Chương 43
Phong Tử Tam Tam
14/03/2016
Mẹ của Hạ Đình Diễn?
Trong đầu Ôn Vãn thoáng qua vài hình ảnh, lúc nhìn đối phương tâm tình trở nên khó hiểu. Cô thật nhanh nhớ lại đoạn hội thoại của Hạ Uyên.
Đối phương thấy cô ánh mắt cũng hơi phức tạp, có lẽ là không ngờ trong Hạ gia sẽ có một người phụ nữ xa lạ xuất hiện: "Xin chào, tôi là Tưởng Thắng."
Ôn Vãn lễ phép lại xa cách cùng cô ta bắt tay một cái, cũng nói tên của mình.
Kỳ quái, Tưởng Thắng nghe tên của cô ánh mắt lại trở nên kỳ quái: ". . . . . . Họ Ôn?"
"Vâng" Ôn Vãn nhíu mày một cái, cũng không phải là họ hiếm, tại sao cô ta nghe xong lại hết sức kinh ngạc như vậy? Giống như quen biết cô, cô không khỏi nhớ lại lần đàu tiên Hạ Trầm thấy tên cô hình như .cũng hơi bất ngờ.
Tưởng Thắng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình lại, mặc dù mới vừa rồi có hơi luống cuống, nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ thong dong điềm tĩnh, cười nhẹ nói: "Tên rất dễ nghe."
Ôn Vãn cảm thấy cô mới vừa rồi vẻ mặt kia rõ ràng không giống như là muốn như vậy, nhưng là không được phép ngẫm nghĩ, Tưởng Thắng đã lướt qua cô nhìn hướng đứng ở cửa cầu thang Hạ Trầm.
Nhìn Tưởng Thắng rất khó đoán được tuổi thật, cô ta bảo dưỡng rất tốt, khóe mắt có vài nếp nhăn nhưng rất mờ, hơn nữa da lại rất trắng, cười lên mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ mị hoặc. Nếu nói cô ta là mẹ của một đứa trẻ 16 tuổi, rất khó để cho người khác tin được.
Cho nên cô ta đứng cùng Hạ Trầm mặt đối mặt, Ôn Vãn cảm giác bản thân rất khó chịu, rõ ràng bọn họ chênh lệch tuổi tác, nhưng đứng cùng nhau vẫn cảm thấy rất hài hòa.
Hạ Trầm vẫn nhìn Tưởng Thắng, giống như là giật mình, lại giống có chút buồn bã, ánh mắt lại hơi kỳ kỳ, Ôn Vãn mơ hồ cảm thấy ánh mắt ấy có mấy phần nhớ nhung. . . . . .
Trái tim của cô bỗng dưng căng thẳng, những tơ nhện kia ngựa tích giống như kéo tới đầu sợi len sợi cầu, trong nháy mắt trở nên lung tung rườm rà . Nam nhân nhìn nữ nhân ánh mắt rất dễ dàng tiết lộ nội tâm bí mật, Hạ Trầm giờ phút này ánh mắt để cho cô kinh hãi.
Tưởng Thắng cười, sau mấy giây mới nói: "Đã lâu không gặp , Hạ Trầm."
Hạ Trầm chưa trả lời vội, ngược lại liếc nhìn Ôn Vãn: "Lên lầu nghỉ ngơi trước, tối nay anh đi với em."
Tưởng Thắng cũng xoay người lại, như có điều suy nghĩ nhìn cô, ánh mắt lại từ từ trở về nhìn Hạ Trầm, suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
Trong lòng Ôn Vãn có chút không thoải mái, nhưng không muốn trước mặt người khác lô ra, gật đầu một cái rồi rời đi.
Trở về phòng sửa sang hành lý xong, mà hành lý của Hạ Trầm vẫn còn nguyên đó, nhưng cô lại không biết xử lí như thế nào. Bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, nhưng khi thấy ánh mắt của Hạ Trầm nhìn Tưởng Thắng, cô có chút không dám xác định.
Ôn Vãn thở dài, nằm trên giường dảng hai tay hai chân rồi nhìn lên trần nhà ngẩn người, rất nhanh lại bắt đầu an ủi mình: Hạ Trầm cũng đã cầu hôn với cô rồi, tại sao cô còn chưa có cảm giác an toàn? Nếu như anh có ý gì thật đối với Tưởng Thắng, anh sẽ không ti tiện đến mức lợi dụng tình cảm của cô, cô nên tin tưởng Hạ Trầm mới đúng.
Ôn Vãn nghĩ như vậy, tâm tình mới thoáng bình phục lại, chính cô cũng có một đoạn quá khứ, không nên để ý như vậy.
Có người gõ cửa, cô khẽ nghiêng mặt sang bên liền thấy Hạ Đình Diễn đứng ở cửa .
-
"Cho cậu." Ôn Vãn lấy quà tặng ra, lần lượt đưa cho cậu, tiếp theo ngồi xuống bên cạnh cậu, "Ở đó không bán nhiều đồ cho lắm, không biết cậu có thích không."
Hạ Đình Diễn cầm quà tặng, lại nhìn cũng chưa từng nhìn liền gật đầu: "Quà tặng của cô mà, tôi thích."
Ôn Vãn cười sờ đầu cậu: "Cám ơn , nhóc con nịnh bợ."
Hạ Đình Diễn chau mày lại, tay vẫn qua lại vuốt vuốt quà tặng, không phải cậu muốn nói điều này, nhưng không hiểu sao khi mở miệng lại nói những lời đó. Ôn Vãn dứt khoát chủ động hỏi cậu: "Mẹ cậu trở lại, vui vẻ không?"
Hạ Đình Diễn nghe vậy không giải thích, nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: "Còn cô, vui vẻ không?"
Ôn Vãn ngẩn người, mí mắt rũ xuống , ngón tay chậm rãi co lại, như cũ cười: "Có quan hệ gì?"
Hạ Đình Diễn coi như chưa nghe, tiếp tục cúi đầu vuốt vuốt cái hộp trong tay, lông mi an tĩnh rủ xuống , khuôn mặt trắng nõn, thật ra thì cậu cũng không quá giống Tưởng Thắng.
Ôn Vãn cảm thấy như mình điên rồi, cư nhiên nhìn cậu rồi có suy nghĩ điên rồ vậy, tại sao lại nghĩ cậu có chút giống với người khác chứ.
Hạ Đình Diễn ngẩng đầu lên trong lúc cô lơ đãng, bỗng chốc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Ôn Vãn không kịp né tránh, bị cậu bắt quả tang . Cô cực kỳ lúng túng, hoảng hốt cười cười: "Cậu vui vẻ là được rồi, hơn nữa bây giờ mẹ cậu cũng đã ở bên cậu lại càng vui vẻ rồi."
Ánh mắt Hạ Đình Diễn nhàn nhạt quét qua trên mặt thoáng chút cô đơn của cô, cũng không vạch trần cô, chỉ nói: "Không lâu nữa cô sẽ đi?"
Ôn Vãn bị lời nói của cậu làm bối rối: "Đi? Đi nơi nào?"
Hạ Đình Diễn tiếp tục trầm mặc cự tuyệt trả lời.
Ôn Vãn liền không hỏi nữa, đứa nhỏ này muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói cô có dùng mọi cách cũng chẳng moi được gì.
Quả nhiên, không bao lâu cậu lại chủ động gợi chuyện: "Hạ Trầm một mực tìm cô."
Ôn Vãn có chút ngạc nhiên và chột dạ khi nghe cậu nói trúng tim đen nhưng cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh , chỉ là không khỏi nhìn Hạ Đình Diễn.
"Chú Tước tới đón cô thì Hạ Trầm điện thoại cho cô ." Hạ Đình Diễn nhìn cô đầy thâm ý , giờ phút này từng cái ánh mắt của cậu làm cho Ôn Vãn cảm thấy khó chịu.
Ôn Vãn khẽ hít một cái, mắt nhìn sàn nhà, trả lời: "Hạ Trầm muốn giúp cậu tìm mẹ về, thật ra anh ấy rất quan tâm đến cậu ."
Hạ Đình Diễn lại lộ ra bộ dáng không đúng với số tuổi giễu cợt: "Thật sao?"
Ôn Vãn không đồng ý nhìn trước mặt cậu , ý vị sâu xa nói: "Đình Diễn, thật ra thì anh ấy rất để ý đến cậu, chỉ là anh ấy không giỏi biểu đạt mà thôi.. Cho dù anh ấy giữ cậu ở chỗ này, nhưng vẫn mời bác sĩ đến, anh ấy hi vọng cậu sẽ sống vui vẻ và khỏe mạnh."
Sau chuyến đi Italy, Ôn Vãn càng thêm xác định Hạ Trầm là người cũng quan tâm người khác chỉ là phương thức không đúng, anh cũng không hoàn toàn là máu lạnh cá, không có tình cảm.
Hạ Đình Diễn lạnh nhạt nghe cô nói xong, mặt không thay đổi hỏi ngược lại: "Ba không thích anh ta, anh ta quan tâm tôi? Điều này không phải rất nực cười sao?"
Lời này làm cho Ôn Vãn như bị đâm một đao, cô cứng lại, không thể nào trả lời, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn .
Bỗng nhiên cô nhận ra ý đồ của cậu.
-
Hạ Trầm nói một câu"Tối nay cùng đi với em" , thế mà đến chiều lại không thấy xuất hiện. Sau khi Hạ Đình Diễn rời đi, Ôn Vãn đợi tại thư phòng đọc sách, nhưng ngay cả một trang giấy cũng chưa lật, nhìn chằm chằm những cuốn sách quen thuộc, mà một chữ cũng không hiểu.
Trong nhà rất yên tĩnh, cô không biết Hạ Trầm ở đâu, là cùng Tưởng Thắng ôn chuyện cũ đến bây giờ? Giữa bọn họ. . . . . . Có nhiều lời để nói như vậy sao?
Ôn Vãn lại không khống chế không được bắt đầu loạn tưởng, cho đến khi quản gia mời cô xuống lầu ăn cơm.
Lúc xuống lầu đã thấy hai mẹ con Tưởng Thắng ngồi vào bàn, nhưng không thấy bóng dáng Hạ Trầm đâu. Mà không khí giữa hai người cũng không đúng, chẳng nói với nhau lời nào, trên mặt đều là lạnh nhạt, thật không giống tình cảm mẹ con bình thường.
Ôn Vãn chủ động chào hỏi, Tưởng Thắng cười cười nhìn cô: "Hạ Trầm nói vừa mới kết hôn với cô, chúc mừng."
Không ngờ Hạ Trầm đã nói rồi, Ôn Vãn sững sờ gật đầu nói: "Cám ơn."
Có lẽ là cô quá mức nhạy cảm? Nếu như Hạ Trầm có tâm tư gì, chắc chắn sẽ không nói cho Tưởng Thắng biết chuyện kết hôn. Hơn nữa nhìn Tưởng Thắng như vậy, rất giống dáng vẻ của chị dâu.
Tưởng Thắng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như vậy khiến Ôn Vãn không thoải mái, giống như nhìn xuyên thấu cô để nhớ lại một người nào đó, nhưng cô ngượng ngùng không nói, chỉ có thể cúi đầu tránh tầm mắt của chị ta.
Lại nghe đối phương nói: "Vốn là nghĩ ở mấy ngày, nhưng bây giờ ở lại cho đến hôn lễ, hoan nghênh không?"
Theo bản năng Ôn Vãn quan sát, dáng dấp Tưởng Thắng cực kỳ xinh đẹp, không nhìn ra trên mặt có chút giả bộ nào, nhất là khi cô mỉm cười khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Có loại phụ nữ ma lực này, vui không nổi mà ghét cũng chẳng xong.
Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là mấp máy cười: "Dĩ nhiên hoan nghênh."
Tưởng Thắng sờ cằm, đôi lông mày lá liễu nhướng lên, không biết là có thấy mình quá đột ngột hay không, hay là căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy, cư nhiên không chút nào che giấu hỏi Ôn Vãn: "Cô thích Hạ Trầm thật? Thời gian quen biết không lâu, kết hôn. . . . . . Có thể hối hận hay không?"
Ôn Vãn chưa bao giờ trải qua tình huống này bao giờ nên không biết trả lời Tưởng Thắng như thế nào, trước đó hôn nhân của chị ta cũng chỉ vì mục đích thương nhân, đáng lẽ sẽ không ngốc mà mở mệng hỏi loại vấn đề này, nhưng chị ta hỏi thật, hơn nữa lại rất nghiêm túc.
Không đợi cô mở miệng, Hạ Đình Diễn mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: "Mẹ nghĩ muốn nghe đáp án gì?"
Tưởng Thắng quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm, không còn cao hứng, lại nhẫn nại: "Chỉ là quan tâm, cô nghĩ khó trả lời, Ôn tiểu thư quả quyết sẽ không loạn tưởng. Ta là chị dâu, quan tâm đến vấn đề hôn nhân của em chồng, không đúng ?"
Lại ném trả vấn đề ngược lại cho Ôn Vãn, Ôn Vãn trầm mặc mấy giây, gật đầu một cái: "Cám ơn chị dâu. Tôi rất thích Hạ Trầm, nếu đã là thích thì chẳng liên quan gì đến thời gian"
Tưởng Thắng với Hạ Đình Diễn sửng sốt.
Ôn Vãn cúi đầu nháy mắt, vừa đúng nhìn thấy Hạ Trầm cùng A Tước xuất hiện ở phòng ăn, hiển nhiên anh cũng đã nghe đến những lời này, ánh mắt phóng tới đây, mang theo kinh hỉ cùng kinh ngạc. Có lẽ là không ngờ tới cô sẽ thản nhiên thừa nhận, chuyện này, cô chưa từng nói trước mặt anh.
-
Buổi tối Hạ Trầm ngoài ý muốn không trở về phòng ngủ, ngược lại tắm xong trực tiếp vào phòng của cô, Ôn Vãn nằm ở trên giường nhìn không ra cảm xúc gì . Anh nhíu mày một cái, đối với bộ dạng này của cô vô cùng không hài lòng, cúi người đi lên, trực tiếp ở môi cô cắn một cái: "Thế nào, không hoan nghênh?"
Ôn Vãn cúi đầu cười: "Em cho là ——"thức thời không nói câu sau, đưa tay ôm cổ của anh, sà vào lòng anh cọ cọ.
Hạ Trầm liền ngậm môi cô mà hôn, đè cô dưới thân thể, tinh tế liếm liếm trêu chọc , đợi cô động tình thở gấp, lúc này mới trầm giọng hỏi cô: "Em yêu anh thật?"
Mặt Ôn Vãn đỏ cả lên, không biết tại sao anh lại hỏi câu này: "Chẳng lẽ, anh yêu em thật?"
Ánh mắt Hạ Trầm khẽ nhíu, cũng không đáp, chỉ là trực tiếp đắp chăn lại, thuyền bè hợp nhau.
Ôn Vãn bị anh đụng phải có chút đau, lại có chút thở gấp, không nhịn được nhỏ giọng kháng nghị.
Hạ Trầm không chịu nổi, một đêm muốn cô nhiều lần.
Ôn Vãn mệt mỏi mắt cũng không mở ra được, liền nhắm mắt ngủ, mơ hồ nghe anh nói câu gì bên tai, nhưng cô thật sự quá mệt, một chữ cũng không còn nghe rõ.
Ngày thứ hai Ôn Vãn rời giường rất sớm, vừa vặn gặp được Tưởng Thắng ở phòng khách. Chị ta đang tập yoga, lộ ra những đường cong cơ thể xinh đẹp, xem ra so với cô gái trẻ tuổi cũng chẳng khác nhau là mấy.
Tưởng Thắng cũng nhìn thấy cô, chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Ngày hôm qua sau khi Ôn Vãn đối địch với chị ta, Ôn Vãn không biết nên nói gì, mỗi lần đối mặt với Tưởng Thắng cô cảm giác rất bí bách.
Mà Tưởng Thắng hình như ngược lại, đối với cô không khỏi nhiệt tình: "Có rảnh không? Hôm nay cùng nhau đi dạo phố."
Ôn Vãn nghi ngờ nhìn chị ta, Tưởng Thắng cười híp mắt, lấy một cốc sữa: "Cô và Hạ Trầm kết hôn, tôi không biết nên tặng quà gì, tối hôm qua chọn được một món, hôm nay đi xem một chút chứ?"
Ôn Vãn nghĩ thầm nào có người nào tặng quà như vậy , lại còn trực tiếp xem có hài lòng không.
Tưởng Thắng mong đợi nhìn cô, Hạ Trầm cũng mặc chỉnh tề xuống lầu, nghe hết câu chuyện: "Tâm ý của chị dâu, em nên đi xem một chút."
Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là đồng ý, cô còn cẩn thận liếc nhìn Hạ Trầm với Tưởng Thắng, phát hiện không có bất kỳ khác thường gì, chẳng lẽ chỉ là tin đồn thôi sao?
Cô lên lầu thay quần áo, Hạ Trầm đã chuẩn bị ra cửa, trước khi đi lại trở về. Anh nghiêng người đứng ở cổng, đối với Tưởng Thắng nói một câu: "Đừng nói lung tung."
Tưởng Thắng đứng ở bên cạnh bàn uống sữa tươi, nghe vậy từ từ rất nhanh hạ ly thủy tinh xuống, ánh mắt dần nhạt đi.
Trong đầu Ôn Vãn thoáng qua vài hình ảnh, lúc nhìn đối phương tâm tình trở nên khó hiểu. Cô thật nhanh nhớ lại đoạn hội thoại của Hạ Uyên.
Đối phương thấy cô ánh mắt cũng hơi phức tạp, có lẽ là không ngờ trong Hạ gia sẽ có một người phụ nữ xa lạ xuất hiện: "Xin chào, tôi là Tưởng Thắng."
Ôn Vãn lễ phép lại xa cách cùng cô ta bắt tay một cái, cũng nói tên của mình.
Kỳ quái, Tưởng Thắng nghe tên của cô ánh mắt lại trở nên kỳ quái: ". . . . . . Họ Ôn?"
"Vâng" Ôn Vãn nhíu mày một cái, cũng không phải là họ hiếm, tại sao cô ta nghe xong lại hết sức kinh ngạc như vậy? Giống như quen biết cô, cô không khỏi nhớ lại lần đàu tiên Hạ Trầm thấy tên cô hình như .cũng hơi bất ngờ.
Tưởng Thắng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình lại, mặc dù mới vừa rồi có hơi luống cuống, nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ thong dong điềm tĩnh, cười nhẹ nói: "Tên rất dễ nghe."
Ôn Vãn cảm thấy cô mới vừa rồi vẻ mặt kia rõ ràng không giống như là muốn như vậy, nhưng là không được phép ngẫm nghĩ, Tưởng Thắng đã lướt qua cô nhìn hướng đứng ở cửa cầu thang Hạ Trầm.
Nhìn Tưởng Thắng rất khó đoán được tuổi thật, cô ta bảo dưỡng rất tốt, khóe mắt có vài nếp nhăn nhưng rất mờ, hơn nữa da lại rất trắng, cười lên mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ mị hoặc. Nếu nói cô ta là mẹ của một đứa trẻ 16 tuổi, rất khó để cho người khác tin được.
Cho nên cô ta đứng cùng Hạ Trầm mặt đối mặt, Ôn Vãn cảm giác bản thân rất khó chịu, rõ ràng bọn họ chênh lệch tuổi tác, nhưng đứng cùng nhau vẫn cảm thấy rất hài hòa.
Hạ Trầm vẫn nhìn Tưởng Thắng, giống như là giật mình, lại giống có chút buồn bã, ánh mắt lại hơi kỳ kỳ, Ôn Vãn mơ hồ cảm thấy ánh mắt ấy có mấy phần nhớ nhung. . . . . .
Trái tim của cô bỗng dưng căng thẳng, những tơ nhện kia ngựa tích giống như kéo tới đầu sợi len sợi cầu, trong nháy mắt trở nên lung tung rườm rà . Nam nhân nhìn nữ nhân ánh mắt rất dễ dàng tiết lộ nội tâm bí mật, Hạ Trầm giờ phút này ánh mắt để cho cô kinh hãi.
Tưởng Thắng cười, sau mấy giây mới nói: "Đã lâu không gặp , Hạ Trầm."
Hạ Trầm chưa trả lời vội, ngược lại liếc nhìn Ôn Vãn: "Lên lầu nghỉ ngơi trước, tối nay anh đi với em."
Tưởng Thắng cũng xoay người lại, như có điều suy nghĩ nhìn cô, ánh mắt lại từ từ trở về nhìn Hạ Trầm, suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
Trong lòng Ôn Vãn có chút không thoải mái, nhưng không muốn trước mặt người khác lô ra, gật đầu một cái rồi rời đi.
Trở về phòng sửa sang hành lý xong, mà hành lý của Hạ Trầm vẫn còn nguyên đó, nhưng cô lại không biết xử lí như thế nào. Bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, nhưng khi thấy ánh mắt của Hạ Trầm nhìn Tưởng Thắng, cô có chút không dám xác định.
Ôn Vãn thở dài, nằm trên giường dảng hai tay hai chân rồi nhìn lên trần nhà ngẩn người, rất nhanh lại bắt đầu an ủi mình: Hạ Trầm cũng đã cầu hôn với cô rồi, tại sao cô còn chưa có cảm giác an toàn? Nếu như anh có ý gì thật đối với Tưởng Thắng, anh sẽ không ti tiện đến mức lợi dụng tình cảm của cô, cô nên tin tưởng Hạ Trầm mới đúng.
Ôn Vãn nghĩ như vậy, tâm tình mới thoáng bình phục lại, chính cô cũng có một đoạn quá khứ, không nên để ý như vậy.
Có người gõ cửa, cô khẽ nghiêng mặt sang bên liền thấy Hạ Đình Diễn đứng ở cửa .
-
"Cho cậu." Ôn Vãn lấy quà tặng ra, lần lượt đưa cho cậu, tiếp theo ngồi xuống bên cạnh cậu, "Ở đó không bán nhiều đồ cho lắm, không biết cậu có thích không."
Hạ Đình Diễn cầm quà tặng, lại nhìn cũng chưa từng nhìn liền gật đầu: "Quà tặng của cô mà, tôi thích."
Ôn Vãn cười sờ đầu cậu: "Cám ơn , nhóc con nịnh bợ."
Hạ Đình Diễn chau mày lại, tay vẫn qua lại vuốt vuốt quà tặng, không phải cậu muốn nói điều này, nhưng không hiểu sao khi mở miệng lại nói những lời đó. Ôn Vãn dứt khoát chủ động hỏi cậu: "Mẹ cậu trở lại, vui vẻ không?"
Hạ Đình Diễn nghe vậy không giải thích, nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: "Còn cô, vui vẻ không?"
Ôn Vãn ngẩn người, mí mắt rũ xuống , ngón tay chậm rãi co lại, như cũ cười: "Có quan hệ gì?"
Hạ Đình Diễn coi như chưa nghe, tiếp tục cúi đầu vuốt vuốt cái hộp trong tay, lông mi an tĩnh rủ xuống , khuôn mặt trắng nõn, thật ra thì cậu cũng không quá giống Tưởng Thắng.
Ôn Vãn cảm thấy như mình điên rồi, cư nhiên nhìn cậu rồi có suy nghĩ điên rồ vậy, tại sao lại nghĩ cậu có chút giống với người khác chứ.
Hạ Đình Diễn ngẩng đầu lên trong lúc cô lơ đãng, bỗng chốc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Ôn Vãn không kịp né tránh, bị cậu bắt quả tang . Cô cực kỳ lúng túng, hoảng hốt cười cười: "Cậu vui vẻ là được rồi, hơn nữa bây giờ mẹ cậu cũng đã ở bên cậu lại càng vui vẻ rồi."
Ánh mắt Hạ Đình Diễn nhàn nhạt quét qua trên mặt thoáng chút cô đơn của cô, cũng không vạch trần cô, chỉ nói: "Không lâu nữa cô sẽ đi?"
Ôn Vãn bị lời nói của cậu làm bối rối: "Đi? Đi nơi nào?"
Hạ Đình Diễn tiếp tục trầm mặc cự tuyệt trả lời.
Ôn Vãn liền không hỏi nữa, đứa nhỏ này muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói cô có dùng mọi cách cũng chẳng moi được gì.
Quả nhiên, không bao lâu cậu lại chủ động gợi chuyện: "Hạ Trầm một mực tìm cô."
Ôn Vãn có chút ngạc nhiên và chột dạ khi nghe cậu nói trúng tim đen nhưng cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh , chỉ là không khỏi nhìn Hạ Đình Diễn.
"Chú Tước tới đón cô thì Hạ Trầm điện thoại cho cô ." Hạ Đình Diễn nhìn cô đầy thâm ý , giờ phút này từng cái ánh mắt của cậu làm cho Ôn Vãn cảm thấy khó chịu.
Ôn Vãn khẽ hít một cái, mắt nhìn sàn nhà, trả lời: "Hạ Trầm muốn giúp cậu tìm mẹ về, thật ra anh ấy rất quan tâm đến cậu ."
Hạ Đình Diễn lại lộ ra bộ dáng không đúng với số tuổi giễu cợt: "Thật sao?"
Ôn Vãn không đồng ý nhìn trước mặt cậu , ý vị sâu xa nói: "Đình Diễn, thật ra thì anh ấy rất để ý đến cậu, chỉ là anh ấy không giỏi biểu đạt mà thôi.. Cho dù anh ấy giữ cậu ở chỗ này, nhưng vẫn mời bác sĩ đến, anh ấy hi vọng cậu sẽ sống vui vẻ và khỏe mạnh."
Sau chuyến đi Italy, Ôn Vãn càng thêm xác định Hạ Trầm là người cũng quan tâm người khác chỉ là phương thức không đúng, anh cũng không hoàn toàn là máu lạnh cá, không có tình cảm.
Hạ Đình Diễn lạnh nhạt nghe cô nói xong, mặt không thay đổi hỏi ngược lại: "Ba không thích anh ta, anh ta quan tâm tôi? Điều này không phải rất nực cười sao?"
Lời này làm cho Ôn Vãn như bị đâm một đao, cô cứng lại, không thể nào trả lời, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn .
Bỗng nhiên cô nhận ra ý đồ của cậu.
-
Hạ Trầm nói một câu"Tối nay cùng đi với em" , thế mà đến chiều lại không thấy xuất hiện. Sau khi Hạ Đình Diễn rời đi, Ôn Vãn đợi tại thư phòng đọc sách, nhưng ngay cả một trang giấy cũng chưa lật, nhìn chằm chằm những cuốn sách quen thuộc, mà một chữ cũng không hiểu.
Trong nhà rất yên tĩnh, cô không biết Hạ Trầm ở đâu, là cùng Tưởng Thắng ôn chuyện cũ đến bây giờ? Giữa bọn họ. . . . . . Có nhiều lời để nói như vậy sao?
Ôn Vãn lại không khống chế không được bắt đầu loạn tưởng, cho đến khi quản gia mời cô xuống lầu ăn cơm.
Lúc xuống lầu đã thấy hai mẹ con Tưởng Thắng ngồi vào bàn, nhưng không thấy bóng dáng Hạ Trầm đâu. Mà không khí giữa hai người cũng không đúng, chẳng nói với nhau lời nào, trên mặt đều là lạnh nhạt, thật không giống tình cảm mẹ con bình thường.
Ôn Vãn chủ động chào hỏi, Tưởng Thắng cười cười nhìn cô: "Hạ Trầm nói vừa mới kết hôn với cô, chúc mừng."
Không ngờ Hạ Trầm đã nói rồi, Ôn Vãn sững sờ gật đầu nói: "Cám ơn."
Có lẽ là cô quá mức nhạy cảm? Nếu như Hạ Trầm có tâm tư gì, chắc chắn sẽ không nói cho Tưởng Thắng biết chuyện kết hôn. Hơn nữa nhìn Tưởng Thắng như vậy, rất giống dáng vẻ của chị dâu.
Tưởng Thắng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như vậy khiến Ôn Vãn không thoải mái, giống như nhìn xuyên thấu cô để nhớ lại một người nào đó, nhưng cô ngượng ngùng không nói, chỉ có thể cúi đầu tránh tầm mắt của chị ta.
Lại nghe đối phương nói: "Vốn là nghĩ ở mấy ngày, nhưng bây giờ ở lại cho đến hôn lễ, hoan nghênh không?"
Theo bản năng Ôn Vãn quan sát, dáng dấp Tưởng Thắng cực kỳ xinh đẹp, không nhìn ra trên mặt có chút giả bộ nào, nhất là khi cô mỉm cười khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Có loại phụ nữ ma lực này, vui không nổi mà ghét cũng chẳng xong.
Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là mấp máy cười: "Dĩ nhiên hoan nghênh."
Tưởng Thắng sờ cằm, đôi lông mày lá liễu nhướng lên, không biết là có thấy mình quá đột ngột hay không, hay là căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy, cư nhiên không chút nào che giấu hỏi Ôn Vãn: "Cô thích Hạ Trầm thật? Thời gian quen biết không lâu, kết hôn. . . . . . Có thể hối hận hay không?"
Ôn Vãn chưa bao giờ trải qua tình huống này bao giờ nên không biết trả lời Tưởng Thắng như thế nào, trước đó hôn nhân của chị ta cũng chỉ vì mục đích thương nhân, đáng lẽ sẽ không ngốc mà mở mệng hỏi loại vấn đề này, nhưng chị ta hỏi thật, hơn nữa lại rất nghiêm túc.
Không đợi cô mở miệng, Hạ Đình Diễn mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: "Mẹ nghĩ muốn nghe đáp án gì?"
Tưởng Thắng quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm, không còn cao hứng, lại nhẫn nại: "Chỉ là quan tâm, cô nghĩ khó trả lời, Ôn tiểu thư quả quyết sẽ không loạn tưởng. Ta là chị dâu, quan tâm đến vấn đề hôn nhân của em chồng, không đúng ?"
Lại ném trả vấn đề ngược lại cho Ôn Vãn, Ôn Vãn trầm mặc mấy giây, gật đầu một cái: "Cám ơn chị dâu. Tôi rất thích Hạ Trầm, nếu đã là thích thì chẳng liên quan gì đến thời gian"
Tưởng Thắng với Hạ Đình Diễn sửng sốt.
Ôn Vãn cúi đầu nháy mắt, vừa đúng nhìn thấy Hạ Trầm cùng A Tước xuất hiện ở phòng ăn, hiển nhiên anh cũng đã nghe đến những lời này, ánh mắt phóng tới đây, mang theo kinh hỉ cùng kinh ngạc. Có lẽ là không ngờ tới cô sẽ thản nhiên thừa nhận, chuyện này, cô chưa từng nói trước mặt anh.
-
Buổi tối Hạ Trầm ngoài ý muốn không trở về phòng ngủ, ngược lại tắm xong trực tiếp vào phòng của cô, Ôn Vãn nằm ở trên giường nhìn không ra cảm xúc gì . Anh nhíu mày một cái, đối với bộ dạng này của cô vô cùng không hài lòng, cúi người đi lên, trực tiếp ở môi cô cắn một cái: "Thế nào, không hoan nghênh?"
Ôn Vãn cúi đầu cười: "Em cho là ——"thức thời không nói câu sau, đưa tay ôm cổ của anh, sà vào lòng anh cọ cọ.
Hạ Trầm liền ngậm môi cô mà hôn, đè cô dưới thân thể, tinh tế liếm liếm trêu chọc , đợi cô động tình thở gấp, lúc này mới trầm giọng hỏi cô: "Em yêu anh thật?"
Mặt Ôn Vãn đỏ cả lên, không biết tại sao anh lại hỏi câu này: "Chẳng lẽ, anh yêu em thật?"
Ánh mắt Hạ Trầm khẽ nhíu, cũng không đáp, chỉ là trực tiếp đắp chăn lại, thuyền bè hợp nhau.
Ôn Vãn bị anh đụng phải có chút đau, lại có chút thở gấp, không nhịn được nhỏ giọng kháng nghị.
Hạ Trầm không chịu nổi, một đêm muốn cô nhiều lần.
Ôn Vãn mệt mỏi mắt cũng không mở ra được, liền nhắm mắt ngủ, mơ hồ nghe anh nói câu gì bên tai, nhưng cô thật sự quá mệt, một chữ cũng không còn nghe rõ.
Ngày thứ hai Ôn Vãn rời giường rất sớm, vừa vặn gặp được Tưởng Thắng ở phòng khách. Chị ta đang tập yoga, lộ ra những đường cong cơ thể xinh đẹp, xem ra so với cô gái trẻ tuổi cũng chẳng khác nhau là mấy.
Tưởng Thắng cũng nhìn thấy cô, chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Ngày hôm qua sau khi Ôn Vãn đối địch với chị ta, Ôn Vãn không biết nên nói gì, mỗi lần đối mặt với Tưởng Thắng cô cảm giác rất bí bách.
Mà Tưởng Thắng hình như ngược lại, đối với cô không khỏi nhiệt tình: "Có rảnh không? Hôm nay cùng nhau đi dạo phố."
Ôn Vãn nghi ngờ nhìn chị ta, Tưởng Thắng cười híp mắt, lấy một cốc sữa: "Cô và Hạ Trầm kết hôn, tôi không biết nên tặng quà gì, tối hôm qua chọn được một món, hôm nay đi xem một chút chứ?"
Ôn Vãn nghĩ thầm nào có người nào tặng quà như vậy , lại còn trực tiếp xem có hài lòng không.
Tưởng Thắng mong đợi nhìn cô, Hạ Trầm cũng mặc chỉnh tề xuống lầu, nghe hết câu chuyện: "Tâm ý của chị dâu, em nên đi xem một chút."
Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là đồng ý, cô còn cẩn thận liếc nhìn Hạ Trầm với Tưởng Thắng, phát hiện không có bất kỳ khác thường gì, chẳng lẽ chỉ là tin đồn thôi sao?
Cô lên lầu thay quần áo, Hạ Trầm đã chuẩn bị ra cửa, trước khi đi lại trở về. Anh nghiêng người đứng ở cổng, đối với Tưởng Thắng nói một câu: "Đừng nói lung tung."
Tưởng Thắng đứng ở bên cạnh bàn uống sữa tươi, nghe vậy từ từ rất nhanh hạ ly thủy tinh xuống, ánh mắt dần nhạt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.