Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 77: Chương 75.2

Phong Tử Tam Tam

08/01/2017

Cách ngày dự sinh của Tiêu Tiêu càng gần, Ôn Vãn lại có thể khẩn trương hơn cả cô, sáng sớm đã cùng mẹ Tiêu chuẩn bị tốt đồ để đi sinh, còn mua không ít đồ dùng trẻ con. Phòng cho trẻ con Hạ Uyên đã sớm chuẩn bị tốt, cho nên đồ bọn họ mua cũng chỉ là những thứ lặt vặt thôi.

Ôn Vãn nhìn chằm chằm những thứ đáng yêu này lòng dần dần tan chảy, càng xem lại càng thích, cầm lấy một đôi giày vô cùng dễ thương của trẻ con liền yêu thích không buông tay. Mẹ Tiêu nhìn thấy vậy không ngừng cười: “Ôn Vãn, nếu thích cũng mau chóng sinh một đứa, tuổi con cũng không còn nhỏ.”

Mẹ Tiêu không biết chuyện của cô cùng Hạ Trầm, chỉ mơ hồ nghe nói cô có bạn trai, bà già rồi nên nói chuyện trực tiếp, chưa nhìn qua biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Ôn Vãn nghe xong ngẩn người, khóe môi vẫn giữ nụ cười yếu ớt: “Không vội.”

“Các con đó, khi tuổi còn trẻ cứ nói không vội không vội, chờ khi lớn tuổi hơn đã có thể nguy hiểm.” Bà cụ nói dông dài rồi đi vào nhà bếp, miệng còn đang lẩm bẩm.

Tiêu Tiêu chậm rãi thong thả đỡ bụng đi tới, lay lay cánh tay cô:” Vẫn chưa có tin tức của Hạ Trầm sao?”

Hiện giờ cứ nhắc tới cái tên này là đầu của Ôn Vãn lại đau, cơ thể khẽ dựa ra sofa đằng sau:“Có thể đổi đề tài không?”

Tiêu Tiêu bị cô chọc cho cười: “Thế nào, anh ta không gọi điện nên cậu tức giận như vậy? Mình cũng không biết tiểu Vãn của chúng ta lại dính người như vậy.”

Ôn Vãn đang ngồi sofa bỗng giật bắn người, cắn chặt răng lên án nói: “Dù sao cũng không liên lạc với mình, nếu là cậu thì cậu có biết anh ấy đang làm gì

không?”

Mấy ngày hôm trước hình như nhắc tới tên của người đàn ông này cũng không nóng nảy như vậy, Tiêu Tiêu nhất thời nghẹn lời, khó hiểu hỏi lại: “Để làm gì?”

Ôn Vãn nhớ đến mà đầy đầu hắc tuyến: “Ông già ấy để cho Phùng Tước theo mình đã không nói, đã vậy còn tra xét người xung quanh mình một lần. Chỗ bọn mình có một bác sĩ thực tập mới tới, người ta cùng mình ăn cơm chung ở căng tin hai lần, hôm sau đến chuyện lúc nhỏ tuổi của người ta cũng bị moi ra.”

Ôn Vãn vô cùng uể oải, bây giờ tất cả mọi người khác giới ở bệnh viện đều tránh xa cô, chỉ sợ chính mình có chút không đứng đắn sẽ bị moi chuyện khi còn nhỏ ra. Tuy rằng không tiếp xúc hòa thuận với những người đàn ông này với cô mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng rất ảnh hưởng tới công việc hàng ngày!

Tiêu Tiêu kinh ngạc nhíu mày, Ôn Vãn lại tiếp tục đầy lòng căm phẫn: “Mình đến nhà họ Cố ăn cơm, anh ấy lại có thể để cho A Tước chuẩn bị rất nhiều quà mang qua, còn nói cám ơn người ta đã chiếu cố mình. Cậu nói, người không ở đây, tại sao lại có thể có cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy?”

Tiêu Tiêu nhìn bộ dáng Ôn Vãn tức giận đến hai má phình ra, rốt cuộc không nhịn được “Phụt” bật ra một tiếng cười, nếu không phải bụng cô quá lớn, có lẽ sẽ cười đến tiền phủ hậu ngưỡng. ( đại khái là cười lăn bò ra)

Sau khi bị cô bạn cười nhạo sắc mặt của Ôn Vãn càng ngày càng cứng ngắc, dĩ nhiên cuối cùng vẫn có chút không kiềm chế được mà cười ra tiếng: “Đã lớn tuổi, thật ấu trĩ.”

Chính cô cũng biết, nói những lời trong lúc bực mình, nhưng thật ra trong lòng vẫn thấy rất ngọt ngào, người đàn ông này đang dưỡng thương, nhưng dường như cả trái tim không một giây phút nào không đặt trên người cô.

Cô cũng sẽ không suy nghĩ lung tung làm cho anh phân tâm như trước đây, sau khoảng thời gian lâu dài, cũng tự nhiên bình tĩnh lại. Huống chi có Tiêu Tiêu ở đây, cuộc sống cũng không quá khó khăn như vậy.

-

Tiểu bảo bối rất biết chọn thời gian sinh ra, ngày mà Tiêu Tiêu đau bụng sinh không chịu được đó, vừa lúc là Trung thu. Lúc đó Ôn Vãn cũng vừa mới ăn tết ở nhà họ Tiêu, cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức bình tĩnh lái xe đưa người tới bệnh viện.

Việc Tiêu Tiêu sinh không tính là thuận lợi, đau bụng khoảng tám giờ. Toàn bộ quá trình sinh đều được chụp lại, đây là yêu cầu của Hạ Uyên, nghĩ đến mà cũng lòng chua xót, tất cả những gì có liên quan đến đứa nhỏ anh ta đều bỏ lỡ.

Ôn Vãn giúp đỡ quay chụp, trong quá trình chụp không thể không cảm thán phụ nữ đều là những người vĩ đại mà kiên cường, thời khắc mà sinh mệnh bé nhỏ được sinh ra, cũng giống như là đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan.

Mẹ Tiêu ở phòng ngoài phòng sinh tự nhiên khóc, nói đứt quãng: “Lúc dì sinh con bé vẫn còn nhớ rõ tình hình lúc đó, chẳng mấy chốc, vậy mà con bé đã làm mẹ rồi.”

Ôn Vãn nhìn người mẹ già đã tuổi xế chiều, vươn tay ôm đầu vai đơn bạc của bà, mũi đau xót, không nhịn được cũng nghĩ đến Lâm Hữu Trân.

Nghe ba nói qua, năm ấy Lâm Hữu Trân sinh cô cũng đau trong phòng sinh mười mấy giờ, lúc ấy bà kiên trì muốn sinh tự nhiên, chỉ sợ sau khi mổ sẽ ít sữa, tội nghiệp cho đứa nhỏ.



Cô thu lại nỗi lòng, tâm tình lại trở nên phức tạp.

Sau khi sinh xong Tiêu Tiêu mệt mỏi nên ngất đi, Ôn Vãn nhìn tiểu bảo bối đang ngủ trên giường, ngón tay nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của em bé, thật mềm, mềm đến nỗi sợ mình cầm vào sẽ làm đau bé con.

Khi cô rời khỏi bệnh viện, đứng ở cửa chần chừ một lúc nhưng vẫn nhắn cho Lâm Hữu Trân một tin nhắn ngắn, một câu rất đơn giản: Ngày mai nhiệt độ hạ, nhớ phải mặc nhiều quần áo.

Đời người chính là như vậy, tha thứ hay không nên tha thứ cũng từ chính những lúc như vậy mà sáng tỏ hơn.

Từ sau khi Tiêu Tiêu sinh con, trừ bỏ công việc thì phần lớn thời gian Ôn Vãn đều vây quanh đứa nhỏ, cuộc sống của cô rất đơn giản, hầu như không có phạm vi giao tiếp lớn. Hơn nữa Hạ Trầm giữ cô rất chặt, ngay đến việc làm quen kết bạn cũng không dễ dàng.

Đơn giản như hiện tại tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người tiểu bảo bối, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại trong nhà Tiêu Tiêu, nhưng thật ra có hôm a Tước kì kỳ quái quái hỏi cô: “Bác sĩ Ôn, hình như gần đây cô không hỏi thăm tình hình của anh Ba thì phải.”

Ôn Vãn khó hiểu nhìn anh ta: “Tôi hỏi thì anh cũng không nói mà.”

Tuy rằng là tình hình thực tế, nhưng a Tước vẫn cảm thấy không quá thoải mái, nghe nói hai người xa cách nhau lâu thì tình cảm sẽ phai nhạt, huống chi trước khi hai người này chia tay còn có một khoảng thời gian không hoàn hợp.

Anh ta nhìn Ôn Vãn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.

-

Sau khi sinh đứa nhỏ cũng lớn rất mau, chẳng mấy chốc mà tiểu tử kia đã được bảy tháng, bộ dáng mập mạp trắng hồng vô cùng xinh đẹp, đều nói con gái giống cha, cho nên trên mặt tiểu tử kia có vài phần bóng dáng của Hạ Uyên. Khuôn mặt của Hạ Uyên âm nhu ( âm =nham hiểm âm độc, nhu=nhu hòa ), gần như có thể tưởng tượng đứa nhỏ này lớn lên tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân bại hoại.

Mỗi lần Ôn Vãn ôm đứa nhỏ đều không buông tay được, vừa lúc hôm nay Tiêu Tiêu phải đến tạp chí một chuyến, cô liền giúp đỡ trông đứa nhỏ.

Mẹ Tiêu cũng về quê để làm việc, nơi này của Tiêu Tiêu thật sự trở nên rối loạn, cái bỉm cuối cùng của tiểu tử kia đã dùng rồi, Ôn Vãn phát hiện tìm khắp cả nhà cũng không ra cái mới. Cô đành phải mang theo đứa nhỏ đi ra cửa siêu thị mua đồ, không phải lần đầu tiên tiểu tử kia ra ngoài, nhưng là vẫn là mở to mắt quan sát xung quanh.

Ôn Vãn tìm bỉm cho trẻ con ở gian hàng giữa, nhìn thấy nhân viên tiếp thị liền hàn huyên vài câu, khi đối phương biết đứa nhỏ không phải là của cô, vừa xấu hổ vừa cảm thấy ngoài dự đoán: “Nhìn cô hiểu biết với trẻ con như vậy, tôi còn nghĩ đến...... Thật sự là ngại quá.”

Nhân viên tiếp thị giúp cô bỏ bỉm đã chọn vào xe mua đồ, lúc này mới mỉm cười rời đi, Ôn Vãn đưa tay nhéo gò má mũm mĩm của tiểu bảo bối, có chút buồn bực: “Dì cũng muốn sinh lắm, đáng tiếc ba của đứa nhỏ còn chẳng biết là đang ở đâu?”

“Nếu em muốn sinh, đêm nay có thể.”

Ngữ điệu quen thuộc cùng giọng nói trầm thấp, còn có giọng điệu lưu manh kia, rõ ràng chính là người đó, nhưng Ôn Vãn cứng đờ tại chỗ cũng không dám quay đầu lại. Trước kia cũng đã không ít lần ảo tưởng đột nhiên người này xuất hiện ở trước mắt mình, thậm chí mỗi lần đều đã dừng lại và nhìn trong đám người xung quanh, nhưng mà...... Số lần thất vọng nhiều lắm.

Cô có thể tinh tường cảm thấy phía sau có người, lồng ngực cứng rắn áp sát vào, cánh tay kiên cố mà hữu lực ôm ngang vòng eo của cô, hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai, vẫn là giọng nói chậm rãi của anh truyền tới: “Tiểu Vãn, là anh.”

Ôn Vãn cảm thấy tim mình như đang ngừng lại, đầu óc trống rỗng, giống như toàn thế giới đều yên lặng chỉ còn giọng nói của anh.

Cảm giác được thân thể bị trở mình xoay qua chỗ khác, cuối cùng chống lại đôi mắt thâm trầm mà đen láy, anh thâm tình nhìn chăm chú vào cô, giống như muốn mang những thứ đã đánh mất từ trước tới nay về để bù đắp. Ôn Vãn ngơ ngác nhìn, không có phản ứng gì, thậm chí không biết giờ phút này trên mặt mình đang biểu lộ cái gì, nhất định sẽ vô cùng buồn cười đây.

Hàng mi anh tuấn của anh hơi hơi nhíu lại, ngón tay chậm rãi lướt qua gò má cô, nghiêng người cúi xuống ôm cả cô và đứa nhỏ vào lòng, cùng với đó là cúi đầu than nhẹ một tiếng: “Khóc cái gì, không thấy được em, làm sao anh bỏ đi để tìm cái chết được.”

Lúc này Ôn Vãn mới cảm nhận được mặt mình đang ướt, cho tới bây giờ tuyến lệ của cô cũng không quá phát triển, nhưng tại sao từ khi gặp gỡ người đàn ông này lại không ngừng khóc vậy.

Cảm thấy mình đang thất lễ, cô lau mũi lung tung, sau đó nhăn mặt không vui đẩy anh ra. Nhưng trong lòng cô còn ôm đứa nhỏ, sức lực cũng không đánh lại anh, thử vài lần cũng vô dụng, thẳng thắn gắng gượng nói: “Buông tay.”

Đột nhiên thân thể Hạ Trầm có chút cứng ngắc, nhưng vẫn bướng bỉnh không buông tay: “Anh yêu em.”

Ôn Vãn sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên anh nói ba chữ này, nghe vào trong tai, cuối cùng cũng nổi lên một vòng gợn sóng, nhưng mà dù vậy trong lòng vẫn thấy hơi giận, hung hăng đụng đầu vào ngực anh: “Đừng tưởng rằng nói lời ngon tiếng ngọt em sẽ tha thứ cho anh, Hạ Trầm, những chuyện anh hại em khổ sở, mỗi lần em đều nhớ kĩ.”



Hạ Trầm cúi đầu nở nụ cười, mặc cho lồng ngực đang không được yên ổn: “Về sau đòi từng món một, em muốn đòi như thế nào, anh đều tùy em.”

Vô lại.

Ôn Vãn chỉ cảm thấy ngực vừa trướng vừa đau, quá khó tiếp thu rồi, không nhìn ra anh thấy khó chịu, nhưng mình nhìn thì lại cảm thấy đau. Trong lòng cô tủi thân, cuối cùng túm một góc áo khoác của anh mắng ra tiếng: “Tại sao lại có người đàn ông hư hỏng như anh, rõ ràng đều là anh không tốt, vì cái gì khổ sở cũng là em. Anh trở về làm cái gì!”

Anh đè lại cái gáy của cô, giọng nói nhỏ hơn, nhẹ nhàng an ủi cô: “Là anh không tốt, đừng dọa làm đứa nhỏ giật mình.”

Xem đi, anh liên tục chọn đúng lúc để tính kế cô, biết là trước mặt đứa nhỏ cô không thể phát tác! Cô nổi giận đùng đùng nhìn anh, cuối cùng không thể nhịn được nữa kiễng mũi chân cắn vào cằm anh một cái.

Đến cả lông mày anh cũng chưa nhăn một chút nào, đã vậy còn cười, khuôn mặt tràn đầy cưng chiều dùng ít sức nâng thắt lưng cô lên. Chờ cô nổi giận xong, liền cười tủm tỉm hỏi: “Vừa thấy mặt đã nhiệt tình như vậy, hương vị thế nào?”

Câu nói cuối cùng của anh vô cùng ái muội, Ôn Vãn cảm thấy được tay anh không thành thật, tức giận đưa tay đẩy ra, mặt cũng không tự chủ mà đỏ lên.

“Không được tốt lắm!” Cô vẫn không chịu khuất phục đáp lại một câu, đẩy xe đồ về đi phía trước.

Mấy ngày nay những nhớ nhung cùng ủy khuất trong thời khắc nhìn thấy anh đã bộc phát ra, Ôn Vãn biết chính mình tùy hứng, nhưng mà có thể để cho cô tùy hứng không hề cố kỵ một lần, cũng chỉ có người đàn ông này.

Hạ Trầm bước lại gần, một tay tiếp nhận đẩy xe, một tay kéo cô lại: “Anh sợ em đã quên anh, lại sợ em yêu thương người khác, mỗi ngày nhìn ảnh chụp của em mà lại không được hôn không được sờ, làm sao anh có thể qua được đây.”

Ôn Vãn bị lời nói thật lòng từ xương tủy của anh làm cho hai gò má đỏ lên, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Già mồm át lẽ phải.”

Hạ Trầm hơi nhướn mày, cúi người đè thấp giọng nói bên tai cô: “Oan ức của tiểu Vãn nhà chúng ta, anh đều biết, đây đều là những gì anh hay nghĩ đến.”

“Không biết xấu hổ.” Ôn Vãn càng mắng thì bộ dáng anh càng vui vẻ, cũng không bận tâm đến việc cô đang ôm trẻ con trong ngực, tự nhiên hôn xuống trong khi cô đang còn giữ tư thế ngửa đầu nhìn anh.

Như là thủy triều mãnh liệt, trong nháy mắt anh đã bao phủ lấy cô, bá đạo ôm cô, bắt cô phải hé ra cái miệng nhỏ nhắn để thưởng thức một lần, còn ý do chưa hết đã muốn tiếp tục.

Da mặt Ôn Vãn không dày bằng anh, giãy dụa một lát, cúi thấp đầu để tránh ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh: “Chờ lúc trở về sẽ tính sổ tiếp với anh!”

Hạ Trầm gật gật đầu, khóe môi hàm chứa ý cười sâu sắc: “Thì ra phương thức tính sổ của tiểu Vãn không thích hợp với thiếu nhi, chỉ thích hợp tiến hành ở nhà. Nhất định anh sẽ biểu hiện thật tốt, để không làm cho em thất vọng.”

Người này còn có thể không biết xấu hổ như thế sao? Ôn Vãn tức giận đến muốn nổi điên, dứt khoát vứt xe lại cho anh đẩy rồi đi thẳng về phía trước.

“Rốt cuộc vết thương của anh là thế nào?” Dạo quanh một vòng, Ôn Vãn vẫn không nhịn được truy hỏi người bên cạnh cô, cô quan sát một lúc cũng không nhìn ra anh xảy ra vấn đề gì, cũng không biết có phải bị nội thương hay không, có thể có di chứng hay không.

Hạ Trầm nhìn cô một cái, khóe môi giật giật, nhưng lại mỉm cười: “Dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc sinh đứa nhỏ.”

Ôn Vãn liếc mắt xem thường, rõ ràng không để ý tới anh.

Thời điểm tính tiền cô ôm đứa nhỏ chờ ở phía sau, Hạ Trầm hơi hơi rũ mắt, lúc này cô mới can đảm đánh giá anh từ đầu đến cuối. Anh gầy, cũng tiều tụy hơn trước kia rất nhiều, vừa rồi lúc đi đường phát hiện bước chân của anh chần chờ, lúc trước hẳn là bị thương nặng ở chân. Ngũ quan sắc bén cũng trở thành có chút gì đó không giống với lúc đầu, nhìn kỹ phía dưới, phát hiện ra chỗ thái dương của anh lại xuất hiện mấy cái tóc bạc không dễ phát hiện.

Cô không kìm lòng được đi về phía trước một bước, vậy mà lại phát hiện ra phía tai phải của anh có một thứ đồ kim loại nhìn rất quen......

“Tiên sinh, tổng cộng là ba trăm mười tám đồng.”

Sau khi Hạ Trầm sửng sốt mới mở ví tiền ra, bỗng nhiên Ôn Vãn đi tới, đưa tay cầm lấy tiền của anh: “Để em làm cho.”

Người đàn ông nhìn một loạt hành động của cô, vươn tay sờ sờ máy trợ thính ở tai, hiểu ý khẽ cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Hồ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook