Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
Chương 168
19/03/2020
Về quán thì vẫn còn cái balo của Nhi ở đó, tôi cũng kệ, mở cửa chui vào trong nằm.
“Chắc sáng nay em mới đến thôi, chứ đâu có ngốc mà chờ nguyên cả đêm đón gió biển vậy chứ?” Tôi tự trấn an
Cố nằm ngủ, nhưng khó vào giấc quá. Được một lúc thì lại có người đến.
– Người yêu ơi, có ở nhà không đó ạ? Là Mai
– Không có đâu.
– Hì, em vào nhá?
– Không được đâu, đang không mặc gì này.
– Ứ tin.
– Không tin thì vào đi.
– Vào thì vào, cũng lắm là…..
– Ý gì đấy? Đừng hại đời tôi nha?
– Thì ý đó đó.
– Tôi báo công an đó.
– Không sợ đó.
– Chịu cô.
– Hì…… Mà balo của ai ngoài này đây ạ?
– Ai nữa.
– Bạn ấy đến đây ạ?
– Ừ.
– Vậy bạn ấy đâu rồi ạ?
– Vào viện rồi.
– Ơ sao ạ?
– Hỏi nhiều, nói nhiều đấy.
– Ứ tin.
– Không tin vào đây cho vào chung phòng bệnh một thể.
– Ơ, có mang cả nhật kí này ạ.
– Lục nữa hả? Kệ nó đấy đi.
Rồi thấy Mai im lặng một lúc.
– Vậy ban đầu bạn ấy coi anh như trò chơi như vậy ạ?
-…..
– Lý do anh xa chị ấy ạ?
-…..
Rồi lại im lặng.
– A, chuyện với người bạn của bạn ấy là lý do đây ạ?
-…..
– Nhưng là do hiểu nhầm mà anh.
-…..
Có khi nhỏ muốn ngồi dò hết chuyện chúng tôi vậy.
– Anh phũ phàng vậy nữa ạ? Không phải mỗi mình em vậy ạ?
– -…
– Nhưng bạn ấy viết yêu anh đây mà.
-….
– Bạn ấy viết không từ bỏ đâu anh, bạn ấy vào đây ở cho đến khi nào anh quay về này.
Có việc ấy nữa sao?
– Bạn ý yêu anh mà, mới hôm giao thừa bạn kia ngỏ lời nhưng bạn ý từ chối này ạ.
“Từ chối ư? Tôi thấy….. ”
Hôm đó Linh có nhìn thấy, có lẽ chuyện Linh định nói thêm là như vậy sao?
Giờ tôi muốn làm ra tất cả.
Trước tiên là thằng Quân. Chuyện từ ngày nó bắt tôi xem mấy cái hình facebook của Nhi vẫn làm tôi thắc mắc.
– Ai đây nhờ? Nó
– Nghiêm túc, mày có biết chuyện gì về tao với Nhi không?
– Thằng điên này, cái hôm tao cho biết thì phá tanh bành cái quán nhà tao.
– Chuyện gì?
– Mày nhớ những dòng status ở các hình đấy không?
– Tao lúc đấy sôi máu nhìn qua loa còn chủ yếu bực mình nội dung hình thôi.
– Ờ với cái máu “chó” của mày thì tao cá là xem không quá 5 hình.
– Rồi sao, dmm.
– Đấy là những tấm từ hồi chưa quen mày, tao cho mày xem để biết chút tiểu sử thôi.
– Làm gì?
– Vì từ khi quen mày Nhi tuyệt đối không có thêm tấm hình nào tự đăng nữa, hoạ chăng là ảnh tập thể huặc ảnh với mày.
-…..
– Là thật lòng với mày chứ sao nữa? Lúc đấy tao nghĩ làm vậy để giảm cái máu điên của mày, ai ngờ toi bao nhiêu tiền.
– Vậy thôi à?
– Mày biết cái chuyện Nhi ngày nào cũng đến ngồi nhìn cửa phòng trọ mày chứ?
– Tao có nghe sơ sơ.
– Dm, mỗi ngày một bức thư, rồi ít nhất cả tiếng nhìn cửa.
– Ừ.
– Còn cái thằng bạn kia nữa, tao ở đây đếm được hơn chục lần nó ra thăm Nhi nhà mày, lần nào nó cũng ngỏ lời nhưng Nhi nó vẫn từ chối thẳng thừng.
-….
– Nhưng mày đúng là thằng ngu mà, lần đéi nào cũng màu chó át máu người, chả thèm nghe ai nói hết.
-…..
– Tao nhớ hôm mày phá quán tao Nhi có về Đà Lạt tìm mày. Rồi cái lúc mày nói chuyện thấy Nhi đi với nó tao cũng định nói nhưng mày có chịu nghe ai.
– Còn chuyện gì nữa không?
– Dizz, giờ mày muốn nghe đến tối hay sáng mai luôn?
– Tạm vậy cũng được.
– Mà nay mày ăn cái gì mà……
Tôi cúp máy luôn gọi cho Linh.
– Anh P ạ?
– Ừm. Anh có chút chuyện muốn hỏi đây.
– Dạ.
– Hôm giao thừa em có thấy….
– Em thấy mà, anh đứng bắn pháo hoa đó.
– Không, Nhi cơ.
– À, chuyện đó.
– Sao?
– Hôm đó em thấy anh về thì nhìn qua thấy chị ấy tát anh ý một cái xong rồi ôm mặt khóc rời khỏi đó.
– Ừm.
– Vừa rồi chị ấy cố gắng học xong xin địa chỉ rồi không biết xin thế nào vào đó với anh đó.
– Ừm.
– Anh có chịu nghe chị ấy nói chuyện không vậy? Hay lại….
– Thôi nha.
Giờ là gọi về cho hai ông bà già.
– Mẹ ạ.
– Không, tao người dưng.
– Con…. Xin lỗi.
– Mày cũng biết xin lỗi hả con? Mà mày có biết lỗi gì không đấy?
– Mọi thứ.
– Cũng biết vậy cơ à?
-….
– Con Nhi vào đấy thế nào rồi?
-…..
– Thời gian qua nó ở ngoài này đã khổ sở thế nào vì mày rồi? Lần này nó vàoi đấy vì mày mà bị làm sao thì đừng nhìn mặt tao.
-….
– Hay mày lại làm gì cho nó buồn rồi?
– Lần này con sẽ đưa con dâu mẹ về.
Tôi nói câu cuối, thời gian qua tất cả là do tôi, tự làm khổ minh đã đành, lần này lại còn ảnh hưởng mọi người và…. Em.
Nhưng còn Mai sao từ nãy đến giờ im lặng vậy? Ra cửa thì đã đi đâu mất rồi, còn tôi. Giờ muốn gặp em nhưng phải chỉnh chu đã nhỉ? Tôi vào ăn mặc lại hẳn hoi.
Nhưng vừa ra đến cửa thì em đã đứng trước mặt tôi.
Không đợi lâu hơn, tôi ra ôm em vào lòng.
– Ck ác lắm, hức hức.
– Tại ck, ck xin lỗi.
– Giờ ck mới biết lỗi hả? Suốt một năm qua….
Tôi trao em một nụ hôn thật sâu.
– Sẽ không bao giờ nữa.
– Em yêu anh. Xong dựa luôn vào ngực tôi.
Có lẽ bây giờ việc đứng ôm nhau như vậy là việc duy nhất có thể cho vơi bớt cảm xúc thời gian qua của hai đứa.
– Nhờ em đó nha, em cũng muốn ôm. Mai có duyên vãi.
– Nhật kí của tui chứ. Nhi quay ra cười tươi.
– Quyết định của tôi hết. (Câu ngu nhất ngày của mình)
Cả hai quay ra cấu xé tôi.
– Có liên hoan không anh P? Cu Lâm đến cứu nguy.
– Có chứ, mà khoan đã. ĐANG ỐM MÒ RA ĐÂY LÀM GÌ? Tôi gắt với Nhi.
– Mấy người ghét tui rồi, bỏ tôi ở bệnh viện về nhà lằm ngủ, bây giờ lại quát tui nữa. Hu hu
– Ghét đấy thì sao? Không vào ngồi nghỉ thì gửi thẳng ra Hà Nội bây giờ.
Một bữa liên hoan được tổ chức nhanh, quây quần mấy anh em với nhau.
– Nhi vào đây cướp người trong mộng của tui hả? Lan
– Anh hai tốt của tui, Nhi về đi trả hai cho tui. Ly
– “Người yêu” hờ của tui. Mai
…..
– Chồng tôi. Nhi chốt câu cuối.
– Ai chồng chị vậy ạ? Phải anh Phong đẹp trai không ạ? Tôi làm trò.
– Xấu huắc hâm hấp, khó tính, ương bướng, không chịu nghe ai…. Nhi kể một tràng ra.
– Còn cả cái tật xấu là…. Yêu em nữa.
– Sến quá, ra kia đi anh P. Bọn chúng biểu tình.
– Hì, giữ lại tật xấu đó còn lại bỏ hết đi. Nhi
Sao nhờ? Mọi chuyện rối rắm suốt cả năm qua, cái mà tôi cố trốn tránh cuối cùng lại giải quyết dễ dàng vậy.
Có lẽ nó đã đơn giản ngay từ đầu rồi, chuyển thành như vậy là do chính bản thân tôi thôi.
Kết thúc bữa tiệc nhỏ là khoảng thời gian riêng em và tôi, lâu quá rồi nhỉ?
– Ck này.
– Dạ.
– Ck biết hôm nay là ngày gì không ạ?
– Ngày gì?
– Thì….. Tròn một năm mình yêu nhau.
– Ừ nhỉ.
– Thời gian qua…..
– Cho ck kí sổ hết đi, rồi ck sẽ trả lại cho vk gấp mấy lần hạnh phúc.
– Hì. Mọi chuyện…..
– Ck rõ rồi, tại ck hết, cái tính bảo thủ của ck.
– Biết vậy nữa à?
– Biết chứ, nhưng vk có biết là ck cũng buồn lắm không?
– Hứ, buồn mà hai cô người yêu hờ rồi mấy cô em gái hả?
– Thế có ai là người yêu thật ngoài vk không?
– Hì.
– Bao lần vk khóc vì ck rồi?
– Dở nhật kí ra mà đếm. Hứ
– Ừm, lát đếm rồi đổi ra…… Hôn hết. Mỗi lần khóc là phải hôn mười cái.
– Ck tính nhanh quá ha?
– Bây giờ, hứa bên ck và chúng ta sẽ cùng tiến về tương lai nhé?
– Dạ…………
“Chắc sáng nay em mới đến thôi, chứ đâu có ngốc mà chờ nguyên cả đêm đón gió biển vậy chứ?” Tôi tự trấn an
Cố nằm ngủ, nhưng khó vào giấc quá. Được một lúc thì lại có người đến.
– Người yêu ơi, có ở nhà không đó ạ? Là Mai
– Không có đâu.
– Hì, em vào nhá?
– Không được đâu, đang không mặc gì này.
– Ứ tin.
– Không tin thì vào đi.
– Vào thì vào, cũng lắm là…..
– Ý gì đấy? Đừng hại đời tôi nha?
– Thì ý đó đó.
– Tôi báo công an đó.
– Không sợ đó.
– Chịu cô.
– Hì…… Mà balo của ai ngoài này đây ạ?
– Ai nữa.
– Bạn ấy đến đây ạ?
– Ừ.
– Vậy bạn ấy đâu rồi ạ?
– Vào viện rồi.
– Ơ sao ạ?
– Hỏi nhiều, nói nhiều đấy.
– Ứ tin.
– Không tin vào đây cho vào chung phòng bệnh một thể.
– Ơ, có mang cả nhật kí này ạ.
– Lục nữa hả? Kệ nó đấy đi.
Rồi thấy Mai im lặng một lúc.
– Vậy ban đầu bạn ấy coi anh như trò chơi như vậy ạ?
-…..
– Lý do anh xa chị ấy ạ?
-…..
Rồi lại im lặng.
– A, chuyện với người bạn của bạn ấy là lý do đây ạ?
-…..
– Nhưng là do hiểu nhầm mà anh.
-…..
Có khi nhỏ muốn ngồi dò hết chuyện chúng tôi vậy.
– Anh phũ phàng vậy nữa ạ? Không phải mỗi mình em vậy ạ?
– -…
– Nhưng bạn ấy viết yêu anh đây mà.
-….
– Bạn ấy viết không từ bỏ đâu anh, bạn ấy vào đây ở cho đến khi nào anh quay về này.
Có việc ấy nữa sao?
– Bạn ý yêu anh mà, mới hôm giao thừa bạn kia ngỏ lời nhưng bạn ý từ chối này ạ.
“Từ chối ư? Tôi thấy….. ”
Hôm đó Linh có nhìn thấy, có lẽ chuyện Linh định nói thêm là như vậy sao?
Giờ tôi muốn làm ra tất cả.
Trước tiên là thằng Quân. Chuyện từ ngày nó bắt tôi xem mấy cái hình facebook của Nhi vẫn làm tôi thắc mắc.
– Ai đây nhờ? Nó
– Nghiêm túc, mày có biết chuyện gì về tao với Nhi không?
– Thằng điên này, cái hôm tao cho biết thì phá tanh bành cái quán nhà tao.
– Chuyện gì?
– Mày nhớ những dòng status ở các hình đấy không?
– Tao lúc đấy sôi máu nhìn qua loa còn chủ yếu bực mình nội dung hình thôi.
– Ờ với cái máu “chó” của mày thì tao cá là xem không quá 5 hình.
– Rồi sao, dmm.
– Đấy là những tấm từ hồi chưa quen mày, tao cho mày xem để biết chút tiểu sử thôi.
– Làm gì?
– Vì từ khi quen mày Nhi tuyệt đối không có thêm tấm hình nào tự đăng nữa, hoạ chăng là ảnh tập thể huặc ảnh với mày.
-…..
– Là thật lòng với mày chứ sao nữa? Lúc đấy tao nghĩ làm vậy để giảm cái máu điên của mày, ai ngờ toi bao nhiêu tiền.
– Vậy thôi à?
– Mày biết cái chuyện Nhi ngày nào cũng đến ngồi nhìn cửa phòng trọ mày chứ?
– Tao có nghe sơ sơ.
– Dm, mỗi ngày một bức thư, rồi ít nhất cả tiếng nhìn cửa.
– Ừ.
– Còn cái thằng bạn kia nữa, tao ở đây đếm được hơn chục lần nó ra thăm Nhi nhà mày, lần nào nó cũng ngỏ lời nhưng Nhi nó vẫn từ chối thẳng thừng.
-….
– Nhưng mày đúng là thằng ngu mà, lần đéi nào cũng màu chó át máu người, chả thèm nghe ai nói hết.
-…..
– Tao nhớ hôm mày phá quán tao Nhi có về Đà Lạt tìm mày. Rồi cái lúc mày nói chuyện thấy Nhi đi với nó tao cũng định nói nhưng mày có chịu nghe ai.
– Còn chuyện gì nữa không?
– Dizz, giờ mày muốn nghe đến tối hay sáng mai luôn?
– Tạm vậy cũng được.
– Mà nay mày ăn cái gì mà……
Tôi cúp máy luôn gọi cho Linh.
– Anh P ạ?
– Ừm. Anh có chút chuyện muốn hỏi đây.
– Dạ.
– Hôm giao thừa em có thấy….
– Em thấy mà, anh đứng bắn pháo hoa đó.
– Không, Nhi cơ.
– À, chuyện đó.
– Sao?
– Hôm đó em thấy anh về thì nhìn qua thấy chị ấy tát anh ý một cái xong rồi ôm mặt khóc rời khỏi đó.
– Ừm.
– Vừa rồi chị ấy cố gắng học xong xin địa chỉ rồi không biết xin thế nào vào đó với anh đó.
– Ừm.
– Anh có chịu nghe chị ấy nói chuyện không vậy? Hay lại….
– Thôi nha.
Giờ là gọi về cho hai ông bà già.
– Mẹ ạ.
– Không, tao người dưng.
– Con…. Xin lỗi.
– Mày cũng biết xin lỗi hả con? Mà mày có biết lỗi gì không đấy?
– Mọi thứ.
– Cũng biết vậy cơ à?
-….
– Con Nhi vào đấy thế nào rồi?
-…..
– Thời gian qua nó ở ngoài này đã khổ sở thế nào vì mày rồi? Lần này nó vàoi đấy vì mày mà bị làm sao thì đừng nhìn mặt tao.
-….
– Hay mày lại làm gì cho nó buồn rồi?
– Lần này con sẽ đưa con dâu mẹ về.
Tôi nói câu cuối, thời gian qua tất cả là do tôi, tự làm khổ minh đã đành, lần này lại còn ảnh hưởng mọi người và…. Em.
Nhưng còn Mai sao từ nãy đến giờ im lặng vậy? Ra cửa thì đã đi đâu mất rồi, còn tôi. Giờ muốn gặp em nhưng phải chỉnh chu đã nhỉ? Tôi vào ăn mặc lại hẳn hoi.
Nhưng vừa ra đến cửa thì em đã đứng trước mặt tôi.
Không đợi lâu hơn, tôi ra ôm em vào lòng.
– Ck ác lắm, hức hức.
– Tại ck, ck xin lỗi.
– Giờ ck mới biết lỗi hả? Suốt một năm qua….
Tôi trao em một nụ hôn thật sâu.
– Sẽ không bao giờ nữa.
– Em yêu anh. Xong dựa luôn vào ngực tôi.
Có lẽ bây giờ việc đứng ôm nhau như vậy là việc duy nhất có thể cho vơi bớt cảm xúc thời gian qua của hai đứa.
– Nhờ em đó nha, em cũng muốn ôm. Mai có duyên vãi.
– Nhật kí của tui chứ. Nhi quay ra cười tươi.
– Quyết định của tôi hết. (Câu ngu nhất ngày của mình)
Cả hai quay ra cấu xé tôi.
– Có liên hoan không anh P? Cu Lâm đến cứu nguy.
– Có chứ, mà khoan đã. ĐANG ỐM MÒ RA ĐÂY LÀM GÌ? Tôi gắt với Nhi.
– Mấy người ghét tui rồi, bỏ tôi ở bệnh viện về nhà lằm ngủ, bây giờ lại quát tui nữa. Hu hu
– Ghét đấy thì sao? Không vào ngồi nghỉ thì gửi thẳng ra Hà Nội bây giờ.
Một bữa liên hoan được tổ chức nhanh, quây quần mấy anh em với nhau.
– Nhi vào đây cướp người trong mộng của tui hả? Lan
– Anh hai tốt của tui, Nhi về đi trả hai cho tui. Ly
– “Người yêu” hờ của tui. Mai
…..
– Chồng tôi. Nhi chốt câu cuối.
– Ai chồng chị vậy ạ? Phải anh Phong đẹp trai không ạ? Tôi làm trò.
– Xấu huắc hâm hấp, khó tính, ương bướng, không chịu nghe ai…. Nhi kể một tràng ra.
– Còn cả cái tật xấu là…. Yêu em nữa.
– Sến quá, ra kia đi anh P. Bọn chúng biểu tình.
– Hì, giữ lại tật xấu đó còn lại bỏ hết đi. Nhi
Sao nhờ? Mọi chuyện rối rắm suốt cả năm qua, cái mà tôi cố trốn tránh cuối cùng lại giải quyết dễ dàng vậy.
Có lẽ nó đã đơn giản ngay từ đầu rồi, chuyển thành như vậy là do chính bản thân tôi thôi.
Kết thúc bữa tiệc nhỏ là khoảng thời gian riêng em và tôi, lâu quá rồi nhỉ?
– Ck này.
– Dạ.
– Ck biết hôm nay là ngày gì không ạ?
– Ngày gì?
– Thì….. Tròn một năm mình yêu nhau.
– Ừ nhỉ.
– Thời gian qua…..
– Cho ck kí sổ hết đi, rồi ck sẽ trả lại cho vk gấp mấy lần hạnh phúc.
– Hì. Mọi chuyện…..
– Ck rõ rồi, tại ck hết, cái tính bảo thủ của ck.
– Biết vậy nữa à?
– Biết chứ, nhưng vk có biết là ck cũng buồn lắm không?
– Hứ, buồn mà hai cô người yêu hờ rồi mấy cô em gái hả?
– Thế có ai là người yêu thật ngoài vk không?
– Hì.
– Bao lần vk khóc vì ck rồi?
– Dở nhật kí ra mà đếm. Hứ
– Ừm, lát đếm rồi đổi ra…… Hôn hết. Mỗi lần khóc là phải hôn mười cái.
– Ck tính nhanh quá ha?
– Bây giờ, hứa bên ck và chúng ta sẽ cùng tiến về tương lai nhé?
– Dạ…………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.