Câu Chuyện Giữa Hai Ta Như Trò Đùa Của Số Phận
Chương 12: Đó là sự thật? (2)
YuuJin
05/03/2014
Ngư mỉm cười kéo tay Nhân mã chạy thật nhanh nói:
“Đi với họ chán lắm toàn nghe hét thôi à nhưng thôi đi tìm họ đã nhỉ?”
Mã xiết tay lại thật chặt gật đầu mỉm cười chạy theo cô gái nhỏ phía trước nói
“Ừ ta đi nào!”
….
“Phù nóng quá!” Song Tử ngồi lấy tay quạt lấy quạt để cho mat nhưng không ăn thua gì cả, mái tóc nâu dài bết dính vào trán khiến cậu chau mày khó chịu vén ngược nó lên. Bình Nhi nhìn Song cười sặc cả nước nói:
“Trông cậu như chào mào đi mưa ấy hài quá!”
Nụ cười đó, đối với Tiểu Song, nó còn ấm áp và chói chang hơn cả ánh nắng mặt trời của giữa trưa hè, cậu lôi lon nước ngọt mát lạnh áp vào má Thiên Bình khiến cô khẽ giật nảy mình lên. Đón lấy lon nước từ tay Song Tử, đôi mắt màu lam của Bình Nhi thoáng chao động, cái cảm giác này thật bình yên và hạnh phúc. Cô khẽ ngả đầu vào vai Song Tử mơ màng hát một giai điệu thân quen, Song Tử cũng khẽ ngả sang bên cạnh lắng nghe giọng hát của cô, một tia nắng cũng đủ làm sáng bừng cả khung cảnh.
Sư bực bội khoanh tay đứng ngoài thi thoảng nhảy như con choi choi lèm bèm không ngớt:
“Sao Mã với Ngư lâu thế nhỉ sao vẫn chưa ra không lẽ lạc rồi?”
Cậu vừa dứt lời thì thấy Mã và Ngư từ xa tiến lại tay Song Ngư ôm đầy thú nhồi bông, cô nàng cười hớn hở nụ cười đẹp như nắng xuân, dễ thương vô cùng. Đi song song với Ngư Nhi không ai khác ngoài Mã Mã, mái tóc nâu sẫm hơi hoe đỏ vì phơi nắng nhiều dưới ánh nắng dịu nhẹ lấp lánh thật đẹp.
“Họ đẹp đôi đấy chứ?” Cự Giải mỉm cười lên tiếng.
“Bộ em không ghen chút nào sao Cự Giải? Tiểu Mã đang đi với cô gái khác đó nha.” Xử châm chọc.
“Em cũng lo chứ nhưng đó là Song Ngư nên không sao đâu, em tin tưởng Tiểu Ngư mà.” Cự Giải đỏ mặt cười.
Sư xắn tay áo hùng hổ tiến chỗ Nhân Mã kéo tai cậu lôi xềnh xệch đi, Song Ngư thì ngạc nhiên hết mức khi hoàn hồn lại vội vã đuổi theo gọi í ới. Mã thì kêu oai oái nói:
“Mình có làm gì đâu buông mình ra đồ Sư chết tiệt kia”
“Dám nói mình như thế hả mình sẽ cho cậu thấy kẻ cậu mắng là chết tiệt này sẽ cho cậu thành chết tiệt luôn.” Sư nói đưa nốt tay kia véo má Nhân Mã khiên cậu chàng chỉ có thể kêu khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên cậu buông tay khỏi mặt Mã, quay lại hỏi các sao khác, mặc tiếng ai oán của Mã Mã sau lưng.
“Bình Nhi với Song Tử đâu?”
“Chắc lại đi chơi mảnh rồi.” Bảo Bảo cười gian
Nhắc đến Bảo Bình thì phải nói đến mấy cái thí nghiệm quái của cậu trong nhà ma. Không hổ danh là nhà bác học điên đi đâu cậu cũng mang theo các lọ hóa chất bên mình cũng những dụng cụ cậu có thể mang theo, mới đi được 1/10 quãng đường mà cậu đã tháo gần hết chỗ ma ở đó để nghiên cứu và làm thí nghiệm. Nhưng không thể phủ nhận một điều cậu là người rất có tài nhưng chỉ tại cái tài đó sử dụng chưa đúng mục đích thôi. Bảo Bảo huých vai Ma Kết nói:
“Tụi mình về hay để xướng đi đâu nữa đây?”
“Đi chơi nữa chứ ban nãy có chỗ vui lắm nhưng mình với Ngư chưa chen chân vào được? Mà ủa Ngưu chan đâu?” Mã vừa bị Sư xử cho một trận giờ đã cười toe toét hồn nhiên như con nít vậy.
Vừa hay Kim Ngưu kệ nệ bê một núi đồ ăn đến mỉm cười đặt chúng lên ghế đá gần đó lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, cô nói:
“Mọi người ăn chút gì đó cho lấy lại sức đi rồi đi tiếp. Hi vọng hợp khẩu vị mọi người.”
“Kim Ngưu cậu chu đáo quá!” Giải Giải mỉm cười cầm lấy chiếc bánh dâu tây cắn nhẹ một miếng.
Ánh nắng không trở nên gay gắt hơn mà dịu nhẹ đi như bị niềm hạnh phúc hiện tại của họ át đi bớt gay gắt trở nên dịu dàng hơn. Lệ Hàn, cô ả vẫn chỉ đứng đó vẫn nụ cười nhếch mép đầy ngạo nghễ, đôi mắt màu tía vẫn ánh lên tia hạnh phúc xen lẫn căm thù và giận dữ, nó chỉ hướng về một người. Đằng xa không ai hay biết có người đang nhìn họ ánh mắt đầy ắp yêu thương nhưng dễ dàng từ bỏ chính những yêu thương đó.
“Đi tiếp hay đi về nào?” Bảo Bảo lắc lắc lọ hóa chất trên tay nói.
Có một số tiếng xì xào nói về vì họ cũng sắp tiều tùng khi chơi xong nhà ma số còn lại thì nhất nhất đi chơi tiếp vì cũng lâu lắm rồi họ mới có thể tụ lại đông đủ cùng nhau đi chơi như vậy.
“Đi tiếp đi đến đây mà không chơi hết mình thì chán lắm.” Sư Tử nói mái tóc đỏ bay phất phơ trong gió.
“Phải đó đi chơi đi.” Nhân Mã hí hửng cười híp cả mắt đáng yêu vô cùng
Lệ Hàn thì thở hồng hộc từ nãy đến giờ mãi mới lên tiếng sau một hồi chỉn chu lấy lại hình ảnh của vị nhị tiểu thư tập đoàn Sùng Ân:
“Mấy cái trò trẻ con ấy có gì thú vị mà mấy người ham mê thế hả về nhà ngồi còn thoải mái hơn.”
“Lệ Hàn cô chưa là một phần trong 12 người chúng tôi nên nếu như cô biết điều tốt nhất ngậm miệng lại đi cô còn nhớ quyền cước mà tên Xà Phu đó lãnh giáo rồi chứ ?” Nhân Mã vuốt lại mái tóc bết dính trên trán thu người lại chuẩn bị tung cước.
Thấy cô ả có vẻ sợ sệt cậu phủi bụi trên vai áo cười hồn nhiên nụ cười của một thiên sứ không vướng bụi trần, nhưng ả Lệ Hàn chỉ thấy nụ cười đó chất chứa những tà ác nguy hiểm và hơn hết nụ cười đó là thứ cô ả không muốn thấy nhất, với ả nụ cười đó rất giống Thiên Yết.
“Xin lỗi đã làm cô sợ, với vị tiểu thư như cô không cần vũ lực, nhiều chuyện cần khác giải quyết khác dễ hơn nhiều. Ngư Nhi để mình dẫn cậu đi chơi nếu như họ không đi.”
“Tuyệt vời yêu Mã Mã lắm” Ngư cười nhìn Mã.
Còn Mã cậu chàng thoáng đỏ mặt vì lời nói ban nãy của cô nàng nhưng đôi mắt màu hạt dẻ lại hướng về cô gái phía xa đang tíu tít với Kim Ngưu, cô gái đó mới là người cậu thực sự yêu.
“Nè Mã trúng gió sao mà nghệt ra vậy mọi người đi hết rồi kìa, cậu không đi bị bỏ lại đấy.” Bảo Bảo cười gian.
Mã giật mình vội chay nhanh đuổi theo mọi người. Ma Kết lặng nhìn các trò trong khu giải trí Moonsiler rồi quay ra hỏi các sao khác:
“Mọi người muốn chơi gì nào?”
Tất cả nhốn nháo cả lên vì câu hỏi đó, phía các sao nam và Ngư muốn chơi các trò mạo hiểm, còn bên các sao nữ và Lệ Hàn chỉ muốn đi dạo quanh đây thăm thú các trò chơi và tham gia trò nào đó đơn giản không hao phí quá nhiều năng lượng.
“Ngư muốn chơi tàu lượn siêu tốc.” Song Ngư cười híp cả mắt gò má ửng hồng vì nóng nói.
“Ngư Nhi chị không đồng ý.” Xử Nữ chau mày phản đối “Chơi cái gì đó bớt hại tim hơn đi Ngư.”
Ngư phụng phịu xị mặt ra với Xử quay sang làm nũng Kết Kết “Kết cho Ngư chơi đi mà Ngư thích chơi lắm.”
Hai cô gái đột nhiên vô tình đẩy Kêt Kết vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, một bên là người anh con như em gái thứ hai của anh Tiểu Ngư Nhi, còn bên kia là người anh muốn bảo vệ suốt đời này Xử Nữ. Kết day hai bên thái dương đang không biết xử trí thế nào thì một giọng nói trầm ấm vang lên mang lại cho anh cảm giác thân thuộc.
“Để mình dẫn Ngư Nhi đi chơi tàu lượn nhé!”
Ngư hào hứng quay sang ôm chầm lấy người đó kêu lên:
“Chỉ có Tiểu Yết chiều Ngư Nhi nhất!”
Nghe đến hai từ “Tiểu Yết” tất cả quay lại cảm xúc trong họ đều rất ngỡ ngàng xen lẫn sự vui sướng và ngọt ngào. Nhưng khi họ quay lại chỉ có mỗi Ngư Nhi và người-họ-không-muốn-thấy-nhất Xà Phu. Sư và Mã đang vui vẻ cười hớn hở dưới ánh nắng chói chang của trưa hè đột nhiên thay đổi sắc thái khuôn mặt hàng lông màu rậm cau lại, đôi mắt hằn lên tia lửa hận thù, không khí xung quanh vốn đã ngột ngạt do nắng nóng của trưa hè giờ lại càng ngột ngạt hơn.
“Mày đến đây làm gì?” Mã vặc hắn luôn “Bữa trước chưa đủ sao mà còn vác mặt đến đây? Muốn chết tao chiều.”
“Mã Mã từ từ đã không việc gì phải đụng tay đụng chân với loại người như hắn.” Sư ngăn Mã lại hất hàm hỏi Xà Phu “Mi lại muốn gì nữa đây?”
Hắn nhếch mép nở nụ cười gian tà nhìn Lệ Hàn chăm chú, nghiêng đầu cười, đáp:
“Ta đến để lấy đi hai thứ: thứ nhất là cô ta,” hắn chỉ tay về phía cô ả “Còn thứ hai…”
“Im đi!” Bình Nhi từ xa chạy lại lên tiếng “Tại sao ngươi muốn cậu ấy?”
Ban nãy cô ả còn nơm nớp lo sợ họ sẽ chấp thuận cho cô ả đi nhưng khi thấy Thiên Bình mở lời hỏi cô ả mới an tâm đứng đó.
Hắn xuề xòa cười khểnh nói giọng lanh lảnh nghe rợn người “Vì ả giống với mèo con, còn mèo con, cô ta đã thoát được khỏi ta nên đưa ả về thế chấp vậy. À ban nãy ta có thấy cô bạn gái cưng của ngươi đấy Sư Tử.”
Hắn nhướn mày nhìn Sư ra vẻ khiêu khích khiến cậu nóng máu, ngọn lửa căm phẫn bốc lên ngùn ngụt, Thiên Bình đứng đó cất tiếng. Cô lúc này khác hoàn toàn so với một Thiên Bình dịu dàng xinh đẹp thường ngày:
“Mi muốn đưa cậu ấy đi thì đừng trách ta, khôn hồn trả Thiên Yết lại cho bọn ta.”
“Ái chà chà cô em này nóng tính quá đấy!” hắn cợt nhả nâng cằm trắng trẻo của Bình Nhi lên cười.
Song Tử đứng đó máu uất dồn lên đầu không kịp định thần cậu quệt cho hắn một phát ngã sõng soài nằm dài trên nền đất mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn. Kéo tay Thiên Bình lại về phía mình, anh xem cô có làm sao không rồi quay lại lườm xéo tên vô liêm xỉ kia. Lần này có vẻ Xà Phu đã nếm đủ, hắn đứng dậy không cà trớn cợt nhả như mọi lần hắn vẫn làm, hắn đứng dậy phủi sạch bụm bặm bám trên người nhìn 11 chòm sao bằng ánh nhìn khinh bỉ ngạo mạn vốn có của hắn nói:
“Ta cho các ngươi thời hạn ba ngày nếu như các ngươi vẫn chưa quyết định được xem nên chọn cô gái Thiên Yết hay công ti được sự đầu tư nước ngoài của Ma Kết thì ta báo trước đừng có mà hối hận. Còn nữa cô tiểu thư của tập đoàn Sùng Ân, nếu như cô nghe lời ta đi theo ta thì bí mật của cô đến đây sẽ được giữ kín còn lí do là tại cô không biết điều nên ta đành nói ra vậy, cô không cần hoảng loạn đến vậy đâu những người ở đây đâu đến nỗi ngu mà không biết được cái lí do nhỏ xíu đó của cô. Từ từ suy nghĩ đi.”
Hắn quay lưng rảo bước thì bàn tay chắc khỏe của Sư kéo hắn lại đứng chôn chân tại chỗ, hắn cũng chẳng vùng vẫy đứng dim lặng cúi gập đầu xuống khóe miệng khẽ nhếch lên ngạo nghễ.
“Ngươi nói ngươi thấy Tiểu Yết, cô ấy đang ở đây?”
“Vậy ngươi nghĩ sao?” Xà Phu điềm tĩnh đáp “Ban nãy thấy cô ta ở chỗ khu tàu lượn đang nhìn về phía này ta nghĩ cô nàng sẽ lại đây gặp người cô ta muốn gặp nhất chứ nhưng cô ả chỉ lẳng lặng quay đi hòa lẫn vào dòng người đông đúc.”
Ma Kết cho chút nghi ngờ nhưng giọng nói đó thật sự rất quen thuộc, cho dù có cố bắt chước thì ngữ âm cũng không thể bắt chước y hệt như vậy được. Anh quay sang hỏi Song Ngư, cô bé đang ăn bánh của Kim Ngưu mới mua về ban nãy.
“Bé Cá có chắc ban nãy Tiểu Yết đồng ý dẫn Cá đi chơi tàu lượn không?”
“Chắc chứ người đó chính là Tiểu Yết nhưng Yết có vẻ gầy lắm chắc đang lo chuyện gì đấy.” Cá nói miệng vẫn nhai miếng bánh kem.
Kết gật gù xoa đầu Cá rồi quay sang hỏi Xà Phu giọng điềm tĩnh lạnh băng:
“Ngươi thấy em gái ta lúc nào?”
“Để nhớ xem nào, nhưng nói với các ngươi ta có lợi lộc gì chứ?” hắn nghĩ ngợi rồi quay sang nhìn Kết với ánh mắt xảo trá quỷ quyệt.
Kết và mọi người trùng xuống, Sư gắt nhặng cả lên túm lấy cổ áo hắn vặc sa sả vào mặt hắn:
“Tên khốn này mi có nói không hả?”
“Được ta chấp nhận yêu cầu của ngươi nếu ta biết và tìm thấy em gái ta ở đâu thì công ty đó là của ngươi vừa lòng rồi chứ?” Kết chậm rãi đáp.
“Khoan đã nếu như Yết còn sống vậy tại sao cô ấy không về tìm chúng ta chứ?” Sư thắc mắc.
“Có những chuyện cậu nên biết ít hơn một chút sẽ tốt hơn. Xà Phu mi nói được rồi chứ?”
Hắn cười mặc cho cái cổ áo bị Sư xếch ngược lên nói vẫn cái giong lanh lảnh kinh tởm đó “Tầm 15 phút trước cô ta còn đứng chỗ quán thú bông với bạn đằng kia nếu nhanh chân có lẽ các ngươi sẽ đuổi kịp đấy. Còn về phần điều kiện bao giờ ta có thể…”
Tất cả vừa mừng vừa lo nhưng lo nhiều hơn mừng, ánh mắt của ai đó đang nhìn Ma Kết và nó vừa dấy lên sự sợ hãi sâu thẳm trong tim. Cô khẽ nắm chặt tay Kết lại và anh biết điều đó anh cảm nhận được sự sợ hãi trong cô, anh khẽ nhìn lướt qua đôi mắt màu tía mỉm cười đáp:
“Mi cần nghe cho rõ và chính xác là nếu như ta biết và….”
Kết đang nói thì tiếng chuông quen thuộc vang lên tiếng chuông này chính tay em gái nhỏ của anh Thiên Yết tự tìm và cài vào máy anh. Kết dừng lại nhấc máy lên mở lời trước:
“Alô? Cho hỏi ai đấy”
Vừa nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia Kết lặng người đi vội vã tránh ra xa đám đông để nghe điện thoại,lúc cậu rời khỏi khuôn mặt có phần nào tái đi và miệng cậu gần như thốt ra hai chữ “Thiên Yết”.
…………….
“Đi với họ chán lắm toàn nghe hét thôi à nhưng thôi đi tìm họ đã nhỉ?”
Mã xiết tay lại thật chặt gật đầu mỉm cười chạy theo cô gái nhỏ phía trước nói
“Ừ ta đi nào!”
….
“Phù nóng quá!” Song Tử ngồi lấy tay quạt lấy quạt để cho mat nhưng không ăn thua gì cả, mái tóc nâu dài bết dính vào trán khiến cậu chau mày khó chịu vén ngược nó lên. Bình Nhi nhìn Song cười sặc cả nước nói:
“Trông cậu như chào mào đi mưa ấy hài quá!”
Nụ cười đó, đối với Tiểu Song, nó còn ấm áp và chói chang hơn cả ánh nắng mặt trời của giữa trưa hè, cậu lôi lon nước ngọt mát lạnh áp vào má Thiên Bình khiến cô khẽ giật nảy mình lên. Đón lấy lon nước từ tay Song Tử, đôi mắt màu lam của Bình Nhi thoáng chao động, cái cảm giác này thật bình yên và hạnh phúc. Cô khẽ ngả đầu vào vai Song Tử mơ màng hát một giai điệu thân quen, Song Tử cũng khẽ ngả sang bên cạnh lắng nghe giọng hát của cô, một tia nắng cũng đủ làm sáng bừng cả khung cảnh.
Sư bực bội khoanh tay đứng ngoài thi thoảng nhảy như con choi choi lèm bèm không ngớt:
“Sao Mã với Ngư lâu thế nhỉ sao vẫn chưa ra không lẽ lạc rồi?”
Cậu vừa dứt lời thì thấy Mã và Ngư từ xa tiến lại tay Song Ngư ôm đầy thú nhồi bông, cô nàng cười hớn hở nụ cười đẹp như nắng xuân, dễ thương vô cùng. Đi song song với Ngư Nhi không ai khác ngoài Mã Mã, mái tóc nâu sẫm hơi hoe đỏ vì phơi nắng nhiều dưới ánh nắng dịu nhẹ lấp lánh thật đẹp.
“Họ đẹp đôi đấy chứ?” Cự Giải mỉm cười lên tiếng.
“Bộ em không ghen chút nào sao Cự Giải? Tiểu Mã đang đi với cô gái khác đó nha.” Xử châm chọc.
“Em cũng lo chứ nhưng đó là Song Ngư nên không sao đâu, em tin tưởng Tiểu Ngư mà.” Cự Giải đỏ mặt cười.
Sư xắn tay áo hùng hổ tiến chỗ Nhân Mã kéo tai cậu lôi xềnh xệch đi, Song Ngư thì ngạc nhiên hết mức khi hoàn hồn lại vội vã đuổi theo gọi í ới. Mã thì kêu oai oái nói:
“Mình có làm gì đâu buông mình ra đồ Sư chết tiệt kia”
“Dám nói mình như thế hả mình sẽ cho cậu thấy kẻ cậu mắng là chết tiệt này sẽ cho cậu thành chết tiệt luôn.” Sư nói đưa nốt tay kia véo má Nhân Mã khiên cậu chàng chỉ có thể kêu khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên cậu buông tay khỏi mặt Mã, quay lại hỏi các sao khác, mặc tiếng ai oán của Mã Mã sau lưng.
“Bình Nhi với Song Tử đâu?”
“Chắc lại đi chơi mảnh rồi.” Bảo Bảo cười gian
Nhắc đến Bảo Bình thì phải nói đến mấy cái thí nghiệm quái của cậu trong nhà ma. Không hổ danh là nhà bác học điên đi đâu cậu cũng mang theo các lọ hóa chất bên mình cũng những dụng cụ cậu có thể mang theo, mới đi được 1/10 quãng đường mà cậu đã tháo gần hết chỗ ma ở đó để nghiên cứu và làm thí nghiệm. Nhưng không thể phủ nhận một điều cậu là người rất có tài nhưng chỉ tại cái tài đó sử dụng chưa đúng mục đích thôi. Bảo Bảo huých vai Ma Kết nói:
“Tụi mình về hay để xướng đi đâu nữa đây?”
“Đi chơi nữa chứ ban nãy có chỗ vui lắm nhưng mình với Ngư chưa chen chân vào được? Mà ủa Ngưu chan đâu?” Mã vừa bị Sư xử cho một trận giờ đã cười toe toét hồn nhiên như con nít vậy.
Vừa hay Kim Ngưu kệ nệ bê một núi đồ ăn đến mỉm cười đặt chúng lên ghế đá gần đó lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, cô nói:
“Mọi người ăn chút gì đó cho lấy lại sức đi rồi đi tiếp. Hi vọng hợp khẩu vị mọi người.”
“Kim Ngưu cậu chu đáo quá!” Giải Giải mỉm cười cầm lấy chiếc bánh dâu tây cắn nhẹ một miếng.
Ánh nắng không trở nên gay gắt hơn mà dịu nhẹ đi như bị niềm hạnh phúc hiện tại của họ át đi bớt gay gắt trở nên dịu dàng hơn. Lệ Hàn, cô ả vẫn chỉ đứng đó vẫn nụ cười nhếch mép đầy ngạo nghễ, đôi mắt màu tía vẫn ánh lên tia hạnh phúc xen lẫn căm thù và giận dữ, nó chỉ hướng về một người. Đằng xa không ai hay biết có người đang nhìn họ ánh mắt đầy ắp yêu thương nhưng dễ dàng từ bỏ chính những yêu thương đó.
“Đi tiếp hay đi về nào?” Bảo Bảo lắc lắc lọ hóa chất trên tay nói.
Có một số tiếng xì xào nói về vì họ cũng sắp tiều tùng khi chơi xong nhà ma số còn lại thì nhất nhất đi chơi tiếp vì cũng lâu lắm rồi họ mới có thể tụ lại đông đủ cùng nhau đi chơi như vậy.
“Đi tiếp đi đến đây mà không chơi hết mình thì chán lắm.” Sư Tử nói mái tóc đỏ bay phất phơ trong gió.
“Phải đó đi chơi đi.” Nhân Mã hí hửng cười híp cả mắt đáng yêu vô cùng
Lệ Hàn thì thở hồng hộc từ nãy đến giờ mãi mới lên tiếng sau một hồi chỉn chu lấy lại hình ảnh của vị nhị tiểu thư tập đoàn Sùng Ân:
“Mấy cái trò trẻ con ấy có gì thú vị mà mấy người ham mê thế hả về nhà ngồi còn thoải mái hơn.”
“Lệ Hàn cô chưa là một phần trong 12 người chúng tôi nên nếu như cô biết điều tốt nhất ngậm miệng lại đi cô còn nhớ quyền cước mà tên Xà Phu đó lãnh giáo rồi chứ ?” Nhân Mã vuốt lại mái tóc bết dính trên trán thu người lại chuẩn bị tung cước.
Thấy cô ả có vẻ sợ sệt cậu phủi bụi trên vai áo cười hồn nhiên nụ cười của một thiên sứ không vướng bụi trần, nhưng ả Lệ Hàn chỉ thấy nụ cười đó chất chứa những tà ác nguy hiểm và hơn hết nụ cười đó là thứ cô ả không muốn thấy nhất, với ả nụ cười đó rất giống Thiên Yết.
“Xin lỗi đã làm cô sợ, với vị tiểu thư như cô không cần vũ lực, nhiều chuyện cần khác giải quyết khác dễ hơn nhiều. Ngư Nhi để mình dẫn cậu đi chơi nếu như họ không đi.”
“Tuyệt vời yêu Mã Mã lắm” Ngư cười nhìn Mã.
Còn Mã cậu chàng thoáng đỏ mặt vì lời nói ban nãy của cô nàng nhưng đôi mắt màu hạt dẻ lại hướng về cô gái phía xa đang tíu tít với Kim Ngưu, cô gái đó mới là người cậu thực sự yêu.
“Nè Mã trúng gió sao mà nghệt ra vậy mọi người đi hết rồi kìa, cậu không đi bị bỏ lại đấy.” Bảo Bảo cười gian.
Mã giật mình vội chay nhanh đuổi theo mọi người. Ma Kết lặng nhìn các trò trong khu giải trí Moonsiler rồi quay ra hỏi các sao khác:
“Mọi người muốn chơi gì nào?”
Tất cả nhốn nháo cả lên vì câu hỏi đó, phía các sao nam và Ngư muốn chơi các trò mạo hiểm, còn bên các sao nữ và Lệ Hàn chỉ muốn đi dạo quanh đây thăm thú các trò chơi và tham gia trò nào đó đơn giản không hao phí quá nhiều năng lượng.
“Ngư muốn chơi tàu lượn siêu tốc.” Song Ngư cười híp cả mắt gò má ửng hồng vì nóng nói.
“Ngư Nhi chị không đồng ý.” Xử Nữ chau mày phản đối “Chơi cái gì đó bớt hại tim hơn đi Ngư.”
Ngư phụng phịu xị mặt ra với Xử quay sang làm nũng Kết Kết “Kết cho Ngư chơi đi mà Ngư thích chơi lắm.”
Hai cô gái đột nhiên vô tình đẩy Kêt Kết vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, một bên là người anh con như em gái thứ hai của anh Tiểu Ngư Nhi, còn bên kia là người anh muốn bảo vệ suốt đời này Xử Nữ. Kết day hai bên thái dương đang không biết xử trí thế nào thì một giọng nói trầm ấm vang lên mang lại cho anh cảm giác thân thuộc.
“Để mình dẫn Ngư Nhi đi chơi tàu lượn nhé!”
Ngư hào hứng quay sang ôm chầm lấy người đó kêu lên:
“Chỉ có Tiểu Yết chiều Ngư Nhi nhất!”
Nghe đến hai từ “Tiểu Yết” tất cả quay lại cảm xúc trong họ đều rất ngỡ ngàng xen lẫn sự vui sướng và ngọt ngào. Nhưng khi họ quay lại chỉ có mỗi Ngư Nhi và người-họ-không-muốn-thấy-nhất Xà Phu. Sư và Mã đang vui vẻ cười hớn hở dưới ánh nắng chói chang của trưa hè đột nhiên thay đổi sắc thái khuôn mặt hàng lông màu rậm cau lại, đôi mắt hằn lên tia lửa hận thù, không khí xung quanh vốn đã ngột ngạt do nắng nóng của trưa hè giờ lại càng ngột ngạt hơn.
“Mày đến đây làm gì?” Mã vặc hắn luôn “Bữa trước chưa đủ sao mà còn vác mặt đến đây? Muốn chết tao chiều.”
“Mã Mã từ từ đã không việc gì phải đụng tay đụng chân với loại người như hắn.” Sư ngăn Mã lại hất hàm hỏi Xà Phu “Mi lại muốn gì nữa đây?”
Hắn nhếch mép nở nụ cười gian tà nhìn Lệ Hàn chăm chú, nghiêng đầu cười, đáp:
“Ta đến để lấy đi hai thứ: thứ nhất là cô ta,” hắn chỉ tay về phía cô ả “Còn thứ hai…”
“Im đi!” Bình Nhi từ xa chạy lại lên tiếng “Tại sao ngươi muốn cậu ấy?”
Ban nãy cô ả còn nơm nớp lo sợ họ sẽ chấp thuận cho cô ả đi nhưng khi thấy Thiên Bình mở lời hỏi cô ả mới an tâm đứng đó.
Hắn xuề xòa cười khểnh nói giọng lanh lảnh nghe rợn người “Vì ả giống với mèo con, còn mèo con, cô ta đã thoát được khỏi ta nên đưa ả về thế chấp vậy. À ban nãy ta có thấy cô bạn gái cưng của ngươi đấy Sư Tử.”
Hắn nhướn mày nhìn Sư ra vẻ khiêu khích khiến cậu nóng máu, ngọn lửa căm phẫn bốc lên ngùn ngụt, Thiên Bình đứng đó cất tiếng. Cô lúc này khác hoàn toàn so với một Thiên Bình dịu dàng xinh đẹp thường ngày:
“Mi muốn đưa cậu ấy đi thì đừng trách ta, khôn hồn trả Thiên Yết lại cho bọn ta.”
“Ái chà chà cô em này nóng tính quá đấy!” hắn cợt nhả nâng cằm trắng trẻo của Bình Nhi lên cười.
Song Tử đứng đó máu uất dồn lên đầu không kịp định thần cậu quệt cho hắn một phát ngã sõng soài nằm dài trên nền đất mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn. Kéo tay Thiên Bình lại về phía mình, anh xem cô có làm sao không rồi quay lại lườm xéo tên vô liêm xỉ kia. Lần này có vẻ Xà Phu đã nếm đủ, hắn đứng dậy không cà trớn cợt nhả như mọi lần hắn vẫn làm, hắn đứng dậy phủi sạch bụm bặm bám trên người nhìn 11 chòm sao bằng ánh nhìn khinh bỉ ngạo mạn vốn có của hắn nói:
“Ta cho các ngươi thời hạn ba ngày nếu như các ngươi vẫn chưa quyết định được xem nên chọn cô gái Thiên Yết hay công ti được sự đầu tư nước ngoài của Ma Kết thì ta báo trước đừng có mà hối hận. Còn nữa cô tiểu thư của tập đoàn Sùng Ân, nếu như cô nghe lời ta đi theo ta thì bí mật của cô đến đây sẽ được giữ kín còn lí do là tại cô không biết điều nên ta đành nói ra vậy, cô không cần hoảng loạn đến vậy đâu những người ở đây đâu đến nỗi ngu mà không biết được cái lí do nhỏ xíu đó của cô. Từ từ suy nghĩ đi.”
Hắn quay lưng rảo bước thì bàn tay chắc khỏe của Sư kéo hắn lại đứng chôn chân tại chỗ, hắn cũng chẳng vùng vẫy đứng dim lặng cúi gập đầu xuống khóe miệng khẽ nhếch lên ngạo nghễ.
“Ngươi nói ngươi thấy Tiểu Yết, cô ấy đang ở đây?”
“Vậy ngươi nghĩ sao?” Xà Phu điềm tĩnh đáp “Ban nãy thấy cô ta ở chỗ khu tàu lượn đang nhìn về phía này ta nghĩ cô nàng sẽ lại đây gặp người cô ta muốn gặp nhất chứ nhưng cô ả chỉ lẳng lặng quay đi hòa lẫn vào dòng người đông đúc.”
Ma Kết cho chút nghi ngờ nhưng giọng nói đó thật sự rất quen thuộc, cho dù có cố bắt chước thì ngữ âm cũng không thể bắt chước y hệt như vậy được. Anh quay sang hỏi Song Ngư, cô bé đang ăn bánh của Kim Ngưu mới mua về ban nãy.
“Bé Cá có chắc ban nãy Tiểu Yết đồng ý dẫn Cá đi chơi tàu lượn không?”
“Chắc chứ người đó chính là Tiểu Yết nhưng Yết có vẻ gầy lắm chắc đang lo chuyện gì đấy.” Cá nói miệng vẫn nhai miếng bánh kem.
Kết gật gù xoa đầu Cá rồi quay sang hỏi Xà Phu giọng điềm tĩnh lạnh băng:
“Ngươi thấy em gái ta lúc nào?”
“Để nhớ xem nào, nhưng nói với các ngươi ta có lợi lộc gì chứ?” hắn nghĩ ngợi rồi quay sang nhìn Kết với ánh mắt xảo trá quỷ quyệt.
Kết và mọi người trùng xuống, Sư gắt nhặng cả lên túm lấy cổ áo hắn vặc sa sả vào mặt hắn:
“Tên khốn này mi có nói không hả?”
“Được ta chấp nhận yêu cầu của ngươi nếu ta biết và tìm thấy em gái ta ở đâu thì công ty đó là của ngươi vừa lòng rồi chứ?” Kết chậm rãi đáp.
“Khoan đã nếu như Yết còn sống vậy tại sao cô ấy không về tìm chúng ta chứ?” Sư thắc mắc.
“Có những chuyện cậu nên biết ít hơn một chút sẽ tốt hơn. Xà Phu mi nói được rồi chứ?”
Hắn cười mặc cho cái cổ áo bị Sư xếch ngược lên nói vẫn cái giong lanh lảnh kinh tởm đó “Tầm 15 phút trước cô ta còn đứng chỗ quán thú bông với bạn đằng kia nếu nhanh chân có lẽ các ngươi sẽ đuổi kịp đấy. Còn về phần điều kiện bao giờ ta có thể…”
Tất cả vừa mừng vừa lo nhưng lo nhiều hơn mừng, ánh mắt của ai đó đang nhìn Ma Kết và nó vừa dấy lên sự sợ hãi sâu thẳm trong tim. Cô khẽ nắm chặt tay Kết lại và anh biết điều đó anh cảm nhận được sự sợ hãi trong cô, anh khẽ nhìn lướt qua đôi mắt màu tía mỉm cười đáp:
“Mi cần nghe cho rõ và chính xác là nếu như ta biết và….”
Kết đang nói thì tiếng chuông quen thuộc vang lên tiếng chuông này chính tay em gái nhỏ của anh Thiên Yết tự tìm và cài vào máy anh. Kết dừng lại nhấc máy lên mở lời trước:
“Alô? Cho hỏi ai đấy”
Vừa nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia Kết lặng người đi vội vã tránh ra xa đám đông để nghe điện thoại,lúc cậu rời khỏi khuôn mặt có phần nào tái đi và miệng cậu gần như thốt ra hai chữ “Thiên Yết”.
…………….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.