Chương 8: Trên xe bus
Đông Hải
04/08/2021
Sau khi lên xe bus ngồi được một lúc, nhưng cô gái này vẫn không yên phận, cứ lắc qua lắc lại khiến anh phát bực, anh không chịu nổi nữa đứng dậy cho cô ngồi đó một mình.
Rì! Rì! Điện thoại anh có tin nhắn đang định giở ra xem thử xe thì xe bus gặp ổ gà, khiến điện thoại anh trượt khỏi tay rơi xuống bên cạnh chân cô anh theo phản xạ cúi đầu xuống nhặt, còn cô do xóc đường nên bị trúi người ngã về trước, vô tình hay hữu ý, môi cô chạm vào mà anh, anh như bị điện giật vẫn ngơ ngác, điện thoại trong tay lại trượt xuống lần nữa.
Cô gái này thật là biết trêu chọc người khác, anh than.
Do cú xóc đường vừa nãy nên cô đã tỉnh.
Anh cũng đã bắt được điện thoại và trở về vị trí cũ, mở điện thoại lên, tin nhắn hiện lên màn hình là của cậu bạn thân:"Lệ thiếu ngày mai đi chơi Boxing không?"
"Đi. Nhưng cậu phải làm hộ tôi một việc".
" Ôi dào việc gì cứ nói đi, tôi luôn sẵn sàng giúp cậu mà"
"Giúp tôi tìm hiểu về về công ty X xem giạo những năm gần đây Công ty này hoạt động ra sao và xem thị trường chứng khoán của công ty này biến đổi như thế nào?"
"Sao có hứng thú về nối nghiệp ông nội rồi à?"
'Không phải việc của cậu. Tôi nhờ cậu làm gì thì cậu cứ làm đi."
"Được rồi thưa Lệ thiếu. Vậy trận Boxing ngày mai cậu nhớ đến".
Anh không trả lời tắt máy bỏ lại vào túi. Ngẩng mặt lên nhìn cô thì bắt gặp cái khuôn mặt như là ai nợ cô mấy vạn tệ vậy.
Cô thúc dậy lấy tay dụi mắt, quên là tay đau, hậu quả là nhức buốt và khó chịu vô cùng cô muốn chặt phăng nó đi cho đỡ phiền. Với lại cô tỉnh dậy, không phải do xóc đường, mà là do quá đói từ sáng đến giờ cô chưa có cái gì vào bụng cả, vừa ngủ dậy lại thấy Lệ Kiêu anh ta đứng vịn vào thanh xe trong khi đó chỗ cô anh lại chẳng thèm ngồi, đó là đang coi thường cô à, hay là sợ cô nhân lúc ngủ giở trò chiếm tiện nghi của anh ta?
Đang đói, cô gắt gỏng nói với anh:" Này, tại sao lúc đấy cậu không để tôi ăn cơm ã? Rồi mới cho tên kia một trận cũng đâu có muộn".
Nghe tôi nói vậy, mặt cậu ta xám lại nói:" Hối hận rồi à?". Anh là người không thích đem bản thân mình ra cá cược nên khi cô nói vậy, anh cảm thấy khó chịu.
Cô nói:" Tôi không có ý đó. Chỉ là từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì nên mới..." Nhìn khuôn mặt ấm ức của cô, thật muốn cười.
Thấy nét mặt của Lệ Kiêu thay đổi, cô nói:" chuyện dự án, anh làm cùng tôi có được không?"
Anh nhìn cô đăm chiêu khiến cô mất tự nhiên cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi anh lần nữa:" Có được không?"
Anh hỏi cô "Tại sao?", cô chẳng do dự trả lời nói: "Tôi muốn có được học bổng". Anh thấy buồn cười hỏi tiếp:" Chỉ vì học bổng thôi sao?". Lúc đầu anh còn tưởng cô muốn làm dự án này là bởi vì muốn được vào công ty này luôn.
Cô gặt đầu, anh lại bảo là cô thực dụng, cô không bực tức chỉ là đáp lại anh:" Anh đã nghe qua câu nói này chưa 'phụ nữ không thấy đàn ông chung thủy mới nói là chăng hoa, đàn ông không thấy phụ nữ hấp dẫn mới coi là thực dụng'". Anh lại như nghe được chuyện cười tự hỏi bản thân là lý luận kiểu gì vậy?
Cô nhìn thấy anh cười tươi bất giác cũng cười theo cô nói:" Anh cười lên rất đẹp, anh có biết khi anh cười có thể khiến bao người đổ gục vì anh không, nhưng con người anh lại lạnh lùng có chút tàn khốc, lại ra tay với người khác không nể nang, nẻn chẳng ai dám lại gần anh. Con người anh giống như ác quỷ nơi địa ngục, nhưng nụ cười anh lại khiến anh trở lại làm một người bình thường, có khi còn thoát tục giống thần tiên, con người anh thật sự rất mâu thuẫn, trong anh lại vẫn còn có anh khác nữa, khi lạnh lùng tàn nhẫn, khi lại dịu dàng quan tâm, đâu mới là con người thật của anh". Nhìn thấy nụ cười của anh, cô buột miệng nói luôn những suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay. Đúng cô không thể nhìn thấu con người của anh, cô cảm thấy anh không phải là anh, lần đầu tiên gặp anh, cô đánh giá anh qua vẻ bề ngoài anh là một người chu đáo, sau khi giao tiếp với anh và bị anh ra tay đánh lúc đầu cô hơi bất ngờ nhưng lại cảm giác như là anh đang cố ý làm như vậy để cô tránh xa anh ra. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy tuy có cô đơn nhưng nhiều nhất trong con mắt ấy chỉ toàn là gắng gượng anh đang gắng gượng. Gắng gượng cái gì? Cho tới hôm nay, trong phòng tiêm hay trên đường đi cho tới bây giờ, tất cả hành động của anh đều thể hiện sự ăn cần dịu dàng, đừng tưởng lúc cô ngủ, cô không biết gì lúc vô tình môi cô chạm vào má anh, thì một cảm giác lạ đã chảy qua trong người cô, cô biết đó là gì, đó là thích và cô nhìn thấy anh, anh cũng ngơ ngác nhìn lại, cô hơi oán trách.
Nụ cười của anh không còn nữa và cô nhìn thấy trong đôi mắt ấy bây giờ là sự ngạc nhiên nhưng vẫn như mấy lần trước nó nhanh chóng đã không còn nữa, cặp ngươi đen láy lại trở về dáng vẻ sắc lạnh ban đầu. Anh muốn giấu cái gì, giấu con người thật, giấu nỗi buồn hay giấu sự cô đơn.
Rì! Rì! Điện thoại anh có tin nhắn đang định giở ra xem thử xe thì xe bus gặp ổ gà, khiến điện thoại anh trượt khỏi tay rơi xuống bên cạnh chân cô anh theo phản xạ cúi đầu xuống nhặt, còn cô do xóc đường nên bị trúi người ngã về trước, vô tình hay hữu ý, môi cô chạm vào mà anh, anh như bị điện giật vẫn ngơ ngác, điện thoại trong tay lại trượt xuống lần nữa.
Cô gái này thật là biết trêu chọc người khác, anh than.
Do cú xóc đường vừa nãy nên cô đã tỉnh.
Anh cũng đã bắt được điện thoại và trở về vị trí cũ, mở điện thoại lên, tin nhắn hiện lên màn hình là của cậu bạn thân:"Lệ thiếu ngày mai đi chơi Boxing không?"
"Đi. Nhưng cậu phải làm hộ tôi một việc".
" Ôi dào việc gì cứ nói đi, tôi luôn sẵn sàng giúp cậu mà"
"Giúp tôi tìm hiểu về về công ty X xem giạo những năm gần đây Công ty này hoạt động ra sao và xem thị trường chứng khoán của công ty này biến đổi như thế nào?"
"Sao có hứng thú về nối nghiệp ông nội rồi à?"
'Không phải việc của cậu. Tôi nhờ cậu làm gì thì cậu cứ làm đi."
"Được rồi thưa Lệ thiếu. Vậy trận Boxing ngày mai cậu nhớ đến".
Anh không trả lời tắt máy bỏ lại vào túi. Ngẩng mặt lên nhìn cô thì bắt gặp cái khuôn mặt như là ai nợ cô mấy vạn tệ vậy.
Cô thúc dậy lấy tay dụi mắt, quên là tay đau, hậu quả là nhức buốt và khó chịu vô cùng cô muốn chặt phăng nó đi cho đỡ phiền. Với lại cô tỉnh dậy, không phải do xóc đường, mà là do quá đói từ sáng đến giờ cô chưa có cái gì vào bụng cả, vừa ngủ dậy lại thấy Lệ Kiêu anh ta đứng vịn vào thanh xe trong khi đó chỗ cô anh lại chẳng thèm ngồi, đó là đang coi thường cô à, hay là sợ cô nhân lúc ngủ giở trò chiếm tiện nghi của anh ta?
Đang đói, cô gắt gỏng nói với anh:" Này, tại sao lúc đấy cậu không để tôi ăn cơm ã? Rồi mới cho tên kia một trận cũng đâu có muộn".
Nghe tôi nói vậy, mặt cậu ta xám lại nói:" Hối hận rồi à?". Anh là người không thích đem bản thân mình ra cá cược nên khi cô nói vậy, anh cảm thấy khó chịu.
Cô nói:" Tôi không có ý đó. Chỉ là từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì nên mới..." Nhìn khuôn mặt ấm ức của cô, thật muốn cười.
Thấy nét mặt của Lệ Kiêu thay đổi, cô nói:" chuyện dự án, anh làm cùng tôi có được không?"
Anh nhìn cô đăm chiêu khiến cô mất tự nhiên cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi anh lần nữa:" Có được không?"
Anh hỏi cô "Tại sao?", cô chẳng do dự trả lời nói: "Tôi muốn có được học bổng". Anh thấy buồn cười hỏi tiếp:" Chỉ vì học bổng thôi sao?". Lúc đầu anh còn tưởng cô muốn làm dự án này là bởi vì muốn được vào công ty này luôn.
Cô gặt đầu, anh lại bảo là cô thực dụng, cô không bực tức chỉ là đáp lại anh:" Anh đã nghe qua câu nói này chưa 'phụ nữ không thấy đàn ông chung thủy mới nói là chăng hoa, đàn ông không thấy phụ nữ hấp dẫn mới coi là thực dụng'". Anh lại như nghe được chuyện cười tự hỏi bản thân là lý luận kiểu gì vậy?
Cô nhìn thấy anh cười tươi bất giác cũng cười theo cô nói:" Anh cười lên rất đẹp, anh có biết khi anh cười có thể khiến bao người đổ gục vì anh không, nhưng con người anh lại lạnh lùng có chút tàn khốc, lại ra tay với người khác không nể nang, nẻn chẳng ai dám lại gần anh. Con người anh giống như ác quỷ nơi địa ngục, nhưng nụ cười anh lại khiến anh trở lại làm một người bình thường, có khi còn thoát tục giống thần tiên, con người anh thật sự rất mâu thuẫn, trong anh lại vẫn còn có anh khác nữa, khi lạnh lùng tàn nhẫn, khi lại dịu dàng quan tâm, đâu mới là con người thật của anh". Nhìn thấy nụ cười của anh, cô buột miệng nói luôn những suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay. Đúng cô không thể nhìn thấu con người của anh, cô cảm thấy anh không phải là anh, lần đầu tiên gặp anh, cô đánh giá anh qua vẻ bề ngoài anh là một người chu đáo, sau khi giao tiếp với anh và bị anh ra tay đánh lúc đầu cô hơi bất ngờ nhưng lại cảm giác như là anh đang cố ý làm như vậy để cô tránh xa anh ra. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy tuy có cô đơn nhưng nhiều nhất trong con mắt ấy chỉ toàn là gắng gượng anh đang gắng gượng. Gắng gượng cái gì? Cho tới hôm nay, trong phòng tiêm hay trên đường đi cho tới bây giờ, tất cả hành động của anh đều thể hiện sự ăn cần dịu dàng, đừng tưởng lúc cô ngủ, cô không biết gì lúc vô tình môi cô chạm vào má anh, thì một cảm giác lạ đã chảy qua trong người cô, cô biết đó là gì, đó là thích và cô nhìn thấy anh, anh cũng ngơ ngác nhìn lại, cô hơi oán trách.
Nụ cười của anh không còn nữa và cô nhìn thấy trong đôi mắt ấy bây giờ là sự ngạc nhiên nhưng vẫn như mấy lần trước nó nhanh chóng đã không còn nữa, cặp ngươi đen láy lại trở về dáng vẻ sắc lạnh ban đầu. Anh muốn giấu cái gì, giấu con người thật, giấu nỗi buồn hay giấu sự cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.