Câu Chuyện Buồn Về Mối Tình Đơn Phương
Chương 22: Nếu Cậu Thích Tôi
Mạnh Chi Vãn
23/08/2024
Không lâu sau khi khai giảng học kỳ một lớp 12, Trường Thực nghiệm Thành phố đã tổ chức Hội thao mùa thu.
Sau một cơn mưa mùa thu, làn gió lạnh ẩm ướt cuốn theo những chiếc lá vàng khô lướt qua khắp khuôn viên trường. Dải băng đỏ treo cao trên khán đài bị gió thổi tung, tạo ra âm thanh xào xạc.
Khi Lâm Nhứ và Cửu Mai ôm đệm ngồi và bình nước đến sân vận động, trên sân và khán đài vẫn còn rất ít người. Họ tìm thấy vị trí của lớp 16 trên khán đài theo bảng lớp, rồi chọn hai chỗ ngồi xuống.
Cửu Mai mang theo rất nhiều đồ ăn vặt từ siêu thị nhỏ của nhà mình, như thể chuẩn bị cho một buổi liên hoan năm mới của học sinh tiểu học. Cô đưa cho Lâm Nhứ một túi khoai tây chiên, rồi lấy ra một chai nước khoáng lạnh từ túi nhựa, ngửa đầu uống mấy ngụm.
"Sao cậu uống nước lạnh vào buổi sáng thế?" Lâm Nhứ nhíu mày nói, "Đừng uống nữa, mình có nước thường nhiệt độ phòng đây. Cậu lát nữa còn phải chạy 3000 mét nữa đấy, đừng để bụng khó chịu."
"Không sao đâu, mình khỏe lắm." Cửu Mai nhướng mày, rồi bỗng nhiên ghé sát tai cô, nói nhỏ, "Mấy hôm nữa mình đến kỳ, nhưng sáng nay chắc chưa đến đâu."
Lâm Nhứ nghe vậy muốn đánh cô, liền giật chai nước khoáng trong tay cô: "Đừng uống nữa!"
Cửu Mai bất lực nhún vai, rồi giơ tay vuốt mái tóc của Lâm Nhứ.
Bảy giờ sáng, sân vận động dần đông kín người.
Khi khán đài đã được học sinh ngồi chật ních, người dẫn chương trình đứng trên bục điều chỉnh micro, tuyên bố lễ khai mạc Hội thao chính thức bắt đầu.
Bảy giờ rưỡi sáng, sau khi hiệu trưởng và đại diện vận động viên phát biểu, lễ diễu hành của các lớp chính thức bắt đầu. Mỗi lớp có một đội hình diễu hành gồm mười sáu người, Lâm Nhứ và Cửu Mai đều không tham gia. Âm thanh mạnh mẽ từ loa vang dội, người dẫn chương trình cầm micro, đứng trên bục nhiệt tình đọc lời giới thiệu từng đội hình lớp đi qua.
Khi đội hình lớp 12(1) đi ngang qua vị trí của lớp 16 trên khán đài, Cửu Mai bất ngờ hào hứng chạm vào cánh tay Lâm Nhứ: "Này, nhìn kìa, Hạ Mạt lại nhuộm tóc rồi! Màu lần này khác trước rồi!"
Lâm Nhứ ngơ ngác nhìn sang, thấy Hạ Mạt đang đứng ở phía trước đội hình cầm bảng. Cô ấy mặc áo sơ mi trắng, váy xếp ly màu hồng và quần tất dài, dáng người cao ráo, đôi chân thẳng tắp. Mái tóc của cô ấy màu sáng hơn chút, dưới ánh nắng phát ra ánh sáng ấm áp màu nâu.
Mái tóc dài uốn lượn được buộc thành đuôi ngựa cao, lắc lư sau lưng theo từng bước chân tiến về phía trước.
Đây mới là dáng vẻ của cô gái mà cậu ấy thích.
Đây mới là dáng vẻ của cô gái xứng đôi với cậu ấy. Lâm Nhứ đang ngẩn ngơ nhìn, bỗng thấy Cửu Mai khom người ôm bụng.
"Cậu sao thế? Đau bụng à?" Lâm Nhứ giật mình hỏi.
"Ờ, hình như mình đến kỳ rồi." Cửu Mai cắn môi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Lát nữa đến lượt mình chạy rồi, làm sao đây?" Cô nhăn mặt hỏi.
"Cậu cố chịu chút, mình đi phòng y tế mua thuốc giảm đau cho cậu." Lâm Nhứ lập tức đứng dậy nói. "Không cần đi phòng y tế đâu, trong cặp mình có ibuprofen, cậu về lớp lấy giúp mình, gần hơn."
"Được, cậu cố chịu chút." Lâm Nhứ nói xong liền vội vàng bước xuống khán đài, chạy về phía tòa nhà lớp học.
Khi Lâm Nhứ về đến lớp, vừa hay gặp Lạc Nhất Xuyên đang thu dọn đồ đạc, chưa ra sân.
"Cậu về làm gì thế?" Lạc Nhất Xuyên thấy cô, ngạc nhiên hỏi.
"Cửu Mai đau bụng, mình về lấy thuốc cho cô ấy." Lâm Nhứ vừa nói vừa vội vàng lục lọi trong cặp của Cửu Mai.
"Sao tự nhiên lại đau bụng? Nặng không? Đã đi phòng y tế chưa?" Lạc Nhất Xuyên cũng ghé vào giúp cô tìm, hỏi dồn dập.
Lâm Nhứ lúng túng, không biết giải thích thế nào, đành nói qua loa: "Cũng nặng đấy, nhưng không cần đi phòng y tế."
"Không phải chứ," Lạc Nhất Xuyên khó hiểu, "Nặng sao lại không đi phòng y tế? Sao tự nhiên lại đau bụng?"
Lâm Nhứ bất ngờ ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
Anh bị nhìn chằm chằm hai giây, bừng tỉnh: "Cô ấy... đến kỳ?"
Lâm Nhứ gật đầu, bất lực bổ sung: "Cô ấy còn uống một chai nước lạnh."
"Cô ấy bị làm sao thế? Lần nào cũng đau, lần nào cũng không nhớ, đáng đời cô ấy đau chết." Lạc Nhất Xuyên bực mình nói.
Lạc Nhất Xuyên miệng nói lời cay nghiệt, nhưng lại nhanh hơn Lâm Nhứ, vội vàng nắm chặt viên thuốc trong tay, quay người chạy ra khỏi lớp.
"Để tớ đưa cho cô ấy, tớ nhanh hơn cậu!" Cậu nói.
"Cẩn thận cái chân đấy!" Lâm Nhứ nhìn theo bóng lưng cậu, dặn dò, lòng bỗng chợt ấm áp.
Kể từ sau lần Cửu Mai giúp anh băng bó vết thương, Lâm Nhứ nhận thấy thái độ của Lạc Nhất Xuyên đối với Cửu Mai có sự thay đổi rất tinh tế. Cậu vừa rồi vội vàng và lo lắng đến mức nào, chắc chính cậu cũng không nhận ra. Lâm Nhứ thầm cầu nguyện trong lòng, Lạc Nhất Xuyên, mong cậu sớm thích Cửu Mai đi. Cửu Mai thật sự là một cô gái rất tốt, và cô ấy thật lòng rất thích cậu.
Nghĩ vậy, Lâm Nhứ lấy chiếc áo khoác lông để trên lưng ghế và rời khỏi lớp, định bụng lát nữa sẽ mang cho Cửu Mai.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi tòa nhà lớp học, cô lại tình cờ đụng phải Diệp Phong.
Cậu cầm một chai nước, bước từ cửa siêu thị trong sân trường không xa đi tới.
Lâm Nhứ theo phản xạ né sang một bên, định giả vờ như không nhìn thấy cậu, nhưng lại bị cậu gọi lại.
"Đi ra sân thể dục à? Đi cùng nhé?" Cậu hớn hở chạy tới.
Lâm Nhứ mím môi, ngón tay vô thức co lại, lời từ chối không thể thốt ra.
Gió ùa qua bên tai, những chiếc lá vàng khô bị cuốn lên, xoay tròn trong không trung. Diệp Phong ôm chặt cánh tay, rùng mình vì cơn gió lạnh táp vào mặt.
Lâm Nhứ để ý thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
"Sao cậu mặc ít thế?" Cô không nhịn được, hỏi cậu.
"Tôi có mặc một chiếc áo len dày lắm," Diệp Phong xoa xoa cánh tay, người khẽ run lên, "Nhưng vừa rồi có thằng bạn trong lớp chạy 3000 mét, nó mặc ít quá, nên tôi cởi áo len đưa cho nó mặc tạm."
Tim Lâm Nhứ khẽ rung động.
"Không sao," Diệp Phong nhìn cô, nở một nụ cười rạng rỡ, "Lát nữa đến sân thể dục tôi sẽ có áo mặc, tôi đã để áo khoác đồng phục ở khán đài rồi."
"Vậy chúng ta nhanh lên." Lâm Nhứ vô thức bước nhanh hơn, chợt nhìn thấy chiếc áo khoác lông trong tay mình, cô do dự một chút, rồi hỏi, " Tôi có một chiếc áo khoác này, cậu muốn mặc tạm không?"
"Áo khoác của cậu nhỏ quá," Diệp Phong cười, "Không sao, tôi có sức khỏe tốt, chịu lạnh được."
Lâm Nhứ đáp "ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Sao cậu lại mới từ lớp học ra?" Cậu hỏi.
"Cửu Mai đau bụng, tôi về lớp lấy thuốc cho cô ấy."
"Thế à," cậu nói, " Tôi nhớ cô ấy hôm nay phải chạy 3000 mét vào buổi sáng, thế cô ấy còn chạy được không?"
"Không biết." Lâm Nhứ lắc đầu.
"Lớp cậu có ai chạy thay được không? Nghe nói thể lực các cô gái lớp cậu không được tốt, mỗi lần đến hội thao chẳng ai đăng ký chạy dài."
"Nếu không có ai, thì tôi sẽ chạy thay." Lâm Nhứ nói.
Diệp Phong nhìn cô với ánh mắt khó tin, rồi phá lên cười, "Cậu làm sao mà chạy được? Chạy hai vòng 800 mét đã thấy cậu đau đớn rồi, đây là 3000 mét, bảy vòng rưỡi, cậu nghĩ mình có thể kiên trì nổi sao?"
"Không sao."
Lâm Nhứ nghĩ, dù chạy thế nào cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. Khi Lâm Nhứ trở lại khán đài, sân vận động đã rất nhộn nhịp. Khán đài đầy tiếng nói chuyện ồn ào, trên đường chạy điền kinh học sinh chạy qua chạy lại. Ở khu vực giữa sân, các môn nhảy xa, ném lao và đẩy tạ cũng đang diễn ra.
Lâm Nhứ đi đến chỗ ngồi, không thấy Cửu Mai đâu, chỉ thấy Lạc Nhất Xuyên đang ngồi ở chỗ của Cửu Mai, cúi đầu uống nước.
"Cửu Mai đâu?" Cô hỏi.
"Tớ bảo cô ấy về phòng nghỉ rồi, hôm nay trời lạnh quá, cô ấy chịu không nổi."
“Lát nữa 3000 mét, Trần Thanh Thanh nói có thể chạy thay cho cô ấy.”
Lâm Nhứ gật đầu, ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.
"Cậu giúp tớ trông đồ nhé, tớ đi tìm mấy cậu bạn lớp một chơi một chút." Lạc Nhất Xuyên đứng lên nói.
Lâm Nhứ đáp lời, nhường chỗ cho anh.
"Có ai có thể thay Cửu Mai chạy không?" Ở hàng rào bảo vệ hàng ghế đầu tiên của khán đài, cán sự thể dục Giang Minh Vũ đột nhiên hét lên một câu. Các nữ sinh ngồi rải rác trên khán đài đang trò chuyện và ăn vặt, Giang Minh Vũ hét lên mấy lần vẫn không có ai trả lời. Thấy vậy, Lâm Nhứ đứng dậy, đi xuống bậc thang và hỏi Giang Minh Vũ: “Chương trình của Cửu Mai không có ai chạy thay sao?”
"Ban đầu Trần Thanh Thanh nói có thể chạy thay, nhưng vừa nhảy xong cô ấy bảo cổ chân bị trật, không chạy được nữa."
"Để tớ chạy." Lâm Nhứ nói, chưa đợi Giang Minh Vũ kịp phản ứng, cô đã nhận lấy chiếc ghim và số báo danh từ tay anh.
Bên ngoài lều kiểm tra ở phía trong cùng của đường đua, Lâm Nhứ đang cúi đầu viết lớp và số báo danh lên bàn, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.
Cô quay lại, thấy người đứng sau mình là Diêu Đình Đình, người vừa chuyển sang lớp khoa học tự nhiên không lâu sau khi chia lớp.
"Lâm Nhứ, sao cậu lại chạy? Không phải Cửu Mai chạy sao?" Diêu Đình Đình hỏi cô.
"Cửu Mai hôm nay không khỏe, tớ chạy thay cô ấy." Lâm Nhứ nói.
Hai người điền xong thông tin, cùng đi đến vạch xuất phát trên đường đua, vị trí của Diêu Đình Đình ngay bên cạnh cô.
“Tớ cảm thấy khá áp lực khi chạy bài thi này.” Diêu Đình Đình vừa khởi động làm nóng người vừa nói, “Dù sao thì lần hội thao mùa xuân trước, cả nam và nữ lớp tớ đều về nhất 3000 mét.
"Lần trước chạy 3000 mét nữ là Hạ Mạt, chạy 3000 mét nam là Diệp Phong."
Lâm Nhứ cảm thấy tim mình đập mạnh, không nói gì thêm, chỉ đáp nhẹ một tiếng “ừm”.
“Cậu nói xem hai người họ sao lại có thể hợp nhau đến thế? Xinh đẹp, học giỏi, thể thao cũng giỏi. Hình như ngay từ khi sinh ra đã được trời định làm một đôi.” Diêu Đình Đình cảm thán.
Những lời của Diêu Đình Đình như từng mũi kim đâm vào tim Lâm Nhứ.
Trước đây, cô thích nghiêng tai nghe Diêu Đình Đình kể những câu chuyện phiếm trong trường bao nhiêu, thì lúc này cô lại muốn bịt tai mình lại bấy nhiêu.
Hình như chỉ cần cô bịt tai không nghe, thì mọi chuyện giữa Diệp Phong và Hạ Mạt sẽ không xảy ra.
Chỉ cần cô bịt tai lại không nghe, Diệp Phong sẽ mãi mãi chỉ thuộc về cô.
Các vận động viên khác lần lượt đứng vào vị trí xuất phát, trọng tài cầm khẩu súng phát lệnh bước đến, thông báo cuộc đua sắp bắt đầu.
Tiếng súng hiệu chuẩn bị vang lên, Lâm Nhứ hít sâu một hơi, từ từ cúi xuống chuẩn bị chạy.
Tiếng súng thứ hai vang lên, Lâm Nhứ bật dậy, lao theo đám đông xung quanh. Tiếng bước chân vang lên tấp nập, các vận động viên khác lần lượt vượt qua cô, để lại những bóng lưng chồng chất trong tầm nhìn của cô. Nhưng những bóng lưng đó trong mắt cô lại mờ mờ ảo ảo, như những ảo ảnh. Ánh mắt cô chỉ tập trung vào bóng lưng của cô gái chạy đầu tiên.
Diêu Đình Đình nói, lần trước Hạ Mạt về nhất cuộc thi 3000 mét.
Lâm Nhứ trong lòng tính toán khoảng cách giữa mình và cô gái này, như thể đó cũng là khoảng cách giữa cô và Hạ Mạt.
Cô thích Diệp Phong, muốn Diệp Phong cũng thích cô. Từ giây phút đó, cô đã liệt kê ra rất nhiều điều kiện mà cô cần phải đáp ứng để được yêu.
Phải học giỏi, phải xinh đẹp, phải vui vẻ tự tin, phải được nhiều người yêu mến, phải giỏi thể thao...
Muốn đáp ứng bất kỳ điều kiện nào trong số đó, cô đều phải nỗ lực rất nhiều. Nhưng suốt những năm qua, cô đã cố gắng rất nhiều, rất lâu, ngoài thành tích học tập còn có thể chấp nhận được, các điều kiện khác cô đều không thể đáp ứng.
Nhưng Hạ Mạt lại dễ dàng đáp ứng tất cả những điều kiện trên.
Hạ Mạt không cần nỗ lực nhiều như cô, vì Hạ Mạt sinh ra đã xuất sắc, xinh đẹp, vui vẻ tự tin, được nhiều người yêu mến, giỏi thể thao.
Nhưng cô không cam tâm.
Lâm Nhứ nghĩ, những việc mà Hạ Mạt có thể dễ dàng làm được, chỉ cần cô cố gắng hết sức, cô cũng có thể làm được. Cô nhất định phải làm được, phải chứng minh cho Diệp Phong thấy, để cậu biết rằng cô không thua kém gì Hạ Mạt.
Bên tai là tiếng hò reo liên tục từ khán đài, Lâm Nhứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô gái chạy đầu tiên đang ngày càng xa, bất chợt dồn sức tăng tốc, nghiến răng lao về phía trước mà không chút do dự.
Cô ép mình chạy từng vòng từng vòng, cánh tay và đôi chân của cô nhờ vào ý chí mà di chuyển, như kim đồng hồ không bao giờ ngừng lại. Cuối cùng, những người chạy trước cô lần lượt bị cô vượt qua. Còn nửa vòng nữa, chỉ cần nửa vòng nữa cô sẽ vượt qua được cô gái chạy đầu tiên.
Cô cố gắng chịu đựng cơn đau rát trong họng và vị máu tanh trong miệng, từng bước nặng như chì vẫn chạy hết sức mình về phía trước. Khi gần đến khán đài lớp nhất, theo bản năng, cô ngước mắt nhìn về phía khán đài của lớp nhất.
Dường như chỉ cần nhìn thấy anh, chỉ cần nhìn thấy cậu, cô có thể dốc hết sức chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Phải kiên trì, phải chạy về nhất, phải chứng minh cho cậu thấy.
Từ xa xa, cô bắt gặp bóng lưng quen thuộc ở cầu thang bên khán đài lớp nhất. Diệp Phong và Hạ Mạt đang bước lên cầu thang về phía ký túc xá nữ, Hạ Mạt ngẩng đầu nói gì đó, cậu nghiêng đầu lắng nghe, ánh mắt nhìn Hạ Mạt đầy kiên nhẫn và dịu dàng.
Lâm Nhứ đột nhiên không thể bước thêm một bước.
Cô tự hỏi mình, Lâm Nhứ, mày thực sự muốn chứng minh điều gì cho cậu ấy?
Chẳng lẽ cô vẫn chưa hiểu sao? Những điều cô dốc hết sức để chứng minh, trong mắt cậu ấy hoàn toàn vô nghĩa.
Vì người cậu ấy thích là Hạ Mạt, không phải cô.
Cô mơ hồ, bước chạy chậm lại, như thể toàn thân đã mất hết sức lực.
Xung quanh có các vận động viên khác vượt qua, cô bất ngờ bị một người va vào vai, đôi chân mềm nhũn, ngã mạnh xuống đường chạy.
Người va vào cô khựng lại, vội nói “Xin lỗi” rồi tiếp tục chạy về đích.
Xung quanh, vô số tiếng bước chân lại vang lên bên tai cô.
“Lâm Nhứ!” Từ xa xa, có một cô gái trên khán đài lớp 16 gọi tên cô với giọng lo lắng.
Đầu gối cô đau rát, cô cắn môi chịu đựng, mơ hồ cảm nhận được đầu gối đã bị trầy xước, nhưng cô vẫn đứng dậy, cố gắng hoàn thành nốt nửa vòng còn lại bằng cả chạy và đi.
Khi cô bước qua vạch đích, mấy cô gái trong lớp vây quanh cô.
“Cậu bị ngã đau lắm không? Có cần đi phòng y tế không?” Họ sốt sắng hỏi.
Lâm Nhứ cố chịu đau, nói: “Không sao.”
Cô nói dối rằng mình cần vào nhà vệ sinh, giục các bạn gái nhanh chóng trở lại chỗ ngồi trên khán đài. Cuối cùng, khi quay lưng lại, cô chớp mắt để những giọt nước mắt rơi xuống.
Cô đi qua khán đài ồn ào, một mình tập tễnh hướng về phía phòng y tế. Vì không ai để ý đến cô, lòng bàn tay cô cũng bị trầy xước, nên cô không lau nước mắt mà để mặc cho những giọt nước mắt chảy trên má, bị gió lạnh làm khô.
Cửa phòng y tế không khóa. Khi đẩy cửa vào, cô thấy bên trong không có ai. Vừa nãy trên sân có bạn bị ngất sau khi chạy, chắc bác sĩ đã được gọi đi cấp cứu.
Lâm Nhứ ngồi xuống chiếc giường trắng toát, nhẹ nhàng xắn ống quần thể thao lên, lộ ra đầu gối đầy vết máu.
Đau.
Cô cắn chặt môi, quay người lục tìm bông gòn và cồn iod trong tủ thuốc ở đầu giường.
“Lâm Nhứ?” Diệp Phong bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng y tế, ánh mắt dừng lại trên đầu gối đầy máu của cô, nhíu mày.
“Cậu ngã khi chạy à?” Cậu hỏi.
Lâm Nhứ ngạc nhiên, gật đầu.
“Chẳng phải đã bảo cậu không chạy được thì đừng cố sao?” Diệp Phong thở dài, hỏi, “Bác sĩ không có ở đây à?”
Lâm Nhứ gật đầu, hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
“Hạ Mạt bị lạnh, tôi vừa đưa cô ấy về ký túc xá, định lấy ít thuốc cảm mang cho cô ấy.”
“Ừm.” Giọng Lâm Nhứ run run, cúi đầu không nhìn cậu nữa, cầm lấy bông gòn nhúng vào lọ cồn iod.
Cô cầm bông gòn đã nhúng cồn iod, nhìn vết thương bẩn thỉu dính bụi và sạn một lúc, bỗng nhiên không biết bắt đầu từ đâu.
Cô nhẹ nhàng chạm vào vết thương bằng bông gòn, đau đến mức phải cắn chặt môi, tay run lên, bông gòn rơi xuống đất.
Cô nhận thấy ánh mắt Diệp Phong đứng không xa đang nhìn mình.
Cô không để ý đến ánh mắt của cậu, cúi xuống nhặt bông gòn, nhưng vết thương ở đầu gối lại bị kéo, khiến cô không nhịn được mà thốt lên một tiếng “A”.
“Để tớ giúp cậu, phải khử trùng trước đã.” Diệp Phong bất ngờ bước đến trước mặt cô, cúi xuống nhặt bông gòn trên đất rồi ném vào thùng rác. Sau đó, anh đứng dậy, lấy từ hộp thuốc ra một cái nhíp, nhúng một miếng bông tẩm cồn từ trong chai thủy tinh khác.
“Không cần đâu…”
Lời từ chối của cô vừa nói được một nửa thì thấy Diệp Phong đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Cậu chịu đựng chút nhé, chắc sẽ đau đấy.”
Chàng trai với đôi lông mi dày rậm cúi xuống, làn da dưới ánh sáng trắng đến chói mắt. Tay anh cầm cái nhíp, từ từ bôi miếng bông tẩm cồn lên đầu gối cô, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu xanh nhạt, phủ lên tóc anh một lớp hào quang ấm áp và sạch sẽ.
Buổi trưa yên tĩnh đầu thu, thời gian dường như đang dừng lại, không còn trôi đi nữa.
Thời gian thật sự có thể dừng lại sao?
Nếu thời gian thật sự có thể dừng lại ở khoảnh khắc này không trôi đi nữa thì tốt biết bao.
Lâm Nhứ ngẩn ngơ nhìn động tác trên tay cậu, cảm giác mũi cô ngập tràn sự chua xót. Nước mắt trong khóe mắt cô không thể cầm lại được nữa, sắp trào ra.
Cô khẽ ngẩng đầu, cố giữ cho nước mắt không rơi xuống. Cô không dám đưa tay lau đi vì sợ cậu nhìn thấy.
“Sao vậy?” Diệp Phong đột nhiên ngẩng đầu lên khi thấy cơ thể cô run rẩy, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô. “Đau lắm à?” Cậu nhíu mày hỏi.
Lâm Nhứ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào đáp nhẹ một tiếng “Ừ.”
“Vậy để tôi nhẹ tay hơn.” Diệp Phong nói, giảm nhẹ động tác trên tay, đặt nhíp xuống rồi cầm lấy bông gòn tẩm cồn iod bôi nhẹ lên vết thương, sau đó nhẹ nhàng quạt tay quanh vết thương hỏi, “Thấy đỡ hơn chưa?”
Nước mắt của Lâm Nhứ không thể cầm lại khi Diệp Phong giơ tay quạt. Cô nhanh chóng dùng tay che mặt, nước mắt trào ra không kiểm soát, cô nức nở dữ dội.
Diệp Phong ngơ ngác nhìn cô, im lặng một lúc rồi rút hai tờ giấy từ hộp giấy bên cạnh hộp thuốc, đưa cho cô.
“Đau… đau quá,” Lâm Nhứ vừa lau nước mắt bằng giấy vừa giải thích, giả vờ ngại ngùng, “Đau quá nên tôi khóc, cậu đừng cười tôi.”
"Không cười cậu đâu." Cô nghe thấy cậu khẽ cười.
"Lần sau chạy bộ, xin cậu đừng cố gắng quá sức nữa, hãy biết tự lượng sức mình, được không? Không cần phải nhất thiết đạt hạng nhất đâu." Cậu nói.
Lâm Nhứ thầm nhủ với cô trong lòng, nếu cậu thích tôi.
Nếu cậu thích tôi thì tôi sẽ không cần phải gắng sức nữa.
Sau một cơn mưa mùa thu, làn gió lạnh ẩm ướt cuốn theo những chiếc lá vàng khô lướt qua khắp khuôn viên trường. Dải băng đỏ treo cao trên khán đài bị gió thổi tung, tạo ra âm thanh xào xạc.
Khi Lâm Nhứ và Cửu Mai ôm đệm ngồi và bình nước đến sân vận động, trên sân và khán đài vẫn còn rất ít người. Họ tìm thấy vị trí của lớp 16 trên khán đài theo bảng lớp, rồi chọn hai chỗ ngồi xuống.
Cửu Mai mang theo rất nhiều đồ ăn vặt từ siêu thị nhỏ của nhà mình, như thể chuẩn bị cho một buổi liên hoan năm mới của học sinh tiểu học. Cô đưa cho Lâm Nhứ một túi khoai tây chiên, rồi lấy ra một chai nước khoáng lạnh từ túi nhựa, ngửa đầu uống mấy ngụm.
"Sao cậu uống nước lạnh vào buổi sáng thế?" Lâm Nhứ nhíu mày nói, "Đừng uống nữa, mình có nước thường nhiệt độ phòng đây. Cậu lát nữa còn phải chạy 3000 mét nữa đấy, đừng để bụng khó chịu."
"Không sao đâu, mình khỏe lắm." Cửu Mai nhướng mày, rồi bỗng nhiên ghé sát tai cô, nói nhỏ, "Mấy hôm nữa mình đến kỳ, nhưng sáng nay chắc chưa đến đâu."
Lâm Nhứ nghe vậy muốn đánh cô, liền giật chai nước khoáng trong tay cô: "Đừng uống nữa!"
Cửu Mai bất lực nhún vai, rồi giơ tay vuốt mái tóc của Lâm Nhứ.
Bảy giờ sáng, sân vận động dần đông kín người.
Khi khán đài đã được học sinh ngồi chật ních, người dẫn chương trình đứng trên bục điều chỉnh micro, tuyên bố lễ khai mạc Hội thao chính thức bắt đầu.
Bảy giờ rưỡi sáng, sau khi hiệu trưởng và đại diện vận động viên phát biểu, lễ diễu hành của các lớp chính thức bắt đầu. Mỗi lớp có một đội hình diễu hành gồm mười sáu người, Lâm Nhứ và Cửu Mai đều không tham gia. Âm thanh mạnh mẽ từ loa vang dội, người dẫn chương trình cầm micro, đứng trên bục nhiệt tình đọc lời giới thiệu từng đội hình lớp đi qua.
Khi đội hình lớp 12(1) đi ngang qua vị trí của lớp 16 trên khán đài, Cửu Mai bất ngờ hào hứng chạm vào cánh tay Lâm Nhứ: "Này, nhìn kìa, Hạ Mạt lại nhuộm tóc rồi! Màu lần này khác trước rồi!"
Lâm Nhứ ngơ ngác nhìn sang, thấy Hạ Mạt đang đứng ở phía trước đội hình cầm bảng. Cô ấy mặc áo sơ mi trắng, váy xếp ly màu hồng và quần tất dài, dáng người cao ráo, đôi chân thẳng tắp. Mái tóc của cô ấy màu sáng hơn chút, dưới ánh nắng phát ra ánh sáng ấm áp màu nâu.
Mái tóc dài uốn lượn được buộc thành đuôi ngựa cao, lắc lư sau lưng theo từng bước chân tiến về phía trước.
Đây mới là dáng vẻ của cô gái mà cậu ấy thích.
Đây mới là dáng vẻ của cô gái xứng đôi với cậu ấy. Lâm Nhứ đang ngẩn ngơ nhìn, bỗng thấy Cửu Mai khom người ôm bụng.
"Cậu sao thế? Đau bụng à?" Lâm Nhứ giật mình hỏi.
"Ờ, hình như mình đến kỳ rồi." Cửu Mai cắn môi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Lát nữa đến lượt mình chạy rồi, làm sao đây?" Cô nhăn mặt hỏi.
"Cậu cố chịu chút, mình đi phòng y tế mua thuốc giảm đau cho cậu." Lâm Nhứ lập tức đứng dậy nói. "Không cần đi phòng y tế đâu, trong cặp mình có ibuprofen, cậu về lớp lấy giúp mình, gần hơn."
"Được, cậu cố chịu chút." Lâm Nhứ nói xong liền vội vàng bước xuống khán đài, chạy về phía tòa nhà lớp học.
Khi Lâm Nhứ về đến lớp, vừa hay gặp Lạc Nhất Xuyên đang thu dọn đồ đạc, chưa ra sân.
"Cậu về làm gì thế?" Lạc Nhất Xuyên thấy cô, ngạc nhiên hỏi.
"Cửu Mai đau bụng, mình về lấy thuốc cho cô ấy." Lâm Nhứ vừa nói vừa vội vàng lục lọi trong cặp của Cửu Mai.
"Sao tự nhiên lại đau bụng? Nặng không? Đã đi phòng y tế chưa?" Lạc Nhất Xuyên cũng ghé vào giúp cô tìm, hỏi dồn dập.
Lâm Nhứ lúng túng, không biết giải thích thế nào, đành nói qua loa: "Cũng nặng đấy, nhưng không cần đi phòng y tế."
"Không phải chứ," Lạc Nhất Xuyên khó hiểu, "Nặng sao lại không đi phòng y tế? Sao tự nhiên lại đau bụng?"
Lâm Nhứ bất ngờ ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
Anh bị nhìn chằm chằm hai giây, bừng tỉnh: "Cô ấy... đến kỳ?"
Lâm Nhứ gật đầu, bất lực bổ sung: "Cô ấy còn uống một chai nước lạnh."
"Cô ấy bị làm sao thế? Lần nào cũng đau, lần nào cũng không nhớ, đáng đời cô ấy đau chết." Lạc Nhất Xuyên bực mình nói.
Lạc Nhất Xuyên miệng nói lời cay nghiệt, nhưng lại nhanh hơn Lâm Nhứ, vội vàng nắm chặt viên thuốc trong tay, quay người chạy ra khỏi lớp.
"Để tớ đưa cho cô ấy, tớ nhanh hơn cậu!" Cậu nói.
"Cẩn thận cái chân đấy!" Lâm Nhứ nhìn theo bóng lưng cậu, dặn dò, lòng bỗng chợt ấm áp.
Kể từ sau lần Cửu Mai giúp anh băng bó vết thương, Lâm Nhứ nhận thấy thái độ của Lạc Nhất Xuyên đối với Cửu Mai có sự thay đổi rất tinh tế. Cậu vừa rồi vội vàng và lo lắng đến mức nào, chắc chính cậu cũng không nhận ra. Lâm Nhứ thầm cầu nguyện trong lòng, Lạc Nhất Xuyên, mong cậu sớm thích Cửu Mai đi. Cửu Mai thật sự là một cô gái rất tốt, và cô ấy thật lòng rất thích cậu.
Nghĩ vậy, Lâm Nhứ lấy chiếc áo khoác lông để trên lưng ghế và rời khỏi lớp, định bụng lát nữa sẽ mang cho Cửu Mai.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi tòa nhà lớp học, cô lại tình cờ đụng phải Diệp Phong.
Cậu cầm một chai nước, bước từ cửa siêu thị trong sân trường không xa đi tới.
Lâm Nhứ theo phản xạ né sang một bên, định giả vờ như không nhìn thấy cậu, nhưng lại bị cậu gọi lại.
"Đi ra sân thể dục à? Đi cùng nhé?" Cậu hớn hở chạy tới.
Lâm Nhứ mím môi, ngón tay vô thức co lại, lời từ chối không thể thốt ra.
Gió ùa qua bên tai, những chiếc lá vàng khô bị cuốn lên, xoay tròn trong không trung. Diệp Phong ôm chặt cánh tay, rùng mình vì cơn gió lạnh táp vào mặt.
Lâm Nhứ để ý thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
"Sao cậu mặc ít thế?" Cô không nhịn được, hỏi cậu.
"Tôi có mặc một chiếc áo len dày lắm," Diệp Phong xoa xoa cánh tay, người khẽ run lên, "Nhưng vừa rồi có thằng bạn trong lớp chạy 3000 mét, nó mặc ít quá, nên tôi cởi áo len đưa cho nó mặc tạm."
Tim Lâm Nhứ khẽ rung động.
"Không sao," Diệp Phong nhìn cô, nở một nụ cười rạng rỡ, "Lát nữa đến sân thể dục tôi sẽ có áo mặc, tôi đã để áo khoác đồng phục ở khán đài rồi."
"Vậy chúng ta nhanh lên." Lâm Nhứ vô thức bước nhanh hơn, chợt nhìn thấy chiếc áo khoác lông trong tay mình, cô do dự một chút, rồi hỏi, " Tôi có một chiếc áo khoác này, cậu muốn mặc tạm không?"
"Áo khoác của cậu nhỏ quá," Diệp Phong cười, "Không sao, tôi có sức khỏe tốt, chịu lạnh được."
Lâm Nhứ đáp "ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Sao cậu lại mới từ lớp học ra?" Cậu hỏi.
"Cửu Mai đau bụng, tôi về lớp lấy thuốc cho cô ấy."
"Thế à," cậu nói, " Tôi nhớ cô ấy hôm nay phải chạy 3000 mét vào buổi sáng, thế cô ấy còn chạy được không?"
"Không biết." Lâm Nhứ lắc đầu.
"Lớp cậu có ai chạy thay được không? Nghe nói thể lực các cô gái lớp cậu không được tốt, mỗi lần đến hội thao chẳng ai đăng ký chạy dài."
"Nếu không có ai, thì tôi sẽ chạy thay." Lâm Nhứ nói.
Diệp Phong nhìn cô với ánh mắt khó tin, rồi phá lên cười, "Cậu làm sao mà chạy được? Chạy hai vòng 800 mét đã thấy cậu đau đớn rồi, đây là 3000 mét, bảy vòng rưỡi, cậu nghĩ mình có thể kiên trì nổi sao?"
"Không sao."
Lâm Nhứ nghĩ, dù chạy thế nào cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. Khi Lâm Nhứ trở lại khán đài, sân vận động đã rất nhộn nhịp. Khán đài đầy tiếng nói chuyện ồn ào, trên đường chạy điền kinh học sinh chạy qua chạy lại. Ở khu vực giữa sân, các môn nhảy xa, ném lao và đẩy tạ cũng đang diễn ra.
Lâm Nhứ đi đến chỗ ngồi, không thấy Cửu Mai đâu, chỉ thấy Lạc Nhất Xuyên đang ngồi ở chỗ của Cửu Mai, cúi đầu uống nước.
"Cửu Mai đâu?" Cô hỏi.
"Tớ bảo cô ấy về phòng nghỉ rồi, hôm nay trời lạnh quá, cô ấy chịu không nổi."
“Lát nữa 3000 mét, Trần Thanh Thanh nói có thể chạy thay cho cô ấy.”
Lâm Nhứ gật đầu, ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.
"Cậu giúp tớ trông đồ nhé, tớ đi tìm mấy cậu bạn lớp một chơi một chút." Lạc Nhất Xuyên đứng lên nói.
Lâm Nhứ đáp lời, nhường chỗ cho anh.
"Có ai có thể thay Cửu Mai chạy không?" Ở hàng rào bảo vệ hàng ghế đầu tiên của khán đài, cán sự thể dục Giang Minh Vũ đột nhiên hét lên một câu. Các nữ sinh ngồi rải rác trên khán đài đang trò chuyện và ăn vặt, Giang Minh Vũ hét lên mấy lần vẫn không có ai trả lời. Thấy vậy, Lâm Nhứ đứng dậy, đi xuống bậc thang và hỏi Giang Minh Vũ: “Chương trình của Cửu Mai không có ai chạy thay sao?”
"Ban đầu Trần Thanh Thanh nói có thể chạy thay, nhưng vừa nhảy xong cô ấy bảo cổ chân bị trật, không chạy được nữa."
"Để tớ chạy." Lâm Nhứ nói, chưa đợi Giang Minh Vũ kịp phản ứng, cô đã nhận lấy chiếc ghim và số báo danh từ tay anh.
Bên ngoài lều kiểm tra ở phía trong cùng của đường đua, Lâm Nhứ đang cúi đầu viết lớp và số báo danh lên bàn, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.
Cô quay lại, thấy người đứng sau mình là Diêu Đình Đình, người vừa chuyển sang lớp khoa học tự nhiên không lâu sau khi chia lớp.
"Lâm Nhứ, sao cậu lại chạy? Không phải Cửu Mai chạy sao?" Diêu Đình Đình hỏi cô.
"Cửu Mai hôm nay không khỏe, tớ chạy thay cô ấy." Lâm Nhứ nói.
Hai người điền xong thông tin, cùng đi đến vạch xuất phát trên đường đua, vị trí của Diêu Đình Đình ngay bên cạnh cô.
“Tớ cảm thấy khá áp lực khi chạy bài thi này.” Diêu Đình Đình vừa khởi động làm nóng người vừa nói, “Dù sao thì lần hội thao mùa xuân trước, cả nam và nữ lớp tớ đều về nhất 3000 mét.
"Lần trước chạy 3000 mét nữ là Hạ Mạt, chạy 3000 mét nam là Diệp Phong."
Lâm Nhứ cảm thấy tim mình đập mạnh, không nói gì thêm, chỉ đáp nhẹ một tiếng “ừm”.
“Cậu nói xem hai người họ sao lại có thể hợp nhau đến thế? Xinh đẹp, học giỏi, thể thao cũng giỏi. Hình như ngay từ khi sinh ra đã được trời định làm một đôi.” Diêu Đình Đình cảm thán.
Những lời của Diêu Đình Đình như từng mũi kim đâm vào tim Lâm Nhứ.
Trước đây, cô thích nghiêng tai nghe Diêu Đình Đình kể những câu chuyện phiếm trong trường bao nhiêu, thì lúc này cô lại muốn bịt tai mình lại bấy nhiêu.
Hình như chỉ cần cô bịt tai không nghe, thì mọi chuyện giữa Diệp Phong và Hạ Mạt sẽ không xảy ra.
Chỉ cần cô bịt tai lại không nghe, Diệp Phong sẽ mãi mãi chỉ thuộc về cô.
Các vận động viên khác lần lượt đứng vào vị trí xuất phát, trọng tài cầm khẩu súng phát lệnh bước đến, thông báo cuộc đua sắp bắt đầu.
Tiếng súng hiệu chuẩn bị vang lên, Lâm Nhứ hít sâu một hơi, từ từ cúi xuống chuẩn bị chạy.
Tiếng súng thứ hai vang lên, Lâm Nhứ bật dậy, lao theo đám đông xung quanh. Tiếng bước chân vang lên tấp nập, các vận động viên khác lần lượt vượt qua cô, để lại những bóng lưng chồng chất trong tầm nhìn của cô. Nhưng những bóng lưng đó trong mắt cô lại mờ mờ ảo ảo, như những ảo ảnh. Ánh mắt cô chỉ tập trung vào bóng lưng của cô gái chạy đầu tiên.
Diêu Đình Đình nói, lần trước Hạ Mạt về nhất cuộc thi 3000 mét.
Lâm Nhứ trong lòng tính toán khoảng cách giữa mình và cô gái này, như thể đó cũng là khoảng cách giữa cô và Hạ Mạt.
Cô thích Diệp Phong, muốn Diệp Phong cũng thích cô. Từ giây phút đó, cô đã liệt kê ra rất nhiều điều kiện mà cô cần phải đáp ứng để được yêu.
Phải học giỏi, phải xinh đẹp, phải vui vẻ tự tin, phải được nhiều người yêu mến, phải giỏi thể thao...
Muốn đáp ứng bất kỳ điều kiện nào trong số đó, cô đều phải nỗ lực rất nhiều. Nhưng suốt những năm qua, cô đã cố gắng rất nhiều, rất lâu, ngoài thành tích học tập còn có thể chấp nhận được, các điều kiện khác cô đều không thể đáp ứng.
Nhưng Hạ Mạt lại dễ dàng đáp ứng tất cả những điều kiện trên.
Hạ Mạt không cần nỗ lực nhiều như cô, vì Hạ Mạt sinh ra đã xuất sắc, xinh đẹp, vui vẻ tự tin, được nhiều người yêu mến, giỏi thể thao.
Nhưng cô không cam tâm.
Lâm Nhứ nghĩ, những việc mà Hạ Mạt có thể dễ dàng làm được, chỉ cần cô cố gắng hết sức, cô cũng có thể làm được. Cô nhất định phải làm được, phải chứng minh cho Diệp Phong thấy, để cậu biết rằng cô không thua kém gì Hạ Mạt.
Bên tai là tiếng hò reo liên tục từ khán đài, Lâm Nhứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô gái chạy đầu tiên đang ngày càng xa, bất chợt dồn sức tăng tốc, nghiến răng lao về phía trước mà không chút do dự.
Cô ép mình chạy từng vòng từng vòng, cánh tay và đôi chân của cô nhờ vào ý chí mà di chuyển, như kim đồng hồ không bao giờ ngừng lại. Cuối cùng, những người chạy trước cô lần lượt bị cô vượt qua. Còn nửa vòng nữa, chỉ cần nửa vòng nữa cô sẽ vượt qua được cô gái chạy đầu tiên.
Cô cố gắng chịu đựng cơn đau rát trong họng và vị máu tanh trong miệng, từng bước nặng như chì vẫn chạy hết sức mình về phía trước. Khi gần đến khán đài lớp nhất, theo bản năng, cô ngước mắt nhìn về phía khán đài của lớp nhất.
Dường như chỉ cần nhìn thấy anh, chỉ cần nhìn thấy cậu, cô có thể dốc hết sức chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Phải kiên trì, phải chạy về nhất, phải chứng minh cho cậu thấy.
Từ xa xa, cô bắt gặp bóng lưng quen thuộc ở cầu thang bên khán đài lớp nhất. Diệp Phong và Hạ Mạt đang bước lên cầu thang về phía ký túc xá nữ, Hạ Mạt ngẩng đầu nói gì đó, cậu nghiêng đầu lắng nghe, ánh mắt nhìn Hạ Mạt đầy kiên nhẫn và dịu dàng.
Lâm Nhứ đột nhiên không thể bước thêm một bước.
Cô tự hỏi mình, Lâm Nhứ, mày thực sự muốn chứng minh điều gì cho cậu ấy?
Chẳng lẽ cô vẫn chưa hiểu sao? Những điều cô dốc hết sức để chứng minh, trong mắt cậu ấy hoàn toàn vô nghĩa.
Vì người cậu ấy thích là Hạ Mạt, không phải cô.
Cô mơ hồ, bước chạy chậm lại, như thể toàn thân đã mất hết sức lực.
Xung quanh có các vận động viên khác vượt qua, cô bất ngờ bị một người va vào vai, đôi chân mềm nhũn, ngã mạnh xuống đường chạy.
Người va vào cô khựng lại, vội nói “Xin lỗi” rồi tiếp tục chạy về đích.
Xung quanh, vô số tiếng bước chân lại vang lên bên tai cô.
“Lâm Nhứ!” Từ xa xa, có một cô gái trên khán đài lớp 16 gọi tên cô với giọng lo lắng.
Đầu gối cô đau rát, cô cắn môi chịu đựng, mơ hồ cảm nhận được đầu gối đã bị trầy xước, nhưng cô vẫn đứng dậy, cố gắng hoàn thành nốt nửa vòng còn lại bằng cả chạy và đi.
Khi cô bước qua vạch đích, mấy cô gái trong lớp vây quanh cô.
“Cậu bị ngã đau lắm không? Có cần đi phòng y tế không?” Họ sốt sắng hỏi.
Lâm Nhứ cố chịu đau, nói: “Không sao.”
Cô nói dối rằng mình cần vào nhà vệ sinh, giục các bạn gái nhanh chóng trở lại chỗ ngồi trên khán đài. Cuối cùng, khi quay lưng lại, cô chớp mắt để những giọt nước mắt rơi xuống.
Cô đi qua khán đài ồn ào, một mình tập tễnh hướng về phía phòng y tế. Vì không ai để ý đến cô, lòng bàn tay cô cũng bị trầy xước, nên cô không lau nước mắt mà để mặc cho những giọt nước mắt chảy trên má, bị gió lạnh làm khô.
Cửa phòng y tế không khóa. Khi đẩy cửa vào, cô thấy bên trong không có ai. Vừa nãy trên sân có bạn bị ngất sau khi chạy, chắc bác sĩ đã được gọi đi cấp cứu.
Lâm Nhứ ngồi xuống chiếc giường trắng toát, nhẹ nhàng xắn ống quần thể thao lên, lộ ra đầu gối đầy vết máu.
Đau.
Cô cắn chặt môi, quay người lục tìm bông gòn và cồn iod trong tủ thuốc ở đầu giường.
“Lâm Nhứ?” Diệp Phong bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng y tế, ánh mắt dừng lại trên đầu gối đầy máu của cô, nhíu mày.
“Cậu ngã khi chạy à?” Cậu hỏi.
Lâm Nhứ ngạc nhiên, gật đầu.
“Chẳng phải đã bảo cậu không chạy được thì đừng cố sao?” Diệp Phong thở dài, hỏi, “Bác sĩ không có ở đây à?”
Lâm Nhứ gật đầu, hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
“Hạ Mạt bị lạnh, tôi vừa đưa cô ấy về ký túc xá, định lấy ít thuốc cảm mang cho cô ấy.”
“Ừm.” Giọng Lâm Nhứ run run, cúi đầu không nhìn cậu nữa, cầm lấy bông gòn nhúng vào lọ cồn iod.
Cô cầm bông gòn đã nhúng cồn iod, nhìn vết thương bẩn thỉu dính bụi và sạn một lúc, bỗng nhiên không biết bắt đầu từ đâu.
Cô nhẹ nhàng chạm vào vết thương bằng bông gòn, đau đến mức phải cắn chặt môi, tay run lên, bông gòn rơi xuống đất.
Cô nhận thấy ánh mắt Diệp Phong đứng không xa đang nhìn mình.
Cô không để ý đến ánh mắt của cậu, cúi xuống nhặt bông gòn, nhưng vết thương ở đầu gối lại bị kéo, khiến cô không nhịn được mà thốt lên một tiếng “A”.
“Để tớ giúp cậu, phải khử trùng trước đã.” Diệp Phong bất ngờ bước đến trước mặt cô, cúi xuống nhặt bông gòn trên đất rồi ném vào thùng rác. Sau đó, anh đứng dậy, lấy từ hộp thuốc ra một cái nhíp, nhúng một miếng bông tẩm cồn từ trong chai thủy tinh khác.
“Không cần đâu…”
Lời từ chối của cô vừa nói được một nửa thì thấy Diệp Phong đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Cậu chịu đựng chút nhé, chắc sẽ đau đấy.”
Chàng trai với đôi lông mi dày rậm cúi xuống, làn da dưới ánh sáng trắng đến chói mắt. Tay anh cầm cái nhíp, từ từ bôi miếng bông tẩm cồn lên đầu gối cô, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu xanh nhạt, phủ lên tóc anh một lớp hào quang ấm áp và sạch sẽ.
Buổi trưa yên tĩnh đầu thu, thời gian dường như đang dừng lại, không còn trôi đi nữa.
Thời gian thật sự có thể dừng lại sao?
Nếu thời gian thật sự có thể dừng lại ở khoảnh khắc này không trôi đi nữa thì tốt biết bao.
Lâm Nhứ ngẩn ngơ nhìn động tác trên tay cậu, cảm giác mũi cô ngập tràn sự chua xót. Nước mắt trong khóe mắt cô không thể cầm lại được nữa, sắp trào ra.
Cô khẽ ngẩng đầu, cố giữ cho nước mắt không rơi xuống. Cô không dám đưa tay lau đi vì sợ cậu nhìn thấy.
“Sao vậy?” Diệp Phong đột nhiên ngẩng đầu lên khi thấy cơ thể cô run rẩy, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô. “Đau lắm à?” Cậu nhíu mày hỏi.
Lâm Nhứ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào đáp nhẹ một tiếng “Ừ.”
“Vậy để tôi nhẹ tay hơn.” Diệp Phong nói, giảm nhẹ động tác trên tay, đặt nhíp xuống rồi cầm lấy bông gòn tẩm cồn iod bôi nhẹ lên vết thương, sau đó nhẹ nhàng quạt tay quanh vết thương hỏi, “Thấy đỡ hơn chưa?”
Nước mắt của Lâm Nhứ không thể cầm lại khi Diệp Phong giơ tay quạt. Cô nhanh chóng dùng tay che mặt, nước mắt trào ra không kiểm soát, cô nức nở dữ dội.
Diệp Phong ngơ ngác nhìn cô, im lặng một lúc rồi rút hai tờ giấy từ hộp giấy bên cạnh hộp thuốc, đưa cho cô.
“Đau… đau quá,” Lâm Nhứ vừa lau nước mắt bằng giấy vừa giải thích, giả vờ ngại ngùng, “Đau quá nên tôi khóc, cậu đừng cười tôi.”
"Không cười cậu đâu." Cô nghe thấy cậu khẽ cười.
"Lần sau chạy bộ, xin cậu đừng cố gắng quá sức nữa, hãy biết tự lượng sức mình, được không? Không cần phải nhất thiết đạt hạng nhất đâu." Cậu nói.
Lâm Nhứ thầm nhủ với cô trong lòng, nếu cậu thích tôi.
Nếu cậu thích tôi thì tôi sẽ không cần phải gắng sức nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.