Chương 86: Ngoại truyện Đế Hậu
Họa Thất
24/07/2023
Xuân đi thu đến, chớp mắt đã ba năm trôi qua, tân đế của Đại Yến dốc lòng xây dựng đất nước, dân chúng an cư lạc nghiệp, kinh đô càng phồn hoa thịnh vượng, uy danh của Nguyên Thành Đế truyền khắp bốn biển.
Chỉ có một điều duy nhất khiến đám triều thần buồn phiền.
Các Hoàng Đế khác hưởng thụ tề nhân chi phúc(*), hậu cung giai nhân mỹ lệ trái ôm phải ấp. Đến lượt Nguyên Thành Đế, ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo nước, lần nào cũng lấy đủ loại mượn cớ từ chối tuyển tú.
(*) Tề nhân chi phúc: Ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Đăng cơ bốn năm, hậu cung vẫn chỉ có một mình Hoàng Hậu, chỉ như thế này thì cũng không sao. Nhưng Hoàng Hậu lại không phải là người có thể sinh đẻ, từ khi sinh Hoàng Thái Tử ra thì bụng không có động tĩnh gì. Lúc này mới dẫn đến hoàng tự suy tàn, quần thần không vừa lòng.
Ngược lại Kỷ Hoán lại nhắm mắt làm ngơ, đều vứt sang một bên toàn bộ lời khuyên thao thao bất tuyệt. Dần dà người nói tự nhiên giảm bớt.
Trận mưa to đầu tiên của đầu mùa thu kéo dài suốt một ngày đêm, ngày hôm sau đẩy cửa nhìn ra ngoài, lá vàng rơi xuống, phủ kín con đường nhỏ lát đá xanh quanh co. Mà trước trận mưa đúng lúc hoa quế màu vàng nhạt nở rộ, nhiều chùm hoa rơi xuống chỉ còn dư lại bảy tám phần mười, lác đác nghiêng ngả rơi xuống nền đất ẩm ướt.
Bởi vì hôm qua trời mưa to, Kỷ Triệu gặp gió, đến đêm thì cổ họng không thoải mái, Trần Loan truyền thái y đến kê đơn thuốc, còn nói Tô ma ma nấu mấy bát canh gừng liên tiếp, uống xong thì không có việc gì nữa.
Nhưng Kỷ Triệu là một đứa bé lanh lợi, nhìn thấy cơ hội hiếm có như vậy để quấn quýt trước mặt mẫu hậu, đầu óc lanh lẹ, đứa nhỏ ngày thường hoạt bát lanh lợi lập tức suy yếu mấy phần, nghiêng người ở trong lòng Trần Loan nói gì cũng không chịu đi.
Phụ mẫu đều có tướng mạo nổi tiếng. Kỷ Triệu ngoại trừ lúc sinh ra hơi xấu, mà sau này nghiễm nhiên chính là một đứa trẻ đáng yêu châu tròn ngọc sáng, khiến người yêu thích. Chỉ cần cậu bé mở miệng, là mấy người Tô ma ma, Bồ Đào, Lưu Nguyệt đều có thể lên trời hái mặt trăng xuống cho cậu bé.
Trần Loan chỉ cảm thấy buồn cười. Bình thường cậu bé ầm ĩ đùa giỡn, một khi thật sự quá trớn, nàng sẽ gọi người đến trước mặt nói nhỏ nhẹ giảng đạo lý, có lẽ nàng quá mềm mỏng không có lực uy hiếp. Dù sao Kỷ Triệu cũng vẫn có tính tình trẻ con, mỗi lần quay đầu đều quên mất.
Lần này, Trần Loan thường chỉ nheo mắt cười không nói gì, phe phẩy quạt tròn rồi chậm rãi đi Ngự Thư Phòng một chuyến. Nàng không trừng trị được thằng nhóc ranh tinh nghịch này, tự có phụ thân hắn đến trừng trị.
Hoàng Thái Tử đáng thương tuổi còn nhỏ, đã nhiều lần thấy được sự lợi hại của việc gió thổi bên gối.
Sau khi dùng xong bữa tối, Kỷ Triệu mè nheo nấn ná trong lòng Trần Loan, kéo ống tay áo nàng, nói đông nói tây vẫn không chịu xuống. Trần Loan đưa tay lên sờ trán cậu bé, nhiệt độ đã hạ, vì vậy véo nhẹ tai cậu bé, nói: "Còn không xuống hả? Chờ lát nữa phụ hoàng con đến, thấy vậy lại bắt con chép sách đấy."
Nghe thấy chép sách, Kỷ Triệu thút thít, bịt tai lại, dụi vào lòng nàng, giọng nói trẻ con: "Hôm nay phụ hoàng thao trường, nhi thần nghe Hồ công công nói, sợ là ban đêm không trở lại."
Trần Loan sững người, thấy buồn cười.
Làm sao nàng có thể quên được, bị tên nhóc này lừa không tìm thấy đông tây nam bắc, không chỉ có người hầu hạ bên cạnh nàng.
“Hôm nay Loan Loan muốn ngủ với mẫu hậu.” Kỷ Triệu nói điều này có chút uất ức lại mang thêm ba bốn phần không vừa lòng.
Ngày thường, cậu bé sẽ không dám đưa ra yêu cầu này.
Bởi vì có phụ hoàng mặt lạnh ở đây.
Chỉ cần Kỷ Hoán ngủ ở điện Dưỡng Tâm, cậu bé sẽ phải về tẩm cung của mình sớm. Hơi để lộ ra chút tâm tư, phụ hoàng sẽ nhàn nhạt mở miệng cảnh cáo, phạt cậu bé chép sách không chút mềm lòng.
Trần Loan cũng phê phán chuyện này, mấy lần không khỏi bất bình thay cho Kỷ Triệu. Cậu bé mới bao tuổi, chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi. Mặc dù tư chất thông minh giống cha nó, nhưng vẫn đang trong độ tuổi thích ăn chơi. Vốn không có gì quan trọng, mà Kỷ Hoán vẫn cứ khăng khăng đôi xử với cậu bé ngày càng nghiêm khắc.
Trần Loan phục hồi lại tinh thần, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu bé, cúi đầu hỏi: "Bài tập hôm nay đã làm xong chưa?"
Kỷ Triệu nghe thấy có chút hy vọng, hai mắt sáng ngời, gật đầu lia lịa, nói giọng mũi: "Xong rồi, cữu cữu đích thân nhìn, còn khen nhi thần mấy câu."
Ánh mắt Trần Loan tràn đầy ấm áp, nàng vỗ vỗ vai bánh bao sữa, nói với Tô ma ma: "Đưa Thái Tử đi tắm, pha nước nóng một chút, đừng để bị lạnh."
Tô ma ma vâng một tiếng, cùng với một vài cung nữ đưa Kỷ Triệu đi xuống.
Kỷ Triệu biết mẫu hậu hắn im lặng là có ý gì, vui vẻ cong môi, lộ ra hai cái răng nhỏ. Trần Loan nhìn buồn cười, trong lòng cũng ấm áp, vẫy vẫy tay với cậu bé, dịu dàng nói: "Nhanh đi đi."
Biết được đêm nay có thể ở ngủ lại ở điện Dưỡng Tâm, Thái Tử điện hạ ba tuổi rưỡi hăng hái bước chân ngắn, vui vẻ đi xuống.
Tính tình này, thật sự có chút không giống cha của nhóc.
Chờ đứa nhỏ đi ra khỏi bình phong, nụ cười trên mặt Trần Loan biến mất, nàng xoa ấn đường, vẫy tay với Bồ Đào, hỏi: "Hoàng Thượng phái người đến truyền tin à?"
Bồ Đào lắc đầu không nói gì, nhìn kỹ sắc mặt của nàng, cũng nghi ngờ nói: “Kể cũng lạ, hôm nay sau khi Hoàng Thượng hạ triều sớm đã đến thao trường, rồi ở lại đó đến giờ này.” Nàng thăm dò, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, hạ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói đại phu Kim Tử Quang Lộc đi cùng. Vị đại phu này tính tình phong lưu, không có người nào trong kinh không biết, nghe nói mấy ngày trước còn nạp mấy vị mỹ nữ đến từ Giang Nam, khiến cho chính thất phu nhân tức giận chạy về nhà mẹ đẻ, lúc này vẫn còn chưa trở về."
Người nói có ý, người nghe vô tâm. Trần Loan thò nửa người ra cửa sổ phía nam, mắt nhìn hành lang âm u khúc khủy bên ngoài, ngọn đèn trong tay thái giám xách đèn ánh lên ánh sáng màu cam, chiếu sáng một vùng bóng tối, ánh sáng mờ mờ, nàng mất hứng thu ánh mắt về, chọt vào trán Bồ Đào: "Ngươi đấy, suy nghĩ nhiều rồi."
Nàng nói lời này, Bồ Đào cũng phục hồi tinh thần, nói tiếp: "Là nô tỳ đa nghi rồi, mấy năm nay Hoàng Thượng đều che chở Hoàng Hậu chu toàn, chúng nô tỳ ở đây hầu hạ bên cạnh nương nương, miễn bàn có bao nhiêu may mắn rồi."
Hơn nữa, nàng từ nhỏ đã ở bên cạnh chủ tử, đồng hành suốt chặng đường, đã sớm có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Theo như nàng thấy, hai vị chủ tử ân ái như thuở ban đầu là chuyện tốt, nhưng vẫn phải có lòng phòng ngừa chu đáo, nhưng nàng vẫn cần chuẩn bị cho một ngày mưa gió. Nếu không thật sự xảy ra thay đổi, chẳng phải vừa bắt đầu đã rơi xuống thế hạ phong hay sao?
Trần Loan vừa mới muốn nói chuyện, thì một thân thể nhỏ bé ấm áp nhào vào trong lòng. Có lẽ là vừa mới tắm xong, cho nên gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc ửng hồng mềm mại, Trần Loan không nhịn được nhéo nhéo, rồi vỗ vỗ vai cậu bé, nói: "Lên giường nằm đi, thời tiết mấy ngày nay lạnh, lát nữa lại bệnh nặng, phải uống thuốc đấy."
Kỷ Triệu vừa nghe uống thuốc, vẻ mặt y hệt như nhìn thấy phụ hoàng, buông đôi tay nhỏ bé, chạy vào nội điện.
Mặt mày Trần Loan cong cong, gật đầu với Bồ Đào, nhẹ nhàng nói: "Đi bưng thuốc nóng lại đây, trước tiên gọi bà vú đến dỗ Thái Tử uống."
Nàng xoa trán, hơi đau đầu: "Đứa nhỏ này mà náo loạn thì sẽ không yên ổn đâu."
Kỷ Triệu thừa hưởng sự thông minh của cha, rất hiểu biết, nhưng tính tình lại không hề giống cha, sợ đắng sợ đau. Từ sáng đến tối đều nhảy lên nhảy xuống. Lúc không có ai thì quả thực chính là muốn lên trời hái trăng sao.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là cậu bé cực kỳ thích dính lấy Trần Loan. Lúc nào cũng tranh thủ cơ hội chui vào lòng mẹ để được dỗ dành ôm ấp, thỉnh thoảng còn ngửi được hương thơm.
Kỷ Hoán thỉnh thoảng còn cảm khái, cười nói nhi tử và hắn giống nhau, cả đời này không rời khỏi Trần Loan được.
Trên long ỷ của điện Dưỡng Tâm, một lớn một nhỏ quấn chặt lấy nhau, thân thể của cậu nhóc giống như một cái lò sưởi nhỏ, không lâu sau đã buồn ngủ, túm lấy tay áo Trần Loan, gật gù như gà mổ thóc. Trần Loan mỉm cười với cậu bé, nói: "Ngủ đi, đêm nay cho con ngủ ở đây, không về điện Doãn Thành."
Kỷ Triệu dụi mắt, lúc này mới giống như được uống một viên thuốc an thần, hô hấp dần dần đều đặn.
Hai mẫu tử ngủ chưa được bao lâu thì bên ngoài điện truyền đến tiếng động. Trần Loan ngủ không sâu lập tức bị đánh thức. Nàng mở mắt tỉnh dậy thì nhìn thấy cậu nhóc đang nằm ngủ trong lòng mình. Tiếng động bên ngoài vẫn không dừng, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Lưu Nguyệt rón rén cuốn nửa màng giường lên, nhìn thấy nàng đã mở mắt, sắc mặt ngưng trọng, nhỏ giọng bẩm báo: “Nương nương, Hoàng Thượng đã trở về rồi, còn uống chút rượu nữa, người có đi nhìn một chút không?"
Trái tim của Trần Loan đập lệch một nhịp.
Mấy năm gần đây, người đàn ông này chỉ vào dịp lễ tết, lúc vui vẻ mới uống một chút, cực kỳ kiềm chế, hắn vốn không phải là một người nghiện rượu.
Trần Loan theo bản năng nhíu mày, vừa định nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, thì người kia đã tiến vào.
Người đàn ông một thân trường bào năm móng rồng vàng lồng vào nhau, sắc bén bức người, vai rộng eo hẹp, dung mạo long phượng. Thoáng một cái ba năm trôi qua, nhưng Kỷ Hoán lại giống như một vò rượu mạnh, càng ủ lâu càng thấy đậm đà. Năm tháng dường như phá lệ cực kỳ ưu đãi hắn.
Khi đến gần hơn, mùi rượu nồng nặc không thể che giấu được, trong chớp mắt lấn át hết mùi hương xông trong điện, xen lẫn với mùi long tiên hương quen thuộc trên người hắn, cực kỳ kỳ quái.
Trần Loan bước tới cởi áo choàng ngoài cho hắn, hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau. Mùi son phấn của nữ nhân trên người hắn xông thẳng vào mũi nàng. Nàng tập trung nhìn kỹ, giữa tay áo của người đàn ông rơi xuống một chiếc khăn tay nữ nhân. Lưu Nguyệt thầm nói không tốt, vội vàng tiến lên nửa bước, hỏi: "Nương nương, hay là để nô tỳ làm?"
Trần Loan lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo bọc một lớp lạnh lùng. Nàng nhìn người đàn ông phong lưu lãng tử trước mặt, giống như đang nhìn một người xa lạ. Một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: "Đã đi đâu?"
Kỷ Hoán bước lên phía trước áp sát vào người nàng, cọ cái cằm lạnh lẽo lên chiếc cổ ấm áp của nữ nhân, lẩm bẩm oán giận: "Uống hai ly với con cáo già Ôn Tự Tần, suýt nữa bị trúng kế rồi."
Người bình thường ổn trọng bình tĩnh, chỉ cần nhíu mày một cái đã khiến chư thần sợ hãi, lúc quyến rũ ngược lại rất nghiêm túc. Hắn say mèm, vòng qua eo nàng, gọi liên tiếp nhũ danh của nàng ba lần.
Không ai trả lời hắn.
Cùng lúc đó, Kỷ Triệu cũng bị giọng nói của hắn đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy, mất một lúc mới tiêu hóa được cảnh tượng trước mắt, câu đầu tiên mở miệng hết sức thất vọng: “Sao phụ hoàng lại trở về rồi?"
Lúc này Kỷ Hoán mới để ý trong điện còn có một bóng đèn nhỏ. Hắn lập tức xụ mặt, nhíu mày lạnh lùng nói: "Kỷ Triệu, ai cho con ngủ trong điện Dưỡng Tâm? Bao tuổi rồi mà còn suốt ngày dính lấy mẫu hậu con vậy hả?"
Sau đó, hắn trực tiếp hướng ra bên ngoài nói: "Nhũ mẫu đâu? Vào ôm Thái Tử về điện Doãn Thành nghỉ ngơi."
Lời vừa nói ra, nhũ mẫu lập tức đi vào, Trần Loan nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nhướng mắt lên, lạnh lùng nói: "Lui xuống đi."
Nhũ mẫu đang tiến thoái lưỡng nan. Lúc này Kỷ Hoán có chậm chạp cỡ nào cũng cảm nhận được mùi thuốc súng trong lời nói của nàng, góc cạnh lạnh lùng cứng rắn mềm mại hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Tức phụ nhi(*), sao vậy?"
*Tức phụ nhi: Nghĩa là vợ.
Trần Loan không muốn nói nhiều với một con quỷ rượu.
Nàng vẫy tay Kỷ Triệu: "Loan Loan qua đây, chúng ta đến điện Doãn Thành."
Chú ý đến câu từ mà nàng nói, mắt Kỷ Triệu sáng lên, ngoan ngoãn chạy đến dùng đôi bay thịt của mình ôm lấy Trần Loan. Lúc đi ngang qua Kỷ Hoán, mũi cậu bé khẽ động, sau đó ánh hắt hơi ghét bỏ mở miệng: "Trên người phụ hoàng có mùi gì vậy?"
E ngại sắc mặt của phụ hoàng thật sự rất xấu, Thái Tử điện hạ có trực giác nhạy bén đem hai chữ "Thật hôi" đã đến đầu lưỡi nuốt xuống, chỉ có cơ thể nhỏ nhắn vững vàng đứng ở bên cạnh Trần Loan, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thúc giục: “Mẫu hậu, chúng ta nhanh đi thôi, đợi lát nữa đêm khuya, đi trên đường đụng phải gì đó, nhi thần sẽ đau lòng."
Cuối cùng trong lòng Trần Loan cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nàng cúi người xoa xoa cái đầu nhỏ của Kỷ Triệu, không thèm liếc mắt nhìn đến người đàn ông đang nhíu mày suy nghĩ. Một lớn một nhỏ cứ như vậy đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm
Đêm tối, cung nữ xách đèn đi phía trước, ánh sáng màu cam nhìn ấm áp mà trong suốt, phản chiếu hai bóng người một cao một thấp. Chợt có con quạ trên cành cây bị giật mình tỉnh giấc, bay phành phạch ngang qua đỉnh đầu bọn họ. Khung cảnh thưa thớt bình thường này, hôm nay mỗi một mặt đều trở nên lạnh lẽo ảm đạm.
Trần Loan đi hết cả quãng đường không nói lời nào.
Kỷ Hoán thực sự không đi theo.
Bọn họ thành thân đã được bốn năm, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Điện Doãn Thành được trang hoàng lộng lẫy, dù sao Kỷ Triệu cũng là một đứa trẻ, không hiểu chuyện giữa người lớn, ngủ say sưa. Cơn buồn ngủ của Trần Loan giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, tan thành mây khói.
Nàng nín nhịn cũng không đi hỏi người đàn ông kia, chỉ lăn qua trở về hơn nửa canh giờ, cuối cùng tự mình lăn ra ngủ.
Đêm khuya nổi giá, ngọn lửa trên giá nến đong đưa. Mãi cho đến khi một đôi bàn tay to ôm Hoàng Thái Tử đang ngủ say trên giường nhỏ giao cho nhũ mẫu, động tĩnh lớn một chút, ngọn nến giống như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, hoàn toàn dập tắt.
Một cơ thể nóng như lửa nằm xuống bên cạnh. Sao Trần Loan không biết hắn đến được, xung quanh tồn tại hơi thở, hai mắt nàng nhắm chặt. Một lúc sau, nàng xoay người, chỉ để lại một bóng lưng đơn bạc gầy yếu.
Kỷ Hoán tắm xong mới đến, sợ mùi rượu trên người xông tỉnh nàng, lại uống một bát canh giải rượu, đầu óc tỉnh táo hơn mới vội vàng chạy tới. Lúc này có vắt hết óc cũng không nghĩ ra được lý do, chỉ giống như thường ngày đưa tay qua ôm lấy vai nàng, dịu dàng hỏi: "Là giận ta ra ngoài uống rượu sao?"
Hắn cười khẽ hai tiếng, rồi nói tiếp: "Nếu nàng không thích thì lần sau sẽ không như vậy nữa."
Trần Loan từ trên giường ngồi dậy, không nói hai lời, vén chăn đứng dậy, áo cũng không khoác đi ra ngoài.
Mới đi được ba năm bước, đã bị người đàn ông cản lại.
Kỷ Hoán không ngờ nàng lại tức giận như vậy, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, nghi ngờ hôm nay lúc hắn ra ngoài đã xảy ra chuyện, lập tức hỏi: "Kỷ Triệu lại không nghe lời?"
Trong cung không có người nào khác dám làm nàng buồn bực, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thằng nhóc rắn chắc kia thôi.
Lời nói này giống như ngòi nổi, Trần Loan lập tức thay đổi sắc mặt, lặng lẽ hất tay hắn đang khoác trên vai mình ra, nói từng câu từng chữ: "Nếu chàng thật sự không thích Loan Loan, nói thẳng ra là được. Cho dù mẫu tử chúng ta không được chàng yêu thích, thì chàng cũng đừng luôn trợn trừng mắt với con như vậy. Con có ngu dốt như thế nào đi chăng nữa, thì cũng do thiếp liều mạng sinh ra."
Quả thật là không biết tại sao lại nói ra lời này. Kỷ Hoán nhận ra có gì đó không đúng, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, nhíu mày nói: "Hôm nay nàng sao vậy? Con là trưởng tử của chúng ta, làm sao ta không thích được. Chỉ là hiện tại con tuổi không còn nhỏ nữa, lại là Hoàng Thái Tử của Đại Yến, sau này mọi gánh nặng đều đặt lên người con, từ nhỏ nên được quản giáo nhiều hơn."
Sau đó hắn nói chậm lại, dịu dàng dỗ dành: "Chỉ vì chuyện này mà nàng ầm ĩ với ta sao?"
Nếu không phải nhìn thấy chiếc khăn tay kia, lời nói và hành động của hắn sẽ khiến Trần Loan cảm thấy mình cố tình gây sự. Nàng hít một hơi thật sâu, nói thẳng: "Ngày hôm nay chàng đi đâu? Chiếc khăn tay kia là thế nào?"
Có lẽ vẫn còn chưa tỉnh rượu, Kỷ Hoán im lặng một lúc không nói gì, nửa ngày sau mới nhíu mày chậm rãi hỏi: "Chiếc khăn tay kia không phải lúc lâm triều nàng đưa cho ta lau mồ hôi sao?"
Hắn quanh năm luyện võ, mỗi lần trước khi lâm triều sẽ luyện kiếm trước sân điện Dưỡng Tâm. Trần Loan dựa vào cửa nửa ngủ nửa tỉnh nhìn. Mỗi lần luyện xong đều đưa cho hắn một chiếc khăn tay, nhìn hắn đi lâm triều thì lại quay về làm ổ ngủ.
Ngọn lửa tức giận của Trần Loan lập tức biến mất một nửa, nàng ngập ngừng nói: "Vậy mùi son phấn trên người chàng ở đâu ra? Mùi hải đường không có ở bất kỳ chỗ nào trong cung."
"Ôn Tự Tần nạp một hí nữ của Giang Nam làm thê, hí nữ kia thích hương hải đường. Hắn ta nhẹ dạ cả tin, nữ nhân thủ thỉ bên tai thì nóng đầu đồng ý hôm nay hạ triều đích thân đến quán điều hương lấy. Kết quả mang theo mùi hương kia trên người, cách mười dặm vẫn có thể ngửi thấy. Ta chỉ là lúc uống rượu ngồi gần hắn ta một chút, không nghĩ đến lại bị dính vào."
Nói đến đây, hắn dường như nhớ lại mùi hương, trêu đùa gãi gãi cằm nàng, cười như không cười hỏi: "Hoàng Hậu vừa vào cửa đã tự mình thẩm vấn, thì ra là trong lòng đang ghen?"
Chuyện giải thích rõ ràng rồi, tức giận trong lòng Trần Loan cũng biến mất, chỉ là không nhịn được lẩm bẩm mấy câu thể hiện sự bất mãn của mình: "Sao lại có thần tử như vậy, làm quan trong triều có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, lời nói việc làm bình thường cũng không biết thu liễm lại. Thiếp còn nghe người khác nói hắn ta khiến cho bình thê tức giận bỏ đi, không đi dỗ đón về thì thôi, ngược lại còn rảnh rỗi đi mua hương liệu giúp tiểu thiếp. Người này cũng thực sự không ra gì."
Kỷ Hoán dựa vào cạnh bình phong nhìn nàng, chờ nàng hoán hận xong mới ngước mắt lên nói: "Trong phủ của hắn ta chướng khí mù mịt, ai cũng không muốn quản. Chỉ là người này coi như có chút bản lĩnh tài hoa. Cho hắn ta không gian phát triển, ngược lại có thể làm ra được một vài thành tựu."
Nghe vậy, Trần Loan thay đích thê của hắn ta cảm thấy không đáng.
Kỷ Hoán giải thích xong chuyện này, cong môi ung dung nhìn nàng: "Tức phụ, nàng lại oan uổng ta rồi."
Trần Loan nghe giọng nói có chút oan ức lại có chút ý cười, đứng đó im lặng, sau đó mới đi đến trước mặt người đàn ông, vỗ nhẹ vào lưng hắn, dịu dàng nói: "Uống nhiều rượu như vậy, đầu có đau không? Chàng ngồi ở kia, thiếp giúp chàng xoa bóp?"
Chăm sóc dịu dàng đưa đến cửa, miễn phí.
Kỷ Hoán biết rất rõ điều này, không nhanh không chậm ngồi xuống mép giường. Trần Loan đứng trước mặt hắn, đầu ngón tay mềm mại, mang theo một mùi hương thoang thoảng, nửa ngày sau mới nói hai câu: "Chuyện hôm nay, là thiếp oan uổng chàng. Nhưng nếu có lần sau, chàng cũng phải cho người đến nói với thiếp một tiếng, vô duyên vô cớ khiến cho người ta nơm nớp lo sợ."
Kỷ Hoán quấn tóc nàng hai vòng, lười biếng cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Hôm nay uống rượu hồ đồ rồi, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện này."
Trần Loan nhỏ giọng ừ một tiếng, mắt thấy lăn qua lăn lại một trận lớn như vậy, nàng buồn ngủ, che miệng ngáp.
Nhưng người đàn ông khẽ cong môi, không thả cho nàng đi ngủ.
Màng trướng đỏ mềm mại, gió lạnh cũng mang theo ám thị quyến rũ. Người đàn ông uống rượu, hăng hái xông lên, hơi thở nặng nề mấy phần.
Giọng nói của Trần Loan hơi khàn khàn, khó nhịn được nắm lấy ga trải giường dưới thân, để giảm bớt cảm giác hôn mê nổ tung xông lên trước mặt. Người đàn ông bị cơ thể mềm mại trắng mịn của nàng làm cho hoa mắt, giọng nói khàn khàn không thể tưởng tượng được: "Tức phụ, hôm nay nước Tấn truyền đến mật thư, Kỷ Thiền đã sinh ra một đôi lân nhi, nam là huynh, nữ là muội. Viên Viễn cực kỳ vui vẻ, lại một lần nữa chế nhạo ta không có nữ nhi."
Hắn dường như cực kỳ không hài lòng, động tác cũng theo đó nặng nề hơn. Trần Loan không nhịn được khóc thành tiếng. Hắn dừng lại động tác, từ trong cổ họng phát ra một giọng nói khàn khàn không lưu loát: “Tức phụ, chúng ta sinh khuê nữ nhé."
Hắn nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của thằng nhóc thối Kỷ Triệu lúc nãy, không khỏi tức giận.
Sinh khuê nữ, thơm tho mềm mại như Trần Loan, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy lòng mềm mại hơn.
Cả người Trần Loan vô lực, nằm trong lòng hắn run rẩy đồng ý chuyện này.
Vì vậy tiểu công chúa còn chưa ra đời đã người được phụ hoàng mong đợi như vậy, so với tình cảnh của huynh trưởng, quả thực là một trời một vực.
Ba tháng sau, Trần Loan lại mang thai, mọi người đều vui mừng khôn xiết. Trong cung ngoài cung đều mang bầu không khí vui mừng, chỉ có mỗi mình Kỷ Hoán là thường không yên tâm, chỉ sợ lại xảy ra tình hình lúc sinh Kỷ Triệu, nhưng trong lòng lại cực kỳ mong đợi đứa nhỏ này.
Lần này cái thai lại cực kỳ nghe lời, không dày vò gì nhiều. Trần Loan ít chịu khổ, ngay cả nôn nghén cũng ít, ăn gì cũng thấy ngon. Mỗi lần sau khi nàng tham ăn tham ngủ, người đàn ông luôn kéo nàng đi ra ngoài vườn hoa nhỏ, đi dạo mấy vòng. Thực sự là bị lần đầu tiên dọa sợ vỡ mật, không dám đánh cuộc lần thứ hai.
Nói cũng lạ, có lẽ cái thai lần này quá an ổn định, cho nên lúc sinh lại càng chịu đau khổ nhiều hơn, kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng Trần Loan cũng nghiêng đầu hơi thở mong manh, nhắm mắt rơi lệ. Kỷ Hoán nắm lấy tay nàng, tới tới lui lui nhiều câu nói như vậy, người bên cạnh một chữ cũng không nói ra.
Cuối cùng mọi việc đều an ổn, nhưng kết quả lại khiến người ta kinh ngạc không thôi. Không hiểu vì lý do gì, hai đứa nhỏ cuối cùng không ầm ĩ nữa, một trước một sau phá bỏ ràng buộc, bắt oe oe khóc lớn.
Hai vị công chúa từ khi mới sinh ra đã trắng trắng mềm mềm khiến người yêu thích, lập tức trở thành thứ quan trọng nhất trong hoàng cung, trái lại không thiếu được việc cướp đi danh tiếng của huynh trưởng. Nhưng điều khiến cho người ta không khỏi mỉm cười là hai vị công chúa này cực kỳ yêu thích Kỷ Triệu. Mỗi lần hắn học xong đi đến điện Dưỡng Tâm nhìn một cái, cho dù Kỷ Trưng và Kỷ Thanh khóc lớn thế nào, chỉ cần nhìn thấy gương mặt cậu bé, đều tốt hơn so với bất kỳ phương pháp nào, lập tức ngoan ngoãn an tĩnh lại.
Trong lòng Kỷ Triệu rất là kiêu ngạo tự hào, có một khoảng thời gian đi trên đường đều mang theo nụ cười.
Hai lần Trần Loan sinh đều là Kỷ Hoán đích thân phụng bồi bên cạnh. Mỗi một lần đều hung hiểm vô cùng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến hắn sợ hãi, một thời gian dài đều mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy, áo quần đều mồ hôi nhễ nhại.
Thế là mười mấy năm sau, hai người ân ái đến bạc đầu. Mỗi khi Trần Loan có ý muốn sinh thêm con nối dõi cho hắn, đều bị hắn nghiêm túc từ chối, cả đời này chỉ cần một nhi tử hai nữ nhi.
Hạnh phúc mà bọn họ chờ đợi suốt hai kiếp, đã mang đến cho họ một sự viên mãn ngoài mong đợi.
Đến lúc về già, Trần Loan luôn mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại. Trong giấc mơ có rất nhiều người đi trên cầu Chu Tước, tiếng gào thét của người bán hàng rong hai bên vang lên không dứt. Nàng còn chưa phải Hoàng Hậu của một nước, cũng chưa thành thân. Trên mặt nàng che một khăn che mặt mỏng, chậm rãi đi đến giữa cầu. Lúc này bóng người xung quanh biến mất, nàng gạt mây mù sang một bên, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Tay nàng bị người kia nắm chặt, nàng không hiểu quay đầu nhìn, Kỷ Hoán mi mục như họa, giống như trích tiên hạ phàm. Hắn dịu dàng vuốt tóc nàng, nói bên tai nàng lời yêu thương nghe hoài không chán, trong ánh mắt đều là sự nuông chiều. Mà bên cạnh là Kỷ Thiền, Thẩm Giai Giai lúc còn trẻ, một nhà Tô Kỳ, xa xa thêm chút nữa có thể nhìn thấy lão thái thái đã sớm mất, Trần Thân và Tô Nguyên chỉ có thể nhìn thấy trong bức họa.
Một đời này, cứ như vậy kết thúc.
Chỉ có một điều duy nhất khiến đám triều thần buồn phiền.
Các Hoàng Đế khác hưởng thụ tề nhân chi phúc(*), hậu cung giai nhân mỹ lệ trái ôm phải ấp. Đến lượt Nguyên Thành Đế, ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo nước, lần nào cũng lấy đủ loại mượn cớ từ chối tuyển tú.
(*) Tề nhân chi phúc: Ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Đăng cơ bốn năm, hậu cung vẫn chỉ có một mình Hoàng Hậu, chỉ như thế này thì cũng không sao. Nhưng Hoàng Hậu lại không phải là người có thể sinh đẻ, từ khi sinh Hoàng Thái Tử ra thì bụng không có động tĩnh gì. Lúc này mới dẫn đến hoàng tự suy tàn, quần thần không vừa lòng.
Ngược lại Kỷ Hoán lại nhắm mắt làm ngơ, đều vứt sang một bên toàn bộ lời khuyên thao thao bất tuyệt. Dần dà người nói tự nhiên giảm bớt.
Trận mưa to đầu tiên của đầu mùa thu kéo dài suốt một ngày đêm, ngày hôm sau đẩy cửa nhìn ra ngoài, lá vàng rơi xuống, phủ kín con đường nhỏ lát đá xanh quanh co. Mà trước trận mưa đúng lúc hoa quế màu vàng nhạt nở rộ, nhiều chùm hoa rơi xuống chỉ còn dư lại bảy tám phần mười, lác đác nghiêng ngả rơi xuống nền đất ẩm ướt.
Bởi vì hôm qua trời mưa to, Kỷ Triệu gặp gió, đến đêm thì cổ họng không thoải mái, Trần Loan truyền thái y đến kê đơn thuốc, còn nói Tô ma ma nấu mấy bát canh gừng liên tiếp, uống xong thì không có việc gì nữa.
Nhưng Kỷ Triệu là một đứa bé lanh lợi, nhìn thấy cơ hội hiếm có như vậy để quấn quýt trước mặt mẫu hậu, đầu óc lanh lẹ, đứa nhỏ ngày thường hoạt bát lanh lợi lập tức suy yếu mấy phần, nghiêng người ở trong lòng Trần Loan nói gì cũng không chịu đi.
Phụ mẫu đều có tướng mạo nổi tiếng. Kỷ Triệu ngoại trừ lúc sinh ra hơi xấu, mà sau này nghiễm nhiên chính là một đứa trẻ đáng yêu châu tròn ngọc sáng, khiến người yêu thích. Chỉ cần cậu bé mở miệng, là mấy người Tô ma ma, Bồ Đào, Lưu Nguyệt đều có thể lên trời hái mặt trăng xuống cho cậu bé.
Trần Loan chỉ cảm thấy buồn cười. Bình thường cậu bé ầm ĩ đùa giỡn, một khi thật sự quá trớn, nàng sẽ gọi người đến trước mặt nói nhỏ nhẹ giảng đạo lý, có lẽ nàng quá mềm mỏng không có lực uy hiếp. Dù sao Kỷ Triệu cũng vẫn có tính tình trẻ con, mỗi lần quay đầu đều quên mất.
Lần này, Trần Loan thường chỉ nheo mắt cười không nói gì, phe phẩy quạt tròn rồi chậm rãi đi Ngự Thư Phòng một chuyến. Nàng không trừng trị được thằng nhóc ranh tinh nghịch này, tự có phụ thân hắn đến trừng trị.
Hoàng Thái Tử đáng thương tuổi còn nhỏ, đã nhiều lần thấy được sự lợi hại của việc gió thổi bên gối.
Sau khi dùng xong bữa tối, Kỷ Triệu mè nheo nấn ná trong lòng Trần Loan, kéo ống tay áo nàng, nói đông nói tây vẫn không chịu xuống. Trần Loan đưa tay lên sờ trán cậu bé, nhiệt độ đã hạ, vì vậy véo nhẹ tai cậu bé, nói: "Còn không xuống hả? Chờ lát nữa phụ hoàng con đến, thấy vậy lại bắt con chép sách đấy."
Nghe thấy chép sách, Kỷ Triệu thút thít, bịt tai lại, dụi vào lòng nàng, giọng nói trẻ con: "Hôm nay phụ hoàng thao trường, nhi thần nghe Hồ công công nói, sợ là ban đêm không trở lại."
Trần Loan sững người, thấy buồn cười.
Làm sao nàng có thể quên được, bị tên nhóc này lừa không tìm thấy đông tây nam bắc, không chỉ có người hầu hạ bên cạnh nàng.
“Hôm nay Loan Loan muốn ngủ với mẫu hậu.” Kỷ Triệu nói điều này có chút uất ức lại mang thêm ba bốn phần không vừa lòng.
Ngày thường, cậu bé sẽ không dám đưa ra yêu cầu này.
Bởi vì có phụ hoàng mặt lạnh ở đây.
Chỉ cần Kỷ Hoán ngủ ở điện Dưỡng Tâm, cậu bé sẽ phải về tẩm cung của mình sớm. Hơi để lộ ra chút tâm tư, phụ hoàng sẽ nhàn nhạt mở miệng cảnh cáo, phạt cậu bé chép sách không chút mềm lòng.
Trần Loan cũng phê phán chuyện này, mấy lần không khỏi bất bình thay cho Kỷ Triệu. Cậu bé mới bao tuổi, chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi. Mặc dù tư chất thông minh giống cha nó, nhưng vẫn đang trong độ tuổi thích ăn chơi. Vốn không có gì quan trọng, mà Kỷ Hoán vẫn cứ khăng khăng đôi xử với cậu bé ngày càng nghiêm khắc.
Trần Loan phục hồi lại tinh thần, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu bé, cúi đầu hỏi: "Bài tập hôm nay đã làm xong chưa?"
Kỷ Triệu nghe thấy có chút hy vọng, hai mắt sáng ngời, gật đầu lia lịa, nói giọng mũi: "Xong rồi, cữu cữu đích thân nhìn, còn khen nhi thần mấy câu."
Ánh mắt Trần Loan tràn đầy ấm áp, nàng vỗ vỗ vai bánh bao sữa, nói với Tô ma ma: "Đưa Thái Tử đi tắm, pha nước nóng một chút, đừng để bị lạnh."
Tô ma ma vâng một tiếng, cùng với một vài cung nữ đưa Kỷ Triệu đi xuống.
Kỷ Triệu biết mẫu hậu hắn im lặng là có ý gì, vui vẻ cong môi, lộ ra hai cái răng nhỏ. Trần Loan nhìn buồn cười, trong lòng cũng ấm áp, vẫy vẫy tay với cậu bé, dịu dàng nói: "Nhanh đi đi."
Biết được đêm nay có thể ở ngủ lại ở điện Dưỡng Tâm, Thái Tử điện hạ ba tuổi rưỡi hăng hái bước chân ngắn, vui vẻ đi xuống.
Tính tình này, thật sự có chút không giống cha của nhóc.
Chờ đứa nhỏ đi ra khỏi bình phong, nụ cười trên mặt Trần Loan biến mất, nàng xoa ấn đường, vẫy tay với Bồ Đào, hỏi: "Hoàng Thượng phái người đến truyền tin à?"
Bồ Đào lắc đầu không nói gì, nhìn kỹ sắc mặt của nàng, cũng nghi ngờ nói: “Kể cũng lạ, hôm nay sau khi Hoàng Thượng hạ triều sớm đã đến thao trường, rồi ở lại đó đến giờ này.” Nàng thăm dò, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, hạ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói đại phu Kim Tử Quang Lộc đi cùng. Vị đại phu này tính tình phong lưu, không có người nào trong kinh không biết, nghe nói mấy ngày trước còn nạp mấy vị mỹ nữ đến từ Giang Nam, khiến cho chính thất phu nhân tức giận chạy về nhà mẹ đẻ, lúc này vẫn còn chưa trở về."
Người nói có ý, người nghe vô tâm. Trần Loan thò nửa người ra cửa sổ phía nam, mắt nhìn hành lang âm u khúc khủy bên ngoài, ngọn đèn trong tay thái giám xách đèn ánh lên ánh sáng màu cam, chiếu sáng một vùng bóng tối, ánh sáng mờ mờ, nàng mất hứng thu ánh mắt về, chọt vào trán Bồ Đào: "Ngươi đấy, suy nghĩ nhiều rồi."
Nàng nói lời này, Bồ Đào cũng phục hồi tinh thần, nói tiếp: "Là nô tỳ đa nghi rồi, mấy năm nay Hoàng Thượng đều che chở Hoàng Hậu chu toàn, chúng nô tỳ ở đây hầu hạ bên cạnh nương nương, miễn bàn có bao nhiêu may mắn rồi."
Hơn nữa, nàng từ nhỏ đã ở bên cạnh chủ tử, đồng hành suốt chặng đường, đã sớm có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Theo như nàng thấy, hai vị chủ tử ân ái như thuở ban đầu là chuyện tốt, nhưng vẫn phải có lòng phòng ngừa chu đáo, nhưng nàng vẫn cần chuẩn bị cho một ngày mưa gió. Nếu không thật sự xảy ra thay đổi, chẳng phải vừa bắt đầu đã rơi xuống thế hạ phong hay sao?
Trần Loan vừa mới muốn nói chuyện, thì một thân thể nhỏ bé ấm áp nhào vào trong lòng. Có lẽ là vừa mới tắm xong, cho nên gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc ửng hồng mềm mại, Trần Loan không nhịn được nhéo nhéo, rồi vỗ vỗ vai cậu bé, nói: "Lên giường nằm đi, thời tiết mấy ngày nay lạnh, lát nữa lại bệnh nặng, phải uống thuốc đấy."
Kỷ Triệu vừa nghe uống thuốc, vẻ mặt y hệt như nhìn thấy phụ hoàng, buông đôi tay nhỏ bé, chạy vào nội điện.
Mặt mày Trần Loan cong cong, gật đầu với Bồ Đào, nhẹ nhàng nói: "Đi bưng thuốc nóng lại đây, trước tiên gọi bà vú đến dỗ Thái Tử uống."
Nàng xoa trán, hơi đau đầu: "Đứa nhỏ này mà náo loạn thì sẽ không yên ổn đâu."
Kỷ Triệu thừa hưởng sự thông minh của cha, rất hiểu biết, nhưng tính tình lại không hề giống cha, sợ đắng sợ đau. Từ sáng đến tối đều nhảy lên nhảy xuống. Lúc không có ai thì quả thực chính là muốn lên trời hái trăng sao.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là cậu bé cực kỳ thích dính lấy Trần Loan. Lúc nào cũng tranh thủ cơ hội chui vào lòng mẹ để được dỗ dành ôm ấp, thỉnh thoảng còn ngửi được hương thơm.
Kỷ Hoán thỉnh thoảng còn cảm khái, cười nói nhi tử và hắn giống nhau, cả đời này không rời khỏi Trần Loan được.
Trên long ỷ của điện Dưỡng Tâm, một lớn một nhỏ quấn chặt lấy nhau, thân thể của cậu nhóc giống như một cái lò sưởi nhỏ, không lâu sau đã buồn ngủ, túm lấy tay áo Trần Loan, gật gù như gà mổ thóc. Trần Loan mỉm cười với cậu bé, nói: "Ngủ đi, đêm nay cho con ngủ ở đây, không về điện Doãn Thành."
Kỷ Triệu dụi mắt, lúc này mới giống như được uống một viên thuốc an thần, hô hấp dần dần đều đặn.
Hai mẫu tử ngủ chưa được bao lâu thì bên ngoài điện truyền đến tiếng động. Trần Loan ngủ không sâu lập tức bị đánh thức. Nàng mở mắt tỉnh dậy thì nhìn thấy cậu nhóc đang nằm ngủ trong lòng mình. Tiếng động bên ngoài vẫn không dừng, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Lưu Nguyệt rón rén cuốn nửa màng giường lên, nhìn thấy nàng đã mở mắt, sắc mặt ngưng trọng, nhỏ giọng bẩm báo: “Nương nương, Hoàng Thượng đã trở về rồi, còn uống chút rượu nữa, người có đi nhìn một chút không?"
Trái tim của Trần Loan đập lệch một nhịp.
Mấy năm gần đây, người đàn ông này chỉ vào dịp lễ tết, lúc vui vẻ mới uống một chút, cực kỳ kiềm chế, hắn vốn không phải là một người nghiện rượu.
Trần Loan theo bản năng nhíu mày, vừa định nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, thì người kia đã tiến vào.
Người đàn ông một thân trường bào năm móng rồng vàng lồng vào nhau, sắc bén bức người, vai rộng eo hẹp, dung mạo long phượng. Thoáng một cái ba năm trôi qua, nhưng Kỷ Hoán lại giống như một vò rượu mạnh, càng ủ lâu càng thấy đậm đà. Năm tháng dường như phá lệ cực kỳ ưu đãi hắn.
Khi đến gần hơn, mùi rượu nồng nặc không thể che giấu được, trong chớp mắt lấn át hết mùi hương xông trong điện, xen lẫn với mùi long tiên hương quen thuộc trên người hắn, cực kỳ kỳ quái.
Trần Loan bước tới cởi áo choàng ngoài cho hắn, hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau. Mùi son phấn của nữ nhân trên người hắn xông thẳng vào mũi nàng. Nàng tập trung nhìn kỹ, giữa tay áo của người đàn ông rơi xuống một chiếc khăn tay nữ nhân. Lưu Nguyệt thầm nói không tốt, vội vàng tiến lên nửa bước, hỏi: "Nương nương, hay là để nô tỳ làm?"
Trần Loan lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo bọc một lớp lạnh lùng. Nàng nhìn người đàn ông phong lưu lãng tử trước mặt, giống như đang nhìn một người xa lạ. Một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: "Đã đi đâu?"
Kỷ Hoán bước lên phía trước áp sát vào người nàng, cọ cái cằm lạnh lẽo lên chiếc cổ ấm áp của nữ nhân, lẩm bẩm oán giận: "Uống hai ly với con cáo già Ôn Tự Tần, suýt nữa bị trúng kế rồi."
Người bình thường ổn trọng bình tĩnh, chỉ cần nhíu mày một cái đã khiến chư thần sợ hãi, lúc quyến rũ ngược lại rất nghiêm túc. Hắn say mèm, vòng qua eo nàng, gọi liên tiếp nhũ danh của nàng ba lần.
Không ai trả lời hắn.
Cùng lúc đó, Kỷ Triệu cũng bị giọng nói của hắn đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy, mất một lúc mới tiêu hóa được cảnh tượng trước mắt, câu đầu tiên mở miệng hết sức thất vọng: “Sao phụ hoàng lại trở về rồi?"
Lúc này Kỷ Hoán mới để ý trong điện còn có một bóng đèn nhỏ. Hắn lập tức xụ mặt, nhíu mày lạnh lùng nói: "Kỷ Triệu, ai cho con ngủ trong điện Dưỡng Tâm? Bao tuổi rồi mà còn suốt ngày dính lấy mẫu hậu con vậy hả?"
Sau đó, hắn trực tiếp hướng ra bên ngoài nói: "Nhũ mẫu đâu? Vào ôm Thái Tử về điện Doãn Thành nghỉ ngơi."
Lời vừa nói ra, nhũ mẫu lập tức đi vào, Trần Loan nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nhướng mắt lên, lạnh lùng nói: "Lui xuống đi."
Nhũ mẫu đang tiến thoái lưỡng nan. Lúc này Kỷ Hoán có chậm chạp cỡ nào cũng cảm nhận được mùi thuốc súng trong lời nói của nàng, góc cạnh lạnh lùng cứng rắn mềm mại hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Tức phụ nhi(*), sao vậy?"
*Tức phụ nhi: Nghĩa là vợ.
Trần Loan không muốn nói nhiều với một con quỷ rượu.
Nàng vẫy tay Kỷ Triệu: "Loan Loan qua đây, chúng ta đến điện Doãn Thành."
Chú ý đến câu từ mà nàng nói, mắt Kỷ Triệu sáng lên, ngoan ngoãn chạy đến dùng đôi bay thịt của mình ôm lấy Trần Loan. Lúc đi ngang qua Kỷ Hoán, mũi cậu bé khẽ động, sau đó ánh hắt hơi ghét bỏ mở miệng: "Trên người phụ hoàng có mùi gì vậy?"
E ngại sắc mặt của phụ hoàng thật sự rất xấu, Thái Tử điện hạ có trực giác nhạy bén đem hai chữ "Thật hôi" đã đến đầu lưỡi nuốt xuống, chỉ có cơ thể nhỏ nhắn vững vàng đứng ở bên cạnh Trần Loan, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thúc giục: “Mẫu hậu, chúng ta nhanh đi thôi, đợi lát nữa đêm khuya, đi trên đường đụng phải gì đó, nhi thần sẽ đau lòng."
Cuối cùng trong lòng Trần Loan cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nàng cúi người xoa xoa cái đầu nhỏ của Kỷ Triệu, không thèm liếc mắt nhìn đến người đàn ông đang nhíu mày suy nghĩ. Một lớn một nhỏ cứ như vậy đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm
Đêm tối, cung nữ xách đèn đi phía trước, ánh sáng màu cam nhìn ấm áp mà trong suốt, phản chiếu hai bóng người một cao một thấp. Chợt có con quạ trên cành cây bị giật mình tỉnh giấc, bay phành phạch ngang qua đỉnh đầu bọn họ. Khung cảnh thưa thớt bình thường này, hôm nay mỗi một mặt đều trở nên lạnh lẽo ảm đạm.
Trần Loan đi hết cả quãng đường không nói lời nào.
Kỷ Hoán thực sự không đi theo.
Bọn họ thành thân đã được bốn năm, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Điện Doãn Thành được trang hoàng lộng lẫy, dù sao Kỷ Triệu cũng là một đứa trẻ, không hiểu chuyện giữa người lớn, ngủ say sưa. Cơn buồn ngủ của Trần Loan giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, tan thành mây khói.
Nàng nín nhịn cũng không đi hỏi người đàn ông kia, chỉ lăn qua trở về hơn nửa canh giờ, cuối cùng tự mình lăn ra ngủ.
Đêm khuya nổi giá, ngọn lửa trên giá nến đong đưa. Mãi cho đến khi một đôi bàn tay to ôm Hoàng Thái Tử đang ngủ say trên giường nhỏ giao cho nhũ mẫu, động tĩnh lớn một chút, ngọn nến giống như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, hoàn toàn dập tắt.
Một cơ thể nóng như lửa nằm xuống bên cạnh. Sao Trần Loan không biết hắn đến được, xung quanh tồn tại hơi thở, hai mắt nàng nhắm chặt. Một lúc sau, nàng xoay người, chỉ để lại một bóng lưng đơn bạc gầy yếu.
Kỷ Hoán tắm xong mới đến, sợ mùi rượu trên người xông tỉnh nàng, lại uống một bát canh giải rượu, đầu óc tỉnh táo hơn mới vội vàng chạy tới. Lúc này có vắt hết óc cũng không nghĩ ra được lý do, chỉ giống như thường ngày đưa tay qua ôm lấy vai nàng, dịu dàng hỏi: "Là giận ta ra ngoài uống rượu sao?"
Hắn cười khẽ hai tiếng, rồi nói tiếp: "Nếu nàng không thích thì lần sau sẽ không như vậy nữa."
Trần Loan từ trên giường ngồi dậy, không nói hai lời, vén chăn đứng dậy, áo cũng không khoác đi ra ngoài.
Mới đi được ba năm bước, đã bị người đàn ông cản lại.
Kỷ Hoán không ngờ nàng lại tức giận như vậy, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, nghi ngờ hôm nay lúc hắn ra ngoài đã xảy ra chuyện, lập tức hỏi: "Kỷ Triệu lại không nghe lời?"
Trong cung không có người nào khác dám làm nàng buồn bực, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thằng nhóc rắn chắc kia thôi.
Lời nói này giống như ngòi nổi, Trần Loan lập tức thay đổi sắc mặt, lặng lẽ hất tay hắn đang khoác trên vai mình ra, nói từng câu từng chữ: "Nếu chàng thật sự không thích Loan Loan, nói thẳng ra là được. Cho dù mẫu tử chúng ta không được chàng yêu thích, thì chàng cũng đừng luôn trợn trừng mắt với con như vậy. Con có ngu dốt như thế nào đi chăng nữa, thì cũng do thiếp liều mạng sinh ra."
Quả thật là không biết tại sao lại nói ra lời này. Kỷ Hoán nhận ra có gì đó không đúng, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, nhíu mày nói: "Hôm nay nàng sao vậy? Con là trưởng tử của chúng ta, làm sao ta không thích được. Chỉ là hiện tại con tuổi không còn nhỏ nữa, lại là Hoàng Thái Tử của Đại Yến, sau này mọi gánh nặng đều đặt lên người con, từ nhỏ nên được quản giáo nhiều hơn."
Sau đó hắn nói chậm lại, dịu dàng dỗ dành: "Chỉ vì chuyện này mà nàng ầm ĩ với ta sao?"
Nếu không phải nhìn thấy chiếc khăn tay kia, lời nói và hành động của hắn sẽ khiến Trần Loan cảm thấy mình cố tình gây sự. Nàng hít một hơi thật sâu, nói thẳng: "Ngày hôm nay chàng đi đâu? Chiếc khăn tay kia là thế nào?"
Có lẽ vẫn còn chưa tỉnh rượu, Kỷ Hoán im lặng một lúc không nói gì, nửa ngày sau mới nhíu mày chậm rãi hỏi: "Chiếc khăn tay kia không phải lúc lâm triều nàng đưa cho ta lau mồ hôi sao?"
Hắn quanh năm luyện võ, mỗi lần trước khi lâm triều sẽ luyện kiếm trước sân điện Dưỡng Tâm. Trần Loan dựa vào cửa nửa ngủ nửa tỉnh nhìn. Mỗi lần luyện xong đều đưa cho hắn một chiếc khăn tay, nhìn hắn đi lâm triều thì lại quay về làm ổ ngủ.
Ngọn lửa tức giận của Trần Loan lập tức biến mất một nửa, nàng ngập ngừng nói: "Vậy mùi son phấn trên người chàng ở đâu ra? Mùi hải đường không có ở bất kỳ chỗ nào trong cung."
"Ôn Tự Tần nạp một hí nữ của Giang Nam làm thê, hí nữ kia thích hương hải đường. Hắn ta nhẹ dạ cả tin, nữ nhân thủ thỉ bên tai thì nóng đầu đồng ý hôm nay hạ triều đích thân đến quán điều hương lấy. Kết quả mang theo mùi hương kia trên người, cách mười dặm vẫn có thể ngửi thấy. Ta chỉ là lúc uống rượu ngồi gần hắn ta một chút, không nghĩ đến lại bị dính vào."
Nói đến đây, hắn dường như nhớ lại mùi hương, trêu đùa gãi gãi cằm nàng, cười như không cười hỏi: "Hoàng Hậu vừa vào cửa đã tự mình thẩm vấn, thì ra là trong lòng đang ghen?"
Chuyện giải thích rõ ràng rồi, tức giận trong lòng Trần Loan cũng biến mất, chỉ là không nhịn được lẩm bẩm mấy câu thể hiện sự bất mãn của mình: "Sao lại có thần tử như vậy, làm quan trong triều có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, lời nói việc làm bình thường cũng không biết thu liễm lại. Thiếp còn nghe người khác nói hắn ta khiến cho bình thê tức giận bỏ đi, không đi dỗ đón về thì thôi, ngược lại còn rảnh rỗi đi mua hương liệu giúp tiểu thiếp. Người này cũng thực sự không ra gì."
Kỷ Hoán dựa vào cạnh bình phong nhìn nàng, chờ nàng hoán hận xong mới ngước mắt lên nói: "Trong phủ của hắn ta chướng khí mù mịt, ai cũng không muốn quản. Chỉ là người này coi như có chút bản lĩnh tài hoa. Cho hắn ta không gian phát triển, ngược lại có thể làm ra được một vài thành tựu."
Nghe vậy, Trần Loan thay đích thê của hắn ta cảm thấy không đáng.
Kỷ Hoán giải thích xong chuyện này, cong môi ung dung nhìn nàng: "Tức phụ, nàng lại oan uổng ta rồi."
Trần Loan nghe giọng nói có chút oan ức lại có chút ý cười, đứng đó im lặng, sau đó mới đi đến trước mặt người đàn ông, vỗ nhẹ vào lưng hắn, dịu dàng nói: "Uống nhiều rượu như vậy, đầu có đau không? Chàng ngồi ở kia, thiếp giúp chàng xoa bóp?"
Chăm sóc dịu dàng đưa đến cửa, miễn phí.
Kỷ Hoán biết rất rõ điều này, không nhanh không chậm ngồi xuống mép giường. Trần Loan đứng trước mặt hắn, đầu ngón tay mềm mại, mang theo một mùi hương thoang thoảng, nửa ngày sau mới nói hai câu: "Chuyện hôm nay, là thiếp oan uổng chàng. Nhưng nếu có lần sau, chàng cũng phải cho người đến nói với thiếp một tiếng, vô duyên vô cớ khiến cho người ta nơm nớp lo sợ."
Kỷ Hoán quấn tóc nàng hai vòng, lười biếng cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Hôm nay uống rượu hồ đồ rồi, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện này."
Trần Loan nhỏ giọng ừ một tiếng, mắt thấy lăn qua lăn lại một trận lớn như vậy, nàng buồn ngủ, che miệng ngáp.
Nhưng người đàn ông khẽ cong môi, không thả cho nàng đi ngủ.
Màng trướng đỏ mềm mại, gió lạnh cũng mang theo ám thị quyến rũ. Người đàn ông uống rượu, hăng hái xông lên, hơi thở nặng nề mấy phần.
Giọng nói của Trần Loan hơi khàn khàn, khó nhịn được nắm lấy ga trải giường dưới thân, để giảm bớt cảm giác hôn mê nổ tung xông lên trước mặt. Người đàn ông bị cơ thể mềm mại trắng mịn của nàng làm cho hoa mắt, giọng nói khàn khàn không thể tưởng tượng được: "Tức phụ, hôm nay nước Tấn truyền đến mật thư, Kỷ Thiền đã sinh ra một đôi lân nhi, nam là huynh, nữ là muội. Viên Viễn cực kỳ vui vẻ, lại một lần nữa chế nhạo ta không có nữ nhi."
Hắn dường như cực kỳ không hài lòng, động tác cũng theo đó nặng nề hơn. Trần Loan không nhịn được khóc thành tiếng. Hắn dừng lại động tác, từ trong cổ họng phát ra một giọng nói khàn khàn không lưu loát: “Tức phụ, chúng ta sinh khuê nữ nhé."
Hắn nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của thằng nhóc thối Kỷ Triệu lúc nãy, không khỏi tức giận.
Sinh khuê nữ, thơm tho mềm mại như Trần Loan, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy lòng mềm mại hơn.
Cả người Trần Loan vô lực, nằm trong lòng hắn run rẩy đồng ý chuyện này.
Vì vậy tiểu công chúa còn chưa ra đời đã người được phụ hoàng mong đợi như vậy, so với tình cảnh của huynh trưởng, quả thực là một trời một vực.
Ba tháng sau, Trần Loan lại mang thai, mọi người đều vui mừng khôn xiết. Trong cung ngoài cung đều mang bầu không khí vui mừng, chỉ có mỗi mình Kỷ Hoán là thường không yên tâm, chỉ sợ lại xảy ra tình hình lúc sinh Kỷ Triệu, nhưng trong lòng lại cực kỳ mong đợi đứa nhỏ này.
Lần này cái thai lại cực kỳ nghe lời, không dày vò gì nhiều. Trần Loan ít chịu khổ, ngay cả nôn nghén cũng ít, ăn gì cũng thấy ngon. Mỗi lần sau khi nàng tham ăn tham ngủ, người đàn ông luôn kéo nàng đi ra ngoài vườn hoa nhỏ, đi dạo mấy vòng. Thực sự là bị lần đầu tiên dọa sợ vỡ mật, không dám đánh cuộc lần thứ hai.
Nói cũng lạ, có lẽ cái thai lần này quá an ổn định, cho nên lúc sinh lại càng chịu đau khổ nhiều hơn, kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng Trần Loan cũng nghiêng đầu hơi thở mong manh, nhắm mắt rơi lệ. Kỷ Hoán nắm lấy tay nàng, tới tới lui lui nhiều câu nói như vậy, người bên cạnh một chữ cũng không nói ra.
Cuối cùng mọi việc đều an ổn, nhưng kết quả lại khiến người ta kinh ngạc không thôi. Không hiểu vì lý do gì, hai đứa nhỏ cuối cùng không ầm ĩ nữa, một trước một sau phá bỏ ràng buộc, bắt oe oe khóc lớn.
Hai vị công chúa từ khi mới sinh ra đã trắng trắng mềm mềm khiến người yêu thích, lập tức trở thành thứ quan trọng nhất trong hoàng cung, trái lại không thiếu được việc cướp đi danh tiếng của huynh trưởng. Nhưng điều khiến cho người ta không khỏi mỉm cười là hai vị công chúa này cực kỳ yêu thích Kỷ Triệu. Mỗi lần hắn học xong đi đến điện Dưỡng Tâm nhìn một cái, cho dù Kỷ Trưng và Kỷ Thanh khóc lớn thế nào, chỉ cần nhìn thấy gương mặt cậu bé, đều tốt hơn so với bất kỳ phương pháp nào, lập tức ngoan ngoãn an tĩnh lại.
Trong lòng Kỷ Triệu rất là kiêu ngạo tự hào, có một khoảng thời gian đi trên đường đều mang theo nụ cười.
Hai lần Trần Loan sinh đều là Kỷ Hoán đích thân phụng bồi bên cạnh. Mỗi một lần đều hung hiểm vô cùng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến hắn sợ hãi, một thời gian dài đều mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy, áo quần đều mồ hôi nhễ nhại.
Thế là mười mấy năm sau, hai người ân ái đến bạc đầu. Mỗi khi Trần Loan có ý muốn sinh thêm con nối dõi cho hắn, đều bị hắn nghiêm túc từ chối, cả đời này chỉ cần một nhi tử hai nữ nhi.
Hạnh phúc mà bọn họ chờ đợi suốt hai kiếp, đã mang đến cho họ một sự viên mãn ngoài mong đợi.
Đến lúc về già, Trần Loan luôn mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại. Trong giấc mơ có rất nhiều người đi trên cầu Chu Tước, tiếng gào thét của người bán hàng rong hai bên vang lên không dứt. Nàng còn chưa phải Hoàng Hậu của một nước, cũng chưa thành thân. Trên mặt nàng che một khăn che mặt mỏng, chậm rãi đi đến giữa cầu. Lúc này bóng người xung quanh biến mất, nàng gạt mây mù sang một bên, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Tay nàng bị người kia nắm chặt, nàng không hiểu quay đầu nhìn, Kỷ Hoán mi mục như họa, giống như trích tiên hạ phàm. Hắn dịu dàng vuốt tóc nàng, nói bên tai nàng lời yêu thương nghe hoài không chán, trong ánh mắt đều là sự nuông chiều. Mà bên cạnh là Kỷ Thiền, Thẩm Giai Giai lúc còn trẻ, một nhà Tô Kỳ, xa xa thêm chút nữa có thể nhìn thấy lão thái thái đã sớm mất, Trần Thân và Tô Nguyên chỉ có thể nhìn thấy trong bức họa.
Một đời này, cứ như vậy kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.