Chương 5
Lục Xu
19/04/2016
Ra khỏi cửa lớn công ty, Lộ Chi Phán ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh thẳm
rồi chậm rãi bước về phía xe đang đợi sẵn. Tâm trạng cô lúc này rất tốt, cô ngồi trên băng ghế sau, tay chống cằm suy nghĩ miên man. Cô luôn cảm thấy trên người Giang Thiệu Minh có một thứ gì đó rất đặc biệt mà không thể tìm được ở bất cứ ai. Anh cho cô một cảm giác bình yên và tin cậy.
Cô thực sự thích cuộc sống hiện tại của mình, trong lòng cô tự nhủ, bấy
lâu nay bản thân chưa từng bỏ cuộc, lần này cũng sẽ như vậy.
Về đến nhà, trông thấy Ôn Khả Vân đứng ngoài sân với vẻ mặt lo lắng, Lộ Chi Phán vội chạy tới: "Mẹ, sao mẹ lại đứng ngoài này?".
Ôn Khả Vân bỗng dưng tươi cười đáp: "Mẹ không thể đứng ngoài này được à?".
Nét u buồn trên mặt bà thoáng chốc vụt tan khiến Lộ Chi Phán cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Cô chưa kịp nói gì thì trông thấy ông Giang bước ra từ sau phiến lá bồ quỷ, trên tay ông cầm một chiếc kéo. Phiến lá rất lớn, che hết nửa người ông.
Lộ Chi Phán giờ mới biết vì sao Ôn Khả Vân lại đứng ở đây.
"Già rồi mà cứ thích nghịch mấy thứ này. Còn hơn cả Tiểu Húc." Ôn Khả Vân nhíu mày nhìn chồng.
"Bà thì biết cái gì!" Ông Giang nói bằng giọng thiếu kiên nhẫn, tựa hồ nói chuyện với vợ là một việc lãng phí thời gian.
Kế tiếp là một trận cãi vã của hai vợ chồng họ. Lộ Chi Phán nghe mà đau đầu, chuyện của bề trên không đến lượt cô lên tiếng, vì thế cô đành im lặng thoái lui.
Sau khi Lộ Chi Phán rời khỏi hiện trường rồi, ông Giang mới liếc nhìn vợ, bất mãn nói: "Thật không hiểu nổi bà! Đó là chuyện riêng của Tiểu Phán, tự nó biết nên làm thế nào. Bà làm vậy chắc gì đã là giúp nó".
Ôn Khả Vân khoanh tay trước ngực, không lên tiếng. Khi Lộ Chi Phán mang cơm đến công ty cho Giang Thiệu Minh, người nhà họ Lộ có gọi điện đến tìm cô, Ôn Khả Vân đã nghe máy. Thật nực cười, họ nói nhớ con gái, muốn gọi điện hỏi thăm, vậy mà ngay cả số di động của con gái cũng không biết. Đúng là tình thân sâu nặng! Ôn Khả Vân không nói chuyện này với Lộ Chi Phán, ông Giang tuy rằng không đồng ý cách làm của vợ nhưng để bà tự quyết.
"Thôi đi, nhà họ Lộ không nói nhưng tôi thừa biết họ muốn làm gì. Công ty bên đó không chống đỡ nổi nữa rồi nên mới tìm Tiểu Phán, nhờ con bé thuyết phục Giang Thiệu Minh ra tay giúp đỡ. Đã bao nhiêu lần như vậy rồi? Nhà họ đâu có thèm quan tâm tới con gái sống chết thế nào, chỉ biết nhờ vả nó hết việc này đến việc khác. Mấy năm qua Tiểu Phán đã phải chịu bao nhiêu nỗi khổ, sau khi Thiệu Minh xảy ra tai nạn, chúng ta lại không hiểu con bé, lạnh nhạt với nó, những khi ấy nhà họ Lộ có ai mảy may để ý tới nó chưa? Không phải con ruột thịt có khác. Hiện giờ họ khôn ngoan ra rồi, không tìm đến chúng ta nữa mà bảo Tiểu Phán nói chuyện với Thiệu Minh. Lão Lộ Phong đúng là mặt dày, cho dù có công nuôi nấng Tiểu Phán nhưng khi ông ta đưa Tiểu Phán đến nhà chúng ta, đã nhận của chúng ta một khoản tiền lớn, cũng coi như là con bé được chuộc thân rồi."
Ôn Khả Vân không có một chút cảm tình nào với nhà họ Lộ bởi họ luôn kể công dưỡng dục. Theo bà, Chi Phán đã trả xong món nợ ân nghĩa ấy từ mấy năm trước rồi.
"Bà lớn tiếng như thế làm gì? Tiểu Phán nghe thấy bây giờ." Ông Giang lắc đầu. Thực ra những điều vợ ông nói không sai, chỉ có điều, việc họ làm mấy năm trước cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại gì. "Chuyện riêng của nó thì tự nó có chính kiến. Dù thế nào đi nữa, cũng không thể phủ nhận nhà họ Lộ đã nuôi nấng nó khôn lớn."
"Vâng vâng, nuôi lớn rồi đem bán với một cái giá hời." Ôn Khả Vân lạnh lùng hừ một tiếng.
Ông Giang không tiếp lời nữa, bây giờ vợ ông đã yêu thương Lộ Chi Phán như chính con gái ruột, thấy cô chịu ấm ức một chút là bất bình.
Lộ Chi Phán vào bếp rửa bình giữ nhiệt rồi mới lên phòng riêng. Cô mở máy tính, lướt qua vài trang tin tức xã hội để nắm bắt tình hình hiện tại, ít ra cũng không cảm thấy mình là kẻ lỗi thời. Thi thoảng bắt gặp một vài mẩu chuyện thú vị, cô lưu lại, lúc rảnh sẽ kể cho con trai nghe. Ngồi lướt mạng và xem phim đến hơn ba giờ thì đứng dậy, chuẩn bị đi đón con.
Tài xế lái xe đưa cô tới nhà trẻ, Thành Húc đứng trong hàng, đang nói chuyện với bạn bên cạnh. Lộ Chi Phán đi tới, đưa phiếu đón cho giáo viên.
"Mẹ!" Nhóc Thành Húc khẽ reo lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô.
"Hôm nay con được học những gì?" Lộ Chi Phán vui vẻ hỏi con trai.
"Con học bảng chữ cái Tiếng Anh và một bài hát tiếng Anh." Nói xong, thằng bé còn hát cho mẹ nghe. Ca từ rất đơn giản, bao gồm những câu giao tiếp cơ bản thường dùng.
"Tiểu Húc ngoan quá!" Lộ Chi Phán nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con trai, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Hai mẹ con lên xe về nhà. Thành Húc nhào vào lòng Lộ Chi Phán, kể chuyện: "Mẹ, lớp con có một bạn ăn rất chậm, mọi người đều ăn xong cả rồi mà bạn ấy còn chưa xong. Đến lúc bạn ấy muốn uống canh thì đã hết, cô giáo đành phải sang lớp bên cạnh xin canh cho bạn ấy. Bây giờ cô giáo luôn múc sẵn một bát canh để phần bạn ấy."
"Con không được học bạn ấy nghe chưa?"
Thành Húc nghiêng đầu nhìn cô, "Con đâu có ăn chậm như bạn ấy!".
Lộ Chi Phán mỉm cười hôn lên trán con trai.
"Mẹ ơi, có phải bố rất tài giỏi không?"
Lộ Chi Phán sửng sốt giây lát rồi gật đầu, "Đúng vậy, bố con rất tài giỏi."
Sau khi tỉnh lại và mất đi trí nhớ, Giang Thiệu Minh đã nhanh chóng tiếp nhận hiện thực và thích ứng với cuộc sống một cách nhanh nhất. Sinh hoạt hằng ngày của anh rất kỉ luật, từ việc tập thể thao cho đến đọc sách đều có giờ giấc quy củ. Anh còn tự mình tìm hiểu và học hỏi những thứ quan trọng. Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào tài giỏi như anh, cơ hồ chỉ cần anh muốn là nhất định sẽ làm được.
Thành Húc cười híp mắt, "Vì thế mẹ mới thích bố đúng không ạ?".
Lộ Chi Phán mỉm cười, không biết nên trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ thở dài trong lòng. Ngần ấy năm qua, không phải là cô chưa từng bị dao động. Khi sinh Thành Húc, Giang Thiệu Minh hôn mê trong bệnh viện, cô cũng từng có ý định bỏ đi. Thành Húc là đứa cháu duy nhất của nhà họ Giang, nhất định vợ chồng Giang Trọng Đạt sẽ chăm sóc thằng bé chu đáo, hơn nữa, dù cô có muốn đưa nó đi cũng không được. Cô hiểu rất rõ, chỉ cần cô rời khỏi nhà họ Giang, gia đình họ sẽ không ngăn cản. Nhà họ Lộ cũng không làm khó cô, bởi cô đã làm theo tất cả những gì họ yêu cầu, bọn họ đã đạt được mục đích.
Khi ấy cô đã nghĩ, cô nên sống cho bản thân mình một lần, không phải nghe theo sự sắp đặt của người khác. Nhưng đến lúc sắp rời đi, nhìn con trai nằm trong nôi, nước mắt cô tuôn trào, cô thực sự không nỡ rời xa thằng bé.
Cô có thể một mình bỏ đi cho xong chuyện, nhưng sinh mệnh nhỏ bé kia là do cô mang tới thế gian này. Cô không thể để con đồng thời mất đi sự chăm sóc của cả bố lẫn mẹ. Cuộc đời nếu đã được trù định như vậy, cô hy vọng bản thân sẽ không làm gì có lỗi với người thân của mình. Vì thế, cô quyết định ở lại, chăm sóc Giang Thiệu Minh, làm tròn bổn phận của người mẹ, người vợ.
------Diễn đàn Lê Quý Đôn ------
Lộ Chi Phán định thần lại, tài xế đã dừng xe trước cửa nhà. Thành Húc vừa xuống xe đã lập tức chạy về phía ông bà nội, miệng không ngừng líu lo kể chuyện ở trường, khiến hai ông bà cười vui vẻ.
Lộ Chi Phán nhận được điện thoại của Giang Thiệu Minh. Anh nói phải ở lại xử lí công việc nên không kịp về ăn tối, dặn mọi người không cần chờ.
Giang Thiệu Minh vốn không cần tăng ca, chỉ là anh muốn nhanh chóng giải quyết xong dự án đang dang dở để dành thời gian đưa vợ con đi du lịch ít hôm. Có lẽ anh mới nảy ra ý định này gần đây. Anh nghĩ tới mấy năm trời cô vất vả ở nhà họ Giang, hết chăm sóc con thơ lại đến người chồng nằm hôn mê trong bệnh viện. Những ngày tháng đó đã chôn vùi quãng đời tươi đẹp nhất của cô, nhưng cô không hề nói một lời oán thán. Anh thực sự cảm thấy bản thân mắc nợ vợ mình rất nhiều. Nếu không vì anh, cô đã chẳng phải chật vật như vậy.
Nhưng anh may mắn tỉnh lại, anh muốn quan tâm tới cô nhiều hơn, đối xử với cô thật tốt.
Giải quyết xong công việc, Giang Thiệu Minh thông báo cho nhân viên tan ca rồi lái xe ra về. Đèn phòng khách vẫn sáng, anh bước vào nhà, trông thấy Lộ Chi Phán đang ôm Thành Húc ngồi trên ghế xem phim hoạt hình. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không kìm được xúc động. Khoảnh khắc này, anh càng cảm thấy những kí ức đã mất chẳng còn quan trọng nữa.
Anh tiến lại gần, xoa đầu con trai, nhỏ giọng hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?".
"Tiểu Húc nói muốn đợi anh về. Sáng thằng bé dậy thì anh đã đi làm rồi, nếu ngủ sớm thì cả ngày không được gặp bố." Lộ Chi Phán khẽ giải thích.
Giang Thiệu Minh bế Thành Húc về phòng ngủ. Lộ Chi Phán cũng tắt tivi rồi đi theo. Cô đứng tựa cửa, nhìn hai bố con trò chuyện, sau đó Giang Thiệu Minh kể chuyện cổ tích để dỗ Thành Húc ngủ. Thực sự là anh kể chẳng có gì thú vị cả, sắc mặt anh quá nghiêm túc, khiến cô cảm thấy rất buồn cười.
Giang Thiệu Minh đắp chăn cẩn thận cho con trai rồi mới tắt đèn, ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
"Đang cười gì thế?" Thấy Lộ Chi Phán tủm tỉm cười, anh lấy làm lạ.
"Cười cũng phải có lý do à?" Cô bĩu môi làm bộ bất mãn.
Anh dịu dàng vuốt nhẹ gò má cô, "Về phòng thôi".
Vừa vào phòng ngủ, Lộ Chi Phán liền leo ngay lên giường, vớ một cuốn tạp chí nằm xem trong lúc chờ Giang Thiệu Minh tắm.
Lát sau, Giang Thiệu Minh từ phòng tắm đi ra, thấy cô vẫn đang chăm chú đọc, mấy sợi tóc mái lòa xòa trên trán. Phần lớn thời gian, Lộ Chi Phán đều để mặt mộc, khi cần đi đâu đó, cô mới đánh qua chút phấn. Làn da cô luôn căng mịn, không hề có một khuyết điểm nhỏ nào.
Giang Thiệu Minh nằm xuống bên cạnh cô, liếc nhìn cuốn tạp chí cô đang cầm. Đây là một cuốn tạp chí tổng hợp, nội dung gì cũng có, không tập trung vào một chủ đề nhất định nào cả.
Lộ Chi Phán gấp mép trang đang xem để đánh dấu rồi đặt cuốn tạp chí sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.
"Mấy ngày sắp tới anh vẫn rất bận", anh nhìn cô, "Có lẽ vẫn phải tăng ca".
Cô mỉm cười, "Ừm, bố Tiểu Húc vất vả rồi".
Cách nói dí dỏm càng khiến cô tăng thêm phần quyến rũ.
"Có muốn đi đâu chơi không?"Anh đột ngột chuyển đề tài, "Nãy thấy em xem mấy địa danh du lịch, thích nơi nào?".
Lộ Chi Phán lắc đầu, "Xem cho biết là được rồi, em không muốn đi. Mặc dù công trình kiến trúc đó rất đẹp, như một tòa thành trong cõi mộng, nhưng nếu không hiểu lịch sử của nó thì dù có đến xem cũng thiếu cảm giác hòa hợp".
Cô đang nói đến một thắng cảnh nổi tiếng của nước Ý mà cô vừa thấy trên tạp chí. Một công trình đẹp như vậy vẫn tồn tại đến ngày nay, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng bảo tồn.
"Thế em thích nơi như thế nào?" Anh tiếp tục hỏi.
"Một nơi yên tĩnh, có sông có núi, đi bộ có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đều." Cô mỉm cười nói.
Giang Thiệu Minh gật đầu, không nói gì nữa. Anh cảm thấy một nơi như vậy quả thực hợp với con người Lộ Chi Phán. Cô thích chậm rãi thưởng thức những điều đẹp đẽ và ý nhị, giống như cảm giác mà cô mang lại cho người đối diện. Cô rất đẹp, không phải kiểu "nghiêng nước nghiêng thành" thu hút mọi ánh nhìn, mà là một vẻ đẹp tĩnh lặng như phong cảnh, khiến người ta muốn thưởng ngoạn, muốn tìm hiểu.
Những ngày tiếp đó, Giang Thiệu Minh bận quay cuồng đầu óc, liên tục phải tăng ca. Chỉ có điều, mỗi sáng anh đều tranh thủ đưa con trai đi nhà trẻ rồi mới đến công ty, anh còn căn dặn thằng bé buổi tối ngủ sớm, không cần đợi anh về.
Lộ Chi Phán hằng ngày vẫn ở nhà với Ôn Khả Vân, chiều đi đón Thành Húc, tối để đèn đợi Giang Thiệu Minh tan ca. Cô rất thích cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy.
Mấy ngày sau, dự án lớn của công ty cuối cùng đã hoàn thành, Giang Thiệu Minh về nhà sớm hơn mọi hôm. Trông thấy anh về, Ôn Khả Vân đang đứng ngoài sân tỉa cây cảnh, ngạc nhiên hỏi: "Quên gì ở nhà à? Sao không gọi điện bảo người mang đến công ty cho, cần gì phải quay lại".
Giang Thiệu Minh cười, "Con xong việc nên về sớm".
Một người bận rộn như vậy mà cũng có khái niệm "xong việc" ư? Ôn Khả Vân nghi hoặc nhìn con trai.
Giang Thiệu Minh khẽ hắng giọng, giải thích: "Con đang định đưa Tiểu Phán đi chơi đâu đó vài ngày".
Ôn Khả Vân ngẩn ra giây lát, thoáng chốc liền hiểu vì sao thời gian qua Giang Thiệu Minh phải gấp rút giải quyết công việc như vậy. Trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng ngoài mặt, bà vẫn làm bộ phật ý, "Con trai nuôi khôn lớn rồi lại thành của người khác. Sao không định đưa bà mẹ già này đi chơi?".
Giang Thiệu Minh cười chữa ngượng, "Mẹ, chẳng phải đã có bố con quan tâm chăm lo cho mẹ từng ngày từng giờ rồi sao ạ? Không nên tham lam quá!".
"Vâng, còn có bố anh nữa, một mình ra ngoài tìm mấy ông bạn già uống trà. Lúc nào nghĩ tới tôi chưa? Đúng là cha nào con nấy."
Giang Thiệu Minh ngẩn ra không biết phải làm sao.
Ôn Khả Vân trêu đùa đủ rồi mới chịu dừng, "Mẹ đùa thôi, mau vào nhà đi. Tiểu Phán ở trong nhà đấy, chắc chắn nó sẽ rất vui."
Giang Thiệu Minh gật đầu, vội vàng vào nhà.
Lộ Chi Phán nghe tiếng bước chân, đang định thốt lên "mẹ" thì trông thấy Giang Thiệu Minh. Cô chưa kịp định thần lại đã nghe anh nói muốn đưa cô tới một nơi, bảo cô nhanh chóng thu dọn đồ mang theo.
Mãi đến khi đã ở sân bay, Lộ Chi Phán mới hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mông lung. Ngồi trong đại sảnh chờ làm thủ tục, cô hỏi anh: "Anh lên kế hoạch từ lúc nào thế?".
"Vài ngày trước", anh cười đáp. "Muốn tạo bất ngờ cho em."
"Không được cười!" Cô đưa tay lên áp vào má anh, "Bên kia có một cô gái nãy giờ cứ nhìn trộm anh. Anh cười như thế, cô ấy lại tưởng anh nhìn cô ấy".
Giang Thiệu Minh rất thích bộ dạng nũng nịu này của cô, "Em quản anh chặt vào là được!".
"Chẳng thèm. Em đề cao tinh thần tự giác!"
Giang Thiệu Minh định nói gì thêm thì loa đã thông báo đến giờ lên máy bay. Hai người cùng nhau đi vào cửa an ninh.
Về đến nhà, trông thấy Ôn Khả Vân đứng ngoài sân với vẻ mặt lo lắng, Lộ Chi Phán vội chạy tới: "Mẹ, sao mẹ lại đứng ngoài này?".
Ôn Khả Vân bỗng dưng tươi cười đáp: "Mẹ không thể đứng ngoài này được à?".
Nét u buồn trên mặt bà thoáng chốc vụt tan khiến Lộ Chi Phán cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Cô chưa kịp nói gì thì trông thấy ông Giang bước ra từ sau phiến lá bồ quỷ, trên tay ông cầm một chiếc kéo. Phiến lá rất lớn, che hết nửa người ông.
Lộ Chi Phán giờ mới biết vì sao Ôn Khả Vân lại đứng ở đây.
"Già rồi mà cứ thích nghịch mấy thứ này. Còn hơn cả Tiểu Húc." Ôn Khả Vân nhíu mày nhìn chồng.
"Bà thì biết cái gì!" Ông Giang nói bằng giọng thiếu kiên nhẫn, tựa hồ nói chuyện với vợ là một việc lãng phí thời gian.
Kế tiếp là một trận cãi vã của hai vợ chồng họ. Lộ Chi Phán nghe mà đau đầu, chuyện của bề trên không đến lượt cô lên tiếng, vì thế cô đành im lặng thoái lui.
Sau khi Lộ Chi Phán rời khỏi hiện trường rồi, ông Giang mới liếc nhìn vợ, bất mãn nói: "Thật không hiểu nổi bà! Đó là chuyện riêng của Tiểu Phán, tự nó biết nên làm thế nào. Bà làm vậy chắc gì đã là giúp nó".
Ôn Khả Vân khoanh tay trước ngực, không lên tiếng. Khi Lộ Chi Phán mang cơm đến công ty cho Giang Thiệu Minh, người nhà họ Lộ có gọi điện đến tìm cô, Ôn Khả Vân đã nghe máy. Thật nực cười, họ nói nhớ con gái, muốn gọi điện hỏi thăm, vậy mà ngay cả số di động của con gái cũng không biết. Đúng là tình thân sâu nặng! Ôn Khả Vân không nói chuyện này với Lộ Chi Phán, ông Giang tuy rằng không đồng ý cách làm của vợ nhưng để bà tự quyết.
"Thôi đi, nhà họ Lộ không nói nhưng tôi thừa biết họ muốn làm gì. Công ty bên đó không chống đỡ nổi nữa rồi nên mới tìm Tiểu Phán, nhờ con bé thuyết phục Giang Thiệu Minh ra tay giúp đỡ. Đã bao nhiêu lần như vậy rồi? Nhà họ đâu có thèm quan tâm tới con gái sống chết thế nào, chỉ biết nhờ vả nó hết việc này đến việc khác. Mấy năm qua Tiểu Phán đã phải chịu bao nhiêu nỗi khổ, sau khi Thiệu Minh xảy ra tai nạn, chúng ta lại không hiểu con bé, lạnh nhạt với nó, những khi ấy nhà họ Lộ có ai mảy may để ý tới nó chưa? Không phải con ruột thịt có khác. Hiện giờ họ khôn ngoan ra rồi, không tìm đến chúng ta nữa mà bảo Tiểu Phán nói chuyện với Thiệu Minh. Lão Lộ Phong đúng là mặt dày, cho dù có công nuôi nấng Tiểu Phán nhưng khi ông ta đưa Tiểu Phán đến nhà chúng ta, đã nhận của chúng ta một khoản tiền lớn, cũng coi như là con bé được chuộc thân rồi."
Ôn Khả Vân không có một chút cảm tình nào với nhà họ Lộ bởi họ luôn kể công dưỡng dục. Theo bà, Chi Phán đã trả xong món nợ ân nghĩa ấy từ mấy năm trước rồi.
"Bà lớn tiếng như thế làm gì? Tiểu Phán nghe thấy bây giờ." Ông Giang lắc đầu. Thực ra những điều vợ ông nói không sai, chỉ có điều, việc họ làm mấy năm trước cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại gì. "Chuyện riêng của nó thì tự nó có chính kiến. Dù thế nào đi nữa, cũng không thể phủ nhận nhà họ Lộ đã nuôi nấng nó khôn lớn."
"Vâng vâng, nuôi lớn rồi đem bán với một cái giá hời." Ôn Khả Vân lạnh lùng hừ một tiếng.
Ông Giang không tiếp lời nữa, bây giờ vợ ông đã yêu thương Lộ Chi Phán như chính con gái ruột, thấy cô chịu ấm ức một chút là bất bình.
Lộ Chi Phán vào bếp rửa bình giữ nhiệt rồi mới lên phòng riêng. Cô mở máy tính, lướt qua vài trang tin tức xã hội để nắm bắt tình hình hiện tại, ít ra cũng không cảm thấy mình là kẻ lỗi thời. Thi thoảng bắt gặp một vài mẩu chuyện thú vị, cô lưu lại, lúc rảnh sẽ kể cho con trai nghe. Ngồi lướt mạng và xem phim đến hơn ba giờ thì đứng dậy, chuẩn bị đi đón con.
Tài xế lái xe đưa cô tới nhà trẻ, Thành Húc đứng trong hàng, đang nói chuyện với bạn bên cạnh. Lộ Chi Phán đi tới, đưa phiếu đón cho giáo viên.
"Mẹ!" Nhóc Thành Húc khẽ reo lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô.
"Hôm nay con được học những gì?" Lộ Chi Phán vui vẻ hỏi con trai.
"Con học bảng chữ cái Tiếng Anh và một bài hát tiếng Anh." Nói xong, thằng bé còn hát cho mẹ nghe. Ca từ rất đơn giản, bao gồm những câu giao tiếp cơ bản thường dùng.
"Tiểu Húc ngoan quá!" Lộ Chi Phán nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con trai, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Hai mẹ con lên xe về nhà. Thành Húc nhào vào lòng Lộ Chi Phán, kể chuyện: "Mẹ, lớp con có một bạn ăn rất chậm, mọi người đều ăn xong cả rồi mà bạn ấy còn chưa xong. Đến lúc bạn ấy muốn uống canh thì đã hết, cô giáo đành phải sang lớp bên cạnh xin canh cho bạn ấy. Bây giờ cô giáo luôn múc sẵn một bát canh để phần bạn ấy."
"Con không được học bạn ấy nghe chưa?"
Thành Húc nghiêng đầu nhìn cô, "Con đâu có ăn chậm như bạn ấy!".
Lộ Chi Phán mỉm cười hôn lên trán con trai.
"Mẹ ơi, có phải bố rất tài giỏi không?"
Lộ Chi Phán sửng sốt giây lát rồi gật đầu, "Đúng vậy, bố con rất tài giỏi."
Sau khi tỉnh lại và mất đi trí nhớ, Giang Thiệu Minh đã nhanh chóng tiếp nhận hiện thực và thích ứng với cuộc sống một cách nhanh nhất. Sinh hoạt hằng ngày của anh rất kỉ luật, từ việc tập thể thao cho đến đọc sách đều có giờ giấc quy củ. Anh còn tự mình tìm hiểu và học hỏi những thứ quan trọng. Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào tài giỏi như anh, cơ hồ chỉ cần anh muốn là nhất định sẽ làm được.
Thành Húc cười híp mắt, "Vì thế mẹ mới thích bố đúng không ạ?".
Lộ Chi Phán mỉm cười, không biết nên trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ thở dài trong lòng. Ngần ấy năm qua, không phải là cô chưa từng bị dao động. Khi sinh Thành Húc, Giang Thiệu Minh hôn mê trong bệnh viện, cô cũng từng có ý định bỏ đi. Thành Húc là đứa cháu duy nhất của nhà họ Giang, nhất định vợ chồng Giang Trọng Đạt sẽ chăm sóc thằng bé chu đáo, hơn nữa, dù cô có muốn đưa nó đi cũng không được. Cô hiểu rất rõ, chỉ cần cô rời khỏi nhà họ Giang, gia đình họ sẽ không ngăn cản. Nhà họ Lộ cũng không làm khó cô, bởi cô đã làm theo tất cả những gì họ yêu cầu, bọn họ đã đạt được mục đích.
Khi ấy cô đã nghĩ, cô nên sống cho bản thân mình một lần, không phải nghe theo sự sắp đặt của người khác. Nhưng đến lúc sắp rời đi, nhìn con trai nằm trong nôi, nước mắt cô tuôn trào, cô thực sự không nỡ rời xa thằng bé.
Cô có thể một mình bỏ đi cho xong chuyện, nhưng sinh mệnh nhỏ bé kia là do cô mang tới thế gian này. Cô không thể để con đồng thời mất đi sự chăm sóc của cả bố lẫn mẹ. Cuộc đời nếu đã được trù định như vậy, cô hy vọng bản thân sẽ không làm gì có lỗi với người thân của mình. Vì thế, cô quyết định ở lại, chăm sóc Giang Thiệu Minh, làm tròn bổn phận của người mẹ, người vợ.
------Diễn đàn Lê Quý Đôn ------
Lộ Chi Phán định thần lại, tài xế đã dừng xe trước cửa nhà. Thành Húc vừa xuống xe đã lập tức chạy về phía ông bà nội, miệng không ngừng líu lo kể chuyện ở trường, khiến hai ông bà cười vui vẻ.
Lộ Chi Phán nhận được điện thoại của Giang Thiệu Minh. Anh nói phải ở lại xử lí công việc nên không kịp về ăn tối, dặn mọi người không cần chờ.
Giang Thiệu Minh vốn không cần tăng ca, chỉ là anh muốn nhanh chóng giải quyết xong dự án đang dang dở để dành thời gian đưa vợ con đi du lịch ít hôm. Có lẽ anh mới nảy ra ý định này gần đây. Anh nghĩ tới mấy năm trời cô vất vả ở nhà họ Giang, hết chăm sóc con thơ lại đến người chồng nằm hôn mê trong bệnh viện. Những ngày tháng đó đã chôn vùi quãng đời tươi đẹp nhất của cô, nhưng cô không hề nói một lời oán thán. Anh thực sự cảm thấy bản thân mắc nợ vợ mình rất nhiều. Nếu không vì anh, cô đã chẳng phải chật vật như vậy.
Nhưng anh may mắn tỉnh lại, anh muốn quan tâm tới cô nhiều hơn, đối xử với cô thật tốt.
Giải quyết xong công việc, Giang Thiệu Minh thông báo cho nhân viên tan ca rồi lái xe ra về. Đèn phòng khách vẫn sáng, anh bước vào nhà, trông thấy Lộ Chi Phán đang ôm Thành Húc ngồi trên ghế xem phim hoạt hình. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không kìm được xúc động. Khoảnh khắc này, anh càng cảm thấy những kí ức đã mất chẳng còn quan trọng nữa.
Anh tiến lại gần, xoa đầu con trai, nhỏ giọng hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?".
"Tiểu Húc nói muốn đợi anh về. Sáng thằng bé dậy thì anh đã đi làm rồi, nếu ngủ sớm thì cả ngày không được gặp bố." Lộ Chi Phán khẽ giải thích.
Giang Thiệu Minh bế Thành Húc về phòng ngủ. Lộ Chi Phán cũng tắt tivi rồi đi theo. Cô đứng tựa cửa, nhìn hai bố con trò chuyện, sau đó Giang Thiệu Minh kể chuyện cổ tích để dỗ Thành Húc ngủ. Thực sự là anh kể chẳng có gì thú vị cả, sắc mặt anh quá nghiêm túc, khiến cô cảm thấy rất buồn cười.
Giang Thiệu Minh đắp chăn cẩn thận cho con trai rồi mới tắt đèn, ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
"Đang cười gì thế?" Thấy Lộ Chi Phán tủm tỉm cười, anh lấy làm lạ.
"Cười cũng phải có lý do à?" Cô bĩu môi làm bộ bất mãn.
Anh dịu dàng vuốt nhẹ gò má cô, "Về phòng thôi".
Vừa vào phòng ngủ, Lộ Chi Phán liền leo ngay lên giường, vớ một cuốn tạp chí nằm xem trong lúc chờ Giang Thiệu Minh tắm.
Lát sau, Giang Thiệu Minh từ phòng tắm đi ra, thấy cô vẫn đang chăm chú đọc, mấy sợi tóc mái lòa xòa trên trán. Phần lớn thời gian, Lộ Chi Phán đều để mặt mộc, khi cần đi đâu đó, cô mới đánh qua chút phấn. Làn da cô luôn căng mịn, không hề có một khuyết điểm nhỏ nào.
Giang Thiệu Minh nằm xuống bên cạnh cô, liếc nhìn cuốn tạp chí cô đang cầm. Đây là một cuốn tạp chí tổng hợp, nội dung gì cũng có, không tập trung vào một chủ đề nhất định nào cả.
Lộ Chi Phán gấp mép trang đang xem để đánh dấu rồi đặt cuốn tạp chí sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.
"Mấy ngày sắp tới anh vẫn rất bận", anh nhìn cô, "Có lẽ vẫn phải tăng ca".
Cô mỉm cười, "Ừm, bố Tiểu Húc vất vả rồi".
Cách nói dí dỏm càng khiến cô tăng thêm phần quyến rũ.
"Có muốn đi đâu chơi không?"Anh đột ngột chuyển đề tài, "Nãy thấy em xem mấy địa danh du lịch, thích nơi nào?".
Lộ Chi Phán lắc đầu, "Xem cho biết là được rồi, em không muốn đi. Mặc dù công trình kiến trúc đó rất đẹp, như một tòa thành trong cõi mộng, nhưng nếu không hiểu lịch sử của nó thì dù có đến xem cũng thiếu cảm giác hòa hợp".
Cô đang nói đến một thắng cảnh nổi tiếng của nước Ý mà cô vừa thấy trên tạp chí. Một công trình đẹp như vậy vẫn tồn tại đến ngày nay, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng bảo tồn.
"Thế em thích nơi như thế nào?" Anh tiếp tục hỏi.
"Một nơi yên tĩnh, có sông có núi, đi bộ có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đều." Cô mỉm cười nói.
Giang Thiệu Minh gật đầu, không nói gì nữa. Anh cảm thấy một nơi như vậy quả thực hợp với con người Lộ Chi Phán. Cô thích chậm rãi thưởng thức những điều đẹp đẽ và ý nhị, giống như cảm giác mà cô mang lại cho người đối diện. Cô rất đẹp, không phải kiểu "nghiêng nước nghiêng thành" thu hút mọi ánh nhìn, mà là một vẻ đẹp tĩnh lặng như phong cảnh, khiến người ta muốn thưởng ngoạn, muốn tìm hiểu.
Những ngày tiếp đó, Giang Thiệu Minh bận quay cuồng đầu óc, liên tục phải tăng ca. Chỉ có điều, mỗi sáng anh đều tranh thủ đưa con trai đi nhà trẻ rồi mới đến công ty, anh còn căn dặn thằng bé buổi tối ngủ sớm, không cần đợi anh về.
Lộ Chi Phán hằng ngày vẫn ở nhà với Ôn Khả Vân, chiều đi đón Thành Húc, tối để đèn đợi Giang Thiệu Minh tan ca. Cô rất thích cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy.
Mấy ngày sau, dự án lớn của công ty cuối cùng đã hoàn thành, Giang Thiệu Minh về nhà sớm hơn mọi hôm. Trông thấy anh về, Ôn Khả Vân đang đứng ngoài sân tỉa cây cảnh, ngạc nhiên hỏi: "Quên gì ở nhà à? Sao không gọi điện bảo người mang đến công ty cho, cần gì phải quay lại".
Giang Thiệu Minh cười, "Con xong việc nên về sớm".
Một người bận rộn như vậy mà cũng có khái niệm "xong việc" ư? Ôn Khả Vân nghi hoặc nhìn con trai.
Giang Thiệu Minh khẽ hắng giọng, giải thích: "Con đang định đưa Tiểu Phán đi chơi đâu đó vài ngày".
Ôn Khả Vân ngẩn ra giây lát, thoáng chốc liền hiểu vì sao thời gian qua Giang Thiệu Minh phải gấp rút giải quyết công việc như vậy. Trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng ngoài mặt, bà vẫn làm bộ phật ý, "Con trai nuôi khôn lớn rồi lại thành của người khác. Sao không định đưa bà mẹ già này đi chơi?".
Giang Thiệu Minh cười chữa ngượng, "Mẹ, chẳng phải đã có bố con quan tâm chăm lo cho mẹ từng ngày từng giờ rồi sao ạ? Không nên tham lam quá!".
"Vâng, còn có bố anh nữa, một mình ra ngoài tìm mấy ông bạn già uống trà. Lúc nào nghĩ tới tôi chưa? Đúng là cha nào con nấy."
Giang Thiệu Minh ngẩn ra không biết phải làm sao.
Ôn Khả Vân trêu đùa đủ rồi mới chịu dừng, "Mẹ đùa thôi, mau vào nhà đi. Tiểu Phán ở trong nhà đấy, chắc chắn nó sẽ rất vui."
Giang Thiệu Minh gật đầu, vội vàng vào nhà.
Lộ Chi Phán nghe tiếng bước chân, đang định thốt lên "mẹ" thì trông thấy Giang Thiệu Minh. Cô chưa kịp định thần lại đã nghe anh nói muốn đưa cô tới một nơi, bảo cô nhanh chóng thu dọn đồ mang theo.
Mãi đến khi đã ở sân bay, Lộ Chi Phán mới hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mông lung. Ngồi trong đại sảnh chờ làm thủ tục, cô hỏi anh: "Anh lên kế hoạch từ lúc nào thế?".
"Vài ngày trước", anh cười đáp. "Muốn tạo bất ngờ cho em."
"Không được cười!" Cô đưa tay lên áp vào má anh, "Bên kia có một cô gái nãy giờ cứ nhìn trộm anh. Anh cười như thế, cô ấy lại tưởng anh nhìn cô ấy".
Giang Thiệu Minh rất thích bộ dạng nũng nịu này của cô, "Em quản anh chặt vào là được!".
"Chẳng thèm. Em đề cao tinh thần tự giác!"
Giang Thiệu Minh định nói gì thêm thì loa đã thông báo đến giờ lên máy bay. Hai người cùng nhau đi vào cửa an ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.