Chương 70
Họa Thất
24/07/2023
Trước khi từ Tô phủ về cung, Trần Loan bị Lan lão phu nhân giữ lại dặn dò đủ điều, cuối cùng vẫn chỉ xoay quanh một chuyện.
Lão phu nhân bĩu môi với Tô Chúc, nói: “Nói ra cũng có chút xấu hổ, từ nhỏ tứ cô nương đã lớn lên bên cạnh ta, tính tình giống mẫu thân nó, có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra. Bây giờ đã đến tuổi thành thân, ta và ngoại tổ mẫu của con rời kinh mấy chục năm rồi, không mấy hiểu biết về các tài tử tuấn kiệt trong kinh thành, nếu nương nương cảm thấy tốt, xin hãy nói trước với ta một tiếng.”
Bà lớn tuổi rồi, có thể sống được năm nào hay năm đó, chỉ muốn sắp xếp ổn định cho đám tiểu bối này, như vậy, một ngày nào đó buông tay nằm xuống cũng không đến mức còn vướng bận.
Hai người cháu tuổi lớn hơn đã có phụ mẫu bọn họ nhọc lòng, chỉ riêng việc hôn nhân của Tô Chúc, dù thế nào bà cũng không yên lòng, nhất định phải suy xét kỹ lưỡng mọi mặt rồi mới đưa ra quyết định.
Chuyện xảy ra với Tô Viện năm đó, không thể nghi ngờ chính là một vết xe đổ, bài học khắc cốt ghi tâm như vậy, Tô phủ không thể chịu đựng thêm lần thứ hai.
Trần Loan sửng sốt, ánh mắt rơi trên người Tô Chúc đang yên lặng đứng giữa bụi cây lá xanh hoa đỏ suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, nói: “Đợi thêm vài ngày, Tô gia ổn định lại, ngoại tổ mẫu và cữu mẫu có thể tiếp nhận một số thiệp mời thăm hỏi và dự tiệc từ các phủ, nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến của tứ biểu muội.”
“Con ở trong cung cũng không để ý những chuyện này, trở về sẽ cho người tìm hiểu chi tiết rồi truyền lời cho ngoại tổ mẫu, có nhi lang của vài nhà thật sự không tồi.”
Lúc này Lan lão phu nhân mới vui vẻ nở nụ cười, khi bà cười lên, các nếp nhăn trên khóe mắt xếp chồng lên nhau, trông vừa hiền từ lại hòa nhã, khiến người ta sinh ra cảm giác gần gũi ngay từ cái nhìn đầu tiên: “Gia cảnh thế nào không quan trọng, chủ yếu là người tốt, có trách nhiệm, gia đình phu quân tốt bụng, dễ sống chung.”
Mắt thấy nửa bầu trời đã bị ráng mây nhuộm đỏ, cái lạnh chỉ có ở buổi tối ập tới, cuối cùng Kỷ Hoán cũng bước chân ra khỏi thư phòng, bộ đồ trắng xuất trần, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ không tồi.
Trần Loan thấy thế, biết rằng mọi chuyện đã được giải quyết.
Xe ngựa yên lặng từ tốn di chuyển, Trần Loan thả lỏng cơ thể, tựa đầu vào bả vai người đàn ông, trò chuyện câu được câu không, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, mí mắt hơi rũ xuống, tuỳ ý mở miệng: “Ngoại tổ phụ đồng ý rồi?”
Khoé miệng Kỷ Hoán khẽ nhúc nhích, cười khẽ duỗi tay xoa nắn xương ngón tay mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp: “Biết rõ cố hỏi.”
Trần Loan tỉnh táo tinh thần, nàng chống thân thể, cổ tay áo hồng cánh sen trượt xuống một nửa, lộ ra khoảng da thịt trắng mịn cùng chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay, quyến rũ tới mức khiến người ta miệng lưỡi khô khốc, nhưng nàng không hề hay biết, ngược lại nói tới chuyện của Tô Chúc.
Tô gia đối xử tốt với nàng, có qua có lại, tất nhiên nàng cũng sẽ cực kỳ để tâm đến chuyện lão phu nhân tự mình mở miệng.
Tiểu cô nương dùng bàn tay ngọc chống cằm, nói huyên thuyên rất nhiều lời, ngay khi giọng điệu lười biếng đã hơi khàn khàn, Kỷ Hoán vẫn có tới bảy tám phần chú ý lắng nghe, càng về sau, ánh mắt của hắn càng thay đổi.
Nửa đêm mấy ngày trước, trong màn phù dung, tiểu cô nương đã khóc bằng âm điệu như vậy, cả người mềm nhũn như cục bột, mỗi một âm thanh đều làm cho hắn khó lòng kiềm chế, quyến rũ khiến người ta thực tủy biết vị.
“Hoàng Thượng?” Giọng nói của Trần Loan hơi khựng lại, mày ngài khẽ cau, đầu ngón tay trắng nõn tựa gốc hành đặt lên miếng ngọc bội bên hông người đàn ông, nàng lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Trong các nhi lang chưa lập gia đình ở kinh thành, có người nào phù hợp?”
Người đàn ông không lên tiếng, màu đen dày đặc dâng trào trong mắt kiếm, giống như nghiên mực bị đánh đổ. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cười khẽ, mở miệng với bảy tám phần ẩn nhẫn và kiềm chế, giọng nói khàn khàn đến lạ: “Chi bằng tối nay Loan Loan lại dỗ trẫm vui vẻ, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, Trần Loan nhớ lại, lỗ tai lập tức đỏ bừng, nàng buông lỏng ngọc bội trong tay, nhích người ra xa một chút, ôm mặt ngoan ngoãn đáp: “Không cần, trở về thần thiếp sẽ tự mình điều tra.”
Chậc, người đàn ông mím môi hơi tiếc nuối.
Ba ngày sau đó, nàng không còn gặp lại Kỷ Hoán nữa, một số đại thần bị triệu vào cung, ở lại Ngự Thư Phòng cả buổi chiều, ngay cả bữa trưa bữa tối đều dùng trong cung.
Trần Loan không cảm thấy hứng thú với việc triều chính, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng cũng mơ hồ đoán được một ít, không phải cục diện tiền triều thay đổi thì chính là vì chuyện của Triệu Khiêm.
Dù sao, ngày nào quận chúa Cẩm Tú và những ám vệ đang ẩn nấp đó còn chưa xuất hiện, ngày đó vẫn còn nỗi uy hiếp.
Một đội quân hung ác cùng cực có thể tiêu diệt người trong một gia đình như vậy, đặc biệt còn ẩn mình trong bóng tối thần không biết quỷ không hay, làm gì có ai không sợ?
Các quan viên và thế gia tham dự vào sự việc năm đó đều bị mây đen bao phủ, lực lượng phòng vệ trong phủ được tăng cường mạnh nhất, thậm chí ngay cả những người năm đó chỉ bỏ đá xuống giếng vài câu cũng hoảng loạn, lo sợ nhà mình sẽ trở thành phủ Trấn Quốc Công thứ hai.
May mắn thay, Triệu Khiêm đã bị bắt, đám người quận chúa Cẩm Tú cũng không thể tuỳ tiện hành động không màng đến sự sống chết của ông ta.
Trần Loan ngồi trên chiếc giường la hán trong điện Dưỡng Tâm, xuất thần nhìn ngọn cây bị gió thổi rung rinh bên ngoài, thật lâu sau mới cầm chiếc ly sứ màu trắng trên bàn nhỏ đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm, nước trà ấm áp vuốt phẳng đôi mày của nàng, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Người đến báo tin là tiểu thái giám luôn theo sau Hồ Nguyên, hắn khom người, cung kính nói: “Hoàng Thượng sai nô tài chuyển lời tới nương nương, nói sẽ không dùng bữa tối ở điện Dưỡng Tâm.”
Nhìn dáng vẻ này, đêm nay cũng sẽ không trở về nghỉ ngơi.
Trần Loan nhìn sắc trời bên ngoài, yên lặng gật đầu, nói: “Bổn cung đã biết.”
Nếu cứ tiếp tục chịu đựng như vậy, cho dù thân thể bằng sắt cũng chịu không nổi.
Lại đến giữa tháng, bóng đêm như thủy triều quét qua mặt đất, đồng thời còn mang theo cái lạnh của giữa tháng chín, lá cây xào xạc. Nếu có người không cẩn thận giẫm phải, sẽ khiến một hai chú chim đêm trên ngọn cây giật mình, tiếng than khóc lan đi thật xa.
Trần Loan lăn qua lộn lại trên giường mềm mại, không chợp được mắt, cuối cùng vẫn ngồi dậy xuống giường gọi người tiến vào.
Đã ba ngày liên tiếp nàng không nhìn thấy Kỷ Hoán, đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ thành thân tới nay.
Trong lòng Trần Loan trào dâng cảm giác bất an sợ hãi, nhưng nàng buộc mình phải kiềm nén, sẵn tiện sai người tới Ngự Thiện Phòng gọi vài món điểm tâm tới đây.
Ánh trăng sáng tỏ như bạc, rơi xuống tiền sảnh Ngự Thư Phòng, mặt nước dao động lấp lánh, các cung điện cao lớn phía xa xa đều làm nền, trở thành một phần không thể thiếu của bức tranh ánh trăng này.
Ở cửa có vài tên thái giám cầm đèn soi sáng, đèn lồng lắc lư trong gió lạnh. Vũ Lâm Quân chia ra đứng hai bên, vẻ mặt lạnh nhạt giống hệt nhau, bội kiếm trong tay toả ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén, Thanh Phong rụt cổ theo sau Trần Loan.
Hồ Nguyên thấy nàng đích thân tới, vừa đi xuống bậc thang nghênh đón vừa thấp giọng giải thích: “Nương nương, vạn tuế gia đang nghị sự với Nam Dương Vương ở bên trong, không ai được phép tiến vào. Ngài…”
Trần Loan mỉm cười cắt ngang tình thế khó xử của y, nói: “Bổn cung biết quy củ, công công không cần cảm thấy khó xử. Bổn cung lo lắng cho sức khoẻ của bệ hạ, nên mang theo chút điểm tâm tới đây, đợi ở cửa một lát cũng không sao.”
Hồ Nguyên nghe xong, trên mặt hiện lên vài nếp nhăn thật sâu, lo lắng không thôi: “Mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, ban đêm lạnh. Thân thể nương nương tôn quý, chi bằng trở về điện Dưỡng Tâm nghỉ ngơi trước?”
“Đợi bệ hạ bàn xong việc, nô tài sẽ đưa điểm tâm vào.”
Trần Loan cười khẽ liếc nhìn hộp thức ăn trong tay Thanh Phong, không mặn không nhạt hỏi: “Ngươi có thể khuyên được sao?”
Mỗi lúc bận rộn, người đàn ông hoàn toàn không coi trọng cơ thể của mình, sau khi mở miệng nói một lần, tất nhiên Hồ Nguyên cũng không dám khuyên bảo nữa.
Điều này cũng đúng.
Hồ Nguyên cười ngượng ngùng, không nói thêm nữa, chỉ đưa Trần Loan tới chỗ một cây cột sơn đỏ khuất gió, nói vài câu đơn giản: “Nương nương không cần lo lắng, trong lòng Hoàng Thượng đều có tính toán.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Loan nhíu mày, giọng nói dịu dàng thường ngày có chút rét lạnh.
Đã xảy ra chuyện lớn gì, mà hơn nửa đêm vẫn không yên.
Hồ Nguyên cười khổ lắc đầu, chỉ nói một câu: “Nô tài cũng không rõ lắm, nhưng hình như chuyện này có liên quan đến quận chúa Cẩm Tú.”
Trần Loan siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt rơi vào cánh cửa chạm trổ đóng chặt trước mặt, dường như có thể xuyên qua các vật cản, nhìn thấy tình hình bên trong.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên trong, dáng người Nam Dương Vương cao lớn thẳng tắp, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ mệt mỏi, ông vừa xoa mi tâm vừa bước qua ngạch cửa. Khi nhìn thấy Trần Loan, ông hơi khựng bước chân, sau đó lập tức nở nụ cười hiền lành, ôm quyền hành lễ, tùy ý đưa mắt nhìn hộp thức ăn cung nữ xách theo sau, rồi sải bước ra ngoài.
Hoàng cung có quy định của hoàng cung, trời đã tối, ông phải mau chóng rời khỏi hoàng cung.
Lão phu nhân bĩu môi với Tô Chúc, nói: “Nói ra cũng có chút xấu hổ, từ nhỏ tứ cô nương đã lớn lên bên cạnh ta, tính tình giống mẫu thân nó, có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra. Bây giờ đã đến tuổi thành thân, ta và ngoại tổ mẫu của con rời kinh mấy chục năm rồi, không mấy hiểu biết về các tài tử tuấn kiệt trong kinh thành, nếu nương nương cảm thấy tốt, xin hãy nói trước với ta một tiếng.”
Bà lớn tuổi rồi, có thể sống được năm nào hay năm đó, chỉ muốn sắp xếp ổn định cho đám tiểu bối này, như vậy, một ngày nào đó buông tay nằm xuống cũng không đến mức còn vướng bận.
Hai người cháu tuổi lớn hơn đã có phụ mẫu bọn họ nhọc lòng, chỉ riêng việc hôn nhân của Tô Chúc, dù thế nào bà cũng không yên lòng, nhất định phải suy xét kỹ lưỡng mọi mặt rồi mới đưa ra quyết định.
Chuyện xảy ra với Tô Viện năm đó, không thể nghi ngờ chính là một vết xe đổ, bài học khắc cốt ghi tâm như vậy, Tô phủ không thể chịu đựng thêm lần thứ hai.
Trần Loan sửng sốt, ánh mắt rơi trên người Tô Chúc đang yên lặng đứng giữa bụi cây lá xanh hoa đỏ suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, nói: “Đợi thêm vài ngày, Tô gia ổn định lại, ngoại tổ mẫu và cữu mẫu có thể tiếp nhận một số thiệp mời thăm hỏi và dự tiệc từ các phủ, nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến của tứ biểu muội.”
“Con ở trong cung cũng không để ý những chuyện này, trở về sẽ cho người tìm hiểu chi tiết rồi truyền lời cho ngoại tổ mẫu, có nhi lang của vài nhà thật sự không tồi.”
Lúc này Lan lão phu nhân mới vui vẻ nở nụ cười, khi bà cười lên, các nếp nhăn trên khóe mắt xếp chồng lên nhau, trông vừa hiền từ lại hòa nhã, khiến người ta sinh ra cảm giác gần gũi ngay từ cái nhìn đầu tiên: “Gia cảnh thế nào không quan trọng, chủ yếu là người tốt, có trách nhiệm, gia đình phu quân tốt bụng, dễ sống chung.”
Mắt thấy nửa bầu trời đã bị ráng mây nhuộm đỏ, cái lạnh chỉ có ở buổi tối ập tới, cuối cùng Kỷ Hoán cũng bước chân ra khỏi thư phòng, bộ đồ trắng xuất trần, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ không tồi.
Trần Loan thấy thế, biết rằng mọi chuyện đã được giải quyết.
Xe ngựa yên lặng từ tốn di chuyển, Trần Loan thả lỏng cơ thể, tựa đầu vào bả vai người đàn ông, trò chuyện câu được câu không, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, mí mắt hơi rũ xuống, tuỳ ý mở miệng: “Ngoại tổ phụ đồng ý rồi?”
Khoé miệng Kỷ Hoán khẽ nhúc nhích, cười khẽ duỗi tay xoa nắn xương ngón tay mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp: “Biết rõ cố hỏi.”
Trần Loan tỉnh táo tinh thần, nàng chống thân thể, cổ tay áo hồng cánh sen trượt xuống một nửa, lộ ra khoảng da thịt trắng mịn cùng chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay, quyến rũ tới mức khiến người ta miệng lưỡi khô khốc, nhưng nàng không hề hay biết, ngược lại nói tới chuyện của Tô Chúc.
Tô gia đối xử tốt với nàng, có qua có lại, tất nhiên nàng cũng sẽ cực kỳ để tâm đến chuyện lão phu nhân tự mình mở miệng.
Tiểu cô nương dùng bàn tay ngọc chống cằm, nói huyên thuyên rất nhiều lời, ngay khi giọng điệu lười biếng đã hơi khàn khàn, Kỷ Hoán vẫn có tới bảy tám phần chú ý lắng nghe, càng về sau, ánh mắt của hắn càng thay đổi.
Nửa đêm mấy ngày trước, trong màn phù dung, tiểu cô nương đã khóc bằng âm điệu như vậy, cả người mềm nhũn như cục bột, mỗi một âm thanh đều làm cho hắn khó lòng kiềm chế, quyến rũ khiến người ta thực tủy biết vị.
“Hoàng Thượng?” Giọng nói của Trần Loan hơi khựng lại, mày ngài khẽ cau, đầu ngón tay trắng nõn tựa gốc hành đặt lên miếng ngọc bội bên hông người đàn ông, nàng lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Trong các nhi lang chưa lập gia đình ở kinh thành, có người nào phù hợp?”
Người đàn ông không lên tiếng, màu đen dày đặc dâng trào trong mắt kiếm, giống như nghiên mực bị đánh đổ. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cười khẽ, mở miệng với bảy tám phần ẩn nhẫn và kiềm chế, giọng nói khàn khàn đến lạ: “Chi bằng tối nay Loan Loan lại dỗ trẫm vui vẻ, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, Trần Loan nhớ lại, lỗ tai lập tức đỏ bừng, nàng buông lỏng ngọc bội trong tay, nhích người ra xa một chút, ôm mặt ngoan ngoãn đáp: “Không cần, trở về thần thiếp sẽ tự mình điều tra.”
Chậc, người đàn ông mím môi hơi tiếc nuối.
Ba ngày sau đó, nàng không còn gặp lại Kỷ Hoán nữa, một số đại thần bị triệu vào cung, ở lại Ngự Thư Phòng cả buổi chiều, ngay cả bữa trưa bữa tối đều dùng trong cung.
Trần Loan không cảm thấy hứng thú với việc triều chính, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng cũng mơ hồ đoán được một ít, không phải cục diện tiền triều thay đổi thì chính là vì chuyện của Triệu Khiêm.
Dù sao, ngày nào quận chúa Cẩm Tú và những ám vệ đang ẩn nấp đó còn chưa xuất hiện, ngày đó vẫn còn nỗi uy hiếp.
Một đội quân hung ác cùng cực có thể tiêu diệt người trong một gia đình như vậy, đặc biệt còn ẩn mình trong bóng tối thần không biết quỷ không hay, làm gì có ai không sợ?
Các quan viên và thế gia tham dự vào sự việc năm đó đều bị mây đen bao phủ, lực lượng phòng vệ trong phủ được tăng cường mạnh nhất, thậm chí ngay cả những người năm đó chỉ bỏ đá xuống giếng vài câu cũng hoảng loạn, lo sợ nhà mình sẽ trở thành phủ Trấn Quốc Công thứ hai.
May mắn thay, Triệu Khiêm đã bị bắt, đám người quận chúa Cẩm Tú cũng không thể tuỳ tiện hành động không màng đến sự sống chết của ông ta.
Trần Loan ngồi trên chiếc giường la hán trong điện Dưỡng Tâm, xuất thần nhìn ngọn cây bị gió thổi rung rinh bên ngoài, thật lâu sau mới cầm chiếc ly sứ màu trắng trên bàn nhỏ đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm, nước trà ấm áp vuốt phẳng đôi mày của nàng, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Người đến báo tin là tiểu thái giám luôn theo sau Hồ Nguyên, hắn khom người, cung kính nói: “Hoàng Thượng sai nô tài chuyển lời tới nương nương, nói sẽ không dùng bữa tối ở điện Dưỡng Tâm.”
Nhìn dáng vẻ này, đêm nay cũng sẽ không trở về nghỉ ngơi.
Trần Loan nhìn sắc trời bên ngoài, yên lặng gật đầu, nói: “Bổn cung đã biết.”
Nếu cứ tiếp tục chịu đựng như vậy, cho dù thân thể bằng sắt cũng chịu không nổi.
Lại đến giữa tháng, bóng đêm như thủy triều quét qua mặt đất, đồng thời còn mang theo cái lạnh của giữa tháng chín, lá cây xào xạc. Nếu có người không cẩn thận giẫm phải, sẽ khiến một hai chú chim đêm trên ngọn cây giật mình, tiếng than khóc lan đi thật xa.
Trần Loan lăn qua lộn lại trên giường mềm mại, không chợp được mắt, cuối cùng vẫn ngồi dậy xuống giường gọi người tiến vào.
Đã ba ngày liên tiếp nàng không nhìn thấy Kỷ Hoán, đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ thành thân tới nay.
Trong lòng Trần Loan trào dâng cảm giác bất an sợ hãi, nhưng nàng buộc mình phải kiềm nén, sẵn tiện sai người tới Ngự Thiện Phòng gọi vài món điểm tâm tới đây.
Ánh trăng sáng tỏ như bạc, rơi xuống tiền sảnh Ngự Thư Phòng, mặt nước dao động lấp lánh, các cung điện cao lớn phía xa xa đều làm nền, trở thành một phần không thể thiếu của bức tranh ánh trăng này.
Ở cửa có vài tên thái giám cầm đèn soi sáng, đèn lồng lắc lư trong gió lạnh. Vũ Lâm Quân chia ra đứng hai bên, vẻ mặt lạnh nhạt giống hệt nhau, bội kiếm trong tay toả ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén, Thanh Phong rụt cổ theo sau Trần Loan.
Hồ Nguyên thấy nàng đích thân tới, vừa đi xuống bậc thang nghênh đón vừa thấp giọng giải thích: “Nương nương, vạn tuế gia đang nghị sự với Nam Dương Vương ở bên trong, không ai được phép tiến vào. Ngài…”
Trần Loan mỉm cười cắt ngang tình thế khó xử của y, nói: “Bổn cung biết quy củ, công công không cần cảm thấy khó xử. Bổn cung lo lắng cho sức khoẻ của bệ hạ, nên mang theo chút điểm tâm tới đây, đợi ở cửa một lát cũng không sao.”
Hồ Nguyên nghe xong, trên mặt hiện lên vài nếp nhăn thật sâu, lo lắng không thôi: “Mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, ban đêm lạnh. Thân thể nương nương tôn quý, chi bằng trở về điện Dưỡng Tâm nghỉ ngơi trước?”
“Đợi bệ hạ bàn xong việc, nô tài sẽ đưa điểm tâm vào.”
Trần Loan cười khẽ liếc nhìn hộp thức ăn trong tay Thanh Phong, không mặn không nhạt hỏi: “Ngươi có thể khuyên được sao?”
Mỗi lúc bận rộn, người đàn ông hoàn toàn không coi trọng cơ thể của mình, sau khi mở miệng nói một lần, tất nhiên Hồ Nguyên cũng không dám khuyên bảo nữa.
Điều này cũng đúng.
Hồ Nguyên cười ngượng ngùng, không nói thêm nữa, chỉ đưa Trần Loan tới chỗ một cây cột sơn đỏ khuất gió, nói vài câu đơn giản: “Nương nương không cần lo lắng, trong lòng Hoàng Thượng đều có tính toán.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Loan nhíu mày, giọng nói dịu dàng thường ngày có chút rét lạnh.
Đã xảy ra chuyện lớn gì, mà hơn nửa đêm vẫn không yên.
Hồ Nguyên cười khổ lắc đầu, chỉ nói một câu: “Nô tài cũng không rõ lắm, nhưng hình như chuyện này có liên quan đến quận chúa Cẩm Tú.”
Trần Loan siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt rơi vào cánh cửa chạm trổ đóng chặt trước mặt, dường như có thể xuyên qua các vật cản, nhìn thấy tình hình bên trong.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên trong, dáng người Nam Dương Vương cao lớn thẳng tắp, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ mệt mỏi, ông vừa xoa mi tâm vừa bước qua ngạch cửa. Khi nhìn thấy Trần Loan, ông hơi khựng bước chân, sau đó lập tức nở nụ cười hiền lành, ôm quyền hành lễ, tùy ý đưa mắt nhìn hộp thức ăn cung nữ xách theo sau, rồi sải bước ra ngoài.
Hoàng cung có quy định của hoàng cung, trời đã tối, ông phải mau chóng rời khỏi hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.