cô đừng có làm biếng nhá!
Anh cầm chăn lôi ra không cho cô trốn nữa.
Quỳnh Trâm giật mình khi bị kéo chăn, bất thình lình cô quay ra thì thấy anh bên cạnh, cô hoảng hốt hét to.
- Sao anh lại ở đây?
- Nhà tôi thì tôi ở chứ sao!
- Anh vào đây bằng cách nào?
- Lấy thìa khoá dự phòng mở cửa đi vào.
Anh đáp một cách thản nhiên như đang thể một câu chuyện. Còn cô thì công nhận điều đó, ừ ha, quên mất ngày xưa lúc cô mới tới anh ta đã mang bé Pi thả vào phòng cô lúc nửa đêm mà, thì ra là có thìa khoá dự phòng.
Khải Minh đứng nhìn cô đăm chiêu trên giường, chợt thấy cô có gì đó khác lạ. Ờm! Hình như là cô khóc, đôi mắt hơi sưng còn đỏ nữa. Buồn đến phát khóc ư?
- Su, cô khóc hả? Ế, có cả nước mắt kìa.
- Không! Nước mưa rơi vào mặt thôi.
- Nhà tôi bị dột àk?
- Chắc thế!
Cô trả lời anh xong thả người nằm xuống giường, không nhúc nhích. Khải Minh mon men tới gần.
- Cô đang giận tôi chuyện hồi sáng?
- Không! Tôi chỉ đang thắc mắc tại sao anh lại hôn tôi.
Mắt cô nhìn thẳng lên trần nhà mà không nhìn về phía anh.
- Thích thì hôn thôi, đâu cần lí do.
- Thích?
- Ừm! Cô phải rất may mắn mới được tôi chủ động hôn đấy.
Anh tự hào thay cho cô, còn cô thì nắm chặt tay kiềm chế không đấm vào gương mặt cười tươi của anh, cái này rất đáng tự hào sao?
- Anh đã hôn bao nhiêu cô gái rồi?- Cô hỏi tiếp.
Khải Minh xoè tay ra đếm:
- 1,2,3.....15,16....aizzzz nhiều vậy là sao tôi nhớ nổi đây. Nói chung là rất nhiều.
Câu chốt "rất nhiều" của anh đã khơi lên lửa giận ấp ủ trong lòng cô.
- Anh muốn tự ra khỏi phòng hay để tôi đá ra ngoài.
- Hả?- Anh ngu ngơ nhìn cô.
- 1..,2...
Giây thứ 3 chưa đếm Khải Minh đã vọt ra ngoài rồi, anh không hiểu cô nghĩ gì nhưng anh cảm nhận được nếu còn ở lì trong phòng cô anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Thôi thì chịu khó đi ăn mì úp tiếp, qua trận này anh sẽ được ăn những món ngon như lúc trước. Anh tự tạo động lực cho mình nhìn về tương lai phía trước.
Khải Minh đi rồi Quỳnh Trâm ôm gối khóc huhu. Đáng thương cho cô không cơ chứ? Nụ hôn của cô, là nụ hôn đầu đấy. Lẽ ra khi trao đi nụ hôn đầu phải ở trong một bầu không khí lãng mạn đẹp đẽ chút chứ. Nhưng cô thì sao, cái này khác gì cưỡng hôn chứ. Cô đưa tay lên sờ môi mình thầm mắng tên biến thái kia làm lãng phí nụ hôn đầu của cô. Đáng ghét hơn là anh ta không hề xem trọng nụ hôn của cô, nghe cách anh ta nói chẳng khác gì cô và những cô gái bu quanh anh ta giống nhau. Aaaaaa....vừa tức lại vừa thấy xấu hổ, tự nhiên hôn người ta à...!!! Đã vậy mặc kệ anh ta cho bõ giận.
Nghĩ vậy cô ôm chăn ngủ tiếp. Mặc cho có người đang tội nghiệp ăn mì úp ngoài kia.
----------------------------
- Trâm cậu không thấy nóng à?- Anh Thi hỏi Quỳnh Trâm, trời thì nóng bức mà cô vẫn quàng khăn che kín hết cổ, nóng chết mất thôi.
- À...tớ không nóng.
Quỳnh Trâm ngượng ngùng trả lời, cô đưa tay kéo cao chiếc khăn lên. Hỏi cô có nóng không? Đương nhiên là nóng rồi, cô muốn hét cho cả thế giới nghe rằng cô rất nóng đấy. Nhưng chỉ vì vết cắn của Khải Minh vẫn còn in rõ trên cổ, cô không thể làm gì khác ngoài quàng chiếc khăn mỏng này đi để che giấu, dù nóng tới đâu cô cũng phải chịu thôi. Cũng may ở trong lớp có điều hoà, chỉ khi nào đi ra ngoài trời như thế này cô mới cảm thấy nóng. Nhưng có vẻ trời càng về trưa càng nóng thì phải, Quỳnh Trâm túa mồ hôi liên tục, chiếc khăn gió mỏng manh cũng đã thấm mồ hôi rồi. Cô muốn vào lớp ngồi điều hoà nhưng lại ngại chị Ngọc Lan và Anh Thi ở đây nên thôi.
- Cởi khăn ra đi, nhìn em đổ mồ hôi nhiều quá.- Ngọc Lan nhắc nhở. Không hiểu sao hôm nay Quỳnh Trâm lại điệu đà đến thế còn quàng khăn thời trang cơ đấy.
- Em thấy bình thường mà.- Quỳnh Trâm cười gượng đưa tay lên quệt mồ hôi trên chán.
Trong khi Quỳnh Trâm còn bận che giấu vết hôn thì Anh Thi nghịch ngợm đã đưa tay ra kéo chiếc khăn xuống rồi. Thôi xong! Quỳnh Trâm muốn giữ khăn lại cũng không kịp, muốn che vết hôn cũng không xong.
- Oa... Vết đỏ này?Trâm cậu bi muỗi cắn à?- Anh Thi hốt hoảng hỏi.
Hả? Muỗi đốt?
Quỳnh Trâm ngậm miệng không biết trả lời sao.
- Tớ có kem trị côn trùng cắn đây.- Anh Thi vui vẻ lôi từ trong túi xách một tuýp nhỏ ra đưa cho Quỳnh Trâm.
Ờ... Cô nàng ngây thơ quá, nhưng ngây thơ cũng là cái tốt. Quỳnh Trâm âm thầm nghĩ vậy.
- Đưa đây chị bôi cho.
Ngọc Lan giành lấy tuýp kem. Khi bôi kem Ngọc Lan cố tình ghé sát tai Quỳnh Trâm thì thầm.
- Lần sau có "chơi đùa" thì đừng có lộ liễu thế này nhé.
Quỳnh Trâm chột dạ nhìn Ngọc Lan, bị phát hiện rồi. Chị ấy thật là tinh ý ha, cô ngượng ngùng đỏ mặt cúi xuống. Ước chi cô có thể đánh chết cái tên hại cô bị hiểu nhầm thế này.
~ Phòng nghỉ nhóm 3k.
Khải Minh cặm cụi vào bàn máy tính, lúc thì lắc đầu lúc thì thở dài ngao ngán. Ở bên cạnh Vũ Thiên cũng buồn lòng vì tiếng than của tên bạn thân bên cạnh. Tò mò Vũ Thiên ngó đầu vào trang mà Khải Minh đang tìm kiếm thì anh chợt bật cười.
- Hahaaaaa...
- Cậu điên à? Biến ra cho tôi làm việc.- Khải Minh đá tên bạn thân cách xa mình. Vũ Thiên bật ra khỏi ghế, anh đứng trên sàn nhà ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Anh trai, anh có biết cậu ta đang tìm hiểu gì không?- Vũ thiên nhịn cười đi tới gần anh trai mình hỏi.
- Có gì mới sao?- Tuấn Huy hờ hững hỏi, đối với thái độ quá trớn của em trai mình anh cũng quen rồi.
- Cậu ta đang tìm xem làm thế nào cho con gái hết giận đấy.- Vũ Thiên nói xong lại ôm bụng cười tiếp.
- Có chuyện này sao?- Tuấn Huy nhướng mày nhìn Khải Minh.
Ai chẳng biết Khải Minh nổi tiếng thế nào, chuyện con gái bám lại và lấy lòng anh là chuyện rất bình thường nhưng còn chuyện anh tìm cách dỗ dành còn gái thì đây là lần đầu tiên nha, bảo sao Vũ Thiên lại cười lớn như vậy.
Khải Minh gập máy tính vào, anh bế tắc vò đầu bứt tai. Chuyện của anh còn chưa giải quyết xong vậy mà lại bị hai tên điên này quấy dối, mệt thật.
Chẳng lẽ chuyện anh dỗ dành một đứa con gái lạ đến vậy. Aaa nhắc đến lại đau lòng, con mèo nhỏ của anh vẫn còn giận dỗi nha. Từ hôm qua tới giờ vẫn không nói chuyện, còn quay mặt đi không thèm nhìn anh chứ đừng nói tới vào bếp nấu nướng. Đáng thương cho anh phải dùng mì gói lót dạ mấy bữa rồi. Chính vì thế nên anh mới phải tìn cách làn cho cô hết giận, có như vậy anh mới được ăn no. Ngoài ra anh không thích cô trưng bộ mặt dửng dưng ra nhìn mình, rất khó chịu nha.
- Ê, có muốn tôi chỉ cho cậu cách làm cô nàng hết giận không?- Vũ Thiên nháy mắt.
- Cách gì?- Khải Minh nghi hoặc nhìn tên bạn thân.
Vũ Thiên tới gần nói nhỏ vào tai Khải Minh. Chẳng hiểu hai người nói gì mà cứ thì thầm to nhỏ.
Kế hoạch gì đây nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.