Câu Chuyện Xưa Máu Chó Của Một Vụ Tai Nạn Mất Trí Nhớ
Chương 7
Xuân Khê Địch Hiểu
16/11/2020
Đề nghị của Đào Uyên không được chấp nhận.
Lục đổng đã trở lại.
Trong khoảng thời gian này Đào Uyên bên tìm kiếm bên suy ra, biết tên của Lục Đổng là Lục Cảnh, cũng không già lắm, chỉ lớn hơn cậu sáu tuổi, tuổi còn trẻ đã thành đại nhân vật, khí thế đương nhiên phi phàm.
Đào Uyên vừa thấy Lục đổng đến thì có hơi sợ, trốn vào WC chơi di động nửa ngày, tắm rửa một cái, thấy thật sự không có cách bỏ trốn rồi mới cọ tới cọ lui mở cửa ra ngoài.
Lục đổng ngồi ở bên kia dùng máy tính xử lý công vụ.
Đào Uyên kéo ghế dựa ngồi ở một bên nhìn Lục đổng công tác.
Lục đổng khép laptop lại, quay đầu đối diện với ánh mắt tò mò của Đào Uyên.
Lục đổng nhướng mày.
Đào Uyên nói: “Tôi có chỗ thắc mắc.”
Lục đổng hỏi: “Thắc mắc gì?”
Đào Uyên nói: “Anh lớn lên cũng không tệ, lại có tiền, sao lại bắt chước người ta chơi bao dưỡng vậy? Nếu là nhà tôi không phá sản, chắc chắn có người chủ động bò lên giường tôi. Tôi mới không cần tiêu tiền, muốn ngủ với ai thì ngủ, thật tự tại.” Đào Uyên lý trí phân tích, “Một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi nhiều tiền, không yêu đương đàng hoàng, chỉ có hai loại khả năng!”
Đào Uyên khích lệ làm Lục đổng rất hưởng thụ. Anh khó có được kiên nhẫn nói chuyện với Đào Uyên: “Hai loại nào?”
Đào Uyên lặng lẽ dịch ghế dựa ra sau, sau khi đảm bảo khoảng cách giữa hai người an toàn mới nói: “Hoặc là thân thể anh khiếm khuyết, hoặc là tâm lý anh khiếm khuyết, ví dụ như biến thái gì đó.”
Lục đổng: “……”
Lục đổng vén tay áo, xách Đào Uyên lên giường.
Anh bị choáng đầu mới có thể nghiêm túc nói chuyện với tên nhóc này! Từ lúc cậu bị tại nạn chưa nói được nửa câu nghe xuôi tai, không khiến anh tức giận đến thất khiếu bốc khói thì không được.
“Chúng ta không thân nhau như vậy đâu, ông chú Lục.” Đào Uyên cảm thấy không tốt lắm, lẳng lặng lui ra sau.
Lục đổng nắm mắt cá chân Đào Uyên lôi về, gắt gao đè Đào Uyên ở dưới thân, cho cậu biết cái gì gọi là biến thái.
Đào Uyên thấy tránh không khỏi, sợ đau, đành phải ngoan ngoãn để Lục đổng muốn làm gì thì làm. Cuối cùng cậu khóc đến khàn giọng mới được Lục đổng buông tha, chôn mặt vào ngực Lục đổng chìm vào giấc ngủ.
Lục đổng nhìn cái đầu trong ngực mình sắc mặt luân phiên thay đổi.
Đào Uyên muốn rời bỏ anh.
Hôm xảy ra tai nạn, bọn họ đang nói chuyện. Anh nói với Đào Nguyên: Dù cho tôi có kết hôn, em vẫn là người của tôi.
Ai cho Đào Uyên lá gan khiến cậu dám đề nghị rời khỏi anh? Tên nhóc này tứ chi lười biếng, ngũ cốc cũng không phân biệt được, nuông chiều từ bé, ham ăn biếng làm, kỹ thuật diễn nát nhừ, kĩ thuật xướng ca cũng không có, cứ như vậy cũng muốn rời khỏi anh?
Nhưng anh mới vừa nói xong, tiếng thắng xe bén nhọn lập tức truyền tới từ đầu bên kia.
Lục đổng đã trở lại.
Trong khoảng thời gian này Đào Uyên bên tìm kiếm bên suy ra, biết tên của Lục Đổng là Lục Cảnh, cũng không già lắm, chỉ lớn hơn cậu sáu tuổi, tuổi còn trẻ đã thành đại nhân vật, khí thế đương nhiên phi phàm.
Đào Uyên vừa thấy Lục đổng đến thì có hơi sợ, trốn vào WC chơi di động nửa ngày, tắm rửa một cái, thấy thật sự không có cách bỏ trốn rồi mới cọ tới cọ lui mở cửa ra ngoài.
Lục đổng ngồi ở bên kia dùng máy tính xử lý công vụ.
Đào Uyên kéo ghế dựa ngồi ở một bên nhìn Lục đổng công tác.
Lục đổng khép laptop lại, quay đầu đối diện với ánh mắt tò mò của Đào Uyên.
Lục đổng nhướng mày.
Đào Uyên nói: “Tôi có chỗ thắc mắc.”
Lục đổng hỏi: “Thắc mắc gì?”
Đào Uyên nói: “Anh lớn lên cũng không tệ, lại có tiền, sao lại bắt chước người ta chơi bao dưỡng vậy? Nếu là nhà tôi không phá sản, chắc chắn có người chủ động bò lên giường tôi. Tôi mới không cần tiêu tiền, muốn ngủ với ai thì ngủ, thật tự tại.” Đào Uyên lý trí phân tích, “Một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi nhiều tiền, không yêu đương đàng hoàng, chỉ có hai loại khả năng!”
Đào Uyên khích lệ làm Lục đổng rất hưởng thụ. Anh khó có được kiên nhẫn nói chuyện với Đào Uyên: “Hai loại nào?”
Đào Uyên lặng lẽ dịch ghế dựa ra sau, sau khi đảm bảo khoảng cách giữa hai người an toàn mới nói: “Hoặc là thân thể anh khiếm khuyết, hoặc là tâm lý anh khiếm khuyết, ví dụ như biến thái gì đó.”
Lục đổng: “……”
Lục đổng vén tay áo, xách Đào Uyên lên giường.
Anh bị choáng đầu mới có thể nghiêm túc nói chuyện với tên nhóc này! Từ lúc cậu bị tại nạn chưa nói được nửa câu nghe xuôi tai, không khiến anh tức giận đến thất khiếu bốc khói thì không được.
“Chúng ta không thân nhau như vậy đâu, ông chú Lục.” Đào Uyên cảm thấy không tốt lắm, lẳng lặng lui ra sau.
Lục đổng nắm mắt cá chân Đào Uyên lôi về, gắt gao đè Đào Uyên ở dưới thân, cho cậu biết cái gì gọi là biến thái.
Đào Uyên thấy tránh không khỏi, sợ đau, đành phải ngoan ngoãn để Lục đổng muốn làm gì thì làm. Cuối cùng cậu khóc đến khàn giọng mới được Lục đổng buông tha, chôn mặt vào ngực Lục đổng chìm vào giấc ngủ.
Lục đổng nhìn cái đầu trong ngực mình sắc mặt luân phiên thay đổi.
Đào Uyên muốn rời bỏ anh.
Hôm xảy ra tai nạn, bọn họ đang nói chuyện. Anh nói với Đào Nguyên: Dù cho tôi có kết hôn, em vẫn là người của tôi.
Ai cho Đào Uyên lá gan khiến cậu dám đề nghị rời khỏi anh? Tên nhóc này tứ chi lười biếng, ngũ cốc cũng không phân biệt được, nuông chiều từ bé, ham ăn biếng làm, kỹ thuật diễn nát nhừ, kĩ thuật xướng ca cũng không có, cứ như vậy cũng muốn rời khỏi anh?
Nhưng anh mới vừa nói xong, tiếng thắng xe bén nhọn lập tức truyền tới từ đầu bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.