Chương 1: Hồi Ức
Đông Hải
29/07/2021
Bốn năm một khoảng thời gian không quá dài cũng không qua ngắn đủ để cho chúng ta hiểu thứ gì không thuộc về ta thì mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có được. Anh ấy cũng như vậy.
Mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về tôi.
Ai chẳng có thanh xuân và tôi cũng vậy,thanh xuân của tôi là anh ấy, người con trai mang tên Lệ Kiêu.
Đôi khi Trái Đất thật sự qua nhỏ bé, người ta không muốn gặp thì cúi đầu ngửa đầu vẫn ở đâu cũng thấy. Còn người ta muốn gặp thì có đi vòng quanh Trái Đất cũng chẳng thấy. Tôi với anh ấy bao năm rồi,chơi trốn tìm bốn năm rồi tôi vẫn không tìm ra là anh ấy trốn ở góc nào trên Trái Đất. Anh ấy biến mất như chưa hề tồn tại,đến tôi cũng sắp quên mất cái dáng hình, giọng nói ,khuôn mặt anh ấy như thế nào rồi. Nhưng có một câu nói vô tình xem được trên mạng tôi cảm thấy khá đúng : "Có một số người đã mãi khắc ghi trong kí ức, thì dù bạn có quên mất nụ cười ,giọng nói,khuôn mặt ấy ,nhưng mỗi khi nhớ về người đó,CẢM XÚC KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI.
Á đau đau quá ! Tim tôi sao lại đau đến vậy.
Thuốc thuốc của cô đâu rồi,mò mẫn mãi cuối cùng cô cũng với tới túi xách,cô lấy ra hai hộp thuốc nhỏ mỗi hộp lấy hai viên không cần uống nước cho thẳng bốn viên thuốc đắng ngắt đó vào miệng . Bốn năm đều đặn ngày nào cô cũng phải uống thuốc,một năm theo định kì đi khắm ba lần.
Chắc mọi người nghĩ tôi làm gì mà ghê thế phải không. Tôi cũng vậy ước gì là tôi đang diễn, nhưng thật chẳng may tất cả đều là thật. Trong lúc tôi đi tìm anh đã không may mà bị mắc hai loại bệnh cùng một lú đó là bệnh rối nhịp tim và thứ hai là hội chứng rối loạn thần kinh nghe cứ như bị bệnh tâm thần ấy nhỉ.
Lệ Kiêu ơi! Lệ Kiêu! Anh đúng là khắc tinh của em. Đã bao năm rồi chắc cũng là lúc em buông xuống thôi. Anh trốn bao năm rồi có giỏi anh đừng nao giờ xuất hiện nữa.
Câu chuyện của bốn năm trước :
Tôi tên Lâm Ninh lúc trước tôi cùng ba mẹ của mình sống tại thành phố T,nhưng do những năm gần đây công việc của ba tôi vô cùng thuận lợi nên được thăng chức và gia đình tôi đã chuyển nhà đến thành phố S sinh sống. Tôi hiện tại vẫn là sinh viên năm ba của trường Đại học kinh tế,và tôi vừa là học sinh xuất sắc của trường vừa là học sinh xuất sắc của thành phố ,nên việc chuyển vào trường trọng điểm của thành phố S dễ dàng. Ngày đầu tiên tôi đi học tôi không mấy lấy được thiện cảm từ các bạn học nữ trong lớp, còn đối với các bạn nam thì hoàn ngược lại ,các ấy vô cùng nhiệt tình và tôi cũng biết lí do là gì. Khi thầy giáo chủ nhiệm chính thức giới thiệu tôi cả lớp ai đấy trong ánh mắt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên ,hâm mộ với bảng thành tích học tập của mìnhvà trong mắt các bạn nữ đầy vẻ ghen tị và coi thường nhưng tôi chẳng cần quan tâm làm gì nhiều bởi vì tôi đến trường là để học chứ đâu phải đến để chơi. Trong khi vả lớp đều ồn ào náo nhiệt thì ở góc trái của lớp bàn học cạch cửa sổ là một mảng yên tĩnh chỉ thấy một cậu con trai với mái tóc màu bạc nằm gục xuống trông có vẻ rất mệt mỏi, cả lớp ồn ào như thế mà câu ta vẫn ngủ được làm tôi tưởng câu ta bị ốm nặng nhưng vẫn ở lớp nghe giảng để đóng vai học sinh chăm ngoan. Nhưng đó chỉ là do tôi đánh giá cậu ấy như vậy ,chứ thật ra cậu ta chính là học sinh cá biệt của lớp là đại ma đầu của trường và bị hhiệu trưởng cho lưu ban hai năm học. Có một bạn nam trong lớp nói với tôi rằng là cậu ta vô cùng nguy hiểm câu tránh cành xa càng tốt.Tôi khó chịu hỏi lại anh bạn đó là tại sao ,anh bạn đó nói với tôi rằng cậu ta bị lưu bang một năm do đánh bạn cùng lớp phải đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch ,tôi thắc mắc là đánh người gây thương tích là phải đi tù nhưng anh bạn ấy lại nói do ông nội cậu ta lắm tiền mua chuộc được cả cảnh và hiệu trưởng ,còn cậu ta lưu bang năm thứ hai là làm học sinh nữ khóa dưới có thai không chịu trách nhiệm và khiến cô ta tự tử.
Khi nghe xong tôi cảm thấy cũng không có gì đáng sợ. Ngược lại, tôi còn cười thỏa mãn. Khiến anh bạn kia thấy khó hiểu, tôi nói với anh ta rằng: Mọi chuyện trên đời đều có lý do của nó cả.
Cũng giống như tôi ngồi với cậu ấy là vì tôi tò mò. À mà quên, khi thầy giáo sắp xếp chỗ cho tôi ngồi mặt ai đó lúc đầu cũng đều thản nhiên, sau đó lần lượt chuyển hết xanh vàng đỏ tím chắc bởi cái lý do là tôi ngồi cùng Lệ Kiêu
Mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về tôi.
Ai chẳng có thanh xuân và tôi cũng vậy,thanh xuân của tôi là anh ấy, người con trai mang tên Lệ Kiêu.
Đôi khi Trái Đất thật sự qua nhỏ bé, người ta không muốn gặp thì cúi đầu ngửa đầu vẫn ở đâu cũng thấy. Còn người ta muốn gặp thì có đi vòng quanh Trái Đất cũng chẳng thấy. Tôi với anh ấy bao năm rồi,chơi trốn tìm bốn năm rồi tôi vẫn không tìm ra là anh ấy trốn ở góc nào trên Trái Đất. Anh ấy biến mất như chưa hề tồn tại,đến tôi cũng sắp quên mất cái dáng hình, giọng nói ,khuôn mặt anh ấy như thế nào rồi. Nhưng có một câu nói vô tình xem được trên mạng tôi cảm thấy khá đúng : "Có một số người đã mãi khắc ghi trong kí ức, thì dù bạn có quên mất nụ cười ,giọng nói,khuôn mặt ấy ,nhưng mỗi khi nhớ về người đó,CẢM XÚC KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI.
Á đau đau quá ! Tim tôi sao lại đau đến vậy.
Thuốc thuốc của cô đâu rồi,mò mẫn mãi cuối cùng cô cũng với tới túi xách,cô lấy ra hai hộp thuốc nhỏ mỗi hộp lấy hai viên không cần uống nước cho thẳng bốn viên thuốc đắng ngắt đó vào miệng . Bốn năm đều đặn ngày nào cô cũng phải uống thuốc,một năm theo định kì đi khắm ba lần.
Chắc mọi người nghĩ tôi làm gì mà ghê thế phải không. Tôi cũng vậy ước gì là tôi đang diễn, nhưng thật chẳng may tất cả đều là thật. Trong lúc tôi đi tìm anh đã không may mà bị mắc hai loại bệnh cùng một lú đó là bệnh rối nhịp tim và thứ hai là hội chứng rối loạn thần kinh nghe cứ như bị bệnh tâm thần ấy nhỉ.
Lệ Kiêu ơi! Lệ Kiêu! Anh đúng là khắc tinh của em. Đã bao năm rồi chắc cũng là lúc em buông xuống thôi. Anh trốn bao năm rồi có giỏi anh đừng nao giờ xuất hiện nữa.
Câu chuyện của bốn năm trước :
Tôi tên Lâm Ninh lúc trước tôi cùng ba mẹ của mình sống tại thành phố T,nhưng do những năm gần đây công việc của ba tôi vô cùng thuận lợi nên được thăng chức và gia đình tôi đã chuyển nhà đến thành phố S sinh sống. Tôi hiện tại vẫn là sinh viên năm ba của trường Đại học kinh tế,và tôi vừa là học sinh xuất sắc của trường vừa là học sinh xuất sắc của thành phố ,nên việc chuyển vào trường trọng điểm của thành phố S dễ dàng. Ngày đầu tiên tôi đi học tôi không mấy lấy được thiện cảm từ các bạn học nữ trong lớp, còn đối với các bạn nam thì hoàn ngược lại ,các ấy vô cùng nhiệt tình và tôi cũng biết lí do là gì. Khi thầy giáo chủ nhiệm chính thức giới thiệu tôi cả lớp ai đấy trong ánh mắt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên ,hâm mộ với bảng thành tích học tập của mìnhvà trong mắt các bạn nữ đầy vẻ ghen tị và coi thường nhưng tôi chẳng cần quan tâm làm gì nhiều bởi vì tôi đến trường là để học chứ đâu phải đến để chơi. Trong khi vả lớp đều ồn ào náo nhiệt thì ở góc trái của lớp bàn học cạch cửa sổ là một mảng yên tĩnh chỉ thấy một cậu con trai với mái tóc màu bạc nằm gục xuống trông có vẻ rất mệt mỏi, cả lớp ồn ào như thế mà câu ta vẫn ngủ được làm tôi tưởng câu ta bị ốm nặng nhưng vẫn ở lớp nghe giảng để đóng vai học sinh chăm ngoan. Nhưng đó chỉ là do tôi đánh giá cậu ấy như vậy ,chứ thật ra cậu ta chính là học sinh cá biệt của lớp là đại ma đầu của trường và bị hhiệu trưởng cho lưu ban hai năm học. Có một bạn nam trong lớp nói với tôi rằng là cậu ta vô cùng nguy hiểm câu tránh cành xa càng tốt.Tôi khó chịu hỏi lại anh bạn đó là tại sao ,anh bạn đó nói với tôi rằng cậu ta bị lưu bang một năm do đánh bạn cùng lớp phải đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch ,tôi thắc mắc là đánh người gây thương tích là phải đi tù nhưng anh bạn ấy lại nói do ông nội cậu ta lắm tiền mua chuộc được cả cảnh và hiệu trưởng ,còn cậu ta lưu bang năm thứ hai là làm học sinh nữ khóa dưới có thai không chịu trách nhiệm và khiến cô ta tự tử.
Khi nghe xong tôi cảm thấy cũng không có gì đáng sợ. Ngược lại, tôi còn cười thỏa mãn. Khiến anh bạn kia thấy khó hiểu, tôi nói với anh ta rằng: Mọi chuyện trên đời đều có lý do của nó cả.
Cũng giống như tôi ngồi với cậu ấy là vì tôi tò mò. À mà quên, khi thầy giáo sắp xếp chỗ cho tôi ngồi mặt ai đó lúc đầu cũng đều thản nhiên, sau đó lần lượt chuyển hết xanh vàng đỏ tím chắc bởi cái lý do là tôi ngồi cùng Lệ Kiêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.