Chương 38: Chương 36.2
Phong Tử Tam Tam
11/03/2016
Ôn Vãn không để ý tới lời chế nhạo của anh, Hạ Trầm cũng không bỏ qua, lại nhẹ giọng ở bên tai cô nói nhỏ: "Em thích anh như vậy?"
Âm thanh nhẹ nhàng vang bên tai, trái tim Ôn Vãn phát run. Chính cô cũng không trả lời được vấn đề này, ban đầu quyết định ở chung một chỗ là do động lòng, khoảng thời gian này, cảm giác của cô đối với Hạ Trầm càng ngày càng thay đổi.
Hạ Trầm là một người đàn ông phức tạp, đôi lúc anh và cô có chút bất đồng quan điểm.
Nhưng cũng có lúc Ôn Vãn cảm thấy , cô và Hạ Trầm có chút giống nhau vài phương diện, cho nên đến tột cùng là thích, hay tình cảm đã tăng lên một bậc, chính cô cũng không biết.
Hạ Trầm thấy cô không trả lời, cư nhiên cúi đầu liền dựa theo môi dưới cô cắn một cái: "Tiểu bạch thỏ."
Ôn Vãn có chút không được tự nhiên khi thể hiện tình cảm nơi công cộng, ánh mắt né tránh ngẩng lên, tay đẩy anh: "Có người ——"
Cô nhìn thấy phục vụ bưng khay đi tới, ngược lại bộ dạng nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ là người đã ở phía trước bọn họ, Ôn Vãn ngượng ngùng đẩy Hạ Trầm.
Hai người đang xấu hổ chọc cười, Ôn Vãn chợt nhìn thấy ánh mắt sắc bén của người phục vụ kia, một tay anh ta nhanh chóng giật chiếc khăn trên khay ra, nhanh như chớp cầm lấy súng lục trên tay.
Đầu óc Ôn Vãn trống rỗng, cô không ngờ lại gặp loại sự tình này, người bình thường gặp tình huống này khẳng định sẽ hoảng hốt.. Ngược lại Hạ Trầm vô cùng nhạy bén, cho dù cùng cô nói chuyện ,nhưng vẫn chú ý đến mọi chuyện xung quanh.
Anh xoay người, một cước đạp người phục vụ kia súng trong tay anh ta rớt xuống, ngay sau đó vặn chặt cánh tay anh ta ấn người trên sàn nhà.
Người phục vụ kia dễ dàng bị khắc chế , ngược lại khiến Ôn Vãn càng thêm lo lắng.
Quả nhiên lúc này, cách đó không xa một gian gian phòng khác bỗng dưng mở ra, từ bên trong hai người đàn ông cường tráng mặc áo đen lao ra, bọn họ đều mặc đồng phục phục vụ , diện mạo dữ tợn, trong tay đều cầm súng.
Ôn Vãn theo bản năng gọi tên Hạ Trầm, Hạ Trầm nhặt khẩu súng lên đá tên kia bay ra xa, xoay người lại.
Một người trong đó bị anh bắn trúng ngã xuống đất, máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn trên áo sơ mi, Ôn Vãn run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Cô gặp qua máu không ít, cũng không phải là chưa gặp qua cái chết, cho dù cô chuyên về khoa tâm thần nhưng cũng đã gặp qua các loại tình huống này.
Nhưng bây giờ cảnh tượng làm cô khiếp sợ, hô hấp cũng trở nên phâp phồng , ánh mắt cô lại liếc nhìn người đàn ông còn lại, súng của anh ta nhắm ngay hướng Hạ Trầm. . . . . .
Ngay lúc đó Ôn Vãn không chút do dự , thậm chí là theo bản năng nhào tới.
Trong phim ảnh thấy qua cảnh đỡ đạn này vô số lần, nhưng bây giờ Ôn Vãn cũng không biết mình đang làm gì, giống như bản năng cứu người. Cô chỉ cảm thấy xương bả vai đau nhức, xuyên qua lục phũ ngủ tạng, toàn thân tê dại, bên tai chẳng còn nghe gì.
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng súng, có tiếng bước chân hỗn loạn từ hành lang khác truyền tới, trước mắt Ôn Vãn càng ngày càng hỗn loạn, hình ảnh lắc lư không nhìn rõ bất cứ thứ gì rồi.
Cô cố gắng ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt Hạ Trầm giờ phút này, nhưng hình ảnh quá mờ nhạt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chung quanh tất cả đều là một mảnh trắng xóa, nơi cổ họng khô khốc, giống như là thiếu nước.
Hơi sức nâng tay cũng biến mất, Ôn Vãn cảm thấy dưới thân thể bất động, giống như là ngã vào nơi tối tăm.
Thời điểm cô nhắm mắt lại, tựa hồ nghe được Hạ Trầm nói gì, âm thanh kia quá thấp cô nghe không rõ, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng.
Cuối cùng tất cả cảm giác cũng dừng lại ở đôi tay đang ra sức bóp chặt tay cô, mạnh mẽ mà có lực.
-
Lần nữa Ôn Vãn tỉnh lại là ở trong phòng ngủ mình, cô nhìn chằm chằm trần nhà hoảng hốt một hồi, lúc này mới cảm thấy đau đớn gượng dậy. Cô mờ mịt quay đầu, bên giường cũng không có người, chỉ còn màn cửa sổ nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cổ họng không phát ra được âm thanh nào, Ôn Vãn muốn uống nước, nhưng lại không biết làm như thế nào.
Cho đến mấy phút sau cánh cửa bị người đẩy ra, ánh mắt quản gia với ánh mắt cô chạm vào nhau, cơ hồ là lập tức liền trợn to mắt: "Ôn tiểu thư, cô đã tỉnh! Tôi đi gọi tiên sinh!"
Âm thanh của ông rất cao, Ôn Vãn bị chấn động, huyệt Thái Dương giật giật, nhưng lúc này cô thật sự không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể yếu ớt nhìn ông ta chạy ra ngoài.
Quản gia còn chưa đi tới cửa, đã có đạo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chạy tới.
Có lẽ Hạ Trầm nghe được âm thanh của quản gia, mi tâm khẽ nhíu lại, đáy mắt đen tối hình như có một chút tâm tình khó tả, anh trầm mặc đứng ở cửa, đối mặt với cô chốc lát rồi mới bước nhanh đi tới.
Anh không nói gì, chỉ là cúi đầu hôn nhẹ trên mu bàn tay cô, tư thái gần như thành kính.
Ôn Vãn nhìn anh, yên lặng khẽ nhếch đôi môi khô khốc cười cười.
Quản gia đứng ở cửa, co người cúi thấp đầu, vô cùng thức thời nói: "Tôi đi phân phó phòng bếp lấy cháo."
Hạ Trầm cũng không có ý định để ý ông, một đôi mắt hẹp dài chăm chú mà nhìn lên Ôn Vãn.
Chờ quản gia rời đi, Hạ Trầm liền vén chăn lên trên giường, cánh tay khoác lên vai Ôn Vãn, lại căn bản không dám đụng vào cô. Thấy anh cẩn thận như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên thấy.
Ôn Vãn thật sự là ngay cả mở miệng cũng không có hơi sức, cứ như vậy an tĩnh nhìn anh, cho đến khi anh khàn giọng mở miệng: "Có phải em xem điện ảnh quá nhiều, xem trúng đạn là chuyện bình thường, không màng sống chết."
Giọng nói tràn đầy trách cứ, nhưng Ôn Vãn phát hiện ánh mắt anh dịu dàng hơn nhiều, thậm chí so với trước kia nhìn cô lúc lại thêm chút gì đó.
Thật ra thì Ôn Vãn không nói được tại sao lại đỡ đạn thay anh, đến bây giờ chính cô cũng nghĩ không thông, nếu để cho đầu óc cô tỉnh táo quyết định chuyện này, có lẽ cô cũng không biết có nên làm chuyện này không.
Cô chỉ mở đôi mắt trong suốt, không nháy mắt nhìn anh chằm chằm.
Hạ Trầm khó có được bất đắc dĩ có chút cười: "Uất ức?"
Dĩ nhiên Ôn Vãn không thừa nhận, chỉ là ném cho anh một ánh mắt tố cáo. Hạ Trầm giữ chặt tay cô, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thận trọng nói: "Tiểu vãn, về sau, anh sẽ đối với em tốt hơn"
Ôn Vãn sững sờ, chỉ thấy ánh mắt hẹp dài dần dần híp lại, giọng nói gần như hung dữ : "Em chịu khổ, anh nhất định đòi lại gấp đôi."
-
Hạ Trầm chăm sóc Ôn Vãn cả một buổi chiều, cho đến khi cô ngủ lần nữa, lúc này mới khép cửa phòng đi ra.
A Tước ở cửa chờ đợi, lúc này nghênh đón, đem vật gì đó đưa tới trong tay anh: "Cũng khai báo, đích xác là bên kia làm, đoán chừng nhìn anh mọi người bị đá ra khỏi Hội Đồng Quản Trị, nóng nảy."
Hạ Trầm không nói lời nào, đưa tay vào áo tìm thuốc.
A Tước đúng lúc đưa lên một điếu, anh cũng chỉ ngậm lên miệng không có đốt, lạnh lung cúi đầu lật xem những tư liệu kia.
A Tước cũng không quấy rầy anh, chỉ là kiên nhẫn chờ anh phân phó.
Hạ Trầm nhìn xong những thứ đó tiện tay ném trả A Tước: "Không giống với phong cách cẩn thận của Hạ Uyên, nếu như anh ta thật muốn lúc này tôi giết, tuyệt đối sẽ không chọn cách ngu ngốc này."
A Tước không hiểu, Hạ Trầm vỗ vai anh một cái: "Hạ Uyên- người này, làm việc không cho đối phương lối thoát. Nếu anh ta tàn nhẫn, cậu cho rằng bây giờ tôi còn có thể đứng đây."
A Tước hiểu ý, ảo não cúi đầu: “Để tôi đi điều tra lại."
Hạ Trầm lại giơ tay lên ý bảo anh: "Không vội vàng, Hạ Uyên bên kia nhất định đã có chuẩn bị, như vậy rất bất lợi cho chúng ta. Chuyện này trong lòng tôi đã rõ, rốt cuộc là ai làm, tôi đã biết."
Anh gật đầu, nói mà không có biểu cảm gì: "Nhất định sẽ đòi lại tất cả."
A Tước thở dài, ánh mắt phức tạp liếc nhìn căn phòng cách đó không xa, anh còn tưởng rằng Hạ Trầm gấp như vậy là giải giận cho Ôn Vãn. . . . . .
Hạ Trầm như thế nào lại không nhìn ra tâm tư của A Tước, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cho dù viên đạn kia bắn trúng tôi, lựa chọn cũng giống vậy. Không nên vì chuyện nhỏ mà làm hỏng đại sự. Cậu cũng biết tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
A Tước biết"Chuyện quan trọng hơn" trong miệng anh là cái gì, anh không khỏi hồi tưởng lại ngày hôm qua Hạ Trầm ôm Ôn Vãn hôn mê vả lại máu me đầy người , bộ dáng hốc mắt đỏ lên.
Thời điểm đó đáy mắt Hạ Trầm rõ ràng là có xúc động! A Tước không nhịn được liền mở miệng hỏi anh một câu: "Bây giờ cậu đối với Ôn Vãn, không có tình cảm khác?”
Hạ Trầm mới vừa ở trong túi sờ tìm cái bật lửa, động tác đốt thuốc dùng lại, ngay sau đó, "Cạch" một tiếng thanh thúy vang lên, ánh lửa chiếu sáng trong đêm tối một mảng nhỏ, không nhìn rõ cặp mắt của anh.
Anh hung hăng hít một hơi thuốc, lúc này mới nói: "Có quan hệ? Dù sao tôi sẽ đối với cô ấy tốt hơn"
Tác giả có lời muốn nói: về sau sẽ ngược Hạ thúc →_→ tất cả mọi khi dễ tiểu vãn với mẹ ruột sẽ đòi lại gấp bội lần!
Sau đó lại nói, Hạ thúc bây giờ đối với tiểu vãn nhất định là có chút thích, nhưng còn chưa tới trình độ yêu, người này tuyệt đối sẽ có chút hứng thú liền yêu . Về phần anh tại sao cố ý đối với tiểu vãn tốt, đó là lúc trước anh phát hiện bức họa kia có liên quan. Hạ thúc không có muốn hại tiểu vãn, yên tâm
Âm thanh nhẹ nhàng vang bên tai, trái tim Ôn Vãn phát run. Chính cô cũng không trả lời được vấn đề này, ban đầu quyết định ở chung một chỗ là do động lòng, khoảng thời gian này, cảm giác của cô đối với Hạ Trầm càng ngày càng thay đổi.
Hạ Trầm là một người đàn ông phức tạp, đôi lúc anh và cô có chút bất đồng quan điểm.
Nhưng cũng có lúc Ôn Vãn cảm thấy , cô và Hạ Trầm có chút giống nhau vài phương diện, cho nên đến tột cùng là thích, hay tình cảm đã tăng lên một bậc, chính cô cũng không biết.
Hạ Trầm thấy cô không trả lời, cư nhiên cúi đầu liền dựa theo môi dưới cô cắn một cái: "Tiểu bạch thỏ."
Ôn Vãn có chút không được tự nhiên khi thể hiện tình cảm nơi công cộng, ánh mắt né tránh ngẩng lên, tay đẩy anh: "Có người ——"
Cô nhìn thấy phục vụ bưng khay đi tới, ngược lại bộ dạng nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ là người đã ở phía trước bọn họ, Ôn Vãn ngượng ngùng đẩy Hạ Trầm.
Hai người đang xấu hổ chọc cười, Ôn Vãn chợt nhìn thấy ánh mắt sắc bén của người phục vụ kia, một tay anh ta nhanh chóng giật chiếc khăn trên khay ra, nhanh như chớp cầm lấy súng lục trên tay.
Đầu óc Ôn Vãn trống rỗng, cô không ngờ lại gặp loại sự tình này, người bình thường gặp tình huống này khẳng định sẽ hoảng hốt.. Ngược lại Hạ Trầm vô cùng nhạy bén, cho dù cùng cô nói chuyện ,nhưng vẫn chú ý đến mọi chuyện xung quanh.
Anh xoay người, một cước đạp người phục vụ kia súng trong tay anh ta rớt xuống, ngay sau đó vặn chặt cánh tay anh ta ấn người trên sàn nhà.
Người phục vụ kia dễ dàng bị khắc chế , ngược lại khiến Ôn Vãn càng thêm lo lắng.
Quả nhiên lúc này, cách đó không xa một gian gian phòng khác bỗng dưng mở ra, từ bên trong hai người đàn ông cường tráng mặc áo đen lao ra, bọn họ đều mặc đồng phục phục vụ , diện mạo dữ tợn, trong tay đều cầm súng.
Ôn Vãn theo bản năng gọi tên Hạ Trầm, Hạ Trầm nhặt khẩu súng lên đá tên kia bay ra xa, xoay người lại.
Một người trong đó bị anh bắn trúng ngã xuống đất, máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn trên áo sơ mi, Ôn Vãn run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Cô gặp qua máu không ít, cũng không phải là chưa gặp qua cái chết, cho dù cô chuyên về khoa tâm thần nhưng cũng đã gặp qua các loại tình huống này.
Nhưng bây giờ cảnh tượng làm cô khiếp sợ, hô hấp cũng trở nên phâp phồng , ánh mắt cô lại liếc nhìn người đàn ông còn lại, súng của anh ta nhắm ngay hướng Hạ Trầm. . . . . .
Ngay lúc đó Ôn Vãn không chút do dự , thậm chí là theo bản năng nhào tới.
Trong phim ảnh thấy qua cảnh đỡ đạn này vô số lần, nhưng bây giờ Ôn Vãn cũng không biết mình đang làm gì, giống như bản năng cứu người. Cô chỉ cảm thấy xương bả vai đau nhức, xuyên qua lục phũ ngủ tạng, toàn thân tê dại, bên tai chẳng còn nghe gì.
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng súng, có tiếng bước chân hỗn loạn từ hành lang khác truyền tới, trước mắt Ôn Vãn càng ngày càng hỗn loạn, hình ảnh lắc lư không nhìn rõ bất cứ thứ gì rồi.
Cô cố gắng ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt Hạ Trầm giờ phút này, nhưng hình ảnh quá mờ nhạt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chung quanh tất cả đều là một mảnh trắng xóa, nơi cổ họng khô khốc, giống như là thiếu nước.
Hơi sức nâng tay cũng biến mất, Ôn Vãn cảm thấy dưới thân thể bất động, giống như là ngã vào nơi tối tăm.
Thời điểm cô nhắm mắt lại, tựa hồ nghe được Hạ Trầm nói gì, âm thanh kia quá thấp cô nghe không rõ, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng.
Cuối cùng tất cả cảm giác cũng dừng lại ở đôi tay đang ra sức bóp chặt tay cô, mạnh mẽ mà có lực.
-
Lần nữa Ôn Vãn tỉnh lại là ở trong phòng ngủ mình, cô nhìn chằm chằm trần nhà hoảng hốt một hồi, lúc này mới cảm thấy đau đớn gượng dậy. Cô mờ mịt quay đầu, bên giường cũng không có người, chỉ còn màn cửa sổ nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cổ họng không phát ra được âm thanh nào, Ôn Vãn muốn uống nước, nhưng lại không biết làm như thế nào.
Cho đến mấy phút sau cánh cửa bị người đẩy ra, ánh mắt quản gia với ánh mắt cô chạm vào nhau, cơ hồ là lập tức liền trợn to mắt: "Ôn tiểu thư, cô đã tỉnh! Tôi đi gọi tiên sinh!"
Âm thanh của ông rất cao, Ôn Vãn bị chấn động, huyệt Thái Dương giật giật, nhưng lúc này cô thật sự không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể yếu ớt nhìn ông ta chạy ra ngoài.
Quản gia còn chưa đi tới cửa, đã có đạo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chạy tới.
Có lẽ Hạ Trầm nghe được âm thanh của quản gia, mi tâm khẽ nhíu lại, đáy mắt đen tối hình như có một chút tâm tình khó tả, anh trầm mặc đứng ở cửa, đối mặt với cô chốc lát rồi mới bước nhanh đi tới.
Anh không nói gì, chỉ là cúi đầu hôn nhẹ trên mu bàn tay cô, tư thái gần như thành kính.
Ôn Vãn nhìn anh, yên lặng khẽ nhếch đôi môi khô khốc cười cười.
Quản gia đứng ở cửa, co người cúi thấp đầu, vô cùng thức thời nói: "Tôi đi phân phó phòng bếp lấy cháo."
Hạ Trầm cũng không có ý định để ý ông, một đôi mắt hẹp dài chăm chú mà nhìn lên Ôn Vãn.
Chờ quản gia rời đi, Hạ Trầm liền vén chăn lên trên giường, cánh tay khoác lên vai Ôn Vãn, lại căn bản không dám đụng vào cô. Thấy anh cẩn thận như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên thấy.
Ôn Vãn thật sự là ngay cả mở miệng cũng không có hơi sức, cứ như vậy an tĩnh nhìn anh, cho đến khi anh khàn giọng mở miệng: "Có phải em xem điện ảnh quá nhiều, xem trúng đạn là chuyện bình thường, không màng sống chết."
Giọng nói tràn đầy trách cứ, nhưng Ôn Vãn phát hiện ánh mắt anh dịu dàng hơn nhiều, thậm chí so với trước kia nhìn cô lúc lại thêm chút gì đó.
Thật ra thì Ôn Vãn không nói được tại sao lại đỡ đạn thay anh, đến bây giờ chính cô cũng nghĩ không thông, nếu để cho đầu óc cô tỉnh táo quyết định chuyện này, có lẽ cô cũng không biết có nên làm chuyện này không.
Cô chỉ mở đôi mắt trong suốt, không nháy mắt nhìn anh chằm chằm.
Hạ Trầm khó có được bất đắc dĩ có chút cười: "Uất ức?"
Dĩ nhiên Ôn Vãn không thừa nhận, chỉ là ném cho anh một ánh mắt tố cáo. Hạ Trầm giữ chặt tay cô, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thận trọng nói: "Tiểu vãn, về sau, anh sẽ đối với em tốt hơn"
Ôn Vãn sững sờ, chỉ thấy ánh mắt hẹp dài dần dần híp lại, giọng nói gần như hung dữ : "Em chịu khổ, anh nhất định đòi lại gấp đôi."
-
Hạ Trầm chăm sóc Ôn Vãn cả một buổi chiều, cho đến khi cô ngủ lần nữa, lúc này mới khép cửa phòng đi ra.
A Tước ở cửa chờ đợi, lúc này nghênh đón, đem vật gì đó đưa tới trong tay anh: "Cũng khai báo, đích xác là bên kia làm, đoán chừng nhìn anh mọi người bị đá ra khỏi Hội Đồng Quản Trị, nóng nảy."
Hạ Trầm không nói lời nào, đưa tay vào áo tìm thuốc.
A Tước đúng lúc đưa lên một điếu, anh cũng chỉ ngậm lên miệng không có đốt, lạnh lung cúi đầu lật xem những tư liệu kia.
A Tước cũng không quấy rầy anh, chỉ là kiên nhẫn chờ anh phân phó.
Hạ Trầm nhìn xong những thứ đó tiện tay ném trả A Tước: "Không giống với phong cách cẩn thận của Hạ Uyên, nếu như anh ta thật muốn lúc này tôi giết, tuyệt đối sẽ không chọn cách ngu ngốc này."
A Tước không hiểu, Hạ Trầm vỗ vai anh một cái: "Hạ Uyên- người này, làm việc không cho đối phương lối thoát. Nếu anh ta tàn nhẫn, cậu cho rằng bây giờ tôi còn có thể đứng đây."
A Tước hiểu ý, ảo não cúi đầu: “Để tôi đi điều tra lại."
Hạ Trầm lại giơ tay lên ý bảo anh: "Không vội vàng, Hạ Uyên bên kia nhất định đã có chuẩn bị, như vậy rất bất lợi cho chúng ta. Chuyện này trong lòng tôi đã rõ, rốt cuộc là ai làm, tôi đã biết."
Anh gật đầu, nói mà không có biểu cảm gì: "Nhất định sẽ đòi lại tất cả."
A Tước thở dài, ánh mắt phức tạp liếc nhìn căn phòng cách đó không xa, anh còn tưởng rằng Hạ Trầm gấp như vậy là giải giận cho Ôn Vãn. . . . . .
Hạ Trầm như thế nào lại không nhìn ra tâm tư của A Tước, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cho dù viên đạn kia bắn trúng tôi, lựa chọn cũng giống vậy. Không nên vì chuyện nhỏ mà làm hỏng đại sự. Cậu cũng biết tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
A Tước biết"Chuyện quan trọng hơn" trong miệng anh là cái gì, anh không khỏi hồi tưởng lại ngày hôm qua Hạ Trầm ôm Ôn Vãn hôn mê vả lại máu me đầy người , bộ dáng hốc mắt đỏ lên.
Thời điểm đó đáy mắt Hạ Trầm rõ ràng là có xúc động! A Tước không nhịn được liền mở miệng hỏi anh một câu: "Bây giờ cậu đối với Ôn Vãn, không có tình cảm khác?”
Hạ Trầm mới vừa ở trong túi sờ tìm cái bật lửa, động tác đốt thuốc dùng lại, ngay sau đó, "Cạch" một tiếng thanh thúy vang lên, ánh lửa chiếu sáng trong đêm tối một mảng nhỏ, không nhìn rõ cặp mắt của anh.
Anh hung hăng hít một hơi thuốc, lúc này mới nói: "Có quan hệ? Dù sao tôi sẽ đối với cô ấy tốt hơn"
Tác giả có lời muốn nói: về sau sẽ ngược Hạ thúc →_→ tất cả mọi khi dễ tiểu vãn với mẹ ruột sẽ đòi lại gấp bội lần!
Sau đó lại nói, Hạ thúc bây giờ đối với tiểu vãn nhất định là có chút thích, nhưng còn chưa tới trình độ yêu, người này tuyệt đối sẽ có chút hứng thú liền yêu . Về phần anh tại sao cố ý đối với tiểu vãn tốt, đó là lúc trước anh phát hiện bức họa kia có liên quan. Hạ thúc không có muốn hại tiểu vãn, yên tâm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.