Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
Chương 116
29/01/2020
Về đến nhà thì mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong.
– Nhân vật chính, con đi đâu mà lâu vậy? Chú Q
– Con bị lạc chú ạ.
– Mày lại làm trò.
– Thôi vào thôi chú.
Vào mâm thì mọi người cũng đã ổn định chỗ ngồi, nhưng có một nhỏ, nhưng sao quen quen ngồi cạnh Ly.
– Hai, nhanh của hai đó hả? Ly
– Có…. Gần một tiếng thôi mà.
– Hứ, hai lại còn lừa em.
Nhỏ kia thấy vậy ngồi đọng động vào Ly hỏi.
– Đây là anh hai của chị đó, anh Phong.
Ông Chiến thấy vậy hắng giọng.
– Phong, giới thiệu với em đây là Linh, em gái anh, nó ít hơn cậu một tuổi.
– À, hôm trước anh ý ở quán coffee. Linh như vừa phát hiện ra định luật mới.
Tôi nhớ rồi, nhỏ phục vụ hai mặt hôm trước.
– Hai đứa là đồng nghiệp đó. Ông Chiến
– Vừa nãy trên sân em nghe anh ý nói mà lạnh hết cả gáy. Linh
– Nó diễn đấy cháu ạ. Chú Q
– Là sao ạ?
– Là nếu lúc ấy mà có chiến thật thì tôi cầm 20% thắng thôi, cái đấy là tôi diễn doạ phủ đầu thôi. Ha ha
– Vậy nếu mọi người không xuống?
– Thì có thể bây giờ tôi đang có thêm ít băng trên người. Hờ hờ
– Vậy là anh lừa mọi người?
– Đâu, tôi còn hỏi xem ai mữa không mà.
– Vậy là P dùng mưu giỏi đó. Ông Chiến
– Thế P còn lừa gì nữa không? Lan
– Thì đứng trên sân, tay chân lúc ấy đau gần chết, tưởng không đứng được nhưng mà cố diễn nốt đấy.
– Hai vì chiến thắng hả? Ly dưng dưng
– Gì vậy cô nương, hai thắng không mừng à?
– Nhưng hai phải chịu đau đó.
– Từ bé đến giờ việc đau vậy quen rồi.
– Hai chỉ nói vậy thôi.
Tôi vạch ra cho nhìn mấy vết thương to.
– Giờ rõ chưa? Mấy chỗ này không…… Sao được đâu. Định quen mồm nói “chết” nhưng nhỡ nói vậy thì chỉ làm cả nhà buồn về chuyện cũ thôi.
– Dạ.
– Bớt mè nheo đi cô.
– Thế hai đứa có ăn không? Cô H
– Cậu em cũng có tuổi thơ dữ dội đấy. Ông Chiến
– Bị chiều hư từ nhỏ mà, xong đến lúc hư quá đuổi từ bắc vào nam này anh.
– Anh nhìn xe của cậu là anh hiểu vài phần rồi. Ha ha
– Ăn nào, bọn này. Cô H
Rồi tập chung vào triển khai đánh chén. Tôi và ông Chiến còn về làm nên uống ít thôi.
Hết bữa thì tôi cùng sếp sắp xếp chuẩn bị đi làm.
Buổi ăn mừng kết thúc, tôi lấy xe cùng ông Chiến và Linh đi tới quán.
– Cậu đi xe này đi làm nhân viên quán coffee à?
– Có luật nào cấm đâu anh.
– Nhưng sang hơn cả chủ quán đấy.
– Sang không nói nên điều gì cả, khi không phải do mình làm ra.
– Đẹp trai, lạnh lùng, xe xịn, giỏi võ. Ai dám động vào…. @@
– Nắm đấm, lạm dụng nó quá là đang lạm dụng chính mình.
– Mà cậu đánh nhau nhìn hơi ghê đấy.
– Tuổi thơ dữ dội anh ạ.
– Mà sao cậu từ bắc vào đây vậy?
– Để chạy trốn cuộc sống ở đó.
– Chuyện gì?
– Anh đoán xem.
– Chuyện tình yêu, phải không?
Tôi giơ cho xem hình Nhi.
– Trò chơi mà em chưa bao giờ thắng…..
Im lặng.
– Lâu lắm rồi mới thấy cả nhà chú Q cùng vui vẻ như vậy.
– Ba năm, phải không anh?
– Ừ.
– Chuyện của quá khứ.
– Cậu trông trừng bảo vệ cho con Ly giúp anh và giúp Phong.
– Thì em xác định như vậy rồi mà, từ khi nghe chú Q kể.
– Chú kể cho cậu chuyện đó ư?
– Ừ, là chú Q kể cho em.
– Chuyện đó, chú Q chưa nhắc đến với ai vao giờ. Có lẽ chú rất tin tưởng vào cậu.
– Vậy anh nghĩ sao?
– Anh cũng tin chú.
– Thì là anh em mà.
– Ừ, anh em.
– Còn em, Linh chen vào.
– Cô là cục nợ. Hai thằng đồng thanh.
– Hứ, hai người….
– Thôi đến rồi. @@
Đến quán thì ông Chiến giới thiệu với mọi người rồi chỉ qua về công việc. Việc cũng nhàn vì quán hơi vắng, tới tối.
– Cậu nghỉ đi, giờ vắng khách, cho cậu nghỉ một tiếng.
– Vậy được không anh?
– Cứ nghỉ đi, tắm rửa ăn uống, với lại cậu đứng từ trưa rồi.
– Vậy em về lát.
– Lâu hơn chút cũng được, không phải vội đâu.
Vâng, hục mạng đạp xe về nhà thì KHOÁ CỔNG. Lôi điện thoại ra gọi Ly.
– Đang ở đâu đó, về mở cửa cho hai.
– Em và Lan mang đồ ăn sang cho hai này. Vậy mà….
– Vậy đang ở quán à?
– Không, hai đứa em đang về đây rồi.
– Vậy à?
– Hai chờ ở đó nhớ.
– Ừ, đi đường cẩn thận.
Tôi đi xe nấp vào phía góc đường. Lát có gì doạ cho hai cô nàng kia một vố.
Mới một lúc mà đã thấy có tiếng xe rồi, định ra nhưng nhớ ra là hai nhỏ đi xe đạp điện cơ mà. Quay lại nhìn thì là 5 thằng, đi ba xe máy. Dừng ngay cổng nhà.
Tôi cũng chỉ ngồi yên xem tình hình thôi.
Thấy Ly và Lan về thì đám kia quây lại.
Tôi vẫn giữ im vị trí, nếu không có chuyện gì thì cũng không nên xen vào.
Nhưng không có chuyện gì quá xảy ra, 5′ sau đám kia đã lên xe đi hết.
Tôi nhắn nhanh cho Ly một tin.
“Anh có việc gấp, đừng chờ”
Ly đọc tin nhắn xong thì cùng Lan vào nhà.
Tôi lặng lẽ rời chỗ ẩn xong quay đầu đi hướng khác, khi đến quán thì gặp ngay ông Chiến.
– Chưa ăn uống gì đúng không, mà chắc chắn là chưa tắm rửa gì luôn. Ông Chiến phán.
– Anh theo dõi em à?
– Đồ ăn con Ly mang qua kìa, quần áo thì vẫn thế.
– Đâu phải mình em như vậy.
– Anh trông quán mà.
– Vậy ăn cùng luôn đi, chắc cô H làm thì không ít đâu.
– Ừ, để xem.
– Mà em hỏi chút việc.
– Chuyện gì vậy?
– Mà thôi. (Tôi định hỏi về chuyện khi nãy xem ông Chiến biết gì không nhưng nghĩ lại thôi. )
Rồi ăn uống xong ra tiếp tục công việc. Đến 10h thì quán đóng cửa.
– Nhân vật chính, con đi đâu mà lâu vậy? Chú Q
– Con bị lạc chú ạ.
– Mày lại làm trò.
– Thôi vào thôi chú.
Vào mâm thì mọi người cũng đã ổn định chỗ ngồi, nhưng có một nhỏ, nhưng sao quen quen ngồi cạnh Ly.
– Hai, nhanh của hai đó hả? Ly
– Có…. Gần một tiếng thôi mà.
– Hứ, hai lại còn lừa em.
Nhỏ kia thấy vậy ngồi đọng động vào Ly hỏi.
– Đây là anh hai của chị đó, anh Phong.
Ông Chiến thấy vậy hắng giọng.
– Phong, giới thiệu với em đây là Linh, em gái anh, nó ít hơn cậu một tuổi.
– À, hôm trước anh ý ở quán coffee. Linh như vừa phát hiện ra định luật mới.
Tôi nhớ rồi, nhỏ phục vụ hai mặt hôm trước.
– Hai đứa là đồng nghiệp đó. Ông Chiến
– Vừa nãy trên sân em nghe anh ý nói mà lạnh hết cả gáy. Linh
– Nó diễn đấy cháu ạ. Chú Q
– Là sao ạ?
– Là nếu lúc ấy mà có chiến thật thì tôi cầm 20% thắng thôi, cái đấy là tôi diễn doạ phủ đầu thôi. Ha ha
– Vậy nếu mọi người không xuống?
– Thì có thể bây giờ tôi đang có thêm ít băng trên người. Hờ hờ
– Vậy là anh lừa mọi người?
– Đâu, tôi còn hỏi xem ai mữa không mà.
– Vậy là P dùng mưu giỏi đó. Ông Chiến
– Thế P còn lừa gì nữa không? Lan
– Thì đứng trên sân, tay chân lúc ấy đau gần chết, tưởng không đứng được nhưng mà cố diễn nốt đấy.
– Hai vì chiến thắng hả? Ly dưng dưng
– Gì vậy cô nương, hai thắng không mừng à?
– Nhưng hai phải chịu đau đó.
– Từ bé đến giờ việc đau vậy quen rồi.
– Hai chỉ nói vậy thôi.
Tôi vạch ra cho nhìn mấy vết thương to.
– Giờ rõ chưa? Mấy chỗ này không…… Sao được đâu. Định quen mồm nói “chết” nhưng nhỡ nói vậy thì chỉ làm cả nhà buồn về chuyện cũ thôi.
– Dạ.
– Bớt mè nheo đi cô.
– Thế hai đứa có ăn không? Cô H
– Cậu em cũng có tuổi thơ dữ dội đấy. Ông Chiến
– Bị chiều hư từ nhỏ mà, xong đến lúc hư quá đuổi từ bắc vào nam này anh.
– Anh nhìn xe của cậu là anh hiểu vài phần rồi. Ha ha
– Ăn nào, bọn này. Cô H
Rồi tập chung vào triển khai đánh chén. Tôi và ông Chiến còn về làm nên uống ít thôi.
Hết bữa thì tôi cùng sếp sắp xếp chuẩn bị đi làm.
Buổi ăn mừng kết thúc, tôi lấy xe cùng ông Chiến và Linh đi tới quán.
– Cậu đi xe này đi làm nhân viên quán coffee à?
– Có luật nào cấm đâu anh.
– Nhưng sang hơn cả chủ quán đấy.
– Sang không nói nên điều gì cả, khi không phải do mình làm ra.
– Đẹp trai, lạnh lùng, xe xịn, giỏi võ. Ai dám động vào…. @@
– Nắm đấm, lạm dụng nó quá là đang lạm dụng chính mình.
– Mà cậu đánh nhau nhìn hơi ghê đấy.
– Tuổi thơ dữ dội anh ạ.
– Mà sao cậu từ bắc vào đây vậy?
– Để chạy trốn cuộc sống ở đó.
– Chuyện gì?
– Anh đoán xem.
– Chuyện tình yêu, phải không?
Tôi giơ cho xem hình Nhi.
– Trò chơi mà em chưa bao giờ thắng…..
Im lặng.
– Lâu lắm rồi mới thấy cả nhà chú Q cùng vui vẻ như vậy.
– Ba năm, phải không anh?
– Ừ.
– Chuyện của quá khứ.
– Cậu trông trừng bảo vệ cho con Ly giúp anh và giúp Phong.
– Thì em xác định như vậy rồi mà, từ khi nghe chú Q kể.
– Chú kể cho cậu chuyện đó ư?
– Ừ, là chú Q kể cho em.
– Chuyện đó, chú Q chưa nhắc đến với ai vao giờ. Có lẽ chú rất tin tưởng vào cậu.
– Vậy anh nghĩ sao?
– Anh cũng tin chú.
– Thì là anh em mà.
– Ừ, anh em.
– Còn em, Linh chen vào.
– Cô là cục nợ. Hai thằng đồng thanh.
– Hứ, hai người….
– Thôi đến rồi. @@
Đến quán thì ông Chiến giới thiệu với mọi người rồi chỉ qua về công việc. Việc cũng nhàn vì quán hơi vắng, tới tối.
– Cậu nghỉ đi, giờ vắng khách, cho cậu nghỉ một tiếng.
– Vậy được không anh?
– Cứ nghỉ đi, tắm rửa ăn uống, với lại cậu đứng từ trưa rồi.
– Vậy em về lát.
– Lâu hơn chút cũng được, không phải vội đâu.
Vâng, hục mạng đạp xe về nhà thì KHOÁ CỔNG. Lôi điện thoại ra gọi Ly.
– Đang ở đâu đó, về mở cửa cho hai.
– Em và Lan mang đồ ăn sang cho hai này. Vậy mà….
– Vậy đang ở quán à?
– Không, hai đứa em đang về đây rồi.
– Vậy à?
– Hai chờ ở đó nhớ.
– Ừ, đi đường cẩn thận.
Tôi đi xe nấp vào phía góc đường. Lát có gì doạ cho hai cô nàng kia một vố.
Mới một lúc mà đã thấy có tiếng xe rồi, định ra nhưng nhớ ra là hai nhỏ đi xe đạp điện cơ mà. Quay lại nhìn thì là 5 thằng, đi ba xe máy. Dừng ngay cổng nhà.
Tôi cũng chỉ ngồi yên xem tình hình thôi.
Thấy Ly và Lan về thì đám kia quây lại.
Tôi vẫn giữ im vị trí, nếu không có chuyện gì thì cũng không nên xen vào.
Nhưng không có chuyện gì quá xảy ra, 5′ sau đám kia đã lên xe đi hết.
Tôi nhắn nhanh cho Ly một tin.
“Anh có việc gấp, đừng chờ”
Ly đọc tin nhắn xong thì cùng Lan vào nhà.
Tôi lặng lẽ rời chỗ ẩn xong quay đầu đi hướng khác, khi đến quán thì gặp ngay ông Chiến.
– Chưa ăn uống gì đúng không, mà chắc chắn là chưa tắm rửa gì luôn. Ông Chiến phán.
– Anh theo dõi em à?
– Đồ ăn con Ly mang qua kìa, quần áo thì vẫn thế.
– Đâu phải mình em như vậy.
– Anh trông quán mà.
– Vậy ăn cùng luôn đi, chắc cô H làm thì không ít đâu.
– Ừ, để xem.
– Mà em hỏi chút việc.
– Chuyện gì vậy?
– Mà thôi. (Tôi định hỏi về chuyện khi nãy xem ông Chiến biết gì không nhưng nghĩ lại thôi. )
Rồi ăn uống xong ra tiếp tục công việc. Đến 10h thì quán đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.