Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp

Chương 154

[email protected]

01/03/2020

Chiều 2h dậy chuẩn bị, chạy qua nhà bà chủ nhà mời nhưng thất bại ê chề vì nay bà bận. Xong xuôi giờ đến màn chính này. Sang nhà Trâm mời.

Bấm chuông đến lượt thứ 3 thì có người ra mở cửa.

– Cậu hỏi gì ạ? Chắc là giúp việc

– Em mới đến ở căn nhà bên cạnh, nay em làm cơm muốn mời hàng xóm thôi.

– Vậy cậu vào nhà để tôi báo ông bà chủ. Sai làm thao được. @@

Đứng đợi lát thì thấy quay ra mở cổng mời tôi vào.

– Ơ.

– Mày ơ cái gì? Chú đợi mày lâu đấy.

Chú Mạnh, thề là khá thân với nhà chú và lại gặp khá nhiều nhưng giờ mới biết đến Trâm.

– Cháu đã hiểu.

– Mày nghĩ người của mẹ mày vào kiếm được chỗ tốt vậy dễ à?

– Vậy nhà cô chú đây?

– Cả nhà đó nữa, người cho mày thuê nhà là mẹ vợ chú đấy.

– Nhưng cô chú giấu con gái kĩ quá làm cháu hôm nay mới biết.

– Kĩ à? Ngày bé thì không tiện cho ra, đến khi nó ra gặp cháu thì ông cháu lại toàn vắng mặt chứ có cho gặp đâu.

– Vậy cô đâu rồi chú?

– Cô biết mày mời cơm đang chuẩn bị kìa. @@

– Tác phong nhanh nhẹn đây nha.

– Vui chút thôi, vậy cháu thấy ở mới thế nào?

– Hết rồi chú. Bảo sao mẹ cháu còn không thèm gọi điện nữa.

– Chú không liên can nhá. Cô mày hết đấy.

– Mẹ cháu vẫn trên cháu một bậc mà.

– Thôi bỏ qua đã, giờ trình bày xem nào?

– Tối nay cháu mời cô chú và Trâm qua nhà cháu ăn bữa cơm ạ.

– Cô chú thì duyệt luôn, nhưng con Trâm khó lôi nó ra khỏi phòng lắm.

– Để cháu vào bắt trói lại vác sang ạ. @@

– Mà khoan, sao mày biết đến con Trâm nhà chú.

– Biết bao lần cháu ngồi ngắm trộm con gái chú. @@

– Mày giỏi nhỉ?

– Cháu đùa đấy ạ, sáng nay cháu mới gặp này ạ.

– Tại cô chú hết, bắt nó học hành suốt ngày nên mới bị vậy.

– Chuyện cũng đã rồi mà chú.

– Cả thêm thằng ấy nữa, vì vậy mà bỏ con bé làm con bé giờ chỉ giam mình trong phòng.

– Cháu xử đẹp nó nhá chú?

– Ơ cái thằng này.

– Cháu đùa thôi, cháu thì đánh được ai đâu mà. @@

– Ờ, mày không đánh ai.

– Quên mất lại đi chém gió với chú.

– Chú lạ mà nữa. Mà khoan, nay mày gặp con gái chú. Ở đâu

– Trâm sang nhà con ngồi nói chuyện.

– Nó, ra ngoài. Ngồi nói chuyện?

– Vâng.

– Thế này mà nó bình thường chút thì chú túm mày lại làm con rể được.



– Đôi mắt không quan trọng chú ạ, nhưng con không phải người hợp với con gái chú.

– Chú đùa thôi, nghe chuyện mày rồi.

– Hình như ai mẹ cháu cũng kể.

– Mà hôm sinh nhật đấy mày không thấy chú nữa à?

– Có cơ chú?

– Thằng cháu quý hoá quá.

– Hôm đó cháu bận việc khác quá nên…

– Thôi chuyển chuyển, nói xa đi tận đâu rồi.

– Cô Thuý ơiiii, chú Mạnh đuổi cháu về. @@

– Ơ hay cái thằng này.

Cô ra véo ngay vào tay chú. @@

– Ai dám đuổi cháu tôi?

– Ai vậy cô?

– Ơ mày vừa…..

– Không gọi vậy cô bao giờ mới chịu ra gặp thằng cháu đây.

– Hình như mình có oan ức gì thì phải? Chú

– Vậy nay cả nhà chú ba người nha? Con chờ đó ạ.

– Ây, bốn nhé. Mày không nhớ nốt cả thằng anh sinh đôi của cái Trâm à?

– Sinh đôi?

– Cô chú kế hoạch cả rồi, đẻ phát hoàn thành chỉ tiêu luôn. @@

– Vậy đâu rồi chú?

– Ai biết được nó, chắc lại ra cái quán nước ở bờ biển của nó rồi.

– Lâm phải không chú?

– Mày quen nó rồi à? Mà hình như…. Hoá ra thằng bạn tốt của nó đây hả?

– Hì, cháu cũng không biết về cô chú là bố mẹ nó đấy, mà hai thằng cũng không biết nhà nhau luôn chú ạ.

– Hai thằng mày đúng là.

– Vậy Lâm thì cháu báo trước rồi ạ, còn Trâm?

– Chú nhớ kế hoạch khi nãy của mày mà. @@

– Cô cho con mượn ít dây thừng. @@

– Thôi, cháu muốn cố thì vào bảo nó hộ chú.

– Được rồi, có gì thấy cháu hét cô chú vào ứng cứu nhớ?

– Đi đi, ta sẽ ghi tên cháu vào “sổ sách. “@@

Gõ cửa đến bốn năm lần chưa thấy động tĩnh gì.

– Không mở phá cửa luôn đó.

– Mở để P……. Trói tôi hả?@@

– Đùa được chắc tối qua ăn cùng tôi được chứ?

– Hì, mình sẽ cố gắng.

– Không được cố, chắc chắn.

– Ừm…….. Mình chắc.

– Vậy khách đến mà trốn trong phòng vậy à?

– P cứ ra đi đợi mình ra liền.

Quay ra với cô chú.



– Thua rồi hả cháu?

– Cháu sợ hỏng cửa chú bắt đền thôi, chứ nhát một chú ạ. @@

– Nó vậy đấy, từ ngày hôm ấy…… Ơ Trâm con.

– Thôi cô lấy cho con cái bao tải to với dây ra đây con còn bắt đi này. @@

– Bố mẹ.

– Cho bắt cô đi luôn đó. Con gái gì mà nghe lời người ta vậy chứ.

– Tại con nghe bố mẹ kể về anh ý nhiều quá chứ.

– Thế nãy giờ nghe trộm hết à?@@

– Hông, nhưng….. Mọi người nói to quá.

– Xử sao giờ cô chú?

– Nghe người lớn nói chuyện……. Cho con luôn đó P. @@

– Con bắt thật đó. @@

– Hứ, con bằng tuổi P mà.

– Ừ nhỉ. Vậy mà cô thấy P người lớn hơn cô sao?

– Hứ, con là con gái mà.

– Con gái còn trưởng thành trước con trai đó cô.

– Bố mẹ chả thương con gái riệu gì hết á.

– Tôi thương P luôn này, cô làm sao?@@

– Ứ thèm chơi nữa, con về phòng đây.

– Dỗi nhưng nhớ tối qua đó.

– Dạ.

Còn lại tôi và cô chú. Chú nói nhỏ

– Mày lôi nó ra kiểu gì vậy cháu?

– Cô chưa lấy dây nên cháu lấy dao doạ thôi. @@

– Chú hỏi thật mà, rất ít khi nó tự động ra khỏi phòng lắm.

– Bỏ qua ý nghĩ cô ấy bị mù và coi cô ấy như một người bình thường chú ạ.

– Vậy là tại cô chú vẫn luôn nghĩ như vậy.

– Để tự nhiên và cho theo ý muốn thôi chú ạ.

– Vậy là cô chú thua cháu rồi đấy.

– Chỉ là người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn thôi chú ạ.

– Ừ, khi thoảng cháu sang giúp nó hộ cô chú.

– Cũng từ Trâm và do mọi người xung quanh thôi ạ.

– Ừ.

– Thôi cháu về chuẩn bị đây ạ, cô chú tối qua cùng cháu nha.

– Không. Cô

– Dạ.

– Lát cô qua luôn, cô muốn giúp chút việc chứ.

– Vậy thì càng tốt cô ạ, cháu cũng không khách sáo đâu. @@

– Thế tôi? Chú

– Ở nhà trông nhà. Cô chốt

– Thôi cháu đi chợ đã, chào cô chú.

Xong té về chạy đi chợ luôn. Xem nào, chắc khoảng 15 mạng đây.

Thu gom 1/n cái chợ thì cũng đủ nên té về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook