Câu Chuyện Của Chính Tôi

Chương 4: Bí Mật Của Bố P1

Thanh tài

11/05/2021

Chiếc xe lăn bánh cũng đã rất lâu rồi tôi cũng không biết bố mình khi nào mới tính dừng xe lại vì hiện tại ông vẫn còn trong cơn tức giận ấy, chúng tôi từ sáng đến giờ đã đi gần 5 tiếng.

Tôi và bố mình đi qua những tòa nhà cao tầng trong sự tấp nập ồn ào của thành phố, sau đó lại đi qua những căn nhà nhỏ lụp xụp trên những cánh đồng lúa trải dài màu xanh ngát.

Tôi nhìn thấy sông và cả những con vật như gà, vịt, dê…Mà mình chỉ được nhìn thấy qua phim ảnh điều đó khiến tôi rất hứng thú với chúng mà không hề rời mắt cho đến khi tôi vụt qua chúng.

Tất cả đối với tôi vừa xa lạ nhưng lại rất mới mẻ mang lại một cảm giác ngỡ ngàng, mà cứ đưa mắt nhìn xung quanh dường như không để ý đến bố mình đang làm gì.

Lúc này tiếng còi xe vang lên dường như bố tôi đã dừng lại trước mắt tôi là khung cảnh thật đẹp trải dài một màu xanh của cánh đồng và dòng sông không những vậy ở đây còn có rất nhiều loại động vật khác nhau cùng với các bác nông dân đang làm việc.

Tôi đưa ánh mắt ngây thơ của mình nhìn bố mà hỏi : “Chúng ta sẽ ở lại đây sao ?”

Bố im lặng nhìn mọi thứ xung quanh mà hút một điếu thuốc, ông phì phào mà trả lời trong sự mong mỏi lẫn một chút hụt hẫng liệu rằng bố và tôi có được ở lại đây hay không ?

“Sao thế con không thích nơi này sao ? Không phải con luôn ao ước được ở một nông thôn yên tĩnh như vậy sao…”

Bố tôi nhìn tôi mà tay vẫn còn cầm điếu thuốc phì phào trong miệng, còn tôi thì vui sướng mừng rỡ ôm ông lại mà trao cho bố mình một cái hôn lên má để thể hiện tình cảm của mình và sự mong mỏi khi ông thực hiện được những gì tôi muốn.

“Con cảm ơn bố…Con yêu bố nhất trên đời này…”

Ông nhìn tôi vội vội vàng vàng đưa cánh tay nhỏ bé kia của mình mở cánh cửa xe ra mà vui vẻ bước xuống dưới mà kêu lớn :

“Nông Thôn thật đẹp…Bố là tuyệt nhất…”

Khi nhìn tôi như vậy bố và tôi dường như đã quên đi chuyện mẹ tôi đã từ bỏ gia đình mà đi tìm hạnh phúc mới cho chính mình, nét mặt của ông đã nở một nụ cười bố của tôi dập tắt điếu thuốc mà nhìn tôi đang hứng thú với mọi thứ xung quanh, rồi đến ôm chặt tôi lại trong vui vẻ hát lên một câu hát.

“Bắc kim thang cà rang bí rỡ, cột qua kèo là kèo qua cột chú bán dầu qua cầu mà…”

Hai bố con tôi vui vẻ trên cánh đồng xanh bát ngát bao phủ chính giữa là một căn nhà gỗ nhỏ lụp xụp, lúc này tôi và bố nhìn thấy một người đàn ông, ông ta dường như đang cười với chúng tôi, tôi cảm thấy thắc mắc về người đàn ông đó.

Còn bố tôi rất vui vẻ mà không dấu được nụ cười trên môi mà đưa tay vẫy chào người đàn ông đó như đã quen biết từ rất lâu rồi, người đàn ông đó cũng đáp chào lại mà nhìn chăm chăm vào chúng tôi với một ánh mắt kỳ lạ như vừa thân thiện gần gũi, nhưng vừa xa lạ lại đâm chiêu như muốn một điều gì đó.

Sau cái lần đầu gặp người đàn ông lạ mặt kia tôi đã bắt đầu có một cảm giác gì đó rất lạ mà lại thân thuộc với ông ta, bây giờ nhớ lại thì tôi mới cảm nhận được mùi hương của bùn đất cùng bộ đồ đơn sơ lắm len kia của ông ta.

Trở lại với câu chuyện của tôi lúc này người đàn ông đó lại tiếp tục làm việc, còn bố tôi thì cứ nhìn ông ta mãi, sau đó đưa tay lên gãi đầu trong sự ngốc nghếch sau khi nghe câu hỏi của tôi :

“Bố ông ta là ai vậy ? Sao lại nhìn chúng ta với vẻ quen biết nhau từ lâu chứ ?”

Ông mỉm cười không nói lời nào mà bước ra sau mở khớp xe để lấy đồ của mình mang vào căn nhà kia, nhưng tôi thì vẫn không chịu bỏ cuộc mà cứ lẽo đẽo theo bố hỏi mãi câu ông ta là ai vậy ?



Bố tôi lúc này tỏ ra phiền toán vì những câu nói đó, nên nhẹ nhàng bế tôi lên mà nói :

“Người đàn ông kia là bạn của bố chứ chẳng có gì đau mà con phải quan tâm cho nhiều…”

Nói xong ông bế tôi vào nhà cùng với chiếc vali kia nhưng mặc dù là vậy, với một đứa bé như tôi lại cảm nhận được những cử chỉ và hành động của họ qua ánh mắt khi nhìn nhau.

Thì đó không phải là một tình bạn bình thường dường như có một bí ẩn nào đó cất giấu xong bên trong mà để một đứa bé tò mò như tôi phải tìm hiểu và giải ra được bí ẩn ấy.

Tôi bước vào nhà cùng với bố của mình ông lúc này bắt đầu dọn dẹp lại tất cả mọi thứ, ngay cả việc sắp xếp lại tất cả những đồ đạc trong căn nhà mới chuyển đến.

Nhưng dường như tôi lại nhìn thấy bố tôi cứ lén lút nhìn người đàn ông kia đang làm việc từ cửa sổ, điều đó khiến tôi biết được rằng mẹ tôi không phải là người có vị trí thứ nhất trong tim bố mà là sự cảm của tôi cho biết người đàn ông kia mới là người đứng thứ nhất trong trái tim bố tôi.

Bởi vì lúc trước tôi từng nghe bố của mình kể lại về câu chuyện đồng tính của hai người đàn ông yêu nhau đầy nghiệt ngã nhưng kết thúc lại là một câu chuyện khá buồn để khởi đầu một gia đình mới, và giờ tôi đã biết hai nhân vật nam mà bố tôi từng kể trong câu chuyện là ai rồi.

Tình yêu đồng tính đối với đất nước của tôi không phải là một điều tồi tệ mà bị mọi người cấm cản, nhưng đối với họ thứ tình yêu ấy luôn phải gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống mặc kệ là họ có được mọi người chấp nhận hay không.

Và bây giờ khi hiểu ra một đứa bé 15 tuổi như tôi khi nhớ lại câu chuyện của quá khứ, mặc dù là do bố tôi gây ra những việc ấy khiến gia đình tôi phải đổ vỡ, nhưng tôi vẫn không trắc bố mà chỉ mong ông có được một cuộc sống hạnh phúc.

Và câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây hãy cùng tôi khám phá và bước vào những câu chuyện đầy bi thương cùng sự tàn khóc trong nỗi cô đơn mà một đứa bé từ lúc 5 cho đến khi 15 tuổi phải t qua.

Chiếc xe lăn bánh cũng đã rất lâu rồi tôi cũng không biết bố mình khi nào mới tính dừng xe lại vì hiện tại ông vẫn còn trong cơn tức giận ấy, chúng tôi từ sáng đến giờ đã đi gần 5 tiếng.

Tôi và bố mình đi qua những tòa nhà cao tầng trong sự tấp nập ồn ào của thành phố, sau đó lại đi qua những căn nhà nhỏ lụp xụp trên những cánh đồng lúa trải dài mà xanh ngát.

Tôi nhìn thấy sông và cả những con vật như gà, vịt, dê…Mà mình chỉ được nhìn thấy qua phim ảnh điều đó khiến tôi rất hứng thú với chúng mà không hề rời mắt cho đến khi tôi vụt qua chúng.

Tất cả đối với tôi vừa xa lạ nhưng lại rất mới mẻ mang lại một cảm giác ngỡ ngàng, mà cứ đưa mắt nhìn xung quanh dường như không để ý đến bố mình đang làm gì.

Lúc này tiếng còi xe vang lên dường như bố tôi đã dừng lại trước mắt tôi là khung cảnh thật đẹp trải dài một màu xanh của cánh đồng và dòng sông không những vậy ở đây còn có rất nhiều loại động vật khác nhau cùng với các bác nông dân đang làm việc.

Tôi đưa ánh mắt ngây thơ của mình nhìn bố mà hỏi : “Chúng ta sẽ ở lại đây sao ?”

Bố im lặng nhìn mọi thứ xung quanh mà hút một điếu thuốc, ông phì phào mà trả lời trong sự mong mỏi lẫn một chút hụt hẫng liệu rằng bố và tôi có được ở lại đây hay không ?

“Sao thế con không thích nơi này sao ? Không phải con luôn ao ước được ở một nông thôn yên tĩnh như vậy sao…”

Bố tôi nhìn tôi mà tay vẫn còn cầm điếu thuốc phì phào trong miệng, còn tôi thì vui sướng mừng rỡ ôm ông lại mà trao cho bố mình một cái hôn lên má để thể hiện tình cảm của mình và sự mong mỏi khi ông thực hiện được những gì tôi muốn.

“Con cảm ơn bố…Con yêu bố nhất trên đời này…”



Ông nhìn tôi vội vội vàng vàng đưa cánh tay nhỏ bé kia của mình mở cánh cửa xe ra mà vui vẻ bước xuống dưới mà kêu lớn :

“Nông Thôn thật đẹp…Bố là tuyệt nhất…”

Khi nhìn tôi như vậy bố và tôi dường như đã quên đi chuyện mẹ tôi đã từ bỏ gia đình mà đi tìm hạnh phúc mới cho chính mình, nét mặt của ông đã nở một nụ cười bố của tôi dập tắt điếu thuốc mà nhìn tôi đang hứng thú với mọi thứ xung quanh, rồi đến ôm chặt tôi lại trong vui vẻ hát lên một câu hát.

“Bắc kim thang cà rang bí rỡ, cột qua kèo là kèo qua cột chú bán dầu qua cầu mà…”

Hai bố con tôi vui vẻ trên cánh đồng xanh bát ngát bao phủ chính giữa là một căn nhà gỗ nhỏ lụp xụp, lúc này tôi và bố nhìn thấy một người đàn ông, ông ta dường như đang cười với chúng tôi, tôi cảm thấy thắc mắc về người đàn ông đó.

Còn bố tôi rất vui vẻ mà không dấu được nụ cười trên môi mà đưa tay vẫy chào người đàn ông đó như đã quen biết từ rất lâu rồi, người đàn ông đó cũng đáp chào lại mà nhìn chăm chăm vào chúng tôi với một ánh mắt kỳ lạ như vừa thân thiện gần gũi, nhưng vừa xa lạ lại đâm chiêu như muốn một điều gì đó.

Sau cái lần đầu gặp người đàn ông lạ mặt kia tôi đã bắt đầu có một cảm giác gì đó rất lạ mà lại thân thuộc với ông ta, bây giờ nhớ lại thì tôi mới cảm nhận được mùi hương của bùn đất cùng bộ đồ đơn sơ lắm len kia của ông ta.

Trở lại với câu chuyện của tôi lúc này người đàn ông đó lại tiếp tục làm việc, còn bố tôi thì cứ nhìn ông ta mãi, sau đó đưa tay lên gãi đầu trong sự ngốc nghếch sau khi nghe câu hỏi của tôi :

“Bố ông ta là ai vậy ? Sao lại nhìn chúng ta với vẻ quen biết nhau từ lâu chứ ?”

Ông mỉm cười không nói lời nào mà bước ra sau mở khớp xe để lấy đồ của mình mang vào căn nhà kia, nhưng tôi thì vẫn không chịu bỏ cuộc mà cứ lẽo đẽo theo bố hỏi mãi câu ông ta là ai vậy ?

Bố tôi lúc này tỏ ra phiền toán vì những câu nói đó, nên nhẹ nhàng bế tôi lên mà nói :

“Người đàn ông kia là bạn của bố chứ chẳng có gì đau mà con phải quan tâm cho nhiều…”

Nói xong ông bế tôi vào nhà cùng với chiếc vali kia nhưng mặc dù là vậy, với một đứa bé như tôi lại cảm nhận được những cử chỉ và hành động của họ qua ánh mắt khi nhìn nhau.

Thì đó không phải là một tình bạn bình thường dường như có một bí ẩn nào đó cất giấu xong bên trong mà để một đứa bé tò mò như tôi phải tìm hiểu và giải ra được bí ẩn ấy.

Tôi bước vào nhà cùng với bố của mình ông lúc này bắt đầu dọn dẹp lại tất cả mọi thứ, ngay cả việc sắp xếp lại tất cả những đồ đạc trong căn nhà mới chuyển đến.

Nhưng dường như tôi lại nhìn thấy bố tôi cứ lén lút nhìn người đàn ông kia đang làm việc từ cửa sổ, điều đó khiến tôi biết được rằng mẹ tôi không phải là người có vị trí thứ nhất trong tim bố mà là sự cảm của tôi cho biết người đàn ông kia mới là người đứng thứ nhất trong trái tim bố tôi.

Bởi vì lúc trước tôi từng nghe bố của mình kể lại về câu chuyện đồng tính của hai người đàn ông yêu nhau đầy nghiệt ngã nhưng kết thúc lại là một câu chuyện khá buồn để khởi đầu một gia đình mới, và giờ tôi đã biết hai nhân vật nam mà bố tôi từng kể trong câu chuyện là ai rồi.

Tình yêu đồng tính đối với đất nước của tôi không phải là một điều tồi tệ mà bị mọi người cấm cản, nhưng đối với họ thứ tình yêu ấy luôn phải gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống mặc kệ là họ có được mọi người chấp nhận hay không.

Và bây giờ khi hiểu ra một đứa bé 15 tuổi như tôi khi nhớ lại câu chuyện của quá khứ, mặc dù là do bố tôi gây ra những việc ấy khiến gia đình tôi phải đổ vỡ, nhưng tôi vẫn không trắc bố mà chỉ mong ông có được một cuộc sống hạnh phúc.

Và câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây hãy cùng tôi khám phá và bước vào những câu chuyện đầy bi thương cùng sự tàn khóc trong nỗi cô đơn mà một đứa bé từ lúc 5 cho đến khi 15 tuổi phải trải

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Của Chính Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook