Câu Chuyện Tình Của Tôi

Chương 7: Kết thúc. Hạnh phúc???

p3xynkp3kj3up3h0kth3my3u (meomeoxinhxinh (mèo))

04/11/2013

Hôm nay đã là “chiều ngày mai”, đúng theo kế hoạch, tôi đứng trước cổng trường chờ Thành Duy, thực chất là chờ Anh Duy. Ngóng mãi mà chưa thấy cậu ấy ra, hic, tôi hồi hộp chết mất.

A, Duy–của–tôi ra rồi, nhưng đúng theo kế hoạch thì tôi phải giả vờ lờ lớ lơ cậu ấy đi.

- Này…Như…

- Ơi, hi, Duy.

- Ừ, hôm nay Như có hẹn với Thành Duy đi mua đồ đúng không? Nó bảo bận nên nhờ Duy đưa Như đi. Như…không phiền chứ?

- Ơ, Duy nói gì lạ thế. Tất nhiên là không rồi.

- Ừ, vậy Như lên xe đi. Đi xe đạp không êm bằng ôtô nên cố chịu nhá.

Hic, phải nói là tôi hơi bị buồn và giận vì câu nói của Duy đấy, mặc dù vẫn lên sau cậu ấy ngồi. Sao Duy có thể nghĩ là đi xe đạp cậu ấy không thích bằng đi ôtô chứ, nếu mà như vậy tôi đã đi ôtô đi học, chẳng đi bộ làm gì. Mà so với đi bộ, thì xe đạp Duy đúng là nhất rồi.

Sao Duy nói gì mà tự ti thế chứ, như vậy chẳng khác nào Duy thẳng vào mặt tôi là: Như không hợp đi xe đạp của Duy đâu, đừng có đi với Duy, hic.

- Như muốn đi đâu đây. Mà…định mua gì?

- Như muốn mua quà sinh nhật, cho Duy.

Không hiểu sao Thành Duy cứ dặn đi dặn lại tôi chỉ được nói là Duy, không được thêm Anh hay Thành vào đằng trước, làm như thế mới gây cho Anh Duy một bất ngờ lớn (?!!). Thôi thế nào cũng được, hai người trùng ngày sinh mà. Anh hay Thành cũng như nhau thôi, gọi tắt là Duy cũng được. Nhưng mà, không biết Anh Duy có biết tôi đi mua quà cho cậu ấy không, à mà chẳng phải Thành Duy đã bảo với tôi không được cho Anh Duy biết là tôi mua cho cậu ấy sao, phải bí mật mới gây bất ngờ. Ra thế.

- Ừ, thế mua gì, đến chỗ nào?

Hic, nghe Duy nói kìa, lạnh lùng quá đỗi >.<. Không hiểu kế của Thành Duy có tác dụng gì không đây.

- Duy có biết MEN không, shop quần áo ý.

- Ừ, biết. Đi đến đấy chứ gì.

- Ừm.

Rồi bọn tôi không nói thêm gì nữa. Tại Duy cứ im lặng, làm tôi cũng chẳng biết nói sao nữa, hic, nên cũng đành yên lặng theo. Ngồi sau Duy, hít hà mùi thơm trên áo trắng của cậu ấy, tôi mới nhận ra mấy hôm không được ở gần, không được ngồi sau Duy như thế này rồi. Hic, và tôi nhớ cậu ấy kinh khủng. Kinh khủng lắm luôn ý, đêm nào cũng mơ được ở bên cậu ấy luôn >.<

- Này, đến rồi.

Giật mình, quay ra, tôi thấy đúng là hai đứa đã đứng trước cửa MEN rồi. Thấy cậu ấy dừng xe cho tôi xuống mà không xuống, tôi mới vội hỏi:

- Sao thế, Duy không vào với Như à?

Theo như Thành Duy dặn tôi thì tôi phải bảo Duy vào cùng, chọn cùng. Và cậu ấy còn dặn tôi là Duy cùng size và sở thích với cậu ấy nữa. Thực ra tôi cũng chẳng hiểu gì lắm, cậu ấy cùng size và sở thích với Duy–của–tôi thì sao chứ, tôi đi mua quà cho Anh Duy cơ mà, đâu phải mua cho cậu ấy. Hehe, mà tôi cũng có đề cập đến quà sinh nhật cho Thành Duy rồi, nhưng mà cậu ấy bảo chỉ cần tôi với Anh Duy thành một đôi, thế là được. Công nhận, là hai Duy này thân nhau như anh em vậy đó. Cũng được thôi, nếu tôi được làm người yêu của Anh Duy, tôi cũng sẽ là bạn thân của Thành Duy, giờ thấy cậu ấy cũng rất dễ thương.

- Như…vào thôi, Duy không vào đâu.

- Sao thế? Duy vào cùng Như đi, Như…không biết size áo của Duy…

Nghe tôi nói thế, Duy bỗng ngước lên nhìn chằm chằm vào tôi. Rồi không nói gì, cậu ấy lẳng lặng dựng xe một góc rồi theo tôi vào. Tôi lén lút nhìn mặt cậu ấy. Biết dùng từ gì để diễn tả nét mặt cậu ấy bây giờ, à, sa sầm. Nhìn đặc biệt đáng sợ, hic.

Nhưng không để ý Duy lâu nữa, tôi bắt đầu công việc chính của mình. Tôi đi một vòng quanh shop, ngắm qua tất cả quần áo ở đây. Tôi muốn mua áo nên quần cứ bỏ qua đi vậy, cũng thấy được đến chục cái áo ưng ý…

- Duy này, Duy thích màu gì thế?

- Ừm, đen.

Một câu trả lời không biểu cảm. Hic, tôi chỉ biết nghe theo rồi đi kiếm những cái áo màu đen. Nhưng da mặt Duy không được trắng lắm (trừ cái người ra >.<) mặc màu đen liệu có hợp. Mà cậu ấy thích mà, cứ mặc vào rồi sẽ biết thôi. Đi cùng cậu ấy tiện thật, để cậu ấy mặc thử luôn, hợp thì mua, không thì thôi, quá tốt. Mà cậu ấy lại không biết là tôi mua cho cậu ấy (biết không nhỉ?), Thành Duy công nhận thông minh thật.

- Duy…cậu mặc size gì?

- Duy? À ừm, size M.

- Ừ, được rồi, vậy Duy thấy cái áo này thế nào?

Tôi lấy cái áo tôi vừa xem thử chất liệu và kiểu dáng ra cho Duy xem, đúng size M luôn. Cậu ấy cầm lấy nó từ tay tôi, nhìn qua nhìn lại, rồi…không nói gì.

- Thế nào, có được không? – tôi đành hỏi lại.

Duy không nói gì mà chỉ gật đầu. Nhìn mặt cậu ấy chẳng biết có được hay không luôn, hic.

- Vậy Duy…mặc thử được không? Cho Như xem thế nào.

- Ừm.

Duy khẽ gật đầu, rồi cầm luôn cái áo mang vào trong chỗ thay đồ. Một lúc sau cậu ấy mới bước ra.

Woa, quả thực là…là…tôi có con mắt thẩm mĩ, hehe, mới cái đầu tiên mà Duy mặc đã đẹp thế này rồi. Nhưng tôi cũng thật sai lầm khi nghĩ Duy không hợp với màu đen, trái lại, cậu ấy mặc nhìn vô cùng…đẹp trai, còn từ nào để diễn tả không nhỉ, tuyệt hảo, vô cùng tuyệt hảo. Nhìn mà mê mẩn.

- Được chưa?

Lời nói của Duy lạnh lùng bỗng cắt ngang giấc mơ của tôi. Hic, đang lên mây mà bị kéo xuống đột ngột.

- Ừ, được rồi, đẹp lắm.

Tôi khẽ cười, à mà khẽ nỗi gì, cười toét toe luôn ý chứ rồi đưa cho Duy hai cái áo tôi vừa chọn được trong lúc Duy đang thay.

- Duy mặc thử thêm hai cái nữa nha, rồi xem cái nào hợp nhất.

Duy lại ậm ừ rồi cầm hai cái áo đi vào, rồi một lát lại đi ra cho tôi xem. Hai cái áo lần này cậu ấy mặc không đẹp bằng cái đầu nên tôi quyết định chọn cái đấy. Cầm trên tay cái áo Duy vừa mặc thử mà vuốt ve, thấy trong lòng lâng lâng cảm xúc gì khó tả, hihi, chỉ biết là vui lắm.

- Còn đi đâu nữa không?

- Đi đặt bánh sinh nhật nữa.

- Ở đâu?

- Chỗ… Duy biết không?

- Ừ, biết.

Chiếc xe lại tiếp tục di chuyển. Tôi ngồi sau Duy, lại được thưởng thức mùi thơm trên áo cậu ấy, thích cực luôn. Mà Duy là con trai nhưng áo cậu ấy lúc nào cũng được là phẳng phiu nhé, thơm toàn mùi nước xả vải (chứ không phải mùi nước hoa nam giống như của Thành Duy đâu). Sau này mà được lấy cậu ấy làm chồng thì… Oái, tôi đang nghĩ gì vậy, mong được làm người yêu còn chưa được nữa là, hic.

Thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa, nhìn ra bên đường thì thấy sắp đến nơi rồi. Lần này tôi chủ động bảo Duy dừng xe. Cũng may, không cần để tôi nói, cậu ấy cũng tự đi vào cùng tôi.

Vào trong quán bánh sinh nhật, đúng là thích hết chỗ nói, thơm toàn mùi bánh gato, còn bao nhiêu loại bánh khác nữa chứ, loại nào nhìn cũng ngon hết. Thích thú chạy lăng xăng xem hết mấy tủ bánh, bị Duy gọi, tôi mới nhớ ra mục đích đến đây. Thế là tôi kéo cậu ấy đến chỗ quyển có mẫu bánh sinh nhật để chọn.

- Cái này được không Duy, toàn socola này.

- ......

- Cái này cũng ngon quá, xoài kìa, kiwi, cherry nữa.

- ......

- Cái mứt hoa quả này cũng được đấy nhỉ.

- ......

- Woa, nhìn con cún kìa, yêu chết đi được mất, Duy nhỉ.

Tôi ngước lên nhìn Duy, toe toét cười, bỗng tôi nhận ra một điều, một điều…cậu ấy, hình như, vừa nhìn tôi, lại còn rất chăm chú.

Tôi cũng không biết nữa >.<, thì lúc tôi nhìn lên thấy cậu ấy vội hướng mắt vào quyển sách, ậm ừ, mặt đỏ lựng lên, rõ ràng là làm việc gì đó mờ ám mà, mà việc mờ ám là gì chứ, là nhìn (trộm) tôi. Nói thực ra thì tôi nghĩ đến cái đấy thì cũng đang…ngại đây, tim cứ đập nhanh liên tục như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Cố chấn tĩnh mãi nó mới chịu ổn định được một chỗ, tất nhiên…là vẫn đập ^^~.

- Lấy cái nào giờ Duy?

- Tùy Như thôi.

- Vậy lấy cái mứt hoa quả này nhé. – tôi sang nhìn Duy, hào hứng, thoáng lại thấy mặt mình nóng ran.

- Ừ, tùy Như mà.

- Duy có thích không?

- Ừ, thích.

- Hì, vậy lấy kiểu này.

Rồi tôi gọi ngay một anh nhân viên gần đó đến để đặt bánh. Chiều mai có thể lấy được rồi, hihi.

- Ghi là gì đây cô bé?

- Dạ, ghi là…Happy birtday to Duy ạ.

- Còn gì không em.

- À, ghi ngày sinh nữa ạ, ừm, 12–4 Duy nhỉ. – tôi quay sang Duy.

- Ừ.

Tôi mỉm cười nhìn Duy rồi chờ anh kia ghi xong thông tin, đặt cọc tiền bánh và cầm lấy tờ, tờ gì vừa ghi thông tin ngày giờ lấy bánh đó, mang về.

Trước khi về phải mua một ít bánh đã, tôi đưa ví cho Duy cầm hộ rồi mới đi chọn mấy loại bánh, nhìn ngon mắt kinh luôn. Bình thường có con bạn đi cùng thì hai đứa hay rẽ vào đây mua bánh, chứ có mình tôi thì cũng chẳng bao giờ. Mà dạo này thì nó bận bịu thế đấy, có nhớ gì đến tôi đâu.

- Để Duy trả cho.

Tôi vừa mới cầm túi bánh ra đến quầy thanh toán, Duy đã lên tiếng. Rồi chưa để tôi nói gì cậu ấy đã trả mất rồi. Thực sự nói ra không phải tôi coi thường gì Duy, nhưng hoàn cảnh cậu ấy đúng là không được bằng nhà tôi, cậu ấy thậm chí còn phải đi làm thêm để kiếm tiền trả học phí, nếu không phải vì mấy cái bánh không đắt lắm thì tôi đã không để cho Duy trả rồi.

Tất nhiên, những lời đó tôi chỉ nghĩ trong đầu. Bọn con trai – theo con bạn tôi nói – sĩ diện rất cao, nếu tôi nói ra thế chắc chắn Duy sẽ giận tôi thêm. À mà giờ cậu ấy đang giận tôi sao, không mà, cậu ấy chỉ lạnh lùng với tôi chút xíu thôi, hic.

- Như còn muốn đi đâu bây giờ không?

- Không. Nhưng mà, hay bọn mình ra công viên ngồi tí đi. Cho mát.

- Như thích hả?

- Ừ.

- Vậy thì đi.



Nghe Duy nói thế, tôi liền nhoẻn cười, mặc dù biết cậu ấy không nhìn thấy, hihi.

Chúng tôi đến công viên thì đồng hồ cũng chỉ 6 giờ rồi. Nhưng tôi biết có chỉ 9 giờ thì nhà tôi cũng chẳng có ai ở nhà nên cứ mặc kệ đi.

Tôi với Duy gửi xe và ngồi ở một cái ghế đá bên bờ hồ. Nhờ có gió mát thổi qua, lại thêm không khí trong lành, tôi thấy cái nóng bức bên ngoài đường kia như tan biến sạch đi đâu mất hết. Nhất là…khi tôi được ngồi cạnh Duy – người tôi thầm thích thế này.

- Duy ăn bánh đi.

Tôi mở hộp bánh kem su, đưa cho Duy một cái, khẽ mỉm cười.

- Ừ, Như cũng ăn đi.

Duy cầm cái bánh đó, đưa vào miệng, và cắn. Tôi nhìn mà không khỏi buồn cười.

- Hihi, không phải thế, Duy đưa tất cả cái bánh vào miệng đi.

- Tất sao?

- Ừ, như thế này này.

Tôi nói rồi đưa cả cái bánh lên miệng. Bánh kem su ăn thế này mới đúng kiểu, nếu cắn kem bên trong sẽ chảy ra ngoài mất, mất ngon. Là tôi tự chiêm nghiệm ra, hihi.

- Hihi, Duy thử đi.

Tôi đưa cho Duy cái bánh thứ hai sau khi cậu ấy ăn hết. Rồi hai đứa lại ngồi ăn vui vẻ. Đống bánh được giải quyết nhanh gọn. Thực ra là có tôi ăn là chính, Duy chỉ ăn khi tôi ép cậu ấy ăn cùng cho vui thôi, hihi. Nhìn mặt Duy lúc ăn ngố ngố, dễ thương kinh khủng luôn ý >.<

- Như này, gần 7 giờ rồi.

- Duy phải về hả?

- Cũng không hẳn, nhà Duy thì đâu có ai, về lúc nào chẳng được.

- Hì, nhà Như cũng vậy mà. Bố mẹ Như đi làm suốt, rồi đêm cũng ở lại cơ quan luôn, hiếm lắm mới có hôm về, ngủ thôi, ăn thì đếm trên đầu ngón tay. Nhà chỉ có Như ở thôi.

- Vậy à. Vậy mình cứ ở đây bao giờ Như muốn về thì về. Được không?

- Ừ.

Tôi quay sang Duy khẽ cười, rồi lại ngước lên nhìn khung cảnh công viên lúc này. Tuy là 7 giờ nhưng vì là trời mùa hè nên trời vẫn còn khá sáng, mặt Duy vẫn nhìn rõ mồn một cơ mà. Hihi, giờ người đi bộ đã vãn rồi nên công viên hình như còn mỗi tôi với Duy, không gian yên ắng, cảm giác vô cùng bình yên…

Thích thật, được ở bên Duy thế này!

.

.

.

.

.

- Duy đi cẩn thận nhé. Bao giờ về đến nhà thì báo tin cho Như khỏi lo nha.

Tôi đứng ở cửa vẫy chào Duy cho đến khi thấy được cái gật đầu của cậu ấy mới vào nhà. Vào rồi vẫn đứng chờ Duy đi khuất mới đóng cửa. Hiiiii, sướng chết mất thôi, một ngày hết sức vui vẻ, vui hết biết. Tôi sung sướng vừa đi vừa…nhảy múa vào nhà, hí hửng vào phòng rồi nhảy lên giường ngắm nghía cái áo mua tặng Duy. Ôi, Duy mặc đúng là đẹp quá chừng luôn, nghĩ lại đã thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng mà mai mới được tặng cậu ấy cơ, mong chờ mai thật luôn đó, hehe.

Đang nằm…phởn phơ trên giường, tôi bỗng nghe thấy chuông điện thoại, liền vội vàng nhấc máy. Là Thành Duy, không phải Anh Duy, buồn một tẹo.

- Ơi, Như đây.



- Hehe, thế nào rồi, hai người đi chơi vui chứ hả?


- Ừ ừ, vui lắm luôn, hehe.



- Biết mà. Thế nào, vẻ mặt của nó hôm nay thế nào, có tức không?


- Tức không? Lúc đầu thì cũng có, lúc sau thì không.



- Ok ok, thế là ổn. Mai tiếp tục theo kế hoạch nhé, nhớ không đấy?


- Có, nhớ mà.



- Ừ, vậy Duy cúp máy nha, bye Như.


- Ừ, bye Duy.

Đúng lúc dập máy xong thì tôi thấy có tin nhắn của Anh Duy, hihi. Là thế này đây: Duy về đến nhà rồi. Hic, không có gì đặc biệt cả, ngoài thông báo cậu ấy đã về đến nhà. Thôi cũng được, cậu ấy không lạnh lùng như mấy hôm trước là ok rồi. Tôi tủm tỉm cười rồi để máy đấy đi tắm. Trong đầu đã tràn ngập suy nghĩ màu hồng cho buổi ngày mai, cũng là buổi quyết định.

Quyết tâm không để mắc sai lầm gì, hehe.

.

.

.

.

.

Hôm nay, tèn tén ten, sinh nhật Duy–của–tôi, tèn tén ten, vui chết mất, hehe. Tôi đang dắt xe ra cổng, chuẩn bị sang nhà cậu ấy. Theo kế hoạch, tôi sẽ sang nhà Anh Duy rủ cậu ấy đi lấy bánh. May mà hôm nay cậu ấy không phải đi làm thêm.

Phi một mạch đến chỗ khu tập thể Duy ở, tôi gửi xe ở bãi đỗ xe gần đó rồi chạy luôn lên phòng Duy. Không biết cậu ấy có bất ngờ không nhỉ, tôi sang mà không báo trước mà.

Đứng trước cửa nhà mà tôi thấy hồi hộp quá đỗi. Bước lại gần cánh cửa, tôi đang định gọi thì nghe thấy tiếng Duy, cậu ấy đang hát.

- Happy birtday to me, happy birtday to me…

Nghe tiếng trầm trầm vang lên từ trong nhà, bao niềm háo hức trong tôi tự dưng biến đâu hết, sống mũi bỗng dưng cay xè. Cậu đấy…đang một mình hát mừng sinh nhật… Tôi có nghe Thành Duy kể, trước đây mỗi lần sinh nhật, hai gia đình đều cùng tổ chức một buổi party rất hoành tráng, nhưng từ sau khi nhà cậu ấy gặp biến cố, tuy bố mẹ Thành Duy vẫn bảo Duy tổ chức sinh nhật cùng nhưng Duy không đồng ý. Thành Duy nói là vì Duy không muốn mang ơn nhà cậu ấy nhiều quá nên Duy mới làm như vậy. Giờ nghe thấy tiếng Duy hát chúc mừng sinh nhật mình mà giọng như nghẹn lại, tôi thấy thương Duy vô cùng, nước mắt đã trực chảy ra may tôi đã ngăn lại được. Tôi cố chấn tĩnh lại rồi cất tiếng gọi:

- Duy à, Duy có nhà không? Là Như đây. – tôi không muốn Duy biết là tôi đã nghe thấy Duy hát.

Rồi thấy tiếng từ trong vọng ra.

- Như à, sao đến…không báo trước, đợi Duy một tí.

Rồi một lát sau mới thấy Duy đi ra. Ô, lần đầu thấy cậu ấy mặc quần ngố, áo phông. Bình thường toàn mặc đồng phục rất chỉnh tề mà.

- Như, có việc gì vậy?

- À, Duy…đi lấy bánh sinh nhật với Như tí được không?

- Bây giờ hả?

- Ừ, được không.

- Ừm, thế Như đi gì đến đây thế?

- Như đi xe, Duy đèo Như nhé.

Rồi tôi thấy Duy khẽ gật đầu.

Bọn tôi lại cùng nhau đi lấy bánh. Cái bánh nhìn còn đẹp hơn cả trong hình nữa, ngon ghê luôn.

- Duy, nhìn ngon quá đi mất.

- Hì, ừ.

Duy cười, lâu lắm không thấy cậu ấy cười. Tôi phải mất vài phút mới giữ tim mình đúng nhịp được, hic. Sao cậu ấy có thể cười đẹp vậy chứ, hiền kinh khủng, dễ thương lắm lắm >.<

- Bây giờ đi đâu Như?

- Đợi Như gọi cho Thành Duy hỏi xem cậu ấy có nhà không nhé.

- Ừm, Như định đến đó à.

- Hì.

Tôi không nói gì, chỉ cười thôi. Tất nhiên là tôi chẳng định đến nhà cậu ấy làm gì, chỉ là cậu ấy dặn tôi phải làm như vậy.

- Alô, Như à, Duy đây.

- Hì, Như đây, Duy đang đâu thế?

- Hic, Duy bị người trong FC kéo đi ăn tiệc, hic, xin lỗi nha, Như đang ở đâu? Đi lấy bánh chưa?

- Như lấy rồi.

- Vậy à, ừ, vậy hay Như mang sang nhà Anh Duy đi, rồi có gì Duy sang đó nhé, được không.

- Ừm, sao cũng được.

- Chào Như nha, hi.

- Chào Duy.

Tôi dập máy rồi quay sang nhìn Duy, chắc cậu ấy nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn tôi rồi chứ nhỉ.

- Đi thôi, Duy đưa Như về nhà Duy.

Nghe giọng Duy…bỗng nhiên có vẻ bực tức lắm. Hic, như vậy là sao, kế này của Thành Duy là thế nào đây không biết nữa, hic.



- Như vào nhà đi.

Duy mở cửa cho tôi rồi bảo tôi vào. Tất nhiên là…tôi cũng vào. Ngồi xuống giường, tôi nghe tiếng Duy:

- Như uống nước nhé. Nhưng nhà Duy chỉ có nước trắng, nước đun sôi để nguội ý, không có nước lọc đâu.

- Ừ, hì, cho Như một cốc.

Tôi mỉm cười. Một tí thì đã có cốc nước trên tay. Tôi đưa một ngụm lên uống rồi ngồi trò chuyện với Duy. Duy lại trở lại bình thường rồi, làm tôi vui lắm. Cậu ấy cũng cười khá nhiều, nhưng không hiểu sao tôi thấy cậu ấy cứ buồn buồn, hic, nhưng tôi không dám hỏi.

Đến gần 6 giờ thì tôi bảo Duy tôi về. Còn tắm rửa mà mang quà sang nhà Duy nữa mà. Cái bánh thì vẫn để ở nhà cậu ấy.

Nhìn đồng hồ chỉ 7 rưỡi, chọn được một bộ váy khá xinh xắn với một chiếc bờm vải trên đầu, tôi xỏ guốc vào rồi đi ra khỏi nhà sau khi ngắm mình trong gương cả chục lần. Buổi tối hôm nay chính là buổi tối quyết định đây mà, tôi sẽ tỏ tình với Duy. Ôi, nghĩ đến mà tôi đã thấy hồi hộp hết mức.

Sang nhà Duy, tôi giả vờ lấy giọng hơi buồn chán (theo lời Thành Duy)

- Duy ơi.

- Ơ, Như…, sang lấy bánh à.

- Ừm, có người bảo đang ăn tiệc ở nhà, hic.

- Thành Duy sao, nó bỏ mặc Như à, sao lại thế. Như vào đi đã. Để Duy gọi điện hỏi nó xem.

- Hic, thôi Duy đừng gọi, nãy Như gọi lại, cậu ấy không có nghe máy, chắc đang vui vẻ nên không muốn nghe rồi.

- Aizz…, sao lại thế được chứ. Vậy Như ở đây đi, Duy sang tận nhà nó hỏi.

Thấy Duy có vẻ bực tức lắm, tôi mới vội kéo tay cậu ấy lại. Hic, Thành Duy cũng nói là chắc Anh Duy sẽ bực nhưng không ngờ là đến mức này >.<

- Thôi không cần đâu Duy, Thành Duy bảo cậu ấy sẽ sang sau mà, mình cứ chuẩn bị vậy, mang bánh ra cắm nến trước.

Tôi nói rồi nhìn cậu ấy thêm một tẹo và đi vào ngồi xuống giường. Duy cũng ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt nhìn tôi như muốn nói: Buồn lắm hả, thôi không sao đâu mà. Thực ra thì tôi đâu có buồn, tôi còn đang không biết Thành Duy có sang thật không đây, nếu cậu ấy sang thật chẳng phải là rất ngại sao >.<, tôi…cũng chỉ muốn hai đứa ở với nhau thôi :”>.

Ngồi thở dài một cái, tôi mới bảo Duy mang bánh ra. Ôi, tôi quên mất là nhà Duy không có tủ lạnh, trời thì nóng, may mà đến lúc lấy cái bánh ra thấy nó vẫn còn…chưa sao, hic. Để cái bánh lên trên vỏ hộp rồi, tôi mới (theo kế hoạch) hét lên:

- A, chết rồi, bọn mình quên không mua nến rồi Duy ơi, sao bây giờ.

Ngay lập tức tôi nghe thấy giọng Duy:

- Ừ, quên không mua rồi. Làm sao giờ.

- Không sao, để Duy đi mua cho, Như trông nhà một mình tẹo nhé.

- Ừ, vậy làm phiền Duy…

Tôi nói rồi ra vẻ ngại ngùng. Rồi thấy Duy đi rồi mới sung sướng tí thì hét lên. Hehe, mọi thứ đã xong hết rồi, giờ chỉ cần…cắm nến, và tắt điện. Nói với Duy vậy thôi chứ tôi đã mua đủ rồi đây. Thừa sức cắm 17 cái nến. Đó là kế của Thành Duy, bảo tôi làm thế nào thì làm, để cậu ấy ra khỏi nhà rồi sẽ chuẩn bị trước đón cậu ấy về. Sau đó thì…tỏ tình.

Ôi tôi hồi hộp quá đi mất.

Cắm hết nến vào rồi, tắt đèn rồi (chưa thắp nến sáng đâu nha), ngóng ra ngóng vào đến mấy lần mà chưa thấy Duy đâu, tôi sốt hết cả ruột. Gần hai mươi phút sau mới nghe tiếng mở cửa, hic. Theo kế hoạch, tôi đứng sẵn ở cửa trong (thì bên ngoài có một cái cửa sắt mà) chờ Duy vào.

Mới thấy có tiếng bước chân và tiếng Duy khẽ gọi: Như ơi…, tôi đã đi ra, nhìn kĩ rồi…nắm lấy tay cậu ấy. Nắm khá chặt đấy, và hình như còn run run và ngại >.<

- Duy…chúc mừng sinh nhật lần thứ 17…

- Ơ…Như…Duy…Duy không phải Thành Duy đâu…là…là Anh Duy, nhầm rồi…

- Không, Như không nhầm, người Như muốn nói chúc mừng sinh nhật, muốn…cầm tay, là Anh Duy, không phải Thành Duy.

- Là…sao?

Thấy Duy vẫn còn chưa hiểu, hoặc là cậu ấy hiểu nhưng không hiểu hết nên tôi mới kéo Duy ngồi xuống giường, lúc này mới tự tay châm lửa từng cây nến.

- Như…thế này là sao? Không phải, cho…Thành Duy sao?

- Duy này, cậu…tên là gì?

- Là…là Duy…Anh Duy.

- Cậu sinh ngày bao nhiêu?

- 1…12 tháng 4.

- Vậy hả. Hì, vậy trên bánh, ghi tên ai? Có phải tên Duy và 12–4 không?

- Ừ đúng.

- Bánh này là của cậu, cả món quà này nữa, cũng là của cậu. Chúc mừng sinh nhật nhé, Duy.

- Là của tớ thật sao? Như…tổ chức sinh nhật cho tớ thật sao? Là thật hả?

- Ừ, là thật.

Tôi mỉm cười. Nhìn mặt Duy ngạc nhiên rồi tươi hẳn lên cũng với nụ cười trên môi. Hình như Duy đang xúc động lắm.

Bây giờ mới vào vấn đề chính đây.

Tôi hít một hơi, thật dài, rồi thở hắt ra (tất nhiên không làm tắt nến)

- Duy này, sinh nhật Duy, có thể cho Như ước được không? – tôi nhìn vào mắt Duy.

- Như muốn ước. Ừ, được thôi.

- Vậy, Duy nghe rõ điều ước của Như nhé, và…nếu Duy đồng ý để điều ước trở thành hiện thực, Duy hãy thổi một hơi tắt hết nến nhé. – tôi vẫn nhìn vào Duy.

- Duy có quyền quyết định điều ước của Như thành hiện thực hay không sao?

- Ừ.

Tôi khẽ gật đầu. Rồi thấy Duy cũng gật đầu.

- Ừ, được. Như ước đi.

Tôi khẽ cười. Lần đầu tiên trong đời tôi lại đi ước vào “bữa tiệc” sinh nhật của người khác, lần đầu tiên ước mà…không nhắm mắt lại. Liệu như vậy có thể coi là không thành tâm không?

Cầu mong Duy đồng ý.

- Ước gì… – tôi khe khẽ nói – Như…được làm bạn gái Duy, Anh Duy…

- Như… – tôi thấy trên mặt Duy có nét sững sờ.

- Hì, Như ước xong rồi, giờ đến Duy, Duy có đồng ý để điều ước của Như thành hiện thực không?

- Duy…

- Đừng nói, hành động đi.

Và…Duy thổi. Một hơi. Không gian phút chốc bao trùm bởi màu đen. Nước mắt tôi bỗng trào ra. Hạnh phúc. May mà có bóng tối giúp tôi che giấu được những giọt nước mắt hạnh phúc này.

- Vậy…vậy là Duy…Duy đồng ý sao? – tôi sung sướng quá nói không thành lời luôn.

- Ừ, Duy đồng ý. Nhưng Như thực sự…thực sự yêu Duy sao? Không phải là…Như với Thành Duy…

- Phải cái gì chứ, thằng ngố này, còn không nhận ra là người ta thích mình sao.

Giọng Thành Duy từ đâu vang lên. À, từ ngoài cửa, cậu ấy vào đây từ lúc nào thế không biết.

- Thành Duy? Không phải mày đang ăn tiệc…

- Không, tao phải sang xem kế hoạch của tao có thành công không chứ. Xem ra không uổng phí rồi.

- Mày…biết Như thích tao.

- Và tao còn biết mày thích Như nữa. Hai đứa mày thật ngốc hết chỗ nói, haha.

- Như…là kế hoạch của Thành Duy?

Hình như Duy đang…hỏi tội tôi, hic.

- Tại…Như không biết làm thế nào để tỏ tình với Duy. Duy…toàn hiểu lầm. Ngay từ đầu, người mà Như thích…là Anh Duy, không phải là Thành Duy… – tôi có thể thấy mặt mình nóng bừng lên.

- Trời ơi, Duy đúng thật là ngốc hết chỗ nói.

- Là sao?

- Ừ, Duy…cũng thích Như, lâu lắm rồi…

Tim tôi đang rung lên mãnh liệt. Thành Duy nói đúng sao, Duy cũng thích tôi, lại còn lâu lắm rồi?

- Thôi, hai đứa ngốc, giờ thành đôi rồi thì phải trả ơn Thành Duy này đi. Coi như, cái bánh này, tao sẽ ăn hết, thế nhé.

- Ế, là bánh Như mua cho tao mà, ai cho mày ăn chứ.

- Haha, thôi được rồi mà, cả ba bọn mình cùng ăn, được chứ.

Tôi phì cười vì hai người tên Duy này.

- Ừ, cám ơn Như nhiều lắm, cám ơn…điều ước của Như.

- Là Duy đã đồng ý. – tôi bẽn lẽn cười

- Thôi, không nói nhiều nữa, hai người, tao ăn hết bánh rồi đây này, hehe.

- Mình cùng ăn thôi, chúc mừng sinh nhật cậu nữa, Thành Duy. Cám ơn đã giúp bọn tớ thành đôi.

- Cám ơn mày nha. Giờ thì ăn thôi nào!!!

---------------------------The end-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Tình Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook