Câu Chuyện Buồn Về Mối Tình Đơn Phương
Chương 19: Cậu Ấy Chưa Bao Giờ Thích Cô
Mạnh Chi Vãn
23/08/2024
Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc rồi kỳ nghỉ đông nhanh chóng đến.
Kỳ nghỉ này, Diệp Phong không về huyện F mà ở nhà người thân trong thành phố.
Nghe nói nhiều bạn trong lớp 1 tham gia lớp học bổ túc Toán, Lý, Hóa rất có tiếng trong thành phố, Diệp Phong cũng ở trong số đó.
Kỳ nghỉ này, Lâm Nhứ ít ra ngoài, mỗi khi ra ngoài, cô luôn khoác lên mình chiếc áo bông dày, đôi khi tóc cũng chỉ buộc qua loa.
Vì biết suốt kỳ nghỉ đông này không thể tình cờ gặp Diệp Phong khi ra ngoài, cô bộc lộ bản tính lười biếng của mình, thích ở nhà sưởi ấm hơn là chịu lạnh bên ngoài. Dù có phải ra ngoài, cô cũng mặc quần bông và áo bông dày cộm, thà ấm áp còn hơn là phong cách.
Đêm rằm tháng Giêng, Cửu Mai gọi điện thoại cho cô, chúc cô rằm tháng Giêng vui vẻ. Giọng nói của Cửu Mai rất lớn, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng pháo hoa từ đầu dây bên kia vọng vào tai cô.
“Cậu đang xem pháo hoa à?” Lâm Nhứ cười hỏi Cửu Mai.
“Đúng vậy, ở quảng trường trung tâm thành phố, tối nay ở đây có trình diễn pháo hoa, người rất đông, chắc cả thành phố đều đến đây!”
Cửu Mai nói rồi đưa điện thoại về phía xa: “Để tớ cho cậu nghe!”
Lâm Nhứ ngồi trước bàn học, nghe tiếng pháo hoa nổ lách tách từ điện thoại, lòng cô ấm áp lạ thường.
Cả thành phố đều đến phải không? Vậy liệu cậu ấy có ở đó không?
Nếu đúng như vậy thì bây giờ, cô và cậu ấy cùng nghe tiếng pháo hoa, cùng cảm nhận khung cảnh náo nhiệt.
“Em trai mình nhờ mình giúp bắn pháo hoa, lát nữa nói chuyện tiếp nhé.” Cửu Mai nói lớn.
Lâm Nhứ cười đồng ý và tắt máy. Cô chợt thấy nhớ cậu.
Thực ra trong suốt kỳ nghỉ này, khi ở nhà, cô luôn vô tình nhớ đến cậu. Mỗi khi nhớ đến cậu, cô không biết phải làm gì, nên gần như theo bản năng rút sách và vở bài tập ra để học và làm bài.
Cô luôn cố gắng không ngừng để trở nên xuất sắc hơn, đó là cách duy nhất mà cô nghĩ có thể đến gần cậu hơn.
Bởi vì, những cách khác cô đều không đủ can đảm để thử.
Cô nghĩ ngợi, rồi lại lấy cuốn vở bài tập bên cạnh ra, mở ra và chăm chú làm bài.
Cùng với việc hoàn thành bảng kế hoạch học tập đầy đủ và hiệu quả của Lâm Nhứ, hai tháng nghỉ lễ trôi qua nhanh chóng.
Buổi tự học đầu tiên của học kỳ hai lớp 11, mọi thứ không có gì khác so với thường ngày. Cô vẫn để ba cuốn sách ngữ văn, toán, tiếng Anh có bìa được trang trí ngốc nghếch "Thiên Đường Kỳ Nghỉ Đông" trên bàn, chuẩn bị tận dụng thời gian tự học tối để kiểm tra bài tập vào sáng hôm sau, chọn làm những bài có ích và chép đáp án những bài không có ích.
Mọi thứ đều không có gì khác biệt. Ngoại trừ, Diệp Phong đã có người mình thích.
“Tin đồn kinh thiên động địa!” Từ cửa lớp, Hứa Tiểu Vũ vừa bước vào đã lớn tiếng gọi hai cô bạn chơi thân ngồi ở hàng đầu, “Hóa ra Diệp Phong và Hạ Mạt thích nhau, tớ thấy hai người họ đi xem phim cùng nhau!”
Ngòi bút của Lâm Nhứ hơi run rẩy, nhưng tay cô vẫn tiếp tục viết.
Cô không tin.
“Thật đấy!” Hứa Tiểu Vũ quả quyết bổ sung, “Tớ tận mắt thấy mà. Hôm qua, ở rạp chiếu phim của trung tâm thương mại Vạn Đạt, hai người họ ngồi ngay trước mặt tớ, đầu Hạ Mạt dựa lên vai Diệp Phong suốt. Mặt Diệp Phong làm sao tớ có thể nhận nhầm được!”
“Trời ơi! Nhưng mà họ thật sự rất xứng đôi, haizz, hot boy và hot girl của trường, trai tài gái sắc, nếu nói vậy thì Diệp Phong phải chăng là đã cướp người của Lộc đại thần rồi?”
“Không phải như vậy đâu, Lộc Minh và Hạ Mạt chẳng phải đã cắt đứt từ lâu rồi sao? Với lại, tớ thấy Diệp Phong và Hạ Mạt vẫn xứng đôi hơn, hai người đứng cùng nhau thật sự rất đẹp mắt!”
Lâm Nhứ vừa lật mấy trang cuối để xem đáp án, vừa chép vào phần trống dưới đề bài, đến khi cô tỉnh lại thì mới phát hiện mình đã chép sai dòng.
Những ký hiệu toán học dày đặc bị vo thành một mớ lộn xộn trong đầu cô.
Cô vội vàng xé mấy trang đáp án cuối cùng của cuốn "Thiên Đường Kỳ Nghỉ Đông" môn toán ra, rồi gấp đôi trang đầu tiên lại, đặt trên đầu đề bài và bắt đầu chép lại.
Cách cô cầm bút viết rất bình tĩnh, không hề hấp tấp, nhưng trong lòng cô thì rối bời.
Rối lắm, rất rối.
Cậu ấy sao có thể thích Hạ Mạt?
Cậu ấy tại sao lại không thể thích Hạ Mạt?
Cậu ấy chưa bao giờ nói thích mày mà, Lâm Nhứ.
Ngòi bút nước màu đen dừng lại trên tờ giấy trắng tinh, Lâm Nhứ ngẩn ngơ nhìn vết mực dưới bút từ từ lan ra. Vết mực đen kịt làm nhòe những nét chữ rối ren của cô, phản chiếu trái tim bất an và bối rối của cô.
Thầy Lạc bước vào lớp và bắt đầu tổ chức lại kỷ luật, Hứa Tiểu Vũ im lặng, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Ba tiết tự học buổi tối, các bạn học trong lớp bận rộn chép và bổ sung bài tập, ngoài tiếng viết và lật sách, Lâm Nhứ không còn nghe thấy tiếng thì thầm của ai nữa.
Sự yên tĩnh xung quanh khiến vô số câu hỏi nghẹn cứng trong lòng cô. Tại sao môi trường tự học mà cô quen thuộc nhất lại khiến cô cảm thấy ngực mình như bị đè nén lúc này? Tại sao những tiếng viết và lật sách hàng ngày luôn vang bên tai cô giờ lại để lại những vết thương rõ ràng và sắc nhọn trên trái tim cô như thế?
Tại sao không ai tiếp tục nói nữa?
Tại sao không ai có thể nói rõ ràng với cô rằng, hãy từ bỏ đi Lâm Nhứ, Diệp Phong thật sự thích Hạ Mạt?
Cửu Mai và Lạc Nhất Xuyên đều học bán trú, không có mặt ở đây, Lâm Nhứ ngây ngẩn nhìn hai chỗ ngồi trống trước mặt mình, ánh mắt lướt qua gáy của Lộc Minh ở hàng ghế đầu tiên. Lộc Minh.
Lâm Nhứ đờ đẫn nhìn bóng lưng của cậu ấy, dường như ngay giây tiếp theo cô sẽ lao đến và lớn tiếng chất vấn: “Tại sao cậu không quản tốt Hạ Mạt? Tại sao lại để cô ấy và Diệp Phong đến với nhau?”
Tại sao chứ?
Tiếng chuông hết tiết vang lên rồi lại tắt, tựa như thủy triều lên xuống. Cô là hòn đảo cô đơn ở giữa đại dương, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cuốn "Thiên Đường Kỳ Nghỉ Đông" môn toán vẫn mở ở trang đầu tiên, ba tiết học trôi qua, cô không biết mình đã làm gì.
Cô muốn đến lớp 1 tìm cậu ấy, dõng dạc chất vấn: “Sao cậu có thể lén lút đi thích Hạ Mạt?”
Nhưng cô có tư cách gì để chất vấn cậu ấy.
Lâm Nhứ, nhiều năm như vậy, cậu dựa vào đâu mà nghĩ rằng cậu ấy phải thuộc về mình? Cậu ấy chưa bao giờ nói thích cậu, không tin thì nhìn đi, cậu ấy thích người khác.
Cậu ấy chưa bao giờ thích cậu.
Đêm khuya, trong buổi nói chuyện trước khi tắt đèn ở ký túc xá, Lâm Nhứ vốn ít nói bỗng trở nên nói nhiều hẳn. Từ bộ phim truyền hình hot trong kỳ nghỉ đông đến các tiểu phẩm hài trong chương trình Tết, màn biểu diễn sống động của các bạn cùng phòng khiến Lâm Nhứ cười đến chảy cả nước mắt.
Những giọt nước mắt làm ướt mi cô, cô giữ nước mắt trong khóe mắt mình, như thể để ép buộc bản thân tin vào niềm vui giả tạo lúc này, cố gắng không để chúng chảy xuống.
Cho đến khi Trưởng phòng ký túc lên tiếng: "Được rồi, được rồi, ngủ đi," những giọt nước mắt trong suốt mới từ khóe mắt đỏ hồng của cô từ từ chảy xuống, từng giọt từng giọt, rồi bốc hơi trên má cô. Sự trống trải và cô đơn khổng lồ nuốt chửng cô, trái tim cô như bị ngâm trong nước lạnh, đau đớn từng cơn. Lúc này cô mới phát hiện ra, hóa ra đau lòng không chỉ là một từ để miêu tả. Hóa ra trái tim con người thực sự có thể đau đớn như vậy.
"Chờ chút!" Cô bạn giường đối diện đột nhiên nói lớn: "Mình nhớ ra một chuyện. Hôm nay nghe người ta nói, Diệp Phong và Hạ Mạt thích nhau, còn cùng nhau đi xem phim, chuyện này thật hay giả?"
"Giả thôi." Trưởng phòng ký túc nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Diệp Phong nhà chúng ta không thể yêu sớm."
"Xì." Cô bạn giường đối diện không tán thành: "Phải sửa lại lời đấy, đến khi nào mình nói cho Hạ Mạt, xem cô ấy có đến ký túc xá xử lý cậu không!"
"Mấy cậu đúng là nông cạn, một Diệp Phong đã khiến các cậu mê mệt như vậy sao? Nói thẳng ra chẳng phải vì học giỏi lại đẹp trai thôi sao?" Cô bạn giường trên bĩu môi.
"Không phải!" Trưởng phòng ký túc kiên quyết: "Mình thích nội hàm của cậu ấy, hiểu thế nào là nội hàm không?"
"Thôi đi, đúng là nông cạn. Cậu ấy không đẹp trai thế này thì cậu còn thích cậu ấy không? Được rồi, ngủ đi, nhìn các cậu chẳng có triển vọng gì. Mai mình giới thiệu mấy người còn đẹp hơn cho các cậu, ngủ đi, ngủ đi!"
Cho đến khi trong phòng ký túc tràn ngập tiếng ngáy, Lâm Nhứ vẫn mở mắt, lặng lẽ nhìn ánh trăng vàng nhạt bên ngoài cửa sổ đêm đen.
Có phải là thích rất nông cạn không?
Như nhiều cô gái xung quanh, chỉ vì cậu ấy học giỏi lại đẹp trai, ngày mai có thể thích người khác ngay?
Nhiều năm như vậy, tình cảm cô dành cho cậu ấy cũng chỉ như vậy thôi sao?
Mặt trăng bị che phủ bởi những đám mây phát ra ánh sáng lạnh lẽo, lạnh buốt khi chạm vào. Trăng tròn sáng trong như một tấm màn, có thể phản chiếu rõ ràng nhiều cảm xúc và ký ức. Thực ra cô cũng không thích cậu ấy đến thế, phải không?
Dù sao cậu ấy cũng đã thích người khác, dù sao cậu ấy cũng không khác gì những chàng trai khác, dù sao người cậu ấy thích cũng là đóa hoa của trường, Hạ Mạt.
Cậu ấy hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của mình.
Lâm Nhứ tự ép bản thân nghĩ về những khuyết điểm của cậu ấy, như thể chỉ cần làm vậy là có thể khiến cô không còn buồn nữa. Ký ức hiện lên trên mặt trăng nhạt nhòa, quá khứ như những thước phim hiện rõ trong tâm trí. Những kỷ niệm mà cô càng muốn xóa đi, lại càng rõ ràng vào lúc này.
Chính là những kỷ niệm như thế này.
Lần đầu gặp gỡ, cậu ấy đứng trong ánh hoàng hôn, nở nụ cười rạng rỡ và ngạc nhiên hỏi: "Cậu là Lâm Nhứ?"
Lần thi đó, cô vô tình ngồi bên cạnh cậu ấy. Khi cô bị giáo viên phê bình, cậu ấy giúp cô giải vây, luôn miệng gọi: "Lâm Nhứ, Lâm Nhứ," mượn cái này cái kia, còn giới thiệu với các bạn và giáo viên giám thị rằng, cô chính là Lâm Nhứ của lớp mười, người viết văn rất giỏi.
Lần cô quên thu bài của cậu ấy, cậu ấy không những không giận mà còn chú ý thấy cô rất mệt, tự mình nộp bài và bảo cô tranh thủ ngủ một chút.
Ngày kiểm tra thể dục nhảy xa, cô run rẩy đứng trên bàn nhảy, cậu ấy từ trong đám đông hét lớn: "Cậu còn muốn thi vào trường Thực nghiệm nữa không?"
Ngày khai giảng lớp mười, cậu ấy nhanh chóng nhập số điện thoại vào điện thoại của cô, khi cô ấp úng giải thích về điểm thi tệ hại của mình, cậu ấy chỉ nói: "Tôi tin cậu."
Sau kỳ thi giữa kỳ, Lâm Nhứ bị Hà Miểu gài bẫy, phải trốn ở góc tường gần ký túc xá nam để gọi điện cho Diệp Phong. Cậu ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cẩn thận đưa khăn giấy cho cô, rồi dẫn cô đến tòa nhà dạy học giảng hai tiếng đồng hồ bài vật lý.
Khi đăng ký thi tiếng Anh, cậu ấy đứng lên phản đối giáo viên, nói rằng: "Thầy phải ghi tên cô ấy vào," còn nói thêm: "Đừng nghe cô ấy, cô ấy không đánh giá đúng khả năng của mình."
Vào sinh nhật của cô, cậu ấy dẫn cô đi ăn tại quán lẩu xiên que, cùng với những khách hàng khác hát bài "Chúc mừng sinh nhật" cho cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và chắc chắn: "Cậu rất thật sự rất giỏi."
Đêm giao thừa, cậu ấy nói với cô: "Cậu phải tự tin như tôi," rồi lén đưa cô ra khỏi trường để đón năm mới, mời cô bắn pháo hoa, chúc cô năm mới vui vẻ lúc nửa đêm.
Những ký ức tràn vào tâm trí cô như những con sóng dữ dội, chính là những kỷ niệm này.
Mỗi lần ở bên cậu ấy, mỗi biểu cảm và động tác của cậu ấy, cô đều coi là báu vật, cẩn thận cất giữ trong ngăn tối của ký ức.
Những kỷ niệm này, chắc cậu ấy đã quên hết rồi.
Cậu đã từng thích tôi chưa? Trước khi cậu thích Hạ Mạt, cậu đã từng có chút thích tôi chưa, Diệp Phong? Nước mắt lạnh lẽo không ngừng chảy ra từ khóe mắt, từng giọt chảy vào tai cô, vừa lạnh vừa ngứa.
Rõ ràng cô đã thấy ánh sáng ban mai, tia sáng đó ấm áp chiếu rọi lên cô, dần dần xua tan bóng tối trong thế giới của cô. Dường như chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, cô có thể tiến gần đến ánh sáng, trở thành ánh sáng và sở hữu chúng.
Nhưng ngay lập tức, ánh sáng đó bị cậu ấy thu lại. Cậu ấy trao nó cho một cô gái khác, người mà cậu ấy thực sự thích. Thế giới của cô một lần nữa bị phủ một lớp bụi, chìm vào bóng tối.
Trái tim cô lại một lần nữa đau nhói không kiểm soát được, cô co ro trong chiếc chăn lạnh lẽo, cả người không ngừng run rẩy.
Cô không thể hiểu được câu trả lời.
Là do cô không đủ cố gắng sao?
Cô biết, cậu ấy là một người tuyệt vời như thế nào. Cô cũng biết, để xứng đáng với cậu ấy, cô phải cố gắng rất nhiều. Cô biết tất cả những điều đó.
Chỉ là, cần phải cố gắng đến mức nào?
Cần phải cố gắng đến mức nào mới có thể?
Bao nhiêu năm qua, cô đã cố gắng như vậy, tại sao vẫn không được.
Thực ra, cô gái mà cậu ấy thích, hoàn toàn không cần phải cố gắng như cô.
Bởi vì bản thân họ đã đủ tốt, nên không bao giờ phải lo lắng xem mình có xứng đáng với đối phương hay không.
Hai người như vậy, mới thực sự là xứng đôi. Tiếc là bây giờ cô mới hiểu ra điều này.
Lâm Nhứ cả đêm không ngủ, sáng hôm sau đã đến lớp rất sớm.
Cảm xúc rối bời khiến đầu óc vốn đã không được nghỉ ngơi của cô càng thêm mụ mẫm. Khi tiết học cuối cùng của buổi sáng sắp kết thúc, Cửu Mai quay đầu lại, đưa tay ra và nói: “Đưa thẻ ăn cho tớ.”
“Trưa nay để tớ đi lấy cơm.” Lâm Nhứ cảm thấy ngay cả việc cười cũng khó khăn, cố kéo miệng lên nói, “Cậu đưa thẻ ăn cho tớ.” Cửu Mai sững người, hai người đã thỏa thuận luân phiên lấy cơm, lần trước không phải Lâm Nhứ đã lấy cả tuần rồi sao?
Tại nhà ăn.
Lâm Nhứ cố ý xếp hàng ở dãy gần cửa sổ lấy cơm của nam sinh nhất, vừa chậm rãi tiến lên, vừa ngó đầu nhìn lén vào hàng nam sinh.
Muốn thấy cậu ấy, nhưng lại không muốn thấy cậu ấy xuất hiện cùng với Hạ Mạt.
Bỗng nhiên cô thấy Hạ Mạt ung dung bước đến hàng nam sinh, giật lấy thẻ ăn trong tay Lạc Nhất Xuyên.
“Làm gì vậy?” Lạc Nhất Xuyên giả vờ tức giận, “Đừng lấy của tớ, đi tìm Diệp Phong nhà cậu đi!”
Nghe thấy lời của Lạc Nhất Xuyên, sắc mặt Lâm Nhứ thoáng thay đổi, đến chính cô cũng không nhận ra.
“Cậu ấy đi mua đồ ăn vặt cho tớ rồi.” Hạ Mạt nháy mắt, thản nhiên nói với Lạc Nhất Xuyên.
“Nhưng cũng không được.” Lạc Nhất Xuyên đưa tay ra giành lại.
Hạ Mạt lùi lại, đâm thẳng vào vòng tay của chàng trai phía sau.
Diệp Phong xách túi đồ ăn vặt, nhìn thoáng qua cô gái trong lòng mình, rồi mỉm cười dịu dàng.
Lâm Nhứ chưa từng thấy cậu ấy cười dịu dàng như vậy với ai.
“Lạc Nhất Xuyên bắt nạt tớ!”
Hạ Mạt chu môi, ném thẻ ăn lại cho Lạc Nhất Xuyên, "Không cần thẻ của cậu, trả lại này!"
"Tớ bị oan đấy Diệp Phong." Lạc Nhất Xuyên nhăn mặt, "Hạ Mạt nhà cậu giành thẻ của tớ trước."
Diệp Phong vẫn cười, đưa thẻ của mình cho Hạ Mạt: "Không cần thẻ của cậu ấy, lấy thẻ của tớ đi."
Hạ Mạt nhận thẻ, cười tươi rồi ôm Diệp Phong một cái, sau đó cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng. "Hai người thật là kinh quá đi." Lạc Nhất Xuyên và một nhóm nam sinh phía sau anh ta nhăn nhó, kêu lên.
Lâm Nhứ mất hồn, cứ nhìn chằm chằm vào họ. Trái tim cô như một tờ giấy nhăn nhúm, bị những hành động và lời nói của họ vò nát, ngày càng rách nát, ngày càng hỗn loạn.
"Em muốn ăn món nào?" Cô phục vụ hỏi lại.
"Ồ, cà chua xào trứng và... khoai tây trộn chua ngọt." Lâm Nhứ hoàn hồn, "Cả hai phần."
"Hôm nay cậu sao thế? Trông mệt mỏi quá." Cửu Mai ngạc nhiên hỏi khi họ ngồi xuống ăn trưa.
"Hả?" Lâm Nhứ ngẩng lên, "Không có gì đâu." Cô cố tỏ ra nhẹ nhàng, cười gượng, "Có lẽ vì tối qua tớ ngủ không ngon, đầu hơi choáng váng. Ăn xong tớ về phòng ngủ một chút sẽ ổn thôi."
"Được." Cửu Mai đáp, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mắt sáng lên, nói, "Để tớ kể cho cậu nghe một chuyện thú vị nhé, giúp cậu tỉnh táo hơn."
"Cậu có biết tại sao Diệp Phong và Hạ Mạt lại thành một đôi không?" Cửu Mai hăng hái nói, "Nghe đồn là trong lớp học thêm vào kỳ nghỉ đông, thầy giáo dạy toán có ra một bài cực kỳ khó, nói rằng ai giải được sẽ có thưởng, ai bỏ cuộc thì có thể về nhà sớm. Kết quả là tối hôm đó, chỉ có Hạ Mạt và Diệp Phong ở lại đến cuối cùng, và Hạ Mạt còn làm xong trước Diệp Phong."
Sau đó họ đến quán net chơi game do lấy được phần thưởng của giáo viên dạy toán. Đêm đó Hạ Mạt liền tỏ tình với Diệp Phong, nói rằng cô thích cậu ấy.”
Lâm Nhứ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Hạ Mạt tỏ tình với Diệp Phong?”
“Đúng vậy. Hạ Mạt vừa thông minh vừa xinh đẹp, có nam sinh nào cưỡng lại được? Diệp Phong cũng không ngoại lệ.”
Nghe vậy, Lâm Nhứ cúi đầu xuống, nhìn đăm đăm vào đôi đũa cắm trong bát canh trứng cà chua. "Cậu thấy đám con gái trong lớp mình khóc lóc ầm ĩ, nói không thể chấp nhận việc Diệp Phong thích người khác. Xin lỗi, nhưng Diệp Phong trước đây có thích ai đâu? Vậy nên cậu đừng... Ê! Cậu đừng khóc mà!"
Nước mắt của Lâm Nhứ lăn dài, rơi vào đĩa thức ăn. Trước khi cô kịp lau, Cửu Mai đã phát hiện ra.
“Sao thế?” Cửu Mai lo lắng lấy ra hai tờ giấy ăn từ trong túi, cẩn thận hỏi, “Cậu thật sự thích Diệp Phong à?”
“Không có.” Lâm Nhứ vừa lau nước mắt vừa cười gượng, “Tớ đâu có nông cạn thế.”
“Làm tớ hết hồn.” Cửu Mai thở phào, “Thực sự có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu, chỉ là lúc lấy cơm có người chen hàng, tớ cãi nhau với họ, tâm trạng hơi khó chịu. À đúng rồi, cậu có xem bộ phim cổ trang chiếu trên đài Hồ Nam dịp Tết không?”
“Bộ nào, bộ Dương Mịch đóng phải không?” Cửu Mai ngay lập tức bị chuyển hướng chủ đề.
Sau bữa trưa, Lâm Nhứ bảo Cửu Mai về phòng trước, còn mình thì thả bộ trên con đường dưới tán cây trong khuôn viên trường, suy nghĩ vẩn vơ.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá xanh mướt, đổ bóng loang lổ trên con đường lát gạch màu cam.
Cô ấy dùng tay che mắt, từ từ ngẩng đầu lên. Đã từng, ánh nắng trên đầu mạnh mẽ đến mức làm mắt cô đau nhói nhưng cô đều không nỡ nhắm mắt lại, sợ rằng sẽ không nhìn thấy cậu nữa.
Giờ đây, bầu trời phía trên những tán lá với ánh sáng đan xen dường như là một mê cung không thể thoát ra. Cậu đã kéo cô vào, nhưng lại quay lưng rời đi.
Cô bị cậu bỏ lại trong mê cung như vậy.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng nói với cậu, Diệp Phong, từ hôm nay, tôi sẽ không còn thích cậu nữa.
Tôi đã từng thích cậu, rất thích cậu.
May mà cậu không bao giờ biết điều đó.
Đáng tiếc là cậu không bao giờ biết điều đó.
Kỳ nghỉ này, Diệp Phong không về huyện F mà ở nhà người thân trong thành phố.
Nghe nói nhiều bạn trong lớp 1 tham gia lớp học bổ túc Toán, Lý, Hóa rất có tiếng trong thành phố, Diệp Phong cũng ở trong số đó.
Kỳ nghỉ này, Lâm Nhứ ít ra ngoài, mỗi khi ra ngoài, cô luôn khoác lên mình chiếc áo bông dày, đôi khi tóc cũng chỉ buộc qua loa.
Vì biết suốt kỳ nghỉ đông này không thể tình cờ gặp Diệp Phong khi ra ngoài, cô bộc lộ bản tính lười biếng của mình, thích ở nhà sưởi ấm hơn là chịu lạnh bên ngoài. Dù có phải ra ngoài, cô cũng mặc quần bông và áo bông dày cộm, thà ấm áp còn hơn là phong cách.
Đêm rằm tháng Giêng, Cửu Mai gọi điện thoại cho cô, chúc cô rằm tháng Giêng vui vẻ. Giọng nói của Cửu Mai rất lớn, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng pháo hoa từ đầu dây bên kia vọng vào tai cô.
“Cậu đang xem pháo hoa à?” Lâm Nhứ cười hỏi Cửu Mai.
“Đúng vậy, ở quảng trường trung tâm thành phố, tối nay ở đây có trình diễn pháo hoa, người rất đông, chắc cả thành phố đều đến đây!”
Cửu Mai nói rồi đưa điện thoại về phía xa: “Để tớ cho cậu nghe!”
Lâm Nhứ ngồi trước bàn học, nghe tiếng pháo hoa nổ lách tách từ điện thoại, lòng cô ấm áp lạ thường.
Cả thành phố đều đến phải không? Vậy liệu cậu ấy có ở đó không?
Nếu đúng như vậy thì bây giờ, cô và cậu ấy cùng nghe tiếng pháo hoa, cùng cảm nhận khung cảnh náo nhiệt.
“Em trai mình nhờ mình giúp bắn pháo hoa, lát nữa nói chuyện tiếp nhé.” Cửu Mai nói lớn.
Lâm Nhứ cười đồng ý và tắt máy. Cô chợt thấy nhớ cậu.
Thực ra trong suốt kỳ nghỉ này, khi ở nhà, cô luôn vô tình nhớ đến cậu. Mỗi khi nhớ đến cậu, cô không biết phải làm gì, nên gần như theo bản năng rút sách và vở bài tập ra để học và làm bài.
Cô luôn cố gắng không ngừng để trở nên xuất sắc hơn, đó là cách duy nhất mà cô nghĩ có thể đến gần cậu hơn.
Bởi vì, những cách khác cô đều không đủ can đảm để thử.
Cô nghĩ ngợi, rồi lại lấy cuốn vở bài tập bên cạnh ra, mở ra và chăm chú làm bài.
Cùng với việc hoàn thành bảng kế hoạch học tập đầy đủ và hiệu quả của Lâm Nhứ, hai tháng nghỉ lễ trôi qua nhanh chóng.
Buổi tự học đầu tiên của học kỳ hai lớp 11, mọi thứ không có gì khác so với thường ngày. Cô vẫn để ba cuốn sách ngữ văn, toán, tiếng Anh có bìa được trang trí ngốc nghếch "Thiên Đường Kỳ Nghỉ Đông" trên bàn, chuẩn bị tận dụng thời gian tự học tối để kiểm tra bài tập vào sáng hôm sau, chọn làm những bài có ích và chép đáp án những bài không có ích.
Mọi thứ đều không có gì khác biệt. Ngoại trừ, Diệp Phong đã có người mình thích.
“Tin đồn kinh thiên động địa!” Từ cửa lớp, Hứa Tiểu Vũ vừa bước vào đã lớn tiếng gọi hai cô bạn chơi thân ngồi ở hàng đầu, “Hóa ra Diệp Phong và Hạ Mạt thích nhau, tớ thấy hai người họ đi xem phim cùng nhau!”
Ngòi bút của Lâm Nhứ hơi run rẩy, nhưng tay cô vẫn tiếp tục viết.
Cô không tin.
“Thật đấy!” Hứa Tiểu Vũ quả quyết bổ sung, “Tớ tận mắt thấy mà. Hôm qua, ở rạp chiếu phim của trung tâm thương mại Vạn Đạt, hai người họ ngồi ngay trước mặt tớ, đầu Hạ Mạt dựa lên vai Diệp Phong suốt. Mặt Diệp Phong làm sao tớ có thể nhận nhầm được!”
“Trời ơi! Nhưng mà họ thật sự rất xứng đôi, haizz, hot boy và hot girl của trường, trai tài gái sắc, nếu nói vậy thì Diệp Phong phải chăng là đã cướp người của Lộc đại thần rồi?”
“Không phải như vậy đâu, Lộc Minh và Hạ Mạt chẳng phải đã cắt đứt từ lâu rồi sao? Với lại, tớ thấy Diệp Phong và Hạ Mạt vẫn xứng đôi hơn, hai người đứng cùng nhau thật sự rất đẹp mắt!”
Lâm Nhứ vừa lật mấy trang cuối để xem đáp án, vừa chép vào phần trống dưới đề bài, đến khi cô tỉnh lại thì mới phát hiện mình đã chép sai dòng.
Những ký hiệu toán học dày đặc bị vo thành một mớ lộn xộn trong đầu cô.
Cô vội vàng xé mấy trang đáp án cuối cùng của cuốn "Thiên Đường Kỳ Nghỉ Đông" môn toán ra, rồi gấp đôi trang đầu tiên lại, đặt trên đầu đề bài và bắt đầu chép lại.
Cách cô cầm bút viết rất bình tĩnh, không hề hấp tấp, nhưng trong lòng cô thì rối bời.
Rối lắm, rất rối.
Cậu ấy sao có thể thích Hạ Mạt?
Cậu ấy tại sao lại không thể thích Hạ Mạt?
Cậu ấy chưa bao giờ nói thích mày mà, Lâm Nhứ.
Ngòi bút nước màu đen dừng lại trên tờ giấy trắng tinh, Lâm Nhứ ngẩn ngơ nhìn vết mực dưới bút từ từ lan ra. Vết mực đen kịt làm nhòe những nét chữ rối ren của cô, phản chiếu trái tim bất an và bối rối của cô.
Thầy Lạc bước vào lớp và bắt đầu tổ chức lại kỷ luật, Hứa Tiểu Vũ im lặng, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Ba tiết tự học buổi tối, các bạn học trong lớp bận rộn chép và bổ sung bài tập, ngoài tiếng viết và lật sách, Lâm Nhứ không còn nghe thấy tiếng thì thầm của ai nữa.
Sự yên tĩnh xung quanh khiến vô số câu hỏi nghẹn cứng trong lòng cô. Tại sao môi trường tự học mà cô quen thuộc nhất lại khiến cô cảm thấy ngực mình như bị đè nén lúc này? Tại sao những tiếng viết và lật sách hàng ngày luôn vang bên tai cô giờ lại để lại những vết thương rõ ràng và sắc nhọn trên trái tim cô như thế?
Tại sao không ai tiếp tục nói nữa?
Tại sao không ai có thể nói rõ ràng với cô rằng, hãy từ bỏ đi Lâm Nhứ, Diệp Phong thật sự thích Hạ Mạt?
Cửu Mai và Lạc Nhất Xuyên đều học bán trú, không có mặt ở đây, Lâm Nhứ ngây ngẩn nhìn hai chỗ ngồi trống trước mặt mình, ánh mắt lướt qua gáy của Lộc Minh ở hàng ghế đầu tiên. Lộc Minh.
Lâm Nhứ đờ đẫn nhìn bóng lưng của cậu ấy, dường như ngay giây tiếp theo cô sẽ lao đến và lớn tiếng chất vấn: “Tại sao cậu không quản tốt Hạ Mạt? Tại sao lại để cô ấy và Diệp Phong đến với nhau?”
Tại sao chứ?
Tiếng chuông hết tiết vang lên rồi lại tắt, tựa như thủy triều lên xuống. Cô là hòn đảo cô đơn ở giữa đại dương, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cuốn "Thiên Đường Kỳ Nghỉ Đông" môn toán vẫn mở ở trang đầu tiên, ba tiết học trôi qua, cô không biết mình đã làm gì.
Cô muốn đến lớp 1 tìm cậu ấy, dõng dạc chất vấn: “Sao cậu có thể lén lút đi thích Hạ Mạt?”
Nhưng cô có tư cách gì để chất vấn cậu ấy.
Lâm Nhứ, nhiều năm như vậy, cậu dựa vào đâu mà nghĩ rằng cậu ấy phải thuộc về mình? Cậu ấy chưa bao giờ nói thích cậu, không tin thì nhìn đi, cậu ấy thích người khác.
Cậu ấy chưa bao giờ thích cậu.
Đêm khuya, trong buổi nói chuyện trước khi tắt đèn ở ký túc xá, Lâm Nhứ vốn ít nói bỗng trở nên nói nhiều hẳn. Từ bộ phim truyền hình hot trong kỳ nghỉ đông đến các tiểu phẩm hài trong chương trình Tết, màn biểu diễn sống động của các bạn cùng phòng khiến Lâm Nhứ cười đến chảy cả nước mắt.
Những giọt nước mắt làm ướt mi cô, cô giữ nước mắt trong khóe mắt mình, như thể để ép buộc bản thân tin vào niềm vui giả tạo lúc này, cố gắng không để chúng chảy xuống.
Cho đến khi Trưởng phòng ký túc lên tiếng: "Được rồi, được rồi, ngủ đi," những giọt nước mắt trong suốt mới từ khóe mắt đỏ hồng của cô từ từ chảy xuống, từng giọt từng giọt, rồi bốc hơi trên má cô. Sự trống trải và cô đơn khổng lồ nuốt chửng cô, trái tim cô như bị ngâm trong nước lạnh, đau đớn từng cơn. Lúc này cô mới phát hiện ra, hóa ra đau lòng không chỉ là một từ để miêu tả. Hóa ra trái tim con người thực sự có thể đau đớn như vậy.
"Chờ chút!" Cô bạn giường đối diện đột nhiên nói lớn: "Mình nhớ ra một chuyện. Hôm nay nghe người ta nói, Diệp Phong và Hạ Mạt thích nhau, còn cùng nhau đi xem phim, chuyện này thật hay giả?"
"Giả thôi." Trưởng phòng ký túc nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Diệp Phong nhà chúng ta không thể yêu sớm."
"Xì." Cô bạn giường đối diện không tán thành: "Phải sửa lại lời đấy, đến khi nào mình nói cho Hạ Mạt, xem cô ấy có đến ký túc xá xử lý cậu không!"
"Mấy cậu đúng là nông cạn, một Diệp Phong đã khiến các cậu mê mệt như vậy sao? Nói thẳng ra chẳng phải vì học giỏi lại đẹp trai thôi sao?" Cô bạn giường trên bĩu môi.
"Không phải!" Trưởng phòng ký túc kiên quyết: "Mình thích nội hàm của cậu ấy, hiểu thế nào là nội hàm không?"
"Thôi đi, đúng là nông cạn. Cậu ấy không đẹp trai thế này thì cậu còn thích cậu ấy không? Được rồi, ngủ đi, nhìn các cậu chẳng có triển vọng gì. Mai mình giới thiệu mấy người còn đẹp hơn cho các cậu, ngủ đi, ngủ đi!"
Cho đến khi trong phòng ký túc tràn ngập tiếng ngáy, Lâm Nhứ vẫn mở mắt, lặng lẽ nhìn ánh trăng vàng nhạt bên ngoài cửa sổ đêm đen.
Có phải là thích rất nông cạn không?
Như nhiều cô gái xung quanh, chỉ vì cậu ấy học giỏi lại đẹp trai, ngày mai có thể thích người khác ngay?
Nhiều năm như vậy, tình cảm cô dành cho cậu ấy cũng chỉ như vậy thôi sao?
Mặt trăng bị che phủ bởi những đám mây phát ra ánh sáng lạnh lẽo, lạnh buốt khi chạm vào. Trăng tròn sáng trong như một tấm màn, có thể phản chiếu rõ ràng nhiều cảm xúc và ký ức. Thực ra cô cũng không thích cậu ấy đến thế, phải không?
Dù sao cậu ấy cũng đã thích người khác, dù sao cậu ấy cũng không khác gì những chàng trai khác, dù sao người cậu ấy thích cũng là đóa hoa của trường, Hạ Mạt.
Cậu ấy hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của mình.
Lâm Nhứ tự ép bản thân nghĩ về những khuyết điểm của cậu ấy, như thể chỉ cần làm vậy là có thể khiến cô không còn buồn nữa. Ký ức hiện lên trên mặt trăng nhạt nhòa, quá khứ như những thước phim hiện rõ trong tâm trí. Những kỷ niệm mà cô càng muốn xóa đi, lại càng rõ ràng vào lúc này.
Chính là những kỷ niệm như thế này.
Lần đầu gặp gỡ, cậu ấy đứng trong ánh hoàng hôn, nở nụ cười rạng rỡ và ngạc nhiên hỏi: "Cậu là Lâm Nhứ?"
Lần thi đó, cô vô tình ngồi bên cạnh cậu ấy. Khi cô bị giáo viên phê bình, cậu ấy giúp cô giải vây, luôn miệng gọi: "Lâm Nhứ, Lâm Nhứ," mượn cái này cái kia, còn giới thiệu với các bạn và giáo viên giám thị rằng, cô chính là Lâm Nhứ của lớp mười, người viết văn rất giỏi.
Lần cô quên thu bài của cậu ấy, cậu ấy không những không giận mà còn chú ý thấy cô rất mệt, tự mình nộp bài và bảo cô tranh thủ ngủ một chút.
Ngày kiểm tra thể dục nhảy xa, cô run rẩy đứng trên bàn nhảy, cậu ấy từ trong đám đông hét lớn: "Cậu còn muốn thi vào trường Thực nghiệm nữa không?"
Ngày khai giảng lớp mười, cậu ấy nhanh chóng nhập số điện thoại vào điện thoại của cô, khi cô ấp úng giải thích về điểm thi tệ hại của mình, cậu ấy chỉ nói: "Tôi tin cậu."
Sau kỳ thi giữa kỳ, Lâm Nhứ bị Hà Miểu gài bẫy, phải trốn ở góc tường gần ký túc xá nam để gọi điện cho Diệp Phong. Cậu ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cẩn thận đưa khăn giấy cho cô, rồi dẫn cô đến tòa nhà dạy học giảng hai tiếng đồng hồ bài vật lý.
Khi đăng ký thi tiếng Anh, cậu ấy đứng lên phản đối giáo viên, nói rằng: "Thầy phải ghi tên cô ấy vào," còn nói thêm: "Đừng nghe cô ấy, cô ấy không đánh giá đúng khả năng của mình."
Vào sinh nhật của cô, cậu ấy dẫn cô đi ăn tại quán lẩu xiên que, cùng với những khách hàng khác hát bài "Chúc mừng sinh nhật" cho cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và chắc chắn: "Cậu rất thật sự rất giỏi."
Đêm giao thừa, cậu ấy nói với cô: "Cậu phải tự tin như tôi," rồi lén đưa cô ra khỏi trường để đón năm mới, mời cô bắn pháo hoa, chúc cô năm mới vui vẻ lúc nửa đêm.
Những ký ức tràn vào tâm trí cô như những con sóng dữ dội, chính là những kỷ niệm này.
Mỗi lần ở bên cậu ấy, mỗi biểu cảm và động tác của cậu ấy, cô đều coi là báu vật, cẩn thận cất giữ trong ngăn tối của ký ức.
Những kỷ niệm này, chắc cậu ấy đã quên hết rồi.
Cậu đã từng thích tôi chưa? Trước khi cậu thích Hạ Mạt, cậu đã từng có chút thích tôi chưa, Diệp Phong? Nước mắt lạnh lẽo không ngừng chảy ra từ khóe mắt, từng giọt chảy vào tai cô, vừa lạnh vừa ngứa.
Rõ ràng cô đã thấy ánh sáng ban mai, tia sáng đó ấm áp chiếu rọi lên cô, dần dần xua tan bóng tối trong thế giới của cô. Dường như chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, cô có thể tiến gần đến ánh sáng, trở thành ánh sáng và sở hữu chúng.
Nhưng ngay lập tức, ánh sáng đó bị cậu ấy thu lại. Cậu ấy trao nó cho một cô gái khác, người mà cậu ấy thực sự thích. Thế giới của cô một lần nữa bị phủ một lớp bụi, chìm vào bóng tối.
Trái tim cô lại một lần nữa đau nhói không kiểm soát được, cô co ro trong chiếc chăn lạnh lẽo, cả người không ngừng run rẩy.
Cô không thể hiểu được câu trả lời.
Là do cô không đủ cố gắng sao?
Cô biết, cậu ấy là một người tuyệt vời như thế nào. Cô cũng biết, để xứng đáng với cậu ấy, cô phải cố gắng rất nhiều. Cô biết tất cả những điều đó.
Chỉ là, cần phải cố gắng đến mức nào?
Cần phải cố gắng đến mức nào mới có thể?
Bao nhiêu năm qua, cô đã cố gắng như vậy, tại sao vẫn không được.
Thực ra, cô gái mà cậu ấy thích, hoàn toàn không cần phải cố gắng như cô.
Bởi vì bản thân họ đã đủ tốt, nên không bao giờ phải lo lắng xem mình có xứng đáng với đối phương hay không.
Hai người như vậy, mới thực sự là xứng đôi. Tiếc là bây giờ cô mới hiểu ra điều này.
Lâm Nhứ cả đêm không ngủ, sáng hôm sau đã đến lớp rất sớm.
Cảm xúc rối bời khiến đầu óc vốn đã không được nghỉ ngơi của cô càng thêm mụ mẫm. Khi tiết học cuối cùng của buổi sáng sắp kết thúc, Cửu Mai quay đầu lại, đưa tay ra và nói: “Đưa thẻ ăn cho tớ.”
“Trưa nay để tớ đi lấy cơm.” Lâm Nhứ cảm thấy ngay cả việc cười cũng khó khăn, cố kéo miệng lên nói, “Cậu đưa thẻ ăn cho tớ.” Cửu Mai sững người, hai người đã thỏa thuận luân phiên lấy cơm, lần trước không phải Lâm Nhứ đã lấy cả tuần rồi sao?
Tại nhà ăn.
Lâm Nhứ cố ý xếp hàng ở dãy gần cửa sổ lấy cơm của nam sinh nhất, vừa chậm rãi tiến lên, vừa ngó đầu nhìn lén vào hàng nam sinh.
Muốn thấy cậu ấy, nhưng lại không muốn thấy cậu ấy xuất hiện cùng với Hạ Mạt.
Bỗng nhiên cô thấy Hạ Mạt ung dung bước đến hàng nam sinh, giật lấy thẻ ăn trong tay Lạc Nhất Xuyên.
“Làm gì vậy?” Lạc Nhất Xuyên giả vờ tức giận, “Đừng lấy của tớ, đi tìm Diệp Phong nhà cậu đi!”
Nghe thấy lời của Lạc Nhất Xuyên, sắc mặt Lâm Nhứ thoáng thay đổi, đến chính cô cũng không nhận ra.
“Cậu ấy đi mua đồ ăn vặt cho tớ rồi.” Hạ Mạt nháy mắt, thản nhiên nói với Lạc Nhất Xuyên.
“Nhưng cũng không được.” Lạc Nhất Xuyên đưa tay ra giành lại.
Hạ Mạt lùi lại, đâm thẳng vào vòng tay của chàng trai phía sau.
Diệp Phong xách túi đồ ăn vặt, nhìn thoáng qua cô gái trong lòng mình, rồi mỉm cười dịu dàng.
Lâm Nhứ chưa từng thấy cậu ấy cười dịu dàng như vậy với ai.
“Lạc Nhất Xuyên bắt nạt tớ!”
Hạ Mạt chu môi, ném thẻ ăn lại cho Lạc Nhất Xuyên, "Không cần thẻ của cậu, trả lại này!"
"Tớ bị oan đấy Diệp Phong." Lạc Nhất Xuyên nhăn mặt, "Hạ Mạt nhà cậu giành thẻ của tớ trước."
Diệp Phong vẫn cười, đưa thẻ của mình cho Hạ Mạt: "Không cần thẻ của cậu ấy, lấy thẻ của tớ đi."
Hạ Mạt nhận thẻ, cười tươi rồi ôm Diệp Phong một cái, sau đó cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng. "Hai người thật là kinh quá đi." Lạc Nhất Xuyên và một nhóm nam sinh phía sau anh ta nhăn nhó, kêu lên.
Lâm Nhứ mất hồn, cứ nhìn chằm chằm vào họ. Trái tim cô như một tờ giấy nhăn nhúm, bị những hành động và lời nói của họ vò nát, ngày càng rách nát, ngày càng hỗn loạn.
"Em muốn ăn món nào?" Cô phục vụ hỏi lại.
"Ồ, cà chua xào trứng và... khoai tây trộn chua ngọt." Lâm Nhứ hoàn hồn, "Cả hai phần."
"Hôm nay cậu sao thế? Trông mệt mỏi quá." Cửu Mai ngạc nhiên hỏi khi họ ngồi xuống ăn trưa.
"Hả?" Lâm Nhứ ngẩng lên, "Không có gì đâu." Cô cố tỏ ra nhẹ nhàng, cười gượng, "Có lẽ vì tối qua tớ ngủ không ngon, đầu hơi choáng váng. Ăn xong tớ về phòng ngủ một chút sẽ ổn thôi."
"Được." Cửu Mai đáp, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mắt sáng lên, nói, "Để tớ kể cho cậu nghe một chuyện thú vị nhé, giúp cậu tỉnh táo hơn."
"Cậu có biết tại sao Diệp Phong và Hạ Mạt lại thành một đôi không?" Cửu Mai hăng hái nói, "Nghe đồn là trong lớp học thêm vào kỳ nghỉ đông, thầy giáo dạy toán có ra một bài cực kỳ khó, nói rằng ai giải được sẽ có thưởng, ai bỏ cuộc thì có thể về nhà sớm. Kết quả là tối hôm đó, chỉ có Hạ Mạt và Diệp Phong ở lại đến cuối cùng, và Hạ Mạt còn làm xong trước Diệp Phong."
Sau đó họ đến quán net chơi game do lấy được phần thưởng của giáo viên dạy toán. Đêm đó Hạ Mạt liền tỏ tình với Diệp Phong, nói rằng cô thích cậu ấy.”
Lâm Nhứ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Hạ Mạt tỏ tình với Diệp Phong?”
“Đúng vậy. Hạ Mạt vừa thông minh vừa xinh đẹp, có nam sinh nào cưỡng lại được? Diệp Phong cũng không ngoại lệ.”
Nghe vậy, Lâm Nhứ cúi đầu xuống, nhìn đăm đăm vào đôi đũa cắm trong bát canh trứng cà chua. "Cậu thấy đám con gái trong lớp mình khóc lóc ầm ĩ, nói không thể chấp nhận việc Diệp Phong thích người khác. Xin lỗi, nhưng Diệp Phong trước đây có thích ai đâu? Vậy nên cậu đừng... Ê! Cậu đừng khóc mà!"
Nước mắt của Lâm Nhứ lăn dài, rơi vào đĩa thức ăn. Trước khi cô kịp lau, Cửu Mai đã phát hiện ra.
“Sao thế?” Cửu Mai lo lắng lấy ra hai tờ giấy ăn từ trong túi, cẩn thận hỏi, “Cậu thật sự thích Diệp Phong à?”
“Không có.” Lâm Nhứ vừa lau nước mắt vừa cười gượng, “Tớ đâu có nông cạn thế.”
“Làm tớ hết hồn.” Cửu Mai thở phào, “Thực sự có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu, chỉ là lúc lấy cơm có người chen hàng, tớ cãi nhau với họ, tâm trạng hơi khó chịu. À đúng rồi, cậu có xem bộ phim cổ trang chiếu trên đài Hồ Nam dịp Tết không?”
“Bộ nào, bộ Dương Mịch đóng phải không?” Cửu Mai ngay lập tức bị chuyển hướng chủ đề.
Sau bữa trưa, Lâm Nhứ bảo Cửu Mai về phòng trước, còn mình thì thả bộ trên con đường dưới tán cây trong khuôn viên trường, suy nghĩ vẩn vơ.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá xanh mướt, đổ bóng loang lổ trên con đường lát gạch màu cam.
Cô ấy dùng tay che mắt, từ từ ngẩng đầu lên. Đã từng, ánh nắng trên đầu mạnh mẽ đến mức làm mắt cô đau nhói nhưng cô đều không nỡ nhắm mắt lại, sợ rằng sẽ không nhìn thấy cậu nữa.
Giờ đây, bầu trời phía trên những tán lá với ánh sáng đan xen dường như là một mê cung không thể thoát ra. Cậu đã kéo cô vào, nhưng lại quay lưng rời đi.
Cô bị cậu bỏ lại trong mê cung như vậy.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng nói với cậu, Diệp Phong, từ hôm nay, tôi sẽ không còn thích cậu nữa.
Tôi đã từng thích cậu, rất thích cậu.
May mà cậu không bao giờ biết điều đó.
Đáng tiếc là cậu không bao giờ biết điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.