Chương 6: Bí Mật Của Bố P3
Thanh tài
11/05/2021
Chớp mắt đã bốn ngày trôi qua ngày nào cũng như vậy, người hàng xóm rắc rối kia lúc nào cũng đến làm phiền bố con tôi trong những khoảnh khắc đẹp. Nhưng mặc dù bố con tôi tỏ vẻ khó chịu đến mức nào hay thậm trí là đuổi đi, thì ông ta vẫn cố nhìn lén chúng tôi từ đằng xa giống như một con mảng thú đang tìm cơ hội để con mồi va vào bẫy.
Hôm đó tôi cùng bố mình ra cánh đồng chơi, chúng tôi nằm lăn ra cỏ mà mặt hướng về phía bầu trời để cảm nhận được sự yên tĩnh cũng như là hạnh phúc, mà chúng tôi đã dần quen với vùng quê này.
Lúc này người hàng xóm rắc rối kia lại xuất hiện, ông ta không còn mặc trên người bộ đồ vừa bầm hèn lại quê mùa như trước nữa mà đổi lại là một bộ đồ thun bình thường như chúng tôi.
Ông ta đứng trước mặt bố con tôi mà nhìn chằm chằm như muốn một điều gì đó mà mỉm cười : “Hai bố con trong vui vẻ và hạnh phúc nhỉ ?”
Ông ta hỏi trong sự bối rối còn cha và tôi thì đưa mắt về phía ông ta, đột nhiên bố tôi cười mà bảo : "Đúng vậy…Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ khi ở đây, vì nó có thể xoa dịu được nỗi đau của chúng tôi.
Không những vậy nó còn mang lại một cảm giác vô cùng lạ mà hạnh phúc lại yên tĩnh, khiến cho tâm hồn của mình thanh thản như một đứa bé vậy…"
Ông hàng xóm ấy mỉm cười sau đó cũng lăn người ra nằm xuống cỏ mà nơi tôi đang nằm, ông ta dường như mệt mỏi mà thở dài : "Vậy à…Nhưng hai người có thể cho tôi xin phép được nằm đây để cùng hưởng thụ cảm giác ấy không ?
Tất cả đối với tôi nhưng một cuốn phim dài lúc nào cũng chiếu đi chiếu lại làm tôi chán nản, nhưng tôi cũng đã mệt mỏi lắm rồi và bây giờ cần một người để có thể chia sẻ những gì mà mình đã trải qua…"
Bố tôi và ông hàng xóm đưa mắt nhìn về tôi mặc dù là họ không nhìn thấy đối phương đang làm gì, nhưng dường như tôi có thể cảm nhận được tìm cảm mà họ dành cho nhau khi cười thật lớn mà chỉ biết im lặng lắng nghe, thậm chí là trả lời những câu nói của đối phương.
Tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì biết được rằng người đàn ông mà lúc trước thầm thích tôi tôi lại không giống như những người khác, mặc kệ cho dù người mình thích có ra sao thì ông vẫn luôn một mực để dành con tim mình cho một người.
Tôi rất vui mà dùng tay của mình nắm lấy tay của hai người, lúc này trong đầu tôi chỉ muốn người hàng xóm ấy có thể ở cạnh bố tôi vì tôi biết được rằng giữa họ đã có tìm cảm với nhau từ lâu. Và không những thế tôi đã hoàn toàn quên hết tất cả mọi hiểu lầm lúc trước, mà chỉ muốn có một người bên cạnh mang lại hạnh phúc cho bố của tôi…Bởi vì những chuyện mà người lớn phải trải qua là một điều rất khó khăn với họ.
Tôi nhìn người hàng xóm ấy trông rất hạnh phúc mà không còn nét mặt u sầu lại ngây thơ, như lúc vừa mới gặp mà nhẹ nhàng hỏi bố tôi : “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ ? Tôi không ngờ lại có nhiều biến cố xảy ra với chúng ta như vậy…”
Bố tôi cười rồi ngồi dậy vờ như không thấy tôi mà trả lời : “Đúng vậy bây giờ nhớ lại những giây phút lúc trước thì…”
Bố tôi bậc cười còn tôi thì vẫn đưa mắt nhìn ông.
“Còn cậu thì sao ? Cuộc sống vẫn ổn chứ ? Tại sao lại vẫn mãi độc thân thế…”
Tưởng rằng như là một câu nói đùa để trêu chọc vị hàng xóm ấy nhưng không theo như tôi biết thì đó là một câu hỏi có một hàm ý sâu sắc nào đó…
"Hahahaha Cuộc sống vẫn ổn, nhưng còn về phần tình cảm thì tôi vẫn đang đợi một người…
Mặc dù là người đó đã có gia đình, thậm chí là bây giờ đã ly hôn hay ở cạnh tôi…Nhưng tôi biết rằng một điều giữa hai người chúng tôi không biết khi nào có thể quên được nhau…Hoạt người ấy đã hoàn toàn quên tôi…"
Bố tôi lại bật cười ánh mắt long lanh nhìn sang ông hàng xóm : “Vậy sao ? Sao cậu ngốc đến như vậy chứ…Cứ chờ một người mặc kệ cho thanh xuân dần trôi qua một cách vô nghĩa à ?”
Người hàng xóm im lặng không nói một lời nào, mà bố tôi dường như đã ứa nước mắt : “Tôi nghĩ rằng chắc chắn khi người ấy biết được tình cảm của cậu dành cho mình, thì thà rằng giá như có một cơ hội tôi sẽ quyết định từ bỏ tất cả để yêu cậu…”
Bố tôi lúc này đã thật sự rơi lệ vì những câu nói ấy còn người đàn ông kia thì ngồi dậy trong khi tôi đang vờ ngủ…Mà lấy trong túi quần của mình ra một chiếc khăn giấy : “Này anh lâu đi…Mọi chuyện cũng chỉ như một giấc mơ thôi, nhưng có thể chắc chúng ta có thể bắt đầu lại được mà…Đúng không ?”
Bố tôi gật đầu nhìn người đàn ông kia mà tay rung rung miệng nức nở không nói được lời nào, mà cầm lấy tay người hàng xóm ấy đưa lên lâu mắt mình. Người hàng xóm im lặng nhìn bố tôi, nhưng lại hẹn ngùng rút tay lại vội vàng…
“Thôi cũng đã trưa rồi tôi cũng phải về lo việc nhà…”
Người hàng xóm ấy đứng dậy bỏ đi trong ánh mắt của bố còn tôi, bố tôi im lặng sau đó cũng vội vã sau bóng lưng kia mà bế tôi vào trong nhà…Tôi cũng dần thiếp đi.
Hạnh phúc đối với bố tôi là một điều xa vời khi mẹ tôi đi theo một người đàn ông khác, nhưng khi gặp lại người đã từng thích mình không những vậy người đó còn bỏ cả thanh xuân để chờ ông…
Mặc dù là tôi không tiếp xúc nhiều hay có thiện cảm ông vị hàng xóm kia, nhưng khi nhìn vào mắt của bố tôi và những cử chỉ mà hai người dành cho nhau…
Thì tôi chỉ mong một điều hai người sẽ hạnh phúc khi được gần nhau hơn, cũng như là việc tôi mở lòng để đón nhận một cuộc sống mới.
Hôm đó tôi cùng bố mình ra cánh đồng chơi, chúng tôi nằm lăn ra cỏ mà mặt hướng về phía bầu trời để cảm nhận được sự yên tĩnh cũng như là hạnh phúc, mà chúng tôi đã dần quen với vùng quê này.
Lúc này người hàng xóm rắc rối kia lại xuất hiện, ông ta không còn mặc trên người bộ đồ vừa bầm hèn lại quê mùa như trước nữa mà đổi lại là một bộ đồ thun bình thường như chúng tôi.
Ông ta đứng trước mặt bố con tôi mà nhìn chằm chằm như muốn một điều gì đó mà mỉm cười : “Hai bố con trong vui vẻ và hạnh phúc nhỉ ?”
Ông ta hỏi trong sự bối rối còn cha và tôi thì đưa mắt về phía ông ta, đột nhiên bố tôi cười mà bảo : "Đúng vậy…Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ khi ở đây, vì nó có thể xoa dịu được nỗi đau của chúng tôi.
Không những vậy nó còn mang lại một cảm giác vô cùng lạ mà hạnh phúc lại yên tĩnh, khiến cho tâm hồn của mình thanh thản như một đứa bé vậy…"
Ông hàng xóm ấy mỉm cười sau đó cũng lăn người ra nằm xuống cỏ mà nơi tôi đang nằm, ông ta dường như mệt mỏi mà thở dài : "Vậy à…Nhưng hai người có thể cho tôi xin phép được nằm đây để cùng hưởng thụ cảm giác ấy không ?
Tất cả đối với tôi nhưng một cuốn phim dài lúc nào cũng chiếu đi chiếu lại làm tôi chán nản, nhưng tôi cũng đã mệt mỏi lắm rồi và bây giờ cần một người để có thể chia sẻ những gì mà mình đã trải qua…"
Bố tôi và ông hàng xóm đưa mắt nhìn về tôi mặc dù là họ không nhìn thấy đối phương đang làm gì, nhưng dường như tôi có thể cảm nhận được tìm cảm mà họ dành cho nhau khi cười thật lớn mà chỉ biết im lặng lắng nghe, thậm chí là trả lời những câu nói của đối phương.
Tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì biết được rằng người đàn ông mà lúc trước thầm thích tôi tôi lại không giống như những người khác, mặc kệ cho dù người mình thích có ra sao thì ông vẫn luôn một mực để dành con tim mình cho một người.
Tôi rất vui mà dùng tay của mình nắm lấy tay của hai người, lúc này trong đầu tôi chỉ muốn người hàng xóm ấy có thể ở cạnh bố tôi vì tôi biết được rằng giữa họ đã có tìm cảm với nhau từ lâu. Và không những thế tôi đã hoàn toàn quên hết tất cả mọi hiểu lầm lúc trước, mà chỉ muốn có một người bên cạnh mang lại hạnh phúc cho bố của tôi…Bởi vì những chuyện mà người lớn phải trải qua là một điều rất khó khăn với họ.
Tôi nhìn người hàng xóm ấy trông rất hạnh phúc mà không còn nét mặt u sầu lại ngây thơ, như lúc vừa mới gặp mà nhẹ nhàng hỏi bố tôi : “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ ? Tôi không ngờ lại có nhiều biến cố xảy ra với chúng ta như vậy…”
Bố tôi cười rồi ngồi dậy vờ như không thấy tôi mà trả lời : “Đúng vậy bây giờ nhớ lại những giây phút lúc trước thì…”
Bố tôi bậc cười còn tôi thì vẫn đưa mắt nhìn ông.
“Còn cậu thì sao ? Cuộc sống vẫn ổn chứ ? Tại sao lại vẫn mãi độc thân thế…”
Tưởng rằng như là một câu nói đùa để trêu chọc vị hàng xóm ấy nhưng không theo như tôi biết thì đó là một câu hỏi có một hàm ý sâu sắc nào đó…
"Hahahaha Cuộc sống vẫn ổn, nhưng còn về phần tình cảm thì tôi vẫn đang đợi một người…
Mặc dù là người đó đã có gia đình, thậm chí là bây giờ đã ly hôn hay ở cạnh tôi…Nhưng tôi biết rằng một điều giữa hai người chúng tôi không biết khi nào có thể quên được nhau…Hoạt người ấy đã hoàn toàn quên tôi…"
Bố tôi lại bật cười ánh mắt long lanh nhìn sang ông hàng xóm : “Vậy sao ? Sao cậu ngốc đến như vậy chứ…Cứ chờ một người mặc kệ cho thanh xuân dần trôi qua một cách vô nghĩa à ?”
Người hàng xóm im lặng không nói một lời nào, mà bố tôi dường như đã ứa nước mắt : “Tôi nghĩ rằng chắc chắn khi người ấy biết được tình cảm của cậu dành cho mình, thì thà rằng giá như có một cơ hội tôi sẽ quyết định từ bỏ tất cả để yêu cậu…”
Bố tôi lúc này đã thật sự rơi lệ vì những câu nói ấy còn người đàn ông kia thì ngồi dậy trong khi tôi đang vờ ngủ…Mà lấy trong túi quần của mình ra một chiếc khăn giấy : “Này anh lâu đi…Mọi chuyện cũng chỉ như một giấc mơ thôi, nhưng có thể chắc chúng ta có thể bắt đầu lại được mà…Đúng không ?”
Bố tôi gật đầu nhìn người đàn ông kia mà tay rung rung miệng nức nở không nói được lời nào, mà cầm lấy tay người hàng xóm ấy đưa lên lâu mắt mình. Người hàng xóm im lặng nhìn bố tôi, nhưng lại hẹn ngùng rút tay lại vội vàng…
“Thôi cũng đã trưa rồi tôi cũng phải về lo việc nhà…”
Người hàng xóm ấy đứng dậy bỏ đi trong ánh mắt của bố còn tôi, bố tôi im lặng sau đó cũng vội vã sau bóng lưng kia mà bế tôi vào trong nhà…Tôi cũng dần thiếp đi.
Hạnh phúc đối với bố tôi là một điều xa vời khi mẹ tôi đi theo một người đàn ông khác, nhưng khi gặp lại người đã từng thích mình không những vậy người đó còn bỏ cả thanh xuân để chờ ông…
Mặc dù là tôi không tiếp xúc nhiều hay có thiện cảm ông vị hàng xóm kia, nhưng khi nhìn vào mắt của bố tôi và những cử chỉ mà hai người dành cho nhau…
Thì tôi chỉ mong một điều hai người sẽ hạnh phúc khi được gần nhau hơn, cũng như là việc tôi mở lòng để đón nhận một cuộc sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.