Chương 14: Cứ Việc Lợi Dụng Tôi
Quyển Quyển Quyển Quyển Tương
17/11/2022
Tất cả mọi người đều đuổi theo, cả lễ đường trở nên trống trải.
Bút Máy tắt di động chậm rãi bước ra ngoài, chợt thấy Bút Chì Bấm nằm trước cửa khách sạn, thân bút đã bị vỡ thành hai khúc, ruột chì vỡ thành từng đoạn nhỏ rải rác khắp nơi.
"Không được phép đến gần!"
Bút Bi trừng đôi mắt đỏ như máu gầm thét với những người đang vây xung quanh Bút Chì Bấm, anh cẩn thận nhặt tất cả mảnh ruột chì lên, dùng vỏ bút của mình bọc lại, sau đó cúi xuống ôm lấy Bút Chì Bấm, cắn răng bật khóc.
"Này, anh không đính hôn nữa... Em tỉnh lại đi, anh không đính hôn có được không?"
Bút Máy trầm mặc nhìn Bút Bi và Bút Chì Bấm, nghĩ một chút rồi cởi vỏ bút của mình trùm lên người Bút Chì Bấm. Vì bị máy xúc đồ chơi đâm thành hai nửa, vỏ bút của chị cũng rơi từ trên người xuống.
"Tôi giúp anh gọi 111 rồi, xe cứu thương lập tức tới ngay."
Nói xong Bút Máy đứng lên, đi về phía các văn phòng phẩm đang vây xung quanh. Không phải không nghe thấy những lời xì xào bàn tán của họ, cũng không phải không quan tâm chút nào, chỉ là những người ấy... không biết gì hết.
Vị hôn phu này… Chỉ là do cha mẹ ép tới mà thôi, những chuyện đính hôn vì lợi ích công ty cũng không ít. Dù sao chỉ là đính hôn thôi, sẽ không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô. Mà ngoài Bút Dạ Dầu ra... cũng không có ai cô đặc biệt để ý. Cô cho rằng Bút Bi bản chất vốn phong lưu cũng nghĩ như thế, không ngờ hóa ra anh ta đã có người yêu, còn mời người yêu mình đến dự lễ đính hôn.
Cho nên... Không dám nhận tấm lòng chân thành của tên nhóc ấy, cô mới là người cặn bã nhất ư?
Bút Máy đi qua đám người, cảm thấy hơi lạnh. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đám đông ấy một đôi mắt quen thuộc, lạnh lùng, chán chường, và cả trống rỗng buông tha hết thảy. Bút Máy kinh ngạc, sau đó tỉnh táo nhìn lại lần nữa, nhưng người ấy đã quay đi, chỉ để lại bóng lưng hiu quạnh.
Gần như không suy nghĩ nhiều, cô lập tức đuổi theo.
Vì đang mang giày cao gót, người kia lại đi quá nhanh, cho nên dù có đuổi theo thế nào, Bút Máy vẫn không đuổi kịp được.
"Tên nhóc kia! Đứng lại cho chị!"
Người đó chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó lạnh lùng đi nhanh hơn.
Trên chân rất đau, rõ ràng cô nên lập tức dừng lại và trở về cửa hàng văn phòng phẩm, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn rõ mặt cậu, cô lại không dừng được bước chân.
Cậu cắm đầu đi về phía trước, làm như hoàn toàn không nhìn thấy cô ở phía sau. Bút Máy lảo đảo đuổi theo, đến khi đuổi đến ga tàu điện ngầm thì bỗng nhiên không nhìn thấy bóng dáng Bút Dạ Dầu đâu, cuối cùng cô đành phải ngẩn người đứng tại chỗ.
Không biết đã đứng bao lâu, một chiếc tàu điện ngầm ầm ầm đi qua.
Bút Máy mới nhận ra chân mình đã tê rần, giật giật ngón tay, chợt cảm thấy mắt mình cay xè.
Giọng nói của Bút Dạ Dầu cất lên từ phía sau, rất thấp, còn hơi khàn khàn: "Em chạy tới đây làm gì?"
Bút Máy quay người lại, thấy Bút Dạ Dầu đứng phía sau lưng cô, một nửa bóng người lộ ra dưới ánh đèn, một nửa ở trong bóng tối. Đã rất lâu cô chưa nhìn thấy cậu, cậu trong trí nhớ của cô và cậu lạnh lùng đang ở trước mắt chồng lên nhau, khiến cho cô gần như không nhận ra.
"Tôi nhìn thấy cậu... cho nên..."
“Ở trong lễ đính hôn nhìn thấy người trước kia theo đuổi mình, cảm thấy rất thiếu nợ, nên đuổi theo xin lỗi sao?"
Bút Máy hé miệng nhưng một câu cũng không thốt nổi thành lời, chỉ có thể nhìn Bút Dạ Dầu mặt không cảm xúc trước mặt, nghe giọng nói như không có gì xảy ra của cậu: “Nhưng mà chị Bút Máy à, em quên rằng tôi chỉ là một người nhỏ tuổi hơn em và không hiểu chuyện sao. Thứ cảm xúc cao thâm như áy náy, tôi không hiểu, cũng không muốn học cách nhận."
"..." Trong mắt Bút Máy lấp lánh giọt lệ, cô nhìn tên nhóc Bút Dạ Dầu mặc âu phục trước mặt, cảm thấy nhất định là mình bị ma ám, cho nên mới cảm thấy đau lòng như vậy, hơn nữa còn là đau đến cực điểm cũng không thể kêu lên thành tiếng.
"Nếu như không phải vì xin lỗi, thì chỉ vì vị hôn phu kia của em có người phụ nữ khác, cho nên muốn tìm tôi kể khổ, nhân lúc còn sớm trở về đúng không?" Bút Dạ Dầu nói rất chậm, nhưng giọng nói lạnh như băng, "Giúp em lau nước mắt, sau đó nhìn em trở lại bên người người đàn ông khác, tôi mệt mỏi rồi, nên cũng không muốn làm."
Cậu ấy hình như...hoàn toàn hiểu lầm mình rồi.
Cô không thể để cho cậu hiểu lầm mình được, mặc dù cô là người bỏ cậu nên không có tư cách giải thích, nhưng cô vẫn muốn nói cho cậu biết...
Bút Máy cố gắng mở miệng, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình: "Tôi... cảm thấy rất vui vì hôm nay cậu tới. Cho dù là đến từ biệt tôi, hay là muốn mang tôi đi, tôi cũng nhất định sẽ..." Cô dừng lại, nước mắt rơi xuống, "Cũng sẽ đồng ý đi cùng cậu."
Nói xong, cô cứng ngắc xoay người, đi về hướng cầu thang lên mặt đất.
Phía sau bao trùm sự trầm mặc quỷ dị, chỉ có thể nghe thấy tiếng tàu điện ngầm lao về phía xa. Bút Máy mở to mắt mặc nước mắt rơi xuống, không biết đi được mấy chục bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân "lộc cộc" dồn dập, một đôi tay siết chặt eo cô, kéo cô trở lại lồng ngực quen thuộc.
Bút Dạ Dầu ôm cô từ phía sau, giọng khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phả vào má cô.
"Thật xin lỗi. Chị Bút Máy, thật xin lỗi" Cậu ôm chặt lấy cô, gục đầu vào nắp bút ngửi mùi của cô, "Em muốn thế nào cũng được, muốn tìm tôi kể khổ cũng được, tôi không thể nhìn em đi tìm thằng đàn ông khác, chỉ mình tôi có thể nhìn thấy tất cả khổ sở, tất cả yếu ớt của em mà thôi."
"Tôi..." Bút Máy níu chặt lấy đầu Bút Dạ Dầu, như tìm được nơi để dựa vào, mang theo tiếng nức nở, "Tôi thật sự... Không phải loại bút nữ như cậu nghĩ..."
"Là như thế cũng không sao." Bút Dạ Dầu khàn khàn nói, "Cứ việc lợi dụng tôi, bất kể em là dạng Bút nữ gì."
Bút Máy tắt di động chậm rãi bước ra ngoài, chợt thấy Bút Chì Bấm nằm trước cửa khách sạn, thân bút đã bị vỡ thành hai khúc, ruột chì vỡ thành từng đoạn nhỏ rải rác khắp nơi.
"Không được phép đến gần!"
Bút Bi trừng đôi mắt đỏ như máu gầm thét với những người đang vây xung quanh Bút Chì Bấm, anh cẩn thận nhặt tất cả mảnh ruột chì lên, dùng vỏ bút của mình bọc lại, sau đó cúi xuống ôm lấy Bút Chì Bấm, cắn răng bật khóc.
"Này, anh không đính hôn nữa... Em tỉnh lại đi, anh không đính hôn có được không?"
Bút Máy trầm mặc nhìn Bút Bi và Bút Chì Bấm, nghĩ một chút rồi cởi vỏ bút của mình trùm lên người Bút Chì Bấm. Vì bị máy xúc đồ chơi đâm thành hai nửa, vỏ bút của chị cũng rơi từ trên người xuống.
"Tôi giúp anh gọi 111 rồi, xe cứu thương lập tức tới ngay."
Nói xong Bút Máy đứng lên, đi về phía các văn phòng phẩm đang vây xung quanh. Không phải không nghe thấy những lời xì xào bàn tán của họ, cũng không phải không quan tâm chút nào, chỉ là những người ấy... không biết gì hết.
Vị hôn phu này… Chỉ là do cha mẹ ép tới mà thôi, những chuyện đính hôn vì lợi ích công ty cũng không ít. Dù sao chỉ là đính hôn thôi, sẽ không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô. Mà ngoài Bút Dạ Dầu ra... cũng không có ai cô đặc biệt để ý. Cô cho rằng Bút Bi bản chất vốn phong lưu cũng nghĩ như thế, không ngờ hóa ra anh ta đã có người yêu, còn mời người yêu mình đến dự lễ đính hôn.
Cho nên... Không dám nhận tấm lòng chân thành của tên nhóc ấy, cô mới là người cặn bã nhất ư?
Bút Máy đi qua đám người, cảm thấy hơi lạnh. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đám đông ấy một đôi mắt quen thuộc, lạnh lùng, chán chường, và cả trống rỗng buông tha hết thảy. Bút Máy kinh ngạc, sau đó tỉnh táo nhìn lại lần nữa, nhưng người ấy đã quay đi, chỉ để lại bóng lưng hiu quạnh.
Gần như không suy nghĩ nhiều, cô lập tức đuổi theo.
Vì đang mang giày cao gót, người kia lại đi quá nhanh, cho nên dù có đuổi theo thế nào, Bút Máy vẫn không đuổi kịp được.
"Tên nhóc kia! Đứng lại cho chị!"
Người đó chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó lạnh lùng đi nhanh hơn.
Trên chân rất đau, rõ ràng cô nên lập tức dừng lại và trở về cửa hàng văn phòng phẩm, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn rõ mặt cậu, cô lại không dừng được bước chân.
Cậu cắm đầu đi về phía trước, làm như hoàn toàn không nhìn thấy cô ở phía sau. Bút Máy lảo đảo đuổi theo, đến khi đuổi đến ga tàu điện ngầm thì bỗng nhiên không nhìn thấy bóng dáng Bút Dạ Dầu đâu, cuối cùng cô đành phải ngẩn người đứng tại chỗ.
Không biết đã đứng bao lâu, một chiếc tàu điện ngầm ầm ầm đi qua.
Bút Máy mới nhận ra chân mình đã tê rần, giật giật ngón tay, chợt cảm thấy mắt mình cay xè.
Giọng nói của Bút Dạ Dầu cất lên từ phía sau, rất thấp, còn hơi khàn khàn: "Em chạy tới đây làm gì?"
Bút Máy quay người lại, thấy Bút Dạ Dầu đứng phía sau lưng cô, một nửa bóng người lộ ra dưới ánh đèn, một nửa ở trong bóng tối. Đã rất lâu cô chưa nhìn thấy cậu, cậu trong trí nhớ của cô và cậu lạnh lùng đang ở trước mắt chồng lên nhau, khiến cho cô gần như không nhận ra.
"Tôi nhìn thấy cậu... cho nên..."
“Ở trong lễ đính hôn nhìn thấy người trước kia theo đuổi mình, cảm thấy rất thiếu nợ, nên đuổi theo xin lỗi sao?"
Bút Máy hé miệng nhưng một câu cũng không thốt nổi thành lời, chỉ có thể nhìn Bút Dạ Dầu mặt không cảm xúc trước mặt, nghe giọng nói như không có gì xảy ra của cậu: “Nhưng mà chị Bút Máy à, em quên rằng tôi chỉ là một người nhỏ tuổi hơn em và không hiểu chuyện sao. Thứ cảm xúc cao thâm như áy náy, tôi không hiểu, cũng không muốn học cách nhận."
"..." Trong mắt Bút Máy lấp lánh giọt lệ, cô nhìn tên nhóc Bút Dạ Dầu mặc âu phục trước mặt, cảm thấy nhất định là mình bị ma ám, cho nên mới cảm thấy đau lòng như vậy, hơn nữa còn là đau đến cực điểm cũng không thể kêu lên thành tiếng.
"Nếu như không phải vì xin lỗi, thì chỉ vì vị hôn phu kia của em có người phụ nữ khác, cho nên muốn tìm tôi kể khổ, nhân lúc còn sớm trở về đúng không?" Bút Dạ Dầu nói rất chậm, nhưng giọng nói lạnh như băng, "Giúp em lau nước mắt, sau đó nhìn em trở lại bên người người đàn ông khác, tôi mệt mỏi rồi, nên cũng không muốn làm."
Cậu ấy hình như...hoàn toàn hiểu lầm mình rồi.
Cô không thể để cho cậu hiểu lầm mình được, mặc dù cô là người bỏ cậu nên không có tư cách giải thích, nhưng cô vẫn muốn nói cho cậu biết...
Bút Máy cố gắng mở miệng, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình: "Tôi... cảm thấy rất vui vì hôm nay cậu tới. Cho dù là đến từ biệt tôi, hay là muốn mang tôi đi, tôi cũng nhất định sẽ..." Cô dừng lại, nước mắt rơi xuống, "Cũng sẽ đồng ý đi cùng cậu."
Nói xong, cô cứng ngắc xoay người, đi về hướng cầu thang lên mặt đất.
Phía sau bao trùm sự trầm mặc quỷ dị, chỉ có thể nghe thấy tiếng tàu điện ngầm lao về phía xa. Bút Máy mở to mắt mặc nước mắt rơi xuống, không biết đi được mấy chục bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân "lộc cộc" dồn dập, một đôi tay siết chặt eo cô, kéo cô trở lại lồng ngực quen thuộc.
Bút Dạ Dầu ôm cô từ phía sau, giọng khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phả vào má cô.
"Thật xin lỗi. Chị Bút Máy, thật xin lỗi" Cậu ôm chặt lấy cô, gục đầu vào nắp bút ngửi mùi của cô, "Em muốn thế nào cũng được, muốn tìm tôi kể khổ cũng được, tôi không thể nhìn em đi tìm thằng đàn ông khác, chỉ mình tôi có thể nhìn thấy tất cả khổ sở, tất cả yếu ớt của em mà thôi."
"Tôi..." Bút Máy níu chặt lấy đầu Bút Dạ Dầu, như tìm được nơi để dựa vào, mang theo tiếng nức nở, "Tôi thật sự... Không phải loại bút nữ như cậu nghĩ..."
"Là như thế cũng không sao." Bút Dạ Dầu khàn khàn nói, "Cứ việc lợi dụng tôi, bất kể em là dạng Bút nữ gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.