Câu Chuyện Của Phúc Hắc Tung Khuyển Công Và Ngạo Kiều Nữ Vương Thụ
Chương 14: PN2
Lý Trà
18/11/2016
Trung thu đặc biệt thiên chi Chỉ nguyện người mãi mãi
Ngạo kiều nữ vương gần đây có tâm sự.
Phúc hắc trung khuyển công nghĩ vậy.
Đại khái là bắt đầu từ mấy ngày trước, ngạo kiều nữ vương thụ đã không có tinh thần rồi, khi thì ngẩn người thất thần, nhiều lần ngạo kiều nữ vương gọi phúc hắc trung khuyển công sau đó lại là bộ dáng muốn nói lại thôi. Hơn nữa, mấy ngày nay, ngạo kiều nữ vương thụ ăn cũng không tốt, người cũng gầy đi nhiều.
Thông thường, ngạo kiều nữ vương thụ có chuyện gì chắc chắn sẽ không giấu diếm mình, phúc hắc công nghĩ vậy, nhưng anh hỏi nhiều lần, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn chỉ nói là không có việc gì.
Rốt cuộc là làm sao?
Rõ ràng là bộ dáng bối rối, tâm sự nặng nề.
Vì sao không muốn nói với anh?
Tâm tình của phúc hắc trung khuyển công cũng vì thế mà bị kéo xuống, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn cảm thấy mất mát, cảm thấy khó chịu.
Trung Thu sắp đến, phúc hắc trung khuyển công nghĩ kì nghỉ này, hay là mang ngạo kiều nữ vương thụ ra ngoài chơi một chút. Vài ngày trước hai người đều bề bộn công việc, bây giờ được ra ngoài giải sầu, không chừng ngạo kiều nữ vương thụ sẽ vui lên. Phúc hắc trung khuyển công nghĩ vậy liền dựa vào lưng ngạo kiều nữ vương thụ, bắt đầu lật đống tạp chí du lịch cùng hướng dẫn tham quan, suy nghĩ xem kì nghỉ dài những tám ngày đi đâu thì tốt hơn.
Mặt khác, phúc hắc trung khuyển công còn vô cùng cố gắng nấu ăn thật ngon để ngạo kiều nữ vương thụ lên tinh thần.
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn thấy hết, trong lòng lại càng thêm áy náy.
Bởi vì Trung Thu năm nay, cậu định trở về thành phố B một chuyến, cùng nghỉ lễ với cha mẹ ở thành phố B. Nhưng cha mẹ hẳn là vẫn không đồng ý cho phúc hắc trung khuyển công cùng theo cậu về.
Bách thiện hiếu vi tiên (trong trăm điều thiện, lấy chữ hiếu làm trước nhất), đây là lời dạy của người Trung Hoa xưa.
Ngạo kiều nữ vương thụ vẫn luôn là một đứa con hiếu thuận, lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời, từ sau khi trưởng thành, vừa quan tâm lại săn sóc cha mẹ.
Nhưng kể từ sự kiện ngạo kiều nữ vương thụ nói thật với gia đình người mình thích là phúc hắc trung khuyển công, cũng là đàn ông, hơn nữa còn nói sau này sẽ ở bên phúc hắc trung khuyển công, hình tượng luôn nhu thuận, hiểu chuyện của cậu trong mắt cha mẹ, đột nhiên như núi lở, đất sụt, sụp đổ trong nháy mắt. Mà đối với việc phúc hắc trung khuyển công, thái độ của ngạo kiều nữ vương thụ vừa cố chấp, liên kiên quyết. Vì thế, mẹ của ngạo kiều nữ vương thụ còn tức giận đến phát bệnh, còn cha của ngạo kiều nữ vương thụ, vừa dỗ dành mẹ cậu đang yếu ớt, vừa hổn hển chỉ vào cửa, bắt ngạo kiều nữ vương thụ ra ngoài, không bao giờ cần quay về nữa.
Sau đó không lâu, ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công chuyển sang thành phố C, cách thành phố B không xa lắm.
Khi đó, cậu luôn quay về nhà, thử thuyết phục cha mẹ, nhưng lần nào cũng bị nhốt ngoài cửa. Đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ ở trong nhà. Ngạo kiều nữ vương thụ cứ như thế đứng nguyên ngoài cửa, không nhúc nhích. Cậu cũng không muốn làm cha mẹ đau lòng, khó chịu, nhưng đối với người cậu thích, cậu cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.
Thích một người thì có gì sai?
Thích một người thì nhất định phải để ý đến giới tính của người ấy hay sao?
Thích một người, có thể sống với mình suốt đời không phải là tốt lắm sao?
Chuyện công khai của ngạo kiều nữ vương thụ với gia đình cậu vô cùng bế tắc. Khoảng thời gian đó, cha mẹ của phúc hắc trung khuyển công cũng không ở trong nước, cho nên lúc đó, hai bên cha mẹ cũng không xuất hiện loại khó xử không cần thiết nào. Sau đó, cha mẹ phúc hắc trung khuyển công biết chuyện này, mặc dù có chút giật mình, nhưng cuối cùng vẫn cười đầy từ ái chấp nhận ngạo kiều nữ vương thụ, hơn nữa còn nói bên cha mẹ ngạo kiều nữ vương thụ, bọn họ cũng sẽ cố gắng khuyên nhủ. Hai nhà chơi với nhau lâu như vậy, hồi trước lúc hai bà mẹ mang thai, còn cười đùa nhau, sau này phải cho hai đứa bé cưới nhau.
Tuy rằng có chút lệch hướng so với suy nghĩ ban đầu, nhưng như vậy cũng không có gì không tốt cả.
Ngạo kiều nữ vương thụ mặc dù đang ở thành phố C, nhưng mỗi tháng, cậu vẫn quay về thành phố B một lần, lần nào cũng trốn ở một chỗ, nhìn mái tóc cha mẹ ngày càng bạc hơn, cảm xúc trăm mối dâng lên trong lòng.
Cha mẹ của ngạo kiều nữ vương thụ vẫn kiên quyết không nhận tiền cùng những thứ đồ ngạo kiều nữ vương thụ gửi, dường như quyết tâm không thừa nhận đứa con bất hiếu này nữa.
Về quan hệ của mình với cha mẹ, ngạo kiều nữ vương thụ luôn luôn im lặng, không đề cập tới, cậu không muốn làm cho phúc hắc trung khuyển công khó xử. Mỗi khi đến ngày lễ gì, hai người sẽ cùng nhau chuẩn bị thật nhiều lễ vật, gửi về cho cha mẹ ở bên thành phố B.
Chớp mắt, cậu với phúc hắc trung khuyển công ở bên nhau đã được gần hai năm.
Một thời gian ngắn trước nhận được điện thoại từ cha, cậu biết mẹ cũng đang nghe ở một đầu, ngạo kiều nữ vương thụ trong một lúc vừa kích động, lại vừa cảm thấy xót xa, tay cầm điện thoại cũng run lên.
Cha mẹ không nói gì về chuyện của cậu với phúc hắc trung khuyển công, chỉ hỏi cậu dạo này thế nào.
Tuy rằng cũng không đề cập đến chuyện bảo cậu về nhà ăn Tết, nhưng ít nhất thái độ của cha mẹ bên kia cũng đã dịu xuống rất nhiều.
Có lẽ là hai năm rồi, hai vị cha mẹ cũng đã được khai sáng một chút.
Lần này trở về, có lẽ có thể thuyết phục được họ.
Thực sự, cậu với phúc hắc trung khuyển công ở bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Ôm ý nghĩ như vậy, ngạo kiều nữ vương thụ quyết định về nhà nghỉ lễ, tranh thủ thời gian đó xử lí tốt vấn đề của mình với cha mẹ, nếu có thể còn được về nhà cùng phúc hắc trung khuyển công. Người hai nhà sau này cũng có thể sum họp bên nhau.
Trước Trung Thu một ngày, ngạo kiều nữ vương thụ cùng ăn cơm trưa với phúc hắc trung khuyển công.
Thức ăn trên bàn rất nhiều, vừa nhìn đã thấy phúc hắc trung khuyển công tiêu tốn không ít tâm tư. Phúc hắc trung khuyển công vừa gắp cho ngạo kiều nữ vương thụ một chút rau, vừa kể một câu chuyện cười để ngạo kiều nữ vương thụ thấy vui, nhưng phúc hắc trung khuyển công là người không biết kể chuyện cười nhất trong những người không biết kể chuyện cười, tuy thế, dù chuyện cười của phúc hắc trung khuyển công không buồn cười chút nào, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Cha mẹ của phúc hắc trung khuyển công hiện nay không ở trong nước, nếu ngạo kiều nữ vương thụ về nhà đón Tết, cả kì nghỉ, phúc hắc trung khuyển chỉ có một mình.
Ngập ngừng một lát, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn quyết định nói ra.
“Ngày mai em muốn quay về thành phố B một chuyến, có thể ngày mốt mới về.”
Bàn tay đang cầm muôi múc canh của phúc hắc trung khuyển công dừng lại một chút, anh ngẩng đầu nhìn ngạo kiều nữ vương thụ một cái, sau đó cười một cái rõ tươi.
“Được, chúng mình cùng quay về thành phố B.”
“… Một mình em về là được rồi.” Ngạo kiều nữ vương thụ thấp giọng nói.
Phúc hắc trung khuyển công im lặng một lát, buông cái muôi xuống, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của ngạo kiều nữ vương thụ, giọng nói dịu dàng, lại xen chút khẩn cầu: “Anh biết em lo lắng cái gì. Nhưng, chúng mình cùng nhau về không phải là tốt hơn sao? Lâu như vậy rồi, chú với dì chắc cũng nghĩ thông rồi.”
“Anh… cũng không muốn em một mình đối mặt với khó khăn như thế… Ít nhất, có anh cùng em gánh vác…” Ngữ khí của phúc hắc trung khuyển công càng thêm dịu dàng.
Anh biết ngạo kiều nữ vương thụ là một đứa con hiếu thuận, anh biết ngạo kiều nữ vương thụ vì ở bên mình, đã hy sinh rất nhiều.
Anh biết ngạo kiều nữ vương thụ thường xuyên quay về thành phố B, trốn sau một gốc cây, yên lặng nhìn cha mẹ đang tản bộ trong công viên nhỏ cạnh nhà cậu.
Anh biết, anh biết tất cả những điều đó.
Bóng lưng đơn độc, mỏng manh khi đó của ngạo kiều nữ vương thụ dưới bóng trời chiều, làm cho phúc hắc trung khuyển công cảm thấy chính mình đã mắc phải một sai lầm không bao giờ sửa chữa được.
Không muốn nhìn thấy ngạo kiều nữ vương thụ bị tổn thương nữa, nhưng chính mình lại bất lực.
Cái cảm giác nghẹn ứ trong lòng, khiến cho cả thần kinh lẫn thân thể anh đều đau đớn vô cùng.
Ngạo kiều nữ vương thụ nghe xong, ngẩn người ra, bàn tay đang bao bọc lấy tay mình hơi thô ráp, nhưng lại ấm áp vô cùng, khiến cho người ta không muốn rời ra, muốn nắm chặt lấy cả đời cũng không buông.
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn phúc hắc trung khuyển công ở đối diện mình, trong mắt phúc hắc trung khuyển công tràn ngập đau lòng cùng dịu dàng, còn thoáng thấy được nét bi thương.
Thực ra, đối với chuyện của mình với gia đình, trong lòng phúc hắc trung khuyển công có lẽ còn khó chịu hơn mình.
Nhưng mình lại ích kỷ như vậy, muốn Trung Thu đoàn tụ với mọi người trong nhà, mà bỏ lại một mình phúc hắc trung khuyển công.
Vì sao không thể dũng cảm hơn một chút?
Ít nhất, cho dù phải đối mặt với điều gì, đều có phúc hắc trung khuyển công cùng mình gánh vác.
“Ừm…” Ngạo kiều nữ vương thụ bỗng nhiên nở nụ cười, lật bàn tay đặt vào vào lòng bàn tay của phúc hắc trung khuyển công, mười ngón tay đan vào nhau, “Về phía cha mẹ, có lẽ là đã nghĩ thông nhiều rồi… Em vốn chỉ là muốn về trước, triệt để thuyết phục họ… Sau đó lại mang anh về.”
Phúc hắc trung khuyển công trong một lúc không kịp phản ứng gì, chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn ngạo kiều nữ vương thụ.
Ngạo kiều nữ vương thụ tiếp tục nói: “Cha mẹ… Mấy hôm trước gọi điện cho em… Em nghĩ lần này… Cha mẹ sẽ thừa nhận chúng ta không chừng…”
“Nhưng… Nhưng vì sao mấy ngày nay thấy em vẫn rầu rĩ không vui?” Phúc hắc trung khuyển công cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình.
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn phúc hắc trung khuyển công, lại cười tiếp.
“Bởi vì… Em không nỡ bỏ anh lại, bắt anh một mình ăn Tết… Em sợ anh sẽ…”
Bốn chữ “Cảm thấy cô đơn” chưa kịp nói ra, phúc hắc trung khuyển công đã đứng dậy, xụ mặt tức giận như một thằng bé bị oan ức: “Hừ! Nếu như vậy, mang anh về cùng không phải là được sao! Hừ!”
“Làm hại anh lo lắng! … Anh… Anh giận thật đấy!”
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn phúc hắc trung khuyển công như thằng bé cáu kỉnh ầm ĩ, cũng đứng dậy, mỉm cười dựa vào vai của phúc hắc trung khuyển công, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi của phúc hắc trung khuyển công.
“Em yêu anh.” Ngạo kiều nữ vương thụ nhẹ nhàng nói.
Em yêu anh, cho nên, dù thế nào, cũng không muốn nhìn anh chịu tổn thương.
Em yêu anh, cho nên, dù thế nào, cũng không nguyện rời xa anh.
Em yêu anh, cho nên, dù thế nào, cũng xin anh ở bên em, bạc đầu đến già.
Kết quả là ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công quyết định chiều đến sẽ cùng nhau về thành phố B nghỉ lễ Trung Thu.
Bởi vì khoảng cách giữa thành phố B và thành phố C không quá xa, nên phúc hắc trung khuyển công cùng ngạo kiều nữ vương thụ quyết định lái xe trở về. Trước khi về, bọn họ đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, cùng một vài thứ linh tinh như bánh Trung Thu, theo lời phúc hắc trung khuyển công chính là, con rể đến nhà bố mẹ vợ tất nhiên là con rể phải mang tất cả mọi thứ tới.
Ngạo kiều nữ vương thụ lấy tay đỡ trán, trong lòng thầm mắng, con rể em gái anh!
Nhưng… Phúc hắc trung khuyển công thoạt nhìn rất vui vẻ.
Hình như còn có chút căng thẳng nữa.
Bởi vì lúc chuẩn bị lên xe, anh liên tục hỏi ngạo kiều nữ vương thụ xem hình ảnh của mình có được hay không, có phải nhìn tinh thần hơi sa sút không, hơn nữa lúc thay quần áo, phúc hắc trung khuyển công cũng phải chọn mất nửa ngày.
Điều này khiến cho ngạo kiều nữ vương thụ không khỏi bật cười: “Nói anh lớn lên dưới mí mắt cha mẹ em cũng không quá đáng, anh có dạng gì chẳng lẽ họ còn không biết. Chỉ là về nghỉ lễ thôi mà, căng thẳng đến thế ư?”
“Căng thẳng?” Phúc hắc trung khuyển công ngồi ở bên lái xe, nghiêng đầu ngồi ngạo kiều nữ vương thụ đang ngồi ở bên cạnh, đột nhiên vô lại nói: “Mặc dù đúng là có một chút, nhưng nếu em hôn anh một cái, anh sẽ không căng thẳng nữa.”
Ngạo kiều nữ vương thụ lườm anh một cái, “Tập trung lái xe đi.”
Phúc hắc trung khuyển công yên lặng quay đầu, “Rõ ràng vừa nãy còn chủ động như thế…”
“Câm miệng!” Mặt ngạo kiều nữ vương thụ đen sì, lúc đó mình nhất định là bị mất trí rồi mới đi hôn phúc hắc trung khuyển công, ai biết được tên phúc hắc trung khuyển công này bất cứ khi nào, bất kì nơi nào đều có thể động dục! Nếu không phải vậy, bọn họ cũng không phải muộn thế này mới quay về thành phố B, nếu không phải vậy… bọn họ hiện tại đã có thể ngồi quanh bàn cùng cha mẹ ăn bánh Trung Thu!
Phúc hắc trung khuyển công liếc mắt nhìn ngạo kiều nữ vương thụ đang xấu hổ, hình như lại khiến ngạo kiều nữ vương thụ giận rồi, nhưng mà, trong lòng phúc hắc trung khuyển công lại thấy vui vô cùng.
Phúc hắc trung khuyển công cùng ngạo kiều nữ vương thụ trở về thành phố B, ngạo kiều nữ vương thụ cũng không gọi điện về nhà báo trước, nên cha mẹ cậu căn bản cũng không biết bọn họ sắp về nhà.
Dù sao cũng mang theo đủ mấy đồ rồi nguyên liệu nấu ăn, còn có siêu đầu bếp phúc hắc trung khuyển công ở đây, không sợ khi về nhà, cha mẹ ngạo kiều nữ vương thụ không chuẩn bị cơm tối cho bọn họ.
Huống chi ăn cơm muộn một chút cũng chẳng sao, như vậy ngắm trăng càng lớn, càng tròn, càng sáng, càng đẹp hơn.
Ngạo kiều nữ vương thụ nghĩ như thế.
Xe tiến vào đường lớn sầm uất của thành phố B, những công trình kiến trúc lớn ở hai bên đường, ánh đèn chiếu rọi khắp nơi, vừa sáng sủa lại xinh đẹp vô cùng, phía bầu trời khu quảng trường xa xa, từng đám pháo hoa rực rỡ nở rộ, trên những tấm biển quảng cáo cỡ lớn in hình những chiếc bánh trung thu nhìn vô cùng ngon, cùng khuôn mặt tươi cười của mọi người, cùng hàng chữ thật to viền hoa, viết theo thể thư pháp “Trung Thu vui vẻ”. Đặt mình trong không khí lễ hội ấm áp lại đẹp như vậy, ai cũng thay đổi, quên hết mọi phiền não cùng bất an, giờ phút này đây chỉ muốn đắm mình trong bầu không khí rộn rã đoàn viên.
Khi xe sắp vào đến khu nhà của ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công ở, phúc hắc trung khuyển công đột nhiên dừng xe bên đường.
“Anh… có chút căng thẳng.”
Phúc hắc trung khuyển công cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Nếu như, chú với dì không đồng ý thì phải làm sao?…”
“Nếu… họ đuổi anh đi thì phải làm sao?”
“Bọn họ nhất định là rất giận anh… Nếu không phải vì anh, em sẽ không…”
Quả nhiên…. Người này, căng thẳng đến mức này rồi.
Vừa rồi trên đường rõ ràng vẫn mặt dày như thế…
Thực ra bản thân ngạo kiều nữ vương thụ cũng có chút căng thẳng, dù sao… Cha mẹ chỉ gọi điện hỏi cuộc sống của mình gần đây thế nào.
Nhưng, dưới tình huống thế này, tay cậu vẫn khẽ đặt lên đôi tay đang cầm lái của phúc hắc trung khuyển công.
Tuy không nói câu nào, vẫn là sự xoa dịu tốt nhất.
Khi hai người cuối cùng mang theo túi lớn túi bé xuống xe, chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang lên đến tầng trệt nhà của cha mẹ ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công sống, đứng ở giữa hai căn nhà, nơi hai người đã ra đi. Trong nháy mắt, hai người đều có một loại cảm giác vô cùng thân thuộc, vô cùng hoài niệm.
Từ sau sự kiện kia, thời gian hai năm dài như thế dường như không còn nữa, chỉ còn lại hai người họ sóng vai nhau đứng tại nơi này.
Nhớ lại khi còn bé, hai người luôn cùng thức dậy đi học, rồi cùng nhau về nhà, mỗi sớm sớm, gặp nhau ở nơi này, lưng đeo cặp sách, sánh vai nhau cùng tới trường, mỗi chiều chiều lại chào tạm biệt nhau ở nơi này, rồi về nhà mình.
Đủ loại chuyện xưa, vẫn khắc sâu trong tâm trí.
Ngạo kiều nữ vương thụ hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước đưa tay ra, ấn chuông cửa nhà mình.
Thời gian hai người đứng đợi ở trước cửa chỉ mấy phút, nhưng lại dài như cả đời.
Huống chi —
Trong phòng vẫn không có ai ra mở cửa…
Ngạo kiều nữ vương thụ ấn chuông thêm hai lần nữa, vẫn không có người mở cửa.
Ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công đứng ở ngoài cửa, lòng không khỏi chùng xuống.
Là đang xem TV nên không nghe thấy, hay là… không muốn gặp lại mình?
Nghĩ đến khả năng như vậy, lòng hai người đều chợt lạnh, lòng bàn tay cũng bắt đầu ướt mồ hôi.
Cho dù là ngạo kiều nữ vương thụ, hay là phúc hắc trung khuyển công đều không mong muốn cái khả năng thứ hai đó, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn đang ấn chuông, phúc hắc trung khuyển công khẽ cúi đầu, dưới ánh đèn hành lang mờ mờ, không rõ biểu tình trên mặt.
Trong lúc hai người đang rối rắm không biết nên làm gì, điện thoại của ngạo kiều nữ vương thụ cùng phúc hắc trung khuyển công cùng lúc vang lên.
Vừa nhấc điện thoại, giọng nói của hai bên cha mẹ lần lượt phát ra từ hai cái di động.
“Hai thằng nhãi các con chạy đi đâu mất rồi? Sao nửa ngày rồi mà không ai ra mở cửa?”
“Cha?”
Bên này, phúc hắc trung khuyển công cùng ngạo kiều nữ vương thụ đồng thanh nói một câu, giật mình nhìn nhau.
“Hai người sao lại về? Hai người không phải đang ở nước ngoài sao?”
“Cha với mẹ đi thành phố C á? Sao không báo trước cho bọn con một tiếng?”
“Ở nước ngoài thì không được về nhà ăn Tết sao?”
“Không báo trước, hai đứa mày liền chạy lung tung có phải không? Tết đến không yên ổn ở nhà, xem hai đứa về, ba xử lí hai đứa thế nào!”
Hai người nhìn nhau, đều là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nở nụ cười.
Hóa ra khởi hành cùng lúc với cha mẹ, kết quả là bỏ lỡ ở giữa đường.
Ngạo kiều nữ vương thụ nói vào điện thoại, “Cha, bọn con bây giờ đang ở thành phố B, cha với mẹ, còn có chú, dì cứ từ từ, bọn con về ngay đây.”
Phúc hắc trung khuyển công cũng nói lại tình hình cho cha mẹ mình.
Hai người vừa vội vàng đến thành phố B, trái tim cùng tâm trí vô cùng kích động, lại mang theo đống đồ, vội vã chạy xuống lầu, lái xe quay về thành phố C.
Lái liên tục một đường, khi hai người đến thành phố B, đã gần 9h tối.
Cha mẹ hai bên đang ngồi đợi trên băng ghế dài trong hoa viên nhỏ dưới căn hộ của họ.
“Thằng nhóc thối này, về nhà sao không gọi điện cho mẹ mày? Bắt bọn tao phải đợi lâu như thế.”
Vừa gặp mặt đã bị mắng, nhưng ngạo kiều nữ vương thụ và phúc hắc trung khuyển công nghe được, trong lòng lại đều cảm thấy ấm áp.
Trăng đêm nay đặc biệt tròn, người hai nhà cùng nhau bước lên cầu thang tới căn hộ của hai người, phúc hắc trung khuyển công cùng ngạo kiều nữ vương thụ cúi đầu đi giữa, yên lặng nắm tay người kia.
Nhớ năm đó tóc còn để chỏm, tình cảm trúc mã, mà nay đã nên duyên, nắm tay người, nguyện bên nhau đến cùng trời cuối đất.
– Chính văn hoàn –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: “Phúc hắc và Ngạo kiều” đến đây coi như chính thức kết thúc.
Chỉ bởi vì muốn cho họ một cái kết chính thức, nên mới có chương “Chỉ nguyện người mãi mãi” này.
Nói thật là vẫn có chút luyến tiếc.
Hai nhân vật chính đều là nhân vật tác giả rất thích.
Phúc hắc trung khuyển công dịu dàng, quan tâm.
Ngạo kiều nữ vương thụ mặc dù là một tiểu thụ bị ôn nhu công chiều hư (Này!) nhưng cũng là người hiểu biết, tuy rằng ngạo kiều, lại thêm biệt nữu, nhưng cũng biết quan tâm cùng trân trọng tiểu công nhà mình.
Cho nên nói, hạnh phúc đơn giản nhỏ bé, chưa chắc đã không làm ấm lòng người.
Nhưng mà vì vẫn còn mấy cái ngày lễ gì đó sau này, nên hẳn là vẫn có thể viết thêm mấy phiên ngoại nho nhỏ cho bọn họ nữa.
Ngạo kiều nữ vương gần đây có tâm sự.
Phúc hắc trung khuyển công nghĩ vậy.
Đại khái là bắt đầu từ mấy ngày trước, ngạo kiều nữ vương thụ đã không có tinh thần rồi, khi thì ngẩn người thất thần, nhiều lần ngạo kiều nữ vương gọi phúc hắc trung khuyển công sau đó lại là bộ dáng muốn nói lại thôi. Hơn nữa, mấy ngày nay, ngạo kiều nữ vương thụ ăn cũng không tốt, người cũng gầy đi nhiều.
Thông thường, ngạo kiều nữ vương thụ có chuyện gì chắc chắn sẽ không giấu diếm mình, phúc hắc công nghĩ vậy, nhưng anh hỏi nhiều lần, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn chỉ nói là không có việc gì.
Rốt cuộc là làm sao?
Rõ ràng là bộ dáng bối rối, tâm sự nặng nề.
Vì sao không muốn nói với anh?
Tâm tình của phúc hắc trung khuyển công cũng vì thế mà bị kéo xuống, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn cảm thấy mất mát, cảm thấy khó chịu.
Trung Thu sắp đến, phúc hắc trung khuyển công nghĩ kì nghỉ này, hay là mang ngạo kiều nữ vương thụ ra ngoài chơi một chút. Vài ngày trước hai người đều bề bộn công việc, bây giờ được ra ngoài giải sầu, không chừng ngạo kiều nữ vương thụ sẽ vui lên. Phúc hắc trung khuyển công nghĩ vậy liền dựa vào lưng ngạo kiều nữ vương thụ, bắt đầu lật đống tạp chí du lịch cùng hướng dẫn tham quan, suy nghĩ xem kì nghỉ dài những tám ngày đi đâu thì tốt hơn.
Mặt khác, phúc hắc trung khuyển công còn vô cùng cố gắng nấu ăn thật ngon để ngạo kiều nữ vương thụ lên tinh thần.
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn thấy hết, trong lòng lại càng thêm áy náy.
Bởi vì Trung Thu năm nay, cậu định trở về thành phố B một chuyến, cùng nghỉ lễ với cha mẹ ở thành phố B. Nhưng cha mẹ hẳn là vẫn không đồng ý cho phúc hắc trung khuyển công cùng theo cậu về.
Bách thiện hiếu vi tiên (trong trăm điều thiện, lấy chữ hiếu làm trước nhất), đây là lời dạy của người Trung Hoa xưa.
Ngạo kiều nữ vương thụ vẫn luôn là một đứa con hiếu thuận, lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời, từ sau khi trưởng thành, vừa quan tâm lại săn sóc cha mẹ.
Nhưng kể từ sự kiện ngạo kiều nữ vương thụ nói thật với gia đình người mình thích là phúc hắc trung khuyển công, cũng là đàn ông, hơn nữa còn nói sau này sẽ ở bên phúc hắc trung khuyển công, hình tượng luôn nhu thuận, hiểu chuyện của cậu trong mắt cha mẹ, đột nhiên như núi lở, đất sụt, sụp đổ trong nháy mắt. Mà đối với việc phúc hắc trung khuyển công, thái độ của ngạo kiều nữ vương thụ vừa cố chấp, liên kiên quyết. Vì thế, mẹ của ngạo kiều nữ vương thụ còn tức giận đến phát bệnh, còn cha của ngạo kiều nữ vương thụ, vừa dỗ dành mẹ cậu đang yếu ớt, vừa hổn hển chỉ vào cửa, bắt ngạo kiều nữ vương thụ ra ngoài, không bao giờ cần quay về nữa.
Sau đó không lâu, ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công chuyển sang thành phố C, cách thành phố B không xa lắm.
Khi đó, cậu luôn quay về nhà, thử thuyết phục cha mẹ, nhưng lần nào cũng bị nhốt ngoài cửa. Đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ ở trong nhà. Ngạo kiều nữ vương thụ cứ như thế đứng nguyên ngoài cửa, không nhúc nhích. Cậu cũng không muốn làm cha mẹ đau lòng, khó chịu, nhưng đối với người cậu thích, cậu cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.
Thích một người thì có gì sai?
Thích một người thì nhất định phải để ý đến giới tính của người ấy hay sao?
Thích một người, có thể sống với mình suốt đời không phải là tốt lắm sao?
Chuyện công khai của ngạo kiều nữ vương thụ với gia đình cậu vô cùng bế tắc. Khoảng thời gian đó, cha mẹ của phúc hắc trung khuyển công cũng không ở trong nước, cho nên lúc đó, hai bên cha mẹ cũng không xuất hiện loại khó xử không cần thiết nào. Sau đó, cha mẹ phúc hắc trung khuyển công biết chuyện này, mặc dù có chút giật mình, nhưng cuối cùng vẫn cười đầy từ ái chấp nhận ngạo kiều nữ vương thụ, hơn nữa còn nói bên cha mẹ ngạo kiều nữ vương thụ, bọn họ cũng sẽ cố gắng khuyên nhủ. Hai nhà chơi với nhau lâu như vậy, hồi trước lúc hai bà mẹ mang thai, còn cười đùa nhau, sau này phải cho hai đứa bé cưới nhau.
Tuy rằng có chút lệch hướng so với suy nghĩ ban đầu, nhưng như vậy cũng không có gì không tốt cả.
Ngạo kiều nữ vương thụ mặc dù đang ở thành phố C, nhưng mỗi tháng, cậu vẫn quay về thành phố B một lần, lần nào cũng trốn ở một chỗ, nhìn mái tóc cha mẹ ngày càng bạc hơn, cảm xúc trăm mối dâng lên trong lòng.
Cha mẹ của ngạo kiều nữ vương thụ vẫn kiên quyết không nhận tiền cùng những thứ đồ ngạo kiều nữ vương thụ gửi, dường như quyết tâm không thừa nhận đứa con bất hiếu này nữa.
Về quan hệ của mình với cha mẹ, ngạo kiều nữ vương thụ luôn luôn im lặng, không đề cập tới, cậu không muốn làm cho phúc hắc trung khuyển công khó xử. Mỗi khi đến ngày lễ gì, hai người sẽ cùng nhau chuẩn bị thật nhiều lễ vật, gửi về cho cha mẹ ở bên thành phố B.
Chớp mắt, cậu với phúc hắc trung khuyển công ở bên nhau đã được gần hai năm.
Một thời gian ngắn trước nhận được điện thoại từ cha, cậu biết mẹ cũng đang nghe ở một đầu, ngạo kiều nữ vương thụ trong một lúc vừa kích động, lại vừa cảm thấy xót xa, tay cầm điện thoại cũng run lên.
Cha mẹ không nói gì về chuyện của cậu với phúc hắc trung khuyển công, chỉ hỏi cậu dạo này thế nào.
Tuy rằng cũng không đề cập đến chuyện bảo cậu về nhà ăn Tết, nhưng ít nhất thái độ của cha mẹ bên kia cũng đã dịu xuống rất nhiều.
Có lẽ là hai năm rồi, hai vị cha mẹ cũng đã được khai sáng một chút.
Lần này trở về, có lẽ có thể thuyết phục được họ.
Thực sự, cậu với phúc hắc trung khuyển công ở bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Ôm ý nghĩ như vậy, ngạo kiều nữ vương thụ quyết định về nhà nghỉ lễ, tranh thủ thời gian đó xử lí tốt vấn đề của mình với cha mẹ, nếu có thể còn được về nhà cùng phúc hắc trung khuyển công. Người hai nhà sau này cũng có thể sum họp bên nhau.
Trước Trung Thu một ngày, ngạo kiều nữ vương thụ cùng ăn cơm trưa với phúc hắc trung khuyển công.
Thức ăn trên bàn rất nhiều, vừa nhìn đã thấy phúc hắc trung khuyển công tiêu tốn không ít tâm tư. Phúc hắc trung khuyển công vừa gắp cho ngạo kiều nữ vương thụ một chút rau, vừa kể một câu chuyện cười để ngạo kiều nữ vương thụ thấy vui, nhưng phúc hắc trung khuyển công là người không biết kể chuyện cười nhất trong những người không biết kể chuyện cười, tuy thế, dù chuyện cười của phúc hắc trung khuyển công không buồn cười chút nào, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Cha mẹ của phúc hắc trung khuyển công hiện nay không ở trong nước, nếu ngạo kiều nữ vương thụ về nhà đón Tết, cả kì nghỉ, phúc hắc trung khuyển chỉ có một mình.
Ngập ngừng một lát, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn quyết định nói ra.
“Ngày mai em muốn quay về thành phố B một chuyến, có thể ngày mốt mới về.”
Bàn tay đang cầm muôi múc canh của phúc hắc trung khuyển công dừng lại một chút, anh ngẩng đầu nhìn ngạo kiều nữ vương thụ một cái, sau đó cười một cái rõ tươi.
“Được, chúng mình cùng quay về thành phố B.”
“… Một mình em về là được rồi.” Ngạo kiều nữ vương thụ thấp giọng nói.
Phúc hắc trung khuyển công im lặng một lát, buông cái muôi xuống, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của ngạo kiều nữ vương thụ, giọng nói dịu dàng, lại xen chút khẩn cầu: “Anh biết em lo lắng cái gì. Nhưng, chúng mình cùng nhau về không phải là tốt hơn sao? Lâu như vậy rồi, chú với dì chắc cũng nghĩ thông rồi.”
“Anh… cũng không muốn em một mình đối mặt với khó khăn như thế… Ít nhất, có anh cùng em gánh vác…” Ngữ khí của phúc hắc trung khuyển công càng thêm dịu dàng.
Anh biết ngạo kiều nữ vương thụ là một đứa con hiếu thuận, anh biết ngạo kiều nữ vương thụ vì ở bên mình, đã hy sinh rất nhiều.
Anh biết ngạo kiều nữ vương thụ thường xuyên quay về thành phố B, trốn sau một gốc cây, yên lặng nhìn cha mẹ đang tản bộ trong công viên nhỏ cạnh nhà cậu.
Anh biết, anh biết tất cả những điều đó.
Bóng lưng đơn độc, mỏng manh khi đó của ngạo kiều nữ vương thụ dưới bóng trời chiều, làm cho phúc hắc trung khuyển công cảm thấy chính mình đã mắc phải một sai lầm không bao giờ sửa chữa được.
Không muốn nhìn thấy ngạo kiều nữ vương thụ bị tổn thương nữa, nhưng chính mình lại bất lực.
Cái cảm giác nghẹn ứ trong lòng, khiến cho cả thần kinh lẫn thân thể anh đều đau đớn vô cùng.
Ngạo kiều nữ vương thụ nghe xong, ngẩn người ra, bàn tay đang bao bọc lấy tay mình hơi thô ráp, nhưng lại ấm áp vô cùng, khiến cho người ta không muốn rời ra, muốn nắm chặt lấy cả đời cũng không buông.
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn phúc hắc trung khuyển công ở đối diện mình, trong mắt phúc hắc trung khuyển công tràn ngập đau lòng cùng dịu dàng, còn thoáng thấy được nét bi thương.
Thực ra, đối với chuyện của mình với gia đình, trong lòng phúc hắc trung khuyển công có lẽ còn khó chịu hơn mình.
Nhưng mình lại ích kỷ như vậy, muốn Trung Thu đoàn tụ với mọi người trong nhà, mà bỏ lại một mình phúc hắc trung khuyển công.
Vì sao không thể dũng cảm hơn một chút?
Ít nhất, cho dù phải đối mặt với điều gì, đều có phúc hắc trung khuyển công cùng mình gánh vác.
“Ừm…” Ngạo kiều nữ vương thụ bỗng nhiên nở nụ cười, lật bàn tay đặt vào vào lòng bàn tay của phúc hắc trung khuyển công, mười ngón tay đan vào nhau, “Về phía cha mẹ, có lẽ là đã nghĩ thông nhiều rồi… Em vốn chỉ là muốn về trước, triệt để thuyết phục họ… Sau đó lại mang anh về.”
Phúc hắc trung khuyển công trong một lúc không kịp phản ứng gì, chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn ngạo kiều nữ vương thụ.
Ngạo kiều nữ vương thụ tiếp tục nói: “Cha mẹ… Mấy hôm trước gọi điện cho em… Em nghĩ lần này… Cha mẹ sẽ thừa nhận chúng ta không chừng…”
“Nhưng… Nhưng vì sao mấy ngày nay thấy em vẫn rầu rĩ không vui?” Phúc hắc trung khuyển công cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình.
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn phúc hắc trung khuyển công, lại cười tiếp.
“Bởi vì… Em không nỡ bỏ anh lại, bắt anh một mình ăn Tết… Em sợ anh sẽ…”
Bốn chữ “Cảm thấy cô đơn” chưa kịp nói ra, phúc hắc trung khuyển công đã đứng dậy, xụ mặt tức giận như một thằng bé bị oan ức: “Hừ! Nếu như vậy, mang anh về cùng không phải là được sao! Hừ!”
“Làm hại anh lo lắng! … Anh… Anh giận thật đấy!”
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn phúc hắc trung khuyển công như thằng bé cáu kỉnh ầm ĩ, cũng đứng dậy, mỉm cười dựa vào vai của phúc hắc trung khuyển công, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi của phúc hắc trung khuyển công.
“Em yêu anh.” Ngạo kiều nữ vương thụ nhẹ nhàng nói.
Em yêu anh, cho nên, dù thế nào, cũng không muốn nhìn anh chịu tổn thương.
Em yêu anh, cho nên, dù thế nào, cũng không nguyện rời xa anh.
Em yêu anh, cho nên, dù thế nào, cũng xin anh ở bên em, bạc đầu đến già.
Kết quả là ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công quyết định chiều đến sẽ cùng nhau về thành phố B nghỉ lễ Trung Thu.
Bởi vì khoảng cách giữa thành phố B và thành phố C không quá xa, nên phúc hắc trung khuyển công cùng ngạo kiều nữ vương thụ quyết định lái xe trở về. Trước khi về, bọn họ đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, cùng một vài thứ linh tinh như bánh Trung Thu, theo lời phúc hắc trung khuyển công chính là, con rể đến nhà bố mẹ vợ tất nhiên là con rể phải mang tất cả mọi thứ tới.
Ngạo kiều nữ vương thụ lấy tay đỡ trán, trong lòng thầm mắng, con rể em gái anh!
Nhưng… Phúc hắc trung khuyển công thoạt nhìn rất vui vẻ.
Hình như còn có chút căng thẳng nữa.
Bởi vì lúc chuẩn bị lên xe, anh liên tục hỏi ngạo kiều nữ vương thụ xem hình ảnh của mình có được hay không, có phải nhìn tinh thần hơi sa sút không, hơn nữa lúc thay quần áo, phúc hắc trung khuyển công cũng phải chọn mất nửa ngày.
Điều này khiến cho ngạo kiều nữ vương thụ không khỏi bật cười: “Nói anh lớn lên dưới mí mắt cha mẹ em cũng không quá đáng, anh có dạng gì chẳng lẽ họ còn không biết. Chỉ là về nghỉ lễ thôi mà, căng thẳng đến thế ư?”
“Căng thẳng?” Phúc hắc trung khuyển công ngồi ở bên lái xe, nghiêng đầu ngồi ngạo kiều nữ vương thụ đang ngồi ở bên cạnh, đột nhiên vô lại nói: “Mặc dù đúng là có một chút, nhưng nếu em hôn anh một cái, anh sẽ không căng thẳng nữa.”
Ngạo kiều nữ vương thụ lườm anh một cái, “Tập trung lái xe đi.”
Phúc hắc trung khuyển công yên lặng quay đầu, “Rõ ràng vừa nãy còn chủ động như thế…”
“Câm miệng!” Mặt ngạo kiều nữ vương thụ đen sì, lúc đó mình nhất định là bị mất trí rồi mới đi hôn phúc hắc trung khuyển công, ai biết được tên phúc hắc trung khuyển công này bất cứ khi nào, bất kì nơi nào đều có thể động dục! Nếu không phải vậy, bọn họ cũng không phải muộn thế này mới quay về thành phố B, nếu không phải vậy… bọn họ hiện tại đã có thể ngồi quanh bàn cùng cha mẹ ăn bánh Trung Thu!
Phúc hắc trung khuyển công liếc mắt nhìn ngạo kiều nữ vương thụ đang xấu hổ, hình như lại khiến ngạo kiều nữ vương thụ giận rồi, nhưng mà, trong lòng phúc hắc trung khuyển công lại thấy vui vô cùng.
Phúc hắc trung khuyển công cùng ngạo kiều nữ vương thụ trở về thành phố B, ngạo kiều nữ vương thụ cũng không gọi điện về nhà báo trước, nên cha mẹ cậu căn bản cũng không biết bọn họ sắp về nhà.
Dù sao cũng mang theo đủ mấy đồ rồi nguyên liệu nấu ăn, còn có siêu đầu bếp phúc hắc trung khuyển công ở đây, không sợ khi về nhà, cha mẹ ngạo kiều nữ vương thụ không chuẩn bị cơm tối cho bọn họ.
Huống chi ăn cơm muộn một chút cũng chẳng sao, như vậy ngắm trăng càng lớn, càng tròn, càng sáng, càng đẹp hơn.
Ngạo kiều nữ vương thụ nghĩ như thế.
Xe tiến vào đường lớn sầm uất của thành phố B, những công trình kiến trúc lớn ở hai bên đường, ánh đèn chiếu rọi khắp nơi, vừa sáng sủa lại xinh đẹp vô cùng, phía bầu trời khu quảng trường xa xa, từng đám pháo hoa rực rỡ nở rộ, trên những tấm biển quảng cáo cỡ lớn in hình những chiếc bánh trung thu nhìn vô cùng ngon, cùng khuôn mặt tươi cười của mọi người, cùng hàng chữ thật to viền hoa, viết theo thể thư pháp “Trung Thu vui vẻ”. Đặt mình trong không khí lễ hội ấm áp lại đẹp như vậy, ai cũng thay đổi, quên hết mọi phiền não cùng bất an, giờ phút này đây chỉ muốn đắm mình trong bầu không khí rộn rã đoàn viên.
Khi xe sắp vào đến khu nhà của ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công ở, phúc hắc trung khuyển công đột nhiên dừng xe bên đường.
“Anh… có chút căng thẳng.”
Phúc hắc trung khuyển công cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Nếu như, chú với dì không đồng ý thì phải làm sao?…”
“Nếu… họ đuổi anh đi thì phải làm sao?”
“Bọn họ nhất định là rất giận anh… Nếu không phải vì anh, em sẽ không…”
Quả nhiên…. Người này, căng thẳng đến mức này rồi.
Vừa rồi trên đường rõ ràng vẫn mặt dày như thế…
Thực ra bản thân ngạo kiều nữ vương thụ cũng có chút căng thẳng, dù sao… Cha mẹ chỉ gọi điện hỏi cuộc sống của mình gần đây thế nào.
Nhưng, dưới tình huống thế này, tay cậu vẫn khẽ đặt lên đôi tay đang cầm lái của phúc hắc trung khuyển công.
Tuy không nói câu nào, vẫn là sự xoa dịu tốt nhất.
Khi hai người cuối cùng mang theo túi lớn túi bé xuống xe, chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang lên đến tầng trệt nhà của cha mẹ ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công sống, đứng ở giữa hai căn nhà, nơi hai người đã ra đi. Trong nháy mắt, hai người đều có một loại cảm giác vô cùng thân thuộc, vô cùng hoài niệm.
Từ sau sự kiện kia, thời gian hai năm dài như thế dường như không còn nữa, chỉ còn lại hai người họ sóng vai nhau đứng tại nơi này.
Nhớ lại khi còn bé, hai người luôn cùng thức dậy đi học, rồi cùng nhau về nhà, mỗi sớm sớm, gặp nhau ở nơi này, lưng đeo cặp sách, sánh vai nhau cùng tới trường, mỗi chiều chiều lại chào tạm biệt nhau ở nơi này, rồi về nhà mình.
Đủ loại chuyện xưa, vẫn khắc sâu trong tâm trí.
Ngạo kiều nữ vương thụ hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước đưa tay ra, ấn chuông cửa nhà mình.
Thời gian hai người đứng đợi ở trước cửa chỉ mấy phút, nhưng lại dài như cả đời.
Huống chi —
Trong phòng vẫn không có ai ra mở cửa…
Ngạo kiều nữ vương thụ ấn chuông thêm hai lần nữa, vẫn không có người mở cửa.
Ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công đứng ở ngoài cửa, lòng không khỏi chùng xuống.
Là đang xem TV nên không nghe thấy, hay là… không muốn gặp lại mình?
Nghĩ đến khả năng như vậy, lòng hai người đều chợt lạnh, lòng bàn tay cũng bắt đầu ướt mồ hôi.
Cho dù là ngạo kiều nữ vương thụ, hay là phúc hắc trung khuyển công đều không mong muốn cái khả năng thứ hai đó, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn đang ấn chuông, phúc hắc trung khuyển công khẽ cúi đầu, dưới ánh đèn hành lang mờ mờ, không rõ biểu tình trên mặt.
Trong lúc hai người đang rối rắm không biết nên làm gì, điện thoại của ngạo kiều nữ vương thụ cùng phúc hắc trung khuyển công cùng lúc vang lên.
Vừa nhấc điện thoại, giọng nói của hai bên cha mẹ lần lượt phát ra từ hai cái di động.
“Hai thằng nhãi các con chạy đi đâu mất rồi? Sao nửa ngày rồi mà không ai ra mở cửa?”
“Cha?”
Bên này, phúc hắc trung khuyển công cùng ngạo kiều nữ vương thụ đồng thanh nói một câu, giật mình nhìn nhau.
“Hai người sao lại về? Hai người không phải đang ở nước ngoài sao?”
“Cha với mẹ đi thành phố C á? Sao không báo trước cho bọn con một tiếng?”
“Ở nước ngoài thì không được về nhà ăn Tết sao?”
“Không báo trước, hai đứa mày liền chạy lung tung có phải không? Tết đến không yên ổn ở nhà, xem hai đứa về, ba xử lí hai đứa thế nào!”
Hai người nhìn nhau, đều là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nở nụ cười.
Hóa ra khởi hành cùng lúc với cha mẹ, kết quả là bỏ lỡ ở giữa đường.
Ngạo kiều nữ vương thụ nói vào điện thoại, “Cha, bọn con bây giờ đang ở thành phố B, cha với mẹ, còn có chú, dì cứ từ từ, bọn con về ngay đây.”
Phúc hắc trung khuyển công cũng nói lại tình hình cho cha mẹ mình.
Hai người vừa vội vàng đến thành phố B, trái tim cùng tâm trí vô cùng kích động, lại mang theo đống đồ, vội vã chạy xuống lầu, lái xe quay về thành phố C.
Lái liên tục một đường, khi hai người đến thành phố B, đã gần 9h tối.
Cha mẹ hai bên đang ngồi đợi trên băng ghế dài trong hoa viên nhỏ dưới căn hộ của họ.
“Thằng nhóc thối này, về nhà sao không gọi điện cho mẹ mày? Bắt bọn tao phải đợi lâu như thế.”
Vừa gặp mặt đã bị mắng, nhưng ngạo kiều nữ vương thụ và phúc hắc trung khuyển công nghe được, trong lòng lại đều cảm thấy ấm áp.
Trăng đêm nay đặc biệt tròn, người hai nhà cùng nhau bước lên cầu thang tới căn hộ của hai người, phúc hắc trung khuyển công cùng ngạo kiều nữ vương thụ cúi đầu đi giữa, yên lặng nắm tay người kia.
Nhớ năm đó tóc còn để chỏm, tình cảm trúc mã, mà nay đã nên duyên, nắm tay người, nguyện bên nhau đến cùng trời cuối đất.
– Chính văn hoàn –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: “Phúc hắc và Ngạo kiều” đến đây coi như chính thức kết thúc.
Chỉ bởi vì muốn cho họ một cái kết chính thức, nên mới có chương “Chỉ nguyện người mãi mãi” này.
Nói thật là vẫn có chút luyến tiếc.
Hai nhân vật chính đều là nhân vật tác giả rất thích.
Phúc hắc trung khuyển công dịu dàng, quan tâm.
Ngạo kiều nữ vương thụ mặc dù là một tiểu thụ bị ôn nhu công chiều hư (Này!) nhưng cũng là người hiểu biết, tuy rằng ngạo kiều, lại thêm biệt nữu, nhưng cũng biết quan tâm cùng trân trọng tiểu công nhà mình.
Cho nên nói, hạnh phúc đơn giản nhỏ bé, chưa chắc đã không làm ấm lòng người.
Nhưng mà vì vẫn còn mấy cái ngày lễ gì đó sau này, nên hẳn là vẫn có thể viết thêm mấy phiên ngoại nho nhỏ cho bọn họ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.