Cậu Chủ Rất Cưng Chiều Em - Tiểu Bảo Bối
Chương 37
Chippy
10/09/2017
“ Mau sao người điều tra xem tổ chức của chúng ta có ai mang hình xăm hoa hồng rỉ máu và việc về 16 năm trước đưa hắn tới trung tâm của Hắc Bang đi .Tôi sẽ trực tiếp đến đó “ Đằng Hàn Mạc cúp máy sau cuộc gọi điện cho Diệp Hàn
Tay hắn nâng ly rượu nhâm nhi một chút ngắm cảnh bên ngoài ,quay sang đằng sau thấy bảo bối của mình nằm ngủ hai má đỏ ửng ngoan như một con mèo hắn đặt ly rượi xuống ,môi mỏng khẽ cong lên lại gần cô và hôn lên trán cô
“Bảo bối , tôi phải đi có chút việc ,trưa tôi sẽ về ,em cứ nghỉ ngơi đi “
Nói rồi hắn rời đi ,Nguyệt Dao Dao đang ngủ chỉ nghe mang máng nhìn lên đồng hồ chỉ mới 5h hắn đi đâu mà sớm thế nhưng vì đau đầu quá nên cô cũng không để ý mà ngủ tiếp
6h sáng Nguyệt Dao Dao thức dậy ,vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi xuống bếp làm việc
Tuy dì Trương và và Ái Châu có bảo cô nghỉ ngơi nhưng cô cảm thấy nằm ì trên giường thật khó chịu làm sao ấy với lại cũng muốn chuẩn bị bữa trưa cho hắn mà .A nghĩ tới hắn lại bất giác cười tủm tỉm
“Con đang nhớ đến ai à “ Dì Trương nhìn sơ qua nét mặt của cô gái cũng đoán biết rồi .Haiz đúng là lúc trẻ khi yêu có khác
“ không ...không có ạ “Bị phát hiện cô chỉ giật mình cười nhẹ rồi cắm cúi làm tiếp
------------
“ Thả tôi ra ? Sao ngài lại bắt tôi ?” Một tên to con quỳ dưới sàn nhà là hét giữa một sảnh lớn ,ánh mắt hắn toát lên nỗi sợ hãi và lo lắng
“16 năm trước , Vụ bắt cóc trẻ em ,mày đã làm việc cho ai ?Còn nhớ chứ ? “ Đằng Hàn Mạc ngồi ngay trên chiếc ghế dát vàng đặt giữa sảnh tựa như một vị vương nhâm nhi chút rượu vang
“Tôi ..Tôi không biết gì hết ..Bắt cóc gì ?Tôi không biết ?” Tên này khi nghe Đằng Hàn Mạc nói liền giật mình ,có lẽ hắn sợ cái gì đó nên mồ hôi chảy nhễ nhại một mực chối cãi
Đằng Hàn Mạc không nói gì chỉ cười nhẹ một tiếng rồi liếc sang Diệp Hàn ta ra hiệu cho anh biết phải làm gì ,ánh mắt của hắn tuy lơ đễnh nhưng lại kiêu ngạo uy quyền đến đáng sợ
Diệp Hàn như hiểu ta liền rút trong túi áo một cây kim tim có chứa một thứ nước lỏng tiến lại gần trên đó gập người xuống giải thích
“Mày biết đây là gì không ?Là thạch tím đấy ?Chỉ cần tiêm một chút thì chưa nói đến 5 phút cơ thể của mày sẽ cảm nhận được công dụng mạnh mẽ của nó “ Diệp Hàn khí chất mạnh mẽ ,lại rất tinh ranh nhìn thôi cũng đủ muốn né ,phải nói phong thái chỉ thua chủ mình một chút
Tên to con đó nhìn chằm vào Diệp Hàn và cây kim tiêm , mồ hôi hắn chảy ngày càng nhiều ,miệng như cứng đờ không thể nói
“ Kéo dài thời gian hình như không phải là phong thái của cậu và tôi Diệp Hàn “ Đằng Hàn Mạc tiếp tục nói ,hắn không quan tâm đến vẻ mặt của tên kia
Hắn là tự biết không thể giết tên này nên đành hù dọa cho trên này ngoan ngoãn khai ra
Diệp Hàn tuân lệnh búng tay một cái liền cho người giữ trên to con đó lại ,tay cầm ống kim đưa lại gần trước cánh tay của tên đó
“Khoan ...khoan..tôi xin khai ...tôi sẽ nói đừng giết tôi “ trên đó là lên một cách sợ hãi ,hắn vẫy vùng khuôn mặt tột độ như sắp khóc
“Nói “ Đằng Hàn Mạc vẫy tay ra hiệu cho đàn em lui ra ,dựa ra sau bắt chéo chân vẫn là phong thái của bậc vương quyền đó
“ Chuyện là ..Chuyện là 16 năm trước lúc đó tôi không nằm trong tổ chức của Hắc Bang .Tôi làm vệ sĩ tại 1 quán bar nhỏ ,một hôm có một người đàn ông nghe nói là khách VIP gì đó muốn tôi đi làm việc cho ông ta một phi vụ ,tuy chỉ là việc canh cửa cho bọn trẻ bị bắt cóc không trốn thoát nhưng lương rất hậu hĩnh .Lúc đó tôi chỉ nhớ rõ là sau khi bán bọn trẻ ra nước ngoài thì cảnh sát phát hiện ,bọn chúng chỉ đưa tôi một số tiền rồi chạy biệt tăm .Từ đó tôi lại tiếp tục làm việc tại quán bar đó và sau đó mới gia nhập Hắc Ban 5 năm trước “ Tên to con run sợ ,kể từng chi tiết cho Đằng Hàn Mạc nghe .Nhưng có lẽ điều hắn muốn nghe không chỉ có những thứ này
Hai mày kiếm hắn nhíu lại ,đôi mắt lại trở nên sắc bén hơn
“ Có nhớ rõ mặt không ?”
“Tôi ..tôi không nhớ rõ tại vì mọi lần ông ta chỉ toàn che mặt chỉ nghe bình đàn em gọi ông ta là Lãnh Hổ ...” Trên to con đó nói tiếp ,đó là một trong những manh mối mà hắn cần nhưng 16 năm trước hắn chỉ mới 14 tuổi ,chưa biết việc trong Hắc Bang e là khó tìm
Đột nhiên trong đầu hắn loé ra một ý .Được , hắn không biết nhưng sẽ có một người biết ,để xem việc 16 năm trước là ai đã ngầm làm việc phi pháp trong tổ chức ,còn dám động đến bảo bối của hắn
“Đưa cho tên đó một số tiền và dặn hắn ngậm mồm vào “ Đằng Hàn Mạc thản nhiên bước ra chiếc BMW của mình vừa dặn dò Diệp Hàn
Đã 12h trưa rồi ,phải về nhà với bảo bối ngốc thôi
Nguyệt Dao Dao Đang chuẩn bị đồ ăn để bưng lên lên bàn thì “ Hắt xì “
“Aiz .Ai lại nói xấu mình sao “ Vừa xoa xoa mũi ,cô vừa ngây ngốc tự hỏi mình
[ tg: chồng bà chứ ai -.- ]
[ĐHM :sao dạo này không có H *khóc một dòng sông *
NDD :Yêu tác giả quá *tung bông *
Tg :Yên tâm truyện còn dài :))
NDD : *tuột mod * *cạn lời *
ĐHM : Nghe chưa bảo bối *cười cong môi * *mặt gian xảo* ] Đăng bởi: admin
Tay hắn nâng ly rượu nhâm nhi một chút ngắm cảnh bên ngoài ,quay sang đằng sau thấy bảo bối của mình nằm ngủ hai má đỏ ửng ngoan như một con mèo hắn đặt ly rượi xuống ,môi mỏng khẽ cong lên lại gần cô và hôn lên trán cô
“Bảo bối , tôi phải đi có chút việc ,trưa tôi sẽ về ,em cứ nghỉ ngơi đi “
Nói rồi hắn rời đi ,Nguyệt Dao Dao đang ngủ chỉ nghe mang máng nhìn lên đồng hồ chỉ mới 5h hắn đi đâu mà sớm thế nhưng vì đau đầu quá nên cô cũng không để ý mà ngủ tiếp
6h sáng Nguyệt Dao Dao thức dậy ,vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi xuống bếp làm việc
Tuy dì Trương và và Ái Châu có bảo cô nghỉ ngơi nhưng cô cảm thấy nằm ì trên giường thật khó chịu làm sao ấy với lại cũng muốn chuẩn bị bữa trưa cho hắn mà .A nghĩ tới hắn lại bất giác cười tủm tỉm
“Con đang nhớ đến ai à “ Dì Trương nhìn sơ qua nét mặt của cô gái cũng đoán biết rồi .Haiz đúng là lúc trẻ khi yêu có khác
“ không ...không có ạ “Bị phát hiện cô chỉ giật mình cười nhẹ rồi cắm cúi làm tiếp
------------
“ Thả tôi ra ? Sao ngài lại bắt tôi ?” Một tên to con quỳ dưới sàn nhà là hét giữa một sảnh lớn ,ánh mắt hắn toát lên nỗi sợ hãi và lo lắng
“16 năm trước , Vụ bắt cóc trẻ em ,mày đã làm việc cho ai ?Còn nhớ chứ ? “ Đằng Hàn Mạc ngồi ngay trên chiếc ghế dát vàng đặt giữa sảnh tựa như một vị vương nhâm nhi chút rượu vang
“Tôi ..Tôi không biết gì hết ..Bắt cóc gì ?Tôi không biết ?” Tên này khi nghe Đằng Hàn Mạc nói liền giật mình ,có lẽ hắn sợ cái gì đó nên mồ hôi chảy nhễ nhại một mực chối cãi
Đằng Hàn Mạc không nói gì chỉ cười nhẹ một tiếng rồi liếc sang Diệp Hàn ta ra hiệu cho anh biết phải làm gì ,ánh mắt của hắn tuy lơ đễnh nhưng lại kiêu ngạo uy quyền đến đáng sợ
Diệp Hàn như hiểu ta liền rút trong túi áo một cây kim tim có chứa một thứ nước lỏng tiến lại gần trên đó gập người xuống giải thích
“Mày biết đây là gì không ?Là thạch tím đấy ?Chỉ cần tiêm một chút thì chưa nói đến 5 phút cơ thể của mày sẽ cảm nhận được công dụng mạnh mẽ của nó “ Diệp Hàn khí chất mạnh mẽ ,lại rất tinh ranh nhìn thôi cũng đủ muốn né ,phải nói phong thái chỉ thua chủ mình một chút
Tên to con đó nhìn chằm vào Diệp Hàn và cây kim tiêm , mồ hôi hắn chảy ngày càng nhiều ,miệng như cứng đờ không thể nói
“ Kéo dài thời gian hình như không phải là phong thái của cậu và tôi Diệp Hàn “ Đằng Hàn Mạc tiếp tục nói ,hắn không quan tâm đến vẻ mặt của tên kia
Hắn là tự biết không thể giết tên này nên đành hù dọa cho trên này ngoan ngoãn khai ra
Diệp Hàn tuân lệnh búng tay một cái liền cho người giữ trên to con đó lại ,tay cầm ống kim đưa lại gần trước cánh tay của tên đó
“Khoan ...khoan..tôi xin khai ...tôi sẽ nói đừng giết tôi “ trên đó là lên một cách sợ hãi ,hắn vẫy vùng khuôn mặt tột độ như sắp khóc
“Nói “ Đằng Hàn Mạc vẫy tay ra hiệu cho đàn em lui ra ,dựa ra sau bắt chéo chân vẫn là phong thái của bậc vương quyền đó
“ Chuyện là ..Chuyện là 16 năm trước lúc đó tôi không nằm trong tổ chức của Hắc Bang .Tôi làm vệ sĩ tại 1 quán bar nhỏ ,một hôm có một người đàn ông nghe nói là khách VIP gì đó muốn tôi đi làm việc cho ông ta một phi vụ ,tuy chỉ là việc canh cửa cho bọn trẻ bị bắt cóc không trốn thoát nhưng lương rất hậu hĩnh .Lúc đó tôi chỉ nhớ rõ là sau khi bán bọn trẻ ra nước ngoài thì cảnh sát phát hiện ,bọn chúng chỉ đưa tôi một số tiền rồi chạy biệt tăm .Từ đó tôi lại tiếp tục làm việc tại quán bar đó và sau đó mới gia nhập Hắc Ban 5 năm trước “ Tên to con run sợ ,kể từng chi tiết cho Đằng Hàn Mạc nghe .Nhưng có lẽ điều hắn muốn nghe không chỉ có những thứ này
Hai mày kiếm hắn nhíu lại ,đôi mắt lại trở nên sắc bén hơn
“ Có nhớ rõ mặt không ?”
“Tôi ..tôi không nhớ rõ tại vì mọi lần ông ta chỉ toàn che mặt chỉ nghe bình đàn em gọi ông ta là Lãnh Hổ ...” Trên to con đó nói tiếp ,đó là một trong những manh mối mà hắn cần nhưng 16 năm trước hắn chỉ mới 14 tuổi ,chưa biết việc trong Hắc Bang e là khó tìm
Đột nhiên trong đầu hắn loé ra một ý .Được , hắn không biết nhưng sẽ có một người biết ,để xem việc 16 năm trước là ai đã ngầm làm việc phi pháp trong tổ chức ,còn dám động đến bảo bối của hắn
“Đưa cho tên đó một số tiền và dặn hắn ngậm mồm vào “ Đằng Hàn Mạc thản nhiên bước ra chiếc BMW của mình vừa dặn dò Diệp Hàn
Đã 12h trưa rồi ,phải về nhà với bảo bối ngốc thôi
Nguyệt Dao Dao Đang chuẩn bị đồ ăn để bưng lên lên bàn thì “ Hắt xì “
“Aiz .Ai lại nói xấu mình sao “ Vừa xoa xoa mũi ,cô vừa ngây ngốc tự hỏi mình
[ tg: chồng bà chứ ai -.- ]
[ĐHM :sao dạo này không có H *khóc một dòng sông *
NDD :Yêu tác giả quá *tung bông *
Tg :Yên tâm truyện còn dài :))
NDD : *tuột mod * *cạn lời *
ĐHM : Nghe chưa bảo bối *cười cong môi * *mặt gian xảo* ] Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.