Chương 92: Cháu hứa sẽ yêu anh ấy thật nhiều
It's me Forever Young
20/05/2024
Ca mổ diễn ra tốt đẹp. Hai tiếng sau chiếc xe cáng đã đưa bé Hồng trở lại phòng cấp cứu. Lúc này con bé đã mơ hồ tỉnh lại, tuy nhiên chắc vẫn còn mệt nên nó vẫn nằm yên, mắt khép hờ.
“Mọi chuyện ổn rồi, đừng lo lắng”. Y tá Vân tay vừa chỉnh khóa truyền dịch, vừa nói với Ngân Hà và người phụ nữ trông trẻ.
“Bao giờ có thể thông báo với bố mẹ con bé?”. Ngân Hà sốt sắng hỏi. “Tôi nghĩ bố mẹ con bé cũng cần biết về sức khỏe của con mình”.
“Viện trưởng nói chú ấy sẽ sớm tự mình thông báo với họ. Ông nội bé vừa mất, có lẽ giờ này gia đình họ mới đang chuẩn bị tang lễ”.
“Tôi sẽ ở đây chăm sóc con bé”. Ngân Hà dùng tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mai đang bết trên trán bé Hồng. Mới có một hôm chiến đấu với bệnh tật mà con bé dường như đã hanh hao đi mấy phần.
“Mà điện thoại của cô bị làm sao vậy?”.
“Có chuyện gì sao? Tôi cũng không để ý!”. Ngân Hà vội lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Chiếc điện thoại giờ lạnh toát, màn hình đã tắt từ bao giờ tối om. Ngân Hà loay hoay bấm nút.
“Viện trưởng hình như gọi điện cho cô không được. Chú ấy nhờ tôi nhắn cô vào gặp chú ấy, giờ chú ấy đang trong phòng làm việc”
Ngân Hà ngẩng đầu ngạc nhiên. Hai tay vẫn vô thức bấm nút nguồn khởi động. Màn hình android sáng lên một dạo, rồi lại tối đen. Có lẽ tình hình muốn nói với cô rằng đã đến lúc phải thay một chiếc điện thoại mới. Thực ra Ngân Hà đang lo lắng lắm. Viện trưởng cần gặp cô để làm gì, liệu có phải chú ấy không hài lòng viề việc Bình An nói cô sẽ rời đi? Hay là buổi trưa chú ấy vẫn chưa nói hết với cô? Liệu cô có nên rời đi lúc này? Anh ấy rõ ràng sẽ không để cô ở lại, nhưng ở đây cô còn bé Hồng, còn Hồng Phong, còn công việc. Hơn hết thảy cô không muốn chú ấy đánh giá không tốt về cô. Để ở bên cạnh anh mãi mãi cô cần sự đồng ý của chú ấy.
“Cô đi ngay đi, viện trưởng đang chờ”. Y tá Vân nhắc lại khi thấy Ngân Hà vẫn chần chừ.
“Tôi đi ngay đây”. Ngân Hà đứng dậy, nhìn bé Hồng đang lim dim ngủ, cô ra hiệu cho người phụ nữ trông trẻ ở lại trông bé Hồng, rồi đi ra.
“Chào viện trưởng!”.
Viện trưởng Đình Mạnh như mọi lần vẫn trong trạng thái ngồi sau bàn làm việc khi Ngân Hà vừa mở cửa bước vào. Nhìn thấy Ngân Hà ông ấy đã chủ động đứng dậy bước ra bàn uống nước, chủ động rót nước cho cô. Ngân Hà khẽ khàng ngồi xuống như đứa trẻ phạm tội.
“Thằng bé đã nói với tôi rồi, cô sẽ rời đi?”. Chẳng phải chờ lâu ông ấy đã đi thẳng vào vấn đề. Thực ra việc này đến đột ngột quá kiến Ngân Hà lòng vẫn chưa thể quyết.
“Cháu…thật sự chưa nghĩ thông suốt!”
“Có điều gì cần suy nghĩ sao? Không phải cô đã định rời đi mấy tháng trước?”
“Quả tình mấy tháng trước là vậy. Nhưng ở đây một thời gian cháu đã gắn bó với mọi người… Cháu còn cảm thấy lo lắng về bé Hồng, về em Hồng Phong, về trường học…”
“Nêu lo lắng cho chúng đến thế thì cô định ở đây cả đời sao?”
“Cháu… biết là không thể. Nhưng cháu cũng không thể yên tâm rời đi lúc này, bé Hồng vừa phẫu thuật, Hồng Phong chưa vào trung học, trường học hiện tại đang thiếu giáo viên…”
“Vậy thằng bé không có ý nghĩa gì với cô sao?”. Đôi mắt nghiêm nghị nhìn Ngân Hà. Câu hỏi của viện trưởng khiến cô bất ngờ, cũng lúng túng. Đúng rồi, ngoài việc là viện trưởng, là người phụ trách trường học, ông ấy còn là cha nuôi của anh ấy.
“Cháu…cháu…”
“Cô nghĩ thằng bé không cần cô sao?”
“Viện trưởng, cháu biết là chú yêu Bình An, cháu cũng rất yêu anh ấy. Thú thực với chú mấy tháng trước cháu đến đây vì hiểu lầm anh ấy. Cháu cứ nghĩ hai chúng cháu đã hết duyên. Thế mà anh ấy đã không từ bỏ, cháu nghĩ anh ấy đã đi khắp nơi tìm cháu…”.
Nói đến đây tự dưng hai bờ mi bỗng dưng dưng. Đúng là cô và anh, nếu không có sự cố gắng của anh đã không thể cùng nhau đi đến lúc này. Sự cố chấp của anh ấy khiến cô càng cảm thấy mình có lỗi.
“Cháu…giờ đúng là rất muốn ở bên anh ấy, cháu muốn nhìn thấy anh ấy cười, mong anh ấy hạnh phúc. Nhưng biết phải làm sao, bé Hồng cũng cần cháu, trường học cũng đang rất cần cháu. Cháu nghĩ… chúng cháu có thể hoãn hạnh phúc lại một vài tháng, đợi khi trường học ổn định cháu sẽ về. Dù gì chúng cháu giờ đã gỡ bỏ mọi hiểu lầm, thế nên có xa nhau một chút cũng không hề gì”
Viện trưởng Đình Mạnh im lặng trong chốc lát. Ngân Hà khẽ cúi đầu. Liệu ông ấy có tin không, hay không tin những điều cô vừa nói. Có thể sự bao dung của người đứng đầu một bệnh viện, người ngày ngày tiếp xúc với bao nhiêu đứa trẻ khó khăn đôi khi cũng không vượt qua được sự ích kỷ của một người cha.
“Ta tin cháu!”. Một lúc lâu viện trưởng mới cất lời. Câu nói của ông ấy khiến Ngân Hà vỡ òa.
“Ta đã tiếp xúc với cháu đủ lâu để biết cháu là một con người nhân ái”.
Không biết tự dưng là gì nữa, tự dưng hai hàng nước mắt bỗng dồn ứ ở hai khóe mắt, rồi lặng lẽ rơi xuống hai gò má. Chú ấy vừa nói gì vậy? có phải chú ấy vừa nói lời chấp nhận cô?.
“Sao lại khóc, chả lẽ cháu sợ ta không chấp nhận đến thế ư?”. Viện trưởng mỉm cười đưa một chiếc khăn vải cho Ngân Hà.
Ngân Hà hai tay đỡ chiếc khăn tay từ ông ấy, vẫn không thể trả lời, vẫn không thể ngăn nước mắt.
“Cháu về Hà Nội đi. Ở đây đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Ba ngày sau sẽ có một đội tình nguyện đến cộng tác với trường học trong một thời gian tương đối dài đủ để ta tiếp tục tìm tuyển người chính thức. Thằng bé chắc phải mong cháu về với nó lắm nên đã bỏ công sắp xếp tất cả. Ta có thể nhìn ra nó rất yêu cháu. Còn chuyện bé Hồng, cháu yên tâm ta sẽ chăm sóc con bé tốt cho đến khi bố mẹ con bé quay trở lại.”
“Anh ấy đã sắp xếp tất cả sao thưa chú?”. Ngân Hà ngỡ ngàng nhìn viện trưởng Đình Mạnh.
“Phải. Ta chưa bao giờ thấy thằng bé lại bỏ nhiều tâm sức vì một người con gái đến thế. Trước cháu ta biết nó có quan hệ yêu đương với một số người nhưng chưa bao giờ là nghiêm túc. Ta cũng mong nó tìm được người mà nó muốn gắn bó, ta cũng rất chờ một ngày nó có một gia đình đúng nghĩa, có người nó yêu thương và muốn trở về. Thằng bé trước kia đã quá bất hạnh rồi. Kể cả ta đã cố gắng mang lại một gia đình cho nó nhưng nó thật sự chưa bao giờ mở lòng đón nhận. Nếu người đó là cháu, ta cũng rất yên tâm”
“Viện trưởng…cám ơn chú!”. Ngân Hà vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt hạnh phúc. “Nhưng cháu tin rằng với anh ấy chú và Thu Thủy đã là một gia đình đặc biệt. Anh ấy dù không bao giờ nói nhưng tất cả những gì anh ấy làm đều là vì Jezz, vì chú và Thu Thủy”.
“Cô gái nhỏ, cháu không cần phải động viên ta”. Viện trưởng Đình Mạnh mỉm cười. “Dù có thế nào với ta hai đứa nó là phần thiêng liêng nhất trong cuộc đời. Ta biết thằng bé thật sự vẫn chưa mở lòng, con bé thậm chí còn oán hận ta quá hà khắc, không đủ quan tâm. Ta quả tình đã có những lúc sai lầm, hoặc đã quá kín đáo. Nhưng ta cũng không cần chúng phải hiểu, chỉ cần chứng kiến chúng hạnh phúc. Cháu gái, chào mừng cháu đến với gia đình mới!”.
Những lời từ tận ruột gan viện trưởng khiến Ngân Hà muôn phần xúc động. Sự chào đón của chú ấy càng làm cô hạnh phúc. Giá mà anh có thể nghe thấy, giá mà Thu Thủy có thể nghe thấy những điều ấy. Ngân Hà sống ở Nam Đô đủ lâu để biết rằng viện trưởng không phải là tuýp người dễ giãi bày tình cảm, thế mà hôm nay chú ấy đã nói ra tất cả với cô. Nhưng Ngân Hà của hiện tại cũng chưa đủ trưởng thành để hiểu, viện trưởng ngoài việc chấp nhận và chào đón cô, ông ấy thực ra cũng đang rất mong cô chính là cầu nối giữa Bình An với gia đình.
“Vậy nhé, cháu về chăm sóc bé Hồng đi. Và cũng chuẩn bị đồ để hai ngày nữa ra Hà Nội. Thằng bé vắng mặt ở công ty lâu quá cũng không tốt đâu”
Thấy Ngân Hà vẫn xúc động đến chết lặng một chỗ viện trưởng Đình Mạnh đã lên tiếng. Đúng rồi, dù có xúc động thế nào thì ngoài kia vẫn còn bao nhiêu việc để làm.
“Vậy….xin phép chú. Cháu cám ơn chú nhiều. Cháu hứa sẽ yêu anh ấy thật nhiều, sẽ sống thật tốt để không phụ lòng chú”. Ngân Hà cúi đầu chào viện trưởng, rồi lui ra ngoài. Bước chân cô bước ra giờ không còn giống bước chân cô lúc đến. Không còn là lo lắng bồn chồn, mà giờ là niềm hạnh phúc, là trái tim đong đầy cảm động yêu thương. Vì đầu óc dường như bị u mê nên khi bước chân cô ngang qua góc cửa đã không nhìn thấy bóng một tà váy phụ nữ đang trốn sau đó. Tất cả những gì vừa diễn ra trong căn phòng kia Thu Thủy đã nghe thấy hết. Ông ấy chưa bao giờ nói những điều đó với cô. Từ bé đến lúc trưởng thành cô luôn sống trong nỗi oán hận ông ấy đã thờ ơ, đã không đủ quan tâm. Ngay cả việc cô mang thai, rồi cô kết hôn cũng vậy. Dường như chưa bao giờ ông ấy tin tưởng. Nhưng hôm nay hóa ra cô cũng hiểu. Hóa ra cô chính là một phần rất quan trọng trong cuộc đời ông ấy. Trên mi bất chợt hai hàng nước mắt chảy dài.
“Bé Hồng vẫn ngủ từ nãy giờ hả chị?”. Ngân Hà nhìn thấy bé Hồng đang lim dim trên giường bệnh, quay sang hỏi người trông trẻ.
“Lúc nãy có tỉnh dậy một chút, đòi uống nước xong lại ngủ rồi”
“Bé Hồng sức khỏe yếu nên có lẽ mệt hơn những bé khác”. Hai người nhìn nhau, hai tấm lòng đều chung một cảm xúc.
“Mà chị đi ăn cơm và tắm giặt đi, để em ở đây trông bé, chị đã vất vả từ sáng rồi”
“Thế còn cô?”
“Chốc nữa em sẽ ăn sau”
“Vậy tôi đi trước nhé”. Chị ấy toan rời đi, nhưng lại chợt nhớ ra một điều gì đó.
“À, mà lúc cô đi vắng có người đến tìm cô đấy. Một người con trai, cậu ấy ngồi chờ cô một lúc rồi mới rời đi”
Ngân Hà chột dạ, chắc chắn chính là Bình An rồi. Cô chợt nhớ ra từ đầu giờ chiều cô vẫn chưa liên lạc với anh.
“Là người yêu hả, người yêu cô đẹp trai quá!”. Ngân Hà chưa kịp nói gì chị ấy đã trả lời luôn. Rồi chị ấy mỉm cười đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Ngân Hà cũng cười gượng đáp lại nụ cười của chị ấy. Cô lấy điện thoại từ túi áo, màn hình lại đã đen ngòm từ lâu. Loay hoay một lúc cô mới bật nguồn lên được. Khi màn hình vừa sáng đã thấy bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, chỉ của Bình An.
“Em đây!”
“Em ở đâu vậy, sao anh gọi mãi không được? Điện thoại hỏng rồi à?”.
“Chắc chập chờn tí thôi, quan trọng là em nhiều việc quá nên không để ý”
“Đi ăn cơm thôi. Anh và mọi người đang chờ”
“Ai chờ? Là viện trưởng và Thu Thủy á?”
“Tất cả mọi người, em sang đi!”
“Em không đi được, bé Hồng cần người bên cạnh”
“Có người ở đó rồi còn gì, tranh thủ lúc con bé ngủ thì sang ăn thôi”
“Em kêu chị í đi ăn rồi, ở đây còn mình em”
“Thế à? Đành vậy”. Giọng nói qua điện thoại đích thị là không vui vẻ chút nào.
Cặp mắt trước mặt mấp máy, bé Hồng xoay người, bàn tay nhỏ khẽ cựa quậy. Ngân Hà vội vàng chào Bình An, rồi vội vàng cúp máy. Con bé mở to mắt, khi nó nhìn thấy trước mặt là Ngân Hà liền nở nụ cười, dù hơi méo vì vẫn còn đang mệt, nhưng vẫn là cười. Ngân Hà mừng rỡ, hai bờ mi lại hơi rưng rưng.
“Bé Hồng tỉnh rồi à?”.
Con bé khẽ mấp máy mồm, Ngân Hà biết nó đang chào cô, đang trả lời cô. Ngân Hà nắm lấy bàn tay nhỏ bé, xanh xao áp lên mặt.
“Mọi chuyện ổn rồi, đừng lo lắng”. Y tá Vân tay vừa chỉnh khóa truyền dịch, vừa nói với Ngân Hà và người phụ nữ trông trẻ.
“Bao giờ có thể thông báo với bố mẹ con bé?”. Ngân Hà sốt sắng hỏi. “Tôi nghĩ bố mẹ con bé cũng cần biết về sức khỏe của con mình”.
“Viện trưởng nói chú ấy sẽ sớm tự mình thông báo với họ. Ông nội bé vừa mất, có lẽ giờ này gia đình họ mới đang chuẩn bị tang lễ”.
“Tôi sẽ ở đây chăm sóc con bé”. Ngân Hà dùng tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mai đang bết trên trán bé Hồng. Mới có một hôm chiến đấu với bệnh tật mà con bé dường như đã hanh hao đi mấy phần.
“Mà điện thoại của cô bị làm sao vậy?”.
“Có chuyện gì sao? Tôi cũng không để ý!”. Ngân Hà vội lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Chiếc điện thoại giờ lạnh toát, màn hình đã tắt từ bao giờ tối om. Ngân Hà loay hoay bấm nút.
“Viện trưởng hình như gọi điện cho cô không được. Chú ấy nhờ tôi nhắn cô vào gặp chú ấy, giờ chú ấy đang trong phòng làm việc”
Ngân Hà ngẩng đầu ngạc nhiên. Hai tay vẫn vô thức bấm nút nguồn khởi động. Màn hình android sáng lên một dạo, rồi lại tối đen. Có lẽ tình hình muốn nói với cô rằng đã đến lúc phải thay một chiếc điện thoại mới. Thực ra Ngân Hà đang lo lắng lắm. Viện trưởng cần gặp cô để làm gì, liệu có phải chú ấy không hài lòng viề việc Bình An nói cô sẽ rời đi? Hay là buổi trưa chú ấy vẫn chưa nói hết với cô? Liệu cô có nên rời đi lúc này? Anh ấy rõ ràng sẽ không để cô ở lại, nhưng ở đây cô còn bé Hồng, còn Hồng Phong, còn công việc. Hơn hết thảy cô không muốn chú ấy đánh giá không tốt về cô. Để ở bên cạnh anh mãi mãi cô cần sự đồng ý của chú ấy.
“Cô đi ngay đi, viện trưởng đang chờ”. Y tá Vân nhắc lại khi thấy Ngân Hà vẫn chần chừ.
“Tôi đi ngay đây”. Ngân Hà đứng dậy, nhìn bé Hồng đang lim dim ngủ, cô ra hiệu cho người phụ nữ trông trẻ ở lại trông bé Hồng, rồi đi ra.
“Chào viện trưởng!”.
Viện trưởng Đình Mạnh như mọi lần vẫn trong trạng thái ngồi sau bàn làm việc khi Ngân Hà vừa mở cửa bước vào. Nhìn thấy Ngân Hà ông ấy đã chủ động đứng dậy bước ra bàn uống nước, chủ động rót nước cho cô. Ngân Hà khẽ khàng ngồi xuống như đứa trẻ phạm tội.
“Thằng bé đã nói với tôi rồi, cô sẽ rời đi?”. Chẳng phải chờ lâu ông ấy đã đi thẳng vào vấn đề. Thực ra việc này đến đột ngột quá kiến Ngân Hà lòng vẫn chưa thể quyết.
“Cháu…thật sự chưa nghĩ thông suốt!”
“Có điều gì cần suy nghĩ sao? Không phải cô đã định rời đi mấy tháng trước?”
“Quả tình mấy tháng trước là vậy. Nhưng ở đây một thời gian cháu đã gắn bó với mọi người… Cháu còn cảm thấy lo lắng về bé Hồng, về em Hồng Phong, về trường học…”
“Nêu lo lắng cho chúng đến thế thì cô định ở đây cả đời sao?”
“Cháu… biết là không thể. Nhưng cháu cũng không thể yên tâm rời đi lúc này, bé Hồng vừa phẫu thuật, Hồng Phong chưa vào trung học, trường học hiện tại đang thiếu giáo viên…”
“Vậy thằng bé không có ý nghĩa gì với cô sao?”. Đôi mắt nghiêm nghị nhìn Ngân Hà. Câu hỏi của viện trưởng khiến cô bất ngờ, cũng lúng túng. Đúng rồi, ngoài việc là viện trưởng, là người phụ trách trường học, ông ấy còn là cha nuôi của anh ấy.
“Cháu…cháu…”
“Cô nghĩ thằng bé không cần cô sao?”
“Viện trưởng, cháu biết là chú yêu Bình An, cháu cũng rất yêu anh ấy. Thú thực với chú mấy tháng trước cháu đến đây vì hiểu lầm anh ấy. Cháu cứ nghĩ hai chúng cháu đã hết duyên. Thế mà anh ấy đã không từ bỏ, cháu nghĩ anh ấy đã đi khắp nơi tìm cháu…”.
Nói đến đây tự dưng hai bờ mi bỗng dưng dưng. Đúng là cô và anh, nếu không có sự cố gắng của anh đã không thể cùng nhau đi đến lúc này. Sự cố chấp của anh ấy khiến cô càng cảm thấy mình có lỗi.
“Cháu…giờ đúng là rất muốn ở bên anh ấy, cháu muốn nhìn thấy anh ấy cười, mong anh ấy hạnh phúc. Nhưng biết phải làm sao, bé Hồng cũng cần cháu, trường học cũng đang rất cần cháu. Cháu nghĩ… chúng cháu có thể hoãn hạnh phúc lại một vài tháng, đợi khi trường học ổn định cháu sẽ về. Dù gì chúng cháu giờ đã gỡ bỏ mọi hiểu lầm, thế nên có xa nhau một chút cũng không hề gì”
Viện trưởng Đình Mạnh im lặng trong chốc lát. Ngân Hà khẽ cúi đầu. Liệu ông ấy có tin không, hay không tin những điều cô vừa nói. Có thể sự bao dung của người đứng đầu một bệnh viện, người ngày ngày tiếp xúc với bao nhiêu đứa trẻ khó khăn đôi khi cũng không vượt qua được sự ích kỷ của một người cha.
“Ta tin cháu!”. Một lúc lâu viện trưởng mới cất lời. Câu nói của ông ấy khiến Ngân Hà vỡ òa.
“Ta đã tiếp xúc với cháu đủ lâu để biết cháu là một con người nhân ái”.
Không biết tự dưng là gì nữa, tự dưng hai hàng nước mắt bỗng dồn ứ ở hai khóe mắt, rồi lặng lẽ rơi xuống hai gò má. Chú ấy vừa nói gì vậy? có phải chú ấy vừa nói lời chấp nhận cô?.
“Sao lại khóc, chả lẽ cháu sợ ta không chấp nhận đến thế ư?”. Viện trưởng mỉm cười đưa một chiếc khăn vải cho Ngân Hà.
Ngân Hà hai tay đỡ chiếc khăn tay từ ông ấy, vẫn không thể trả lời, vẫn không thể ngăn nước mắt.
“Cháu về Hà Nội đi. Ở đây đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Ba ngày sau sẽ có một đội tình nguyện đến cộng tác với trường học trong một thời gian tương đối dài đủ để ta tiếp tục tìm tuyển người chính thức. Thằng bé chắc phải mong cháu về với nó lắm nên đã bỏ công sắp xếp tất cả. Ta có thể nhìn ra nó rất yêu cháu. Còn chuyện bé Hồng, cháu yên tâm ta sẽ chăm sóc con bé tốt cho đến khi bố mẹ con bé quay trở lại.”
“Anh ấy đã sắp xếp tất cả sao thưa chú?”. Ngân Hà ngỡ ngàng nhìn viện trưởng Đình Mạnh.
“Phải. Ta chưa bao giờ thấy thằng bé lại bỏ nhiều tâm sức vì một người con gái đến thế. Trước cháu ta biết nó có quan hệ yêu đương với một số người nhưng chưa bao giờ là nghiêm túc. Ta cũng mong nó tìm được người mà nó muốn gắn bó, ta cũng rất chờ một ngày nó có một gia đình đúng nghĩa, có người nó yêu thương và muốn trở về. Thằng bé trước kia đã quá bất hạnh rồi. Kể cả ta đã cố gắng mang lại một gia đình cho nó nhưng nó thật sự chưa bao giờ mở lòng đón nhận. Nếu người đó là cháu, ta cũng rất yên tâm”
“Viện trưởng…cám ơn chú!”. Ngân Hà vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt hạnh phúc. “Nhưng cháu tin rằng với anh ấy chú và Thu Thủy đã là một gia đình đặc biệt. Anh ấy dù không bao giờ nói nhưng tất cả những gì anh ấy làm đều là vì Jezz, vì chú và Thu Thủy”.
“Cô gái nhỏ, cháu không cần phải động viên ta”. Viện trưởng Đình Mạnh mỉm cười. “Dù có thế nào với ta hai đứa nó là phần thiêng liêng nhất trong cuộc đời. Ta biết thằng bé thật sự vẫn chưa mở lòng, con bé thậm chí còn oán hận ta quá hà khắc, không đủ quan tâm. Ta quả tình đã có những lúc sai lầm, hoặc đã quá kín đáo. Nhưng ta cũng không cần chúng phải hiểu, chỉ cần chứng kiến chúng hạnh phúc. Cháu gái, chào mừng cháu đến với gia đình mới!”.
Những lời từ tận ruột gan viện trưởng khiến Ngân Hà muôn phần xúc động. Sự chào đón của chú ấy càng làm cô hạnh phúc. Giá mà anh có thể nghe thấy, giá mà Thu Thủy có thể nghe thấy những điều ấy. Ngân Hà sống ở Nam Đô đủ lâu để biết rằng viện trưởng không phải là tuýp người dễ giãi bày tình cảm, thế mà hôm nay chú ấy đã nói ra tất cả với cô. Nhưng Ngân Hà của hiện tại cũng chưa đủ trưởng thành để hiểu, viện trưởng ngoài việc chấp nhận và chào đón cô, ông ấy thực ra cũng đang rất mong cô chính là cầu nối giữa Bình An với gia đình.
“Vậy nhé, cháu về chăm sóc bé Hồng đi. Và cũng chuẩn bị đồ để hai ngày nữa ra Hà Nội. Thằng bé vắng mặt ở công ty lâu quá cũng không tốt đâu”
Thấy Ngân Hà vẫn xúc động đến chết lặng một chỗ viện trưởng Đình Mạnh đã lên tiếng. Đúng rồi, dù có xúc động thế nào thì ngoài kia vẫn còn bao nhiêu việc để làm.
“Vậy….xin phép chú. Cháu cám ơn chú nhiều. Cháu hứa sẽ yêu anh ấy thật nhiều, sẽ sống thật tốt để không phụ lòng chú”. Ngân Hà cúi đầu chào viện trưởng, rồi lui ra ngoài. Bước chân cô bước ra giờ không còn giống bước chân cô lúc đến. Không còn là lo lắng bồn chồn, mà giờ là niềm hạnh phúc, là trái tim đong đầy cảm động yêu thương. Vì đầu óc dường như bị u mê nên khi bước chân cô ngang qua góc cửa đã không nhìn thấy bóng một tà váy phụ nữ đang trốn sau đó. Tất cả những gì vừa diễn ra trong căn phòng kia Thu Thủy đã nghe thấy hết. Ông ấy chưa bao giờ nói những điều đó với cô. Từ bé đến lúc trưởng thành cô luôn sống trong nỗi oán hận ông ấy đã thờ ơ, đã không đủ quan tâm. Ngay cả việc cô mang thai, rồi cô kết hôn cũng vậy. Dường như chưa bao giờ ông ấy tin tưởng. Nhưng hôm nay hóa ra cô cũng hiểu. Hóa ra cô chính là một phần rất quan trọng trong cuộc đời ông ấy. Trên mi bất chợt hai hàng nước mắt chảy dài.
“Bé Hồng vẫn ngủ từ nãy giờ hả chị?”. Ngân Hà nhìn thấy bé Hồng đang lim dim trên giường bệnh, quay sang hỏi người trông trẻ.
“Lúc nãy có tỉnh dậy một chút, đòi uống nước xong lại ngủ rồi”
“Bé Hồng sức khỏe yếu nên có lẽ mệt hơn những bé khác”. Hai người nhìn nhau, hai tấm lòng đều chung một cảm xúc.
“Mà chị đi ăn cơm và tắm giặt đi, để em ở đây trông bé, chị đã vất vả từ sáng rồi”
“Thế còn cô?”
“Chốc nữa em sẽ ăn sau”
“Vậy tôi đi trước nhé”. Chị ấy toan rời đi, nhưng lại chợt nhớ ra một điều gì đó.
“À, mà lúc cô đi vắng có người đến tìm cô đấy. Một người con trai, cậu ấy ngồi chờ cô một lúc rồi mới rời đi”
Ngân Hà chột dạ, chắc chắn chính là Bình An rồi. Cô chợt nhớ ra từ đầu giờ chiều cô vẫn chưa liên lạc với anh.
“Là người yêu hả, người yêu cô đẹp trai quá!”. Ngân Hà chưa kịp nói gì chị ấy đã trả lời luôn. Rồi chị ấy mỉm cười đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Ngân Hà cũng cười gượng đáp lại nụ cười của chị ấy. Cô lấy điện thoại từ túi áo, màn hình lại đã đen ngòm từ lâu. Loay hoay một lúc cô mới bật nguồn lên được. Khi màn hình vừa sáng đã thấy bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, chỉ của Bình An.
“Em đây!”
“Em ở đâu vậy, sao anh gọi mãi không được? Điện thoại hỏng rồi à?”.
“Chắc chập chờn tí thôi, quan trọng là em nhiều việc quá nên không để ý”
“Đi ăn cơm thôi. Anh và mọi người đang chờ”
“Ai chờ? Là viện trưởng và Thu Thủy á?”
“Tất cả mọi người, em sang đi!”
“Em không đi được, bé Hồng cần người bên cạnh”
“Có người ở đó rồi còn gì, tranh thủ lúc con bé ngủ thì sang ăn thôi”
“Em kêu chị í đi ăn rồi, ở đây còn mình em”
“Thế à? Đành vậy”. Giọng nói qua điện thoại đích thị là không vui vẻ chút nào.
Cặp mắt trước mặt mấp máy, bé Hồng xoay người, bàn tay nhỏ khẽ cựa quậy. Ngân Hà vội vàng chào Bình An, rồi vội vàng cúp máy. Con bé mở to mắt, khi nó nhìn thấy trước mặt là Ngân Hà liền nở nụ cười, dù hơi méo vì vẫn còn đang mệt, nhưng vẫn là cười. Ngân Hà mừng rỡ, hai bờ mi lại hơi rưng rưng.
“Bé Hồng tỉnh rồi à?”.
Con bé khẽ mấp máy mồm, Ngân Hà biết nó đang chào cô, đang trả lời cô. Ngân Hà nắm lấy bàn tay nhỏ bé, xanh xao áp lên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.