Câu Chuyện Giữa Hai Ta Như Trò Đùa Của Số Phận
Chương 9: Kẻ thứ ba xuất hiện. Một "Thiên Yết" thứ hai?
YuuJin
05/03/2014
Sư dần dần mở
mắt họ sặc sụa một hồi khi nhìn rõ xung quanh, nhìn thấy 10 gương mặt
với nỗi sợ hăí hằn in rõ ràng Sư lại bật dậy nhanh hơn điện xẹt gào lớn
“Thiên Yết, mình thấy Thiên Yết. Cô ấy vẫn còn sống. Cô ấy vẫn ở đây, quan sát, bảo vệ mọi người.”
“Sư phải nói sao nữa cậu mới hiểu đây, Yết mất rồi cậu ấy không thể…không thể nào…ở đây…được”
Để nói ra những lời này chắc hẳn Xử Nữ phải đau đớn lắm dù gì cũng là bạn bè chí cốt bao lâu nay mà, vừa nói hai hàng lệ nóng hổi cứ lăn dài trên gò má rơi lã chã xuống đất ẩm. Sư Tử vẫn gồng mình đứng dậy cố gắng chạy thật nhanh về chỗ ô cửa sổ đó thì….
Bốp!
Ma Kết không kìm được tát Sư một phát đau điếng, tất cả những người xung quanh há hốc mồm mắt mở to thao láo, Kết mặc kệ đứng đó nghiêm nghị nhìn Sư với ánh mắt đầy giận dữ, Sư có chùn lại ngồi phệt xuống đất đôi mắt đỏ ánh lên sự thất vọng.
“Cậu nên hiểu việc mất Yết là nỗi đau không chỉ riêng cậu mà mọi người đều có cùng chung nỗi đau đó….” Kết gằn giọng.
Sư nói giọng có chút giễu cợt “Phải rồi nhưng ai hiểu nỗi đau hiện tại của tôi cơ chứ.”
“Cậu…Được lắm để tôi nói cho cậu nghe dù cậu có yêu nó đến đâu đi chăng nữa, thì việc mất mát này rồi sẽ nguôi ngoai trong cậu, nhưng cậu thử nghĩ xem, thử động não đi để cái đầu mu mê của cậu làm việc cậu khắc hiểu Yết là em gái tôi cậu nghĩ thử tôi không đau đớn bằng cậu sao? Tôi thất vọng về cậu. Sư Tử cậu không xứng đáng để tôi có thể giao em gái tôi cho cậu. Không bao giờ!”
Dứt lời Ma Kết bỏ đi với ánh nhìn đầy sự khinh bỉ nhưng ai biết khi tấm lưng đó vừa quay đi nỗi sợ hãi trào dâng bủa vây lấy con người đó. Con tim của Kết đang đạp từng hồi thình thịch chẳng nhẽ Sư thấy Yết thật sao con bé sao lại sơ sẩy như vậy, rồi anh rảo bước đi nhanh về phía căn nhà.
“Thiên Yết, à không Tử Tuyết em xuống đây!”
Căn nhà im lặng không một tiếng đáp.
“Tử Tuyết anh muốn em xuống đây!”
Vẫn không ai đáp cả, Kết lao nhanh lên lầu mở tung cánh cửa phòng của Yết ra.Trông trơn chẳng có ai cả, tủ quần áo vẫn y nguyên, chăn màn gọn gàng chỉ có người là không thấy đâu thôi. Bần thần một lúc anh lôi cây violon dạo một khúc nhạc buồn. Tiếng nhạc du dương hòa theo cơn gió nhè nhẹ mơn man lướt nhanh quanh 5 căn biệt thự.
“Anh chơi đàn khá thật đấy!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó Kết mỉm cười quay lưng lại nhìn người vừa nói, người đó là một cô gái với mái tóc đen dài, ánh mắt cương nghị lạnh lùng. Cô gái đó rất giống với Thiên Yết em gái nhỏ của anh nhưng cô gái đó không có tròng mắt xám tro ẩn chứa những nỗi buồn.
“Thiên Yết.” Kết khẽ nói.
“Chào anh, em được nghe nói về anh khá nhiều rồi, Ma Kết.”
Kết cố gắng nhớ xem anh có quen cô gái này không thì cô gái đó nở nụ cười nửa miệng của Yết nói bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra.
“Em là bạn học cùng với Yết, tên em là Lệ Hàn.”
“Bạn học sao? Ra là bạn học nhưng sao mình lại có cảm giác thân quen như vậy?” Kết nghĩ mẩm trong lòng rồi tiếp lời Lệ Hàn.
“Ra vậy nhưng từ trước đến giờ tôi không quen có người lạ sống cùng nên nếu không phiền tôi sẽ dẫn cô đến nhà bạn tôi.” Dứt lời anh đỡ lấy vali to nặng của cô gái kéo nó đến cửa biệt thự nhà Xử.
Cộc…cộc…cộc.
Xử Nữ đi ra người cô vẫn còn vương làn khói mờ mờ chắc cô vừa tắm xong, thấy anh cô nở nụ cười dịu dàng nhưng khi nhìn thấy người con gái bên cạnh anh nụ cười đó tắt ngấm,thay vào đó là khuôn mặt hoảng hốt cao độ. Mãi sau cô mới có thể cất tiếng:
“Thiên…Yết…là cậu phải không?”
“Xử bình tĩnh nào.” Kết vội can ngăn.
Xử nhào đến ôm chặt lấy cô gái trước mặt mình nước mắt cứ lã chã rơi lăn dài rơi trên bờ vai gầy của cô gái kia. Cô gái đó khẽ mỉm cười vuốt dọc sống lưng Xử Nữ lên tiếng:
“Xử Nữ, mình là bạn của Yết tên Lệ Hàn.”
Nghe vậy hai tay Nữ buông thõng như bị gãy thu lại cúi đầu lí nhí nói:
“Xin lỗi” rồi nhìn Kết hỏi ánh mắt vô hồn “Anh đến đây làm gì?”
“À cô gái này mới chuyển về đây nghe nói là theo sắp xếp của Yết thì phải, em cho cô ấy ở đây với em và Bình Nhi nhé có được không?”
Xử gật đầu liếc nhìn cô gái kia cô hỏi tiếp “Lí do cô đến đây?”
“Tìm một người.”
“Khỏi nói cũng biết là tìm Sư Tử,” Nhân Mã từ đâu đi đến nói giọng lè nhè có vẻ cậu chàng rất ghét con người này vì cậu có cảm giác cô ta đến đây vì lí do khác. Lệ Hàn thầm đánh giá những người cô đã gặp, ngọn lửa ghen tị bốc lên cao. Thiên Yết thực sự quá tốt số, quanh cô ta luôn có những người thực lòng quan tâm cô ta và hơn hết họ nhưng những thiên thần vậy. Nét đẹp của họ rất riêng rất cuốn hút.
“Mã, Kết, Xử nghe nói Yết về hả?”
Từ xa Dương và Sư đang hối hả chạy đến vẻ đẹp của họ khiến cho Lệ Hàn ngây người ra rồi nghĩ thầm trong đầu ngầm rủa mắng Thiên Yết. Sư bộ dạng rất hứng khởi chạy lại nhìn thấy cô gái đứng cạnh Xử lòng anh vui mừng khôn xiết nhưng Kết kịp ngăn lại và nói:
“Không phải Yết mà là bạn của em ấy, cô ta tên Lệ Hàn.”
Mã Mã khinh khỉnh nhìn cô gái đó e lệ cúi đầu chào Bạch và Sư giả bộ buồn nôn khiến cô ta tức đỏ mặt tía tai. Thấy cô ta nhìn mình Mã nói tiếp:
“Lệ Hàn cô nói có lá thư gửi cho Sư mà.”
Quay ngoắt 180 độ Sư nhìn Lệ Hàn khẽ mỉm cười nói:
“Lá thư đâu?”
Lệ Hàn lôi ra một phong thư trắng toát đưa cho Sư, cậu cầm lấy và hỏi tiếp về tình hình của Yết nhưng tia hi vọng đó bị dật tắt vì cô ta đến đây do lời hứa của mình và Yết. Cô nói Yết chỉ dặn là sẽ có thể không quay lại đây gặp mọi người nữa nên nhờ mình đến thay Yết chăm sóc mọi người. Mã Mã nhìn cô ta chòng chọc rồi đưa tay vuốt ngực làm bộ nuốt không trôi mấy lời nói đường mật đó của Lệ Hàn khiến cô ả tức ói máu mà không thể làm gì. Sư lại trở về bộ mặt đưa đám cầm phong thư đi khuất. Tất cả đều hiểu cậu nhớ Yết ra sao, họ cũng vậy nhưng cậu và mọi người vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Về đến phòng Sư vội mở lá thư ra xem,dòng chữ viết bằng mực đen ngay ngắn,đều tăm tắp hiện lên trên nền giấy trắng
“ngày…tháng…năm…
Lúc anh nhận được lá thư này thì em chỉ có thể nói rằng em rất xin lỗi anh. Anh đừng buồn sẽ ổn cả thôi, anh có thể sống không có em như từ trước khi gặp em mà phải vậy không. Em biết lá thư này thật quá đường đột với anh nhưng mong anh hiểu. […] Cuối cùng thì em vấn không thể giận anh được chỉ mong anh đừng quá lưu luyến đên em, cuộc sống vẫn còn dài phía trước mà. Cố gắng lên anh nhé!”
“Thiên Yết, mình thấy Thiên Yết. Cô ấy vẫn còn sống. Cô ấy vẫn ở đây, quan sát, bảo vệ mọi người.”
“Sư phải nói sao nữa cậu mới hiểu đây, Yết mất rồi cậu ấy không thể…không thể nào…ở đây…được”
Để nói ra những lời này chắc hẳn Xử Nữ phải đau đớn lắm dù gì cũng là bạn bè chí cốt bao lâu nay mà, vừa nói hai hàng lệ nóng hổi cứ lăn dài trên gò má rơi lã chã xuống đất ẩm. Sư Tử vẫn gồng mình đứng dậy cố gắng chạy thật nhanh về chỗ ô cửa sổ đó thì….
Bốp!
Ma Kết không kìm được tát Sư một phát đau điếng, tất cả những người xung quanh há hốc mồm mắt mở to thao láo, Kết mặc kệ đứng đó nghiêm nghị nhìn Sư với ánh mắt đầy giận dữ, Sư có chùn lại ngồi phệt xuống đất đôi mắt đỏ ánh lên sự thất vọng.
“Cậu nên hiểu việc mất Yết là nỗi đau không chỉ riêng cậu mà mọi người đều có cùng chung nỗi đau đó….” Kết gằn giọng.
Sư nói giọng có chút giễu cợt “Phải rồi nhưng ai hiểu nỗi đau hiện tại của tôi cơ chứ.”
“Cậu…Được lắm để tôi nói cho cậu nghe dù cậu có yêu nó đến đâu đi chăng nữa, thì việc mất mát này rồi sẽ nguôi ngoai trong cậu, nhưng cậu thử nghĩ xem, thử động não đi để cái đầu mu mê của cậu làm việc cậu khắc hiểu Yết là em gái tôi cậu nghĩ thử tôi không đau đớn bằng cậu sao? Tôi thất vọng về cậu. Sư Tử cậu không xứng đáng để tôi có thể giao em gái tôi cho cậu. Không bao giờ!”
Dứt lời Ma Kết bỏ đi với ánh nhìn đầy sự khinh bỉ nhưng ai biết khi tấm lưng đó vừa quay đi nỗi sợ hãi trào dâng bủa vây lấy con người đó. Con tim của Kết đang đạp từng hồi thình thịch chẳng nhẽ Sư thấy Yết thật sao con bé sao lại sơ sẩy như vậy, rồi anh rảo bước đi nhanh về phía căn nhà.
“Thiên Yết, à không Tử Tuyết em xuống đây!”
Căn nhà im lặng không một tiếng đáp.
“Tử Tuyết anh muốn em xuống đây!”
Vẫn không ai đáp cả, Kết lao nhanh lên lầu mở tung cánh cửa phòng của Yết ra.Trông trơn chẳng có ai cả, tủ quần áo vẫn y nguyên, chăn màn gọn gàng chỉ có người là không thấy đâu thôi. Bần thần một lúc anh lôi cây violon dạo một khúc nhạc buồn. Tiếng nhạc du dương hòa theo cơn gió nhè nhẹ mơn man lướt nhanh quanh 5 căn biệt thự.
“Anh chơi đàn khá thật đấy!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó Kết mỉm cười quay lưng lại nhìn người vừa nói, người đó là một cô gái với mái tóc đen dài, ánh mắt cương nghị lạnh lùng. Cô gái đó rất giống với Thiên Yết em gái nhỏ của anh nhưng cô gái đó không có tròng mắt xám tro ẩn chứa những nỗi buồn.
“Thiên Yết.” Kết khẽ nói.
“Chào anh, em được nghe nói về anh khá nhiều rồi, Ma Kết.”
Kết cố gắng nhớ xem anh có quen cô gái này không thì cô gái đó nở nụ cười nửa miệng của Yết nói bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra.
“Em là bạn học cùng với Yết, tên em là Lệ Hàn.”
“Bạn học sao? Ra là bạn học nhưng sao mình lại có cảm giác thân quen như vậy?” Kết nghĩ mẩm trong lòng rồi tiếp lời Lệ Hàn.
“Ra vậy nhưng từ trước đến giờ tôi không quen có người lạ sống cùng nên nếu không phiền tôi sẽ dẫn cô đến nhà bạn tôi.” Dứt lời anh đỡ lấy vali to nặng của cô gái kéo nó đến cửa biệt thự nhà Xử.
Cộc…cộc…cộc.
Xử Nữ đi ra người cô vẫn còn vương làn khói mờ mờ chắc cô vừa tắm xong, thấy anh cô nở nụ cười dịu dàng nhưng khi nhìn thấy người con gái bên cạnh anh nụ cười đó tắt ngấm,thay vào đó là khuôn mặt hoảng hốt cao độ. Mãi sau cô mới có thể cất tiếng:
“Thiên…Yết…là cậu phải không?”
“Xử bình tĩnh nào.” Kết vội can ngăn.
Xử nhào đến ôm chặt lấy cô gái trước mặt mình nước mắt cứ lã chã rơi lăn dài rơi trên bờ vai gầy của cô gái kia. Cô gái đó khẽ mỉm cười vuốt dọc sống lưng Xử Nữ lên tiếng:
“Xử Nữ, mình là bạn của Yết tên Lệ Hàn.”
Nghe vậy hai tay Nữ buông thõng như bị gãy thu lại cúi đầu lí nhí nói:
“Xin lỗi” rồi nhìn Kết hỏi ánh mắt vô hồn “Anh đến đây làm gì?”
“À cô gái này mới chuyển về đây nghe nói là theo sắp xếp của Yết thì phải, em cho cô ấy ở đây với em và Bình Nhi nhé có được không?”
Xử gật đầu liếc nhìn cô gái kia cô hỏi tiếp “Lí do cô đến đây?”
“Tìm một người.”
“Khỏi nói cũng biết là tìm Sư Tử,” Nhân Mã từ đâu đi đến nói giọng lè nhè có vẻ cậu chàng rất ghét con người này vì cậu có cảm giác cô ta đến đây vì lí do khác. Lệ Hàn thầm đánh giá những người cô đã gặp, ngọn lửa ghen tị bốc lên cao. Thiên Yết thực sự quá tốt số, quanh cô ta luôn có những người thực lòng quan tâm cô ta và hơn hết họ nhưng những thiên thần vậy. Nét đẹp của họ rất riêng rất cuốn hút.
“Mã, Kết, Xử nghe nói Yết về hả?”
Từ xa Dương và Sư đang hối hả chạy đến vẻ đẹp của họ khiến cho Lệ Hàn ngây người ra rồi nghĩ thầm trong đầu ngầm rủa mắng Thiên Yết. Sư bộ dạng rất hứng khởi chạy lại nhìn thấy cô gái đứng cạnh Xử lòng anh vui mừng khôn xiết nhưng Kết kịp ngăn lại và nói:
“Không phải Yết mà là bạn của em ấy, cô ta tên Lệ Hàn.”
Mã Mã khinh khỉnh nhìn cô gái đó e lệ cúi đầu chào Bạch và Sư giả bộ buồn nôn khiến cô ta tức đỏ mặt tía tai. Thấy cô ta nhìn mình Mã nói tiếp:
“Lệ Hàn cô nói có lá thư gửi cho Sư mà.”
Quay ngoắt 180 độ Sư nhìn Lệ Hàn khẽ mỉm cười nói:
“Lá thư đâu?”
Lệ Hàn lôi ra một phong thư trắng toát đưa cho Sư, cậu cầm lấy và hỏi tiếp về tình hình của Yết nhưng tia hi vọng đó bị dật tắt vì cô ta đến đây do lời hứa của mình và Yết. Cô nói Yết chỉ dặn là sẽ có thể không quay lại đây gặp mọi người nữa nên nhờ mình đến thay Yết chăm sóc mọi người. Mã Mã nhìn cô ta chòng chọc rồi đưa tay vuốt ngực làm bộ nuốt không trôi mấy lời nói đường mật đó của Lệ Hàn khiến cô ả tức ói máu mà không thể làm gì. Sư lại trở về bộ mặt đưa đám cầm phong thư đi khuất. Tất cả đều hiểu cậu nhớ Yết ra sao, họ cũng vậy nhưng cậu và mọi người vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Về đến phòng Sư vội mở lá thư ra xem,dòng chữ viết bằng mực đen ngay ngắn,đều tăm tắp hiện lên trên nền giấy trắng
“ngày…tháng…năm…
Lúc anh nhận được lá thư này thì em chỉ có thể nói rằng em rất xin lỗi anh. Anh đừng buồn sẽ ổn cả thôi, anh có thể sống không có em như từ trước khi gặp em mà phải vậy không. Em biết lá thư này thật quá đường đột với anh nhưng mong anh hiểu. […] Cuối cùng thì em vấn không thể giận anh được chỉ mong anh đừng quá lưu luyến đên em, cuộc sống vẫn còn dài phía trước mà. Cố gắng lên anh nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.