Câu Chuyện Của Thụ Làm Ca Sáng Và Công Làm Ca Tối
Chương 20
Bình Quả Thụ
29/11/2017
Thụ biến mất.
Đã biến mất suốt năm ngày.
Ngày đó sau khi Công thổ lộ, liền không chờ Thụ kịp nói cái gì, Công liền cuống quít chạy mất.
Sau khi chạy đi lại còn giấu đầu lòi đuôi, gửi cho Thụ một tin nhắn: Gần đây tiệm cà phê bận rộn, đi trước.
Đi trên đường bị một cơn gió lạnh thổi qua, làm Công tỉnh táo lại không ít, liền gọi điện thoại cho A —
Công: Tớ nói rồi!!!
A: Nói cái gì?
Công: Tớ nói với Thụ tớ thích cậu ấy, tớ thổ lộ rồi!!!
A: Kháo! Cậu chờ chút, tớ pha ấm trà, lấy thêm chút điểm tâm đến rồi ngồi nghe cậu kể tiếp!
Công:…… Tóm lại là xx không bị bệnh, sau đó tớ thổ lộ!
A: Sau đó thì sao?
Công: Sau đó tớ liền chạy đi!
A:……
Công: Tớ lúc ấy khẩn trương đến muốn nôn!
A:…… Cậu phun thì chả quan trọng, xx đừng nôn là được rồi!
Công: Tớ nào dám nhìn a! Tiêu rồi, nói không chừng có thật ấy! Làm sao bây giờ, cậu ấy có thể từ nay về sau không bao giờ để ý đến tớ nữa hay không a?
A: Cậu bình tĩnh chút. Trước mắt như vậy đi, cậu không phải mỗi ngày đều đi mua đồ ăn rồi cùng cậu ta cùng nhau ăn cơm đó sao, ngày mai trước tiên hãy nhìn phản ứng của cậu ấy rồi có gì thì nói sau.
Vì thế ngày hôm sau, Công giống như thường ngày lén lút đứng ở chỗ góc rẽ chờ Thụ,
Nhưng là thẳng đến lúc tan ca hắn cũng không thấy Thụ đi ra.
Công có chút không nhẫn nại được, lại vừa cực kì khẩn trương, miễn cưỡng ổn định tâm trạng chạy vào tiệm cà phê,
Lão bản vừa nhìn thấy hắn liền nói Thụ xin nghỉ phép.
Công cấp tốc chạy đến chỗ Thụ ở, nơi ấy cửa khóa chặt.
Chỉ lưu lại một tờ giấy nói rằng nếu có gì thì hãy để lại lời nhắn hoặc gọi điện thoại,
Thụ có thể dùng một cách nào đó nói với Công một tiếng, nhưng mà Thụ không hề.
Công nghĩ: Quả nhiên vẫn là không được, cậu ấy dù thế nào cũng không tiếp thu được chuyện được một người đàn ông thổ lộ. Nhưng là chính mình đã rất thích cậu ấy, thích đến mức muốn che giấu cũng giấu không được nữa rồi.
Lúc này ý nghĩ liên tục lặp lại trong đầu Công là, có thể nào đằng sau cánh cửa này, căn nhà kỳ thật đã trống rỗng? Có thể nào hay không từ nay về sau, sẽ không còn được gặp lại Thụ không?
Công rất sợ hãi với ý niệm trong đầu mình, nhưng hắn lại không có cách nào khác khống chế được bản thân không nghĩ đến nữa,
Hắn chỉ có thể mỗi ngày vào thời gian cũ đến chỗ Thụ ở, đứng ở cửa hút thuốc hoặc là nhìn di động đến ngẩn người.
Đã biến mất suốt năm ngày.
Ngày đó sau khi Công thổ lộ, liền không chờ Thụ kịp nói cái gì, Công liền cuống quít chạy mất.
Sau khi chạy đi lại còn giấu đầu lòi đuôi, gửi cho Thụ một tin nhắn: Gần đây tiệm cà phê bận rộn, đi trước.
Đi trên đường bị một cơn gió lạnh thổi qua, làm Công tỉnh táo lại không ít, liền gọi điện thoại cho A —
Công: Tớ nói rồi!!!
A: Nói cái gì?
Công: Tớ nói với Thụ tớ thích cậu ấy, tớ thổ lộ rồi!!!
A: Kháo! Cậu chờ chút, tớ pha ấm trà, lấy thêm chút điểm tâm đến rồi ngồi nghe cậu kể tiếp!
Công:…… Tóm lại là xx không bị bệnh, sau đó tớ thổ lộ!
A: Sau đó thì sao?
Công: Sau đó tớ liền chạy đi!
A:……
Công: Tớ lúc ấy khẩn trương đến muốn nôn!
A:…… Cậu phun thì chả quan trọng, xx đừng nôn là được rồi!
Công: Tớ nào dám nhìn a! Tiêu rồi, nói không chừng có thật ấy! Làm sao bây giờ, cậu ấy có thể từ nay về sau không bao giờ để ý đến tớ nữa hay không a?
A: Cậu bình tĩnh chút. Trước mắt như vậy đi, cậu không phải mỗi ngày đều đi mua đồ ăn rồi cùng cậu ta cùng nhau ăn cơm đó sao, ngày mai trước tiên hãy nhìn phản ứng của cậu ấy rồi có gì thì nói sau.
Vì thế ngày hôm sau, Công giống như thường ngày lén lút đứng ở chỗ góc rẽ chờ Thụ,
Nhưng là thẳng đến lúc tan ca hắn cũng không thấy Thụ đi ra.
Công có chút không nhẫn nại được, lại vừa cực kì khẩn trương, miễn cưỡng ổn định tâm trạng chạy vào tiệm cà phê,
Lão bản vừa nhìn thấy hắn liền nói Thụ xin nghỉ phép.
Công cấp tốc chạy đến chỗ Thụ ở, nơi ấy cửa khóa chặt.
Chỉ lưu lại một tờ giấy nói rằng nếu có gì thì hãy để lại lời nhắn hoặc gọi điện thoại,
Thụ có thể dùng một cách nào đó nói với Công một tiếng, nhưng mà Thụ không hề.
Công nghĩ: Quả nhiên vẫn là không được, cậu ấy dù thế nào cũng không tiếp thu được chuyện được một người đàn ông thổ lộ. Nhưng là chính mình đã rất thích cậu ấy, thích đến mức muốn che giấu cũng giấu không được nữa rồi.
Lúc này ý nghĩ liên tục lặp lại trong đầu Công là, có thể nào đằng sau cánh cửa này, căn nhà kỳ thật đã trống rỗng? Có thể nào hay không từ nay về sau, sẽ không còn được gặp lại Thụ không?
Công rất sợ hãi với ý niệm trong đầu mình, nhưng hắn lại không có cách nào khác khống chế được bản thân không nghĩ đến nữa,
Hắn chỉ có thể mỗi ngày vào thời gian cũ đến chỗ Thụ ở, đứng ở cửa hút thuốc hoặc là nhìn di động đến ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.