Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 27

Phong Tử Tam Tam

14/01/2016

Trước mặt mang theo kính không gọng, người đàn ông tuấn lãng với mái tóc màu đen nổi bật lên da trắng như tuyết, không phải Hạ Uyên thì là ai?

Vẻ mặt Ôn Vãn vô cùng nghi hoặc liếc nhìn Tiêu Tiêu, thấy cô hoàn toàn không có chút nào khác thường, gần như có thể xác định cô thật sự không biết vị đại nhân Tổng biên tập trong miệng chính là Nhị thiếu gia Hạ gia.

Giữa lông mày Hạ uyên dẫn theo điểm cười như cũ, nhàn nhạt liếc nhìn cô, chủ động đứng lên chào hỏi: "Bác sĩ Ôn, đã lâu không gặp."

Đứng ở một bên chuẩn bị giới thiệu Tiêu Tiêu sửng sốt, ánh mắt ở giữa hai người đảo quanh qua lại, cuối cùng cau mày liếc nhìn Hạ Uyên: "Hai người biết nhau?"

Hạ Uyên chẳng nói đúng sai nhún vai một cái, nghĩ đến không dễ dàng nói ra tầng quan hệ Hạ Đình Diễn kia, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nếu như biết rõ người cô nói là bác sĩ Ôn, nên sớm một chút để cho cô an bài mới đúng."

Lời nói này mơ hồ dẫn theo chút mập mờ, Tiêu Tiêu đã nháy mắt với Ôn Vãn rồi.

Dù sao Ôn Vãn cũng hơi lúng túng, Hạ Uyên và Hạ Trầm ở giữa có tầng quan hệ kia kềm chế, náo loạn như vậy không phải lại cùng Hạ gia dây dưa không rõ? Hơn nữa Tiêu Tiêu rốt cuộc là ánh mắt gì, không thể bởi vì Hạ Uyên trắng một chút gầy một chút liền khoa trương đến nói anh ta là thịt tươi chứ?

Dĩ nhiên, đây không phải trọng điểm.

Hiển nhiên Tiêu Tiêu không rõ ràng lắm thân phận Hạ Uyên, mặt kích động kéo hai người ngồi xuống: "Nếu biết thì tốt hơn, càng nhiều đề tài chung chứ sao."

Ôn Vãn và Hạ Uyên cùng theo đuổi tâm tư của mình, lúc trước người này cho Ôn Vãn ấn tượng vẫn là không nói nhiều, lúc này ngồi chung một chỗ, ngược lại giống như rất hay nói.

Thật ra thì vẫn là bởi vì Tiêu Tiêu ở giữa tích cực không khí, lúc này mới không đến nỗi tẻ ngắt, trong lòng Ôn Vãn và Hạ Uyên đều như gương sáng, chỉ là hai bên còn không có chọc phá tầng quan hệ Hạ gia này.

Trên đường Tiêu Tiêu đi phòng vệ sinh, còn lại hai người nhất thời liền an tĩnh lại.

Thân thể Hạ Uyên hình như vẫn không tốt lắm, cho dù ở trong không gian nhiệt độ vừa phải vẫn mặc dầy cộm nặng nề giữ cho ấm, màu da dưới ánh mặt trời xem ra một số gần như trong suốt.

Anh ta bưng lên ly cà phê trước mặt nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày ngó ra ngoài cửa sổ, hình như đang nghĩ ngợi cái gì, sau một lát mới ngẩng đầu nhìn cô: "Người bên ngoài cũng không biết quan hệ của tôi với Hạ gia, bởi vì từ nhỏ thân thể tôi không tốt lắm, phần lớn thời gian đều ở nước ngoài trị liệu, hơn nữa tôi đối với buôn bán của Hạ gia không cảm thấy hứng thú, cho nên cũng không cố ý nói cho Tiêu Tiêu."

Ôn Vãn vẫn có chút đau đầu, vẫn không biết phải nói gì, hay là bởi vì hai người không đủ quen thuộc.

Hạ Uyên nhẹ nhàng vuốt ve mép ly, Ôn Vãn chú ý tới người đàn ông này ngay cả ngón tay đều rất trắng noãn, nhưng hình dáng ngũ quan cùng Hạ Trầm đều có chút lạnh lẽo khắc sâu, cho nên cũng không giống, ngược lại có vẻ dịu dàng. Anh ta dựa vào thành ghế sau lưng, cười khe khẽ: "Không cần khẩn trương, coi như là giữa bạn bè uống trà mà thôi, Tiêu Tiêu cố ý muốn an bài, tôi chỉ không tốt từ chối."

Ôn Vãn vừa một hồi quẫn bách, dù sao cô không suy nghĩ nhiều như vậy, nghe đối phương nói, giống như có chút gượng ép.

Ai biết Hạ Uyên lại nói tiếp: "Tôi so với chú Ba lớn một tuổi, đến nay vẫn độc thân, nếu như bác sĩ Ôn cảm thấy thích hợp, hai chúng ta có thể thử chung đụng một chút."

Ôn Vãn bị sợ, trừng mắt, một hồi lâu mới vội vàng khoát tay: "Anh là chú của Đình Diễn, tôi không muốn cùng người thân bệnh nhân. . . . . . Hi vọng anh hiểu rõ ràng."

Tròng mắt Hạ Uyên cười khẽ, ngón tay rơi vào thìa sáng loáng trượt lên, giọng nói nghe không ra vui buồn: "Bác sĩ Ôn cũng quá tiêu chuẩn, cô và chú Ba, vừa nhìn cũng biết quan hệ không đơn giản."

Ôn Vãn cũng biết anh ta nhất định sẽ nói lời này, đàn ông Hạ gia từng người một tranh đấu gay gắt, chú cháu coi cô như chiến lợi phẩm. Cô có chút khó chịu, nhưng ngại vì nơi này không tiện phát tác: "Tôi và Hạ Trầm không phải như anh nghĩ."



Nói đến đây cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, cô và Hạ Trầm đến cùng là loại nào, chính cô cũng không nói rõ được.

Tiêu Tiêu vừa đi thời gian cũng rất dài, không biết có phải hay không tự cho là thông minh mà nghĩ an bài hai người một chỗ, Ôn Vãn đã sớm như đứng trên đống lửa rồi, cảm giác điện thoại di động rung. Tin nhắn Tiêu Tiêu gởi tới, giọng vô cùng đáng đánh đòn: không cần cám ơn tớ, chơi cho vui, tớ đi trước.

Ôn Vãn nhắm mắt, mặt không thay đổi thu hồi điện thoại di động vào túi áo, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt thâm trầm của Hạ Uyên, chần chờ nói: "Tôi còn chút việc, Hạ tiên sinh anh cứ dùng tự nhiên."

Hạ Uyên nhìn cô một cái, cũng không đưa tay đi cản, chỉ thật thấp ho một tiếng: "Xin lỗi, hình như tôi nói sai. Nếu bác sĩ Ôn không vội, có thể nể mặt ăn xong cùng tôi hay không."

Anh ta mỉm cười nói: "Lâu rồi không ăn cơm hai người với nhau, sẽ không trì hoãn thời gian quá lâu của cô."

Hạ Uyên đại khái bởi vì da trắng, cho nên thoạt nhìn tóc vô cùng đen, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tóc anh ta vẫn đen như mực, giờ phút này nhìn cô, thậm chí có cảm giác không thành thật, dễ vỡ.

Lúc này, Ôn Vãn đứng dậy cũng không phải ngồi xuống cũng không phải, cuối cùng để túi về chỗ cũ, cầm ly nước trái cây trước mặt uống một hớp thật to: ". . . . . . Được, anh ăn trước đi."

Hạ Uyên lộ ra nụ cười xinh đẹp, âm thanh dễ nghe: "Cám ơn."

-

Hạ Uyên ăn uống rất tao nhã, Ôn Vãn nhìn, không biết làm sao lại nghĩ tới Hạ Trầm.

Hai người này quả nhiên là anh em ruột, đôi mắt trong lúc cúi đầu xem ra giống khác thường, ngay cả phần cao nhã cũng giống nhau như đúc, chỉ là Hạ Trầm so với người đàn ông ở trước mặt dương cương hơn rất nhiều, làm gì cũng đều mang sức lực ngoan tuyệt.

Ôn Vãn ý thức được mình lại đang nghĩ tói người đàn ông kia, vội vàng lắc đầu một cái nghĩ hất đi cảm giác đột ngột này, cô dứt khoát không nhìn Hạ Uyên nữa, quay đầu nhìn về nơi khác.

Bọn họ ngồi gần cửa sổ, vừa đúng lúc có thể thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ, Ôn Vãn không biết làm sao bỗng nhiên lại giống như thấy được Hạ Trầm. Anh đi giữa một đám người, cúi đầu cùng một người đàn ông trung niên bên cạnh nói gì đó, trên mặt không còn là bộ dáng dịu dàng kia lúc buổi sáng nhìn thấy, ngược lại quanh thân mang theo một cảm giác sát phạt quyết đoán khắc nghiệt, giống như vương giả, từ từ hướng quán rượu đi tới.

Đi tới! !

Trong nháy mắt, Ôn Vãn bị sợ tỉnh, thật ra coi như bị Hạ Trầm thấy thì có quan hệ gì, nhưng vẫn không hiểu có chút chột dạ, không khỏi sợ anh nhìn thấy cô và Hạ Uyên ở chung một chỗ. . . . . .

Cảm giác này thật là tệ hết biết, Ôn Vãn không kịp nghĩ kĩ, vội vàng đứng lên, bởi vì quá khẩn trương, không may đụng phải mép bàn. Người đàn ông đối diện nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

Ôn Vãn lắp bắp nói: "Tôi tôi tôi, đi phòng vệ sinh."

Hạ Uyên nhìn bộ dáng của cô cũng biết không đúng, nhưng vẫn vô cùng săn sóc nói: "Không thoải mái?"

Ôn Vãn lắc đầu mãnh liệt, ánh mắt liếc thấy đám người kia càng đi càng gần, cô cầm túi vội vội vàng vàng đi tới phòng vệ sinh. Hạ Uyên từ từ bỏ dao và xiên trong tay xuống, khóe miệng khẽ nở nụ cười, vô cùng nhạt, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được.

Ôn Vãn đợi thật lâu mới đi ra ngoài, trên đường vừa cười mình tự dưng lại chạy trối chết, vừa lặng lẽ quan sát đại sảnh, không thấy bóng dáng Hạ Trầm, nhìn dáng dấp chắc là mấy người đi lên lầu nói chuyện quan trọng.

Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền bị người từ phía sau ôm lấy, nồng nặc hơi thở đàn ông bao quanh cô, Ôn Vãn rất nhanh đã biết người đàn ông phía sau là ai.

Anh dán vào vành tai cô, ôm người chuyển đến sau một chậu cây xanh, lúc này mới trầm giọng nói: "Tránh cái gì? Tôi có thể ăn em?"



Sau khi bị bắt được, ngược lại Ôn Vãn không hoảng hốt chút nào, cô tỉnh táo lại, rơi vào ánh mắt phía trước giống như hai người quấn quít: "Người nào chạy, buông tay."

Hạ Trầm không nghe cô, một đôi bàn tay thật dầy ấm áp đè trên bụng cô: "Còn chưa thoải mái?"

Hiện tại, Ôn Vãn cực sợ Hạ Trầm như vậy, cảm giác được người quý trọng đó rất tốt đẹp, cô rất sợ mình sẽ khống chế không được mà nghiện. Gần như dùng hơi sức toàn thân đẩy tay anh ra, xoay người nhìn anh chằm chằm, lại thấy đáy mắt anh tràn đầy nụ cười, nghe cũng cảm thấy khó mở miệng được, không thể làm gì khác hơn là buồn bực nói: "Tôi còn có việc gấp, đi trước."

Hạ Trầm sẽ không dễ dàng để cho cô đi như vậy, một tay giữ chặt hông của cô lại kéo về, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt phác hoạ tinh sảo nhìn đi nhìn lại, không nhịn được nhăn mày: "Khó coi chết đi được, về sau chớ trang điểm như vậy."

Ôn Vãn phản bác: "Mắc mớ gì tới anh."

Nếu không tại sao lại nói Hạ Trầm là biến thái, bị Ôn Vãn mắng lại còn tốt bụng cười ra tiếng, đặt mạnh mẽ người lên trên vách tường bên cạnh, đưa tay giữ sau gáy cô: "Không muốn cùng tôi, cũng muốn làm Chị dâu của tôi, Ôn Vãn, em có phải hay không tự coi là đúng? Vậy thì em thích anh Hai của tôi như vậy, lúc đang trên giường anh ta cũng không nhất định có thể thỏa mãn em."

Ôn Vãn bị lời nói thô tục của anh làm cho mặt đỏ lên, trợn mắt nhìn anh, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt người đàn ông này rất khó nhìn, gần như có thể dung từ âm trầm để hình dung.

Cô nhớ lần trước Hạ Trầm cũng bởi vì chuyện cô đi tìm Cố Minh Sâm cũng lộ ra nét mặt này, trong lòng có một ý nghĩ dần dần ló đầu ra, thậm chí càng ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn không dám nghĩ tới, dùng sức đẩy ngực anh: "Đàn ông Hạ gia các anh, một người tôi cũng không thích."

Ánh mắt Hạ Trầm buồn bã, cúi đầu cắn mạnh lên đoạn cổ thon dài lộ ra của cô.

Ôn Vãn bị đau nhỏ giọng kêu lên, bị anh đưa tay bụm miệng không phát ra được âm thanh nào. Môi lưỡi anh đều sử dụng, thậm chí còn dùng răng tinh tế gặm cắn da cô.

Bị thương, nhưng lại có chút tê tê.

Ôn Vãn nói không ra cảm giác kia là như thế nào, khoang miệng ấm áp gần như dã man mút hút, còn có đầu lưỡi mềm nhũn như có như không liếm lấy, đôi tay cô gắt gao thủ sẵn cánh tay của anh, cũng bởi vì giãy giụa mà chỗ dưới cằm anh tạo ra một vết thương.

Nhưng thân thể ngăn chặn mình cường tráng lù lù bất động, anh hôn động tình, nhắc một chận cô quấn lên bên hông mình.

Ôn Vãn bị anh đẩy lên trên dọc theo vách tường, hạ thể thật chặt đụng nơi bụng anh đã sớm đột nhiên cường tráng đứng dậy, lúc anh ngẩng đầu đáy mắt trong thoáng chốc có mấy sợi tơ hồng, trong nháy mắt khiến cho Ôn Vãn có ảo giác thật tốt tựa như Vampire .

"Sớm muộn gì cũng ấn dấu điều này trên người em." Anh nói xong, hạ chân cô xuống, hung ác cảnh cáo nói, "Còn dám gặp mặt đàn ông khác sau lưng tôi, nhìn tôi có hay không giết chết em."

Hôm nay, anh vội vàng tới đầu óc choáng váng, kết quả nhìn thấy người phụ nữ này khí định thần nhàn ngồi đó xem mắt với người khác, hơn nữa đối tượng không phải ai khác, lại là Hạ Uyên!

Còn không biết sống chết, ăn mặc thành như vậy, muốn quyến rũ người nào?

Anh nghĩ tới điều này càng thêm thô lỗ lau môi vẫn còn dính màu sắc son của cô: "Nếu dám cho tôi thêm phiền phức, dù tới đại di mụ cũng không bỏ qua cho em."

Ôn Vãn khó có thể tin nhìn anh, một hồi lâu mới hận mắng ra một câu: "Không bằng cầm thú."

Nói xong lại đưa tay nắm thật mạnh địa phương anh muốn liều mạng một cái, sức lực này không thể so với mới vừa rồi anh cắn cô nhẹ bao nhiêu, mặt Hạ Trầm biến sắc, trên tay đưa thêm sức lực.(các bạn biết chị Ôn nắm cái gì ko?????:) )

Ôn Vãn vội vàng cầm túi bỏ chạy, chờ thời điểm Hạ Trầm đuổi theo ra, người phụ nữ kia đã sớm không thấy bóng rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Hồ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook