Chương 57
Phong Tử Tam Tam
05/04/2016
Hạ Trầm không nghĩ đến Ôn Vãn sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, chờ cửa phòng đóng lại, cả gian phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ, ngược lại anh không biết nên nói gì.
Xem đến ngày cô xuất viện, trong lòng càng ngày càng sợ, trực giác liền muốn tới nhìn thấy cô, quang minh chính đại gặp mặt một lần. Nhưng sau khi thấy, cái loại nhớ nhung đó hình như lên men càng phát ra lợi hại, cho dù cô đứng ở trước mặt, vẫn cảm thấy không đủ.
Muốn ôm lấy cô, còn muốn yêu thương với cô ——
Nhìn anh chậm chạp không chịu mở miệng, Ôn Vãn cắn cắn môi, từ từ đem cái nhẫn cưới từ trên ngón vô danh hái xuống: "Cái này, trả lại cho anh."
Lúc cô lấy chiếc nhẫn đưa tới, vừa đúng có ánh mặt trời từ cửa sổ phóng đi vào, từng sợi ánh sáng chiếu xạ ở phía trên, sáng mà chói mắt, lại đâm hốc mắt Hạ Trầm đau.
Đêm đó lau ngón tay cho cô, lúc bắt đầu căn bản anh không dám nhìn kỹ, cho đến khi ở đầu ngón tay vuốt ve một chút xíu, xác định nó còn hoàn hảo không chút tổn hại ở nơi nào, trong lòng mới bắt đầu mừng như điên, rồi lại hàng trăm tư vị tại trong lòng.
Cô là không bỏ xuống được, hay thuần túy là quên mất?
Hai ý niệm trong lòng anh rối rắm hành hạ, hàng đêm trằn trọc trở mình, lại không nhịn được kích động mừng rỡ. Nhất định là cô không để xuống được mới đúng, người phụ nữ trọng tình nghĩa như vậy, đoạn cảm tình này ném vào bao nhiêu là có bao nhiêu con mắt cùng nhìn thấy, không phải nói quên liền có thể quên?
Nhưng trước mắt, nhìn cô bình tĩnh đưa chiếc nhẫn tới trước mặt, bộ dáng kia giống như là đang làm một chuyện dễ ợt, đáy mắt không có nửa phần lưu niệm. Vẻ mặt của anh xơ cứng, hồi lâu, mới khiến cho mình phát ra âm thanh: "Nó là của em, anh đã đưa ra ngoài cũng không tính toán thu hồi lại."
Ôn Vãn nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia một hồi lâu, lúc ngẩng đầu nhìn anhánh mắt hết sức Thanh Minh: "Vậy tôi có quyền quyết định xử trí nó như thế nào?"
Hạ Trầm nhìn cô, trái tim chợt căng thẳng, gần như có lẽ đã dự liệu được cô sẽ làm gì, nhưng vẫn trấn định gật đầu một cái: "Tùy em."
Ôn Vãn cười cười, bước lên phía trước mấy bước, không chần chờ chút nào giơ tay ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ.
Rèm cửa sổ ở trong gió nhẹ chập chờn, lầu bảy, ngay cả một điểm tiếng vang cũng không nghe được. . . . . .
Hạ Trầm đứng ở nơi đó, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ có chính anh biết giờ phút này đáy lòng có một cái địa phương là hoàn toàn trống rỗng, giống như có đồ vật gì đó theo chiếc nhẫn kia hoàn toàn biến mất, tựa như tự nhiên bị khoét mất một lỗ.
"Hạ Trầm, chúng ta kết thúc." Ôn Vãn không quay đầu lại, âm thanh vô cùng thấp, nhưng cô xác định đối phương cũng có thể nghe được, "Đừng đến tìm tôi nữa, vô dụng thôi tôi không phải người sẽ mềm lòng."
Hạ Trầm canh chừng bóng lưng của cô, quả đấm nắm vô cùng chặt, tiến lên một bước, đưa tay vững vàng bóp chặt lấy bả vai cô.
So với trong trí nhớ cô gầy hơn, trên người tràn đầy vị nước sát trùng nhàn nhạt, không còn là mùi vị quen thuộc trước kia, thật cái gì cũng không giống nhau. Hạ Trầm cố tình không cam lòng, chịu đựng trong ngực trận buồn bực kia, âm thanh buồn bực ở bên tai cô nỉ non: "Tiểu Vãn, cho anh một cơ hội, lần này sẽ không để cho em thất vọng, em tin anh."
Ôn Vãn cúi thấp đầu, nhiệt độ mùa xuân ở Thanh Châu thích hợp, cô chỉ mặc một cái áo long màu tím, tóc bị buộc thật cao lập tức có 1 cái đuôi, lộ ra một đoạn cổ trắng noãn thon dài.
Hạ Trầm cúi đầu ở trên gáy cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, xúc cảm man mát lành lạnh, lại làm cho anh không bỏ đi được: "Anh biết rõ mục đích của anh lúc bắt đầu đến gần, đối với em mà nói cảm thấy nhục nhã, nhưng anh thật sự là chỉ là muốn chào em. Chính tại lúc đó chỉ thích em, em so với bất kỳ người phụ nữ nào mà anh biết đều không giống nhau, mặc kệ tình cảm của anh đối với Tưởng Thắng là cái gì, nhưng mà anh lại chưa bao giờ nghĩ tới xảy ra cái gì với chị ấy. Hôn, lên giường, thậm chí là kết hôn, anh đều chỉ muốn một người làm là em."
Cặp mắt Ôn Vãn đăm đăm nhìn hình ảnh hai người trên sàn nhà, vẫn lý trí mà lắc lắc đầu: "Vô dụng, Hạ Trầm, bây giờ anh nói như vậy, tôi còn sẽ không nhịn mà hoài nghi, hiềm khích đã sinh ra. Chính tôi sống dưới bóng dáng của Kỷ Nhan suốt hai mươi mấy năm, không muốn yêu một người đàn ông trong mắt có người khác nữa. Tình yêu như vậy, cách tôi dự tính thật sự quá xa, tôi muốn chính là cái gì, cho tới bây giờ anh cũng không hiểu qua."
Hạ Trầm như nghẹn ở cổ họng, anh nghĩ nói mình hiểu, nhưng ngôn ngữ yếu ớt như vậy, nếu như hiểu, như thế nào khiến tình thế phát triển đến đây?
Ôn Vãn muốn đi, Hạ Trầm làm thế nào cũng không buông lỏng tay, dưới tình thế cấp bách đành phải dùng sức lộn cô tới đây, thấy hốc mắt cô đỏ lên, trái tim vừa hung hăng kéo ra: "Đến tột cùng em muốn anh làm sao làm mới bằng lòng trở lại bên cạnh anh?"
Ôn Vãn kinh ngạc mà nhìn xem anh, bộ dạng này của anh như mắc chứng cuồng loạn, bộ dạng sắp đại loạn, không hề để cho trong lòng cô dễ chịu hơn nửa phần. Cô cấp cấp lỗ mũi, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cặp mắt anh: "Vậy anh nói cho tôi biết, muốn như thế nào mới có thể tin tưởng, bây giờ lời anh nói đều là thật?"
Tay Hạ Trầm trên vai cô nắm càng ngày càng gấp, trố mắt như muốn nứt: "Cưỡng từ đoạt lý, em biết rõ ràng anh không có biện pháp chứng minh, coi như móc tim ra ngoài em cũng sẽ không tin."
Ôn Vãn lạnh nhạt cười nói: "Cho nên a, tôi không muốn tin nữa, anh cũng không cần tiếp tục chứng minh, như vậy không phải rất tốt."
". . . . . ."
Chu Hiển Thanh chợt đẩy cửa đi vào, cặp mắt khẽ nheo lại, quan sát mắt tình huống hai người trước mắt, âm thanh thấp xuống: "Phòng bệnh ở bệnh viện rất nhiều người còn muốn vào, nếu nói chuyện phiếm xong, đi thôi."
Lúc này, con mắt Hạ Trầm mới nhìn hắn, giữa lông mày tràn đầy xem kỹ và đo lường. Nhân cơ hội này, Ôn Vãn tránh ra cánh tay của anh, dẫn đầu bước lên phía trước một bước: "Đi thôi, chúng ta nói xong rồi."
Chu Hiển Thanh đưa tay qua tới nắm ở bả vai cô, Hạ Trầm lo lắng gọi cô lại: "Em còn có đồ để ở chỗ anh."
Ban đầu Ôn Vãn bị anh bức trả phòng, xác thực có rất nhiều đồ còn đặt ở chỗ của anh, bao gồm đồ vô cùng trọng yếu, mặc dù cô cũng rất muốn tiêu sái vẫy vẫy đầu nói "Không cần" .
Bước chân Ôn Vãn ngừng lại một chút, vừa định mở miệng, Chu Hiển Thanh liền nói tiếp. Hắn lưu manh nhìn tới Hạ Trầm phía trước, đôi môi hơi nhếch lên: "Loại chuyện nhỏ này kia đừng phiền toái cô ấy, đến lúc đó tôi cho người đi một chuyến là có thể."
Lông mày Hạ Trầm rét buốt, ánh mắt không tốt liếc hắn một cái: "Tôi và Ôn Vãn cũng hơn cậu bao nhiêu tuổi, trưởng bối đang nói chuyện, có phần cho cậu chen miệng vào sao?"
Sắc mặt Chu tiên sinh trầm trầm: "Tôi là nửa người nhà của cô ấy, đương nhiên là có tư cách ra mặt cho cô ấy, tôi chính là thật lòng vì tốt cho cô ấy, không giống những người khác, nói đối với cô ấy thật tốt nhưng lại nhiệt tình tổn thương cô ấy."
Hạ Trầm có một giây khó chịu, nhưng rất nhanh khinh thường ngoắc ngoắc khóe môi: "Cậu cũng nói là nửa, huống chi, nếu là trước tôi không có nghe sai lời, Tiểu Vãn cũng không muốn cùng các người trở về cùng nhau. Hai người một xướng một họa để cho cô ấy làm ra quyết định khổ sở, thật sự là vì tốt cho cô ấy sao?"
Lúc này, Chu Hiển Thanh mới phát hiện ra, người đàn ông trước mặt có thể so với chồng trước của Ôn Vãn khó đối phó hơn nhiều.
Ánh mắt Hạ Trầm khẽ dời xuống, đính tại cánh tay Chu Hiển Thanh rơi vào trên bả vai Ôn Vãn kia, lại lạnh nhạt nói: "Còn nữa, dù sao các người cũng là không cùng huyết thống, cử động suồng sã đối với cô ấy như vậy, thật không sợ để cho danh dự của cô ấy bị tổn thương?"
Mắt Chu Hiển Thanh thấy liền liên tục bại lui, trong mắt tinh quang chớp lóe, dứt khoát ôm Ôn Vãn càng chặt hơn chút, thậm chí khẽ cúi đầu chống cằm ở trên đỉnh đầu của cô.
Ôn Vãn sững sờ còn Hạ Trầm lại là hoàn toàn lạnh mặt.
Chu Hiển Thanh như nguyện lấy bình thường, khóe miệng chứa đựng cười yếu ớt: "Nếu như mà tôi đang theo đuổi cô ấy thì sao? Cử động như vậy sợ rằng rất hợp lý chứ?"
Đầu óc Hạ Trầm ông một cái, tay xuôi ở bên người bỗng chốc buộc chặt: "Cậu…….”
Chu Hiển Thanh nhướng mày, lúc này ngũ quan anh tuấn mới một giãn ra chút xíu nụ cười sảng lãng: "Hạ tiên sinh, bây giờ không phải là anh mới suy nghĩ ra, anh bỏ lỡ đồ là quý báu như thế nào? Chỉ là cái thế giới này rất không công bằng, cũng không phải tất cả bỏ lỡ, cũng có thể tìm trở về."
Hạ Trầm bị lời này của hắn chọc thẳng ngực, anh thừa nhận anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cô đơn. Nếu Ôn Vãn vẫn không tha thứ cho anh, anh thật không biết nên làm làm sao đây? Cảm giác trong tiềm thức, mặc kệ bao lâu, người phụ nữ này đúng là vẫn 6sẽ trở lại.
Không dám nghĩ, nếu như cô thật cũng không quay đầu lại rời đi, hoặc là, tiếp nhận người khác. . . . . .
Nhìn Chu Hiển Thanh ánh mắt của anh càng phát ra hung dữ đứng lên: "Tại sao cậu cảm thấy, cậu theo đuổi cô ấy sẽ tiếp nhận?"
Kúc anh nói lời này thì vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Vãn quan sát, cố gắng muốn từ mặt mày cô sưu tầm đến một chút đầu mối có thể dùng, nhưng cô chỉ an tĩnh đợi tại trong ngực Chu Hiển Thanh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, liền giống như khi đó tựa sát anh, nghe anh như thế nào chọc giận Cố Minh Sâm vậy.
Phong thủy luân chuyển, có vết xe đổ, cố tình anh vẫn không cầm chắc cơ hội tốt như cũ.
Chu Hiển Thanh nhìn sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, trong lòng âm thầm thoải mái, trên mặt vẫn giữ vững trấn định như cũ: "Bây giờ nói không được, nhưng chuyện tương lai ai biết được. Có hai vị Hạ tiên sinh và Cố tiên sinh làm tiền lệ, tôi nghĩ, tôi sẽ là lựa chọn tốt nhất của Tiểu Vãn. Anh biết không? Tốt nhất luôn là sau cùng mới xuất hiện."
Hạ Trầm nghe trong lời nói của hắn ý tại ngôn ngoại, hình như anh chỉ là một khách qua đường trong đời Ôn Vãn thôi, thời gian ngắn như vậy, sẽ rất nhanh bị trôi đi.
Anh không tiếp thụ nổi, chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy khó thừa nhận, quả đấm bóp chặt khớp xương vang lên, vẫn kiềm chế: "Đều có thể tùy thời trở về lấy, nếu như không phải là em, ai cũng đừng nghĩ bước vào gian phòng kia nửa bước."
Anh nói xong cũng sập cửa đi, cửa phòng bệnh rung trời, thoạt nhìn là thật giận không kiềm được.
Ôn Vãn bị Chu Hiển Thanh nửa nắm nửa kéo sau đó cũng rời đi, cho đến khi vào thang máy vẫn còn thất thần sáng, cô nhìn tư thái hai người thân mật dán sát bên trên vách trong thang máy, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh lại khẽ tránh ra.
"Cám ơn cậu giúp tôi giải vây." Ôn Vãn chỉ có thể nghĩ tới một lý do như vậy, Chu Hiển Thanh nhỏ hơn cô, vừa độc thân, vô luận gia cảnh hay là ngoại hình thấy thế nào cũng không thể thật có ý tứ đối với cô.
Huống chi, bọn họ mới nhận thức bao lâu?
Ôn Vãn càng nghĩ thì càng xác định ý nghĩ trong lòng, ngẩng đầu hướng hắn không tim không phổi cười nói: "Không ngờ cái người này lời nói sao lại ác độc, bình thường không phải để cho bạn gái sao?"
Chu Hiển Thanh nghe vậy, chậm rãi cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt hơi phức tạp: "Tôi không có bạn gái."
Ôn Vãn sững sờ, ngay sau đó chợt nói: "Chia tay?"
Chu Hiển Thanh vừa thấy kì quái nhìn tới trước cô, giống như nhẫn nại cái gì: "Tôi không có kết giao qua bạn gái."
Lần này, Ôn Vãn thật là kinh hãi, năm nay Chu Hiển Thanh hai mươi sáu tuổi, ngoại hình cũng dạng các cô gái trẻ thích, đến bây giờ cũng không có bạn gái. . . . . . Vậy cũng chỉ còn dư lại một khả năng.
Cô rũ mắt xuống, lúng túng tằng hắng một cái, trên gương mặt mang theo nhàn nhạt mấy phần hồng hồng: "Thật ra thì, tôi không kỳ thị cùng ——"
Lời nói còn chưa dứt, bỗng chốc thân thể đã bị vặn lại, cảm xúc của Chu Hiển Thanh ẩn nhẫn hình như đến một điểm giới hạn, lông mày anh khí như ngọn núi vặn lại, nghiêm mặt lạnh giọng nói: "Ôn Vãn, lời này em hãy nghe cho kỹ, tôi cũng vậy chỉ nói một lần."
Ôn Vãn trừng mắt nhìn, Chu Hiển Thanh vô cùng rõ ràng từng chữ nói: "Tôi không có kết giao qua bạn gái, cũng không còn nói qua yêu, tôi tính hướng bình thường, tôi thích chính là phụ nữ, tôi cũng vậy không phải đối với người nào cũng lời nói ác độc ——"
Ôn Vãn nhìn đáy mắt của hắn nghiêm túc, chợt trái tim hung hăng giật mình.
Chu Hiển Thanh thấp người chống lại tầm mắt của cô, không phụ sự mong đợi của mọi người ném xuống một đạo sấm sét: "Ôn Vãn, tôi chính là thích em, hơn nữa, so với em tưởng tượng còn phải lâu hơn."
Xem đến ngày cô xuất viện, trong lòng càng ngày càng sợ, trực giác liền muốn tới nhìn thấy cô, quang minh chính đại gặp mặt một lần. Nhưng sau khi thấy, cái loại nhớ nhung đó hình như lên men càng phát ra lợi hại, cho dù cô đứng ở trước mặt, vẫn cảm thấy không đủ.
Muốn ôm lấy cô, còn muốn yêu thương với cô ——
Nhìn anh chậm chạp không chịu mở miệng, Ôn Vãn cắn cắn môi, từ từ đem cái nhẫn cưới từ trên ngón vô danh hái xuống: "Cái này, trả lại cho anh."
Lúc cô lấy chiếc nhẫn đưa tới, vừa đúng có ánh mặt trời từ cửa sổ phóng đi vào, từng sợi ánh sáng chiếu xạ ở phía trên, sáng mà chói mắt, lại đâm hốc mắt Hạ Trầm đau.
Đêm đó lau ngón tay cho cô, lúc bắt đầu căn bản anh không dám nhìn kỹ, cho đến khi ở đầu ngón tay vuốt ve một chút xíu, xác định nó còn hoàn hảo không chút tổn hại ở nơi nào, trong lòng mới bắt đầu mừng như điên, rồi lại hàng trăm tư vị tại trong lòng.
Cô là không bỏ xuống được, hay thuần túy là quên mất?
Hai ý niệm trong lòng anh rối rắm hành hạ, hàng đêm trằn trọc trở mình, lại không nhịn được kích động mừng rỡ. Nhất định là cô không để xuống được mới đúng, người phụ nữ trọng tình nghĩa như vậy, đoạn cảm tình này ném vào bao nhiêu là có bao nhiêu con mắt cùng nhìn thấy, không phải nói quên liền có thể quên?
Nhưng trước mắt, nhìn cô bình tĩnh đưa chiếc nhẫn tới trước mặt, bộ dáng kia giống như là đang làm một chuyện dễ ợt, đáy mắt không có nửa phần lưu niệm. Vẻ mặt của anh xơ cứng, hồi lâu, mới khiến cho mình phát ra âm thanh: "Nó là của em, anh đã đưa ra ngoài cũng không tính toán thu hồi lại."
Ôn Vãn nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia một hồi lâu, lúc ngẩng đầu nhìn anhánh mắt hết sức Thanh Minh: "Vậy tôi có quyền quyết định xử trí nó như thế nào?"
Hạ Trầm nhìn cô, trái tim chợt căng thẳng, gần như có lẽ đã dự liệu được cô sẽ làm gì, nhưng vẫn trấn định gật đầu một cái: "Tùy em."
Ôn Vãn cười cười, bước lên phía trước mấy bước, không chần chờ chút nào giơ tay ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ.
Rèm cửa sổ ở trong gió nhẹ chập chờn, lầu bảy, ngay cả một điểm tiếng vang cũng không nghe được. . . . . .
Hạ Trầm đứng ở nơi đó, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ có chính anh biết giờ phút này đáy lòng có một cái địa phương là hoàn toàn trống rỗng, giống như có đồ vật gì đó theo chiếc nhẫn kia hoàn toàn biến mất, tựa như tự nhiên bị khoét mất một lỗ.
"Hạ Trầm, chúng ta kết thúc." Ôn Vãn không quay đầu lại, âm thanh vô cùng thấp, nhưng cô xác định đối phương cũng có thể nghe được, "Đừng đến tìm tôi nữa, vô dụng thôi tôi không phải người sẽ mềm lòng."
Hạ Trầm canh chừng bóng lưng của cô, quả đấm nắm vô cùng chặt, tiến lên một bước, đưa tay vững vàng bóp chặt lấy bả vai cô.
So với trong trí nhớ cô gầy hơn, trên người tràn đầy vị nước sát trùng nhàn nhạt, không còn là mùi vị quen thuộc trước kia, thật cái gì cũng không giống nhau. Hạ Trầm cố tình không cam lòng, chịu đựng trong ngực trận buồn bực kia, âm thanh buồn bực ở bên tai cô nỉ non: "Tiểu Vãn, cho anh một cơ hội, lần này sẽ không để cho em thất vọng, em tin anh."
Ôn Vãn cúi thấp đầu, nhiệt độ mùa xuân ở Thanh Châu thích hợp, cô chỉ mặc một cái áo long màu tím, tóc bị buộc thật cao lập tức có 1 cái đuôi, lộ ra một đoạn cổ trắng noãn thon dài.
Hạ Trầm cúi đầu ở trên gáy cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, xúc cảm man mát lành lạnh, lại làm cho anh không bỏ đi được: "Anh biết rõ mục đích của anh lúc bắt đầu đến gần, đối với em mà nói cảm thấy nhục nhã, nhưng anh thật sự là chỉ là muốn chào em. Chính tại lúc đó chỉ thích em, em so với bất kỳ người phụ nữ nào mà anh biết đều không giống nhau, mặc kệ tình cảm của anh đối với Tưởng Thắng là cái gì, nhưng mà anh lại chưa bao giờ nghĩ tới xảy ra cái gì với chị ấy. Hôn, lên giường, thậm chí là kết hôn, anh đều chỉ muốn một người làm là em."
Cặp mắt Ôn Vãn đăm đăm nhìn hình ảnh hai người trên sàn nhà, vẫn lý trí mà lắc lắc đầu: "Vô dụng, Hạ Trầm, bây giờ anh nói như vậy, tôi còn sẽ không nhịn mà hoài nghi, hiềm khích đã sinh ra. Chính tôi sống dưới bóng dáng của Kỷ Nhan suốt hai mươi mấy năm, không muốn yêu một người đàn ông trong mắt có người khác nữa. Tình yêu như vậy, cách tôi dự tính thật sự quá xa, tôi muốn chính là cái gì, cho tới bây giờ anh cũng không hiểu qua."
Hạ Trầm như nghẹn ở cổ họng, anh nghĩ nói mình hiểu, nhưng ngôn ngữ yếu ớt như vậy, nếu như hiểu, như thế nào khiến tình thế phát triển đến đây?
Ôn Vãn muốn đi, Hạ Trầm làm thế nào cũng không buông lỏng tay, dưới tình thế cấp bách đành phải dùng sức lộn cô tới đây, thấy hốc mắt cô đỏ lên, trái tim vừa hung hăng kéo ra: "Đến tột cùng em muốn anh làm sao làm mới bằng lòng trở lại bên cạnh anh?"
Ôn Vãn kinh ngạc mà nhìn xem anh, bộ dạng này của anh như mắc chứng cuồng loạn, bộ dạng sắp đại loạn, không hề để cho trong lòng cô dễ chịu hơn nửa phần. Cô cấp cấp lỗ mũi, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cặp mắt anh: "Vậy anh nói cho tôi biết, muốn như thế nào mới có thể tin tưởng, bây giờ lời anh nói đều là thật?"
Tay Hạ Trầm trên vai cô nắm càng ngày càng gấp, trố mắt như muốn nứt: "Cưỡng từ đoạt lý, em biết rõ ràng anh không có biện pháp chứng minh, coi như móc tim ra ngoài em cũng sẽ không tin."
Ôn Vãn lạnh nhạt cười nói: "Cho nên a, tôi không muốn tin nữa, anh cũng không cần tiếp tục chứng minh, như vậy không phải rất tốt."
". . . . . ."
Chu Hiển Thanh chợt đẩy cửa đi vào, cặp mắt khẽ nheo lại, quan sát mắt tình huống hai người trước mắt, âm thanh thấp xuống: "Phòng bệnh ở bệnh viện rất nhiều người còn muốn vào, nếu nói chuyện phiếm xong, đi thôi."
Lúc này, con mắt Hạ Trầm mới nhìn hắn, giữa lông mày tràn đầy xem kỹ và đo lường. Nhân cơ hội này, Ôn Vãn tránh ra cánh tay của anh, dẫn đầu bước lên phía trước một bước: "Đi thôi, chúng ta nói xong rồi."
Chu Hiển Thanh đưa tay qua tới nắm ở bả vai cô, Hạ Trầm lo lắng gọi cô lại: "Em còn có đồ để ở chỗ anh."
Ban đầu Ôn Vãn bị anh bức trả phòng, xác thực có rất nhiều đồ còn đặt ở chỗ của anh, bao gồm đồ vô cùng trọng yếu, mặc dù cô cũng rất muốn tiêu sái vẫy vẫy đầu nói "Không cần" .
Bước chân Ôn Vãn ngừng lại một chút, vừa định mở miệng, Chu Hiển Thanh liền nói tiếp. Hắn lưu manh nhìn tới Hạ Trầm phía trước, đôi môi hơi nhếch lên: "Loại chuyện nhỏ này kia đừng phiền toái cô ấy, đến lúc đó tôi cho người đi một chuyến là có thể."
Lông mày Hạ Trầm rét buốt, ánh mắt không tốt liếc hắn một cái: "Tôi và Ôn Vãn cũng hơn cậu bao nhiêu tuổi, trưởng bối đang nói chuyện, có phần cho cậu chen miệng vào sao?"
Sắc mặt Chu tiên sinh trầm trầm: "Tôi là nửa người nhà của cô ấy, đương nhiên là có tư cách ra mặt cho cô ấy, tôi chính là thật lòng vì tốt cho cô ấy, không giống những người khác, nói đối với cô ấy thật tốt nhưng lại nhiệt tình tổn thương cô ấy."
Hạ Trầm có một giây khó chịu, nhưng rất nhanh khinh thường ngoắc ngoắc khóe môi: "Cậu cũng nói là nửa, huống chi, nếu là trước tôi không có nghe sai lời, Tiểu Vãn cũng không muốn cùng các người trở về cùng nhau. Hai người một xướng một họa để cho cô ấy làm ra quyết định khổ sở, thật sự là vì tốt cho cô ấy sao?"
Lúc này, Chu Hiển Thanh mới phát hiện ra, người đàn ông trước mặt có thể so với chồng trước của Ôn Vãn khó đối phó hơn nhiều.
Ánh mắt Hạ Trầm khẽ dời xuống, đính tại cánh tay Chu Hiển Thanh rơi vào trên bả vai Ôn Vãn kia, lại lạnh nhạt nói: "Còn nữa, dù sao các người cũng là không cùng huyết thống, cử động suồng sã đối với cô ấy như vậy, thật không sợ để cho danh dự của cô ấy bị tổn thương?"
Mắt Chu Hiển Thanh thấy liền liên tục bại lui, trong mắt tinh quang chớp lóe, dứt khoát ôm Ôn Vãn càng chặt hơn chút, thậm chí khẽ cúi đầu chống cằm ở trên đỉnh đầu của cô.
Ôn Vãn sững sờ còn Hạ Trầm lại là hoàn toàn lạnh mặt.
Chu Hiển Thanh như nguyện lấy bình thường, khóe miệng chứa đựng cười yếu ớt: "Nếu như mà tôi đang theo đuổi cô ấy thì sao? Cử động như vậy sợ rằng rất hợp lý chứ?"
Đầu óc Hạ Trầm ông một cái, tay xuôi ở bên người bỗng chốc buộc chặt: "Cậu…….”
Chu Hiển Thanh nhướng mày, lúc này ngũ quan anh tuấn mới một giãn ra chút xíu nụ cười sảng lãng: "Hạ tiên sinh, bây giờ không phải là anh mới suy nghĩ ra, anh bỏ lỡ đồ là quý báu như thế nào? Chỉ là cái thế giới này rất không công bằng, cũng không phải tất cả bỏ lỡ, cũng có thể tìm trở về."
Hạ Trầm bị lời này của hắn chọc thẳng ngực, anh thừa nhận anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cô đơn. Nếu Ôn Vãn vẫn không tha thứ cho anh, anh thật không biết nên làm làm sao đây? Cảm giác trong tiềm thức, mặc kệ bao lâu, người phụ nữ này đúng là vẫn 6sẽ trở lại.
Không dám nghĩ, nếu như cô thật cũng không quay đầu lại rời đi, hoặc là, tiếp nhận người khác. . . . . .
Nhìn Chu Hiển Thanh ánh mắt của anh càng phát ra hung dữ đứng lên: "Tại sao cậu cảm thấy, cậu theo đuổi cô ấy sẽ tiếp nhận?"
Kúc anh nói lời này thì vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Vãn quan sát, cố gắng muốn từ mặt mày cô sưu tầm đến một chút đầu mối có thể dùng, nhưng cô chỉ an tĩnh đợi tại trong ngực Chu Hiển Thanh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, liền giống như khi đó tựa sát anh, nghe anh như thế nào chọc giận Cố Minh Sâm vậy.
Phong thủy luân chuyển, có vết xe đổ, cố tình anh vẫn không cầm chắc cơ hội tốt như cũ.
Chu Hiển Thanh nhìn sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, trong lòng âm thầm thoải mái, trên mặt vẫn giữ vững trấn định như cũ: "Bây giờ nói không được, nhưng chuyện tương lai ai biết được. Có hai vị Hạ tiên sinh và Cố tiên sinh làm tiền lệ, tôi nghĩ, tôi sẽ là lựa chọn tốt nhất của Tiểu Vãn. Anh biết không? Tốt nhất luôn là sau cùng mới xuất hiện."
Hạ Trầm nghe trong lời nói của hắn ý tại ngôn ngoại, hình như anh chỉ là một khách qua đường trong đời Ôn Vãn thôi, thời gian ngắn như vậy, sẽ rất nhanh bị trôi đi.
Anh không tiếp thụ nổi, chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy khó thừa nhận, quả đấm bóp chặt khớp xương vang lên, vẫn kiềm chế: "Đều có thể tùy thời trở về lấy, nếu như không phải là em, ai cũng đừng nghĩ bước vào gian phòng kia nửa bước."
Anh nói xong cũng sập cửa đi, cửa phòng bệnh rung trời, thoạt nhìn là thật giận không kiềm được.
Ôn Vãn bị Chu Hiển Thanh nửa nắm nửa kéo sau đó cũng rời đi, cho đến khi vào thang máy vẫn còn thất thần sáng, cô nhìn tư thái hai người thân mật dán sát bên trên vách trong thang máy, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh lại khẽ tránh ra.
"Cám ơn cậu giúp tôi giải vây." Ôn Vãn chỉ có thể nghĩ tới một lý do như vậy, Chu Hiển Thanh nhỏ hơn cô, vừa độc thân, vô luận gia cảnh hay là ngoại hình thấy thế nào cũng không thể thật có ý tứ đối với cô.
Huống chi, bọn họ mới nhận thức bao lâu?
Ôn Vãn càng nghĩ thì càng xác định ý nghĩ trong lòng, ngẩng đầu hướng hắn không tim không phổi cười nói: "Không ngờ cái người này lời nói sao lại ác độc, bình thường không phải để cho bạn gái sao?"
Chu Hiển Thanh nghe vậy, chậm rãi cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt hơi phức tạp: "Tôi không có bạn gái."
Ôn Vãn sững sờ, ngay sau đó chợt nói: "Chia tay?"
Chu Hiển Thanh vừa thấy kì quái nhìn tới trước cô, giống như nhẫn nại cái gì: "Tôi không có kết giao qua bạn gái."
Lần này, Ôn Vãn thật là kinh hãi, năm nay Chu Hiển Thanh hai mươi sáu tuổi, ngoại hình cũng dạng các cô gái trẻ thích, đến bây giờ cũng không có bạn gái. . . . . . Vậy cũng chỉ còn dư lại một khả năng.
Cô rũ mắt xuống, lúng túng tằng hắng một cái, trên gương mặt mang theo nhàn nhạt mấy phần hồng hồng: "Thật ra thì, tôi không kỳ thị cùng ——"
Lời nói còn chưa dứt, bỗng chốc thân thể đã bị vặn lại, cảm xúc của Chu Hiển Thanh ẩn nhẫn hình như đến một điểm giới hạn, lông mày anh khí như ngọn núi vặn lại, nghiêm mặt lạnh giọng nói: "Ôn Vãn, lời này em hãy nghe cho kỹ, tôi cũng vậy chỉ nói một lần."
Ôn Vãn trừng mắt nhìn, Chu Hiển Thanh vô cùng rõ ràng từng chữ nói: "Tôi không có kết giao qua bạn gái, cũng không còn nói qua yêu, tôi tính hướng bình thường, tôi thích chính là phụ nữ, tôi cũng vậy không phải đối với người nào cũng lời nói ác độc ——"
Ôn Vãn nhìn đáy mắt của hắn nghiêm túc, chợt trái tim hung hăng giật mình.
Chu Hiển Thanh thấp người chống lại tầm mắt của cô, không phụ sự mong đợi của mọi người ném xuống một đạo sấm sét: "Ôn Vãn, tôi chính là thích em, hơn nữa, so với em tưởng tượng còn phải lâu hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.