Câu Chuyện Về Em

Chương 6

Scotland Chiết Nhĩ Miêu

22/12/2014

Mặc kệ là phiền phức có tự nhiên tìm tới không. Nếu như chú ấy đã yêu cầu, thì cô sẽ phải chấp nhận yêu cầu của chú ấy thôi.

Giữa trưa thứ sáu, bạn học Ôn Viễn lưng mang cặp sách, cả người hớn hở chạy tới trước cổng trường. Đứng ở trước cửa trường học cô tìm một vòng trong đám xe, cũng không thấy chiếc xe màu đen với biển chữ số có chữ B đầu của Ôn Hành Chi. Cô rút điện thoại di động ra, kết quả là có một tin nhắn được gửi tới: "Bận họp. Tối nay sẽ đến. Tìm một chỗ gần trường học chờ chú."

Nhìn tin nhắn trước mặt, bạn học Ôn Viễn thở dài.

Chủ nhật này thành phố có một cuộc thi toàn quốc, nên bọn họ học xong buổi sáng thì được đi về rồi! Bởi vì cuộc thi toàn quốc này mượn phòng học của trường cô làm nơi để thi, bạn học Ôn Viễn lại bất hạnh bị bà mập bắt ở lại tổ chức trường thi.

Đây chính là phương pháp giáo dục của bà mập, nếu bạn làm sai, thì bạn phải chuẩn bị 'lao động cải tạo'. Ở lại cùng cô còn có một học sinh nữ khác, nghe nói là lén đọc tiểu thuyết bị bà mập bắt được.

Hai học sinh nữ này chỉ im lặng nhận chỉ thị rồi bắt đầu sắp xếp trường thi. Đến lúc xong hết mọi việc thì đã là mười hai giờ ba mươi phút, Ôn Viễn không nói hai lời liền ném cây chổi lại rồi chạy ra cửa trường học. Cô không dám để cho Ôn Hành Chi đợi lâu.

May mắn là chú ấy không có tới.

Đóng nắp điện thoại di động lại, Ôn Viễn nhìn xung quanh một lát rồi mới quyết định đi tới một tiệm trà sữa cách trường học hai trăm mét chờ chú ấy.

Mấy ngày nay thời tiết của thành phố B có chút thay đổi, Ôn Viễn đi vào quán trà sữa không bao lâu thì nghe thấy một tiếng sét từ bên ngoài. Trong chốc lát, trời liền mưa to.

Ôn Viễn cảm thán mình thật may mắn, sau khi gọi một ly trà sữa, mới mở điện thoại ra gửi tin nhắn báo cáo cho Ôn Hành Chi nơi mình đang ở. Chỉ là lần này không có nhận được tin nhắn trả lời.

Có thể là chú ấy vẫn đang bận, Ôn Viễn hút một ngụm trà sữa, nhìn mưa to bên ngoài rồi tự an ủi chính mình.

Yên lặng ngồi đợi một lúc lâu, ly trà sữa từng chút từng chút một bị cô uống hết. Lúc này rốt cục Ôn Viễn cũng cảm thấy buồn chán rồi.

Ôn Viễn bới móc chiếc túi xách của mình, cô chuẩn bị lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra còn làm bộ nhìn thời gian. Bỗng nhiên cô nhìn thấy trong túi xách có một quyển sách lạ.

Vừa nhìn thấy tên sách, Ôn Viễn liền 囧

Quyển sách này không phải là của cô. Ôn Viễn lặng lẽ nhớ lại, chẳng lẽ vừa rồi do quá gắp gáp nên lấy lộn của bạn học nữ ở lại làm vệ sinh với cô?

Ôn Viễn kéo tóc, mở sách ra. Lật vài tờ thì biểu cảm càng 囧.

Thì ra cô ấy thích xem loại sách này! Chả trách bị bà mập kéo lại bắt 'lao động cải tạo', cái này, thật không tốt rồi

"Thực sự là không tốt rồi!"

Ôn Viễn lắc đầu như một bà cụ, nhưng ngón tay lại không thể khống chế mà lật tiếp. Cô căn bản không chú ý tới, có một bóng dáng đang nhẹ nhàng đi về phía cô. Đợi cho đến lúc cô đọc đến tim đập nhanh, mặt đỏ ửng. Bạn học Ôn Viễn không dám nhìn nữa, đóng cuốn sách lại thật mạnh, liều mạng lấy tay mình làm thành chiếc quạt gió mà quạt.

"Không nhìn, không nhìn... Không thể nhìn tiếp!" Nhìn tiếp sẽ xong đời, cái này toàn là thứ gì đâu không. Ôn Viễn nói lảm nhảm, bỗng nhiên từ trên đầu truyền xuống một giọng nói của nam.

"Đang xem cái gì?"

Bạn học Ôn Viễn lập tức giấu cuốn sách đi: "Cái gì cũng không xem! Tôi không xem gì hết!" Nói xong, cô phát hiện có điều gì đó không đúng. Hô hấp của cô ổn định lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mà trong nháy mắt cô hận không thể đào một cái hố để chôn chính mình.

Chính là Ôn Hành Chi!

"Ch...Chú!" Ôn Viễn mở to hai mắt, có chút ngạc nhiên nhìn anh.

Ôn Hành Chi cũng không thèm liếc cô, trực tiếp cầm lấy cuốn sách cô đang giấu đi. Cầm ở trong tay, lật vài tờ xem.

Mí mắt của Ôn Viễn giật giật, nhìn động tác của anh. Cũng không kịp cảm thán ngón tay của anh có bao nhiêu thon dài, bao nhiêu đẹp. Trong đầu cô giờ chỉ có ba chữ to đùng: Cô xong rồi!

Tên sách viết rất đơn thuần - Cô vợ nhỏ của tổng giác đốc ác ma. Ôn Hành Chi cũng biết rõ thể loại của quyển sách này là gì rồi, nhưng mà anh vẫn kiên trì lật vài trang. Sau khi lật xong, anh đống quyển sách lại, nhìn Ôn Viễn, cuối cùng mở miệng: "Ngồi xuống trước."

"Hả?" Cô thấp thỏm hồi lâu chờ con dao treo trên đầu rơi xuống, không nghĩ tới kết quả lại như vậy. Trong lúc này Ôn Viễn có chút không dám tin, mãi cho tới khi Ôn Hành Chi ngồi xuống đối diện cô, cô mới từng bước đi về phía chỗ ngồi.

Nhân viên phục vụ canh thời gian mà đi tới.

Lúc Ôn Hành Chi đi vào thì cô đã chú ý rồi. Quán trà sữa này ở gần trường học, bình thường người tới quán trà sữa đều là học sinh cấp hai và cấp ba. Không dễ gì có một người đàn ông trưởng thành đi vào, dáng người cao gầy. Khuôn mặt tuấn tú, có thể nói là luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Cô để thực đơn trước mặt Ôn Hành Chi: "Tiên sinh, anh muốn dùng gì?"

Giọng nói đầy dịu dàng đến Ôn Viễn cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Cô yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của nhân viên phục vụ miệng cười, rồi lại yên lặng quay đầu đi.

Bản chất mê trai. Cô không cần so đo, không cần so đo.

Trong lòng cô yên lặng mà nói mãi một câu, sau đó nghe thấy giọng của Ôn Hành Chi vừa trong veo vừa lạnh lùng trả lời lại: "Cho tôi một ly nước ấm."

Hở? Trên thực đơn có món này sao? Ôn Viễn tò mò liếc nhân viên phục vụ, chỉ thấy cô ta nhanh chóng lấy tờ thực đơn lại, duy trì nụ cười ở khóe miệng, cười nói: "Xin chờ một chút."

Ly nước ấm rất nhanh được mang tới, Ôn Viễn cúi đầu. Dựa vào thính giác mà để ý nhất cử nhất động của người đối diện. Chỉ nghe thấy anh uống một ngụm nước, sau khi đặt ly nước xuống, thì gõ gõ vào bàn. Ôn Viễn bắt đắc dĩ phải ngẩng đầu lên.

"Nói đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Anh bình tĩnh hỏi cô, sắc mặt của Ôn Viễn trở nên đỏ ửng. Kéo kéo tóc của mình, ấp a ấp úng nói: "Cháu... Cháu có thể không nói được không?"

Ôn Hành Chi nhìn thấy cử chỉ mờ ám của cô, cũng không nói nhiều, ánh mắt liền rơi vào quyển tiểu thuyết đang mở để trên bàn.

Trong lúc nhất thời Ôn Viễn cảm thấy như là đang ngồi trên lửa, ngồi như thế nào cũng không được tự nhiên. Cô cắn cắn môi, rốt cục cũng thành thật khai báo. Thật ra cũng không khó mở miệng, bất quá cô chỉ là một học sinh mới có mười bảy mười tám tuổi. Đối với đề tài yêu sớm này thì cực kỳ nhạy cảm, với lại cô bị đổ oan, cho nên trong lúc kể lại mọi chuyện giọng của cô vừa yếu đuối vừa ủy khuất.

Ôn Hành Chi cũng phát hiện ra được, nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện đang gục đầu xuống, hỏi: "Có biết bức thư đó là do ai viết không?"

Ôn Viễn lắc đầu, "Bà mập không nói cho cháu biết!"

"Ai là bà mập?"

"A..." Ôn Viễn bị hỏi có chút xấu hổ, theo quán tính mà kéo tóc của mình. Ngập ngừng nói: "Chính là... là cô chủ nhiệm."

Lúc đi học, điều học sinh thích nhất chính là đặt danh hiệu cho giáo viên. Tuy những danh hiệu này các học sinh đều truyền miệng nhau, nhưng mà phần lớn giáo viên cũng biết hết rồi, chỉ là không nói ra mà thôi. Thật ra chủ nhiệm của Ôn Viễn họ Phương, nhưng bởi vì thân hình quá mập mạp, tính cánh thì quá thô bạo, các bạn học sinh liền tặng cho một cái danh hiệu: 'Bà mập'.

Ôn Viễn gọi riết thành quen, cho nên khi bị hỏi theo bản năng mới nói ra. Bị Ôn Hành Chi bắt được, cô cảm thấy có chút xấu hổ. May mà Ôn Hành Chi không truy cứu việc này, anh do dự trong một lúc, sau đó nói: "Được, mau thu dọn đồ đạc của cháu. Chúng ta đi tới chỗ này."

"..." Vẻ mặt của Ôn Viễn không biết gì, "Chúng ta đi đâu?"

"Nhà sách."

Nhà sách? Ôn Viễn không hiểu, nhưng khi nhìn thấy Ôn Hành Chi đi khỏi chỗ ngồi, cô cũng đành phải đeo cặp xách lên mà đuổi theo.

Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Viễn ngồi trên xe của Ôn Hành Chi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh tự mình lái xe.

Ôn Hành Chi mở cửa xe cho cô, nhìn thấy dáng vẻ cô ôm túi xách đứng ngây ngốc bên cạnh cửa xe, anh hơi cau mày lại: "Lên xe."

"Vâng." Ôn Viễn chần chừ một lúc, vẫn quyết định ngồi ở ghế trên. Hơn nữa lần trước Ôn Hành Chi mở miệng lãi nhãi phải cài dây an toàn.

Nhà sách số 11 rất gần, không lâu sau thì đến nơi. Bước chân Ôn Viễn nhỏ bé đi theo phía sau Ôn Hành Chi, nhìn thấy bước chân vững vàng rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đứng trước một quầy sách chuyên môn. Cô ngẩng đầu lên, phía trên chất đầy sách báo về xã hội và tâm lý học.

Ôn Viễn liền 囧, cô nhìn Ôn Hành Chi.

Vừa rồi cô chỉ lo cúi đầu mà đi tới, chẳng biết lúc nào mà chú ấy đã cởi áo khác ngoài cởi xuống, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu sáng tiêu chuẩn, làm nổi bật lên dáng người cao thon của chú ấy. Ôn Viễn cẩn thận tỉ mỉ theo dõi chú ấy. Trong lúc này có hơi sửng sốt.

Ôn Hành Chi liếc cô một cái: "Nhìn chú làm gì? Mau chọn sách đi."

Ôn Viễn lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, ôm lấy gương mặt đỏ ửng của mình, nhỏ giọng nói: "Chú, chúng ta không cần đọc những thứ này được không?"

Ôn Hành Chi thản nhiên 'ừ' một tiếng, nhưng vẫn tiện tay rút một quyển sách khác đứa cho cô, "Cho nên càng cần phải xem."

"Tại sao?"

"Bởi vì bây giờ cháu đang ở thời kỳ rất nhạy cảm." Anh vừa lật sách xem vừa nói, nhưng âm thanh lại dồn nén lại, "Có rất nhiều chuyện tò mò mà lại không hiểu. Ví dụ như tình yêu nam nữ. Nhiều khi đọc một vài cuốn sách, có thể sẽ giúp cho cháu tránh được việc phạm sai lầm."

Đây là câu nói dài nhất anh nói với cô vào buổi trưa hôm nay, Ôn Viễn buồn bực cắn môi: "Chú, bức thư đó không phải cháu viết! Cháu không hề yêu sớm!"

"Chú biết." Ôn Hành Chi cũng không thèm nhìn cô, chỉ đáp sơ sài: "Chú không có hứng thú đối với người nào đã viết bức thư đó. Chỉ là cảm thấy vấn đề này nên rõ ràng một chút. Chỉ lo trước tính sau mà thôi. Mau chọn sách đi."



Bạn học Ôn Viễn mím môi, trong lòng không ngừng kêu rên.

Linh cảm của cô quả thực là không sai. Tìm một nhà tư bản giải quyết vấn đề thì phải trả giá thật nhiều.

Thật vất vả chọn xong sách, trải qua con mắt lựa chọn của Ôn Hành Chi. Cuốn cùng hai người mới rời khỏi nhà sách.

Trời đã tạnh mưa, nghĩ lại bây giờ là cuối tháng chín, xen lẫn với gió lạnh. Ôn Viễn hắt xì, cả người co lại trong bộ đồng phục, run cầm cập.

Ôn Hành Chi quay đầu lại nhìn cô, đợi đến lúc cô ngồi vào trong xe mới hỏi: "Chưa ăn cơm sao?"

Hả? Ôn Viễn chớp mắt mấy cái, nghĩ tới buổi trưa cô không có ăn cơm, trong nháy mắt bao tử đã kêu hai tiếng. Hai gò má của Ôn Viễn nóng lên, nhìn bên ngoài mà rầu rĩ 'ừ' một tiếng.

Ôn Hành Chi suy nghĩ một lát, rồi dẫn cô đi tới một quán cơm gần đây.

Khi xe ngừng lại, vừa vào của lập tức có bồi bàn ra chào hỏi, dẫn bọn họ vào chỗ ngồi, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh muốn dùng gì?"

Ôn Hành Chi nhìn Ôn Viễn, nói: "Thích ăn cái gì thì tự mình chọn."

Ôn Viễn 'dạ' một tiếng, lấy tờ thực đơn nghiên cứu cả buổi, cuốn cùng chọn một phần cơm rang dứa, sau đó đưa tờ thực đơn lại cho Ôn Hành Chi. Khẩu vị của Ôn Hành Chi không hề tốt, chỉ gọi thêm hai món đơn giản.

Nhân lúc chờ thức ăn được mang lên, Ôn Viễn nhìn sơ qua bốn phía rồi đánh giá, mãi cho đến khi một ly trà nóng đặt trước mặt cô, cô mới lấy lại tinh thần.

"Uống chút nước trà cho ấm dạ dày."

Đây là thói quen của anh, lúc ăn cơm ở nhà anh luôn làm vậy. Ôn Viễn có chút thụ sủng nhược kinh (1), nói cám ơn rồi mới cầm ly nước lên uống. Cơ thể của cô không chịu được lạnh, mỗi lần tới lúc giao mùa thì cô dễ sinh bệnh, chẳng những vậy mỗi lần bị bệnh thì rất lâu khỏi. Cho nên cô rất chú ý, vào lúc này không dám sơ suất gì.

(1) được sủng ái mà lo sợ

Tầm mắt Ôn Hành Chi thản nhiên rơi vào trên người Ôn Viễn. Gương mặt nhỏ nhắn như trứng ngổng dường như toàn bộ đều vùi vào trong ly nước kia, chỉ còn lại cái đầu lôi thôi đưa về phía anh. Đồng phục của cô quá rộng rãi, làm lộ ra cánh tay vừa nhỏ vừa gầy.

Ôn Hành Chi nhìn chằm chằm vào cánh tay kia rất lâu, sau đó mới uống một ngụm trà, từ từ hỏi: "Ôn Viễn. Bây giờ cháu bao nhiêu kg?"

"Dạ?" Cô gái nhỏ bị điểm danh vội vàng ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to. Gương mặt tái nhợt giờ đây có chút hồng hào, "Cháu... Cháu không biết. Sao vậy chú?"

"Không có gì."

Nhìn sơ quá cũng biết là dinh dưỡng không đầy đủ.

Không lâu sau, thức ăn được mang lên. Đôi mắt của Ôn Viễn sáng lên, cầm chiếc thìa lên bắt đầu đối phó dĩa cơm rang trước mặt.

Sức ăn của cô không được tính là khỏe, thích ăn cay, kén ăn lại ăn cơm rất chậm. Cho nên lúc ăn cơm cùng Ôn Hành Chi, cô có chút không quen. Bởi vì khẩu vị của anh rất nhạt, với lại thích ăn đồ chay.

Ôn Viễn nhìn Ôn Hành Chi sắp xếp những lọ gia vị gọn gàng chỉnh tề trước mặt, do dự một chút mới nhỏ giọng nói với anh: " Chú, có thể hay không đưa cho cháu cái lọ kia?"

Ôn Hành Chi nhìn cô chỉ cái lọ nhỏ, lấy đưa cho cô. Chỉ thấy cô mặt mày hớn hở, dùng muỗng nhỏ múc thêm vài thìa cơm rang.

Ôn Hành Chi nhìn cô, lên tiếng ngăn cản: "Khoan đã, ăn cay ít thôi."

Ôn Viễn đang cao hứng, cũng không nghĩ tới lời này là ai nói, thuận miệng trả lời lại: "Chú không biết đâu, đồ ăn không cay là ăn không vô."

Ôn Hành Chi nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, cũng không nói gì để mặc cho cô làm.

Thêm đủ ớt cay vào, bạn học Ôn Viễn mới bắt đầu ăn. Vừa mớt ăn vài muỗng, thì phát hiện không đúng rồi. Cô vội vàng cuối đầu, vội vàng ăn thêm vài muỗng. Trong nháy mắt đầu liền gục xuống.

Có cà rốt! Có cà rốt!

Ôn Viễn buồn bực, cẩn thận liếc mắt nhìn Ôn Hành Chi. Bắt đầu dùng thìa lựa cà rốt ra. Sau một lúc, thấy người nọ buông đũa xuống.

"Ôn Viễn."

"Dạ." Cô hạ thấp đầu xuống.

"Tật xấu kén ăn này của cháu, là do ai gây ra?"

"Cháu không có kén ăn, chỉ là không ăn cà rốt thôi." Suy nghĩ lại một chút, giọng của cô nhỏ lại thêm vào một câu, "Cũng không phải là con thỏ."

Ôn Hành Chi cũng không để ý lời nói thầm của cô, múc thêm một chén canh đứa tới trước mặt cô. Sau đó đem lọ tiêu đặt ở nơi mà cô không vớ tới. Cuối đầu nói: " Không được bỏ ra ngoài nữa. Nhất là cà rốt."

"Dạ..." Cô ủy khuất đồng ý, nhìn dĩa cơm rang có cà rốt, múc một muỗng đưa vào miệng, tùy tiện ăn vài ngụm rồi nuốt xuống bụng.

Một bữa cơm qua loa vậy là xong. Buổi chiều Ôn Viễn còn muốn về nhà để chuẩn bị cho buổi thi toàn quốc. Ôn Hành Chi trực tiếp lái xe đưa cô về.

Ngồi trên xe, lại đúng lúc vừa sau buổi trưa. Ôn Viễn lập tức như con gà mổ thóc, ngủ gà ngủ gật. Ôn Hành Chi vẫn chuyên tâm lái xe, khi dừng xe chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Viễn. Cô đang dựa vào cửa kính mà ngủ say sưa.

Mới có một chút, đã ngủ say như vậy rồi, cũng coi như có bản lĩnh lắm.

Ôn Hành Chi lắc đầu, tầm mắt rời vào cổ tay của cô. Ở nơi đó không có món trang sức nào mà chỉ là một sợi dây màu đỏ, có thể đã lâu rồi nên màu sắc không còn tươi mới nữa, nhưng mà lại rất sạch sẽ. Anh nhìn toàn bộ, do dự một chút, nhưng vẫn vương tay ra nắm lấy cổ tay của cô.

Cổ tay, rồi tới cánh tay, tất cả đều mảnh khảnh vượt qua dự đoán của anh. Có thể tưởng tượng được, nếu thả cô gái này lên cái cân, khẳng định trọng lượng không có bây nhiêu.

Không nghĩ tới, một cô gái sống mười mấy năm ở trong một ngôi nhà rộng mười mấy m2, mà lại gầy như vậy.

Ôn Hành Chi có chút mê mẩn, đúng lúc đó đèn xanh được bật lên. Anh mới rút tay mình về, mở đèn xi-nhan, rồi chạy thẳng về nhà.

Đảo mắt một cái cuộc thi toàn quốc đã xong, chẳng mấy chốc đã tới thứ hai.

Vào buổi chiều khi tan học, Ôn Viễn đã đi tới cửa trường học từ sớm. Lần này Ôn Hành Chi không có tới trễ, sáu giờ đúng thì xe của anh đã đậu cách trường học một trăm mét. Sau đó anh đi bộ tới cổng trường.

Từ xa đã nhìn thấy Ôn Viễn, mặc bộ đồng phục không phù hợp với dáng người của cô, đang cúi đầu, đứng dưới tàng cây, dáng vẻ giống như quả cà bị thúi. Anh nhìn cô chậm rãi đi về phía trước.

"Ôn Viễn."

Cô bé Ôn bị gọi tên liền giật mình, nhìn thấy trước mặt là một đôi giày da màu nâu, lặng lẽ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Ôn Hành Chi cô liên nhớ tới chuyện hôm đó 囧. Đẻ thoát khỏi sự xấu hổ này, cô theo bản năng nắm tóc của mình, dò xét chào hỏi anh: "Chú."

Ôn Hành Chi nhàn nhạt ừ một tiếng. Anh phát hiện ra tuy là cô bé này chỉ mới mười bảy tuổi, cộng thêm cái đầu cũng không tính là cao. Đứng ở trên đường cứ như một đứa trẻ con, cô chỉ mới đứng tới cằm của anh. Với chiều cao và dáng vẻ này so với bạn cùng lứa, suy cho cùng là thuộc trình độ nào?

"Ôn Viễn." Anh nhìn cô, nói: "Đồng phục ở trường của cháu, không có phù hiệu sao?"

Ôn Viễn bị hỏi có chút 囧, cô cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Lớp mười có, lớp mười một không có."

Trường học của bọn họ mỗi năm có đồng phục khác nhau, lúc lớp 10 thì cô còn mặc vừa, đến lớp 11 đồ rộng hơn cô mặc đương nhiên là lớn hơn rồi.

Ôn Hành Chi cũng coi như là có học trung học ở thành phố B này, đối với tình huống này thì cũng biết ít nhiều. Anh nhìn cô một cái rồi mới nói: " Được rồi, dẫn chú đi gặp chủ nhiệm lớp đi."

Ôn Viễn dạ một tiếng, dẫn anh đi vào trong trường. Lúc này trường đã tan học được một lúc, phần lớn mọi người đều đã rời khỏi trường. Nhưng mà cũng có vài người đi về trễ, nhìn thấy hai người bọn họ, cũng không nhịn được mà nhìn vài lần. Nhất là các bạn học sinh nữ.

Lúc đầu Ôn Hành Chi vẫn không phát hiện. Mãi cho đến bạn học Ôn Viễn không nhịn được mà bĩu môi, anh mới phát hiện vẻ mặt của cô đầy chán nản.

"Sao vậy?" Anh nhỏ giọng hỏi.

Ôn Viễn nhìn anh một cái, cúi đầu thì thầm nói: "Không có gì."

Rõ ràng là anh ăn mặc không hề bắt mắt, chỉ có một cái áo sơ mi trắng mà thôi, làm sao mà lại có thể gây chú ý đến vậy? Loại chuyện mời phụ huynh này cần phải khiêm tốn mà phạt chứ?! Cô gái nhỏ vừa nghỉ vừa oán hận, bước chân cũng đi nhanh hơn.

Ôn Hành Chi cũng không hiểu tại sao. Một lúc sau, anh nhìn xung quanh mới bắt đầu thấy những ánh mắt chú ý tới anh. Xem ra mọi chuyện sáng tỏ rồi. Đôi chân mày nhíu lại, bước chân cũng dài hơn, không lâu sao thì đuổi kịp Ôn Viễn.

Bà mập, chính là cô giáo Phương, đang ở trong văn phòng chờ Ôn Hành Chi. Mới vừa rót xong một ly nước, thì thấy Ôn Viễn hầm hầm dẫn một người đi vào văn phòng. Bà đang muốn ra vẻ kêu căng của một giáo viên dạy dỗ Ôn Viễn, nhưng khi nhìn thấy người đi sau lưng cô thì bộ mặt đầy hung tợn lập tức biến mất.

Nhìn thấy người đang đi tới, giáo viên Phương lặp tức cười tươi.

"Đây là phụ huynh của Ôn Viễn."

Cô ta nhìn Ôn Hành Chi, vươn tay ra. Ôn Hành Chi chỉ ảm đạm cười, bắt tay lại: "Xin chào, giáo viên Phương."



Sau khi bắt tay xong, bà mập nhìn Ôn Hành Chi từ trên xuống dưới, hỏi: "Xin hỏi ngài là gì của Ôn Viễn?"

"Đây là chú của em." Ôn Viễn cướp lời nói, "Ba mẹ em có việc bận, cho nên mới nhờ chú em đến..."

Cô nói dối trước mặt Ôn Hành Chi có chút không quen. Nói đến nữa câu sau, thì âm thanh dần nhỏ lại. May mà Ôn Hành Chi chỉ liếc cô, chưa nói gì.

Bà mập chắc chắn không nhìn ra manh mối gì

Mặc dù các bạn học sinh đều gọi cô ta là bà mập, nhưng mà cô ta cũng không đến nỗi già. Năm nay chỉ mới hai mươi bảy thôi, vẫn chưa kết hôn. Cho nên khi nhìn thấy Ôn Hành Chi, giáo viên Phương có chút không bình tĩnh. May mà cô ta có tố chất tâm lý tốt, trong khoảng thời gian ngắn liền ổn định lại tinh thần, "À... Chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Ôn Hành Chi gật đầu, quay đầu liếc nhìn Ôn Viễn. Nói với cô: "Ở bên ngoài chờ chú."

Hả?

Ôn Viễn vừa nghe thấy thì liền đứng lại, ngoan ngoãn gật đầu chờ ở bên ngoài văn phòng.

*****

Vừa vào văn phòng, bà mập liền mời Ôn Hành Chi ngồi.

Ôn Hành Chi cũng không từ chối, vừa ngồi xuống thì đã nói cầu đầu tiên: "Thật xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của cô Phương."

"Không có, không có." Bà mập vẫy tay, hơi xấu hổ nói: "Tiếp đãi phụ huynh là một trong những nhiệm vụ quan trọng mà. Sau có thể gọi là tốn thời gian."

Ôn Hành Chi hơi vuốt cằm, do dự một lát, sau đó mới nói: "Tôi đã nghe Viễn Viễn nói rồi. Lần này là vấn đề yêu sớm?"

"À. Đúng thật là có chuyện này." Bà mập đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một bức thư, đưa cho Ôn Hành Chi: "Nhắc tới chuyện này thì không tính là chuyện lớn lao gì. Nhưng mà hiện nay Ôn Viễn đã học lớp mười một, còn không tới hai năm thì sẽ thi vào đại học. Thành tích học tập của em ấy chỉ thuộc dạng trung bình, nếu không để tâm vào chuyện học, thì khả năng đậu đại học sẽ không cao lắm."

Ôn Hành Chi không nói gì, chỉ nhìn bức thư có nhiều nét gấp. Đọc nhanh bức thư đó, sau khi xem xong, anh chỉ nghĩ đến một điều. Nếu như bức thư này là của Ôn Viễn viết thì chữ của nó thực sự là đạt tới trình độ quá khó coi rồi. Nếu như không phải nó viết thì người cố tình viết ra bức thư này cũng phải bỏ nhiều công sức.

"Cô Phương." Anh gấp bức thư lại, trả lại cho bà mập. "Tôi muốn biết, bức thư này làm sao cô cô phát hiện được?"

Bà mập thấy anh nghiêm túc hỏi vậy, cũng không định giấu diếm mà nói ra sự thật: "Là một học sinh đưa cho tôi. Nói là sau khi tan học thì phát hiện trong học tủ của Ôn Viễn."

Ôn Hành Chi chỉ cười cười: "Xin cô hãy nghe một vài lời của tôi. Tôi thì lại nghĩ khác. Ôn Viễn nói với tôi là không hề có ấn tượng gì với bức thư này, nhưng mà lời cô giáo nghe thấy lại hoàn toàn khác. Mặc kệ kết quả là như thế nào, hai người chắc sẽ có người nói dối, điều đó không thể nghi ngờ. Nhưng mà cho dù là ai nói dối, thì không thể dựa vào bức thư này mà kết luận được."

Bà mập có chút nghi ngờ: "Nhưng mà nét chữ này là của Ôn Viễn."

"Nét chữ không thể nào làm chuẩn. Chữ của Viễn Viễn không đẹp, nếu muốn bắt chước thì cũng không phải không thể làm được."

Càng nói chuyện, bà mập càng cảm thấy chuyện này có chút phức tạp. Bà vỗ bàn nói: "Chuyện này nhất định tôi sẽ điều tra rõ. Nếu biết ai là tôi nhất định không tha."

Ôn Hành Chi hơi suy nghĩ một chút, nói: "Trừng trị thì nhất định rồi. Nếu như hôm nay tôi đã tới đây, thì hy vọng mọi chuyện dừng ở đây. Không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến kết quả học tập của hai đứa nó. Nói cho cùng cũng không phải là chuyện lớn gì."

Ánh mặt của bà mập sáng ngời trước thái độ của người đàn ông này. Một lát sau bà mập nở một nụ cười đầy xấu hổ: "Ngài xem! Chuyện này tôi chưa làm rõ thì đã mờ phụ huynh rồi!" Suy nghĩ một chút còn nói: "Nhưng mà con bé Ôn Viễn này, bình thường hay chơi với Triệu Duy Nhất. Khi tôi nhìn thấy bức thư tình này, cũng không nghĩ nhiều, lập tức..."

"Không sao." Ôn Hành Chi không để ý còn cười nói, "Ở trường học, Viễn Viễn vẫn cần phải nhờ cô giáo Phương đây dạy dỗ nhiều hơn."

Thế là trong khi bạn học Ôn Viễn đang rối rắm đứng chờ ở bên ngoài, thì bên trong mọi chuyện đã kết thúc trong bầu không khí hòa bình.

Cô bé Ôn đang đứng ở bên ngoài do dự mãi, nhìn thấy cửa văn phòng mở ra, liền vội vàng bước lên.

"Mau chào tạm biệt cô giáo đi."

Ôn Hành Chi dặn dò, Ôn Viễn đành phải nhẫn nại nhìn bà mập nói một tiếng hẹn gặp lại. Bà mập cười tít mắt lại, vẻ mặt hiền lành hơn mọi lúc.

Trong lúc nhất thời Ôn Viễn có chút khó tin, nhắm mắt đuổi theo phía sau Ôn Hành Chi. Vừa mới đi ra khỏi cổng trường, nhìn xung quanh không có người mới hỏi, "Chú, bà... cô Phương nói sao?"

"Chưa nói gì hết."

Ôn Hành Chi thản nhiên trả lời lại, mở cửa xe ra.

Ôn Viễn nghe thấy đáp án như vậy, nhất thời nghẹn họng. Đang muốn tiếp tục hỏi, thì thấy có hai bóng người đang chạy về phía cô.

"Ôn Viễn!"

Là Tô Tiện và Triệu Duy Nhất.

Nhìn thấy hai người, Ôn Viễn liền kích động. Chuyện bị mời phụ huynh bọn họ không biết. Một là vì trong khoảng thời gian này bọn họ quá bận rộn cho trận đấu, rất ít khi tới trường học. Thứ hai là Ôn Viễn không muốn cho bọn họ biết. Tâm tư của con gái luôn là như vậy, đang là bạn thân, bổng nhiên bị người khác nói thành loại quan hệ này, trong lòng dĩ nhiên có chút khó chịu.

Cho nên, cô chỉ liếc nhìn hai người một cái, rồi quay đầu bỏ đi.

"Ôn Viễn!" Triệu Duy Nhất chạy không kịp thở đến trước mặt cô. Sau đó liền nói một câu: "Sao cậu không nói cho tụi mình biết? Bà mập không làm khó gì cậu chứ?"

"Không có gì." Hai tay Ôn Viễn nắm hai dây đeo cặp sách, nở một nụ cười ngọt ngào.

"Thư tình là do ai viết?" Tô Tiện hỏi.

Ôn Viễn bĩu môi, trừng mắt liếc Triệu Duy Nhất một cái, nói: "Mình không ngu tới vậy đâu."

Triệu Duy Nhất tạm thời không so đo với cô, "Thế bà mập tha cho cậu rồi à?"

Ôn Viễn thở dài, "Làm gì có, bị mời phụ huynh thôi."

Cô nói xong, Tô Tiện và Triệu Duy Nhất mới chú ý tới người bên cạnh.

Nhìn thấy người này, trong nháy mắt Triệu Duy Nhất có cảm giác không tốt, mí mắt giật mạnh. Cậu vò mái tóc ngắn có chút cứng ngắc mà chào hỏi Ôn Hành Chi, "Chào chú."

Tô Tiện đứng bên cạnh thì bình tĩnh hơn. Mỉm cười với người đang đứng trước mặt, mỉm cười nói: "Xin chào."

Ôn Hành Chi gật đầu nhìn hai người, tầm mắt quét từ trên xuống dưới hai người. Sau đó lạnh nhạt nói: "Trời tối rồi, mau về nhà sớm đi."

"Dạ...."

Triệu Duy Nhất vội vàng gật đầu. Đùa gì, cậu chỉ mới gặp Ôn Hành Chi chỉ có hai lần, mỗi lần đều là lúc gây ra chuyện. Biểu hiện của chú này mà không vui, thì nhất định sẽ không họ chơi với nhau nữa.

Ôn Viễn nhìn thấy dáng vẻ chó con của cậu, thì liền bật cười. Cười chào tạm biệt hai người, rồi mới ngồi vào trong xe.

Ôn Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, mãi cho tới khi Ôn Viễn lên xe, thắt dây an toàn. Anh mới dời tầm mắt, lái xe rời đi.

Hoàng hôn dần dần ngã màu. Ôn Viễn ngồi ở ghế trước, chỉ lát sau là cảm thấy nhàm chán. Hai ngón tay thắt vào nhau, hết nhìn tới đông thì nhìn tới tây.

Lúc Ôn Hành Chi lái xe không thích nói chuyện, cũng không nhìn xung quanh. Nhưng mà bây giờ bên cạnh anh có một người như đang ngồi trên lửa, anh không muốn chú ý cũng khó.

Anh liếc Ôn Viễn, nói: "Ở đó có đĩa CD, muốn nghe bài nào thì tự mình chọn."

Ôn Viễn khôn ngoan mà đáp lại, chui đầu vào đóng đĩa CD. Những chiếc đĩa ở đây đều là nhạc kịch nước ngoài chỉ có duy nhất một cái là nhạc nội mà lại là Côn Khúc. Nhìn đóng đĩa này, lông mi của bạn học dần nheo lại.

Ôn Hành Chi quẹo cua, nhìn thấy cô biết là cô không thích nghe mấy đĩa nhạc này. Cho nên mới hỏi một vấn đề khác: "Sách mua vào hai ngày trước, cháu đã xem chưa?"

"Có nhìn sơ qua, nhưng vẫn không hiểu." Ôn Viễn nhức đầu, "Chú nói xem xong sẽ không phạm sai lầm. Đúng là sau khi cháu xem xong, càng không hiểu gì về tình yêu nam nữ."

Cô bé Ôn đầy vô tâm, nhưng mà khi Ôn Hành Chi nghe xong mấy lời này thì khóe miệng lại cong lên. "Cũng không đến mức phải hiểu hết mọi thứ đâu." Anh dừng xe trước đèn đỏ, hờ hửng nói: "Cháu chỉ cần biết, ở cái tuổi này của cháu mà phát sinh cảm giác khác lạ với người khác giới, thì chỉ là thần kinh bị kích thích. Không thể lấy đó mà làm chuẩn được."

Ôn Viễn ồ lên một tiếng, "Vậy nếu suy đi tính kỹ cũng không được sao?"

"Không được."

Ôn Viễn buồn bực, "Vậy thì khi nào mới được?"

"Sau hai mươi lăm tuổi." Ôn Hành Chi nhìn đèn đỏ đang đếm ngược, chuẩn bị lái xe, nói, "Chờ khi cháu biết được cái gì là tốt cái gì là xấu. Lúc đó mới có thể bắt đầu."

Nói xong thì đèn xanh sáng lên. Ôn Hành Chi đạp ga chạy về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Về Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook