Chương 4: Sống Lại 3
Đả Tự Cơ N Hào
24/07/2024
Bên kia, Miêu Tam Phượng ở phòng bếp nghĩ xem nên đưa gì mới được.
Vì cứu thủ trưởng già của mình trên chiến trường nên chân của Giang Thành mới bị què, cũng xem như là vết thương vinh quang. Mặc dù vết thương đã khỏi, nhưng phụ cấp mỗi tháng cũng có không ít. Trước khi khỏi thì ông ta chỉ là trung đội trưởng nhỏ, thủ trưởng già được ông ta cứu nhớ ân huệ của ông ta, đặc biệt bảo người ta cho ông ta phụ cấp của cấp chính đoàn. Mỗi tháng, ngoài phụ cấp ba mươi tệ tiền lương, còn có các loại phiếu lương thực phiếu thịt và một ít đồ quý giá.
Cho nên, dù ở ba năm tai họa, cuộc sống của nhà họ Giang cũng không tính là khổ sở. Ngay cả bốn đứa cháu gái mà họ ghét bỏ, cũng không chết đói trong ngày tháng khó khăn.
Lúc này Miêu Tam Phượng nhìn bột gạo trong lu gạo, có hơi do dự. Sau khi con gái nhỏ nhất lấy chồng, ông cụ Giang đã làm chủ cho hai đứa con trai ở riêng. Hai người già đi theo nhà thằng cả, không cần thằng hai dưỡng lão, đương nhiên phụ cấp của hai ông bà sẽ đều thuộc về nhà thằng cả.
Ở riêng như vậy, thật ra ông cụ Giang và Miêu Tam Phượng còn có suy tính. Dù sao họ coi trọng con trai cả hơn, tất nhiên muốn để lại đồ tốt cho nhà con trai cả. Nên biết phụ cấp của ông cụ Giang đã sớm đủ cho hai người già dưỡng lão, còn có thể nhân tiện nuôi cả nhà thằng cả.
Nhưng người tính không bằng trời tính, nhà thằng cả liên tục sinh bốn đứa con gái, nhà thằng hai lại sinh cho họ hai đứa cháu trai. Nể mặt cháu trai, họ cũng không thể mặc kệ nhà thằng hai. Thằng hai Giang Đại Xuyên ham ăn biếng làm, làm công việc thoải mái nhất trên đội, mỗi tháng điểm công còn ít hơn phụ nữ trong thôn. Cô vợ lười Phạm Tiểu Quyên của anh ta thì càng không cần phải nói, mỗi ngày ở đó ốm đau bệnh tật, ăn lương thực còn nhiều hơn đàn ông trong thôn.
Hai người già sớm đã không vừa mắt nhà thằng hai, nhưng mà trong lòng muốn nhận con thừa tự từ nhà thằng hai cho thằng cả. Những năm qua, đồ mà ông cụ Giang lấy được chủ yếu đều cho nhà thằng hai, chỉ có thể lấp cái động không đáy nhà thằng hai hết lần này đến lần khác.
Những lương thực tinh chế vừa tới tay trong tháng này đã sớm bị Miêu Tam Phượng thương hai đứa cháu trai đưa đến nhà thằng hai rồi. Bây giờ trong lu gạo cũng chỉ có chút bột ngô, hơn nữa nhìn trọng lượng, cũng chỉ đủ cho người trong nhà ăn.
Miêu Tam Phượng cắn răng, lấy ra một hũ sành mộc mạc trong góc phòng bếp. Mở hũ ra, bên trong bất ngờ có mấy miếng thịt muối. Đây là tết năm ngoái thủ trưởng già phái người đưa tới, bà ta giấu rất kỹ, định giữ đến tết năm nay sẽ ăn, bây giờ xem ra chỉ có thể đưa nó cho bác Mạnh.
Tim của Miêu Tam Phượng giống như đang rỉ máu, dân nông thôn ăn thịt nhiều không dễ dàng, đầu năm nay, muốn mua thịt cũng không mua được đâu. Bà ta cầm một miếng thịt ướp trong đó ra, phủi sạch muối hột bên trên, đặt lên thớt. Bà ta cẩn thận đánh giá, cắt một đoạn dài bằng bàn tay, dùng giấy báo bọc lại, buộc chặt bằng dây thừng, lại đặt phần thịt còn lại về chỗ cũ, tỉ mỉ giấu đi.
Bây giờ khác rồi, nhà thằng cả cũng đã có con trai, không thể cứ phụ cấp cho nhà thằng hai được. Cái nhà lười biếng đó, cũng đến lúc dạy dỗ chúng rồi.
Lần sau đồ tốt mà ông cụ được chia cũng phải giữ lại cho cục cưng của bà ta, nhìn dáng vẻ gầy gò của cháu trai bà ta, vừa nhìn đã biết ở trong bụng mẹ không được ăn ngon. Đều tại bà ta bị vợ thằng hai xúi giục mấy câu, cảm thấy trong bụng dâu cả của bà ta chắc chắn vẫn là con gái, lúc mang thai cũng không cho dâu cả ăn chút đồ ngon khiến cháu trai của bà ta đói bụng.
Đợi tháng sau được chia đồ ngon, bà ta phải cẩn thận bồi bổ cho dâu cả. Nhìn dáng vẻ gầy nhom của cô ấy, nếu không có sữa, không phải cháu trai của bà ta sẽ chết đói sao?
Vì cứu thủ trưởng già của mình trên chiến trường nên chân của Giang Thành mới bị què, cũng xem như là vết thương vinh quang. Mặc dù vết thương đã khỏi, nhưng phụ cấp mỗi tháng cũng có không ít. Trước khi khỏi thì ông ta chỉ là trung đội trưởng nhỏ, thủ trưởng già được ông ta cứu nhớ ân huệ của ông ta, đặc biệt bảo người ta cho ông ta phụ cấp của cấp chính đoàn. Mỗi tháng, ngoài phụ cấp ba mươi tệ tiền lương, còn có các loại phiếu lương thực phiếu thịt và một ít đồ quý giá.
Cho nên, dù ở ba năm tai họa, cuộc sống của nhà họ Giang cũng không tính là khổ sở. Ngay cả bốn đứa cháu gái mà họ ghét bỏ, cũng không chết đói trong ngày tháng khó khăn.
Lúc này Miêu Tam Phượng nhìn bột gạo trong lu gạo, có hơi do dự. Sau khi con gái nhỏ nhất lấy chồng, ông cụ Giang đã làm chủ cho hai đứa con trai ở riêng. Hai người già đi theo nhà thằng cả, không cần thằng hai dưỡng lão, đương nhiên phụ cấp của hai ông bà sẽ đều thuộc về nhà thằng cả.
Ở riêng như vậy, thật ra ông cụ Giang và Miêu Tam Phượng còn có suy tính. Dù sao họ coi trọng con trai cả hơn, tất nhiên muốn để lại đồ tốt cho nhà con trai cả. Nên biết phụ cấp của ông cụ Giang đã sớm đủ cho hai người già dưỡng lão, còn có thể nhân tiện nuôi cả nhà thằng cả.
Nhưng người tính không bằng trời tính, nhà thằng cả liên tục sinh bốn đứa con gái, nhà thằng hai lại sinh cho họ hai đứa cháu trai. Nể mặt cháu trai, họ cũng không thể mặc kệ nhà thằng hai. Thằng hai Giang Đại Xuyên ham ăn biếng làm, làm công việc thoải mái nhất trên đội, mỗi tháng điểm công còn ít hơn phụ nữ trong thôn. Cô vợ lười Phạm Tiểu Quyên của anh ta thì càng không cần phải nói, mỗi ngày ở đó ốm đau bệnh tật, ăn lương thực còn nhiều hơn đàn ông trong thôn.
Hai người già sớm đã không vừa mắt nhà thằng hai, nhưng mà trong lòng muốn nhận con thừa tự từ nhà thằng hai cho thằng cả. Những năm qua, đồ mà ông cụ Giang lấy được chủ yếu đều cho nhà thằng hai, chỉ có thể lấp cái động không đáy nhà thằng hai hết lần này đến lần khác.
Những lương thực tinh chế vừa tới tay trong tháng này đã sớm bị Miêu Tam Phượng thương hai đứa cháu trai đưa đến nhà thằng hai rồi. Bây giờ trong lu gạo cũng chỉ có chút bột ngô, hơn nữa nhìn trọng lượng, cũng chỉ đủ cho người trong nhà ăn.
Miêu Tam Phượng cắn răng, lấy ra một hũ sành mộc mạc trong góc phòng bếp. Mở hũ ra, bên trong bất ngờ có mấy miếng thịt muối. Đây là tết năm ngoái thủ trưởng già phái người đưa tới, bà ta giấu rất kỹ, định giữ đến tết năm nay sẽ ăn, bây giờ xem ra chỉ có thể đưa nó cho bác Mạnh.
Tim của Miêu Tam Phượng giống như đang rỉ máu, dân nông thôn ăn thịt nhiều không dễ dàng, đầu năm nay, muốn mua thịt cũng không mua được đâu. Bà ta cầm một miếng thịt ướp trong đó ra, phủi sạch muối hột bên trên, đặt lên thớt. Bà ta cẩn thận đánh giá, cắt một đoạn dài bằng bàn tay, dùng giấy báo bọc lại, buộc chặt bằng dây thừng, lại đặt phần thịt còn lại về chỗ cũ, tỉ mỉ giấu đi.
Bây giờ khác rồi, nhà thằng cả cũng đã có con trai, không thể cứ phụ cấp cho nhà thằng hai được. Cái nhà lười biếng đó, cũng đến lúc dạy dỗ chúng rồi.
Lần sau đồ tốt mà ông cụ được chia cũng phải giữ lại cho cục cưng của bà ta, nhìn dáng vẻ gầy gò của cháu trai bà ta, vừa nhìn đã biết ở trong bụng mẹ không được ăn ngon. Đều tại bà ta bị vợ thằng hai xúi giục mấy câu, cảm thấy trong bụng dâu cả của bà ta chắc chắn vẫn là con gái, lúc mang thai cũng không cho dâu cả ăn chút đồ ngon khiến cháu trai của bà ta đói bụng.
Đợi tháng sau được chia đồ ngon, bà ta phải cẩn thận bồi bổ cho dâu cả. Nhìn dáng vẻ gầy nhom của cô ấy, nếu không có sữa, không phải cháu trai của bà ta sẽ chết đói sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.