Chương 2
TrMy
11/05/2023
Buổi tối.
Căn phòng tương đối rộng được giải trí đơn giản. Chiếc giường bao phủ một lớp ga trải màu xám trắng, tủ quần áo âm tường đặt bên phải giường, hai bên đầu giường là hai cái tủ quần áo nhỏ. Bàn học được đặt đối diện với giường đang bật đèn, Minh Vũ đã ngồi vào bàn từ sớm, anh đang giải bài toán nâng cao.
Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở, đối diện phòng anh là chiếc bàn học nhỏ, vẫn đang sáng đèn. Ngọc Quỳnh ngồi trước bàn đang buồn lấy đầu bút viết, nghĩ rồi lại tiếp tục đặt bút viết. Cậu ngơ ngác nhìn bộ dạng của cô một hồi, sau cậu lại chăm chú xuống tiếp tục làm bài.
Khi bạn cúi đầu lên lần nữa, nhìn chiếc đồng hồ để trên kệ. Đã hơn 8 giờ rồi. Minh Vũ nhìn sang căn phòng đối diện, cánh cửa sổ đã đóng từ lâu, rèm cửa màu xanh nhạt cũng đã được kéo kín. Chỉ duy nhất căn phòng là còn ánh đèn flash vàng. Nghĩ cũng phải, dã là giờ này rồi lên chắc cô đã đi ngủ hay đang đọc truyện tranh rồi. Không chăm học như thế.
Minh Vũ đưa tay đóng sách các bài nâng cao đang làm, khi chuẩn bị tắt đèn bàn thì cánh cửa phòng bật mở. Ngọc Quỳnh ló đầu nhìn, thấy anh nghe thấy tiếng động quay lại nhìn mình thì cười tươi rói, lách người vào phòng anh. Cô mặc váy mùa thu dài qua đầu gối màu trắng sữa, chân vẫn còn đi đôi dép bông hình con thỏ. Mái tóc dài đã được chải gọn trên đầu, một vài sợi tóc bồng bềnh trên mái tóc trắng trẻo. Trông hết sức đáng yêu.
Cô bước vào rồi đóng cánh cửa lại, chạy ào ào người lên giường cậu. Minh Vũ chỉ nhìn theo cô mà không ngờ vì hành động này, vốn dĩ cô đã coi nhà cậu là nhà thứ hai của mình rồi. Ngọc Quỳnh lưng xuống mặt đệm êm ái thì vui vẻ cười hì hì, lộ ra cái má lúm sâu hoắm. Trên tay vẫn còn cuốn sách bài toán.
Minh Vũ liếc nhìn quyển sách rồi lại đưa tay bật bóng điện trên bàn học vừa tắt lên, kéo chiếc ghế lót đệm được để gọn bên cạnh kệ sách kê lại gần ghế cậu ngồi. Cậu ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ lên cái ghế, cất giọng nói với cô:
"Mau đến đây."
Ngọc Quỳnh nghe thấy giọng cậu nói thì tiếc nuối áp mặt vào chiếc chăm thơm ngát, lăn qua lại trên cái giường mềm mấy vòng rồi đứng dậy đi lại chiếc ghế ngồi xuống. Đồ dùng trên bàn được bài trí hết sức gọn gàng. Chỉ có một ống cắm bút, một chồng sách, một cái cốc đựng nước đã uống hơn phân nửa và một khung ảnh để trên bàn. Cô nhìn vào khung ảnh được đặt ngay ngắn mà bất giác mỉm cười.
Đây là bức ảnh cô chụp cùng Minh Vũ tại hôm tốt nghiệp trường tiểu học. Khuôn mặt tuấn tú của cậu lạnh tanh, trên người là bộ đồ tốt nghiệp, tay cầm theo tờ giấy khen thưởng, khoé môi khẽ nhếch. Ngọc quỳnh đứng bên cạnh cậu, từ bé cô chỉ thấp hơn cậu có một chút, thế mà giờ cậu cũng đã cao hơn cô cả cái đẩu rồi. Ngọc Quỳnh thầm oách trách trong lòng. Cô bé trong ảnh ôm bó hoa hướng dương, tóc buộc hai bên, cười tươi đến híp cả mắt. Hai đứa trẻ đứng dưới ánh nắng của mặt trời, trên mặt là vẻ ngây ngô, vô tư, vô lo mà đến giờ chưa chắc đã còn nguyên vẹn.
Ngọc Quỳnh nhìn bức ảnh một hồi rồi khẽ nhếch miệng bắt chước cậu trong tấm ảnh. Minh Vũ trong lúc cô còn ngơ ngẩn đỡ mở xong sách, nhìn thấy cô mặt đối mặt với bước ảnh trên bàn, khoé miệng nhếch lên. Cậu nhíu chặt mày, hỏi cô:
"Cậu sao vậy?"
Cô nghe thấy cậu hỏi thì quay đầu nhìn cậu, khoé miệng vẫn nhếch lên như trước, không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại:
"Cậu thấy có giống không?"
Minh Vũ nhìn theo ngón tay cô chỉ vào khung ảnh. Hoá ra cô bắt chước hành động nhếch miệng này của cậu. Cô vẫn nên cười nhắm mắt lại như mọi khi trông còn đáng yêu hơn. với bộ dạng này của cô chẳng hề hợp với khuôn mặt và phong thái bất cần đời ấy tẹo nào.
"Không giống, trông cậu xấu xí hơn nhiều."
"Cái tên này nhà cậu, giờ mình mới phát hiện. Hoá ra từ bé cậu đã chảnh choẹ thế này rồi!"
Minh Vũ nghe cô nói vậy thì híp mắt lại nhìn cô. Ngọc Quỳnh xem như không thấy ánh nhìn ấy, dù sao cô đã quá quen với cái tên mặt than từ trong trứng này của cậu rồi. Ngọc Quỳnh cầm lấy chiếc bút viết rồi bắt đầu đọc câu hỏi trong sách. Âm thầm kết thúc chủ đề ở đây. Minh Vũ nhìn thấy bộ dạng này của cô thì cũng không nói gì thêm, mà đọc đề bài rồi giúp cô giải những bài khó.
Trong căn phòng yên tĩnh vẫn còn bật sáng đèn, chỉ nghe thấy tiếng tiếng bút loạt xoạt ma sát trên giấy, thỉnh thoảng là tiếng giảng bài của cậu. Cô chăm chú nghe giảng, mắt nhìn theo bàn tay đẹp đẽ của cậu cầm bút mà di chuyển trên trang giấy nháp. Chết tiệt, tại sao tay tên này lại đẹp thế cơ chứ. Từng con số nối đuôi nhau từ cây bút cậu viết, vừa viết cậu vừa giảng bài cho cô. Giọng nói trầm thấp, ấm áp của câu ngâm nga trong phòng, Ngọc Quynh nghe đến say sưa, đầu óc lâng lâng bay bổng.
"Tách"
Tiếng búng tay của cậu đưa cô trở về thực tại, Minh Vũ nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của cô mà nhíu mày, nói:
"Chú ý vào bài đi."
Rồi lại tiếp tục kiên nhẫn giảng lại lần nữa cho cô. Ngọc Quỳnh bĩu môi dài rồi lại chăm chú nghe cậu giảng. Suy nghĩ của cô cuốn theo những công thức toán khô khan, buồn chán. Một lúc sau của phòng cậu vang lê tiếng gõ 'cốc cốc'. Thanh âm dễ nghe của cậu chợt dừng lại một lát rồi cậu cất giọng:
"Mẹ vào đi, cửa phòng con không khoá!"
Mẹ Thu bê đĩa bánh nướng đã làm từ hồi nãy lên phòng, khói vẫn bốc lên nghi ngút. Bà đặt đĩa bánh xuống bên cạnh bàn, rồi đặt tiếp hai ly sữa nóng. Bà nhìn hai đứa trẻ ngồi ngay ngắn trên bàn, rồi nhìn quyển sách bài tập đang được làm dở, tờ giấy nháp chằng chịt chữ và công thức. Bất chợt cười hiền.
"Mẹ mang bánh và sữa nóng vào cho hai đứa ăn khuya, ngồi từ tối đến giờ chắc cũng đã đói rồi."
Ngọc Quỳnh nhìn đữa bánh và hai ly sữa ấm vẫn còn bay lên làn khói lượn lờ. Cặp mắt như bừng sáng.
"Con cảm ơn dì"
Nói rồi cô nhanh tay cầm lên một miếng bánh đưa đến gần miệng. Bất chợt nhận ra gì đó thì hành động của cô dừng lại, cô lấy thêm một cái bánh nữa rồi đưa đến cho Minh Vũ. Cậu nhìn hành động ban đầu của cô, rồi lại nhìn cô dừng lại khi chuẩn bị ăn miếng bánh. Đến khi nhìn thấy cô đưa đến trước mặt cậu miếng bánh thì bất chợt cười. Lười nhác đưa tay cầm miếng bánh. Ngọc Quỳnh thấy cậu đã tiếp nhận miếng bánh, mỉm cười nói:
"Chúc cậu ăn ngon miệng!"
Rồi nhanh chóng đưa miếng bánh lên miệng cắn một cái rõ to. Trời ơi, cái hương vị này thật ngon làm sao!! Minh vũ nhìn hàng loạt biểu cảm khoa trương khi ăn miếng bánh của cô thì trong lòng vui vẻ. Đáng yêu quá. Minh Vũ nhìn chiếc bánh cô vừa đưa cho trên tay, chiếc bánh vẫn còn nóng ấm, môi khẽ nhếch lên.
miếng bánh lên nhầm một miếng, mùi vị không tệ. Còn rất ngọt nữa. Trong lòng như có dòng nước ấm len ngắm rách rách. Cậu vui vẻ tận hưởng mùi vị ngọt ngào của chiếc bánh nướng thơm ngon.
Mẹ Thu nhìn hai đứa trẻ đang vui vẻ ăn bánh nói chuyện với nhau. Cảm thấy bản thân dư thừa nên nhanh chóng ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Bà đi xuống lầu, trong lòng vui lại khi nhớ lại hình ảnh và ánh mắt của con trai khi bà bắt gặp trong phòng. Xem ra anh đã sớm biết thế nào là thích thầm một người rồi. Bà cảm nhận được như bản thân sắp mất cậu quý tử mà bà uông chiều, nuôi nấng này.
hết.
Căn phòng tương đối rộng được giải trí đơn giản. Chiếc giường bao phủ một lớp ga trải màu xám trắng, tủ quần áo âm tường đặt bên phải giường, hai bên đầu giường là hai cái tủ quần áo nhỏ. Bàn học được đặt đối diện với giường đang bật đèn, Minh Vũ đã ngồi vào bàn từ sớm, anh đang giải bài toán nâng cao.
Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở, đối diện phòng anh là chiếc bàn học nhỏ, vẫn đang sáng đèn. Ngọc Quỳnh ngồi trước bàn đang buồn lấy đầu bút viết, nghĩ rồi lại tiếp tục đặt bút viết. Cậu ngơ ngác nhìn bộ dạng của cô một hồi, sau cậu lại chăm chú xuống tiếp tục làm bài.
Khi bạn cúi đầu lên lần nữa, nhìn chiếc đồng hồ để trên kệ. Đã hơn 8 giờ rồi. Minh Vũ nhìn sang căn phòng đối diện, cánh cửa sổ đã đóng từ lâu, rèm cửa màu xanh nhạt cũng đã được kéo kín. Chỉ duy nhất căn phòng là còn ánh đèn flash vàng. Nghĩ cũng phải, dã là giờ này rồi lên chắc cô đã đi ngủ hay đang đọc truyện tranh rồi. Không chăm học như thế.
Minh Vũ đưa tay đóng sách các bài nâng cao đang làm, khi chuẩn bị tắt đèn bàn thì cánh cửa phòng bật mở. Ngọc Quỳnh ló đầu nhìn, thấy anh nghe thấy tiếng động quay lại nhìn mình thì cười tươi rói, lách người vào phòng anh. Cô mặc váy mùa thu dài qua đầu gối màu trắng sữa, chân vẫn còn đi đôi dép bông hình con thỏ. Mái tóc dài đã được chải gọn trên đầu, một vài sợi tóc bồng bềnh trên mái tóc trắng trẻo. Trông hết sức đáng yêu.
Cô bước vào rồi đóng cánh cửa lại, chạy ào ào người lên giường cậu. Minh Vũ chỉ nhìn theo cô mà không ngờ vì hành động này, vốn dĩ cô đã coi nhà cậu là nhà thứ hai của mình rồi. Ngọc Quỳnh lưng xuống mặt đệm êm ái thì vui vẻ cười hì hì, lộ ra cái má lúm sâu hoắm. Trên tay vẫn còn cuốn sách bài toán.
Minh Vũ liếc nhìn quyển sách rồi lại đưa tay bật bóng điện trên bàn học vừa tắt lên, kéo chiếc ghế lót đệm được để gọn bên cạnh kệ sách kê lại gần ghế cậu ngồi. Cậu ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ lên cái ghế, cất giọng nói với cô:
"Mau đến đây."
Ngọc Quỳnh nghe thấy giọng cậu nói thì tiếc nuối áp mặt vào chiếc chăm thơm ngát, lăn qua lại trên cái giường mềm mấy vòng rồi đứng dậy đi lại chiếc ghế ngồi xuống. Đồ dùng trên bàn được bài trí hết sức gọn gàng. Chỉ có một ống cắm bút, một chồng sách, một cái cốc đựng nước đã uống hơn phân nửa và một khung ảnh để trên bàn. Cô nhìn vào khung ảnh được đặt ngay ngắn mà bất giác mỉm cười.
Đây là bức ảnh cô chụp cùng Minh Vũ tại hôm tốt nghiệp trường tiểu học. Khuôn mặt tuấn tú của cậu lạnh tanh, trên người là bộ đồ tốt nghiệp, tay cầm theo tờ giấy khen thưởng, khoé môi khẽ nhếch. Ngọc quỳnh đứng bên cạnh cậu, từ bé cô chỉ thấp hơn cậu có một chút, thế mà giờ cậu cũng đã cao hơn cô cả cái đẩu rồi. Ngọc Quỳnh thầm oách trách trong lòng. Cô bé trong ảnh ôm bó hoa hướng dương, tóc buộc hai bên, cười tươi đến híp cả mắt. Hai đứa trẻ đứng dưới ánh nắng của mặt trời, trên mặt là vẻ ngây ngô, vô tư, vô lo mà đến giờ chưa chắc đã còn nguyên vẹn.
Ngọc Quỳnh nhìn bức ảnh một hồi rồi khẽ nhếch miệng bắt chước cậu trong tấm ảnh. Minh Vũ trong lúc cô còn ngơ ngẩn đỡ mở xong sách, nhìn thấy cô mặt đối mặt với bước ảnh trên bàn, khoé miệng nhếch lên. Cậu nhíu chặt mày, hỏi cô:
"Cậu sao vậy?"
Cô nghe thấy cậu hỏi thì quay đầu nhìn cậu, khoé miệng vẫn nhếch lên như trước, không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại:
"Cậu thấy có giống không?"
Minh Vũ nhìn theo ngón tay cô chỉ vào khung ảnh. Hoá ra cô bắt chước hành động nhếch miệng này của cậu. Cô vẫn nên cười nhắm mắt lại như mọi khi trông còn đáng yêu hơn. với bộ dạng này của cô chẳng hề hợp với khuôn mặt và phong thái bất cần đời ấy tẹo nào.
"Không giống, trông cậu xấu xí hơn nhiều."
"Cái tên này nhà cậu, giờ mình mới phát hiện. Hoá ra từ bé cậu đã chảnh choẹ thế này rồi!"
Minh Vũ nghe cô nói vậy thì híp mắt lại nhìn cô. Ngọc Quỳnh xem như không thấy ánh nhìn ấy, dù sao cô đã quá quen với cái tên mặt than từ trong trứng này của cậu rồi. Ngọc Quỳnh cầm lấy chiếc bút viết rồi bắt đầu đọc câu hỏi trong sách. Âm thầm kết thúc chủ đề ở đây. Minh Vũ nhìn thấy bộ dạng này của cô thì cũng không nói gì thêm, mà đọc đề bài rồi giúp cô giải những bài khó.
Trong căn phòng yên tĩnh vẫn còn bật sáng đèn, chỉ nghe thấy tiếng tiếng bút loạt xoạt ma sát trên giấy, thỉnh thoảng là tiếng giảng bài của cậu. Cô chăm chú nghe giảng, mắt nhìn theo bàn tay đẹp đẽ của cậu cầm bút mà di chuyển trên trang giấy nháp. Chết tiệt, tại sao tay tên này lại đẹp thế cơ chứ. Từng con số nối đuôi nhau từ cây bút cậu viết, vừa viết cậu vừa giảng bài cho cô. Giọng nói trầm thấp, ấm áp của câu ngâm nga trong phòng, Ngọc Quynh nghe đến say sưa, đầu óc lâng lâng bay bổng.
"Tách"
Tiếng búng tay của cậu đưa cô trở về thực tại, Minh Vũ nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của cô mà nhíu mày, nói:
"Chú ý vào bài đi."
Rồi lại tiếp tục kiên nhẫn giảng lại lần nữa cho cô. Ngọc Quỳnh bĩu môi dài rồi lại chăm chú nghe cậu giảng. Suy nghĩ của cô cuốn theo những công thức toán khô khan, buồn chán. Một lúc sau của phòng cậu vang lê tiếng gõ 'cốc cốc'. Thanh âm dễ nghe của cậu chợt dừng lại một lát rồi cậu cất giọng:
"Mẹ vào đi, cửa phòng con không khoá!"
Mẹ Thu bê đĩa bánh nướng đã làm từ hồi nãy lên phòng, khói vẫn bốc lên nghi ngút. Bà đặt đĩa bánh xuống bên cạnh bàn, rồi đặt tiếp hai ly sữa nóng. Bà nhìn hai đứa trẻ ngồi ngay ngắn trên bàn, rồi nhìn quyển sách bài tập đang được làm dở, tờ giấy nháp chằng chịt chữ và công thức. Bất chợt cười hiền.
"Mẹ mang bánh và sữa nóng vào cho hai đứa ăn khuya, ngồi từ tối đến giờ chắc cũng đã đói rồi."
Ngọc Quỳnh nhìn đữa bánh và hai ly sữa ấm vẫn còn bay lên làn khói lượn lờ. Cặp mắt như bừng sáng.
"Con cảm ơn dì"
Nói rồi cô nhanh tay cầm lên một miếng bánh đưa đến gần miệng. Bất chợt nhận ra gì đó thì hành động của cô dừng lại, cô lấy thêm một cái bánh nữa rồi đưa đến cho Minh Vũ. Cậu nhìn hành động ban đầu của cô, rồi lại nhìn cô dừng lại khi chuẩn bị ăn miếng bánh. Đến khi nhìn thấy cô đưa đến trước mặt cậu miếng bánh thì bất chợt cười. Lười nhác đưa tay cầm miếng bánh. Ngọc Quỳnh thấy cậu đã tiếp nhận miếng bánh, mỉm cười nói:
"Chúc cậu ăn ngon miệng!"
Rồi nhanh chóng đưa miếng bánh lên miệng cắn một cái rõ to. Trời ơi, cái hương vị này thật ngon làm sao!! Minh vũ nhìn hàng loạt biểu cảm khoa trương khi ăn miếng bánh của cô thì trong lòng vui vẻ. Đáng yêu quá. Minh Vũ nhìn chiếc bánh cô vừa đưa cho trên tay, chiếc bánh vẫn còn nóng ấm, môi khẽ nhếch lên.
miếng bánh lên nhầm một miếng, mùi vị không tệ. Còn rất ngọt nữa. Trong lòng như có dòng nước ấm len ngắm rách rách. Cậu vui vẻ tận hưởng mùi vị ngọt ngào của chiếc bánh nướng thơm ngon.
Mẹ Thu nhìn hai đứa trẻ đang vui vẻ ăn bánh nói chuyện với nhau. Cảm thấy bản thân dư thừa nên nhanh chóng ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Bà đi xuống lầu, trong lòng vui lại khi nhớ lại hình ảnh và ánh mắt của con trai khi bà bắt gặp trong phòng. Xem ra anh đã sớm biết thế nào là thích thầm một người rồi. Bà cảm nhận được như bản thân sắp mất cậu quý tử mà bà uông chiều, nuôi nấng này.
hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.