Chương 16: Đã Lâu Không Gặp, Em Luôn Trong Lòng Tôi
Quyển Quyển Quyển Quyển Tương
17/11/2022
Ngoại truyện: Cục Tẩy
Đối với anh, cô còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bút Chì, Cục Tẩy chưa nhận ra được điều này.
Khi ấy, anh chỉ là sản phẩm không đạt chất lượng của xưởng chế tạo văn phòng phẩm cho nên không thể xuất xưởng.
Tại sao lại vậy chứ.
Cục Tẩy nện một quyền thật mạnh lên máy kiểm tra chất lượng, vụn tẩy từ trên ngón tay rơi xuống, nhưng anh nghiến răng, tuyệt vọng quên cả cảm giác đau.
Rõ ràng anh nỗ lực nhiều hơn người khác. Mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện cơ bắp với mong muốn trở thành Cục Tẩy xuất sắc nhất. Tại sao giờ đây, cửa hàng văn phòng phẩm lại từ chối anh chỉ vì anh quá xuất sắc?
Anh không thèm chấp loại cửa hàng văn phòng thấp kém này!
Sau đó, anh cùng những văn phòng phẩm bị lỗi khác hợp thành một nhóm quậy với nhau, làm rất nhiều việc mà anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm. Bọn họ chặn những văn phòng phẩm sắp xuất xưởng, đe dọa những người ấy, nếu có ai dám phản kháng, thậm chí anh và đồng bọn sẽ đối phó bằng biện pháp bạo lực.
Tại sao bọn họ lại bị đối xử như vậy. Nếu bọn họ đã không được xuất xưởng, bọn họ sẽ khiến những văn phòng phẩm may mắn kia phải chịu nỗi đau khổ và tuyệt vọng giống như họ.
Quậy phá càng nhiều, anh càng cảm thấy trống rỗng. Càng trống rỗng, anh lại càng không nhịn được mà tiếp tục quậy phá với bọn họ.
Rồi một ngày giống như mọi ngày, anh gặp Bút Chì. Một gã Bút Màu Nước bị lỗi vụng trộm mở thùng văn phòng phẩm để Cục Tẩy nhảy vào. Tuy mặt anh có vẻ hung dữ, nhưng do thường xuyên tập luyện thể chất, anh rơi xuống mà không gây ra chút tiếng động nào.
Các văn phòng phẩm đều đang ngủ say, Cục Tẩy cười trào phúng. Tay trái anh lấy ra một chuỗi pháo, tay phải quẹt một que diêm.
“… Anh là ai? (⊙o⊙) Hình như tôi chưa từng gặp anh bao giờ?”
Bất ngờ nghe thấy giọng nói của cô, Cục Tẩy sợ tới mức suýt đốt luôn tay mình. Anh luống cuống dập tắt lửa rồi quay đầu lại. Anh thấy một Bút Chì đang đứng sau lưng mình, vẻ mặt nghi ngờ nhưng mơ màng.
…Chẳng lẽ cô không nhìn thấy anh cầm pháo sao? Thật là một bút nữ ngu ngốc.
Cục Tẩy nhướng mày, giơ pháo trong tay lên, cố ý hung dữ trừng mắt với cô: “Tôi là văn phòng phẩm lỗi, tới làm chuyện xấu.”
Cô nên hoảng sợ mới phải… Nếu sợ thì đừng có trưng ra bộ mặt ngây thơ làm người khác không thoải mái ấy. Anh nhìn gương mặt cô mà trong lòng bức bối, bức bối đến nỗi muốn bắt nạt cô phát khóc.
Nhưng Bút Chì vẫn giữ nét mặt ngơ ngác. Anh bị nhìn chằm chằm mà không hiểu sao mặt nóng lên. Đáng ghét… Thân thể anh cứng đờ, mặt cũng nóng phỏng theo. Bút nữ ngu ngốc này…
“Tôi hiểu rồi!” Bút Chì bỗng nhiên đấm tay phải vào lòng bàn tay trái một cái thật mạnh như hiểu ra vấn đề: “Anh là Cục Tẩy. Chị tôi nói rồi, mỗi một cây bút đều cần ghép đôi với một cục tẩy. Anh ở đây là muốn cùng ghép đôi với tôi!”
Ghép đôi…
“Phừng” – Mặt Cục Tẩy chuyển màu đỏ hồng rồi như bốc hỏa. Ngốc, ngốc quá! Cô gái ngốc nghếch! Thật sự quá ngốc, Anh vừa nghĩ vừa che mặt, sao lại dễ dàng... nói ra câu ấy như vậy.
Anh bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi. Dù cho cô ta vừa gặp đã yêu anh thì cũng nên rụt rè một chút chứ! Anh là văn phòng phẩm xấu xa, rất có thể làm chuyện xấu với cô mà… Anh chính là loại bút rất xấu xa đấy! Càng nghĩ anh càng cắn chặt răng.
“Sao anh không nói gì… Vậy, ghép đôi là làm như thế nào?” Bút Chì gãi đầu, ngu ngơ kéo kéo bao bì nilon của Cục Tẩy, “Hình như chị từng nói, đó là việc khiến con người thoải mái, làm chúng ta có cảm giác rất an toàn…”
...Cô nàng này hết thuốc chữa rồi. Cục Tẩy đỏ mặt nghiêng đầu nghĩ: Bút nữ ngu ngốc này muốn cùng anh ghép đôi đến vậy sao? Mặt Cục Tẩy lại dâng lên sự đau đớn sâu sắc. Nhưng anh là phế phẩm không đạt chất lượng, cô ấy sao lại vừa thấy anh đã yêu được chứ?
Thực sự dại dột hết thuốc chữa…
Lúc đó, ngoài thùng giấy vọng tới tiếng huýt sáo của Bút Màu Nước. Tuần tra đang tới!
Cục Tẩy cắn răng cất pháo vào túi, nhìn Bút Chì lần cuối cùng, rồi xoay người bò ra ngoài. Bút Chì cố chấp kéo bao bì nilon của Cục Tẩy: “Anh phải đi sao?”
Cục Tẩy vẫn tiếp tục bò ra ngoài thùng giấy: “Đúng”
Bút Chì: “Tôi sẽ ở cửa hàng văn phòng phẩm đợi anh. Ngày mai, tôi sẽ được chuyển ra ngoài. Khi nào thì anh tới vậy?”
Cục Tẩy: “…..”
Cục Tẩy định nói với cô rằng có lẽ cả đời anh đều không có cơ hội đến cửa hàng văn phòng phẩm. Nhưng anh há miệng thì nhận ra mình không nói nên lời.
“Cục Tẩy, ra đây mau lên!” Bút Màu Nước ở ngoài thấp giọng thúc giục. Cục Tẩy hít vào một hơi, nghiến răng tránh khỏi tay Bút Chì: “Tôi không biết.” Qua hai giây, anh khàn khàn hỏi: “…Cô có thể chờ tôi sao?”
Bút Chì gật đầu thật mạnh.
“Có chứ! Nhất định anh phải đến nhé!”
“…Được.”
Cục Tẩy dùng một tay che gương mặt ửng đỏ, cả người bốc hơi nóng bò ra ngoài.
Ngoài xưởng, hoa trong bồn nở xinh đẹp, dưới ánh trăng như là mơ vậy.
Bút Màu Nước: “… Cục Tẩy, sao cậu cứ cười ngây ngô vậy.”
Cục Tẩy đỏ mặt chỉ tay về phía những bông hoa: “Cậu nhìn xem, những đóa hoa màu hồng phấn đó thật xinh đẹp.”
Bút Màu Nước: “…..” Thật đáng sợ. Gương mặt luôn mang vẻ hận thù của Cục Tẩy đang cười!
Buổi tối, Cục Tẩy không đi với Bút Màu Nước về tụ tập cùng các văn phòng phẩm bị lỗi khác, mà tự đi một lối khác. Đến đống rác, anh tiện tay vứt dây pháo vào.
Không cần nữa...
Tuy từ lâu anh không còn ôm ấp hy vọng gì với hiện thực, nhưng bây giờ anh muốn mình biến thành văn phòng phẩm loại tốt.
Lần gặp mặt tiếp theo là thật lâu về sau. Cục Tẩy đã tẩy đi rất nhiều chữ sai một cách thô bạo để làm giảm kích thước bản thân lại. Dù việc ma sát trên các trang giấy rất đau đớn, nhưng cuối cùng anh cũng đủ tư cách vượt qua vòng kiểm tra của máy đo lường.
Khi mới đến cửa hàng văn phòng phẩm anh đã nhìn thấy cô nàng Bút Chì kia. Cô gái ngốc nghếch vẫn ngu ngơ, sợ sệt như thề. Anh vênh váo, đắc ý đi ngang qua.
Dù xác định sẽ được khen tới tấp, nhưng anh cũng không nghe thiếu những lời khen này… (mặt đỏ) hơn nữa nếu là cô nàng ngu ngốc đó, không chừng khi nhớ anh mà cô còn khóc thầm… (Bốc khói). Anh tuy là người xấu xa, nhưng thỉnh thoảng cũng lương thiện. Nếu anh chịu thiệt thòi mà ở bên cạnh cô, cô ấy sẽ không khóc đâu nhỉ... (bất đắc dĩ cắn răng). Hừ, con gái đúng là rất phiền.
Cục Tẩy đã tưởng tượng ra rất nhiều nét mặt vui mừng của Bút Chì khi gặp lại anh, nhưng anh lại không ngờ, cô sẽ nhìn anh mơ màng:
“Hả? Anh là ai?”
Cục Tẩy cảm thấy có cái gì đó vỡ vụn.
Nét mặt cứng đờ của Cục Tẩy biến mất. Anh chậm rãi nhìn Bút Chì bằng gương mặt lạnh lùng, mỗi lời nói ra khiến anh càng muốn cô phải khóc: “…Em không nhớ tôi sao?”
Nhưng Bút Chì không trả lời anh. Cách đó không xa, một chiếc xe đồ chơi đắt tiền dừng lại. Một Bút Chì Bấm và một Bút Bi đang ngồi trên xe. Cô thấy chiếc xe, ngẩn ngơ xoắn xuýt hai ngón tay vào với nhau, lùi ra đằng sau: “Nam thần và chị tôi đến rồi, nói chuyện sau nhé.”
… Bút Bi là nam thần của cô, vậy anh là ai.
Cô đi sượt qua bờ vai anh, vì muốn gặp cô mà anh chịu đau nỗ lực mài mòn chính mình. Cục Tẩy nắm chặt tay, trên mặt lại hiện lên vẻ hung ác.
Anh vẫn luôn nhớ cô, mà cô lại quên anh. Cô lại dám không nhớ đến anh.
Cục Tẩy quay đầu lại nhìn theo hướng chiếc xe đồ chơi đi xa dần với ánh mắt đầy hận ý. Thật lâu sau, anh đánh mạnh môt đấm lên tường, như không biết đau là gì, một lúc lâu sau mới thu tay về.
Về sau, Bút Chì vẫn như lần đầu tiên gặp anh. Lẫn nào gặp cũng có vẻ giật mình. Anh đã rất cố gắng kiềm chế vẻ hung dữ, nhưng nghĩ đến việc cô dám quên anh, anh lại tức đến điên.
Nhưng dù sao… Có nhớ hay không cũng vậy. Cô đã di tình biệt luyến, anh hung dữ một chút hay phá rối một chút cũng không có ai quan tâm.
Anh duy trì ý nghĩ đó cho tới khi gặp cô đi dạo một mình ở bệ bồn hoa. Bút Chì nhìn thấy anh sợ tới mức lui lại hai bước rồi chạy đi thật nhanh.
Cục Tẩy nhíu mày nhìn trên mặt đất.
Anh thấy bốn chữ: Bút Bi, bạn đời.
Cục Tẩy chợt giật mình, chân mày đang cau chặt chậm rãi thả lỏng. Anh sờ sờ miệng mình, nhận ra mình đang cười. Dù anh cố nhịn không nhếch khóe miệng, nhưng trong lòng anh lại đang vui sướng không thể kiếm chế.
Đúng là bút nữ ngu ngốc. Vẫn còn nhớ anh, nhưng vì thân hình anh nhỏ đi mà không nhận ra anh.
Cục Tẩy muốn trực tiếp đi tìm Bút Chì, chân thành nhận mình là nam văn phòng phẩm cô đau khổ tìm kiếm ngày đêm (Hừ, phụ nữ thật phiền toái). Nhưng khi thấy Bút Bi đang ở cùng cô, anh cắn răng nhịn lại.
Như có bức tường ngăn cách.
Anh không tin! Bút Bi đã cùng chị cô làm loại chuyện đó, cô vẫn có thể thích anh ta!
Cục Tẩy lại càng tức giận, tỏ thái độ càng chẳng ra sao với Bút Chì, khiến cô càng ngày càng sợ anh. Có khi nhìn thấy anh từ xa đã chạy mất. Những lúc đó, Cục Tẩy sẽ “Hừ” một tiếng lén lút chạy theo cô, nhìn dáng vẻ ngu ngốc sợ sệt ấy, bỗng nhiên mặt anh đỏ bừng….
Cô nàng ngu ngốc này… Thật sự có một sức quyến rũ không tên….
Tối hôm đó cũng như thế.
Cục Tẩy mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy đi dạo ở bồn hoa bắt gặp một cảnh làm anh sững sờ. Bút Bi và Bút Chì Bấm đang làm chuyện đó dưới ánh trăng, mà cô nàng ngốc nghếch kia đang núp gần đó che miệng khóc làm anh đau lòng.
…Thế mới nói tại sao cô lại thích loại người xấu xa này chứ? Nếu cô thích anh… (đỏ mặt) nếu thích anh thì tốt rồi. Anh nhất định sẽ không tổn thương cô.
Bút Bi và Bút Chì Bấm làm rất lâu, Bút Chì cũng khóc rất lâu. Cục Tẩy cũng ôm tim lén nhìn rất lâu, cuối cùng không nhìn nổi nữa, nhướng mày giả bộ dữ dằn đi đến trước mặt cô.
“Bình thường thích khóc cũng không nói làm gì, nửa đêm nửa hôm khóc lóc ầm ĩ sẽ làm phiền đến người khác, cô có biết không hả?”
Cô cúi đầu nhìn anh, trong ánh mắt đều là nước mắt. Anh như bị nghẹn họng, đưa khan giấy cho cô rồi nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ chạy trốn.
Ai ngờ cô lại theo anh ra đây, anh lại hung tợn đuổi cô trở về, nói rằng cẩn thận anh là loại văn phòng phẩm xấu xa. Còn cô khóc đến nấc lên.
“Anh không phải là văn phòng phẩm xấu xa… ́c! Anh vừa rồi còn đưa khăn giấy cho tôi nữa, sao có thể là văn phòng phẩm xấu xa chứ... ́c”
...Cô ngốc như vậy, nếu anh không bảo vệ cô thì sớm muộn cô cũng bị bút khác bán đi. Anh đã nghĩ vậy khi cô nhào vào lồng ngực anh. Anh cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm xúc kì lạ, như bị phát hiện điểm yếu. Nhưng anh bằng lòng gánh vác nếu đó là cô.
Cục Tẩy nghĩ nếu phải đổi chính sinh mệnh của anh để có nụ cười của cô, chắc anh …cũng không chút do dự mà làm. Anh vẫn không làm nổi văn phòng phẩm xấu xa vì trong lòng anh có một nơi thật mềm mại.
Anh hình như… (đỏ mặt quay đầu) thật sự, thật sự, thật sự rất thích cô…
Sau đó cô bỏ đi, rồi sau đó anh suýt mạnh mẽ chiếm đoạt cô, nhưng khi cô khóc, anh dừng lại.
Anh không đành lòng nhìn cô khóc.
Anh cam tâm vì cô mà làm mòn chính mình, bị dao nhỏ cắt xuống. Anh cũng có thể ở cạnh an ủi cô những lúc đau khổ, khi cô bị Bút Bi làm tổn thương, nắm chặt tay cô.
Bởi vì cô nói, anh là người đàn ông của cô.
Khi cô đi tham gia dạ tiệc, anh một mình nằm trong hộp bút của mình, không muốn đi làm việc thừa thãi, nhớ tới nét mặt xấu hổ của cô mà chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì cô nói, nhất định cô sẽ đi tìm anh.
Nhưng nửa đêm, anh bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Anh mơ thấy trong một không gian trắng xóa, cô đang khóc lớn, cô nói muốn gặp anh, cô sợ sẽ không được gặp lại anh, mà anh kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, làm sao cũng không tới gần cô được.
Trong bệnh viện, vì than chì của cô rơi trên mặt đất, anh tuyệt vọng đấm một quyền trên mặt Bút Bi.
“Dựa vào cái gì mà người quan trọng nhất của anh phải đổi lấy người tôi yêu nhất? Tôi không thể mất đi cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói quan trọng hơn cả tính mạng, anh có biết hay không?!”
Tại sao cô gái ngốc nghếch của tao lại bị mày dẫm đạp?
So với sinh mệnh của tao, cô ấy còn quan trọng hơn rất nhiều mầy biết hay không?
Đáng tiếc, Bút Bi không biết, Bút Chì cũng không biết. Nếu cô không tỉnh lại, bí mật này cả đời chỉ có một mình anh biết, một văn phòng phẩm biết.
Đối với anh, cô còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bút Chì, Cục Tẩy chưa nhận ra được điều này.
Khi ấy, anh chỉ là sản phẩm không đạt chất lượng của xưởng chế tạo văn phòng phẩm cho nên không thể xuất xưởng.
Tại sao lại vậy chứ.
Cục Tẩy nện một quyền thật mạnh lên máy kiểm tra chất lượng, vụn tẩy từ trên ngón tay rơi xuống, nhưng anh nghiến răng, tuyệt vọng quên cả cảm giác đau.
Rõ ràng anh nỗ lực nhiều hơn người khác. Mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện cơ bắp với mong muốn trở thành Cục Tẩy xuất sắc nhất. Tại sao giờ đây, cửa hàng văn phòng phẩm lại từ chối anh chỉ vì anh quá xuất sắc?
Anh không thèm chấp loại cửa hàng văn phòng thấp kém này!
Sau đó, anh cùng những văn phòng phẩm bị lỗi khác hợp thành một nhóm quậy với nhau, làm rất nhiều việc mà anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm. Bọn họ chặn những văn phòng phẩm sắp xuất xưởng, đe dọa những người ấy, nếu có ai dám phản kháng, thậm chí anh và đồng bọn sẽ đối phó bằng biện pháp bạo lực.
Tại sao bọn họ lại bị đối xử như vậy. Nếu bọn họ đã không được xuất xưởng, bọn họ sẽ khiến những văn phòng phẩm may mắn kia phải chịu nỗi đau khổ và tuyệt vọng giống như họ.
Quậy phá càng nhiều, anh càng cảm thấy trống rỗng. Càng trống rỗng, anh lại càng không nhịn được mà tiếp tục quậy phá với bọn họ.
Rồi một ngày giống như mọi ngày, anh gặp Bút Chì. Một gã Bút Màu Nước bị lỗi vụng trộm mở thùng văn phòng phẩm để Cục Tẩy nhảy vào. Tuy mặt anh có vẻ hung dữ, nhưng do thường xuyên tập luyện thể chất, anh rơi xuống mà không gây ra chút tiếng động nào.
Các văn phòng phẩm đều đang ngủ say, Cục Tẩy cười trào phúng. Tay trái anh lấy ra một chuỗi pháo, tay phải quẹt một que diêm.
“… Anh là ai? (⊙o⊙) Hình như tôi chưa từng gặp anh bao giờ?”
Bất ngờ nghe thấy giọng nói của cô, Cục Tẩy sợ tới mức suýt đốt luôn tay mình. Anh luống cuống dập tắt lửa rồi quay đầu lại. Anh thấy một Bút Chì đang đứng sau lưng mình, vẻ mặt nghi ngờ nhưng mơ màng.
…Chẳng lẽ cô không nhìn thấy anh cầm pháo sao? Thật là một bút nữ ngu ngốc.
Cục Tẩy nhướng mày, giơ pháo trong tay lên, cố ý hung dữ trừng mắt với cô: “Tôi là văn phòng phẩm lỗi, tới làm chuyện xấu.”
Cô nên hoảng sợ mới phải… Nếu sợ thì đừng có trưng ra bộ mặt ngây thơ làm người khác không thoải mái ấy. Anh nhìn gương mặt cô mà trong lòng bức bối, bức bối đến nỗi muốn bắt nạt cô phát khóc.
Nhưng Bút Chì vẫn giữ nét mặt ngơ ngác. Anh bị nhìn chằm chằm mà không hiểu sao mặt nóng lên. Đáng ghét… Thân thể anh cứng đờ, mặt cũng nóng phỏng theo. Bút nữ ngu ngốc này…
“Tôi hiểu rồi!” Bút Chì bỗng nhiên đấm tay phải vào lòng bàn tay trái một cái thật mạnh như hiểu ra vấn đề: “Anh là Cục Tẩy. Chị tôi nói rồi, mỗi một cây bút đều cần ghép đôi với một cục tẩy. Anh ở đây là muốn cùng ghép đôi với tôi!”
Ghép đôi…
“Phừng” – Mặt Cục Tẩy chuyển màu đỏ hồng rồi như bốc hỏa. Ngốc, ngốc quá! Cô gái ngốc nghếch! Thật sự quá ngốc, Anh vừa nghĩ vừa che mặt, sao lại dễ dàng... nói ra câu ấy như vậy.
Anh bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi. Dù cho cô ta vừa gặp đã yêu anh thì cũng nên rụt rè một chút chứ! Anh là văn phòng phẩm xấu xa, rất có thể làm chuyện xấu với cô mà… Anh chính là loại bút rất xấu xa đấy! Càng nghĩ anh càng cắn chặt răng.
“Sao anh không nói gì… Vậy, ghép đôi là làm như thế nào?” Bút Chì gãi đầu, ngu ngơ kéo kéo bao bì nilon của Cục Tẩy, “Hình như chị từng nói, đó là việc khiến con người thoải mái, làm chúng ta có cảm giác rất an toàn…”
...Cô nàng này hết thuốc chữa rồi. Cục Tẩy đỏ mặt nghiêng đầu nghĩ: Bút nữ ngu ngốc này muốn cùng anh ghép đôi đến vậy sao? Mặt Cục Tẩy lại dâng lên sự đau đớn sâu sắc. Nhưng anh là phế phẩm không đạt chất lượng, cô ấy sao lại vừa thấy anh đã yêu được chứ?
Thực sự dại dột hết thuốc chữa…
Lúc đó, ngoài thùng giấy vọng tới tiếng huýt sáo của Bút Màu Nước. Tuần tra đang tới!
Cục Tẩy cắn răng cất pháo vào túi, nhìn Bút Chì lần cuối cùng, rồi xoay người bò ra ngoài. Bút Chì cố chấp kéo bao bì nilon của Cục Tẩy: “Anh phải đi sao?”
Cục Tẩy vẫn tiếp tục bò ra ngoài thùng giấy: “Đúng”
Bút Chì: “Tôi sẽ ở cửa hàng văn phòng phẩm đợi anh. Ngày mai, tôi sẽ được chuyển ra ngoài. Khi nào thì anh tới vậy?”
Cục Tẩy: “…..”
Cục Tẩy định nói với cô rằng có lẽ cả đời anh đều không có cơ hội đến cửa hàng văn phòng phẩm. Nhưng anh há miệng thì nhận ra mình không nói nên lời.
“Cục Tẩy, ra đây mau lên!” Bút Màu Nước ở ngoài thấp giọng thúc giục. Cục Tẩy hít vào một hơi, nghiến răng tránh khỏi tay Bút Chì: “Tôi không biết.” Qua hai giây, anh khàn khàn hỏi: “…Cô có thể chờ tôi sao?”
Bút Chì gật đầu thật mạnh.
“Có chứ! Nhất định anh phải đến nhé!”
“…Được.”
Cục Tẩy dùng một tay che gương mặt ửng đỏ, cả người bốc hơi nóng bò ra ngoài.
Ngoài xưởng, hoa trong bồn nở xinh đẹp, dưới ánh trăng như là mơ vậy.
Bút Màu Nước: “… Cục Tẩy, sao cậu cứ cười ngây ngô vậy.”
Cục Tẩy đỏ mặt chỉ tay về phía những bông hoa: “Cậu nhìn xem, những đóa hoa màu hồng phấn đó thật xinh đẹp.”
Bút Màu Nước: “…..” Thật đáng sợ. Gương mặt luôn mang vẻ hận thù của Cục Tẩy đang cười!
Buổi tối, Cục Tẩy không đi với Bút Màu Nước về tụ tập cùng các văn phòng phẩm bị lỗi khác, mà tự đi một lối khác. Đến đống rác, anh tiện tay vứt dây pháo vào.
Không cần nữa...
Tuy từ lâu anh không còn ôm ấp hy vọng gì với hiện thực, nhưng bây giờ anh muốn mình biến thành văn phòng phẩm loại tốt.
Lần gặp mặt tiếp theo là thật lâu về sau. Cục Tẩy đã tẩy đi rất nhiều chữ sai một cách thô bạo để làm giảm kích thước bản thân lại. Dù việc ma sát trên các trang giấy rất đau đớn, nhưng cuối cùng anh cũng đủ tư cách vượt qua vòng kiểm tra của máy đo lường.
Khi mới đến cửa hàng văn phòng phẩm anh đã nhìn thấy cô nàng Bút Chì kia. Cô gái ngốc nghếch vẫn ngu ngơ, sợ sệt như thề. Anh vênh váo, đắc ý đi ngang qua.
Dù xác định sẽ được khen tới tấp, nhưng anh cũng không nghe thiếu những lời khen này… (mặt đỏ) hơn nữa nếu là cô nàng ngu ngốc đó, không chừng khi nhớ anh mà cô còn khóc thầm… (Bốc khói). Anh tuy là người xấu xa, nhưng thỉnh thoảng cũng lương thiện. Nếu anh chịu thiệt thòi mà ở bên cạnh cô, cô ấy sẽ không khóc đâu nhỉ... (bất đắc dĩ cắn răng). Hừ, con gái đúng là rất phiền.
Cục Tẩy đã tưởng tượng ra rất nhiều nét mặt vui mừng của Bút Chì khi gặp lại anh, nhưng anh lại không ngờ, cô sẽ nhìn anh mơ màng:
“Hả? Anh là ai?”
Cục Tẩy cảm thấy có cái gì đó vỡ vụn.
Nét mặt cứng đờ của Cục Tẩy biến mất. Anh chậm rãi nhìn Bút Chì bằng gương mặt lạnh lùng, mỗi lời nói ra khiến anh càng muốn cô phải khóc: “…Em không nhớ tôi sao?”
Nhưng Bút Chì không trả lời anh. Cách đó không xa, một chiếc xe đồ chơi đắt tiền dừng lại. Một Bút Chì Bấm và một Bút Bi đang ngồi trên xe. Cô thấy chiếc xe, ngẩn ngơ xoắn xuýt hai ngón tay vào với nhau, lùi ra đằng sau: “Nam thần và chị tôi đến rồi, nói chuyện sau nhé.”
… Bút Bi là nam thần của cô, vậy anh là ai.
Cô đi sượt qua bờ vai anh, vì muốn gặp cô mà anh chịu đau nỗ lực mài mòn chính mình. Cục Tẩy nắm chặt tay, trên mặt lại hiện lên vẻ hung ác.
Anh vẫn luôn nhớ cô, mà cô lại quên anh. Cô lại dám không nhớ đến anh.
Cục Tẩy quay đầu lại nhìn theo hướng chiếc xe đồ chơi đi xa dần với ánh mắt đầy hận ý. Thật lâu sau, anh đánh mạnh môt đấm lên tường, như không biết đau là gì, một lúc lâu sau mới thu tay về.
Về sau, Bút Chì vẫn như lần đầu tiên gặp anh. Lẫn nào gặp cũng có vẻ giật mình. Anh đã rất cố gắng kiềm chế vẻ hung dữ, nhưng nghĩ đến việc cô dám quên anh, anh lại tức đến điên.
Nhưng dù sao… Có nhớ hay không cũng vậy. Cô đã di tình biệt luyến, anh hung dữ một chút hay phá rối một chút cũng không có ai quan tâm.
Anh duy trì ý nghĩ đó cho tới khi gặp cô đi dạo một mình ở bệ bồn hoa. Bút Chì nhìn thấy anh sợ tới mức lui lại hai bước rồi chạy đi thật nhanh.
Cục Tẩy nhíu mày nhìn trên mặt đất.
Anh thấy bốn chữ: Bút Bi, bạn đời.
Cục Tẩy chợt giật mình, chân mày đang cau chặt chậm rãi thả lỏng. Anh sờ sờ miệng mình, nhận ra mình đang cười. Dù anh cố nhịn không nhếch khóe miệng, nhưng trong lòng anh lại đang vui sướng không thể kiếm chế.
Đúng là bút nữ ngu ngốc. Vẫn còn nhớ anh, nhưng vì thân hình anh nhỏ đi mà không nhận ra anh.
Cục Tẩy muốn trực tiếp đi tìm Bút Chì, chân thành nhận mình là nam văn phòng phẩm cô đau khổ tìm kiếm ngày đêm (Hừ, phụ nữ thật phiền toái). Nhưng khi thấy Bút Bi đang ở cùng cô, anh cắn răng nhịn lại.
Như có bức tường ngăn cách.
Anh không tin! Bút Bi đã cùng chị cô làm loại chuyện đó, cô vẫn có thể thích anh ta!
Cục Tẩy lại càng tức giận, tỏ thái độ càng chẳng ra sao với Bút Chì, khiến cô càng ngày càng sợ anh. Có khi nhìn thấy anh từ xa đã chạy mất. Những lúc đó, Cục Tẩy sẽ “Hừ” một tiếng lén lút chạy theo cô, nhìn dáng vẻ ngu ngốc sợ sệt ấy, bỗng nhiên mặt anh đỏ bừng….
Cô nàng ngu ngốc này… Thật sự có một sức quyến rũ không tên….
Tối hôm đó cũng như thế.
Cục Tẩy mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy đi dạo ở bồn hoa bắt gặp một cảnh làm anh sững sờ. Bút Bi và Bút Chì Bấm đang làm chuyện đó dưới ánh trăng, mà cô nàng ngốc nghếch kia đang núp gần đó che miệng khóc làm anh đau lòng.
…Thế mới nói tại sao cô lại thích loại người xấu xa này chứ? Nếu cô thích anh… (đỏ mặt) nếu thích anh thì tốt rồi. Anh nhất định sẽ không tổn thương cô.
Bút Bi và Bút Chì Bấm làm rất lâu, Bút Chì cũng khóc rất lâu. Cục Tẩy cũng ôm tim lén nhìn rất lâu, cuối cùng không nhìn nổi nữa, nhướng mày giả bộ dữ dằn đi đến trước mặt cô.
“Bình thường thích khóc cũng không nói làm gì, nửa đêm nửa hôm khóc lóc ầm ĩ sẽ làm phiền đến người khác, cô có biết không hả?”
Cô cúi đầu nhìn anh, trong ánh mắt đều là nước mắt. Anh như bị nghẹn họng, đưa khan giấy cho cô rồi nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ chạy trốn.
Ai ngờ cô lại theo anh ra đây, anh lại hung tợn đuổi cô trở về, nói rằng cẩn thận anh là loại văn phòng phẩm xấu xa. Còn cô khóc đến nấc lên.
“Anh không phải là văn phòng phẩm xấu xa… ́c! Anh vừa rồi còn đưa khăn giấy cho tôi nữa, sao có thể là văn phòng phẩm xấu xa chứ... ́c”
...Cô ngốc như vậy, nếu anh không bảo vệ cô thì sớm muộn cô cũng bị bút khác bán đi. Anh đã nghĩ vậy khi cô nhào vào lồng ngực anh. Anh cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm xúc kì lạ, như bị phát hiện điểm yếu. Nhưng anh bằng lòng gánh vác nếu đó là cô.
Cục Tẩy nghĩ nếu phải đổi chính sinh mệnh của anh để có nụ cười của cô, chắc anh …cũng không chút do dự mà làm. Anh vẫn không làm nổi văn phòng phẩm xấu xa vì trong lòng anh có một nơi thật mềm mại.
Anh hình như… (đỏ mặt quay đầu) thật sự, thật sự, thật sự rất thích cô…
Sau đó cô bỏ đi, rồi sau đó anh suýt mạnh mẽ chiếm đoạt cô, nhưng khi cô khóc, anh dừng lại.
Anh không đành lòng nhìn cô khóc.
Anh cam tâm vì cô mà làm mòn chính mình, bị dao nhỏ cắt xuống. Anh cũng có thể ở cạnh an ủi cô những lúc đau khổ, khi cô bị Bút Bi làm tổn thương, nắm chặt tay cô.
Bởi vì cô nói, anh là người đàn ông của cô.
Khi cô đi tham gia dạ tiệc, anh một mình nằm trong hộp bút của mình, không muốn đi làm việc thừa thãi, nhớ tới nét mặt xấu hổ của cô mà chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì cô nói, nhất định cô sẽ đi tìm anh.
Nhưng nửa đêm, anh bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Anh mơ thấy trong một không gian trắng xóa, cô đang khóc lớn, cô nói muốn gặp anh, cô sợ sẽ không được gặp lại anh, mà anh kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, làm sao cũng không tới gần cô được.
Trong bệnh viện, vì than chì của cô rơi trên mặt đất, anh tuyệt vọng đấm một quyền trên mặt Bút Bi.
“Dựa vào cái gì mà người quan trọng nhất của anh phải đổi lấy người tôi yêu nhất? Tôi không thể mất đi cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói quan trọng hơn cả tính mạng, anh có biết hay không?!”
Tại sao cô gái ngốc nghếch của tao lại bị mày dẫm đạp?
So với sinh mệnh của tao, cô ấy còn quan trọng hơn rất nhiều mầy biết hay không?
Đáng tiếc, Bút Bi không biết, Bút Chì cũng không biết. Nếu cô không tỉnh lại, bí mật này cả đời chỉ có một mình anh biết, một văn phòng phẩm biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.