Câu Chuyện Giữa Hai Ta Như Trò Đùa Của Số Phận
Chương 27: Lựa chọn
YuuJin
16/03/2014
Ban mai của Luân Đôn cũng dịu dàng và nồng nhiệt như con người nơi đây. Sư Tử lau vội những giọt mồ hôi trên trán mặc dù Luân Đôn bây giờ đang là giữa tháng 11, thời tiết rét căm căm, tuyết phủ trắng xóa. Đã gần một tuần từ ngày Thiên Yết nói điều kiện với anh trước khi chấp nhận lễ cưới của hai người: anh phải tìm thấy một thiên đường tại chính Luân Đôn này. Gần như tất cả ngóc ngách ở Luân Đôn đều có dấu chân của Sư Tử in trên đó, nhưng Thượng đế chưa bao giờ mỉm cười hoàn toàn với anh. Thả người xuống chiếc ghế đá trong công viên, Sư uể oải uống ngụm nước làm mát cổ họng, vì chuyện này mà Kim Ngưu suốt ngày kêu trời đất vì lượng thuốc ho mang đi ngày một ít. Cổ họng đau rát vì nói khá nhiều, thoáng thấy một tốp ồn ào gần đó Sư sử dụng hết công suất của đôi tai.
“Mọi người không biết đâu, đó là nơi đẹp nhất và lãng mạn nhất Luân Đôn này!” Một cô gái người Anh cười nói với bạn cô.
“Nơi đó là nơi nào? Nó đẹp thật sao?” những cô bạn của cô gái đó ra điều thích thú vồn vã hỏi cô gái nọ.
Sư nhanh chân tiến đến chào họ, mỉm cười lịch thiệp hỏi “Chào các quý cô. Cô gái tôi có thể biết tên nơi cô vừa khen chứ?”
Khỏi tả cũng có thể mường tưởng ra khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt si mê đầy tình tứ của các cô gái Anh dành cho Sư Tử. Anh đúng là thứ bùa phép khó cưỡng lại được. Cô gái nọ nhìn Tiểu Sư đỏ bừng mặt bối rối quay đi khiến anh khẽ cười, mãi sau mới ấp úng lên tiếng. Nhận được câu trả lời Sư mỉm cười hài lòng chào họ theo cách của những bậc vương giả thế kỉ 19 khiến các nàng ngượng chin mặt, bối rối quay đi.
Cô gái đó nói không có sai, nơi này quả thực rất đẹp. Cỏ xanh trải rộng mênh mông nhưng hiện tại ngập tràn cơ man nào tuyết trắng, từng khóm từng khóm hoa giọt tuyết vươn mình trong tuyết càng làm cảnh vật trở nên mong manh hơn. Trái tim Sư đập liên hồi, anh chưa bao giờ thấy nó đập dữ dội như vậy có lẽ vì ước mơ bấy lâu nay của anh sắp thành hiện thực. Với một người như anh là con trai của phó trưởng Bộ ngoại giao, cả gia thế lẫn bề ngoài anh chẳng thua kém ai thậm chí còn hơn nhiều nhưng anh chỉ có một ước mơ được thấy cô gái nhỏ của anh trong bộ váy cô dâu, e lệ gật đầu làm vợ anh mà thôi. Sư Tử lắc lắc đầu thật mạnh quên đi những suy nghĩ xa vời quay lại về hiện tại, vội vàng đánh xe về biệt thự.
“Cự Giải mình có chút việc đi đằng này lát, chắc sẽ lâu đó, tối mọi người cứ ăn trước đi đừng chờ.” Thiên Yết khoác vội áo khoác dặn Tiểu Giải vài câu rồi nhanh chóng bắt taxi đi.
“Tiểu Yết Nhi!” Sư Tử gọi lớn giọng đầy vui mừng đẩy cửa vào “Anh tìm thấy thiên đường của Luân Đôn rồi!”
Xử Nữ pha cà phê trong bếp nghe thấy thế ngạc nhiên hỏi, tay khuấy chậm lại:
“ Có thiên đường ở đây thật sao? Cậu chắc chứ Tiểu Sư?”
Sư mỉm cười, đôi mắt đỏ lấp lánh tự hào đáp “ Chắc chắn ngay cả khi nó ngập trong tuyết trắng nó vẫn toát lên vẻ đẹp mê muội.”
Vậy chủ đề của cuộc tám xuyên lục địa hôm nay của họ là về thiên đường của Luân Đôn, điều kiện bí mật của Thiên Yết với Sư Tử. Cự Giải và Song Ngư ôm chiếc gối mềm trên ghế, ánh mắt mơ màng như mường tượng khung cảnh thần kì tuyệt đẹp của thiên đường. Kim Ngưu và Xử Nữ cũng cùng chung tâm trạng nhưng họ quan tâm đến nơi đó thật hư ra sao hơn là tự tưởng tượng một khung cảnh thần tiên trong cổ tích. Các sao nam cũng rất hào hứng với chuyện này, bàn tán rôm rả vang cả khu biệt thự. Chợt thấy thiếu mất người quan trọng, Sư đánh tiếng hỏi:
“Có ai thấy Tiểu Yết Nhi không?”
“ Cậu ấy nói có việc, mới bắt taxi đi thôi.” Cự Giải vẫn đang phiêu du trong miền suy nghĩ đáp theo phản xạ.
“Đi đâu?” Sư sầm mặt lại lên tiếng.
”Khõng rõ nữa nhưng chắc quan trọng lắm nên cậu ấy mới vội vàng như vậy?” Giải Giải chân thật đáp.
“Cậu biết nơi hẹn không?” Sư hỏi lại.
Tiểu Giải ngẫm một lúc nhanh nhảu đáp “Quán Coffee White Cats.”
Sư nghệt mặt ra ngạc nhiên thầm nghĩ về quán cà phê này, từ tên đã thấy kì dị rồi. Nhưng nhanh chóng cậu lấy lại tinh thần hỏi xem có ai biết địa điểm của quán không rồi tức tốc đánh xe đến đó.
Quán Coffee White Cats là một quán cà phê nổi tiếng về không gian quán lãng mạn, cà phê ngon, trang trí đẹp mắt độc đáo, nhạc du dương và trên hết khách hàng đến có thể đem theo mèo hoặc ôm ấp những chú mèo được nuôi trong quán. Đó là điểm khiến quán luôn tập nập khách. Thiên Yết im lặng vuốt ve con mèo lông trắng muốt ,có một nhúm lông vàng mượt trước ngực. Đối diện với cô là một thanh niên trẻ, dáng người dong dỏng, mái tóc vàng đầy mị hoặc, đôi mắt xanh lam lấp loáng ánh cười nhìn người con gái trước mặt.
“Thiên Yết, gặp lại em anh quả thực rất vui.” Người con trai đó mở lời trước.
Cô vẫn im lặng không ngửng lên chậm rãi đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo, mãi sau mới lên tiếng “ Đi chơi đi Bạch Cơ.” rồi thả con mèo ra ngồi lại ngay ngắn nhìn người đối diện.
“Thiên Yết….” người đó ngập ngừng hồi lâu mới đáp “ Em sống tốt chứ?”
“Tối qua sao anh vào được phòng em, Lưu Thành?” Tiểu Yết không đáp hỏi lại.
“Ma Kết cho anh vào.” Lưu Thành đáp “Đã rất lầu rồi kể từ lần đó, giờ em sao rồi?”
“Em ổn, bệnh cũng không tái phát nữa hoặc có thể là chưa đến lúc” Tiểu Yết trầm ngâm đáp.
Thấy cô mân mê mặt dây chuyền đó anh khẽ nhói lòng. Rốt cục tình cảm em dành cho người đó là bao nhiêu mà khiến em không thể quên được, ngay cả khi hạnh phúc đang bên em. Bầu không khí giữa hai người im ắng đến lạnh người, mãi sau mới có người phá vỡ nó và người đó vẫn là Lưu Thành.
“Cậu con trai đó…” Lưu Thành nhìn ra cửa sổ, bắt gặp dáng người tối qua, hỏi: “Là bạn trai em hả? Hai người tính thế nào?”
Thiên Yết trầm ngâm rồi cũng thành thực đáp “Phải, nhưng em không nghĩ những bí mật em giữ kín anh ấy có thể chấp nhận. Anh ấy và mọi người đã tổn thương vì em quá nhiều rồi. Giá như em có đủ can đảm rời bỏ anh ấy và mọi người thì có lẽ em sẽ thoải mái hơn.”
“Tiểu Yết, em đây rồi. Lần sau có đi đâu phải nói với anh một tiếng chứ? Còn đây là?” Tiểu Sư vội vàng nói.
Lưu Thành mỉm cười đáp, chìa tay lịch sự “Chào, tôi là Lưu Thành, bác sĩ phẫu thuật trước đây của Thiên Yết.”
“Rất vui được gặp bác sĩ, phải cám ơn bác sĩ nhiều lắm khi giúp vợ tôi có thể khỏe lại.” Sư hồ hởi.
Câu nói đó của cậu khiến hai người còn lại sửng sốt, một người tâm trạng chùng xuống nặng trĩu, người còn lại gượng cười nắm tay anh. Sư quay sang Yết vực cô lên nói:
“Tiểu Yết Nhi, thỏa thuận giữa chúng ta anh đã làm được.”
“Anh đã tìm thấy sao?” Yết nghi ngờ.
“Đúng, nơi đó quả thực có một thiên đường, một thiên đường giành cho em và anh.” Sư Tử ngượng ngùng nhìn cô gái nhỏ trước mặt anh, không kìm lòng được ôm chặt lấy cô.
Lưu Thành hơi bàng hoàng vì anh không nghĩ đến chuyện này, lần này đến định nói hết tất cả nhưng chuyện này lại quá đột ngột, anh chưa biết nên thích ứng thế nào cho phải thì anh đã nghe thấy tiếng “chát” vang lên. Bàn tay vẫn dừng lại trên không trung, dừng ở đó như một điểm nhấn trong không khí. Sư Tử sững người đưa tay lên xoa vết tát, đôi mắt đỏ ánh lên sự bàng hoàng, nghi ngờ, khó hiểu:
“Thiên Yết, em…”
Tiểu Yết bặm môi thu tay về khẽ đáp “Em xin lỗi, chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau.” rồi nhanh chóng ra khỏi quán, để lại đó vết thương lòng sâu sắc.
“Vậy là… Có lẽ tình cảm em dành cho tôi bao năm qua cũng chỉ nhiều hơn em dành cho những người khác, có thể bằng hoặc không so với tình cảm em dành cho Ma Kết nhưng chắc chắn một điều nó không thể nào bằng tình cảm em dành cho người đó. Rốt cục em đối với tôi là thật lòng hay chỉ đơn thuần đùa giỡn?”
Lại một lần nữa em đập tan sự hi vọng của tôi. Lại một lần nữa em khiến con tim này đau khổ. Lại một lần nữa tôi khóc vì em….
Nhưng tại sao con tim tôi chỉ hướng về em, hướng về người giũ bỏ nó? Ai có thể…có thể trả lời cho tôi. Một câu trả lời để cho trái tim này tìm được sự yên bình mãi mãi, thôi nhớ về em, thôi chấp nhận sự đau khổ vì em….
“Mọi người không biết đâu, đó là nơi đẹp nhất và lãng mạn nhất Luân Đôn này!” Một cô gái người Anh cười nói với bạn cô.
“Nơi đó là nơi nào? Nó đẹp thật sao?” những cô bạn của cô gái đó ra điều thích thú vồn vã hỏi cô gái nọ.
Sư nhanh chân tiến đến chào họ, mỉm cười lịch thiệp hỏi “Chào các quý cô. Cô gái tôi có thể biết tên nơi cô vừa khen chứ?”
Khỏi tả cũng có thể mường tưởng ra khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt si mê đầy tình tứ của các cô gái Anh dành cho Sư Tử. Anh đúng là thứ bùa phép khó cưỡng lại được. Cô gái nọ nhìn Tiểu Sư đỏ bừng mặt bối rối quay đi khiến anh khẽ cười, mãi sau mới ấp úng lên tiếng. Nhận được câu trả lời Sư mỉm cười hài lòng chào họ theo cách của những bậc vương giả thế kỉ 19 khiến các nàng ngượng chin mặt, bối rối quay đi.
Cô gái đó nói không có sai, nơi này quả thực rất đẹp. Cỏ xanh trải rộng mênh mông nhưng hiện tại ngập tràn cơ man nào tuyết trắng, từng khóm từng khóm hoa giọt tuyết vươn mình trong tuyết càng làm cảnh vật trở nên mong manh hơn. Trái tim Sư đập liên hồi, anh chưa bao giờ thấy nó đập dữ dội như vậy có lẽ vì ước mơ bấy lâu nay của anh sắp thành hiện thực. Với một người như anh là con trai của phó trưởng Bộ ngoại giao, cả gia thế lẫn bề ngoài anh chẳng thua kém ai thậm chí còn hơn nhiều nhưng anh chỉ có một ước mơ được thấy cô gái nhỏ của anh trong bộ váy cô dâu, e lệ gật đầu làm vợ anh mà thôi. Sư Tử lắc lắc đầu thật mạnh quên đi những suy nghĩ xa vời quay lại về hiện tại, vội vàng đánh xe về biệt thự.
“Cự Giải mình có chút việc đi đằng này lát, chắc sẽ lâu đó, tối mọi người cứ ăn trước đi đừng chờ.” Thiên Yết khoác vội áo khoác dặn Tiểu Giải vài câu rồi nhanh chóng bắt taxi đi.
“Tiểu Yết Nhi!” Sư Tử gọi lớn giọng đầy vui mừng đẩy cửa vào “Anh tìm thấy thiên đường của Luân Đôn rồi!”
Xử Nữ pha cà phê trong bếp nghe thấy thế ngạc nhiên hỏi, tay khuấy chậm lại:
“ Có thiên đường ở đây thật sao? Cậu chắc chứ Tiểu Sư?”
Sư mỉm cười, đôi mắt đỏ lấp lánh tự hào đáp “ Chắc chắn ngay cả khi nó ngập trong tuyết trắng nó vẫn toát lên vẻ đẹp mê muội.”
Vậy chủ đề của cuộc tám xuyên lục địa hôm nay của họ là về thiên đường của Luân Đôn, điều kiện bí mật của Thiên Yết với Sư Tử. Cự Giải và Song Ngư ôm chiếc gối mềm trên ghế, ánh mắt mơ màng như mường tượng khung cảnh thần kì tuyệt đẹp của thiên đường. Kim Ngưu và Xử Nữ cũng cùng chung tâm trạng nhưng họ quan tâm đến nơi đó thật hư ra sao hơn là tự tưởng tượng một khung cảnh thần tiên trong cổ tích. Các sao nam cũng rất hào hứng với chuyện này, bàn tán rôm rả vang cả khu biệt thự. Chợt thấy thiếu mất người quan trọng, Sư đánh tiếng hỏi:
“Có ai thấy Tiểu Yết Nhi không?”
“ Cậu ấy nói có việc, mới bắt taxi đi thôi.” Cự Giải vẫn đang phiêu du trong miền suy nghĩ đáp theo phản xạ.
“Đi đâu?” Sư sầm mặt lại lên tiếng.
”Khõng rõ nữa nhưng chắc quan trọng lắm nên cậu ấy mới vội vàng như vậy?” Giải Giải chân thật đáp.
“Cậu biết nơi hẹn không?” Sư hỏi lại.
Tiểu Giải ngẫm một lúc nhanh nhảu đáp “Quán Coffee White Cats.”
Sư nghệt mặt ra ngạc nhiên thầm nghĩ về quán cà phê này, từ tên đã thấy kì dị rồi. Nhưng nhanh chóng cậu lấy lại tinh thần hỏi xem có ai biết địa điểm của quán không rồi tức tốc đánh xe đến đó.
Quán Coffee White Cats là một quán cà phê nổi tiếng về không gian quán lãng mạn, cà phê ngon, trang trí đẹp mắt độc đáo, nhạc du dương và trên hết khách hàng đến có thể đem theo mèo hoặc ôm ấp những chú mèo được nuôi trong quán. Đó là điểm khiến quán luôn tập nập khách. Thiên Yết im lặng vuốt ve con mèo lông trắng muốt ,có một nhúm lông vàng mượt trước ngực. Đối diện với cô là một thanh niên trẻ, dáng người dong dỏng, mái tóc vàng đầy mị hoặc, đôi mắt xanh lam lấp loáng ánh cười nhìn người con gái trước mặt.
“Thiên Yết, gặp lại em anh quả thực rất vui.” Người con trai đó mở lời trước.
Cô vẫn im lặng không ngửng lên chậm rãi đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo, mãi sau mới lên tiếng “ Đi chơi đi Bạch Cơ.” rồi thả con mèo ra ngồi lại ngay ngắn nhìn người đối diện.
“Thiên Yết….” người đó ngập ngừng hồi lâu mới đáp “ Em sống tốt chứ?”
“Tối qua sao anh vào được phòng em, Lưu Thành?” Tiểu Yết không đáp hỏi lại.
“Ma Kết cho anh vào.” Lưu Thành đáp “Đã rất lầu rồi kể từ lần đó, giờ em sao rồi?”
“Em ổn, bệnh cũng không tái phát nữa hoặc có thể là chưa đến lúc” Tiểu Yết trầm ngâm đáp.
Thấy cô mân mê mặt dây chuyền đó anh khẽ nhói lòng. Rốt cục tình cảm em dành cho người đó là bao nhiêu mà khiến em không thể quên được, ngay cả khi hạnh phúc đang bên em. Bầu không khí giữa hai người im ắng đến lạnh người, mãi sau mới có người phá vỡ nó và người đó vẫn là Lưu Thành.
“Cậu con trai đó…” Lưu Thành nhìn ra cửa sổ, bắt gặp dáng người tối qua, hỏi: “Là bạn trai em hả? Hai người tính thế nào?”
Thiên Yết trầm ngâm rồi cũng thành thực đáp “Phải, nhưng em không nghĩ những bí mật em giữ kín anh ấy có thể chấp nhận. Anh ấy và mọi người đã tổn thương vì em quá nhiều rồi. Giá như em có đủ can đảm rời bỏ anh ấy và mọi người thì có lẽ em sẽ thoải mái hơn.”
“Tiểu Yết, em đây rồi. Lần sau có đi đâu phải nói với anh một tiếng chứ? Còn đây là?” Tiểu Sư vội vàng nói.
Lưu Thành mỉm cười đáp, chìa tay lịch sự “Chào, tôi là Lưu Thành, bác sĩ phẫu thuật trước đây của Thiên Yết.”
“Rất vui được gặp bác sĩ, phải cám ơn bác sĩ nhiều lắm khi giúp vợ tôi có thể khỏe lại.” Sư hồ hởi.
Câu nói đó của cậu khiến hai người còn lại sửng sốt, một người tâm trạng chùng xuống nặng trĩu, người còn lại gượng cười nắm tay anh. Sư quay sang Yết vực cô lên nói:
“Tiểu Yết Nhi, thỏa thuận giữa chúng ta anh đã làm được.”
“Anh đã tìm thấy sao?” Yết nghi ngờ.
“Đúng, nơi đó quả thực có một thiên đường, một thiên đường giành cho em và anh.” Sư Tử ngượng ngùng nhìn cô gái nhỏ trước mặt anh, không kìm lòng được ôm chặt lấy cô.
Lưu Thành hơi bàng hoàng vì anh không nghĩ đến chuyện này, lần này đến định nói hết tất cả nhưng chuyện này lại quá đột ngột, anh chưa biết nên thích ứng thế nào cho phải thì anh đã nghe thấy tiếng “chát” vang lên. Bàn tay vẫn dừng lại trên không trung, dừng ở đó như một điểm nhấn trong không khí. Sư Tử sững người đưa tay lên xoa vết tát, đôi mắt đỏ ánh lên sự bàng hoàng, nghi ngờ, khó hiểu:
“Thiên Yết, em…”
Tiểu Yết bặm môi thu tay về khẽ đáp “Em xin lỗi, chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau.” rồi nhanh chóng ra khỏi quán, để lại đó vết thương lòng sâu sắc.
“Vậy là… Có lẽ tình cảm em dành cho tôi bao năm qua cũng chỉ nhiều hơn em dành cho những người khác, có thể bằng hoặc không so với tình cảm em dành cho Ma Kết nhưng chắc chắn một điều nó không thể nào bằng tình cảm em dành cho người đó. Rốt cục em đối với tôi là thật lòng hay chỉ đơn thuần đùa giỡn?”
Lại một lần nữa em đập tan sự hi vọng của tôi. Lại một lần nữa em khiến con tim này đau khổ. Lại một lần nữa tôi khóc vì em….
Nhưng tại sao con tim tôi chỉ hướng về em, hướng về người giũ bỏ nó? Ai có thể…có thể trả lời cho tôi. Một câu trả lời để cho trái tim này tìm được sự yên bình mãi mãi, thôi nhớ về em, thôi chấp nhận sự đau khổ vì em….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.