Câu Chuyện Giữa Hai Ta Như Trò Đùa Của Số Phận
Chương 5: Tiểu Yết, sao em nỡ.... (1)
YuuJin
05/03/2014
Chuông đồng hồ điểm 12 tiếng, bầu không gian trong căn nhà màu xám vẫn rất ngột
ngạt.Kết đã nghỉ tay và tranh thủ chợp mắt một lát, cậu tựa mình lên
thành ghế sa lông, mái tóc bạch kim lòa xòa trước mặt; Sư Tử đang nằm
trên ghế không hiểu lăn lộn kiểu gì lăn xuống đất ghếch gác lên người
Bạch Dương đang nằm gần đó khiến Tiểu Cừu làu bàu mãi.Thiên Yết chờ ba
người chìm sâu vào giấc ngủ cô mới nhẹ nhàng rón rén đi ra khỏi
phòng.Bóng cô vừa khuất dưới ánh đèn đường thì một bóng đen khác từ lùm
cây cạnh đấy vụt qua.
“Ngài Park.” Thiên Yết khẽ nói.
Một người đàn ông tầm 30 tuổi ngái ngủ ngồi dậy dụi mắt lèo nhèo khó chịu
“Ai đấy? Nửa đêm rồi có biết không hả?”
“Ngài không cần biết tôi là ai chỉ cần đóng dấu vào đây là ngài lại có giấc ngủ ngon.”
Người giám đốc này có chút nghi ngại và lo lắng nhưng hai mắt ông cứ díu lại nên ông với lấy cái túi của mình lục lấy con dấu rồi ấn mạnh nó lên bản hợp đồng, lèo nhèo:
“Được rồi đấy, tôi ngủ đây.”
Tiểu Yết đi ra ngoài thật nhẹ nhàng trong thâm tâm cô nghĩ “Không hiểu một người như ông ấy thì làm sao có được sự nghiệp lớn vậy nhỉ? Cứ thế này thì bắt ông ấy bán cả công ty cũng không thành vấn đề. Thôi về nhà đã.”
Cái bóng đen đó theo dõi cô từ lúc cô rời nhà đến lúc cô về đến nhà, hắn nhếch mép cười, nụ cười gian tà ẩn sâu trong bóng đêm
“Cô bé nghĩ che giấu được ta sao?”
Về đến nhà thấy mọi người vẫn ngủ thì cô mới thở phào xem chừng chuyện này đã coi như hoàn thành một nửa, vừa quay lưng đi thì nghe thấy tiếng con trai vang lên giọng lanh lảnh có chút đùa cợt:
“Em gái, dám đi đêm một mình sao?”
Yết Nhi quay lại vừa nhìn thấy người vừa nói cô lập tức cau mày lại, hai đồng tử hằn nhữ tia máu đỏ au, cô gằn giọng lạnh tanh hỏi:
“Xà Phu mi tìm ta hẳn vì bản hợp đồng?”
“Làm gì có, cô em cho hai tên kia uống rượu đó là có ý gì? Trốn nhà đi chơi đâu có được”
“Mi muốn biết?” Yết nhướn mày hỏi, đôi mắt xám vẫn sắc lạnh.
Hắn gật đầu nhìn cô đầy chờ đợi. Im lặng là đáp án hắn nhận được. Hắn có vẻ sốt ruột nên cứ lần khân mãi chưa đi, Yết bật cười khinh khỉnh. Cô cười vì cái đầu óc đa nghi của hắn, cười vì họ đã cử nhầm người đến giết anh cô. Hắn chiêu mày nhanh chân lẩn vào bong đêm mịt mù. Cô thở dài so vai toan định sang phòng anh mình ngủ thì nghe thấy giọng trầm ấm quen thuộc ngái ngủ vang lên đều đều:
“Chai rượu đó có gì?”
“Anh yên tâm chỉ là rượu thôi thứ rượu đặc chế, họ phải uống thứ rượu đó vì trong đó có một chất phù hợp với tính cách của họ. Em tin đến một lúc nào đó chất đó sẽ giúp họ rất nhiều mà không chỉ họ mà còn giúp anh và mọi người nữa.Sắp đến lúc em phải đi rồi.”
Kết nhìn cô em gái mình, một giọt lệ nóng hổi khẽ lăn dài trên gò má anh.Yết Nhi sáp lại gần anh khẽ nói:
“Đây sẽ là điều cuối cùng em có thể làm cho mọi người, anh trai của em. Anh Kết bao giờ đám cưới của anh là không được quên em đâu đấy”
“Con mèo ngốc này sao lại là điều cuối cùng em còn phải làm phù dâu cho anh trai em chứ?”
Yết mở to đôi mắt xám chớp chớp nhìn anh trai cười gian tà khiến Kết lạnh sống lưng “Anh định lấy Xử luôn à? Vội thế? Đến mẫu hậu cũng không muốn anh lấy gấp như vậy.”
“Con bé này….đi ngủ đi mà chuyện của em với hai người họ sao rồi?”
Yết ngồi xuống cạnh Bạch Dương khẽ vuốt má cậu buồn buồn nói:
“Em không biết nữa, Song Ngư tốt với Bạch Dương lắm nên em chỉ đứng chúc phúc cho hai người thôi.Còn với Sư thì….”
Cuộc đối thoại ngắn giữa hai anh em Kết-Yết dừng lại trong không khí màn đêm âm u lạnh lẽo vương vấn chút đau thương mất mát, Kết có cảm giác đây là lần cuối cùng anh có thể nhìn và nói chuyện với em gái mình. Chưa bao giờ anh có cảm giác lạnh lẽo trong lòng như vậy, trước kia đâu phải anh chưa có lần nào khốn đốn chèo chống như vậy nhưng lần nào em gái anh, nó vẫn luôn sát bên anh mọi lúc. Nhưng giờ thì…tê tái lòng.
……………………………….
Sáng hôm sau vì hợp đồng này rất quan trọng nên Kết dậy từ rất sớm chuẩn bị đống tài liệu cùng bản hợp đồng giả và chính. Thiên Yết cũng dậy sớm cùng anh chuẩn bị, cô dắt trong mình cây súng ngắn để đảm bào an toàn cho anh trai cô và chuẩn bị thêm một vài thứ khác.Ánh nắng bên ngoài vẫn còn dịu dàng lắm, nắng khẽ chiếu nhẹ lên hàng mi dài đen cong của Yết, Kết chỉnh trang lại bộ trang phục comlet đen cùng cà vạt của mình xách túi tài liệu anh quay sang Yết ngạc nhiên hỏi:
“Em…em gái à,em làm gì vậy?”
Trông Yết không khác nào một tên con trai thực sự:mái tóc đen dài được buộc gọn lại nhìn giống kiểu buộc của Bảo,khuôn mặt mộc không đánh phấn rất dễ thương nhưng cũng khiến người khác dè chừng, đôi mắt xám bình thường đã nghiêm nghị hôm nay càng nghiêm sắc lại, cô mặc sơ mi trắng sơ vin đeo cavat cùng quần âu đen rất ra dáng. Nhìn anh mình đang trợn tròn mắt cô cười:
“Nhìn em gì mà kinh thế có phải UFO mà Bảo hay tìm đâu?”
Sư và Bạch cũng vừa mới tỉnh dậy thấy cậu con trai khá dễ thương đứng trước mặt Kết thì ngạc nhiên không kém. Sư lay vai Kết hỏi:
“Ai đấy?”
Yết cười nửa miệng gian tà nói “Bạn trai Yết.”
Kết đang uống nước suýt chút nữa sặc nước phun ra ngoài, Sư và Bạch lại há hốc mắt mở to không chớp.Nhìn ba người ba dáng vẻ Yết lắc đầu ngán ngẩm nói:
“Em Thiên Yết đây, hai người không nhận ra sao?”
Đến lúc này họ mới thấy cậu con trai đó có nét quen thuộc, Dương cười hiền nói:
“Em ăn mặc như vậy…ừm…đẹp trai lắm!”
Kết nhìn đồng hồ thấy gần đến giờ họp cậu vội kéo Yết đi nhanh chóng xuống nhà lái chiếc lambogini đen bóng của mình xé gió thật nhanh đến công ty.Chưa đầy 20’ sau hai người đã có mặt ở công ty,các nhân viên hơi ngạc nhiên vì mọi khi vị giám đốc trẻ tài hoa và đẹp trai thường đi cùng cô em gái nhỏ xinh xắn của mình vậy mà hôm nay lại đi cùng với một thanh niên trạc tuổi em gái giám đốc, khá xinh trai nên một loạt những tin đồn nhảm dấy lên trong toàn công ty. Thiên Yết nhìn anh trai mình cười bí hiểm còn Kết Kết thì mặt méo xệch nhìn em gái nhưng họ nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng hàng ngày chậm rãi bước vào công ty.
“Chào tổng giám đốc.” Tất cả nhân viên lễ phép cúi chào Ma Kết khi cậu bước vào cửa công ty.
“Ngài Park đến chưa?” Kết hỏi nhân viên quần lễ tân
Cô gái lễ tân nhìn thấy vị tổng giám đốc đẹp trai tiến lại suýt ngất nói nhỏ mặt đỏ rựng như tôm luộc.
“Dạ…15 phút nữa ông ấy sẽ đến ạ.”
“Khi nào ông ấy đến dẫn lên phòng họp của cấp trên cho tôi.”
Rồi hai anh em đi lên phòng họp chờ, Tiểu Yết cứ cười tủm tỉm hoài khiến Ma Kết giận tím mặt, đi được khá xa anh cau mày hỏi:
“Sao em cứ cười hoài vậy? Bộ làm trò vậy thú vị lắm sao? Bị hiểu lầm rồi đấy!”
“Bớt giận đi anh, mà tên Xà Phu đâu?” Yết nghiêm túc hỏi lại.
“Chào tổng giám đốc!” tiếng của một tên con trai lanh lảnh vang lên từ phía xa.
“Tào Tháo đến rồi đó! Hắn có vẻ xuất hiện rất đúng lúc mỗi khi em cần đến hắn nhỉ?” Tiểu Kết ghé sát tai em gái nói nhỏ rồi đứng thẳng người đáp hắn bằng cái gật đầu hỏi “Cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tên đó cười nhăn nhở đáp “Xong rồi thưa sếp. Sếp cho tôi hỏi ai đây? Đừng nói là…Ha ha tôi nói giỡn thôi sếp đừng để bụng.”
Kết so vai đáp điềm tĩnh “Trợ lí mới của tôi.” rồi cùng Yết đi vào căn phòng phía trước đang mở cửa.
Hắn đứng đó thọc hai tay vào túi quần cười đểu giả,nhủ thầm:
“Hai người nghĩ che mắt được tôi sao? Ha ha trợ lí mới sao, nghe thật nhàm tai. Thiên Yết cô cũng khắ lắm suýt chút nữa tôi không nhận ra cô và còn định nghi ngờ mối quan hệ của hai người nếu không thấy chiếc vòng cổ trên cổ cô. Để tôi xem cô có thể làm gì?”
Vừa ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ thì điện thoại của cô rung lên, mở máy ra xem đó là số của cô em út trong nhóm ngũ đại mĩ nhân Cự Giải. Thiên Yết đứng dậy ra ngoài bắt máy:
“A lô Tiểu Ngư Nhi tìm gì mình đấy?”
Đầu dây bên kia im lặng không nói gì, cô cũng nhẫn nhịn chờ bên kia hồi âm lại nhưng vẫn chỉ là sự im lặng.Thoáng thấy bóng của ngài Park cô toan cúp máy thì bên kia có tiếng con gái nói, giọng nói khàn khàn như vừa mới khóc nấc lên từng tràng dài, cuống quít, gấp gáp nói vào điện thoại:
“Thiên Yết, Mã với Song vừa vào viện rồi….Cậu với Kết đến ngay đi….Hức…hức…Họ đang nguy hiểm lắm…”
Thiên Yết như bị sét đánh ngang tai xém chút nữa làm rớt điện thoại,cô bình tĩnh đáp:
“Được, mình và Kết sẽ đến ngay, Cự Giải cậu phải bình tĩnh, được chứ? Hai người họ ở viện nào, phòng số mấy?”
Sau đó Yết đi vào phòng họp khẽ nói nhỏ với Kết, sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi lo lắng một chút, đôi mắt xám của anh ánh lên tia lạnh lẽo nhìn kẻ đó đầy ghê rợn.Yết không nói gì thêm chỉ đi sang phía ngài Park nói gì đó với ông và thấy ông khẽ gật đầu, cô quay lại nói với tên con trai đứng cạnh Kết, đưa cho anh ta một xấp giấy tờ:
“Xà Phu anh ở đây kí hợp đồng đi, giám đốc và tôi có chuyện phải đi gấp.” rồi cô cúi rạp người nói “Xin phép ngài Park chúng tôi đi trước, lát nếu ngài không phiền chúng ta sẽ đi ăn sau được chứ ạ?”
“Được rồi, tôi vẫn chờ lần này đấy!” vị giám đốc cười hiền từ nói.
Rồi họ chạy nhanh xuống nhà xe, Kết vội vã tức tốc lái xe đến bệnh viện nơi hai người bạn đang nằm. Anh lo lắng hỏi cô gái ngồi cạnh mình
“Hai người họ sẽ ổn chứ? Mà sao em lại để tên đó kí kết hợp đồng?”
“Bản giả mà bản thật ông ấy kĩ rồi,thôi đi mau đi anh em lo quá. Cái đầu của tên đó thông minh nhưng hiềm nỗi hay đa nghi nên…Anh đừng lo quá mọi chuyện sẽ ổn thôi, mong là vậy.”
15 phút sau họ có mặt ở bệnh viện,vừa bước vào trong cái mùi thuốc khử trùng xộc thẳng lên mũi Yết khiến cô gái buồn nôn.Hỏi quầy thu ngân của bệnh viện rồi họ tức tốc lên trên tầng tìm hai người bạn.Vừa thấy họ, ba cô nàng của ngũ đại ôm chầm lấy Yết thổn thức nói:
“Mã…và…Song….bị…bị…xe đâm…chưa…chưa…biết sống chết….thế nào….hức….hức…hức.”
“Ngài Park.” Thiên Yết khẽ nói.
Một người đàn ông tầm 30 tuổi ngái ngủ ngồi dậy dụi mắt lèo nhèo khó chịu
“Ai đấy? Nửa đêm rồi có biết không hả?”
“Ngài không cần biết tôi là ai chỉ cần đóng dấu vào đây là ngài lại có giấc ngủ ngon.”
Người giám đốc này có chút nghi ngại và lo lắng nhưng hai mắt ông cứ díu lại nên ông với lấy cái túi của mình lục lấy con dấu rồi ấn mạnh nó lên bản hợp đồng, lèo nhèo:
“Được rồi đấy, tôi ngủ đây.”
Tiểu Yết đi ra ngoài thật nhẹ nhàng trong thâm tâm cô nghĩ “Không hiểu một người như ông ấy thì làm sao có được sự nghiệp lớn vậy nhỉ? Cứ thế này thì bắt ông ấy bán cả công ty cũng không thành vấn đề. Thôi về nhà đã.”
Cái bóng đen đó theo dõi cô từ lúc cô rời nhà đến lúc cô về đến nhà, hắn nhếch mép cười, nụ cười gian tà ẩn sâu trong bóng đêm
“Cô bé nghĩ che giấu được ta sao?”
Về đến nhà thấy mọi người vẫn ngủ thì cô mới thở phào xem chừng chuyện này đã coi như hoàn thành một nửa, vừa quay lưng đi thì nghe thấy tiếng con trai vang lên giọng lanh lảnh có chút đùa cợt:
“Em gái, dám đi đêm một mình sao?”
Yết Nhi quay lại vừa nhìn thấy người vừa nói cô lập tức cau mày lại, hai đồng tử hằn nhữ tia máu đỏ au, cô gằn giọng lạnh tanh hỏi:
“Xà Phu mi tìm ta hẳn vì bản hợp đồng?”
“Làm gì có, cô em cho hai tên kia uống rượu đó là có ý gì? Trốn nhà đi chơi đâu có được”
“Mi muốn biết?” Yết nhướn mày hỏi, đôi mắt xám vẫn sắc lạnh.
Hắn gật đầu nhìn cô đầy chờ đợi. Im lặng là đáp án hắn nhận được. Hắn có vẻ sốt ruột nên cứ lần khân mãi chưa đi, Yết bật cười khinh khỉnh. Cô cười vì cái đầu óc đa nghi của hắn, cười vì họ đã cử nhầm người đến giết anh cô. Hắn chiêu mày nhanh chân lẩn vào bong đêm mịt mù. Cô thở dài so vai toan định sang phòng anh mình ngủ thì nghe thấy giọng trầm ấm quen thuộc ngái ngủ vang lên đều đều:
“Chai rượu đó có gì?”
“Anh yên tâm chỉ là rượu thôi thứ rượu đặc chế, họ phải uống thứ rượu đó vì trong đó có một chất phù hợp với tính cách của họ. Em tin đến một lúc nào đó chất đó sẽ giúp họ rất nhiều mà không chỉ họ mà còn giúp anh và mọi người nữa.Sắp đến lúc em phải đi rồi.”
Kết nhìn cô em gái mình, một giọt lệ nóng hổi khẽ lăn dài trên gò má anh.Yết Nhi sáp lại gần anh khẽ nói:
“Đây sẽ là điều cuối cùng em có thể làm cho mọi người, anh trai của em. Anh Kết bao giờ đám cưới của anh là không được quên em đâu đấy”
“Con mèo ngốc này sao lại là điều cuối cùng em còn phải làm phù dâu cho anh trai em chứ?”
Yết mở to đôi mắt xám chớp chớp nhìn anh trai cười gian tà khiến Kết lạnh sống lưng “Anh định lấy Xử luôn à? Vội thế? Đến mẫu hậu cũng không muốn anh lấy gấp như vậy.”
“Con bé này….đi ngủ đi mà chuyện của em với hai người họ sao rồi?”
Yết ngồi xuống cạnh Bạch Dương khẽ vuốt má cậu buồn buồn nói:
“Em không biết nữa, Song Ngư tốt với Bạch Dương lắm nên em chỉ đứng chúc phúc cho hai người thôi.Còn với Sư thì….”
Cuộc đối thoại ngắn giữa hai anh em Kết-Yết dừng lại trong không khí màn đêm âm u lạnh lẽo vương vấn chút đau thương mất mát, Kết có cảm giác đây là lần cuối cùng anh có thể nhìn và nói chuyện với em gái mình. Chưa bao giờ anh có cảm giác lạnh lẽo trong lòng như vậy, trước kia đâu phải anh chưa có lần nào khốn đốn chèo chống như vậy nhưng lần nào em gái anh, nó vẫn luôn sát bên anh mọi lúc. Nhưng giờ thì…tê tái lòng.
……………………………….
Sáng hôm sau vì hợp đồng này rất quan trọng nên Kết dậy từ rất sớm chuẩn bị đống tài liệu cùng bản hợp đồng giả và chính. Thiên Yết cũng dậy sớm cùng anh chuẩn bị, cô dắt trong mình cây súng ngắn để đảm bào an toàn cho anh trai cô và chuẩn bị thêm một vài thứ khác.Ánh nắng bên ngoài vẫn còn dịu dàng lắm, nắng khẽ chiếu nhẹ lên hàng mi dài đen cong của Yết, Kết chỉnh trang lại bộ trang phục comlet đen cùng cà vạt của mình xách túi tài liệu anh quay sang Yết ngạc nhiên hỏi:
“Em…em gái à,em làm gì vậy?”
Trông Yết không khác nào một tên con trai thực sự:mái tóc đen dài được buộc gọn lại nhìn giống kiểu buộc của Bảo,khuôn mặt mộc không đánh phấn rất dễ thương nhưng cũng khiến người khác dè chừng, đôi mắt xám bình thường đã nghiêm nghị hôm nay càng nghiêm sắc lại, cô mặc sơ mi trắng sơ vin đeo cavat cùng quần âu đen rất ra dáng. Nhìn anh mình đang trợn tròn mắt cô cười:
“Nhìn em gì mà kinh thế có phải UFO mà Bảo hay tìm đâu?”
Sư và Bạch cũng vừa mới tỉnh dậy thấy cậu con trai khá dễ thương đứng trước mặt Kết thì ngạc nhiên không kém. Sư lay vai Kết hỏi:
“Ai đấy?”
Yết cười nửa miệng gian tà nói “Bạn trai Yết.”
Kết đang uống nước suýt chút nữa sặc nước phun ra ngoài, Sư và Bạch lại há hốc mắt mở to không chớp.Nhìn ba người ba dáng vẻ Yết lắc đầu ngán ngẩm nói:
“Em Thiên Yết đây, hai người không nhận ra sao?”
Đến lúc này họ mới thấy cậu con trai đó có nét quen thuộc, Dương cười hiền nói:
“Em ăn mặc như vậy…ừm…đẹp trai lắm!”
Kết nhìn đồng hồ thấy gần đến giờ họp cậu vội kéo Yết đi nhanh chóng xuống nhà lái chiếc lambogini đen bóng của mình xé gió thật nhanh đến công ty.Chưa đầy 20’ sau hai người đã có mặt ở công ty,các nhân viên hơi ngạc nhiên vì mọi khi vị giám đốc trẻ tài hoa và đẹp trai thường đi cùng cô em gái nhỏ xinh xắn của mình vậy mà hôm nay lại đi cùng với một thanh niên trạc tuổi em gái giám đốc, khá xinh trai nên một loạt những tin đồn nhảm dấy lên trong toàn công ty. Thiên Yết nhìn anh trai mình cười bí hiểm còn Kết Kết thì mặt méo xệch nhìn em gái nhưng họ nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng hàng ngày chậm rãi bước vào công ty.
“Chào tổng giám đốc.” Tất cả nhân viên lễ phép cúi chào Ma Kết khi cậu bước vào cửa công ty.
“Ngài Park đến chưa?” Kết hỏi nhân viên quần lễ tân
Cô gái lễ tân nhìn thấy vị tổng giám đốc đẹp trai tiến lại suýt ngất nói nhỏ mặt đỏ rựng như tôm luộc.
“Dạ…15 phút nữa ông ấy sẽ đến ạ.”
“Khi nào ông ấy đến dẫn lên phòng họp của cấp trên cho tôi.”
Rồi hai anh em đi lên phòng họp chờ, Tiểu Yết cứ cười tủm tỉm hoài khiến Ma Kết giận tím mặt, đi được khá xa anh cau mày hỏi:
“Sao em cứ cười hoài vậy? Bộ làm trò vậy thú vị lắm sao? Bị hiểu lầm rồi đấy!”
“Bớt giận đi anh, mà tên Xà Phu đâu?” Yết nghiêm túc hỏi lại.
“Chào tổng giám đốc!” tiếng của một tên con trai lanh lảnh vang lên từ phía xa.
“Tào Tháo đến rồi đó! Hắn có vẻ xuất hiện rất đúng lúc mỗi khi em cần đến hắn nhỉ?” Tiểu Kết ghé sát tai em gái nói nhỏ rồi đứng thẳng người đáp hắn bằng cái gật đầu hỏi “Cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tên đó cười nhăn nhở đáp “Xong rồi thưa sếp. Sếp cho tôi hỏi ai đây? Đừng nói là…Ha ha tôi nói giỡn thôi sếp đừng để bụng.”
Kết so vai đáp điềm tĩnh “Trợ lí mới của tôi.” rồi cùng Yết đi vào căn phòng phía trước đang mở cửa.
Hắn đứng đó thọc hai tay vào túi quần cười đểu giả,nhủ thầm:
“Hai người nghĩ che mắt được tôi sao? Ha ha trợ lí mới sao, nghe thật nhàm tai. Thiên Yết cô cũng khắ lắm suýt chút nữa tôi không nhận ra cô và còn định nghi ngờ mối quan hệ của hai người nếu không thấy chiếc vòng cổ trên cổ cô. Để tôi xem cô có thể làm gì?”
Vừa ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ thì điện thoại của cô rung lên, mở máy ra xem đó là số của cô em út trong nhóm ngũ đại mĩ nhân Cự Giải. Thiên Yết đứng dậy ra ngoài bắt máy:
“A lô Tiểu Ngư Nhi tìm gì mình đấy?”
Đầu dây bên kia im lặng không nói gì, cô cũng nhẫn nhịn chờ bên kia hồi âm lại nhưng vẫn chỉ là sự im lặng.Thoáng thấy bóng của ngài Park cô toan cúp máy thì bên kia có tiếng con gái nói, giọng nói khàn khàn như vừa mới khóc nấc lên từng tràng dài, cuống quít, gấp gáp nói vào điện thoại:
“Thiên Yết, Mã với Song vừa vào viện rồi….Cậu với Kết đến ngay đi….Hức…hức…Họ đang nguy hiểm lắm…”
Thiên Yết như bị sét đánh ngang tai xém chút nữa làm rớt điện thoại,cô bình tĩnh đáp:
“Được, mình và Kết sẽ đến ngay, Cự Giải cậu phải bình tĩnh, được chứ? Hai người họ ở viện nào, phòng số mấy?”
Sau đó Yết đi vào phòng họp khẽ nói nhỏ với Kết, sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi lo lắng một chút, đôi mắt xám của anh ánh lên tia lạnh lẽo nhìn kẻ đó đầy ghê rợn.Yết không nói gì thêm chỉ đi sang phía ngài Park nói gì đó với ông và thấy ông khẽ gật đầu, cô quay lại nói với tên con trai đứng cạnh Kết, đưa cho anh ta một xấp giấy tờ:
“Xà Phu anh ở đây kí hợp đồng đi, giám đốc và tôi có chuyện phải đi gấp.” rồi cô cúi rạp người nói “Xin phép ngài Park chúng tôi đi trước, lát nếu ngài không phiền chúng ta sẽ đi ăn sau được chứ ạ?”
“Được rồi, tôi vẫn chờ lần này đấy!” vị giám đốc cười hiền từ nói.
Rồi họ chạy nhanh xuống nhà xe, Kết vội vã tức tốc lái xe đến bệnh viện nơi hai người bạn đang nằm. Anh lo lắng hỏi cô gái ngồi cạnh mình
“Hai người họ sẽ ổn chứ? Mà sao em lại để tên đó kí kết hợp đồng?”
“Bản giả mà bản thật ông ấy kĩ rồi,thôi đi mau đi anh em lo quá. Cái đầu của tên đó thông minh nhưng hiềm nỗi hay đa nghi nên…Anh đừng lo quá mọi chuyện sẽ ổn thôi, mong là vậy.”
15 phút sau họ có mặt ở bệnh viện,vừa bước vào trong cái mùi thuốc khử trùng xộc thẳng lên mũi Yết khiến cô gái buồn nôn.Hỏi quầy thu ngân của bệnh viện rồi họ tức tốc lên trên tầng tìm hai người bạn.Vừa thấy họ, ba cô nàng của ngũ đại ôm chầm lấy Yết thổn thức nói:
“Mã…và…Song….bị…bị…xe đâm…chưa…chưa…biết sống chết….thế nào….hức….hức…hức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.