Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 51

Phong Tử Tam Tam

18/03/2016

Quả nhiên lời Ôn Vãn vừa hô ra khỏi miệng, các ông cụ bà cụ vốn đang đánh bài cũng lập tức ngừng lại, nhất tề quay đầu nhìn Hạ Trầm. Anh đứng ở nơi đó thật sự quá rõ ràng, nhìn người này ăn mặc thì rất có tư vị nhà tư bản.

Ngay cả những đứa bé đùa giỡn trong ngõ hẻm hình như cũng nghe hiểu ba chữ "Nhà đầu tư", mắt to vụt sáng vụt sáng nhìn chằm chằm tới đây.

Sắc mặt Hạ Trầm từ từ trở nên xanh mét, vẫn không nhúc nhích như cũ, chỉ là nếu nhìn kỹ không khó phát hiện gân xanh trên trán anh nổi lên, hiển nhiên là bị Ôn Vãn làm cho tức giận đến muốn chết.

Thủ hạ của anh đã có mấy người thật nhanh từ trong xe theo tới, ánh mắt Hạ Trầm lại một khắc cũng không rời đi người đang muốn mượn cơ hội trốn chạy, đối với người bên cạnh phân phó nói: "Đi theo cô ấy."

A Tước không có ở đây, hôm nay tới tất cả đều là hộ vệ đối với anh hết sức trung thành, nghe lời này khẽ cau mày: "Nhưng anh Ba, vết thương của ngài còn chưa khỏe, ngộ nhỡ gặp chuyện không may ——"

Trước mắt những người này đều là những hộ bị cưỡng chế, vừa nhìn chính là biết trước kia cùng nhà khai thác bộ dáng không thể nào vui vẻ, đáy mắt tất cả đều tràn đầy địch ý, vây lại tốc độ cũng cực nhanh, ai biết dưới kích động có thể làm ra chuyện gì?

Hạ Trầm bén nhọn nhìn người nọ nói chuyện, người nọ cắn răng, còn một mình hướng Ôn Vãn đuổi theo, để lại hai người bảo vệ Hạ Trầm.

Ôn Vãn nhìn thấy vào lúc này vài người còn lại đến đuổi theo mình, cũng không đoái hoài tới thưởng thức Hạ Trầm quẫn bách, đè thấp vành nón hướng trong hẻm nhỏ chạy.

Hạ Trầm xuyên thấu qua đám người nhìn chăm chú vào bóng lưng không lưu luyến chút nào này, tay bọc tại trong túi áo bành tô cơ hồ muốn đem khớp xương cho bóp nát.

Trước sáu tuổi, Ôn Vãn đều ở loại địa phương này lớn lên, ngõ hẻm cong cong quẹo quẹo đối với cô mà nói quả thực là chuyện nhỏ, rất nhanh sẽ bỏ rơi đám hộ vệ kia. Cô đứng ở giữa dòng xe chạy ngay ngã tư đường khẽ thở dốc một hơi, sau khi tĩnh tâm lại, trong đầu lại không đúng lúc nhớ lại sắc mặt Hạ Trầm mới vừa rồi.

Xem ra có chút không tự nhiên, giống như ngã bệnh, dưới vành mắt cũng có bầm đen nồng đậm.

Cô dùng sức lắc đầu, anh ngã bệnh có quan hệ gì với cô? Dưới mắt việc cấp bách là tra rõ cái chết của cha bởi vì, nhất định không thể để cho ông chết oan còn mơ hồ không hiểu rõ nguyên nhân!

Bước một bước lên phía trước muốn đi, chợt có xe dừng ngay ở trước người, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt âm trầm của Hạ Trầm, đáy mắt anh rõ ràng có lửa giận, vẫn hết sức khống chế: "Lên xe, đừng ép anh động thủ."

Ôn Vãn cắn chặt răng, cô không ngờ Hạ Trầm thoát thân nhanh như vậy, lui về phía sau một bước muốn chạy trốn, nhưng sau lưng bỗng dưng đụng vào một lồng ngực cứng rắn.

Cô nhìn cặp mắt tối đen không hề bận tâm của Hạ Trầm, trong lòng không nhịn được mắng một câu.

-

Ôn Vãn vừa mới bị ép lên xe, Hạ Trầm không khống chế được nghiêng người ôm thật chặt cô vào trong ngực: "Hành hạ như thế không mệt? Em không chạy thoát được đâu, chẳng bằng ngoan ngoãn nghe lời."

Người phụ nữ trong ngực dĩ nhiên sẽ không để cho anh đàng hoàng ôm, hướng cần cổ anh hung hăng cắn một cái, nửa phần tình cảm và thể diện cũng không lưu: " Hạ Trầm, làm sao anh còn có mặt mũi đối với tôi như vậy?"

Hạ Trầm khẽ nhíu nhíu mày, cần cổ đau rát, duỗi tay lần mò hình như còn có chút nhàn nhạt tia máu dính tại trên đầu ngón tay. Vị trí này, chỉ cần thoáng lệch một tấc là có thể cắn được trên động mạch, anh tròng mắt nhìn cô, quả nhiên là trên mặt tràn đầy căm hận.

Anh không nhịn được đưa tay sờ sờ gương mặt hơi lạnh của cô, muốn dùng lòng bàn tay bưng bít cho nóng lên, lại bị cô không chút lưu tình đẩy ra. Hạ Trầm cũng không giận, nhỏ giọng nói: "Là anh không tốt, trước quá tự phụ làm em bị thương, Tiểu Vãn, cho anh thêm một cơ hội."

Ôn Vãn dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh nhìn anh.

Hạ Trầm lặng yên, còn nói: "Cái chết của cha em chẳng quan hệ tới anh, anh chỉ là muốn chăm sóc em thôi."

Ôn Vãn cười trào phúng một tiếng, lông mày thanh tú khẽ treo lên: "Thật xin lỗi, hiện tại tôi đặc biệt thấy phiền nhà họ Hạ các người."

Tất cả cảm xúc Hạ Trầm cứng ở trên mặt, Ôn Vãn vừa cười nói: "Mặc kệ anh là nghĩ thay người nào chuộc tội cũng tốt, hoặc là lương tâm phát hiện, tôi đều có quyền không chấp nhận chứ?"

"Đúng, anh sẽ không ép em." Hạ Trầm đáp trả, khôi phục rất nhanh bộ dáng thường ngày. Anh cũng có thể hiểu cảm thụ của Ôn Vãn, cái chết của cha trực tiếp đã tạo thành cô như bây giờ, dung từ "Cửa nát nhà tan" để hình dung cũng không quá đáng, sở dĩ phải hận anh giận lây sang anh đều có thể hiểu, nói cho cùng, đều là chính anh làm hư việc.

"Lái xe." Hắn nhắm mắt dựa vào thành ghế, trầm giọng phân phó tài xế.

Mới vừa rồi cùng đám cư dân kia xảy ra xung đột, sau lại xé rách với Ôn Vãn, hình như lại không cẩn thận đụng đến vết thương, hiện tại từng tế bào toàn thân đều đau.



Ôn Vãn nhìn anh một cái, cẩn thận từng li từng tí đưa tay dò vào túi áo trong, ai biết mới vừa đụng phải điện thoại di động, người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng: "Anh không muốn quá thô bạo đối với em, Tiểu Vãn, nghe lời một chút."

Ôn Vãn thật muốn đập di động lên trên mặt anh, trên thế giới này tại sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy!

-

Lần này, Hạ Trầm không mang cô trở về ở biệt thự, mà là đi Hoàng Đình, cái phút chốc thấy số phòng kia, Ôn Vãn thật là liền cười lạnh cũng tiết kiệm: "Anh gần đây thiếu phụ nữ?"

Hạ Trầm cũng không để ý tới cô giễu cợt, mở cửa sau đưa tay ôm trên eo cô, đối với mấy người sau lưng nói: "Mặc kệ nghe được âm thanh gì, nếu tôi không phân phó đều không được đi vào."

Bọn cận vệ liếc nhìn mặt Ôn Vãn tức giận, chần chừ vẫn là gật đầu đáp ứng. Ôn Vãn bị anh mang theo vào phòng, vừa mới khóa cửa xong, hơi thở đàn ông liền cuốn tới. Anh cường thế cầm khuôn mặt của cô, dùng sức đè cô ở trên cánh cửa, cúi đầu liền ngậm đôi môi của cô dùng sức mút lấy.

Cho dù khí sắc anh không tốt, hơi sức Ôn Vãn cũng không bằng anh, hai người như 2 con thú giống như nhau, đụng tất cả chỗ đồ trước cửa lên trên mặt thảm. Ôn Vãn lấy tay hung hăng đấm bộ ngực anh, một cái so một cái càng hung ác, trong lòng cô không nói ra được hận cùng oán, đều như vậy, tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho cô?

Hạ Trầm ở trong môi cô dùng sức lật khuấy, hấp thu ngọt ngào trong miệng cô, hình như chỉ có hình dạng này mới có thể làm cho lo lắng trong lòng từ từ xua tan, chỉ có như vậy mới xác định, thật là đã tìm được cô trở lại.

Thật ra thì hôn như vậy vô luận là người thi bạo hay người chịu đựng cũng sẽ không cảm thấy thoải mái, nhưng Hạ Trầm không muốn buông tay, gặm cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô cho đỏ lên, lúc này mới từ từ buông cô ra.

"Anh nhớ em." Anh khàn giọng ở bên tai cô nói ra một câu, ba chữ này đối với Ôn Vãn giống như độc dược, nghe được làm cho ngũ tạng lục phủ đều co quắp.

Cô ngẩng đầu căm giận nhìn anh, lại là: "Tôi hận anh."

Hạ Trầm ngẩn ra, hồi lâu mới kéo kéo khóe môi: "Anh biết rõ."

Ôn Vãn nắm tay chặt thành nắm đấm, thế nhưng lúc này cảm thấy vô lực cực kỳ, cô không biết nên làm sao sao đối mặt với người này, ngay cả nhìn anh một cái đều cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ.

Hạ Trầm tĩnh lặng một hồi, bá đạo dắt tay của cô đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Gần đây anh gặp phải chút phiền toái, tạm thời chỉ có thể ở tại nơi này, em cũng đừng đi, đợi cho tốt."

Ôn Vãn muốn hỏi anh ở đâu ra tự tin như vậy tùy ý làm bậy tùy tiện an bài cuộc sống của cô, nhưng vừa nghĩ, cùng loại người căn bản không đạo lý này nói không được gì. Anh dẫn cô vào phòng ngủ, trong nháy mắt Ôn Vãn nhìn đến giường liền trực tiếp muốn chạy.

Hạ Trầm chặn ngang liền ôm lấy cô, ở bên tai nàng cúi đầu cười nói: "Anh bị thương, mặc dù không ảnh hưởng làm công việc dùng thể lực, nhưng trước mắt anh vội dưỡng tốt đã."

Anh chưa nói tại sao gấp gáp, chỉ trực tiếp cầm hòm thuốc đưa cho cô: "Giúp anh đổi thuốc."

Ôn Vãn liếc mắt, phối hợp ngồi ở trên ghế sa lon không nói lời nào, đôi tay vẫn đặt ở trong túi áo.

Hạ Trầm cũng không miễn cưỡng cô, cởi quần áo từng món một, trên ngực đeo băng quả nhiên ấn ra vết máu đỏ ngầu. Ôn Vãn nhìn thấy, nhưng khắc chế khác thường trong lòng, quay đầu đi không nhìn lại anh: "Anh không phải nói sẽ nói cho tôi sự thật sao, hiện tại rãnh rỗi, nói nghe một chút."

Bên kia, Hạ Trầm hồi lâu cũng không có âm thanh, Ôn Vãn nghi ngờ liếc mắt nhìn, thấy mày rậm anh nhíu lại, sắc mặt còn đáng sợ hơn hơn hồi nãy nữa. Đại khái là vết thương đau dữ dội? Cô thoáng nghiêng người liếc mắt nhìn, không khỏi ngẩn ra.

Là vết thương đạn bắn, giờ phút này miệng vết thương lại máu đỏ một mảnh, cô nắm quả đấm một cái, vẫn không đi qua.

"Đói không? Cùng nhau ăn cái gì đi." Hạ Trầm rất nhanh đã đổi sang kiểu dáng áo đơn giản, an tĩnh đứng ở trước người cô.

Ôn Vãn không nhịn được giương mắt: "Chơi thật hay sao? Anh giam tôi lại, nếu tôi tìm được cơ hội sẽ lại chạy trốn, Hạ Trầm, chúng ta đều là người lớn, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay không được sao?"

Hạ Trầm lặng yên rũ lông mi, hồi lâu lại đưa tay sờ sờ tóc mái mềm nhũn của cô: "Tiểu Vãn, anh thừa nhận lúc bắt đầu mục đích của anh không tinh khiết, nhưng bây giờ anh đã xác định tâm ý của mình. Đã không có khả năng chia tay, em sớm đứt ý niệm này đi."

Ôn Vãn nghe vậy ngược lại nghiêm túc nhìn anh, giây lát, nhàn nhạt mà cười hỏi: "Anh nói là, bây giờ anh thật yêu thích tôi?"

Hạ Trầm gật đầu thừa nhận: "Đúng"

Khóe mắt Ôn Vãn cũng híp lại: "Vậy thì tốt, nếu thật yêu thích tôi, lại muốn bồi thường tôi, không bằng. . . . . . Giúp tôi trói Tưởng Thắng lại, trả cha tôi một cái công đạo?"

-



Môi mỏng Hạ Trầm khẽ mím, tóc ngắn đen nhánh phát tra dưới ngũ quan nghiêm trang mà thâm trầm, đáy mắt sâu giống như một giếng nước không nhìn thấy đáy, hồi lâu mới nói: "Trừ cái này."

Mặt Ôn Vãn không thay đổi nhìn anh, đáp án dĩ nhiên là như đã đoán trước, chỉ là thời điểm chính tai nghe được, đáy lòng không tránh được vẫn có từng tia một bi thương. Cô căn bản không tin tưởng trong miệng Hạ Trầm nếu nói thích, cũng sẽ không ngu xuẩn đi ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa.

Hạ Trầm nhìn chăm chú vào mỗi một tấc biểu tình biến hóa trên mặt cô, con mắt sắc cũng theo đó ảm đạm, cúi người ở bên người cô ngồi xuống, không để ý ý nguyện của cô vững vàng bắt được ngón tay nàng trắng của cô, một tay kia lại trực tiếp đưa vào trong túi áo.

Ôn Vãn nghĩ giãy giụa đã không kịp, trơ mắt nhìn anh lấy di động, sau đó điều tra trang chính.

Quả nhiên đang ở chế độ ghi âm.

Trên mặt Hạ Trầm nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ, chỉ trực tiếp trượt điện thoại di động mà trắng vào trong ly thủy tinh đang đựng nước ấm: "Anh nói rồi để cho em nghe lời một chút, bây giờ ở cùng anh, tạm thời không cần điện thoại di động."

Ôn Vãn giận đến đôi môi đều phát run, người này lại còn vô liêm sỉ quay đầu tiếp tục hỏi nàng: "Cái khác anh đều có thể đồng ý với em, còn có tâm nguyện gì?"

Ôn Vãn xem bộ dáng anh giờ phút này ngược lại hết sức chân thành, cũng làm ra dáng vẻ nghiêm túc hồi đáp: "Thật là trùng hợp, xác thực có một tâm nguyện muốn cho Hạ tiên sinh giúp tôi thực hiện."

Hạ Trầm an tĩnh nhìn cô, Ôn Vãn lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn, nói: "Có thể hay không xin Hạ tiên sinh, cút ra khỏi cuộc sống của tôi, về sau cũng đừng xuất hiện nữa."

Hạ Trầm đã biết ở trong tình cảm Ôn Vãn rất lý trí, trong chuyện với Cố Minh Sâm, cô trực tiếp lại không dài dòng dây dưa, đại khái cũng chính là điểm này hấp dẫn sâu đậm anh. Nhưng không ngờ có một ngày, những thứ này cũng sẽ xảy ra ở trên người mình, ánh mắt người phụ nữ này nhìn anh cũng trở nên lạnh bạc rất nhiều.

"Em biết rõ, cái này anh cũng vậy không thể nào đồng ý." Hạ Trầm khó khăn nói xong, lại có chút khó có thể đối mặt ánh mắt sắc bén của cô.

Ôn Vãn thờ ơ ôm cánh tay, cặp mắt đã sớm không có bất cứ tia cảm tình nào: "Đây chính là anh nếu nói thích, giá không khỏi cũng quá rẻ, cho là nói một chút mà có thể? Hạ Trầm, tình yêu là xây dựng trên sự thẳng thắn và tôn trọng, anh làm đâu giống nhau? Cứ như vậy cũng dám nói thích, anh, căn bản không xứng nói tình cảm."

-

Buổi tối, A Tước tới đây, hắn đã nghe thủ hạ nói tìm được Ôn Vãn, vốn tưởng rằng giờ phút này tâm tình Hạ Trầm nên hết sức vui vẻ mới đúng, nào biết vừa đẩy cửa vào liền bị mùi thuốc lá gay mũi làm cho sặc đến che lỗ mũi: "Chuẩn bị lại bị bác sĩ mắng đây?"

Người đàn ông trước cửa sổ sát đất không để ý hắn, chân dài dựa vào lưng sofa tiếp tục hút thuốc lá.

A Tước liếc nhìn phòng, không nhìn thấy Ôn Vãn, ngược lại thấy cửa phòng ngủ khóa vô cùng chặt, không khỏi than thở trong lòng, Hạ Trầm lần này coi như là hoàn toàn thất bại.

Không biết có phải hay không bởi hút thuốc quá nhiều, lúc Hạ Trầm mở miệng giọng nói khàn lợi hại: "Chưa tới hai ngày nữa chính là ngày giỗ Hạ Phong."

A Tước nghe vậy ngẩn người, giờ mới hiểu được mất mác trên mặt anh là chuyện gì xảy ra, ban đầu nghĩ tại trước ngày giỗ Hạ Phong làm xong chuyện lại không thực hiện được, khó trách vào lúc này buồn bã vô cùng.

Hắn còn tưởng rằng Ôn Vãn lại chọc Hạ Trầm.

Hạ Trầm vê diệt thuốc lá ở trong gạt tàn, lúc này mới xoay người lại nhìn hắn: "Nói một chút tình huống Hạ thị."

A Tước thiếu chút nữa không đuổi theo kịp tiết tấu của anh, nhưng nhìn đáy mắt Hạ Trầm đã sớm khôi phục Thanh Minh tỉnh táo, biết trước mắt đối với anh mà nói không có chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn, thu lại suy nghĩ, bắt đầu báo cáo.

"Thứ hai có Hội Đồng Quản Trị, lần này Hạ Uyên làm lớn, dùng hết sức nghĩ đá cậu đi. Chúng ta mặc dù có không ít cổ phần nhưng tình thế không quá lạc quan, bên ngoài đều ở đây hoài nghi cổ phần của chị dâu cho chúng ta thế nào ——" A Tước nói xong, chần chờ nói, "Trước đã có lời đồn đãi quan hệ của cậu và chị ta không đứng đắn, hiện tại bởi vì chuyện cổ phần tiếng gió càng lớn, tôi cảm thấy được là Hạ Uyên ở sau lưng giở trò quỷ, mục đích là cho Hội Đồng Quản Trị làm áp lực."

Tội danh quyến rũ chị dâu không nhỏ, Hạ gia tuy là gia tộc sản nghiệp, nhưng có không ít người cầm cổ phần là lão thần tử vẫn theo đuổi ông cụ tranh đấu giành thiên hạ, đáy lòng chỉ trọng coi một chữ "Nghĩa".

Không thể không nói quân cờ này Hạ Uyên đi cực tốt, nếu như Hạ Trầm kiên trì thống nhất cổ phần của Tưởng Thắng, sau lưng cũng sẽ bị người đâm, dù sao ban đầu anh và Hạ Phong ở trước mặt mọi người không hợp. Nếu anh nghĩ chứng minh sự trong sạch của mình, cũng chỉ có thể buông tha cổ phần của Tưởng Thắng, như vậy anh tất phải khắp nơi bị Hạ Uyên chèn ép.

A Tước cũng thay anh lo lắng, do dự một hồi lâu mới nói: "Cũng không phải là hoàn toàn hết cách, quan hệ của Mạnh Khiết Vân và Hạ Uyên nếu nói ra, tình cảnh của hắn có thể so với cậu còn lúng túng hơn, đó là ông cụ cưới hỏi đàng hoàng vào cửa."

A Tước thấy Hạ Trầm vẫn không nói lời nào, nhưng biết hắn nhất định đang nghe, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: " Tiếp theo Mạnh Khiết Vân một mực ủng hộ Hạ Uyên, đó là còn không biết sau lưng của hắn có phụ nữ, tôi xem Hạ Uyên đối với người gọi Tiêu Tiêu hình như rất coi trọng."

Nói nhiều như vậy, A Tước cũng biết Hạ Trầm một mực nghiên cứu là cái gì, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Chỉ là Tiêu Tiêu và bác sĩ Ôn, hình như quan hệ tốt vô cùng ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Hồ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook