Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
Chương 125
02/02/2020
Lại đi sắp xếp rồi mở cửa, mở lát thì đôi nhà thằng Lâm đến.
– P, nói chuyện với tao lát.
– Ok, nay có gì mà nghiêm trọng vậy?
– Thì cho tao ít thời gian.
– Ok, cứ ra ngồi trước đi.
Mang ra ngồi thì thằng Lâm bảo Liên.
– Vk ra kia lát anh muốn nói chuyện với P.
– Không cần đâu Liên.
– Nhưng mày biết chuyện gì đâu mà đã…
– Người yêu mày mà, chả nên bí mật gì.
– Nhưng…
– Em cũng muốn nghe, chuyện gì cũng chịu được mà.
– Ừm.
Xong nó quay qua tôi.
– Tao đã gặp Hân.
– Vậy ra tên là Hân à?
– Ừ, tao không ngờ suốt thời gian qua tao bị lừa dối như vậy. Tao thì vẫn cứ mang trong mình suy nghĩ cố ấy đã chết. Vậy mà cô ấy lại cùng với những người thân yêu nhất lừa dối tao.
– Vậy bọn mày nói chuyện gì?
– Cô ấy nói sự thật và xin lỗi tao. Rồi bọn tao đã dứt khoát.
– Ừ.
– Sao mày chả ngạc nhiên gì vậy?
– Ờ đợi tao lát…. Rồi, ngạc nhiên này.
– Mày biết chuyện này rồi sao?
– Cách đây một tháng, và chính tao đã nói chuyện với cô ấy trước rồi.
– Vậy à?
– Quên đi, giờ nhìn em dâu tao bên cạnh này.
– Hai người nói chuyện gì vậy? Liên vẫn đang tròn mắt.
– Tao đã bảo mà, cứ để Liên ngồi đây. Nghe xong hiểu gì đâu. Ha ha ha
– Hứ hai người hùa nhau lừa tôi.
– Không đâu, nhưng để nó giải thích cho sau nhé, chơi noel vui vẻ.
– À mà em dâu.
– Hả?
– Tôi vẫn nhớ vụ bị đánh sau lưng đấy.
– Sao thù dai vậy á. Lần nào cũng nhắc vậy?
– Vậy đó, hờ hờ.
Lát sau thì nhân viên tới dần, rồi hai đứa về lúc nào không để ý.
Buổi chiều là cũng khá bận rộn cho đến hết ca thì….. Còn mình tôi. @@
Vâng, mình tôi kham cái đống việc này.
Biện pháp cuối cùng. “Mong mọi người thông cảm, nay thiếu nhân sự nên mọi người tự lấy đồ thanh toán và trả đồ tại quầy giúp nhé. Cám ơn” vâng, cái biển to tướng tôi ghi như vậy. May là chữ mình đẹp nên mọi người đọc qua cũng…. Mất cả phút. @@
Đến tầm 9h thì cái đôi Lâm Liên lại đến.
– Ta hận.
– Mày lại có trò gì đấy? Lâm
– Sao tao lại đi giúp hai đứa mày thành đôi để giờ bị bọn mày cho gato vậy?
– Tao thịt mày bây giờ? Lấy nhanh rồi mang ra bàn kia cho bọn tao
– Mày mù tiếng Việt hay giả vờ đấy. Nhìn biển chưa?
– Đm, mà vậy mày cho vợ chồng tao vào pha đi. Nó nói nhỏ với tôi.
– Mày pha được không?
– Cứ làm như mình mày. Mà…. Thế nó tình cảm lãng mạn mày ạ.
– Vậy vào hộ luôn lúc, tao ra đàn một lát.
– Mày ngon.
– Hay mày đàn hộ tao đi. Ha ha
– Vậy nhớ là riêng vợ chồng tao một bài đấy.
– Ok. Nhưng kí thêm vào vụ hôm trước nữa à?
– Thế tao đang làm gì đây?
– Được rồi.
Vậy là tôi ra đàn, những bài vui và những bài giáng sinh. Có bài cả mọi người trong quán ngồi hát theo nữa. Được gần tiếng thì xin hàng lui về quầy. Trả tự do cho hai đứa kia. Rồi có người vào mượn đàn.
Một anh, chắc là sinh viên. 100% Là đàn cho người yêu vì vừa đàn vừa nhìn trăm chú vào một chị.
Nhìn cảnh này thực sự tôi lại nhớ về em, đêm noel năm ngoái tôi cũng ngồi đàn cho em mà. Sao tôi quên được ánh mắt em hôm đó.
Rồi mọi người cũng dời dần đi hoà vào dòng người ngoài kia. Còn mình tôi, ngồi nhấp nháp coffee và thuốc lá ngắm dòng người qua lại.
Đến hơn 1h thì tôi đóng cửa, cũng lang thang trên đường để hoà vào dòng người. Cuối cùng nhận ra sự lạc lõng của bản thân mà bỏ ý định đó, trở về nhà ngủ.
Thực sự anh vẫn rất nhớ em….
Ace ,các thím ,Cô ,gì, chú ,bác ơi ngày 2 cháp nha từ hôm nay 01/02/2020 nha vào thả like tương tương tác với mình nào shaer truyện cho bạn bè người thân đọc cói như là cho mình chút động lực viết tiếp nhé sắp học kì 2 rồi lên chắc thời gian sẽ bận tí , truyện sẽ ra ít hơn trước nha -_-.
– P, nói chuyện với tao lát.
– Ok, nay có gì mà nghiêm trọng vậy?
– Thì cho tao ít thời gian.
– Ok, cứ ra ngồi trước đi.
Mang ra ngồi thì thằng Lâm bảo Liên.
– Vk ra kia lát anh muốn nói chuyện với P.
– Không cần đâu Liên.
– Nhưng mày biết chuyện gì đâu mà đã…
– Người yêu mày mà, chả nên bí mật gì.
– Nhưng…
– Em cũng muốn nghe, chuyện gì cũng chịu được mà.
– Ừm.
Xong nó quay qua tôi.
– Tao đã gặp Hân.
– Vậy ra tên là Hân à?
– Ừ, tao không ngờ suốt thời gian qua tao bị lừa dối như vậy. Tao thì vẫn cứ mang trong mình suy nghĩ cố ấy đã chết. Vậy mà cô ấy lại cùng với những người thân yêu nhất lừa dối tao.
– Vậy bọn mày nói chuyện gì?
– Cô ấy nói sự thật và xin lỗi tao. Rồi bọn tao đã dứt khoát.
– Ừ.
– Sao mày chả ngạc nhiên gì vậy?
– Ờ đợi tao lát…. Rồi, ngạc nhiên này.
– Mày biết chuyện này rồi sao?
– Cách đây một tháng, và chính tao đã nói chuyện với cô ấy trước rồi.
– Vậy à?
– Quên đi, giờ nhìn em dâu tao bên cạnh này.
– Hai người nói chuyện gì vậy? Liên vẫn đang tròn mắt.
– Tao đã bảo mà, cứ để Liên ngồi đây. Nghe xong hiểu gì đâu. Ha ha ha
– Hứ hai người hùa nhau lừa tôi.
– Không đâu, nhưng để nó giải thích cho sau nhé, chơi noel vui vẻ.
– À mà em dâu.
– Hả?
– Tôi vẫn nhớ vụ bị đánh sau lưng đấy.
– Sao thù dai vậy á. Lần nào cũng nhắc vậy?
– Vậy đó, hờ hờ.
Lát sau thì nhân viên tới dần, rồi hai đứa về lúc nào không để ý.
Buổi chiều là cũng khá bận rộn cho đến hết ca thì….. Còn mình tôi. @@
Vâng, mình tôi kham cái đống việc này.
Biện pháp cuối cùng. “Mong mọi người thông cảm, nay thiếu nhân sự nên mọi người tự lấy đồ thanh toán và trả đồ tại quầy giúp nhé. Cám ơn” vâng, cái biển to tướng tôi ghi như vậy. May là chữ mình đẹp nên mọi người đọc qua cũng…. Mất cả phút. @@
Đến tầm 9h thì cái đôi Lâm Liên lại đến.
– Ta hận.
– Mày lại có trò gì đấy? Lâm
– Sao tao lại đi giúp hai đứa mày thành đôi để giờ bị bọn mày cho gato vậy?
– Tao thịt mày bây giờ? Lấy nhanh rồi mang ra bàn kia cho bọn tao
– Mày mù tiếng Việt hay giả vờ đấy. Nhìn biển chưa?
– Đm, mà vậy mày cho vợ chồng tao vào pha đi. Nó nói nhỏ với tôi.
– Mày pha được không?
– Cứ làm như mình mày. Mà…. Thế nó tình cảm lãng mạn mày ạ.
– Vậy vào hộ luôn lúc, tao ra đàn một lát.
– Mày ngon.
– Hay mày đàn hộ tao đi. Ha ha
– Vậy nhớ là riêng vợ chồng tao một bài đấy.
– Ok. Nhưng kí thêm vào vụ hôm trước nữa à?
– Thế tao đang làm gì đây?
– Được rồi.
Vậy là tôi ra đàn, những bài vui và những bài giáng sinh. Có bài cả mọi người trong quán ngồi hát theo nữa. Được gần tiếng thì xin hàng lui về quầy. Trả tự do cho hai đứa kia. Rồi có người vào mượn đàn.
Một anh, chắc là sinh viên. 100% Là đàn cho người yêu vì vừa đàn vừa nhìn trăm chú vào một chị.
Nhìn cảnh này thực sự tôi lại nhớ về em, đêm noel năm ngoái tôi cũng ngồi đàn cho em mà. Sao tôi quên được ánh mắt em hôm đó.
Rồi mọi người cũng dời dần đi hoà vào dòng người ngoài kia. Còn mình tôi, ngồi nhấp nháp coffee và thuốc lá ngắm dòng người qua lại.
Đến hơn 1h thì tôi đóng cửa, cũng lang thang trên đường để hoà vào dòng người. Cuối cùng nhận ra sự lạc lõng của bản thân mà bỏ ý định đó, trở về nhà ngủ.
Thực sự anh vẫn rất nhớ em….
Ace ,các thím ,Cô ,gì, chú ,bác ơi ngày 2 cháp nha từ hôm nay 01/02/2020 nha vào thả like tương tương tác với mình nào shaer truyện cho bạn bè người thân đọc cói như là cho mình chút động lực viết tiếp nhé sắp học kì 2 rồi lên chắc thời gian sẽ bận tí , truyện sẽ ra ít hơn trước nha -_-.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.