Chương 4: Tránh mặt
p3xynkp3kj3up3h0kth3my3u (meomeoxinhxinh (mèo))
04/11/2013
-Mày, làm gì mà ủ rũ thế?
- Tao chán, oaoa.
- Sao, cãi nhau với chàng à?
- Thôi đừng nhắc.
Tôi trả lời nó rồi lại chán nản gục mặt xuống bàn, chán quá đi mất thôi. Duy dạo này làm sao không biết nữa, từ hôm tôi đến Jewel đến giờ. Tối hôm đấy về, tôi đã nhắn tin cho Duy, thì Duy nhắn lại là Duy mệt muốn nghỉ ngơi, rồi sáng hôm sau, tôi cũng nhận được tin của cậu ấy, Duy bảo bận không đến đón tôi được. Buồn không cơ chứ.
Thế rồi tôi đứng ở cổng trường chờ Duy cũng chẳng thấy cậu ấy đâu nữa, hỏi thì có mấy người bảo thấy Duy đi cửa sau. Đến lúc tôi ra cửa sau thì…, cậu ấy thấy nhưng tránh tôi TT__TT.
Haiz, tôi đã định hỏi Thành Duy rồi mà lại ngại, tất cả cũng tại nhỏ bạn đáng ghét của tôi mà ra. Nhớ lại hôm trước mà gai người, số là tối hôm đấy đấy, tôi chuẩn bị đi ngủ rồi lại nhớ ra chuyện hỏi Thành Duy mấy câu hỏi biến thái của nó, còn một thông tin “độc” mà quên chưa bảo. Thế là tôi mới gọi điện cho nó. Nội dung cuộc nói chuyện là thế này (Hồi tưởng).
- Mày ơi, tao quên mất, chiều nay tao còn hỏi được Duy–của–mày dùng kem đánh răng Colgate Total.
- Ờ, vậy à.
- Sao thế, vẫn tiếc vụ ăn kem hở, hehe.
- Chứ sao, trời ơi, mày…may mắn không chịu được.
- Hề hề, thôi, đừng tiếc. Mà tao hỏi này, giải thưởng của cái cuộc thi vớ vẩn này là gì thế.
- ĐỪNG CÓ GỌI CUỘC THI CỦA TAO LÀ VỚ VẨN. – nó bỗng hét vào điện thoại làm tôi tí điếc tai, hic – Mà mày hỏi làm cái gì.
- Nói đê. – tôi cần phải biết vì sao lúc tôi nói đến giải thưởng, mặt Thành Duy lại…biến dạng kinh thế.
- Được rồi. Giải thưởng…ôi trời ơi, nghĩ đã sướng nhá. Mày biết là gì không.
- Biết chết liền. Biết tao hỏi mày làm gì nữa.
- Hehe, chắc mày không tưởng tượng được đâu, haha.
- Nói đê =.=.
- Giải thưởng… Ôi nghĩ tới mà tao sướng quá mày ạ.
- Này, con hâm kia, có nói không thì bảo, sốt ruột quá.
- Mày cứ bình tĩnh. Giải thưởng chính là…một bộ ảnh bán nude của Duy, hahahaha…
- G…gì…cơ mày.
- Không tưởng tượng được đúng không, đúng, hẳn 10 cái cơ nhá, haha.
- Thôi, tao…dập…máy…
Chết điếng người, tôi ấn kết thúc cuộc gọi rồi để cái máy tự tuột ra khỏi tay.
Ôi trời ơi, giờ nghĩ lại mà tôi vẫn thấy xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu nữa, trời ơi. Bảo sao hôm đó mặt Thành Duy lại kinh khủng như thế, hóa ra là…là…giải thưởng biến thái ngoài sức tưởng tượng của tôi…………
Giờ nghĩ đến cảnh vô tình gặp cậu ấy thôi là tôi cũng muốn chết luôn, hic hic. Nhưng biết phải làm sao giờ đây, Duy bỗng nhiên tránh mặt tôi, không cho tôi cơ hội hỏi lý do luôn. Nhắn tin vài lần thì cậu ấy nhắn lại một lần, bảo là dạo này cậu ấy học hành bận quá nên không trả lời tôi được, bảo tôi đừng nhắn tin nữa, cậu ấy KHÔNG CÓ VẤN ĐỀ gì cả. Hờ, có trời mới tin, tự nhiên tránh mặt không gặp tôi mà kêu không có vấn đề gì hả. Lại còn thế này mới shock: Như làm quen được với Thành Duy rồi thì hãy dành thời gian cho nó, đừng mất công nhắn tin với Duy làm gì. Thật chẳng hiểu gì luôn, haiz…
- Này mày… – tôi quay sang gọi nhỏ bạn với vẻ mặt không thể “thiểu não” hơn.
- Gì thế?
Con nhỏ nhìn mặt vẫn…tơn tởn. Nó đang vui lắm, kêu là chắc thắng rồi mà.
- Nếu giờ ý, một người con trai, ví dụ thằng bạn thân của mày chẳng hạn, nhìn thấy mày nói chuyện vui cười với một người con trai khác, rồi tự nhiên tránh mặt mày, thì có phải…
- Ôi xời, có phải người ta thích mày rồi đúng không?
- Ờ đúng đúng.
- Chứ còn sao nữa, chả “kết nổ đĩa” ra.
- Thật?
- Mày ngu ngơ vừa thôi, thì là thằng kia nó ghen nên nó mới tránh mặt, mà ghen thì sao, là yêu rồi chứ còn gì.
Tôi gật gù. Rồi lại gục mặt xuống bàn. Tiết tự học sao qua lâu thế không biết. Nhiều thời gian thế này chỉ mất công tôi suy nghĩ vẩn vơ.
Mà nghe con nhỏ kia nói chắc nịch như thế, có khi nào là thật. Vậy thì tức là…Duy thích tôi thật, suy ra là ghen khi thấy tôi nói chuyện với Thành Duy vui vẻ như thế. Nhưng mà…
- Này mày. – tôi lại quay ra hỏi “quân sư”
- Lại gì nữa?
- Nhưng nếu thằng bạn thân kia của mày giúp mày tiếp cận với anh chàng kia, giả sử là nghĩ mày thích anh chàng đó đi, thì sau khi hai người thân được với nhau rồi thì có “tự rút” không?
- Ừm, cũng có thể. Nhưng mà dù sao cũng là bạn thân cơ mà, việc gì phải thế, chỉ có thể là tên đó cũng ngấm ngầm yêu mày, nhưng mà…người ta gọi là…là gì ý nhỉ, à, hy sinh cao cả đấy.
- Thật?
- Ờ, sao, có gì kể tao nghe ngay xem nào. Trong hai anh chàng đó, tên nào là Duy–của–mày, khai ra mau.
- Gì có, tao hỏi thế thôi.
Nói rồi tôi lại…gục mặt xuống bàn, suy nghĩ tiếp, mặc cho con nhỏ lay vai tôi không ngừng để dò hỏi, nhưng tôi nhất quyết không nói thế là lại thôi. Vậy là trường hợp nào cũng dẫn đến là Duy thích tôi. Vậy thì cái luận điểm này coi bộ đúng. Vậy thì việc tôi cần làm bây giờ là gì nhỉ.
- Này mày.
- Ơi.
- Mày nghĩ xem, nếu người mày yêu không phải là anh chàng đó, mà lại là chính thằng bạn thân của mày, tức là tên đó hiểu nhầm đấy, thì mày sẽ làm thế nào (khi mà nó đang tránh mặt mày, nhắn tin cũng không thèm nhắn lại).
- Ừm…coi bộ gay go nhể, để Gia Cát Lượng tao nghĩ xem. Việc cần làm à, mày thử…cứ chặn đường tên kia hỏi thẳng xem.
- Hỏi thằng tức là thế nào?
- Tức là: cậu thích tớ à.
- Mày điên à, ai mặt dày được thế.
- Vậy thì hỏi cái khác vậy. Xem nào…vậy mày giải thích là mày với tên kia chỉ là hiểu nhầm, rồi nhân cơ hội…tỏ tình với hắn ta luôn.
Nếu nói được tôi đã nói TT__TT.
- Còn cách khác không?
- Cũng không được à, được rồi. Vậy tức là mày…có lý do gì đó chưa thể tỏ tình với hắn chứ gì, chỉ muốn ở bên cạnh hắn thôi phải không?
- Ờ ờ đúng.
Tôi nghe nó nói liền gật đầu lia lịa.
- Thôi được rồi, nghe thì đúng là…điên điên đấy nhưng tao sẽ chỉ cho. Còn đúng 1 cách này nữa thôi, mày cứ chặn đường, hỏi sao cậu lại tránh mặt tớ thế, có phải không muốn làm bạn với tớ nữa không. Thế là ổn.
- Ổn? Chắc chắn không thế?
- Ờ, chỉ không ổn nếu…
- Nếu gì?
- Nếu hắn chẳng có tình cảm gì với mày cả, mày cũng chỉ tưởng tượng ra là hắn là bạn thân mày thôi, hắn chẳng qua là giúp đỡ mày đến với thằng kia, thế nên xong…là xong luôn. Mày mà cứ liên lạc thì sẽ bị coi là làm phiền người ta đấy.
- Ờ.
Trả lời vậy thôi chứ tôi biết thừa là không phải mà. Cho dù Duy có không thích tôi, thì Duy vẫn là bạn tốt của tôi, không thể nào là tôi tưởng tượng ra được, cậu ấy tốt với tôi vậy cơ mà. Nói chung là bây giờ tôi cứ nghe nó, chặn đường cậu ấy, hỏi cái câu đấy, rồi…ra sao thì ra. Không thì chắc chỉ còn một nước là…cầu cứu Thành Duy TT__TT, chắc cậu ấy sẽ đồng ý giúp tôi, hic hic.
.
.
.
.
.
- Duy, đợi đã.
Đúng như “kịch bản”, tôi đứng ở cổng trường “rình bắt” Duy. May thế nào hôm nay cậu ấy lại đi cổng chính. Thế mà nhìn thấy tôi rồi lại ngó lơ, dắt xe đi luôn, thế mới…điên.
- Gì vậy Như, Duy đang bận lắm.
- Như…chỉ hỏi Duy đúng một câu thôi.
- Như hỏi đi.
Lần này cậu ấy đã đỡ hơn mấy lần trước, hic, cầu trời câu trả lời dễ nghe một chút. Không thì tôi…tôi quyết định đấy…ở cổng trường cũng tỏ tình.
- Có phải Duy không muốn làm bạn với Như nữa?
Tôi hỏi rồi chăm chăm vào mắt Duy. Cậu ấy cũng nhìn tôi, hồi lâu mà không nói gì.
- Duy trả lời Như đi, có phải không muốn làm bạn với Như nữa không?
Lại một lúc nữa không nói gì.
- Không. Dạo này Duy bận thôi. Nếu Như muốn có người nói chuyện phiếm hay đón đưa đi học thì cứ bảo Thành Duy ý, hai người chẳng thân thiết rồi đó thôi. Thôi, Duy về đây, đói rồi.
Duy nói một câu dài rồi lên xe đi thẳng, bỏ lại tôi đằng sau cứ nghệt ra, mãi mới mở miệng ra được thì cậu ấy đã đi xa mất, hic hic, tồi tệ.
- Đợi đợi mà…Như chỉ cần Duy thôi mà…hic…
Tôi lý nhí trong miệng rồi thất thiểu quay người, đúng là chán như con gián mà. Câu trả lời nhận được rồi, cũng…dễ nghe ra phết đấy nhưng mà lại chẳng dễ nghe gì cả (?!!). Hic, nói chung là vẫn là tránh mặt tôi… Quả này chắc phải nhờ đến Thành Duy giúp thôi. Aaaaaaaaaa…nghĩ đến chuyện giải thưởng thì chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất cho xong, huhu.
- Hey, Như.
Một chiếc ô tô từ đâu lù lù đi đến bên cạnh tôi. Cánh cửa sổ từ từ hạ xuống, người con trai trong đó hơi ló đầu ra, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, là Thành Duy.
- Gì không Duy? – hic, ngại gê……
- Thấy Như đi bộ, lên xe đi. Mà đoán là Như chắc là đang có nhiều điều muốn hỏi Duy lắm đây, đúng không.
Hic, sao cậu ấy đoán như thần vậy.
- Ừ ừ.
Rồi tôi cũng lên xe cậu ấy. Xe chuyển bánh được một tý rồi cậu ấy mới quay sang hỏi tôi.
- Thế nào, thắc mắc về Anh Duy lắm đúng không?
- Haiz, ừ – tôi trả lời không giấu giếm – cậu ấy dạo này làm sao ý, toàn tránh mặt tớ.
- Thì Duy chẳng nói rồi còn gì nữa.
- Là Duy ghen đó hả?
- Ừ, là thế đấy. Nó hình như cũng tránh mặt Duy luôn. Hay không?
- Tránh mặt cả Duy?
Tôi không khỏi ngạc nhiên mà hét lên. Rồi lại lén nhìn bác tài mà…vặn nhỏ volume xuống.
- Thật á?
- Ừ, cũng không hẳn, thì tại rủ nó đi chơi nó không đi, cứ lấy cớ đi làm thêm mà từ chối.
- Vậy à?
- Ừ. Thế Duy tính sao?
- Thằng hâm đấy, chấp làm gì, đúng là…chưa yêu bao giờ, haha.
Tôi tròn xoe mắt trông Duy cười @.@, không nói được gì nữa.
- Là sao?
- Hihi, không có gì. Thế Như nghĩ sao về những gì lần trước Duy nói rồi?
- Như…không biết nữa.
- Hì, hai người này thật là buồn cười. Thôi, Duy cũng không can thiệp quá đâu, nhưng mà, tình cảm không nên giữ lâu trong lòng quá coi chừng thành bệnh, hehe. Nếu Như muốn Duy giúp thì cứ nói, ok?
- Ừm ừm.
Tôi cúi gằm mặt. Có nên nói luôn cho cậu ấy biết mọi chuyện không đây, là Duy tưởng nhầm tôi thích Thành Duy, và chuyện tôi thích Duy nữa… :”>. Nhưng mà…ngại >.<. Thôi, để về nghĩ thêm đã, haiz.
- Mà nhà Như ở đâu thế nhỉ?
- À, nhà Như, kia kia, may quá chưa qua, hì hì.
- Hì, bác dừng cho cháu chỗ kia với ạ.
Chiếc xe từ từ đi chậm lại rồi dừng hẳn. Tôi liền đeo cặp rồi xuống xe ngay, không quên cám ơn cậu ấy và cả bác tài nữa. Đúng đến lúc tôi chuẩn bị vào nhà thì lại nghe tiếng cậu ấy gọi:
- Như này, sắp sinh nhật Anh Duy đấy.
- Vậy hả?
- Ừ, nếu cần cơ hội, thì đừng bỏ lỡ, hì.
- Như sẽ suy nghĩ, có gì nói chuyện với Duy sau, bye Duy nha.
- Ừ, bye.
Xe chở Thành Duy bắt đầu di chuyển rồi thoáng cái đã khuất khỏi tầm mắt tôi. Tôi thì vừa đi vào nhà vừa vẩn vơ suy nghĩ. Sắp đến sinh nhật Anh Duy sao, cơ hội tốt, hehe, đúng là cơ hội tốt.
Nhưng mà…Duy đang tránh mặt tôi, thảm ~~. Thôi rồi, mai, tôi sẽ gặp Thành Duy, nói rõ cho cậu ấy biết, mọi chuyện. Mong rằng cậu ấy sẽ có cách giúp tôi, để tôi sớm được thân thiết với Duy như trước.
Haiz, Duy ơiiiiiiiiiiiiii…, nhớ cậu…
- Tao chán, oaoa.
- Sao, cãi nhau với chàng à?
- Thôi đừng nhắc.
Tôi trả lời nó rồi lại chán nản gục mặt xuống bàn, chán quá đi mất thôi. Duy dạo này làm sao không biết nữa, từ hôm tôi đến Jewel đến giờ. Tối hôm đấy về, tôi đã nhắn tin cho Duy, thì Duy nhắn lại là Duy mệt muốn nghỉ ngơi, rồi sáng hôm sau, tôi cũng nhận được tin của cậu ấy, Duy bảo bận không đến đón tôi được. Buồn không cơ chứ.
Thế rồi tôi đứng ở cổng trường chờ Duy cũng chẳng thấy cậu ấy đâu nữa, hỏi thì có mấy người bảo thấy Duy đi cửa sau. Đến lúc tôi ra cửa sau thì…, cậu ấy thấy nhưng tránh tôi TT__TT.
Haiz, tôi đã định hỏi Thành Duy rồi mà lại ngại, tất cả cũng tại nhỏ bạn đáng ghét của tôi mà ra. Nhớ lại hôm trước mà gai người, số là tối hôm đấy đấy, tôi chuẩn bị đi ngủ rồi lại nhớ ra chuyện hỏi Thành Duy mấy câu hỏi biến thái của nó, còn một thông tin “độc” mà quên chưa bảo. Thế là tôi mới gọi điện cho nó. Nội dung cuộc nói chuyện là thế này (Hồi tưởng).
- Mày ơi, tao quên mất, chiều nay tao còn hỏi được Duy–của–mày dùng kem đánh răng Colgate Total.
- Ờ, vậy à.
- Sao thế, vẫn tiếc vụ ăn kem hở, hehe.
- Chứ sao, trời ơi, mày…may mắn không chịu được.
- Hề hề, thôi, đừng tiếc. Mà tao hỏi này, giải thưởng của cái cuộc thi vớ vẩn này là gì thế.
- ĐỪNG CÓ GỌI CUỘC THI CỦA TAO LÀ VỚ VẨN. – nó bỗng hét vào điện thoại làm tôi tí điếc tai, hic – Mà mày hỏi làm cái gì.
- Nói đê. – tôi cần phải biết vì sao lúc tôi nói đến giải thưởng, mặt Thành Duy lại…biến dạng kinh thế.
- Được rồi. Giải thưởng…ôi trời ơi, nghĩ đã sướng nhá. Mày biết là gì không.
- Biết chết liền. Biết tao hỏi mày làm gì nữa.
- Hehe, chắc mày không tưởng tượng được đâu, haha.
- Nói đê =.=.
- Giải thưởng… Ôi nghĩ tới mà tao sướng quá mày ạ.
- Này, con hâm kia, có nói không thì bảo, sốt ruột quá.
- Mày cứ bình tĩnh. Giải thưởng chính là…một bộ ảnh bán nude của Duy, hahahaha…
- G…gì…cơ mày.
- Không tưởng tượng được đúng không, đúng, hẳn 10 cái cơ nhá, haha.
- Thôi, tao…dập…máy…
Chết điếng người, tôi ấn kết thúc cuộc gọi rồi để cái máy tự tuột ra khỏi tay.
Ôi trời ơi, giờ nghĩ lại mà tôi vẫn thấy xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu nữa, trời ơi. Bảo sao hôm đó mặt Thành Duy lại kinh khủng như thế, hóa ra là…là…giải thưởng biến thái ngoài sức tưởng tượng của tôi…………
Giờ nghĩ đến cảnh vô tình gặp cậu ấy thôi là tôi cũng muốn chết luôn, hic hic. Nhưng biết phải làm sao giờ đây, Duy bỗng nhiên tránh mặt tôi, không cho tôi cơ hội hỏi lý do luôn. Nhắn tin vài lần thì cậu ấy nhắn lại một lần, bảo là dạo này cậu ấy học hành bận quá nên không trả lời tôi được, bảo tôi đừng nhắn tin nữa, cậu ấy KHÔNG CÓ VẤN ĐỀ gì cả. Hờ, có trời mới tin, tự nhiên tránh mặt không gặp tôi mà kêu không có vấn đề gì hả. Lại còn thế này mới shock: Như làm quen được với Thành Duy rồi thì hãy dành thời gian cho nó, đừng mất công nhắn tin với Duy làm gì. Thật chẳng hiểu gì luôn, haiz…
- Này mày… – tôi quay sang gọi nhỏ bạn với vẻ mặt không thể “thiểu não” hơn.
- Gì thế?
Con nhỏ nhìn mặt vẫn…tơn tởn. Nó đang vui lắm, kêu là chắc thắng rồi mà.
- Nếu giờ ý, một người con trai, ví dụ thằng bạn thân của mày chẳng hạn, nhìn thấy mày nói chuyện vui cười với một người con trai khác, rồi tự nhiên tránh mặt mày, thì có phải…
- Ôi xời, có phải người ta thích mày rồi đúng không?
- Ờ đúng đúng.
- Chứ còn sao nữa, chả “kết nổ đĩa” ra.
- Thật?
- Mày ngu ngơ vừa thôi, thì là thằng kia nó ghen nên nó mới tránh mặt, mà ghen thì sao, là yêu rồi chứ còn gì.
Tôi gật gù. Rồi lại gục mặt xuống bàn. Tiết tự học sao qua lâu thế không biết. Nhiều thời gian thế này chỉ mất công tôi suy nghĩ vẩn vơ.
Mà nghe con nhỏ kia nói chắc nịch như thế, có khi nào là thật. Vậy thì tức là…Duy thích tôi thật, suy ra là ghen khi thấy tôi nói chuyện với Thành Duy vui vẻ như thế. Nhưng mà…
- Này mày. – tôi lại quay ra hỏi “quân sư”
- Lại gì nữa?
- Nhưng nếu thằng bạn thân kia của mày giúp mày tiếp cận với anh chàng kia, giả sử là nghĩ mày thích anh chàng đó đi, thì sau khi hai người thân được với nhau rồi thì có “tự rút” không?
- Ừm, cũng có thể. Nhưng mà dù sao cũng là bạn thân cơ mà, việc gì phải thế, chỉ có thể là tên đó cũng ngấm ngầm yêu mày, nhưng mà…người ta gọi là…là gì ý nhỉ, à, hy sinh cao cả đấy.
- Thật?
- Ờ, sao, có gì kể tao nghe ngay xem nào. Trong hai anh chàng đó, tên nào là Duy–của–mày, khai ra mau.
- Gì có, tao hỏi thế thôi.
Nói rồi tôi lại…gục mặt xuống bàn, suy nghĩ tiếp, mặc cho con nhỏ lay vai tôi không ngừng để dò hỏi, nhưng tôi nhất quyết không nói thế là lại thôi. Vậy là trường hợp nào cũng dẫn đến là Duy thích tôi. Vậy thì cái luận điểm này coi bộ đúng. Vậy thì việc tôi cần làm bây giờ là gì nhỉ.
- Này mày.
- Ơi.
- Mày nghĩ xem, nếu người mày yêu không phải là anh chàng đó, mà lại là chính thằng bạn thân của mày, tức là tên đó hiểu nhầm đấy, thì mày sẽ làm thế nào (khi mà nó đang tránh mặt mày, nhắn tin cũng không thèm nhắn lại).
- Ừm…coi bộ gay go nhể, để Gia Cát Lượng tao nghĩ xem. Việc cần làm à, mày thử…cứ chặn đường tên kia hỏi thẳng xem.
- Hỏi thằng tức là thế nào?
- Tức là: cậu thích tớ à.
- Mày điên à, ai mặt dày được thế.
- Vậy thì hỏi cái khác vậy. Xem nào…vậy mày giải thích là mày với tên kia chỉ là hiểu nhầm, rồi nhân cơ hội…tỏ tình với hắn ta luôn.
Nếu nói được tôi đã nói TT__TT.
- Còn cách khác không?
- Cũng không được à, được rồi. Vậy tức là mày…có lý do gì đó chưa thể tỏ tình với hắn chứ gì, chỉ muốn ở bên cạnh hắn thôi phải không?
- Ờ ờ đúng.
Tôi nghe nó nói liền gật đầu lia lịa.
- Thôi được rồi, nghe thì đúng là…điên điên đấy nhưng tao sẽ chỉ cho. Còn đúng 1 cách này nữa thôi, mày cứ chặn đường, hỏi sao cậu lại tránh mặt tớ thế, có phải không muốn làm bạn với tớ nữa không. Thế là ổn.
- Ổn? Chắc chắn không thế?
- Ờ, chỉ không ổn nếu…
- Nếu gì?
- Nếu hắn chẳng có tình cảm gì với mày cả, mày cũng chỉ tưởng tượng ra là hắn là bạn thân mày thôi, hắn chẳng qua là giúp đỡ mày đến với thằng kia, thế nên xong…là xong luôn. Mày mà cứ liên lạc thì sẽ bị coi là làm phiền người ta đấy.
- Ờ.
Trả lời vậy thôi chứ tôi biết thừa là không phải mà. Cho dù Duy có không thích tôi, thì Duy vẫn là bạn tốt của tôi, không thể nào là tôi tưởng tượng ra được, cậu ấy tốt với tôi vậy cơ mà. Nói chung là bây giờ tôi cứ nghe nó, chặn đường cậu ấy, hỏi cái câu đấy, rồi…ra sao thì ra. Không thì chắc chỉ còn một nước là…cầu cứu Thành Duy TT__TT, chắc cậu ấy sẽ đồng ý giúp tôi, hic hic.
.
.
.
.
.
- Duy, đợi đã.
Đúng như “kịch bản”, tôi đứng ở cổng trường “rình bắt” Duy. May thế nào hôm nay cậu ấy lại đi cổng chính. Thế mà nhìn thấy tôi rồi lại ngó lơ, dắt xe đi luôn, thế mới…điên.
- Gì vậy Như, Duy đang bận lắm.
- Như…chỉ hỏi Duy đúng một câu thôi.
- Như hỏi đi.
Lần này cậu ấy đã đỡ hơn mấy lần trước, hic, cầu trời câu trả lời dễ nghe một chút. Không thì tôi…tôi quyết định đấy…ở cổng trường cũng tỏ tình.
- Có phải Duy không muốn làm bạn với Như nữa?
Tôi hỏi rồi chăm chăm vào mắt Duy. Cậu ấy cũng nhìn tôi, hồi lâu mà không nói gì.
- Duy trả lời Như đi, có phải không muốn làm bạn với Như nữa không?
Lại một lúc nữa không nói gì.
- Không. Dạo này Duy bận thôi. Nếu Như muốn có người nói chuyện phiếm hay đón đưa đi học thì cứ bảo Thành Duy ý, hai người chẳng thân thiết rồi đó thôi. Thôi, Duy về đây, đói rồi.
Duy nói một câu dài rồi lên xe đi thẳng, bỏ lại tôi đằng sau cứ nghệt ra, mãi mới mở miệng ra được thì cậu ấy đã đi xa mất, hic hic, tồi tệ.
- Đợi đợi mà…Như chỉ cần Duy thôi mà…hic…
Tôi lý nhí trong miệng rồi thất thiểu quay người, đúng là chán như con gián mà. Câu trả lời nhận được rồi, cũng…dễ nghe ra phết đấy nhưng mà lại chẳng dễ nghe gì cả (?!!). Hic, nói chung là vẫn là tránh mặt tôi… Quả này chắc phải nhờ đến Thành Duy giúp thôi. Aaaaaaaaaa…nghĩ đến chuyện giải thưởng thì chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất cho xong, huhu.
- Hey, Như.
Một chiếc ô tô từ đâu lù lù đi đến bên cạnh tôi. Cánh cửa sổ từ từ hạ xuống, người con trai trong đó hơi ló đầu ra, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, là Thành Duy.
- Gì không Duy? – hic, ngại gê……
- Thấy Như đi bộ, lên xe đi. Mà đoán là Như chắc là đang có nhiều điều muốn hỏi Duy lắm đây, đúng không.
Hic, sao cậu ấy đoán như thần vậy.
- Ừ ừ.
Rồi tôi cũng lên xe cậu ấy. Xe chuyển bánh được một tý rồi cậu ấy mới quay sang hỏi tôi.
- Thế nào, thắc mắc về Anh Duy lắm đúng không?
- Haiz, ừ – tôi trả lời không giấu giếm – cậu ấy dạo này làm sao ý, toàn tránh mặt tớ.
- Thì Duy chẳng nói rồi còn gì nữa.
- Là Duy ghen đó hả?
- Ừ, là thế đấy. Nó hình như cũng tránh mặt Duy luôn. Hay không?
- Tránh mặt cả Duy?
Tôi không khỏi ngạc nhiên mà hét lên. Rồi lại lén nhìn bác tài mà…vặn nhỏ volume xuống.
- Thật á?
- Ừ, cũng không hẳn, thì tại rủ nó đi chơi nó không đi, cứ lấy cớ đi làm thêm mà từ chối.
- Vậy à?
- Ừ. Thế Duy tính sao?
- Thằng hâm đấy, chấp làm gì, đúng là…chưa yêu bao giờ, haha.
Tôi tròn xoe mắt trông Duy cười @.@, không nói được gì nữa.
- Là sao?
- Hihi, không có gì. Thế Như nghĩ sao về những gì lần trước Duy nói rồi?
- Như…không biết nữa.
- Hì, hai người này thật là buồn cười. Thôi, Duy cũng không can thiệp quá đâu, nhưng mà, tình cảm không nên giữ lâu trong lòng quá coi chừng thành bệnh, hehe. Nếu Như muốn Duy giúp thì cứ nói, ok?
- Ừm ừm.
Tôi cúi gằm mặt. Có nên nói luôn cho cậu ấy biết mọi chuyện không đây, là Duy tưởng nhầm tôi thích Thành Duy, và chuyện tôi thích Duy nữa… :”>. Nhưng mà…ngại >.<. Thôi, để về nghĩ thêm đã, haiz.
- Mà nhà Như ở đâu thế nhỉ?
- À, nhà Như, kia kia, may quá chưa qua, hì hì.
- Hì, bác dừng cho cháu chỗ kia với ạ.
Chiếc xe từ từ đi chậm lại rồi dừng hẳn. Tôi liền đeo cặp rồi xuống xe ngay, không quên cám ơn cậu ấy và cả bác tài nữa. Đúng đến lúc tôi chuẩn bị vào nhà thì lại nghe tiếng cậu ấy gọi:
- Như này, sắp sinh nhật Anh Duy đấy.
- Vậy hả?
- Ừ, nếu cần cơ hội, thì đừng bỏ lỡ, hì.
- Như sẽ suy nghĩ, có gì nói chuyện với Duy sau, bye Duy nha.
- Ừ, bye.
Xe chở Thành Duy bắt đầu di chuyển rồi thoáng cái đã khuất khỏi tầm mắt tôi. Tôi thì vừa đi vào nhà vừa vẩn vơ suy nghĩ. Sắp đến sinh nhật Anh Duy sao, cơ hội tốt, hehe, đúng là cơ hội tốt.
Nhưng mà…Duy đang tránh mặt tôi, thảm ~~. Thôi rồi, mai, tôi sẽ gặp Thành Duy, nói rõ cho cậu ấy biết, mọi chuyện. Mong rằng cậu ấy sẽ có cách giúp tôi, để tôi sớm được thân thiết với Duy như trước.
Haiz, Duy ơiiiiiiiiiiiiii…, nhớ cậu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.