Quyển 9 - Chương 7
Sa La Song Thụ
17/04/2015
Hóa ra, hình dạng thần tiên, chính là giống như anh ta.
Tô Thu Trì tới giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tin rằng mình đã được gặp thần tiên bằng xương bằng thịt, tuy rằng khi anh chàng kia tự giới thiệu về mình, thái độ rất chân thực. Người phàm làm sao có thể trong chớp mắt đã biến một chén nước lã thành mỹ tửu? Nếu đó là yêu thuật, thì trong thiên hạ liệu có yêu quái nào mang tướng mạo trong sáng tinh khôi được đến thế không? Thế nhưng, chỉ cần uống rượu ngon của anh ta, cho dù anh ta có là yêu quái cũng chẳng hề gì . Quan điểm của Tô Thu Trì đối với Cửu Quyết, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã đi từ trăn trở, định hình đến kết luận.
Hắn và Lý Hoài rõ ràng chỉ lưu lại trong căn nhà trúc bên ngoài đầm Vô Ưu cạnh rừng trúc tía núi Thúy Vi có vài canh giờ, nhưng không hiểu sao khi trở về nhà, đám người nhà lại khóc lóc ầm ĩ tranh nhau ùa ra đón, nói rằng hắn đã mất tích cả ba ngày trời, người nhà đã đi báo quan, ông ngoại hắn còn phái một đoàn binh lính đi lùng sục khắp thành Trường An tìm hắn.
Trong núi chỉ một ngày, đã ngàn năm thế tục? Tô Thu Trì chỉ có thể tưởng tượng theo câu nói này. Đương nhiên, hắn không kể với ai về cuộc kỳ ngộ trong núi Thúy Vi, chỉ nói rằng mình đi du sơn ngoạn thủy, quên bẵng mất thời gian.
Chập tối hôm đó, Tô Thu Trì hiếm hoi lắm mới có một hôm không ra ngoài chơi bời tửu sắc, chỉ cầm bình rượu chạm hoa văn vũ mã ngậm chén tinh xảo tuyệt luân, tay chống dưới cằm, đờ đẫn ngồi dưới cửa sổ trong phòng ngủ. Bình rượu vốn dĩ bị gã Lý Hoài kia va trúng làm đứt sợi dây xích nối với nắp bình, nhưng Cửu Quyết chỉ tiện tay sờ nắn mấy cái, đã lại nguyên vẹn như xưa. Hôm đó, Cửu Quyết rót vào nửa bình này thứ rượu mà anh tự tay ủ, hương vị đó còn nồng đượm hơn cả trăm lần thứ rượu ngự tửu cực phẩm do hoàng đế ban thưởng. Hôm nay, rượu đã hết, hương còn lưu lại, có thể thấy lời Cửu Quyết hẳn là nói thật.
Cửu Quyết nói, anh vốn là tiên quan ủ rượu trên thiên giới. Do chức trách yêu cầu, anh thường xuyên phải xuống phàm trần tìm kiếm nguyên liệu tốt để về ủ rượu. Gã hòa thượng kia có ân oán riêng tư với anh, rình được cơ hội anh hạ phàm lần này, hắn muốn cướp lấy một thứ trong tay anh. Hai người giao đấu hai ngày ba đêm, anh rơi vào thế yếu, chỉ còn cách dụ hòa thượng vào rừng trúc tía, dùng lá trúc làm thế thân để ẩn nấp hình hài. Ai ngờ gã hòa thượng không chịu buông tha, cũng dùng trận pháp tương tự, ẩn thân hồn vào trong lá trúc, đi vào một không gian khác, truy đuổi riết róng. Hai người đang giao đấu tới hồi kịch liệt trong không gian hư không mà người phàm trần không nhìn thấy được, thì may sao Tô Thu Trì lại bị Lý Hoài dẫn tới đây, trong lúc táy máy chân tay, đã phá hỏng thế thân của hòa thượng, giải vây cho anh. Gã hòa thượng trúng phải đòn này, đã tổn thương nguyên khí, chí ít phải mất một tháng mới hồi phục được.
Trong căn nhà trúc của Cửu Quyết, Tô Thu Trì và Lý Hoài nghe xong câu chuyện của anh, đầu óc bùng nhùng mờ mịt, sau đó được Cửu Quyết đưa ra khỏi rừng trúc tía trong mơ mơ màng màng, bình yên quay về vùng đồng bằng rộng lớn dưới chân núi Thúy Vi.
Tô Thu Trì nhớ rằng, khi hắn lên ngựa, ngoảnh đầu nhìn lại, Cửu Quyết vẫn mỉm cười vẫy tay chào hắn ở cách đó không xa. Quay đầu lại lần nữa, mái tóc xanh lam hút hồn kia đã không biết ở nơi nào, tựa như người vừa mới mỉm cười vẫy tay với mình chỉ là ảo ảnh. Thần sắc của Lý Hoài cũng hệt như Tô Thu Trì, chỉ có điều tỏ ra lưu luyến hơn hắn, đi một bước ngoái đầu đến ba lần. Rừng trúc tía, hồ Vong Ưu, Cửu Quyết, tất cả cứ mịt mờ hệt như giấc mộng. Nghĩ tới đây, Tô Thu Trì bất chợt nắm chặt bình rượu, rút từ trong ngực áo ra một chiếc túi gấm nhỏ, nhìn một lát, rồi đứng phắt dậy, xông ra khỏi phòng.
Chiếc túi gấm là vật Cửu Quyết tặng cho hắn và Lý Hoài trước khi từ biệt, bên trong đựng một con chuồn chuồn kết bằng lá trúc và một bình sứ nhỏ miệng vuông. Cửu Quyết nói, anh sợ bị quấy rầy, nên đã lập ra kết giới dựa theo Tiên thiên Bát quái của Phục Hy trong rừng trúc tía nơi anh ở, để ngăn cách rừng trúc này ra khỏi không gian thông thường. Bọn họ có thể lạc vào, chẳng qua chỉ là cơ duyên ngẫu nhiên trùng hợp. Nếu muốn gặp lại anh ta, chỉ cần đi vào trong núi, vảy nước đầm Vong Ưu đựng trong bình sứ lên con chuồn chuồn lá trúc, con chuồn chuồn sẽ dẫn đường cho bọn họ.
Hối hả đi vào trong núi Thúy Vi, Tô Thu Trì làm theo lời Cửu Quyết, mở ra bình sứ ra, vảy nước lên con chuồn chuồn lá trúc. Chớp mắt, con chuồn chuồn đã vỗ cánh bay lên, sống động như chuồn chuồn thật, bay vào chốn thẳm sâu trong rừng núi.
Tô Thu Trì tới giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tin rằng mình đã được gặp thần tiên bằng xương bằng thịt, tuy rằng khi anh chàng kia tự giới thiệu về mình, thái độ rất chân thực. Người phàm làm sao có thể trong chớp mắt đã biến một chén nước lã thành mỹ tửu? Nếu đó là yêu thuật, thì trong thiên hạ liệu có yêu quái nào mang tướng mạo trong sáng tinh khôi được đến thế không? Thế nhưng, chỉ cần uống rượu ngon của anh ta, cho dù anh ta có là yêu quái cũng chẳng hề gì . Quan điểm của Tô Thu Trì đối với Cửu Quyết, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã đi từ trăn trở, định hình đến kết luận.
Hắn và Lý Hoài rõ ràng chỉ lưu lại trong căn nhà trúc bên ngoài đầm Vô Ưu cạnh rừng trúc tía núi Thúy Vi có vài canh giờ, nhưng không hiểu sao khi trở về nhà, đám người nhà lại khóc lóc ầm ĩ tranh nhau ùa ra đón, nói rằng hắn đã mất tích cả ba ngày trời, người nhà đã đi báo quan, ông ngoại hắn còn phái một đoàn binh lính đi lùng sục khắp thành Trường An tìm hắn.
Trong núi chỉ một ngày, đã ngàn năm thế tục? Tô Thu Trì chỉ có thể tưởng tượng theo câu nói này. Đương nhiên, hắn không kể với ai về cuộc kỳ ngộ trong núi Thúy Vi, chỉ nói rằng mình đi du sơn ngoạn thủy, quên bẵng mất thời gian.
Chập tối hôm đó, Tô Thu Trì hiếm hoi lắm mới có một hôm không ra ngoài chơi bời tửu sắc, chỉ cầm bình rượu chạm hoa văn vũ mã ngậm chén tinh xảo tuyệt luân, tay chống dưới cằm, đờ đẫn ngồi dưới cửa sổ trong phòng ngủ. Bình rượu vốn dĩ bị gã Lý Hoài kia va trúng làm đứt sợi dây xích nối với nắp bình, nhưng Cửu Quyết chỉ tiện tay sờ nắn mấy cái, đã lại nguyên vẹn như xưa. Hôm đó, Cửu Quyết rót vào nửa bình này thứ rượu mà anh tự tay ủ, hương vị đó còn nồng đượm hơn cả trăm lần thứ rượu ngự tửu cực phẩm do hoàng đế ban thưởng. Hôm nay, rượu đã hết, hương còn lưu lại, có thể thấy lời Cửu Quyết hẳn là nói thật.
Cửu Quyết nói, anh vốn là tiên quan ủ rượu trên thiên giới. Do chức trách yêu cầu, anh thường xuyên phải xuống phàm trần tìm kiếm nguyên liệu tốt để về ủ rượu. Gã hòa thượng kia có ân oán riêng tư với anh, rình được cơ hội anh hạ phàm lần này, hắn muốn cướp lấy một thứ trong tay anh. Hai người giao đấu hai ngày ba đêm, anh rơi vào thế yếu, chỉ còn cách dụ hòa thượng vào rừng trúc tía, dùng lá trúc làm thế thân để ẩn nấp hình hài. Ai ngờ gã hòa thượng không chịu buông tha, cũng dùng trận pháp tương tự, ẩn thân hồn vào trong lá trúc, đi vào một không gian khác, truy đuổi riết róng. Hai người đang giao đấu tới hồi kịch liệt trong không gian hư không mà người phàm trần không nhìn thấy được, thì may sao Tô Thu Trì lại bị Lý Hoài dẫn tới đây, trong lúc táy máy chân tay, đã phá hỏng thế thân của hòa thượng, giải vây cho anh. Gã hòa thượng trúng phải đòn này, đã tổn thương nguyên khí, chí ít phải mất một tháng mới hồi phục được.
Trong căn nhà trúc của Cửu Quyết, Tô Thu Trì và Lý Hoài nghe xong câu chuyện của anh, đầu óc bùng nhùng mờ mịt, sau đó được Cửu Quyết đưa ra khỏi rừng trúc tía trong mơ mơ màng màng, bình yên quay về vùng đồng bằng rộng lớn dưới chân núi Thúy Vi.
Tô Thu Trì nhớ rằng, khi hắn lên ngựa, ngoảnh đầu nhìn lại, Cửu Quyết vẫn mỉm cười vẫy tay chào hắn ở cách đó không xa. Quay đầu lại lần nữa, mái tóc xanh lam hút hồn kia đã không biết ở nơi nào, tựa như người vừa mới mỉm cười vẫy tay với mình chỉ là ảo ảnh. Thần sắc của Lý Hoài cũng hệt như Tô Thu Trì, chỉ có điều tỏ ra lưu luyến hơn hắn, đi một bước ngoái đầu đến ba lần. Rừng trúc tía, hồ Vong Ưu, Cửu Quyết, tất cả cứ mịt mờ hệt như giấc mộng. Nghĩ tới đây, Tô Thu Trì bất chợt nắm chặt bình rượu, rút từ trong ngực áo ra một chiếc túi gấm nhỏ, nhìn một lát, rồi đứng phắt dậy, xông ra khỏi phòng.
Chiếc túi gấm là vật Cửu Quyết tặng cho hắn và Lý Hoài trước khi từ biệt, bên trong đựng một con chuồn chuồn kết bằng lá trúc và một bình sứ nhỏ miệng vuông. Cửu Quyết nói, anh sợ bị quấy rầy, nên đã lập ra kết giới dựa theo Tiên thiên Bát quái của Phục Hy trong rừng trúc tía nơi anh ở, để ngăn cách rừng trúc này ra khỏi không gian thông thường. Bọn họ có thể lạc vào, chẳng qua chỉ là cơ duyên ngẫu nhiên trùng hợp. Nếu muốn gặp lại anh ta, chỉ cần đi vào trong núi, vảy nước đầm Vong Ưu đựng trong bình sứ lên con chuồn chuồn lá trúc, con chuồn chuồn sẽ dẫn đường cho bọn họ.
Hối hả đi vào trong núi Thúy Vi, Tô Thu Trì làm theo lời Cửu Quyết, mở ra bình sứ ra, vảy nước lên con chuồn chuồn lá trúc. Chớp mắt, con chuồn chuồn đã vỗ cánh bay lên, sống động như chuồn chuồn thật, bay vào chốn thẳm sâu trong rừng núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.